Ngày thứ tư.
Dưới bầu trời xanh, trước mặt các học sinh đang tập trung, thầy Gotsui tuyên bố.
"À ừm, như đã thông báo sơ qua ngày hôm qua, hôm nay sẽ là một sự kiện đặc biệt của học viện chúng ta... Chuyến dã ngoại ngoại khóa đột xuất! Nào, hãy cùng nhau bùng nổ đi!"
"Yeahhh! Chuyến dã ngoại đột xuất! Yeahhhooo!"
"Chuyến dã ngoại đột xuất! Em, em siêu siêu mong chờ luôn ạ!"
Hóa ra hôm nay chính là ngày đi dã ngoại. Đây là sự kiện được mong chờ nhất trong đời học sinh. Tất cả học sinh, từ Wise đến Porta, đều đồng loạt hò reo.
Ai mà chẳng vui mừng cơ chứ. Chỉ riêng chuyện được đi dã ngoại đã vui rồi, đằng này phương tiện di chuyển lại còn là một chiếc phi thuyền xa hoa lộng lẫy nữa chứ.
Phi thuyền, hiển nhiên rồi, chính là con thuyền bay lượn trên bầu trời. Các học sinh vừa lên được phương tiện trong mơ đang đậu trên sân đã không còn tâm trí nào để nghe thầy Gotsui nói nữa, mà cứ thế hò hét ầm ĩ, chạy vòng quanh boong tàu.
Thế nhưng, có một học sinh chẳng thể hòa mình vào không khí sôi động ấy. Đó là Masato.
"Đi dã ngoại, lại còn là phi thuyền nữa chứ... Đáng lẽ phải vui lắm mới phải... Haizzz..."
Masato tránh xa sự ồn ào, dựa vào hàng rào bảo vệ, thở dài thườn thượt. Tâm trạng cậu cứ thế chẳng thể vui lên nổi.
Nguyên nhân khiến cậu không thể vui là vì Medi. Một nỗi lo lớn cứ mãi trói buộc lấy Masato...
Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên.
"Ma-kun ơi! Đi bình an nhé! Cẩn thận nha con!"
Ngước nhìn xuống dưới, Mamako đang vẫy tay thật lớn để tiễn biệt. Bên cạnh cô là Shirase, và cách đó một chút là Medi-mama.
Chuyến dã ngoại chỉ dành cho học sinh. Phụ huynh không được phép tham gia. Điều đó là đương nhiên.
Chẳng biết tâm trạng của cậu, Mamako cứ hồn nhiên gọi với lên, khiến Masato có chút bực mình. Cậu vẫy tay qua loa đáp lại, rồi sau đó cố gắng không để ý nữa.
Và đúng lúc đó.
"Ma-sa-to-kun!"
Medi lao đến với tốc độ kinh hồn, rồi bám chặt lấy cánh tay cậu. "Oái!?" Một cảm giác mềm mại tuyệt vời áp vào cánh tay Masato! Mềm quá! Tay mình sướng quá đi thôi!
Dù muốn thốt lên "Thế này thì chịu sao nổi..." nhưng Masato vẫn khá bình tĩnh. Cậu biết mà.
Medi đã làm theo chỉ thị của Medi-mama, lập tức thực hiện màn "tấn công" nhiệt tình.
"Này, Masato-kun! Là chuyến dã ngoại đấy! Cùng em tận hưởng nó nhé! Hai chúng ta! Hai chúng ta hãy cùng nhau có những kỷ niệm thật đẹp nhé!"
"À, ừm, ừ..."
Medi cứ thế dấn tới, buông lời tán tỉnh. Với vẻ mặt nóng bỏng, giọng nói mê hoặc, và cả cơ thể nữa, cô bé dùng đủ mọi "vũ khí phụ nữ" có thể, bằng mọi giá muốn "hạ gục" cậu.
Và dường như, cô bé đang rất cố gắng.
"(Nỗi lo đã ập đến ngay lập tức rồi... Giờ phải làm sao đây...)"
Masato hơi bối rối vì không nghĩ ra cách đối phó ngay lập tức.
"Này, Dũng sĩ Masato. Cho thầy xin chút thời gian được không? Lại đây với thầy."
Thầy Gotsui đột ngột gọi cậu. Đây là cơ hội để tạm thời thoát khỏi vòng vây. "Thầy hình như đang gọi em! Lát nữa nhé!" "Ơ, à, Masato-kun...!" Masato thoát khỏi sự "giữ chặt" của Medi, "khẩn cấp" chạy đến chỗ thầy Gotsui.
"Em xin lỗi vì đã để thầy đợi. Thầy có việc gì ạ, mà nói thật là thầy đã cứu em đấy ạ."
"Cách nói chuyện này có vẻ lạ đấy nhỉ... Nhưng qua lời cậu thì xem ra thầy gọi đúng lúc rồi. Thầy thấy tình hình của Trị liệu sư Medi có vẻ không ổn nên mới để ý."
"Đúng toét cả ra ấy thầy ạ. Nhân tiện thì, nguyên nhân lại là do Medi-mama đấy ạ."
"Lại là Medi-mama sao... Đúng là một người phiền phức mà..."
"Đúng y chang thầy ạ. Cũng vì thế mà tình trạng tinh thần của Medi có vẻ cũng đang khá tệ rồi... Không thể cứ để mọi chuyện như thế này được."
"Hừm, ra vậy... Để cứu vớt cặp mẹ con đang gặp rắc rối, Dũng sĩ giờ đây phải đứng lên đúng không nào."
Thầy Gotsui gật gù suy nghĩ, rồi bất chợt vỗ mạnh vào lưng Masato.
"Được rồi, thầy hiểu. Vậy thì thầy sẽ thầm lặng hỗ trợ cuộc chiến của Dũng sĩ Masato."
"Thầm lặng hỗ trợ? Nghĩa là..."
"Nghĩa là thầy sẽ tạo thêm cơ hội để Dũng sĩ Masato và Trị liệu sư Medi tiếp xúc với nhau. Ít nhất cũng hãy để thầy làm được chừng đó. ...Và thế là..."
Không nói thêm gì nữa, thầy Gotsui lại vỗ mạnh vào lưng Masato lần nữa rồi bỏ đi. ...Lưng đau quá đi mất. Chắc là để lại dấu tay rồi.
Nhưng chí khí thì đã dâng cao.
"...Nghĩa là 'cố lên' đúng không. Dù không nói thì em cũng định thế rồi."
Masato nhìn Medi-mama đang tiễn biệt với ánh mắt nghiêm nghị, nhìn Medi đang vẫy tay với nụ cười có chút ngượng nghịu, rồi nhìn bầu trời quang đãng không một chút ưu phiền.
Cậu thề trong lòng sẽ thực sự giải quyết mọi chuyện.
"(Giờ đang là chuyến dã ngoại, không có phụ huynh đi cùng. Phải tận dụng cơ hội này!)"
Quên hết mọi chuyện phiền muộn, chỉ chuyên tâm vào những điều vui vẻ, tận hưởng hết mình, để tâm trạng sảng khoái và xả stress. Thể xác lẫn tinh thần đều phải được làm mới. Điều đó rất quan trọng. Làm được như vậy trước tiên sẽ là bước đệm cho những bước tiếp theo.
Cần phải chơi đùa hết sức, bùng nổ hết mình. Để thực sự được giải thoát.
Phương hướng đã định. Masato cấp tốc chạy đến chỗ Medi.
"Medi, cậu đợi lâu rồi! Chúng mình hãy cùng tận hưởng chuyến dã ngoại này hết mình nhé! Đến mức chẳng còn nghĩ được gì khác nữa!"
"Vâng, vâng ạ! Em cũng rất muốn như vậy! Nếu có Masato-kun bên cạnh, em sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ! Vui đến mức sắp phát điên lên mất!"
"Ui chao! Cậu lại nói mấy lời đáng yêu thế này! Đồ đáng ghét!" *Chọc chọc*.
Thừa thắng xông lên, cậu chọt vào má Medi. "Kyaa! Masato-kun, nhột quá đi mất! Ahahaha!" Medi cười vang, vui vẻ hò hét. Mọi thứ thật tốt đẹp.
Từ giờ cứ giữ đà này, dùng niềm vui để cuốn trôi hết mọi phiền toái!
Phi thuyền cất cánh từ sân, mũi thuyền hướng về phía xa xăm, mang theo tiếng cười nói rộn ràng bay vút đi.
Shirase, người đã tiễn phi thuyền, lên tiếng gọi Mamako và Medi-mama.
"Thôi nào. Các con đã khởi hành an toàn rồi... Vậy thì, chúng ta ở đây, sao không thử tổ chức một buổi họp nhóm phụ huynh nhỉ? Mọi người thấy sao?"
"Ôi, được đấy chứ. Nhất định phải vậy rồi."
Nhóm họp phụ huynh – đó là một buổi "đại hội bóc phốt" nơi các bà mẹ tự do bàn tán về con cái của mình. Một buổi gặp gỡ tai hại khiến lũ trẻ phải kinh sợ. Nhận được đề nghị của Shirase, Mamako lập tức rất hào hứng. Cô ấy đầy ý định muốn kể về Masato.
Trong khi đó, Medi-mama dường như đang tỏ vẻ khó xử.
"Tôi không hứng thú lắm... Nhưng mà, cũng phải... Nếu xem đây là nơi thu thập thông tin để giành chiến thắng thì cũng không phải là chuyện tệ. Chỉ là, việc chỉ có tôi và Mamako thì thật sự rất khó xử, nên tôi muốn Shirase cũng có mặt cùng. Cô thấy sao?"
"Đó là điều tôi mong muốn nhất. Vậy thì tôi cũng xin được đi cùng. Mamako cũng không phiền chứ?"
"Vâng, dĩ nhiên rồi. Rất hoan nghênh ạ."
Shirase chấp nhận điều kiện, và vậy là buổi họp nhóm phụ huynh đã được quyết định tổ chức.
Và người đứng ra tổ chức chính là Medi-mama. Đúng là cô ấy lại ra mặt rồi.
"Vậy thì tôi sẽ dẫn mọi người đến quán cà phê sân thượng mà tôi yêu thích. Có một quán tuyệt vời đang hoạt động trong thời gian giới hạn đấy. ...Nào, hãy chạm vào tôi. Chúng ta sẽ đến đó ngay lập tức bằng phép dịch chuyển."
"Vậy thì xin làm phiền."
"Vâng. Xin phép ạ."
Shirase và Mamako đặt tay lên vai Medi-mama. Medi-mama cầm cây trượng trên tay...
Mamako chợt nhìn chằm chằm vào cây trượng ấy.
"(Ồ, là gì thế nhỉ... Một cảm giác rất không lành...)"
Mamako cảm thấy một nỗi bất an khó tả từ cây Trượng Apert mà Medi-mama đang cầm, đặc biệt là từ viên đá quý màu đen được khảm ở đầu trượng.
Chiếc phi thuyền cất cánh từ học viện, nhẹ nhàng lướt trên không trung, và sau khoảng hơn một giờ bay đã đến đích đầu tiên. Nó hạ cánh một cách tự nhiên xuống bãi đáp rộng lớn.
Cầu thang phi cơ được hạ xuống ngay lập tức, và những học sinh đang vui đến phát điên cứ thế "Uhyaaa!" hò hét ầm ĩ mà bước xuống... đáng lẽ phải là như thế.
"...Haizzz... Mệt quá..."
Có một học sinh đang bám vào tay vịn cầu thang, lê bước xuống một cách chậm chạp. Đó là Masato. Cậu đã kiệt sức quá rồi.
Porta nhẹ nhàng đỡ lấy Masato, mỉm cười gượng gạo. Wise nhìn từ phía sau với vẻ mặt ngán ngẩm.
"Ahaha... Masato-san, cậu hơi chơi quá đà rồi..."
"Đi đường thì chơi đùa hò hét quá mức, đến khi tới nơi thì lại kiệt sức ra đó. Đúng là có mấy đứa như thế này mà. Thật là ngốc nghếch hết sức."
Lời Wise nói đúng là sự thật nên chẳng còn cách nào khác. "Khụ... Không phản bác được..." Thật đáng thương.
Đúng lúc đó, Medi chạy đến.
"Nào nào Masato-kun! Đã đến nơi rồi đó! Cùng nhau bùng nổ lên nào! Mau lên nếu không em đi trước đó! Nào nào, đuổi theo em đi! Ahahaha!"
Medi nhẹ nhàng chạy xuống cầu thang phi cơ, lướt qua chạm nhẹ vào vai Masato một cái, rồi cứ thế chạy vụt đi.
"Ồ, một mùi hương ngọt ngào phảng phất. Mũi mình sướng quá. ...Mà nói thật thì, Medi cũng đã cùng mình hò hét ầm ĩ mà... Sao mà khỏe thế chứ..."
Medi cứ thế hưng phấn không ngừng. Nụ cười ngây thơ như trẻ con của cô bé thật sự rất đáng yêu.
Thế này thì không thể thua được. Masato cũng dốc hết sức lực, định đuổi theo Medi và chạy vòng quanh đó thì... "Đầu tiên là xếp hàng cho thầy. Ai không xếp hàng đàng hoàng thì thầy sẽ bỏ lại trên phi thuyền đó!" Thầy Gotsui lại nói gì đó. Đúng là chẳng biết đọc vị người khác gì cả.
