Sáng rồi. Đối với Makoto, đã lâu lắm rồi cậu mới được đón một buổi sáng đúng nghĩa.
“(À, đúng rồi nhỉ… sáng là cảm giác thế này sao ta…)” Phía sau hàng mi khép hờ, ánh sáng chan hòa. Cậu có thể cảm nhận được ánh nắng ban mai. Sao mà tươi mới lạ.
Dạo gần đây, cứ mỗi khi đêm đến, Makoto lại được “ru ngủ” bởi thuật chết ngay lập tức của Wise. Có lẽ vì đã quen với việc tỉnh dậy từ bên trong quan tài, nên cậu hơi bối rối trước ánh sáng này. Nhưng đây mới là một buổi sáng thực sự. Thời khắc thức giấc. Makoto hít thở một hơi khoan khoái rồi mở mắt…
“Ôi, con dậy rồi à? Chào buổi sáng, Maa-kun.”
“À, chào buổi sáng… Khoan đã… Mẹ!?”
Trước mắt cậu là khuôn mặt của Mamako. Chỉ cần nhích đầu lên một chút thôi là sẽ “chụt” một cái, coi như xong đời. “Khổng Lồ Trỗi Dậy!” Makoto dồn hết sức đẩy mạnh người mình xuống giường khi đang cố gắng ngồi dậy.
“Khoan đã, mẹ! Sao mẹ lại ở đây!?”
“Mẹ đến gọi Maa-kun dậy ăn sáng đó. Mọi người dậy hết rồi mà mỗi Maa-kun là ‘công chúa ngủ trong rừng’ thôi à.”
“À thế à! Xin lỗi mẹ nhiều lắm nhé! Con dậy rồi, mẹ tránh ra chút đi! Mẹ vướng víu quá!”
“Vướng víu cái gì chứ… (hức hức)… Mẹ khóc bây giờ…”
“Đừng có mà khóc! Mẹ phải cứng rắn lên chứ!… Thôi được rồi! Con sai rồi! Con xin lỗi vì lỡ lời! Dù sao con cũng dậy rồi đây!”
Makoto đẩy Mamako ra một cách khó nhọc, rồi “yo” một tiếng, nhảy phắt xuống từ chiếc giường đơn sơ.
Đúng lúc đó, sàn nhà nơi chân cậu vừa đặt xuống kêu “rắc rắc”, rồi “RẦM!” một tiếng.
“Ối! Sàn nhà nứt rồi à!?”
“Trời đất ơi! Maa-kun có sao không!? Có bị thương không!?”
“À, ừ. Không sao. Đừng có tí tẹo lại sán lại đây. Thiệt tình…”
Đẩy lùi Mamako đang được đà xông tới, Makoto rút chân ra khỏi sàn. May mắn là không bị thương. Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Makoto đang ở trong một căn phòng tại căn cứ của bang hội Bà Mẹ. Trong phòng chỉ có độc một chiếc giường, thiết kế thì đơn giản đến mức khó tin. Thêm vào đó, cửa sổ lẫn cửa ra vào đều không có khung, cứ thế mà mở toang hoác, sàn nhà thì đã nứt toác ở khắp nơi, cỏ dại còn mọc lên cả. Rõ ràng đây là một căn phòng đơn đã bị bỏ hoang.
“Haizzz… Cứ tưởng lâu lắm rồi mới có một buổi sáng dễ chịu, ai ngờ không phải thế… Cái nơi này mục nát quá thể rồi… Phòng của mẹ và mọi người có ổn không?”
“Ừm. Nhờ có Item Creation của Porta-chan mà phòng ốc cũng được dọn dẹp tạm ổn, nên sàn nhà không bị nứt như bên này… Dù sao thì Maa-kun nên ngủ chung với mẹ và mọi người thì hơn…”
“Không, cái đó là không thể rồi. Con đã từ chối thẳng thừng nên mẹ không cần bận tâm đâu. …Mà nói đi cũng phải nói lại…”
“Đúng rồi. Chúng ta phải nhanh chóng sửa sang lại thôi. Thế nên Maa-kun này,”
“Được thôi. Trước hết là ăn sáng đã. Nào, ăn thôi, ăn thôi!”