Các học sinh xuống khỏi phi thuyền lập tức xếp hàng, lắng nghe thầy Gotsui nói.
"Vậy thì giờ thầy sẽ giải thích về kế hoạch từ đây. Đầu tiên là hoạt động tập huấn chung, tất cả chúng ta sẽ đến thăm ngôi đền. Về địa điểm tham quan... hãy nhìn về ngọn đồi phía bên phải của thầy."
Nơi thầy Gotsui chỉ bằng ngón tay to lớn của mình là một ngọn đồi nhỏ xanh tươi. Từ chân đồi, con đường uốn lượn dẫn lên, và gần đỉnh đồi có một ngôi đền với những cột đá tròn xếp thành hàng thẳng tắp sừng sững.
Đây không phải là một di tích, mà là một ngôi đền với kiến trúc mới mẻ.
"Chúng ta sẽ tham quan ở đó. Ngay cả nhìn từ xa cũng có thể thấy nó được xây dựng tráng lệ đến mức nào phải không? ...Ai có gì thắc mắc thì cứ hỏi thoải mái nhé. Thầy có thông tin đấy."
Nghe vậy, Masato lập tức giơ tay.
"Vậy em hỏi được không ạ. Ngôi đền đó, có phải là một nơi tuyệt vời đến mức phải bắt buộc tham quan trong chuyến dã ngoại này không ạ?"
"Ừm, câu hỏi hay đấy. ...Nói thật thì... ngôi đền đó hiện tại không có bất kỳ bối cảnh lịch sử nào cả. Có lẽ người viết kịch bản của ban quản lý đang cố gắng hết sức để tạo ra cốt truyện đấy."
"Hả? Đó là cái gì vậy ạ..."
"Khoan đã. Chuyện vẫn còn dài. ...À ừm, ngôi đền đó đã được quyết định sẽ xuất hiện như một di tích quan trọng trong các sự kiện sẽ được triển khai sau này. Nó sẽ bị phá hủy do chiến tranh hoặc thiên tai, sau đó được thêm hiệu ứng thời gian rồi xuất hiện như một bối cảnh (field) phù hợp."
"Cứ như trong game ấy... À, phải rồi... Đây là game mà..."
"Vì thế, chỉ có bây giờ chúng ta mới có thể chiêm ngưỡng trạng thái hoàn chỉnh, vừa mới được xây dựng của nó. Đây là một trải nghiệm vô cùng quý giá."
Ví dụ nhé. Nếu có thể nhìn thấy một ngôi đền Hy Lạp vào thời điểm nó được xây dựng, thì ít nhất cũng muốn xem thử đúng không. Rất đáng để chiêm ngưỡng. Đại loại là thế.
"Được rồi. Vậy thì trước khi khởi hành có một điểm cần lưu ý. ...Trên con đường dẫn đến ngôi đền, sẽ xuất hiện những quái vật cực mạnh. Những con quái vật này mạnh đến mức, dù tất cả mọi người ở đây cùng chiến đấu cũng không có hy vọng giành chiến thắng."
"Ơ... Vậy thì làm sao mà đến được đền chứ ạ..."
"Thông thường thì đúng là vậy. Nhưng mà. Vì đây là chuyến dã ngoại, nên đặc biệt đã được thiết lập để kích hoạt một hiệu ứng vùng đặc biệt giúp tăng cường sức mạnh cho người chơi. Nhận được lợi ích này, các em có thể dễ dàng đánh bại những kẻ thù mạnh mà bình thường không thể hạ gục, thu về vô số kinh nghiệm, đá quý, và nếu may mắn thì cả nguyên liệu hiếm nữa, vừa đi vừa tận hưởng chuyến đi vui vẻ..."
Ngay lúc thầy Gotsui đang giải thích thì.
"Masato-kun, đi thôi! Thực ra em đã từng đến đây rồi! Em sẽ dẫn đường cho cậu, đi thôi nào!"
"Ơ, ừm...?"
Medi đột ngột bám chặt lấy cánh tay cậu, kéo Masato đi một cách thô bạo. Cô bé ôm chặt đến mức mềm mại, sướng cả cánh tay. Chẳng thể nào kháng cự nổi, Masato đành bị Medi kéo đi, tự ý hành động.
Làm cái trò đó thì giáo viên phụ trách sẽ nổi trận lôi đình cho mà xem. Chắc chắn là sẽ tức giận rồi nhưng...
"Ấy, này! Đây là hoạt động tập huấn chung đó! Hành động tự ý là... Hả?"
Đến khi nhận ra thì, trước mặt thầy Gotsui đã chẳng còn bóng dáng học sinh nào. Theo sau Masato và Medi, tất cả mọi người đều đã chạy hết về phía ngôi đền.
Tại đó, chỉ còn lại một mình thầy Gotsui trơ trọi.
「Ài, ừm! Thấy lũ nhỏ đứa nào đứa nấy vui vẻ hết cả thì còn gì bằng! Khà khà khà!」
Thầy Gozzu, thân hình đồ sộ, vừa khoáng đạt bao dung, vừa cười phá lên, nhưng lại lén lút lau nước mắt: 「Phải chi có đứa nào rủ thầy đi cùng thì hay biết mấy... hức...」 Đó chính là thầy Gozzu.
Medhi vừa nhắm mắt nhắm mũi phóng đi trước, các học sinh khác cũng nhao nhao đồng loạt xuất phát, dốc toàn lực lao đi như bay. Thế là cuộc đua thần tốc hướng về ngôi đền, xuyên qua con đường hành lễ dài rộng lát đá cẩm thạch, chính thức khai màn.
Người dẫn đầu lúc này là Masato và Medhi. Vì không tiện chạy khi tay vẫn còn nắm chặt cứng, cả hai bèn đổi thành nắm tay nhau, cứ thế thẳng tiến về đích.
「Nhanh lên nào Masato-kun! Cố lên! Cố lên cố lên!」
「Ừ! Đi thôi Medhi! Cố lên cố lên cố lên!」
Hòa cùng sự phấn khích của Medhi, Masato cũng dốc toàn lực hừng hực khí thế. ...Anh dõi theo cô bé với một trái tim dịu dàng, thầm mong Medhi cứ thế này mà được giải thoát khỏi mọi phiền muộn lo âu.
Đúng lúc đó, những người phía sau đã bắt kịp Masato và Medhi. Không ai khác chính là Wise và Porta.
「Hộc, hộc... Này, hai người kia! Đợi với chứ! Chạy gì mà nhanh kinh khủng!」
「Masato-san! Cho em đi cùng với ạ! Em muốn được ở cạnh Masato-san!」
「Ừ! Đến đây nào! Lại đây đi Porta! ...Còn Wise thì cứ ngủ vùi ở đấy đi.」
「Này! Lúc nào cũng vậy, đối xử với tớ với Porta lại khác nhau một trời một vực là sao?!」
「Thì đó là do sự khác biệt về nhân cách mà ra... Khoan đã!? Gì thế!?」
Đúng lúc đó, Masato nhìn thấy. Anh nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Ngay sát đằng sau Wise đang thở hồng hộc chạy tới, là cái đầu của một con khủng long ăn thịt khổng lồ. Con quái vật ấy ló đầu ra từ khu rừng bên đường hành lễ, dường như đang nhắm vào Wise. Toi rồi. Wise sắp bị nó ngoạm chửng mất!
「Này, Wise! Đằng sau kìa! Đằng sau đằng sau! Quay lại nhìn đằng sau đi!」
「Hả!? Nói nhảm gì thế! Ai mà mắc bẫy cái trò lừa vặt vãnh rẻ tiền như thế chứ!」
「Không phải thế! ...Trời ơi!」
Dù có thể cứ mặc kệ đi cho xong, nhưng nghĩ lại thì cũng là đồng đội của mình mà. Masato bèn rút Thánh kiếm Filamento ra, vội vàng lao đến tiếp viện. Đối thủ là kẻ địch dưới đất. Với cây Thánh kiếm chuyên về chống không như thế này thì quả là bất lợi. Dù không tự tin có thể giành chiến thắng, nhưng ít nhất cũng phải tung ra một đòn...
Đúng lúc đó thì.
「Em sẽ yểm trợ! ...Spara La Magia Per Mirare... Tăng Công!」
Medhi bắt đầu niệm chú. Đó là ma thuật hỗ trợ giúp tăng cường sức tấn công. Hiệu quả của nó còn được nhân đôi nhờ hiệu ứng trường.
Sức tấn công của Masato tăng vọt như một vụ nổ siêu tân tinh.
「Phù ooooooh! SỨC MẠNH TRÀN TRỀ RỒIIIIIII! Thế này thì làm được! Chắc chắn làm được! ...Wise! Cúi đầu xuống một chút! Ô RAAAAAA!」
「Hả!? Có chuyện gì thế này!?」
Masato vung kiếm ngang. Cú vung kiếm bay sượt qua đầu Wise đang kinh hãi, nhằm thẳng vào mũi con khủng long vừa lúc định ngoạm tới.
Và xoẹt một tiếng, khuôn mặt con khủng long bị chẻ đôi thành hai mảnh. Một đường kiếm sắc bén đến ngỡ ngàng.
Masato đã hạ gục khủng long!
「Hả?... Oái oái oái oái! Cái gì thế này!? Mình đã làm gì vậy!?」
Người trực tiếp hạ gục nó lại là người ngỡ ngàng nhất, nhưng không thể nghi ngờ, đây đúng là nhất kích tất sát.
Con khủng long bị chẻ đôi mặt ngã vật xuống, biến thành những viên đá quý, nguyên liệu để đổi lấy tiền. Một đống vật chất hình khối đổ ập xuống thành núi. 「Ôi ôi! Nhiều quá đi mất!」 Porta vội vã bắt tay vào công việc thu gom.
Tiếp sau màn hình kết quả là hàng loạt cửa sổ thông báo lên cấp liên tục hiện ra, chúc mừng không ngớt. Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc mừng!
Và Masato bật khóc như một người đàn ông.
「Đây chính là hình tượng mà ta thực sự mong muốn! Cảm xúc dâng trào! Hức!」
Nước mắt tuôn ra như suối. Từng dòng lệ nóng hổi tuôn rơi như thác đổ. Đúng vậy. Masato vẫn luôn khao khát một điều như thế này. Mong ngóng một diễn biến kiểu 「TA ĐÂY VÔ ĐỊCHHHH!」...
Đúng lúc ấy.
「Masato-kun, anh giỏi quá! Ngầu ơi là ngầu luôn ạ!」
「Hả? Ối chà!?」
Medhi bất ngờ lao tới ôm chầm lấy lưng anh, xiết chặt. Toàn bộ phía lưng đều cảm nhận được! Lưng anh ngập tràn hạnh phúc!
Cái cảm giác hạnh phúc ấy vừa chợt lóe lên, thì một bàn tay từ bên cạnh bỗng vươn tới, túm lấy cổ áo Masato rồi giật phắt một cái, cố tình tách rời cái ôm dính chặt giữa Masato và Medhi ra. Kẻ làm ra cái chuyện đó, không ai khác chính là Wise. Mặt cô ta đang nhăn nhó khó chịu.
「Này, cái gì thế...」
「Không có gì. ...Thật ra thì tôi muốn cho anh một bạt tai lắm đấy, nhưng mà hình như ban nãy anh đã cứu tôi thì phải? Thế nên thôi, tôi sẽ tạm coi như không thấy gì vậy.」
「À, ừm... Cảm ơn, như thế được không nhỉ?」
Cũng không rõ có phải là lúc nên nói lời cảm ơn hay không, nhưng... cái bầu không khí từ Wise đang im lặng trừng mắt nhìn anh, cứ là lạ khác hẳn ngày thường, khiến anh có chút không thoải mái.
Wise trừng mắt nhìn Masato một lúc, rồi thở dài 「Ha... Thôi được rồi,」 vẻ như tự mình đã chấp nhận điều gì đó, rồi lại lấy lại vẻ tự nhiên và lên tiếng gọi Medhi.
「Này Medhi. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ cái tên dũng sĩ ngu ngốc nhà tôi nhé. Nhờ đó mà tôi cũng được cứu đấy. Thực sự cảm ơn cậu nhiều.」
「À, vâng. Không có gì đâu ạ. Em rất vui vì đã có ích được cho chị.」
「Ừm. Cảm ơn nhé. ...Thế thì, đi nhanh thôi nào. Tôi cũng đi cùng hai người.」
Wise đi trước, dẫn đầu. Cứ như thể muốn nói, 「Nào đi theo đi. Đi theo tôi này.」
Đúng lúc đó Medhi liền lên tiếng.
「À, Wise-san. Chị đợi em một lát được không ạ? Đằng nào cũng thế, cho em được dùng ma thuật hỗ trợ lên chị nhé. Nếu tăng sức tấn công ma thuật lên, Wise-san chắc chắn cũng sẽ chiến đấu sảng khoái hơn đấy ạ.」
「À, cái đó được đó. Tôi cũng muốn ra tay thật hoành tráng mà. Thế thì nhờ cậu nhé.」
「Vâng. Vậy thì... Hỡi cây Trượng Confuerte! Hãy ban sức mạnh của ngươi ngay bây giờ!」
Medhi giơ cao cây trượng, kích hoạt chức năng ẩn chứa trong đó. Và rồi.
Wise lập tức chìm vào giấc ngủ. 「...Khò... khò...」 Cô nàng đổ vật xuống tại chỗ, và ngay lập tức đã ngáy khò khò.
Medhi nở nụ cười rạng rỡ như vừa hoàn thành một việc trọng đại.
「Thế là ổn rồi.」
「Không, không ổn chút nào hết!? Này, Medhi!? Cậu đang làm cái quái gì thế!?」
「À, em xin lỗi. Em định tăng sức tấn công ma thuật cho Wise-san, nhưng có vẻ như hiệu ứng gây ngủ lại kích hoạt mất rồi. Vì hiệu ứng nào được kích hoạt là ngẫu nhiên, nên hết cách rồi ạ. Đây là chuyện không thể tránh khỏi.」
「Không phải là không thể tránh khỏi đâu chứ!? Vừa nãy, đáng lẽ cô nên dùng ma thuật bình thường, chứ đâu cần dùng sức mạnh của cây trượng làm gì...!」
「À, đúng vậy! Masato-kun nói đúng thật đấy ạ! Em đã sơ ý quá! ...Em cứ nghĩ là muốn được ở riêng với Masato-kun, thế là lỡ tay mất rồi...」
「Ơ...」
Chỉ vì muốn được ở riêng một mình với Masato. Cô bé lại làm như vậy chỉ vì một lý do ngây ngô đến thế.
Bị một mỹ nữ tuyệt sắc như Medhi nói những lời như vậy, với tư cách là một thằng con trai, thì dĩ nhiên là...
「Thôi, thôi được rồi, thế thì hết cách rồi! Hahahahaha!」
Lúc này quan trọng là phải tùy cơ ứng biến. Hơn nữa, xét việc người bị hại là Wise, thì chấp nhận cũng chẳng sao.
Thế là Medhi kéo tay anh một cách đầy dứt khoát.
「Nào Masato-kun! Hai chúng ta sẽ là người đầu tiên đặt chân đến ngôi đền đấy! Đi thôi nào!」
「Được rồi, đi thôi! ...À, khoan đã! Không thể bỏ Porta lại được...!」
Porta ngồi bệt xuống trước đống đá quý, tiếp tục chuyên tâm vào công việc thu gom. Hai tay cô bé thoăn thoắt gom lại, cho vào túi. Nào, nào.
Porta, đáng yêu hệt như một chú thỏ đang đào hang, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía này.
「À, Masato-san! Em vẫn chưa thu gom xong đá quý và nguyên liệu ạ! Dù rất muốn đi cùng, nhưng em sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình trước đã! Mời anh cứ đi trước đi ạ!」
Cô bé nói vậy.
「Porta-san đúng là một cô bé rất chăm chỉ và tốt bụng... Hơn nữa, còn rất biết đọc vị người khác nữa chứ, thật là giúp ích quá! Nào Masato-kun. Đi thôi! Oh!」
「À, ừ...」
Cái cách nói 「biết đọc vị người khác」 này, cứ thoang thoảng mùi mưu kế khiến anh có chút bận tâm.
Nắm chặt tay Masato, Medhi cứ thế xăm xăm tiến bước mà không cần hỏi han gì.
Và thế là Masato cùng Medhi đã đặt chân đến ngôi đền. Hai người ung dung về đích đầu tiên.
Ngôi đền sừng sững trên đỉnh đồi, tráng lệ và hùng vĩ. Dù là người chẳng mấy quan tâm đến kiến trúc, cũng khó lòng không cảm động trước cảnh tượng những hàng cột Corinthian được chạm khắc tinh xảo đứng thẳng tắp một cách đều đặn...
Nhưng Masato lại chẳng được tận hưởng cái cảm giác ấy.
「Ngôi đền thật tuyệt vời nhỉ. Đền thờ là nơi để thờ phụng các vị thần. Masato-kun khi nhắc đến thần linh thì sẽ nghĩ đến vị thần nào ạ? Em thì lại nghĩ đến nữ thần Định Mệnh... Định mệnh... À, đúng rồi... Chuyện em và Masato-kun cùng nhau đến đây, có phải là sự dẫn dắt của định mệnh không nhỉ... Hai chúng ta là những người được định mệnh sắp đặt để ở bên nhau, chẳng hạn... Hì hì! Em nói hơi quá rồi phải không!」
「À, ừm... Hơi quá thật...」
「À, anh nhìn kìa! Có biển hiệu này! Nghe nói quán cà phê ở đền đang mở cửa theo mùa đấy ạ! Chúng ta thử đi nhé! ...À, nhưng mà... Nếu hai đứa mình đi uống trà riêng với nhau, có thể sẽ bị hiểu lầm là một cặp đôi đấy nhỉ... Ôi không! Em đang nói linh tinh gì thế này! Ôi xấu hổ quá đi mất!」
「À, ừm, đúng vậy... Mà này...」
Những lời Medhi đang nói với anh, không biết từ lúc nào đã trở thành những chủ đề chuyên để 「thả thính」 Masato. Có vẻ như cô bé đang triển khai 「Chiến dịch chinh phục Masato」. Anh muốn cùng cô bé làm ầm ĩ để giúp cô quên đi những điều khó chịu, nhưng xem ra lời nguyền của Medhi mama lại quá mạnh mẽ. Thật là tiếc nuối.
「(Nếu em ấy làm vậy vì thực sự thích mình một cách thuần túy, thì anh đã vui vẻ chấp nhận rồi...)」
Đáng tiếc thay, dường như không phải vậy.
Phải dừng lại thôi. Để giải thoát Medhi, anh cần phải nói thẳng ra mọi chuyện.
Masato, dù luyến tiếc cái khoảnh khắc gần gũi vừa rồi, vẫn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi vòng ôm đầy quyến rũ ấy, đứng trước Medhi và nhìn thẳng vào mắt cô bé.
「Này Medhi. Chúng ta nói chuyện một chút nhé. ...Thật ra thì, anh biết hết rồi.」
「Hả?... Bi, biết gì cơ...」
「Là cái kế hoạch mà Medhi mama đã ra lệnh cho em đó. Cái kế hoạch ngu ngốc là phải làm cho anh mê mệt em đến mức mất hết ý chí. Lúc đó anh bị phạt đến chết rồi, nhưng anh vẫn nghe rõ tiếng các em nói chuyện mà... Thế nên thôi đi, đừng cố làm những điều như vậy nữa. Được không?」
Anh nhìn thẳng vào sâu thẳm đôi mắt ấy, chậm rãi nói.
Medhi hiểu ra lời thú nhận của Masato, cô bé cúi gằm mặt xuống. Vẻ mặt u ám đến lạ.
「Thì, thì ra là vậy... Masato-kun đã biết hết tất cả rồi sao...」
「Ừ. Anh xin lỗi vì đã nghe lén các em.」
「Không ạ, anh đừng bận tâm. Người thất lễ là em mới đúng. Việc tán tỉnh Masato-kun trong khi bản thân không hề có ý đó, em đã làm một việc vô cùng thất lễ với anh ấy... Bản thân em cũng cảm thấy xấu hổ, ngu ngốc hệt như kẻ ngốc vậy... Ôi trời ơi... Cái gì thế này...!」
「...Medhi?」
「Tất cả những chuyện này, đều là lỗi của mẹ em hết... Mẹ em đã ra những mệnh lệnh vô lý, còn dùng cả sức mạnh của cái cây trượng quái quỷ kia nữa... Đúng vậy, là lỗi của sức mạnh cây trượng đó... Thật ra em không hề muốn làm những chuyện như thế này, vậy mà lại làm mất rồi... Bà ấy còn nói sẽ ban sức mạnh giải thoát gì đó, toàn những lời khó hiểu! Chính vì thế mới thành ra cái bộ dạng này! Ôi trời ơi, cái bà mẹ độc địa đó!」
「Dừng lại! Dừng lại ngay! Sức mạnh bóng tối bên trong em cũng sắp được giải phóng rồi đấy! Bình tĩnh lại đã nào! Nào!」
Hơi rụt rè một chút, Masato vội vã lao tới định can ngăn thì...
Và đúng lúc đó.
「Medhi! Con đang làm cái trò gì mà ồn ào thế! Thật mất mặt!」
Một giọng trách mắng nghiêm khắc vang lên. Cái giọng đã nghe đi nghe lại bao lần đó, chắc chắn không thể nào nhầm lẫn được. Đó chính là Medhi mama.
Người phụ nữ khoác trên mình bộ trang phục vàng lấp lánh đến mức có thể nói là thần thánh đó, chậm rãi bước ra từ sau những cây cột của ngôi đền. Phía sau bà còn có bóng dáng của Mamako và Shirase đang lo lắng nhìn về phía này.
「Medhi mama-san? ...Và cả mẹ, cả Shirase-san nữa... Sao, sao mọi người lại ở đây?」
「Chúng ta sẽ tổ chức buổi họp mặt các bà mẹ, và mẹ đã hướng dẫn họ đến quán cà phê này. Vì đây là nơi mẹ đã đến vài lần rồi, nên chỉ cần dùng ma thuật dịch chuyển là xong thôi. ...Nhưng những chuyện đó thì không quan trọng đúng không?」
「K, không, không phải là không quan trọng ạ...」
「Thôi được rồi. Mà Masato-kun, con hãy im lặng một chút đi. Mẹ có chuyện muốn nói với Medhi.」
Medhi mama dễ dàng dời ánh mắt khỏi Masato, quay mặt về phía Medhi.
Người mẹ ấy nhìn con gái mình với ánh mắt quá đỗi nghiêm khắc, đến mức không giống một người mẹ đang đối diện với đứa con gái yêu quý của mình. Đứa con gái thì cứ thế co rúm lại không dám nhúc nhích.
「...Medhi. Con vừa nói cái gì đó đúng không?」
「Cái, cái đó thì...」
「Mẹ có cảm giác con đang than phiền về những việc mẹ làm... Không phải vậy đúng không? Con là một đứa con gái ngoan, luôn vâng lời mẹ đúng không?」
"Vâng, vâng ạ… con… con sẽ nghe lời mẹ… Mẹ luôn nghĩ cho con hơn bất cứ ai khác, đã làm rất nhiều điều vì con… Con tin vào tấm lòng của mẹ…"
Medi nắm chặt tay, cố gắng kìm nén thứ gì đó như sắp bùng nổ. Cô bé lẩm bẩm những lời mình đã tự nói với bản thân không biết bao nhiêu lần, từ tốn như đang tự trấn an, ép mình phải chấp nhận. Đôi mắt nhắm nghiền, khẽ gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của con gái mình như vậy, mẹ Medi khẽ thở dài.
"Con sẽ nghe lời mẹ chứ? Vậy thì hãy làm đúng như thế đi. Nào, nhanh lên. Con nên làm gì đây?"
"Con sẽ tiếp tục buổi hẹn hò với Makoto-kun! Con xin phép!"
Medi cúi chào mẹ mình, rồi nắm chặt tay Makoto và chạy đi.
Gương mặt nghiêng nghiêng của cô bé là một nụ cười đầy gượng gạo, khóe mắt vẫn ươn ướt.
"Makoto-kun, đi thôi! Chúng ta đi thêm một vòng con đường dẫn vào đền nữa nhé! Go-go!"
"...À, anh biết rồi."
Makoto không hề kháng cự. Cánh tay bị nắm chặt đến mức đau điếng, anh cùng Medi chạy xuống con đường dẫn vào đền.
Vừa cảm nhận rõ ràng sức mạnh của sợi dây trói buộc đang siết chặt cô bé, Makoto vẫn chưa thể giúp gì được cho cô.
Sau khi kết thúc chuyến tham quan đền thờ, đoàn học sinh đi dã ngoại lại lên phi thuyền, nhẹ nhàng bay lượn trên bầu trời hoàng hôn để đến nơi nghỉ.
Chỗ ở đêm nay là một tòa tháp sừng sững trên một ngọn đồi cao, nhìn ra khắp thế giới.
"Tòa tháp này theo cốt truyện là một công trình được xây dựng để con người vươn tới lĩnh vực của thần linh, hiện tại đang kinh doanh khách sạn. Nó dự kiến sẽ bị phá hủy trong một sự kiện sắp tới, nên việc được ở lại đây trước khi nó bị 'babe' là cực kỳ may mắn đấy. À nhân tiện, 'babe' là một động từ có nghĩa là 'những thứ được tích lũy bỗng chốc sụp đổ và trở nên vô nghĩa, giống như Tháp Babel vậy'..."
Cách chia thì của nó là ra (ro), ri (tsu), ru, ru, re, re.
Thầy Gottsui cứ thế giảng giải, nhưng chẳng mấy ai để ý lắng nghe. Khi cầu thang được hạ xuống từ phi thuyền cập vào đỉnh tháp, các học sinh vội vàng ùa ra.