Bụng đói thì nói gì cũng không xong. Trước hết phải nạp năng lượng đã. Makoto hăm hở bước một bước, và ngay lập tức sàn nhà lại kêu “RẦM!” một tiếng. “Trời đất ơi! Maa-kun có sao không!?” “Khụ, bẫy nhiều quá…” Lại thế nữa rồi. Đây chính là thực tại đang diễn ra.
Bang hội Bà Mẹ chỉ vừa mới thành lập.
Bữa sáng được dùng tại nhà ăn của quán trọ. Vì ưu tiên sửa chữa phòng cho các cô gái nghỉ ngơi trước, nên phòng này vẫn chưa được sửa sang gì cả, trông hoang tàn đến kinh ngạc. Bàn ăn thì bị gãy chân, không dùng được, nên họ đành đặt một tấm ván trông có vẻ chắc chắn lên trên tảng đá để làm bàn.
Phòng ốc thì tạm gác lại, nhưng vì có Mamako, nên bữa ăn thì không thể chê vào đâu được.
Dũng giả cùng mẹ và Hiền giả ngồi một bên, đối diện là Dược sư, Thương gia lữ hành, và cả Nữ tu sĩ cũng ngồi cạnh. Bữa sáng gồm cơm, súp miso, trứng, natto, rong biển tẩm vị và furikake, tất cả đều được ăn bằng đũa.
“Fantasy cái gì mà… cái nhà ăn này còn tệ hơn cả fantasy nữa. Thôi kệ đi. Ăn thôi!”
“Vậy chúng ta chắp tay lại, Itadakimasu.”
“ITADAKIMASU!”
“Vâng, mời mọi người dùng bữa.”
Cái nhìn về thế giới hay căn phòng đều chẳng còn quan trọng nữa. Một ngày mới bắt đầu bằng bữa sáng kiểu Nhật. Đó là quy tắc vàng.
Vừa khuấy quả trứng để ăn với cơm trứng sống, Makoto đã vội vàng mở lời. Cậu có điều muốn nói.
“À, mọi người nghe đây. Con có một chuyện nhất định phải nói.”
“Ôi Maa-kun, chuyện gì thế?”
“Trước hết, con muốn đề xuất một nghị án về tên bang hội của chúng ta…”
“Tiếc quá, nhưng tên đã đăng ký một lần thì không thể thay đổi được đâu ạ.” Shirase thản nhiên nói. Vâng, thế là tèo.
“Khụ… Vậy thì, vậy thì, chúng ta hãy cùng suy nghĩ về bản thân bang hội một chút đi. Tuy đã lập bang hội rồi, nhưng có một vấn đề lớn đúng không? Nhớ lại lời của tên Amante đó xem. Hắn ta có nói gì đó về nhân sự đúng không?… Này Wise, cô có nhớ không?”
“Về nhân sự ạ?… Ừm… À, hình như hắn có nói gì đó về việc không thể tăng thêm nhân lực thì phải.”
“Đúng! Chính nó! Hắn ta đã thu nạp tất cả các mạo hiểm giả trong thị trấn vào dưới trướng rồi! Thế nên chúng ta không thể tăng thêm người được nữa…”
“Đúng là có thể đáng lo ngại thật, nhưng chúng ta có Mamako-san mà. Chẳng phải sẽ ổn thôi sao?”
“Không, này Medi? Đâu phải có mẹ là mọi chuyện sẽ ổn đâu… Với lại, con cũng ở đây mà?”
“Nếu là Mama-san thì bất cứ điều không thể nào cũng sẽ trở thành có thể thôi ạ! Cháu cảm thấy như vậy đấy!”
“Ức… Porta, con bé nói ra với vẻ tin tưởng tuyệt đối từ tận đáy lòng… Mà, mà cũng không phải là không có linh cảm đáng sợ đó đâu… Với lại, con cũng ở đây mà?”
Hiện tại, thành viên của bang hội Bà Mẹ mới được thành lập là năm người. Shirase thuộc về phía quản lý nên không thể tham gia. Do đó, chỉ có năm người. Nếu không thể tăng thêm nhân lực từ đây, thì việc leo tháp sẽ trở nên khó khăn…
“Về vấn đề nhân sự của bang hội, có lẽ chúng ta cần phải có biện pháp gì đó. Tôi cũng sẽ cố gắng hợp tác trong khả năng của mình… Thôi được rồi,”
Shirase đặt đũa xuống rồi đứng dậy. “Cảm ơn vì bữa ăn.”