Thế nhưng, có duy nhất một học sinh bước đi với những bước chân cực kỳ nặng nề. Đó là Makoto.
"...Chúng ta cũng đi thôi."
"Vâng! Đi thôi! Đây sẽ là tổ ấm tình yêu đêm nay của chúng ta... Khụ khụ, không, không phải vậy đâu ạ! Em lại nói linh tinh gì thế này! Thật là xấu hổ quá đi!"
Makoto cùng Medi đi xuống, cánh tay vẫn bị cô bé siết chặt.
Kể từ khi chạm mặt mẹ Medi ở đền thờ, Medi rơi vào trạng thái hưng phấn tột độ, không thể kiểm soát được và ngày càng mất kiểm soát. Những màn thể hiện tình cảm mãnh liệt của cô bé dành cho Makoto cứ thế không ngừng lại.
Nhưng đồng thời, bàn tay nắm chặt như muốn cầu cứu lại càng siết chặt hơn.
Anh biết cô bé cần giúp đỡ. Anh biết điều đó, nhưng...
*(Mình nên làm gì đây... Mình phải làm gì cho cô ấy đây...)*
Không biết phải làm gì, anh thấy thật bứt rứt, khó chịu. Thật đáng tiếc.
Chẳng biết có nhận ra nỗi lòng của Makoto hay không… mà thôi, chắc là không nhận ra đâu… Wise, người đi theo sau, lên tiếng với vẻ không mấy vui vẻ.
"Hừ. Tình tứ quá nhỉ."
"Tình tứ chỗ nào chứ?" Makoto nghiêm túc nói.
"À, ừm, thôi bỏ qua đi. Vừa nãy tớ nói theo kiểu rập khuôn thôi chứ cậu có tình tứ gì đâu. Thậm chí còn nghiêm túc đến đáng sợ ấy chứ. Xin lỗi nhé."
"Không cần xin lỗi. Thậm chí cậu gây ra chuyện gì đó để biến nó thành trò hề đi. Nếu làm được thế thì tớ sẽ thực sự được cứu rỗi đấy."
"Thôi đi, cái đó thì không thể được. Tớ cũng biết đọc không khí mà. Thế nên, tớ sẽ nghiêm túc tìm cách giải quyết. Vậy thì… Medi, cậu có rảnh không?"
Wise đi vòng ra phía trước Makoto và những người khác, đối mặt với Medi và thẳng thắn nói.
"Cậu thôi đi được chưa."
Với vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu trầm lắng, đó là một lời nói đầy nghiêm khắc.
"Này Medi. Cậu đang bám lấy Makoto như thế này, thực ra là do mẹ cậu ra lệnh đúng không? Phải không?"
"Cái, cái đó thì..."
"À ừ ừ. Không trả lời ngay được là đủ hiểu rồi. Cậu định dụ dỗ Makoto để lừa gạt cậu ấy đúng không. Tớ đã đoán là thế mà. Nếu không phải vì lý do đó thì Makoto làm gì có khả năng được nhiều người thích đâu. Không thể nào!"
"Này cô kia. Nói là không thể thì hơi quá lời đấy..."
"Makoto, im lặng chút đi. Tớ đang nói chuyện quan trọng với Medi đấy."
Makoto thấy khó chịu nhưng đành phải kìm nén. Đây là giữa một cuộc nói chuyện quan trọng.
Wise lại hỏi Medi một lần nữa.
"Này Medi. Cậu còn định nghe lời bố mẹ đến bao giờ nữa mới vừa lòng đây. Cậu không thấy khó chịu à? Nếu là tớ thì tớ chắc chắn không chịu đâu. Bởi vì tớ có ý chí của riêng mình mà. Cậu thì khác à?"
"Vâng, tất nhiên là con cũng có ý chí của riêng mình ạ. Con có chứ."
"Vậy thì hãy nói ra đi chứ. Nói xem cậu muốn làm gì đi. Ở đây chỉ có chúng ta thôi mà. Nào. Thực ra bây giờ cậu muốn làm gì? Nói ra đi."
Khi Wise không ngừng thúc giục.
Medi trầm ngâm một lúc… rồi bất chợt buông tay khỏi Makoto, trả lời với vẻ mặt đã hạ quyết tâm.
"Con… con muốn được tận hưởng khoảnh khắc này một cách thuần túy, bình thường hơn. Dù sao cũng là chuyến dã ngoại mà, con muốn được vui đùa ồn ào cùng bạn bè… À, nhưng mà…"
"Nhưng sao? Nói đi."
"Nhưng con… con không có bạn bè, nên chắc việc đó là không thể…"
Ngay khoảnh khắc Medi thì thầm với vẻ cô đơn.
"Không phải vậy đâu."
Makoto dứt khoát phủ nhận, và hành động một cách tự nhiên. Anh chủ động vòng tay qua tay Medi, khéo léo kéo cô bé lại gần, cẩn thận không để tay hay khuỷu tay chạm vào những chỗ nhạy cảm.
Dù tự nhận thấy mình có vẻ hơi quá đà, mặt đang nóng bừng lên, anh vẫn nói.
"Bạn bè thì ở đây mà. Có anh đây."
"Makoto-kun… nhưng, nhưng… Makoto-kun không ghét em sao? Bởi vì em…"
"Nói thẳng ra thì, anh không thích Medi khi em cứ nghe lời mẹ Medi. Nhưng không phải vì thế mà anh ghét bỏ tất cả Medi. Nếu Medi thực sự tự mình nói ra những điều em muốn làm, theo ý chí của mình, thì anh sẵn lòng vui chơi cùng em với tư cách là một người bạn."
"Nhưng, nhưng… không chỉ về em mà còn về mẹ em nữa…"
"Chuyện đó thì không thành vấn đề. Anh đây cũng khổ sở với phụ huynh lắm. Anh có khả năng chịu đựng những người cha mẹ khó tính, nên chúng ta có thể hòa hợp với nhau như những người cùng chung nỗi khổ thôi."
"Vậy thì… vậy thì!"
Đúng lúc Medi sắp hét lên vì quá vui mừng.
"Vậy thì thêm một người bạn nữa nhé."
Bất chợt Wise hành động. Wise đứng bên cạnh Medi, ở phía đối diện với Makoto, và cũng vòng tay thật chặt qua tay Medi.
"Wise-san?… Wise-san cũng sẽ làm bạn với con sao? Thật ạ?"
"Tình bạn nam nữ thì nghe nó hơi khó nói nhỉ. Với lại cần phải có người bảo vệ Medi khỏi mấy cái ý đồ đen tối của Makoto nữa. Thế nên tớ sẽ là kiểu bạn bè như thế nhé. Tớ cũng có khả năng chịu đựng mẹ 'độc' nên làm bạn với Medi là chuyện nhỏ ấy mà."
"Vậy thì, vậy thì…!"
"Nào Medi. Hãy nói to lên đi. Nói hết ý muốn của mình đi nào."
Khi Makoto nở một nụ cười rạng rỡ hết sức điển trai.
Medi nhìn Makoto rồi Wise luân phiên.
"Ư ư ư… ư—!"
Cô bé bật ra một tiếng kêu không thành lời. Nắm chặt tay hai người, cô bé nhảy cẫng lên tại chỗ. "Ồ, vui sướng quá chừng," "Và vẫn chưa nói được," "Bởi vì! Bởi vì!" Cô bé vui vẻ hò reo như một đứa trẻ nhỏ.
Vừa nhảy nhót, vừa vung vãi những giọt nước mắt hạnh phúc, Medi cười rạng rỡ.
"Con muốn được vui chơi hết mình cùng bạn bè! Không phải là mệnh lệnh của mẹ mà là theo ý mình, con muốn được cùng mọi người làm những điều vui vẻ và quẩy tung nóc ạ!"
"Oke, hiểu rồi! Vậy thì chúng ta phải tận hưởng hết mình ngay thôi! Đã là chuyến dã ngoại rồi! Quên hết mọi chuyện không vui đi, chỉ có bạn bè chúng ta thôi, hãy cùng nhau quẩy tung nóc nào!"
"Đương nhiên rồi! Đi thôi nào!"
"Ồ!"
Makoto và nhóm bạn hăng hái, ba người khoác tay nhau thân thiết đi vào trong tháp…
Ba người?
"Ơ? Khoan đã, Pota đâu rồi?"
Không thể quên được. Pota rất quan trọng. Nhìn quanh xem bảo vật thuần khiết nhất thế giới đã đi đâu mất rồi.
Pota đang ở mép khu vực đỉnh tháp. Cậu bé ngồi xổm trước hàng rào chống ngã, dường như đang chăm chú nhìn xuống phía dưới.
"Này Pota. Có chuyện gì thế?"
"À, vâng, ừm… Khi con đang ngắm cảnh xung quanh thì thấy một bóng người ở phía dưới… Đó, có lẽ nào là…"
"Có lẽ nào là gì?"
"À, không! Không có gì ạ! Trời tối rồi nên con không nhìn rõ, không thể nói chắc được ạ! Con xin lỗi!"
Pota cúi đầu xin lỗi.
Và rồi, Pota ngậm ngón tay, nhìn chằm chằm vào Makoto và hai người kia đang khoác tay nhau. Trông cậu bé rất đỗi ghen tị.
"À, ừm, nếu được thì con cũng…"
"Không cần nói cũng biết!"
Trước khi Pota kịp nói gì, Makoto và Wise đã đưa tay ra. Bốn người khoác tay nhau tạo thành một vòng tròn. "Ừm. Vòng tròn của bạn bè." "Mà này, khó di chuyển kinh khủng!" "Nhưng mà vui lắm ạ!" "Con cũng rất vui vì được ở cùng!" Nhìn từ bên ngoài chắc sẽ thấy hơi ngốc nghếch. Nhưng đó mới là điều vui!
Trong khi họ đang làm những chuyện như thế, thầy Gottsui gọi to.
"Này, anh hùng Makoto và các bạn của cậu! Nhanh vào trong tháp đi! Chỉ còn lại các cậu thôi đấy!"
"À, vâng! Chúng con xin lỗi! Chúng con đi ngay đây ạ!"
"Ừ, làm thế đi. …À đúng rồi, anh hùng Makoto. Về việc phân phòng đang khiến cậu lo lắng ấy mà..."
Thầy Gottsui không nói rõ, chỉ nháy mắt một cái.
Dường như thầy đã "hỗ trợ" để tăng cơ hội tiếp xúc giữa Makoto và Medi...
Căn phòng được phân cho nhóm Makoto là một phòng ở tầng trên của tháp. Tầm nhìn thì khỏi phải bàn. Bên trong được xây bằng đá chắc chắn, hoàn thiện thành một phòng khách tuyệt vời đầy cảm giác giả tưởng mạnh mẽ.
Và đó là một phòng dành cho bốn người. Mỗi bên phòng có hai giường, tổng cộng bốn chiếc.
"Tớ thì quen rồi nên không sao, nhưng Medi thì hơi khó nhỉ? Nếu cậu không chịu được việc ở cùng phòng với con trai thì để tớ nói với thầy đổi phòng cho nhé?"
"Con không sao đâu ạ. Con thích ở cùng với tất cả bạn bè. Mọi người ở cùng nhau rất tuyệt ạ."
"Được rồi, là một thằng con trai lành mạnh, anh sẽ lành mạnh mà ngủ cùng Pota vậy."
"Vâng! Con sẽ ngủ cùng Makoto-san ạ!" *Mắt sáng long lanh☆*
"Khụ, ánh mắt thuần khiết ấy chói lóa quá! Dù không nghĩ gì bậy bạ nhưng sao tim mình lại đau nhói thế này!"
Bốn người quyết định ngủ trên từng chiếc giường riêng. À thì, đương nhiên rồi.
Makoto và Medi ở phía bên phải, Wise và Pota ở phía bên trái, mỗi người chọn vị trí của mình. "Tạm thời, làm thử cái này không?" "Làm chứ!" "Hay đấy ạ!" "Làm thôi ạ!" "Vậy thì đi nào. Một, hai, ba!" và "Ú!" rồi "Bùm!" cả bọn nhảy bổ lên giường, nằm lăn ra.
Vì có mọi người ở đây nên Makoto cũng yên tâm. Nằm lăn qua lăn lại với cảm giác muốn cười mà chẳng vì lý do gì, họ bắt đầu bàn bạc.
"Cho đến bữa tối còn chút thời gian, nên tranh thủ giờ này chúng ta cùng lên kế hoạch cho hoạt động tự do ngày mai nhé. Đương nhiên là cả bốn chúng ta sẽ hành động cùng nhau… Sao đây? Ai có mong muốn gì thì cứ nói nhé."
Khi anh hỏi, ai nấy đều trầm ngâm suy nghĩ.
Wise chợt đưa ra đề xuất.
"Trước mắt thì, chúng ta đi tham quan bên trong tòa tháp này thì sao? Dù sao thì nơi này cũng sẽ bị phá hủy mà? Thế nên tớ nghĩ nên đi xem một chút."
"Vâng! Con cũng nghĩ vậy ạ!… À, nhưng mà… đây là một tòa tháp rất lớn nên con lo sẽ bị lạc đường mất…"
"Ừm… Một chuyến dã ngoại mà lại cứ lạc đường trong mê cung rồi kiệt sức thì… có vẻ hơi khó chấp nhận nhỉ…"
"À, cái đó thì đúng là thế thật…"
Dù đã nghĩ đó là một ý hay. Liệu có nên thay đổi kế hoạch không nhỉ? Khi Makoto và mọi người lại trầm ngâm suy nghĩ.
"Nếu là hướng dẫn trong tòa tháp này, xin cứ giao cho con ạ."
Medi lên tiếng. Trông cô bé khá tự tin.
"Thực ra, con đã từng đến đây rồi ạ. Có lần mẹ con nói muốn 'ở trong căn phòng cao nhất thế giới', và lúc đó con đã đi tham quan một lượt."
"Kết quả của việc mẹ Medi luôn cố chấp muốn đứng đầu à. Đúng là phong cách của mẹ Medi nhỉ… Thôi được rồi, chuyện đó gác lại đã. …Nếu Medi có thể dẫn đường thì…"
Anh nhìn Wise và Pota, cả hai đều gật đầu đầy hào hứng. Tốt, vậy là quyết định rồi.
Makoto đứng dậy trên giường, nhìn khắp mọi người và tuyên bố. Với tư cách là một Dũng sĩ, anh ra dáng một người lãnh đạo.
Cả nhà chú ý. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu cuộc phiêu lưu. Đây là cuộc phiêu lưu thực sự của chúng ta… một cuộc phiêu lưu của trẻ con, do trẻ con, vì trẻ con! Người lớn không có chỗ xen vào!
“Đang nói linh tinh thế này, lỡ họ lại xuất hiện bất thình lình thì sao.” Wise lẩm bẩm.
“Nè, Wise?! Đừng nói gở thế chứ?!”
“Làm gì có chuyện đó đâu, đúng không?! Sẽ ổn thôi, đúng không?!”
Masato và Medi sợ hãi co rúm. Dù nghĩ chắc không có chuyện đó đâu, nhưng lỡ đâu vạn nhất lại xảy ra thì sao. “Medi!” “Vâng ạ!” Hai đứa chia nhau ra kiểm tra. Kiểm tra bên ngoài phòng. Được, không có ai. Cửa sổ cũng xem xét qua một lượt. Được, không có ai.
Không có ai nhỉ? Thật sự không có ai sao? Không có, không có. Vậy thì tốt. Masato và Medi nhẹ nhõm thở phào, yên tâm quay lại giường.
Masato trịnh trọng tuyên bố lại.
“À, vậy thì, ngày mai, chỉ riêng bọn mình thôi, sẽ phiêu lưu thật sảng khoái, vui vẻ, náo nhiệt. Ai nấy cũng phải thật hăng hái lên nhé. Hết.”
Cả nhóm đồng lòng nhất trí. Tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên.
Và rồi.
“À, lịch trình tự do đã được quyết định suôn sẻ rồi, nhưng vẫn còn thời gian cho đến bữa tối nên… tiếp theo, tôi muốn bắt đầu thảo luận xem bây giờ chúng ta sẽ làm gì…”
Khi Masato tiếp tục phát huy khả năng lãnh đạo, định nói về những việc sắp tới thì, bất thình lình.
Một vật mềm mại “bộp” một tiếng đáp thẳng vào mặt Masato. Là cái gối. Bị ném vào mặt.
Và kẻ đã ném thẳng vào mặt cậu… không ai khác chính là Medi.
“Đi du lịch dã ngoại, ở trong phòng, lại còn có thời gian… nếu có bạn bè cùng mình quẩy hết mình thì phải làm thôi chứ ạ! Con muốn chơi! Vì đây là lần đầu tiên con được như vậy mà!”
Đôi mắt Medi sáng rực rỡ hơn bất kỳ lúc nào trước đây, nhìn chằm chằm vào cậu. Cảm giác muốn vui vẻ đến không kìm được truyền đến Masato rõ mồn một.
Tinh thần đó thì tốt rồi. Sẵn sàng đáp lại sự kỳ vọng. Masato khẽ đưa mắt nhìn, Wise và Pota xem ra cũng đã cầm gối sẵn sàng từ lúc nào.
Vậy thì chỉ còn một câu để nói mà thôi.
“Được! Chiến tranh thôi!”
Và rồi, trận chiến gối bắt đầu. Ném đi một cái: “Bụp hụ?!” “Hì hì! Đáng đời… bụp hụt?!” Bị ném lại. “Pota-san, chuẩn bị đi nhé!” “Ưm ưm! Mình không thua đâu!” Mọi người cứ thế ném túi bụi vào nhau.
Kẻ làm thay đổi cục diện trận đấu chính là Wise.
“Được rồi, vậy thì tớ sẽ triệu hồi Pota! Trang bị cho Pota cái gối tớ đang cầm, dùng Đòn Tấn Công Pota Bách Phát Bách Trúng tấn công Masato!”
“C-cái gì chứ?! Đòn Tấn Công Pota Bách Phát Bách Trúng ư?!”
“Khà khà khà! Nào Pota, ra tay đi!”
“Vâng ạ! Masato-san, cháu đến đây! Éc!”
Pota nhẹ nhàng ném một cái gối. Cái gối được ném bằng cánh tay khẳng khiu ấy chẳng có chút lực nào, và cũng chả nhắm vào đâu cả… nhưng mà Bách Phát Bách Trúng cơ mà! “Tútttt!” Masato tự mình lao vào, đón nhận Đòn Tấn Công Pota vào mặt. “Bộp” một tiếng, trúng đích. Hoan hô. Trúng rồi, vui ghê.
Nhưng đã là cuộc đấu thì cứ đấu đã.
“Khặc! Hai chọi một là hèn hạ! Vậy thì bên này cũng… Medi!”
“Vâng ạ! Con sẽ hỗ trợ Masato-kun!”
Medi giơ cây trượng lên, niệm phép.
“Con đây!… Spura la Magia per Mirare… Công Thăng!”
“Phaaaaaa! Sức… mạnh… đang… tràn… ngập… rồiiiii!”
Sức tấn công của Masato được cường hóa nhờ phép thuật của Medi. Masato dùng sức mạnh tràn trề ấy ném cái gối! “Đuòraaaaa!” “Pẹc giaa?!” Cái gối bay thẳng vào mặt Wise! Nghe tiếng gì đó buồn cười thật! Buồn cười chết đi được!
“N-nè, nè! Dùng phép thuật là phạm quy rồi!”
“Hả? Chỗ nào? Hoàn toàn an toàn mà. …Đúng không Medi?”
“Vâng. Con không trực tiếp tấn công bằng phép thuật, nên con nghĩ không có vấn đề gì ạ. Đây là ném gối, và thứ Masato-kun ném, dù sao cũng chỉ là cái gối thôi mà. Ư hứ hứ.”
“À, ra vậy. Thế thì bên này cũng có cách riêng. …Pota! Cho tớ mượn gối!”
“D-dạ! Của cậu đây!”
Wise cầm hai cái gối trên tay, niệm phép.
“…Spura la Magia per Mirare… Bùm! Hơn nữa! Bùm!”
Ma pháp liên tục của Wise được kích hoạt. Hai chiếc gối Wise đang cầm bỗng được ban cho đặc tính có thể nổ tung.
Vật thể nổ hình cái gối ấy đang sốt ruột chờ đợi khoảnh khắc chạm đích.
“Nè, nè, cậu?! Cái đó là phạm quy rồi chứ?! Hay nói đúng hơn là phạm pháp?! Thậm chí là khủng bố?!”
“Hả? Chỗ nào? Miễn là cái gối thì được mà, đúng không? Miễn là cái gối thôi mà. …Khà khà khà… Vậy thì… bay đi nhé! Tớ đây!”
“N-nè đợi đã?!… Me-Medi! Nhanh lên, phòng ngự phép thuật…!”
“Masato-kun, cố lên nhé! Òa!” *Hàng rào chắn ma thuật.*
“Ơ kìa?! Medi tự dựng rào chắn cho mình thôi sao?! Hơn nữa lại còn đang tận hưởng tình huống này nữa chứ?!”
“Không sao đâu, Ma-kun! Lần này mẹ sẽ yểm trợ con!”
“Ồ! Tuyệt quá! Dùng hai đòn tấn công để hóa giải ma pháp liên tục… khoan… hả?”
Chuyện gì thế nhỉ? Cứ như có giọng nói của một người không nên có mặt ở đây bỗng nhiên lẫn vào thì phải.
Masato “két két” vặn cổ sang bên cạnh xem xét thì… mẹ cậu, với hai chiếc gối trên tay, chuẩn bị cho đòn tấn công gối đôi, đang đứng sừng sững ở đó. Xuất hiện đột ngột.
Là Mamako.
“Hả?… Ướiiiiiiiii!? Sa-sa-sao mẹ lại ở đâyyyy?!”
“Cái đó là, mẹ của Medi bảo là sẽ đi xem tình hình của Medi-chan, rồi các bà mẹ bọn mẹ cũng đi cùng…”
Và rồi, khi Mamako định giải thích thì, đúng lúc ấy.
“Medi! Con đang chơi cái gì đấy! Đừng có giỡn hớt!”
Đây đã là lần thứ mấy rồi không biết. Mẹ của Medi vừa gầm thét vừa xông vào.
Mẹ của Medi, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, một mạch bước đến chỗ Medi đang sững sờ, thô bạo nắm lấy cổ áo con bé lôi ra ngoài phòng. “M-Mẹ ơi! Đau…!” “Ta không quan tâm!” Chẳng biết đây còn là mẹ hay là cái gì nữa. Chỉ biết bà ta vô cùng khắc nghiệt.
Và cứ thế, Medi bị lôi đi một cách thô bạo, còn Masato bị bỏ lại một mình thì…
“…Á… K-khoan đã! Đợi đã!”
Cậu vội vã lao ra hành lang.
Mẹ của Medi đẩy Medi vào tường, quát mắng dữ dội.
“Ta có bảo con ‘chơi’ sao?! Ta không hề, đúng không?! Ta đã bảo con phải ‘hạ gục Masato-kun’, đúng không?! Sao con lại không làm được điều ta nói?!”
“D-dạ đó là… vì đây là chuyến dã ngoại mà con rất mong đợi nên…”
“Chuyến dã ngoại hay cái gì đó không liên quan! Ta đang nói rằng vấn đề là con không chịu nghe lời ta! Sao con lại không vâng lời ta chứ!”
“Nhưng, con… con muốn chơi thân với Masato-kun và các bạn đã tốt với con… Bởi vì đây là những người bạn đầu tiên của con, nên con thực sự rất muốn…”
“Câm miệng lại! Bạn bè hay cái gì đó, chẳng quan trọng! Việc con phải làm là đứng đầu! Chỉ có vậy thôi! Thế mà sao con không hiểu chứ! …Ôi thôi rồi… Chắc phải trừng phạt nặng một trận mới được!”
Mẹ của Medi giơ cao cây trượng. Thật không thể tin nổi, bà ta định dùng trượng đánh con gái mình. “Nè!” “Khoan, dừng lại ngay!” “Dừng lại đi ạ!” Masato và những người khác đã lao ra hành lang vội vàng định can thiệp nhưng.
Đúng lúc ấy, một làn gió… không, một người đã lao vụt qua.
Người ấy, lao vụt qua cùng làn hương ngọt ngào và dịu dàng, giương cao hai thanh thánh kiếm đang cầm trên tay, chặn đứng cây trượng bị vung xuống.
“Chuyện này, dừng lại đi.”
Vừa nhìn thẳng vào mẹ của Medi với ánh mắt nghiêm khắc, người ấy… Mamako đã nói.
Mamako, người đã lao đến với tốc độ thần sầu, dồn lực vào kiếm đẩy lùi cây trượng, rồi nói chuyện với mẹ của Medi, người đang giận dữ đến mức sắp mất đi lý trí.
“Medi-mama-san. Cô có thể lắng nghe một chút không ạ?”
“Làm gì có chuyện lắng nghe được chứ?! Cô là cái thá gì?! Sao lúc nào cũng cứ vào những thời khắc quan trọng thì cô lại xía vào?! Thật sự chướng mắt quá thể!”
“Cháu xin lỗi vì đã làm điều gì đó khiến Medi-mama-san phật lòng. Nhưng, dù vậy, xin hãy cho cháu được nói. …Việc con cái của mình là số một… đó là điều vô cùng hạnh phúc đối với một người mẹ, đúng không ạ? Cháu hiểu rất rõ cảm giác đó. Bởi vì cháu cũng là một người mẹ mà.”
“Phải! Việc muốn con cái của mình là số một là điều hiển nhiên! Cha mẹ dốc sức vì điều đó cũng là đương nhiên! Ta không hề làm gì sai cả!”
“Nhưng, nói như vậy, việc ép buộc con cái là sao ạ? Để Medi-chan phải chịu đựng đau khổ đến mức đó, và vẫn phải trở thành số một thì lý do đó là gì chứ…”
“Có chứ! Medi phải trở thành số một thì ta mới yên tâm được! Bởi vì…!”
Mẹ của Medi nói.
“Nếu con gái ta là số một… ta có thể tự xưng là bà mẹ số một! Để ta trở thành người mẹ tuyệt vời nhất, Medi cần phải trở thành đứa con giỏi nhất!”