“Ủa, cô ăn xong rồi sao?” Đĩa của Shirase đã sạch bách. Từ khi nào vậy chứ.
“Hôm nay tôi sẽ từ phía quản lý để tìm hiểu tình hình. Tôi sẽ hành động riêng nên mọi người hãy cẩn thận. …À, đúng rồi. Có một thông báo không thể quên.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Như một lời xin lỗi về sự bất tiện của tình hình hiện tại, tuy không đáng là bao, nhưng tôi đã gửi tặng mọi người một món quà. Chắc là đã đến Hòm Đồ rồi, mọi người hãy kiểm tra sau nhé. Vậy thì,”
Shirase cúi người chào một cách lịch sự rồi rời khỏi nhà ăn.
À, nói về món quà đó…
“Quà từ Shirase-san ư… Sao mình chỉ cảm thấy bất an thôi vậy nhỉ…”
“Những món đồ cô ấy tặng thì hầu hết đều là dành cho Mamako-san thôi mà… À, nhưng lần này cô ấy nói ‘tặng tất cả mọi người’ mà, có khi là dành cho chúng ta thì sao?”
“Không biết cô ấy đã tặng thứ gì nhỉ… Chúng ta hãy kiểm tra ngay thôi nào.”
“Vâng! Cháu đang hơi hồi hộp đây ạ!”
“Ưm, đúng thế. Không biết Shirase-san đã tặng quà gì đây nhỉ.”
Vậy thì, kiểm tra vật phẩm thôi. Makoto và mọi người nhẹ nhàng búng ngón tay vào không gian trước mặt, làm màn hình trạng thái hiện ra dưới dạng ba chiều. Khi chọn mục vật phẩm và kiểm tra danh sách đồ sở hữu. Ở đó, ôi chao! Là một điều bất ngờ!
“Ồ. Ngạc nhiên chưa, trông cũng không tệ nhỉ?”
“Vâng. Trông rất tuyệt ạ.”
“Cháu chưa từng mặc kiểu đồ này bao giờ, nên vui lắm ạ!”
Wise, Medi và Porta đang mặc trang phục do Shirase tặng. Cả ba người đều đang lắc nhẹ chiếc váy đầm có bèo nhún xòe rộng. Chiếc nón trắng trên đầu cũng lung lay theo từng nhịp.
“Chủ nhân ơiii, nếu có việc gì thì nói mau đi chứ ơii, thử nói thế xem nào.” Wise gọi lại với vẻ tinh quái.
“Wise-san. Cách nói chuyện như vậy không phù hợp đâu ạ. Đúng ra phải là thế này. …Kính thưa chủ nhân. Người cứ việc phân phó mọi điều.” Medi mỉm cười và cúi chào, với khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của một mỹ thiếu nữ.
“Ưm, ưm… Chủ nhân! Mọi việc cứ giao cho cháu ạ!” Porta vẫn tràn đầy năng lượng và cố gắng hết sức.
Và thế là, các cô hầu gái đã đường hoàng xuất hiện. Bị ba nụ cười hầu gái quá đỗi chói lóa hướng về phía mình, Makoto có chút ngây người ra.
“Ưm… ưm…” Với Makoto đang không nói nên lời ngay lập tức, cuộc tấn công hầu gái lại tiếp tục được kích hoạt!
Wise và Medi xoay một vòng, chiếc váy tung bay nhẹ nhàng, ngay lập tức cả hai nắm tay nhau, “Kya ha!☆” “Ư hứ!☆” Tạo dáng đôi bạn thân giữa hầu gái tinh quái và mỹ thiếu nữ sức mạnh hắc ám!
Và Porta cũng xoay một vòng. “Một, hai… oái!” Dù hơi lảo đảo một chút, nhưng cái vẻ vụng về đó lại càng đáng yêu. Cô bé đáng yêu đang cố gắng hết sức để xoay vòng!
Tại sảnh chính đã mục nát của quán trọ bỏ hoang. Makoto đã “trúng đòn” tấn công quá đỗi đáng yêu và nhận lấy sát thương một cách vui vẻ.