Một câu nói dứt khoát vang vọng khắp nơi. Một câu nói không vì con gái, không vì ai khác, mà chỉ mong muốn vinh quang của chính người mẹ.
Trước lời nói này, Mamako dường như cũng bị bất ngờ, ngây người ra. Cô ấy không thể lập tức đáp trả. Masato, Wise và Pota cũng đều ngớ người ra…
Vào lúc mọi người đều chết lặng không nói nên lời, Medi khẽ lẩm bẩm.
“…Haizzz… Thôi được rồi. Thế là đủ rồi.”
Medi cúi mặt với vẻ mặt cam chịu hoàn toàn, bước về phía mẹ mình, rồi giơ cao cây trượng lên.
Bỏ qua cả suy nghĩ lẫn cảm xúc, con bé định đánh mẹ mình.
“Ối, Medi! Đợi đã!”
Không thể để chuyện đó xảy ra được. Masato ngay lập tức đứng chắn. Nhưng Medi không màng, vẫn vung trượng xuống.
Masato giơ tay trái lên, triển khai một rào chắn phòng ngự để đỡ lấy. “Gức…!” Đòn đánh quá mạnh không chút khoan nhượng hành hạ bàn tay Masato.
“Nè, nè, tự dưng làm gì thế?! Chẳng lẽ Medi đã nổi điên rồi sao?!”
“Á á á! Mau, thuốc an thần…!”
“Không, không sao đâu! Chỗ này cứ để mình! Mình sẽ nói chuyện với Medi!”
Cậu ra hiệu cho Wise và Pota, những người đang định chạy đến tiếp ứng, lùi lại.
Masato… đối mặt với Medi, người bề ngoài thì tĩnh lặng đến đáng sợ, nhưng bên trong lại đang ở trong tình trạng bất thường.
“Medi! Đợi đã! Bình tĩnh lại! Giữ lấy lý trí!”
“Tránh ra đi. Đừng cản đường.”
“Làm sao có thể làm ngơ được chứ! …Nè Medi! Xin cậu hãy bình tĩnh lại một chút đi! Làm ơn đó! …Ngay cả Medi cậu cũng vậy, chắc chắn cậu cũng nghĩ rằng ra tay với cha mẹ là sai trái đúng không!”
“Không. Chẳng quan trọng nữa. …Tiếp tục tước đoạt tự do của con, còn muốn con vứt bỏ cả những người bạn mà con khó khăn lắm mới có được… và tất cả những điều đó chỉ để bản thân bà ta trở thành người mẹ số một ư… Con không muốn coi một người nói ra những lời như vậy là cha mẹ mình nữa.”
“Đ-đúng là những gì Medi-mama-san nói thật kỳ cục, nhưng mà!”
“Masato-kun. Con đã chịu đựng bấy lâu nay. Mọi điều Mẹ làm, đều khiến con đau khổ, đau đớn, buồn bã… Thế nhưng, con đã tin rằng Mẹ làm như vậy là vì nghĩ cho con… Vì tin tưởng nên con mới cố gắng được… Một sự phản bội như thế này, không thể chấp nhận được đúng không. Con không thể tha thứ. Nếu không làm cho mọi thứ tan nát hết thì con không cam lòng.”
“Mình hiểu cảm giác đó, nhưng mà!”
“Làm sao mà hiểu được. Masato-kun tuyệt đối sẽ không hiểu được đâu.”
“Hiểu chứ! Chắc chắn là hiểu rồi! …Ngay cả mình… ngay cả mình đây này… cũng đã bị mẹ hành cho ra bã rồi đó!”
Bị chuyển sinh vào game mà có mẹ đi kèm. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đủ để Masato phải gánh vác biết bao nhiêu là khổ cực.
Chính vì thế mà sự đồng cảm của Masato không hề sai. Masato là người hiểu rõ hơn ai hết.
Trong lời nói của Masato, ẩn chứa những suy nghĩ chân thật đến từ những trải nghiệm đã tích lũy.
“Nghe đây Medi! Không phải mọi chuyện diễn ra theo ý mình là có thể tự hủy hoại bản thân được đâu! Nếu cứ làm loạn như vậy, sau này cậu nhất định sẽ hối hận! Cậu sẽ tự thấy mình thật đáng thương! Cậu sẽ chán ghét bản thân đến mức không còn biết phải làm sao nữa! Nên hãy dừng lại đi! Bình tĩnh lại…!”
“Im đi! Im đi im đi im đi!”
Không nghe Masato gọi, Medi, kẻ đã trở nên tuyệt vọng, gào thét.
“Mọi thứ, cứ để nó tan nát hết đi! …Hỡi Cây Trượng Conforte! Sức mạnh của ngươi, giờ đây! Hãy giải phóng tất cả trong ta!”
Hiệu ứng phép thuật biến hình được kích hoạt, và cô bé biến đổi.
Từ đầu cây trượng giơ cao, một làn sương mù ma thuật phun trào, bao phủ toàn thân cô bé. Làn sương mù bao bọc lấy Medi bùng nổ phình to ra… tạo thành hình hài của một loài bò sát khổng lồ với thân hình to lớn, bốn chân, và một cái đuôi dài… một con Rồng.
Một con Rồng bị kích động tột cùng, mắt đỏ ngầu, Rồng Medi đã bùng nổ sinh ra.
“TA KHÔNG THỂ THA THỨ BẤT CỨ ĐIỀU GÌ NỮA!”
Thôi rồi! Médi-rồng gào thét, bắt đầu nổi điên. Nó ngẩng đầu phá toang trần nhà, vung chiếc đuôi mạnh mẽ quất nát những bức tường hành lang thành đống gạch vụn, cứ thế mà lồng lộn khắp nơi, mặc sức phá phách.
"Khụ! Bảo nó bình tĩnh lại đi mà! Càng lúc càng khó kiểm soát thế này!"
Thế này thì biết làm sao đây… Vừa phải tránh né những mảng tường đổ nát, Mahito vừa vắt óc suy nghĩ, nhưng…
Đúng lúc ấy, phía sau Mahito…
"Médi! Con ra nông nỗi gì thế kia hả! Xấu xí quá! Một đứa con gái không nghe lời mẹ thì sẽ trở nên xấu xí như vậy đấy! Ôi không thể chịu được! Quá tệ! Không thể tin nổi!"
Mẹ Médi vẫn tức giận tím mặt, buông ra những lời như đổ thêm dầu vào lửa. Nghe thế, Médi-rồng cũng điên tiết lên mà gào lại: "Cái đồ tệ hại, là bà chứ ai nữa!"
Cả bên kia lẫn bên này đều bùng nổ, thật là hết nói nổi rồi.
"Thật là! Cái cặp mẹ con này đúng là hết nói nổi! Đứa nào đứa nấy cũng khó nhằn hết chỗ nói!"
"Maa-kun! Hay là chúng ta chia nhau ra xử lý nhé! Mẹ sẽ lo đối phó với cô Médi-mama, còn Maa-kun với các con thì lo cho bé Médi nhé!"
"Ô, ừ! Mà thật ra tôi cũng định ra lệnh như thế đấy!… Vậy thì, cứ thế mà làm nhé!"
Giữa một bên là mẹ quái vật, một bên là con gái quái vật, Mahito và Mamako quay lưng vào nhau, như nén sức rồi bật người chạy vút đi.
Mamako xông thẳng vào Médi-mama.
"Médi-mama! Tôi tới đây!"
"Khụ, lại gây trở ngại nữa hả! Thôi được rồi, tôi sẽ đấu với cô!"
Kiếm và quyền trượng của hai người va chạm, giằng co quyết liệt. Với thế công mạnh mẽ, Mamako đẩy lùi Médi-mama về phía sau, nới rộng khoảng cách giữa bà với Médi.
Cùng lúc, nhóm Mahito cũng bắt đầu hành động.
"Bên này chúng ta sẽ kiềm chế Médi! Waizu! Pōta! Giúp tôi một tay!"
"Được thôi! Là bạn bè thì phải chơi một trận thật hoành tráng, đánh cho nó tỉnh người ra mới được!"
"Em cũng xin giúp một tay ạ! Về phần vật phẩm cứ giao cho em!"
"Vậy thì nhờ các cậu!… Đi thôi!"
Nhóm Mahito đồng lòng tiến lên đối mặt với Médi-rồng.
Ngay khi trận chiến vừa mở màn, chiêu "Im Lặng" được tung ra: "Aaaaaaa!?" Waizu bị phong ấn phép thuật một cách hiển nhiên, đứng đực như một pho tượng. Mahito phải một mình chiến đấu, và ngay khi Pōta vừa kịp giải phong ấn cho Waizu thì cô nàng lại bị phong ấn phép thuật một lần nữa.
Cách xa trận chiến khốc liệt ấy một quãng, Mamako đối mặt với Médi-mama.
Médi-mama tràn đầy ý chí chiến đấu.
"Nếu nghĩ kỹ thì đây có lẽ là một cơ hội tốt đấy nhỉ. Tôi và cô, ai mới là người mẹ tuyệt vời nhất, cứ thế mà phân định thắng thua bằng một cuộc đối đầu trực tiếp nhé!… Hỡi Quyền trượng Apelto! Hãy thể hiện sức mạnh của ngươi!"
Médi-mama giơ cao quyền trượng. Viên bảo thạch màu tối khảm trên thân quyền trượng phát ra luồng sức mạnh giải phóng, nhuộm hành lang đá một màu đen u ám. Ngay lập tức, tường, sàn và cả trần nhà đều bắt đầu chuyển động. Những tảng đá, thoát ly khỏi trạng thái vật liệu thông thường, tự tách ra rồi tụ lại, hóa thành những nhân hình đá lao vào tấn công Mamako. Chúng vung vẩy đôi tay cứng chắc mà xông tới…
Thế nhưng.
"Xin lỗi nhé. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô Médi-mama thôi. Nên là, mấy đứa có thể ngoan ngoãn một chút được không nhỉ? Giúp tôi nhé?"
Mamako nhẹ nhàng nói lời thỉnh cầu, và Thánh kiếm Terradimadre của Đất mẹ trong tay cô khẽ phát ra ánh sáng. Những nhân hình đá khẽ gật đầu "…Hả?", rồi cứ thế mà tan rã thành từng mảnh vụn "Hả? Hả? Hả?", trở lại thành những khối đá ban đầu và nhập vào tường, sàn nhà. Lối đi hoàn toàn trở lại nguyên vẹn, sạch sẽ.
Médi-mama kinh ngạc đến mức suýt rớt quai hàm.
"Ơ… ơ ơ ơ!? Cái, cái gì thế này!? Chuyện vừa rồi là sao!? Những nhân hình đá do tôi tạo ra lại nghe lời Mamako sao!?"
"Tôi không ra lệnh. Tôi chỉ ngỏ lời nhờ vả thôi. …Nhưng đúng là ranh giới đó thật khó phân định… Tôi cũng từng trăn trở rất nhiều."
"Trăn trở cái gì chứ…"
"Đó là chuyện khi con trai tôi còn nhỏ… Mỗi khi muốn nói điều gì đó với con, tôi thường rất lo lắng liệu mình có đang áp đặt ý muốn của cha mẹ lên con hay không… Thế nên, tôi từng có lần thử viết những điều mình muốn nói vào sổ, rồi mất mấy ngày liền để suy nghĩ xem nên nói thế nào cho phải."
"Chuyện đó có gì mà phải trăn trở! Cứ nói những gì mình nghĩ là được rồi! Cha mẹ phải nuôi dạy con theo đúng ý mình chứ! Chuyện là như vậy mà, phải không!?"
"Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng chắc chắn có những khía cạnh như thế. …Nhưng có một điều duy nhất mà chúng ta tuyệt đối không được mắc sai lầm."
"Điều không được mắc sai lầm ư!? Là gì vậy!?"
Đối với Médi-mama đang gầm gừ như muốn cắn xé, Mamako thu kiếm vào, đứng đối mặt. Cô nở một nụ cười hiền hậu, dịu dàng nhìn Médi-mama…
Ngay lúc ấy, đột nhiên, cơ thể Mamako bắt đầu phát ra ánh sáng. Hơn nữa, cơ thể cô còn khẽ lơ lửng. Dáng vẻ ấy, tựa như một vị thần vừa hiện linh.
Mamako, tựa như một nữ thần mẫu, ban lời khải thị.
"Chúng ta, những người làm cha mẹ, nuôi dạy con cái là để chúng trở thành những người lớn trưởng thành và có ích, chứ không phải để nuôi dạy con cái vì bản thân cha mẹ. Từ lời nói, tình cảm, cho đến mọi thứ ta ban tặng, tất cả đều là vì sự trưởng thành của con. Tất cả đều là vì con đấy."
Mamako đang tỏa sáng. Nhưng đó không phải là [Ánh sáng của mẹ].
Với tư cách là một người mẹ, Mamako tha thiết muốn truyền đạt điều này──Khi Mamako từ tận đáy lòng mong muốn như vậy, tình yêu mẫu tử trải rộng khắp thế giới đã tụ hội về phía Mamako, ban cho cô sức mạnh, để cô có thể dùng ánh sáng và lời nói mà truyền tải trọn vẹn điều ấy. Đây chính là Kỹ năng [Lời Mẹ Hiền] cấp cao.