“Khụ… Porta thì không nói làm gì, nhưng không ngờ mình lại mê mẩn cả Medi và Wise nữa chứ…”
“Cái câu ‘không ngờ’ đó là ý gì chứ. Cứ thẳng thắn mà mê mẩn đi. Anh chẳng phải là cái kiểu người làm mấy chuyện kỳ quặc đó sao?”
“Đúng vậy đó Makoto-kun. Giống như mấy cậu trai “hơi có vấn đề” vì quá cuồng hầu gái, cậu hãy mê mẩn chúng tôi và cứ việc khen ngợi thỏa thích đi.”
“Nếu là đối phương không yêu cầu mấy chuyện như thế thì có lẽ tôi đã thẳng thắn mà mê mẩn rồi khen ngợi rồi đấy.”
“À này, Makoto-san! Trông cháu có lạ không ạ!”
“Ừ ừ! Chẳng lạ chút nào đâu! Trông rất hợp đó!”
Miệng là nguồn gốc của tai họa mà. Trong khi hết lời khen ngợi Porta, thì những lời như “Wise với Medi trông cũng tuyệt vời quá chứ” chỉ dám giữ trong lòng thôi.
Nhìn lại một lần nữa. Khi nhìn ba người đang mặc bộ trang phục hầu gái do Shirase tặng, Makoto chậm rãi thốt lên một tiếng cảm thán.
“Hừm, tuyệt thật đấy… Thẳng thắn mà nói, vì là quà của Shirase-san nên tôi không mong đợi nhiều cho lắm… nhưng lần này thì đúng là trúng lớn rồi.”
“Đúng vậy. Có lẽ phải nhìn Shirase-san bằng con mắt khác rồi. Món đồ này tốt thật đó. Kích cỡ cũng vừa vặn nữa chứ.”
“Còn Wise-san thì, nói là vừa vặn, chi bằng nói là “phẳng lì” thì đúng hơn…”
“Medi, cô ra đây ngay!”
“À mà này, Makoto-san nhận được quà gì vậy ạ!”
“Hả, tôi á? Tôi thì… cũng giống mọi người thôi.”
Makoto khẽ đưa ra, đó là một bộ trang phục hầu gái giống hệt của ba người kia. “Ôi, chúc mừng!” “Xin chúc mừng!” “Tôi không thể nói cảm ơn được đâu!” “Tất cả chúng ta đều có đồ đôi!” “Ư, ừm, đúng thế…” Cậu muốn nghĩ rằng đây là một sự nhầm lẫn nào đó, nhưng kích cỡ lại vừa vặn với Makoto một cách hoàn hảo. Dù cậu chưa mặc. Chỉ mới ướm thử phần vai một chút thôi.
Và thế là, không chỉ Wise, Medi, Porta, mà ngay cả Makoto cũng đã “tậu” được một bộ trang phục hầu gái…
“À. Tôi chợt nghĩ, nếu mọi người đều nhận được cùng một món đồ thì… chẳng lẽ nào…” Đúng lúc Wise chợt thì thầm như vậy.
“Xin lỗi vì đã để mọi người đợi nhé. Vòi nước ở bếp không dùng được nên mẹ cứ lúng túng mãi với đống bát đĩa… Ơ? Ôi chao! Sao mà nhiều cô hầu gái dễ thương thế này!” Là Mamako. Cô ấy vừa thốt lên tiếng cảm thán khi thấy Wise và mọi người, vừa bước vào sảnh chính. Hình ảnh cô ấy vẫn là bộ váy liền thân và tạp dề như thường ngày.
“Ơ? Vẫn là bộ đồ thường ngày sao.”
“Vâng… Có vẻ như Mamako-san không mặc trang phục hầu gái…”
“Hay là chỉ Mamako-san nhận được món đồ khác thôi ạ!”
“Không. Mẹ cũng nhận được món đồ giống vậy. Nhưng con đã ngăn mẹ không mặc rồi. …Nào là đồng phục thủy thủ, nào là đồ bơi học đường… Những món quà của Shirase-san luôn nguy hiểm, mà nếu mẹ con mặc vào, thì con chắc chắn sẽ là người chịu trận. Tuyệt đối phải ngăn chặn mẹ con mặc đồ hầu gái!”
“Ơ, cái gì vậy. Chán ngắt à.”
“Con còn đang mong chờ ‘nghệ thuật phản ứng’ của Makoto-kun nữa chứ, tiếc thật đó.”
“Con có nhớ là mình đã trở thành nghệ sĩ hài lúc nào đâu?”
Makoto không phải kẻ ngốc. Dựa trên những kinh nghiệm từ trước đến nay, bản năng phòng vệ của một người con trai đã trỗi dậy, và cậu đã đi trước một bước. “Chán quá đi…” “Thật đáng thất vọng…” “Con muốn được mặc đồ đôi với Mama-san cơ…” “Mọi người, làm ơn quan tâm đến cảm xúc của con một chút đi chứ?” Tất cả là để Makoto được sống sót. Thế này là tốt rồi.
Vì vậy, Mamako với bộ dạng thường ngày đã đến nơi.
“Hầu gái Wise-chan, Hầu gái Medi-chan, Hầu gái Porta-chan nữa chứ. Cả ba đều dễ thương quá. Thật tuyệt vời.”
“Ưm hừm~ Cảm ơn ạ.”
“Cảm ơn ạ. …Về phía cháu, cháu cũng muốn Mamako-san mặc thử lắm…”
“Nhưng mà, nếu Makoto-san gặp chuyện không hay thì không tốt đâu, nên cháu sẽ cố gắng nhịn!”
"Ừm. Con nói hay lắm, Porta giỏi! ...Thôi được rồi, chuyện trang phục cứ thế mà bỏ qua, chúng ta chuyển sang việc khác nào."
Vậy thì, năm người chúng ta, gồm cả Masato, hãy cùng bàn bạc về hoạt động của ngày hôm nay.
"Do thiếu nhân lực nên việc công phá tháp đành phải hoãn lại, điều tra tình hình thì đã giao cho Shirase rồi... Thế thì hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây nhỉ...?"
"Trước hết, chúng ta phải làm gì đó với cái căn cứ tồi tàn này chứ. Chỉnh sửa và dọn dẹp căn cứ. Thế nên, đây chính là lúc các cô hầu gái bọn ta ra tay. Hôm nay, chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý làm công việc của một cô hầu gái."
"Việc chỉnh sửa nhà cửa có phải là công việc của hầu gái hay không thì hơi khó nói, nhưng trước hết, chúng ta phải đảm bảo mức sống cơ bản của con người đã chứ."
"Hãy cứ giao phó cho khả năng tạo vật phẩm của con! Chỉ cần có nguyên liệu, con có thể sửa chữa tòa nhà, thậm chí biến nó thành một nơi hoành tráng hơn nữa!"
"Mong chờ vào sự thể hiện của Porta con nhé. Vậy thì mọi người, hãy cùng cố gắng cho ngày đầu tiên của Hội Mẹ nào!"
"Ô!"
Đáp lại lời kêu gọi của Mamako, các thành viên, trong đó có Masato, hào hứng giơ nắm đấm lên. Bắt đầu ngay thôi.
Người tiễn chân là hai người Mamako và Wise.
"Cứ đi cẩn thận nhé. Thong thả một chút cũng không sao đâu."
"Mamako nói thế thôi, chứ việc cần làm thì ngập đầu đấy nhé. Đừng có mà quên đấy."
Người được tiễn chân là ba người Masato, Medhi và Porta.
"Vậy thì nhóm đi mua sắm bọn ta xuất phát đây. Không quên gì chứ?"
"Giấy ghi chú những thứ cần mua, và tiền... vâng. Đủ cả rồi ạ."
"Vậy thì chúng ta cùng đến thị trấn thôi! Con đang rất háo hức!"
Masato và những người còn lại chia thành nhóm ở nhà và nhóm mua sắm, bắt đầu hành động. Hoạt động hôm nay là chỉnh trang căn cứ hội, một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng và có tính khẩn cấp cao.
Nhóm mua sắm gồm Masato, đi đến thị trấn để tìm vật liệu sửa chữa tòa nhà. Được Mamako và Wise tiễn chân, họ bắt đầu rời khỏi quán trọ bỏ hoang trên đồi.
"Vậy thì Porta con, chúng ta đi thôi!"
"Vâng! Con đi đây ạ!"