Ánh sáng mẫu tử Mamako tỏa ra chiếu rọi khắp xung quanh. Ánh sáng ấy cũng phủ xuống cả chiếc quyền trượng trong tay Médi-mama… Trong khoảnh khắc, "Rắc!", một vết nứt chợt xuất hiện trên viên bảo thạch màu tối. Médi-mama đang sững sờ bỗng giật mình bừng tỉnh.
"Đó, đó là điều đương nhiên! Là một người mẹ thì phải làm những điều hiển nhiên… Ơ?… Nhưng tôi, vừa nãy… hình như đã nói như thể là vì bản thân mình… Tạ, tại sao lại như thế được…?"
"Cô Médi-mama. Xin hãy bình tĩnh lại. Cô đã bị ảnh hưởng bởi một thứ gì đó không tốt. Xin hãy bình tĩnh."
Mamako hạ xuống trước mặt Médi-mama đang hoảng loạn, nhẹ nhàng vuốt ve vai bà. Nhẹ nhàng, dịu dàng, như để vỗ về cho tâm trí bà tĩnh lại. Rồi cô cất tiếng nói.
"Bây giờ cô sẽ không mắc sai lầm nào đâu. Cô sẽ hiểu rõ những điều quan trọng. …Dù có nghiêm khắc đến mấy, đứa trẻ ấy vẫn luôn tin tưởng và đi theo cô, đứa con quý giá yêu mến cô nhất… Cô sẽ có thể nghĩ về đứa con ấy đầu tiên."
"Đứa con của tôi, đứa con quý nhất… Médi… Hả, đúng rồi! Médi đâu rồi!? Médi đang thế nào rồi!?"
Không cần lắng tai, một tiếng gào thét bi thương đã vang vọng đến tai bà.
"CON TỪNG TIN TƯỞNGGGGGGGGGG!"
Dù con có hóa thành quái vật đi chăng nữa, một người mẹ luôn được con yêu thương nhất thì sao có thể nghe nhầm giọng con mình được.
"Médi! Mẹ đến đây! Mẹ có điều cần nói rõ ràng với con!"
Médi-mama bật dậy, vội vã chạy đi như điên.
Mamako ở lại đó, dịu dàng nhìn theo bóng lưng người mẹ đang vội vã chạy đến bên con gái mình.
Cơn đại náo loạn của Médi-rồng vẫn chưa dừng lại. Nó vẫn tiếp tục vung đuôi, đâm sừng, tấn công khắp mọi nơi. Đặc biệt là những bức tường bị nó húc mạnh liên tục, đang đứng trước nguy cơ sụp đổ. Mahito và Waizu, những người liên tục chịu đựng dư chấn, cũng đã tả tơi, trông thật thảm hại.
"Này Mahito! Vừa nãy, ở đằng kia, hình như Mamako-san đang làm gì đó kinh khủng lắm đó!"
"Giờ này mà còn đứng nhìn linh tinh hả! Mà thật ra là tôi cũng không muốn nhìn đâu! Tuyệt đối không muốn nhìn cảnh mẹ mình vượt qua giới hạn của không gian!… Á, cậu bị nó nhắm vào rồi kìa!"
"…Supara ra Majia per Mirare… Hút Ma Lực!"
"Hả? Phuwaaaaaaah!?"
Médi-rồng đã niệm phép hấp thụ ma lực. Ma lực của Waizu bị hút cạn đến mức khô kiệt. "Trời ơi!? Nó làm cái trò gì thế này!?" "Lùi lại trước khi làm ồn!" Mahito lập tức đẩy ra một bức tường chắn phòng thủ, che chắn cho Waizu và dồn toàn lực vào phòng ngự.
"Đúng là thứ bị biến chất từ thuộc tính Bóng Tối, khả năng hấp thụ thật đáng nể!"
"Là một Pháp Sư Trị Liệu mà lại dính thuộc tính Bóng Tối thì phiền phức quá chừng! Ôi tức chết mất! Biết làm sao đây!"
"Muốn làm gì thì hồi phục Ma Lực đi! HP của tôi cũng sắp hết rồi đây này! Nhanh lên!"
"Biết rồi mà!… Pōta! Cho tôi bình Ma Lực!"
"Vâng! Đây ạ!"
Để giúp Waizu, một Pháp Sư với lượng Ma Lực dồi dào, Pōta mang đến cả đống bình Ma Lực. Đây chẳng khác nào một cuộc thi uống ực một hơi vậy. "Ưỡn… bụng ta căng tràn rồi…" "Thêm nữa ạ! Mời cô!" "Ư, ừm…" Pōta hăm hở đưa cho bình tiếp theo mà không hề có ác ý.
Không có thì giờ thong thả mà quan sát tình hình phía sau đâu. Médi-rồng vẫn đang liên tục tấn công.
"A ha ha! Kệ mẹ nó! Có thế nào cũng được! A ha ha ha!"
"Khụ!"
Mahito, người liên tục phải chịu đựng những đòn tấn công, cũng sắp đến giới hạn rồi. Thể lực đã cạn kiệt.
Nhưng tinh thần cậu vẫn chưa cạn. Bởi vì là Mahito, cậu có rất nhiều điều muốn nói ra.
"Médi! Tao hiểu cảm giác của mày đến nhói lòng luôn đó! Nên là, hãy nghe tao nói đây!"
"Không đời nào mày hiểu được! Cảm giác của tao, không ai hiểu được hết!"
"Đương nhiên là hiểu rồi! Tao cũng bị mẹ làm cho khó chịu đến mức này đây này! Đến mức sắp thổ huyết luôn rồi!"
"Không đời nào! Mamako-san là một người mẹ tuyệt vời mà…!"
"Đâu ra chứ! Chỉ riêng việc được dịch chuyển trong game mà có mẹ đi kèm đã quá sức khắc nghiệt rồi… Nào là đồng phục thủy thủ, đồ bơi học sinh, cuối cùng lại còn giành giải nhất cuộc thi sắc đẹp nữa chứ… Tao đã phải đối mặt với những cảnh tượng không muốn nhớ lại đó! Tao cũng thật sự chán ngấy lắm rồi đây!"
Đó là chuyện khi cậu ta phải chạm trán với người mẹ trong bộ đồng phục thủy thủ. Mahito đã bị một xung động cực lớn ập đến, nắm chặt tay đến mức máu muốn trào ra. Không chỉ mạch máu ở tay, mà cả toàn thân cậu ta cũng suýt chút nữa là nổ tung.
Đối với những người ngoài cuộc không liên quan, đây có lẽ là một chuyện cười. Nhưng đối với bản thân người trong cuộc thì tuyệt đối không thể cười nổi. Vết thương đã lành, nhưng nỗi đau đớn tột cùng cảm nhận được lúc đó vẫn còn âm ỉ sâu trong lòng Mahito.
Thế nhưng.
"Nhưng mà này, vì thế mà nổi loạn như một đứa con nít thì có ích gì chứ! Làm vậy thì chẳng giải quyết được gì cả! Chỉ khiến vết thương càng lan rộng thêm thôi!"
"Vậy thì phải làm sao đây!? Phải làm sao đây!?"
"Trước hết thì hãy nói ra đi! Cảm giác của mày thế nào, muốn được gì, thì hãy dùng lời mà truyền đạt rõ ràng ra! Tao cũng chưa làm được tốt, nhưng tao nghĩ điều đó là cần thiết đó!"
"Dù có nói thì đằng nào cũng chẳng ai nghe đâu!"
"Cứ thế mà từ bỏ thì sẽ chỉ tích tụ những điều khó chịu trong lòng mà thôi! Kết quả chính là Médi của bây giờ đó! Vậy nên phải thay đổi từ đó… Khụ!?"
Đòn quật đuôi của Médi-rồng giáng mạnh vào Mahito. Cách nó nổi điên như thế, đúng là hệt một đứa con nít. Dù có gọi bao nhiêu cũng không hề nghe lọt tai, cứ tiếp tục lồng lộn. Cứ thế này thì sẽ bị dồn ép…
Thế rồi, ngay lúc ấy.
"Mahito-kun, hãy lùi lại!"
Médi-mama đã lao đến. Dường như bà ấy định tự mình đối phó với Médi-rồng.
"Khoan đã, chờ đã! Đòn tấn công của Médi bây giờ cực kỳ mạnh! Ngay cả tôi là một Dũng Sĩ còn thấy khó khăn, huống chi cô Médi-mama lại là một Pháp Sư Trị Liệu…!"
"Chuyện đó không liên quan!… Nếu nó làm những điều thô bạo, tôi càng phải là người bước ra phía trước! Không thể để nó làm bị thương con cái nhà người khác được!… Phải, đúng vậy… Người phải gánh chịu chính là tôi… Bởi vì tôi mới là người mẹ tuyệt vời nhất của đứa trẻ này!"
Médi-mama dứt khoát hét lên.
Médi-rồng trừng mắt nhìn xuống Médi-mama, và gào lên bằng một giọng điên loạn.
"Đừng… đừng có giả bộ làm mẹ bây giờ nữa chứuuuuuu!"
Một đòn quật đuôi quét ngang được tung ra.
Médi-mama giơ Quyền trượng Apelto lên để đỡ, nhưng đòn đánh của Médi-rồng quá nặng. "Khụ!?" Médi-mama dễ dàng bị hất văng đi, bị quăng vào một đống đổ nát. Chiếc quyền trượng cũng văng khỏi tay bà.
Một đòn tấn công cấp tử lập tức giáng xuống… nhưng Médi-mama vẫn đứng dậy. Ngước nhìn đứa con gái đã biến đổi quá nhiều, người mẹ cắn môi như cố nén điều gì đó.
"Haizzz… đúng là vậy. Tôi bây giờ còn giả bộ làm mẹ thì có ích gì chứ nhỉ…"
"Không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ!"
"Médi… Con bây giờ, trông đáng sợ thật… Suốt bấy lâu nay, con đã luôn giữ những cảm xúc ấy trong lòng, vậy mà vẫn tin tưởng và đi theo mẹ… Con của mẹ thật là đứa trẻ ngốc nghếch…"
Lẩm bẩm như vậy, Médi-mama một lần nữa nhìn Médi-rồng.
Biểu cảm của bà, dù đang ở trong tình cảnh này, vẫn vô cùng dịu dàng.
Mahito bất chợt cảm thấy.
"(À… Médi-mama bây giờ, chắc chắn là một người mẹ…)"
Dù không thể nói rõ là ở điểm nào, nhưng quả thật có điều gì đó khiến người ta cảm nhận được tình mẫu tử hiện hữu ở đó. Mahito chắc chắn cảm nhận được điều ấy.
Chẳng rõ đó có phải là một kỹ năng hay không.
Bất chợt, Mahito lao tới. Như thể chợt nhận ra điều mình phải làm lúc này, cậu vội vàng đứng chắn trước mặt Medimama, đỡ lấy cú đánh đang giáng xuống lần nữa.
“Khụ! Quả nhiên vẫn khó nhằn quá!”
“Mahito-kun! Chẳng phải tôi đã bảo cậu tránh ra sao! Nơi này cứ để tôi…!”
“Tôi hiểu rồi! Chỉ có Medimama-san mới có thể kết thúc tình cảnh này! Nhưng mà, cứ thế này thì chẳng đi đến đâu cả, vậy nên trước tiên tôi sẽ làm gì đó với Medi!”
“Làm gì đó ư… cậu làm được sao?”
“Tôi sẽ làm được! Xin hãy tin vào sức mạnh của dũng sĩ có thể cứu rỗi tình thân!… Vậy nên… Wise! Cậu làm được chứ!”
Cậu gọi to với vị Hiền giả dù MP đã cạn kiệt, và nhận được một câu trả lời đầy dứt khoát.
“Được thôi! Chuẩn bị đã sẵn sàng! Tôi đoán được Mahito đang nghĩ gì rồi!… Vậy thì Pota, lùi ra một chút đi!”
“Vâng ạ! Mọi người cố lên nhé!”
Sau khi xác nhận Pota đã rút về khu vực an toàn, Wise bắt đầu niệm chú.
“...Spara la magia per mirare… Phong Bạo! Hơn nữa! Phong Bạo!”
Wise liên tục thi triển phép thuật tạo gió mạnh mẽ, nhắm thẳng vào chân của Medi Dragon. Một trận cuồng phong nổi lên, nâng bổng thân hình khổng lồ của Medi Dragon lên không trung.
Đến lượt dũng sĩ, người mạnh mẽ khi đối đầu với kẻ địch trên không trung, ra tay. Đắm mình trong làn gió mạnh mẽ dễ chịu, Mahito siết chặt Thánh kiếm Firmament. Cậu giơ kiếm lên cao, sẵn sàng tung ra một đòn tấn công toàn lực.
“Dù là Wise, cậu cũng biết điều đấy chứ! Vậy thì, với một đứa nhóc bướng bỉnh, cho nó một cú trời giáng… Khoan đã, cái gì thế này!?”