Thế là, Medhi và Porta nắm tay nhau, vui vẻ vừa chạy vừa reo hò. Masato mỉm cười nhìn cảnh tượng đó, rồi thong thả bước đi... Ngắm nhìn hai cô hầu gái dần xa khuất... Ừm, rồi thì...
Cậu ta chợt nghĩ.
"...Này Medhi, Porta. Nếu hai người là nữ chính, thì đáng lẽ phải cùng tôi chạy chứ nhỉ? Chẳng phải đó mới là lẽ thường sao?"
Đáng lẽ Medhi phải ôm chặt lấy cánh tay Masato, ép bầu ngực khá nảy nở vào người cậu ta, khiến Masato đỏ bừng mặt mà kêu "Uhyaaa!" chẳng hạn.
Đáng lẽ Porta phải bất chợt nắm lấy tay, nũng nịu nói "Nhanh lên, nhanh lên!" như một đứa trẻ thơ ngây, khiến anh Masato cảm động đến rơi nước mắt chẳng hạn.
Nhưng những cảnh tượng như thế, hoàn toàn không hề có. Ngay cả dấu hiệu cũng chẳng thấy.
"...Thôi được rồi, cũng không sao đâu mà. Tôi chỉ chợt nghĩ thoáng qua thôi ấy mà. Hahaha."
Thốt ra tiếng cười khô khốc, ngước nhìn bầu trời trong xanh, Masato khẽ lau khóe mắt. Không khóc đâu. Không hề khóc.
Cứ thế, Medhi và Porta vui vẻ chạy đi, còn Masato thì một mình lủi thủi đi bộ, cuối cùng cũng đến thị trấn.
Ba người tiến vào con phố lớn, nơi những cửa hàng vật phẩm và trang bị nối tiếp nhau. Hít thở mùi biển tươi mát, lắng tai nghe tiếng sóng vỗ như một bản nhạc nền, họ bước đi chầm chậm.
Có lẽ vì còn sớm, sau một hồi đi trên con đường thưa người, Porta đã nhanh chóng tìm thấy thứ mình cần.
"À, có một cửa hàng tạp hóa! Con cảm thấy món đồ cần tìm có vẻ ở trong cửa hàng đó!"
"Dường như cảm biến của Porta con đã 'bíp' rồi nhỉ. Vậy thì Masato-kun..."
"Hiểu rồi. Đi thôi nào."
Đó là một cửa hàng lớn, quy mô gấp mấy lần so với các cửa hàng khác. Trước cửa hàng, nào là gỗ, đá, đồ làm vườn… được bày la liệt.
Bước vào trong, đồ dùng sinh hoạt, nội thất, thậm chí cả tường ngoài và mái nhà đều được trưng bày.
"Ồ. Cứ như một trung tâm vật liệu xây dựng được đầu tư quá mức ấy nhỉ, nhưng chắc chắn đây là nơi chúng ta cần. ...Hình như cũng bán cả nguyên liệu cho vật phẩm thông thường nữa, tiện thể mua thêm vài thứ cũng được. Vì Amante có thể sẽ gây chiến bất cứ lúc nào."
"Đúng vậy. Dường như đối phương đang coi chúng ta là kẻ thù. ...Biết đâu, ngay giây phút tiếp theo họ sẽ tấn công..."
Medhi cảnh giác nhìn xung quanh. Masato cũng cẩn thận quan sát trong cửa hàng nhưng...
Một trong Tứ Đại Thiên Vương của Tổ chức Ác, bỗng nhiên xuất hiện lù lù trong một cửa hàng tạp hóa của thị trấn... thì...
"Không đời nào." Cậu ta dứt khoát.
"Đúng là không có." Medhi cũng dứt khoát.
Đó là chuyện không thể xảy ra. Cứ hình dung cảnh tượng đã thấy buồn cười rồi. Thế nên không cần lo lắng.
"Thôi bớt ba hoa đi, chúng ta nhanh chóng mua sắm rồi về thôi."
"Đúng vậy. Thứ chúng ta cần là vật liệu để chỉnh trang căn cứ hội... Porta con thấy sao?"
"Vâng! Ở đây có rất nhiều vật liệu xây dựng! Con có thể biến căn cứ của Hội Mẹ thành một nơi thật tuyệt vời! Haaauuu! Con đang cực kỳ háo hức!"