Đúng vào khoảnh khắc Mahito chuẩn bị tung ra chém sóng.
Chiếc trượng Aperto đang lăn lóc trên sàn bỗng nhiên bay lên một cách khó hiểu và lơ lửng trước mặt Medi Dragon.
Chiếc trượng Aperto tỏa ra một thứ ánh sáng lờ mờ xung quanh. Những mảnh gạch đá hấp thụ ánh sáng rồi bay lên, hình thành một bức tường phòng thủ vững chắc bao bọc Medi Dragon.
“Ối giời ơi! Cái gì thế này! Chuyện gì đang xảy ra vậy!… Khốn kiếp! Dù sao đi nữa cũng không thể để nó co mình vào vỏ ốc hơn nữa!”
Mahito ngay lập tức vung kiếm, quét chém sóng vào bức tường gạch đá. Nhưng bức tường quá kiên cố, không thể phá hủy. Chẳng mấy chốc, hình dáng của Medi Dragon sắp bị bao phủ hoàn toàn…
Thì đúng lúc đó.
“Vậy thì, chiêu tấn công của mẹ thế nào nhỉ! Đây này!”
Khoảnh khắc giọng nói vang lên, vô số phiến đá sắc nhọn và thủy đạn đồng loạt bắn ra. Hai đòn tấn công diện rộng dồn toàn bộ lực vào một điểm duy nhất. Với sức công phá áp đảo, bức tường phòng thủ dễ dàng bị bào mòn.
Một phiến đá sắc nhọn chặt đứt cây trượng, và một viên thủy đạn bắn nát viên đá quý màu đen. Đồng thời, những mảnh gạch đá từng tạo nên bức tường phòng thủ cũng mất đi sức mạnh và rơi rụng.
Chẳng cần nghĩ cũng biết là ai. Khẽ đưa mắt nhìn về hướng đòn tấn công được tung ra, Mahito thấy Mamako đang đứng đó mỉm cười, tay cầm một thanh kiếm màu đỏ rực và một thanh kiếm màu xanh thẳm.
“Chậc chậc… Suốt ngày làm mình đau đầu, vậy mà lại luôn có những pha hỗ trợ thần sầu… Đúng là chẳng hiểu nổi mẹ là cái thể loại gì!”
Dù nói vậy, nhưng trong lòng không hề khó chịu, Mahito một lần nữa vào tư thế tấn công.
Cú đánh này, chính là cú đánh sẽ xé toạc những cảm xúc hỗn loạn không thể kiểm soát đang bao trùm Medi.
Bởi cho dù tâm trí đã được giải phóng và bộc phát, thì sâu thẳm bên trong nhất định vẫn tồn tại một phần có thể thành thật đối diện với người mình yêu thương.
“Người thương yêu con nhất đang chờ đợi để ôm con vào lòng! Hãy để người ấy ôm chặt con, và nói ra tất cả những điều con muốn! Uuuuuoooooo!”
Mahito dồn tất cả sức lực, vung kiếm Firmament xuống. Một chém sóng cực lớn tỏa ra ánh sáng ấm áp, khác hẳn bình thường, được tung ra.
Một đòn đánh không hề nhầm lẫn mục tiêu va vào Medi Dragon, xé toạc làm đôi chỉ lớp vỏ bề ngoài được tạo thành từ những cảm xúc hỗn loạn.
“Tuyệt! Đúng như dự đoán!… À, Medi!”
Từ trong con quái vật bị xé toạc, Medi ban đầu đã xuất hiện. Cô bé chầm chậm rơi xuống trong gió. Mahito theo phản xạ định… nhưng rồi lại thôi.
Người nên đón lấy cô bé đã lao tới nhanh hơn bất kỳ ai. Đó là Medimama.
“Medi!”
Người mẹ đón lấy con gái, ôm chặt cô bé vào lòng. Dù con gái vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay, bà vẫn không buông. Vẫn ôm chặt lấy con bằng tất cả sức lực…
“Mẹ xin lỗi.”
Một lời xin lỗi khẽ thoát ra.
Con gái trào ra những giọt nước mắt lớn.
“M-mẹ nói vậy… làm sao con tha thứ được chứ! Con không thể tha thứ! Nhất định không thể tha thứ được đâu!”
Dù miệng vẫn nói không thể tha thứ, nhưng chẳng biết từ khi nào, cô bé đã ngừng vùng vẫy, và cứ thế khóc nức nở trong vòng tay mẹ.
“…Khi mẹ sinh ra đứa bé này, mẹ đã tự hỏi. Liệu mình có thể trở thành một người mẹ tốt không nhỉ?”
Vẫn ôm Medi vào lòng, Medimama chậm rãi kể.
“Một người mẹ tốt là một người mẹ như thế nào, làm sao để trở thành một người mẹ tốt… Ngày nào mẹ cũng suy nghĩ về điều đó, tìm kiếm trên Internet, chạy đi mua những cuốn sách thực hành… Và rồi mẹ đã gặp được một cuốn sách. Mamako-san, không biết chị có biết không. Đó là một cuốn sách bán chạy nhất vào đúng khoảng thời gian chúng ta mang thai ấy…”
“À, có lẽ nào là cuốn ‘Nếu muốn làm mẹ tốt, hãy nuôi dạy con ngoan’ phải không? Con nhớ mình cũng đã đọc một cuốn sách với tựa đề như vậy.”
“Đúng vậy, chính là nó. …Mamako-san cũng đã đọc nó sao… Vậy mà phương pháp nuôi dạy con của chị lại hoàn toàn khác nhỉ… Mẹ đã sai ở đâu chứ?”
Với nụ cười tự giễu, Medimama nói tiếp.
“Mẹ đã quyết tâm nuôi dạy con gái thành một đứa trẻ ngoan, và mẹ đã làm mọi thứ mà mẹ có thể nghĩ ra. Mẹ bắt con bé học rất nhiều lớp năng khiếu mỗi ngày. Để con bé giỏi cả học hành lẫn thể thao. Sau đó… còn cả giáo dục tinh thần một cách vừa phải nữa.”
“Liệu đó có thật sự là ‘vừa phải’ hay không, cháu thì lại nghi ngờ điều đó đấy…”
“Đúng vậy. Mahito-kun nói đúng. Đó không phải là mức độ thích hợp. …Mẹ đã kiểm soát tâm trí, kìm nén ý chí của con bé để con bé trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn luôn vâng lời cha mẹ… Kết quả là, mẹ đã đặt gánh nặng lớn lên trái tim con gái. Tất cả là lỗi của mẹ.”
“Mẹ ơi…”
“Dù mẹ có xin lỗi cũng không thể vãn hồi được nữa, nhưng ít nhất hãy để mẹ nói ra nhé. …Mẹ thật sự xin lỗi.”
Xin lỗi trong nước mắt, Medimama ôm chặt Medi vào lòng.
“Mẹ nhận ra con bé đang căng thẳng, thường xuyên đá vào tường, có những hành vi không đúng mực… Mẹ cũng biết tất cả là lỗi của mình. Đó là lý do vì sao mẹ tham gia trò chơi này. Mẹ cứ nghĩ liệu có thể làm gì đó để sửa chữa mối quan hệ cha mẹ-con cái sai lệch này không. …Thế nhưng, mẹ lại quên đi việc tự thay đổi bản thân… và cuối cùng lại thốt ra những lời lẽ như vậy… Sao mẹ lại nói ra những điều đó chứ… Mẹ thật là tệ hại…”
“Không, khoan đã, chỗ đó hãy dừng lại một chút. Phán xét như vậy vẫn còn quá sớm.”
Ngắt lời Medimama, Mahito đưa mắt nhìn về phía sau.
“Này, Wise, Pota. Bên đó thế nào rồi?”
“Ừm, thế này… Đối với tôi thì có lẽ hơi có cảm giác khó chịu. Nó có mùi giống mẹ tôi lúc bà ấy làm mấy trò ngốc nghếch thì phải… Ưm, khó mà nói rõ được… Pota thì sao?”
“Tôi đã thử giám định rồi, nhưng không thể xác định rõ ràng chất liệu lẫn hiệu quả! Trong số những trang bị mà tôi biết, không có cái nào như thế này cả!”
Hai người đang điều tra chiếc trượng Aperto. Wise tỏ vẻ mặt nghi ngờ rõ rệt, ngay cả Pota với kỹ năng giám định cũng nói rằng chi tiết về nó vẫn là một ẩn số.
(Không rõ ư… Rốt cuộc thì nó là cái gì đây…)
Việc không có gì được làm rõ ràng, quả thực có vẻ không mấy thú vị cho lắm.
Nhưng lúc này, tốt nhất là nên tận dụng tối đa sự không chắc chắn đó.
“…Medimama-san. Cây trượng đó, hình như nó còn có hiệu ứng giải phóng những xung động tiềm ẩn trong trái tim đúng không? Medi bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của nó nên mới ra nông nỗi đó phải không.”
“Hả? À, đúng vậy… Có vẻ là thế…”
“Vậy thì, Medimama-san cũng bị ảnh hưởng bởi nó đấy. Cái cảm giác ‘muốn trở thành một người mẹ tốt’ của bà đã bị khuếch đại một cách bất thường mà thôi. …Vậy nên, Medimama-san không nói những điều đó từ tận đáy lòng. Bà chỉ bị một sức mạnh kỳ lạ nào đó điều khiển thôi. Tất cả những gì bà đã làm từ trước đến nay không phải vì bản thân mà là vì Medi. Điều đó là không thể sai được. Phải không ạ?”
“Điều đó chắc chắn đúng. Không đời nào mẹ lại bắt con bé làm đủ thứ chỉ để trở thành người mẹ tốt nhất. Mẹ thuần túy muốn nuôi dạy Medi trở thành người tài giỏi… nhưng rồi cuối cùng…”
“Không đâu, mẹ ơi. Con rất vui khi được nghe những lời đó.”
Tất cả sự nghiêm khắc đó đều là vì Medi. Người mẹ mà cô bé luôn tin tưởng đã không hề phản bội con bé. Chắc chắn có tình yêu thương sâu sắc ở đó.
Con gái nép vào lòng mẹ, giờ đây mới có thể nói ra.
“Mẹ nghiêm khắc với con đều là vì muốn tốt cho con. Con thật sự rất vui vì điều đó. Nhưng mà… nếu mẹ cũng có thể quan tâm đến cảm xúc và ý chí của con nhiều như vậy, thì con sẽ còn vui hơn nữa. Mẹ có thể làm được không ạ?”
Khi con gái hỏi, người mẹ đón nhận một cách chân thành và gật đầu.
“Mẹ hứa. Lần này, mẹ sẽ thật sự thay đổi bản thân. Mẹ sẽ trở thành một người mẹ luôn nghĩ đến con đầu tiên, không phải bất cứ ai khác. Làm ơn, hãy cứ là con gái của mẹ nhé.”
“Vâng, mẹ ơi. Con sẽ mãi mãi là con gái của mẹ.”
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, dường như cảm nhận được sợi dây liên kết bền chặt giữa hai người.
Mahito và những người khác đang dõi theo cũng tự nhiên nở nụ cười.
“Cơn bộc phát của Medi đã lắng xuống, hiểu lầm cũng đã được hóa giải, những điều cần nói cũng đã được nói ra… Phần còn lại là chờ xem Medimama-san sẽ thay đổi thế nào… Tạm thời thì coi như mọi chuyện đã ổn thỏa rồi.”
“Đúng vậy. Vậy thì mọi người cùng.”
“Nào, cùng nhau nói ‘Mọi người vất vả rồi!’”
“Vâng ạ! Mọi người đã vất vả rồi!”
Họ nhẹ nhàng giơ tay lên, “Pachi! Pachi! Pachin!”, mọi người cùng đập tay ăn mừng. Thế là chiến dịch kết thúc.
Đúng lúc đó.
“Này! Có vẻ vui quá nhỉ!”
“Có vẻ như đã đến màn kết rồi. Điều này thật đáng mừng.”
Thầy Gotsui và Shirase lúc này mới ung dung đi tới.
“Ơ, có chuyện gì thế ạ?”
“Chuyện gì mà chuyện gì. Bởi vì có tiếng chiến đấu kinh thiên động địa nên ta mới đến xem. Vốn dĩ định đến giúp đỡ nếu cần, nhưng có vẻ đã chậm một bước rồi.”
“Trong trường hợp của tôi, tôi đã xem xét đến sự an toàn của bản thân nên cố ý đến muộn một bước, nhưng xem ra thời điểm lại hoàn hảo đúng không?”
“Shirase-san vẫn bình thường như mọi khi thì tốt quá rồi.”
“Dù sao đi nữa, vụ việc của Dược sư Medi cũng đã được giải quyết an toàn rồi, thế là tốt rồi. Vậy thì, hãy tận hưởng chuyến du lịch học đường thật trọn vẹn nhé…”
“Ngày kia, chúng ta có thể đối mặt với kỳ thi một cách sảng khoái rồi. Hưm hưm.”
“…Ơ?”
Shirase dường như đã lẩm bẩm điều gì đó… nhưng cậu chỉ muốn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm mà thôi…
Mà đã là trường học thì tất nhiên phải có mấy vụ như vậy rồi.