Có lẽ vì linh hồn của một nhà sáng tạo đang trỗi dậy, Porta đã không thể chờ đợi thêm nữa. "Bức tường này, hay mái nhà này... nhưng bức tường bên này cũng đẹp nữa!" Cô bé cứ nhìn ngang nhìn dọc, vô cùng bận rộn. Chạy lăng xăng chỗ này, chạy lăng xăng chỗ kia. Hoàn toàn bị cuốn hút!
Dễ thương quá. Một vẻ dễ thương đến mức không thể nghĩ ra từ nào khác.
"Đây đúng là thiên đường của Porta nhỉ... Một thiên đường để tha hồ ngắm Porta nô đùa."
"Chú bảo vệ ơi, người này đây ạ!"
"Tôi không hề nhìn với ý đồ đen tối đâu nhé!? Dừng lại, đừng gọi mà!?... Mà nói thế chứ, chắc sẽ không thật sự đến đâu..."
"Dạ, quý khách có cần gì không ạ?"
"Đến thật rồi á?!"
Bất ngờ quá. Masato bị gọi từ phía sau. "Ơ, bị bắt thật sao? Có khi nào bị tóm thật không đây?" Tay chân run lẩy bẩy, cậu ta quay khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh về phía sau thì...
Người ở đó không phải là bảo vệ. Mà là một phụ nữ mặc tạp dề in logo cửa hàng tạp hóa. Nếu thất lễ mà đoán tuổi, thì chắc tầm bốn mươi. Bà ta là một phụ nữ đẫy đà.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ nở nụ cười thân thiện, trong đầu Masato bỗng lóe lên một điều gì đó, và cậu ta tự lẩm bẩm.
"À, đây là mẹ."
Một điều gì đó trong Masato đã khẳng định như vậy, nói ra với đầy sự chắc chắn. Giống như khi cậu ta nhận ra những người phụ nữ ở lối vào thị trấn là những người mẹ, nhưng lần này còn rõ ràng hơn nhiều.
Đối phương chắc chắn là một người mẹ...
"Này, Masato-kun? Cậu vừa nói cái gì vậy..."
"Hả?... Ối...!" Masato giật mình.
Bị Medhi gọi, Masato giật mình sực tỉnh.
Đứng trước mặt một phụ nữ mà tự dưng tuyên bố "Đây là mẹ" ư. Cái gì thế không biết. Quá vô nghĩa. Quá ngu ngốc. Đúng thế rồi. Thật sự quá đỗi xấu hổ.
Người phụ nữ ban đầu ngạc nhiên cũng bật cười. "Mình bị cười rồi. Ôi trời ơi."
"Khúc khích. Cậu bé nói chuyện thật thú vị. Vâng, đúng vậy đấy. Tôi là một người mẹ. ...Mà sao cậu biết rõ thế nhỉ?"
"Hả? À, ừm... không, chỉ là tình cờ thôi, hay nói đúng hơn là ngẫu nhiên thôi ạ..."
"Không, đây là năng lực đặc biệt của Masato-kun đấy! Masato-kun, với tư cách là Dũng sĩ, sở hữu một năng lực tuyệt vời là "phân biệt được đối phương có phải là mẹ hay không"! ...Con nói thế thôi. Hehe."
"Medhiiiiiii!? Đừng có mà bịa đặt linh tinh như thế chứuuu!? Làm gì có chuyện đó... không có, đúng không? Không có chứ? Nói là không đi mà?"
Cái này mà không phải đùa thì gay go lắm. Thật sự rất gay go. Bởi vì, nếu là thật thì...
Chàng trai Masato, bị dịch chuyển vào game cùng mẹ. Chàng trai ấy, tuy mang danh Dũng sĩ, nhưng ở mọi mặt như sức mạnh, khả năng lãnh đạo, đều bị mẹ bỏ xa. Và lại còn sở hữu năng lực đặc biệt có thể phân biệt đối phương có phải là mẹ hay không. Thế thì sẽ thành ra chuyện gì đây.
Nếu đúng là như vậy thì... Masato là cái gì? Trước cả vấn đề hỏi cậu ta là ai, thì cậu ta là cái gì?
(Không. Cái này sai rồi... Xin hãy nói rằng không phải thế đi mà...)
Với vẻ mặt đau khổ và u sầu gấp trăm lần so với người nhận ra mình là một Thánh nhân nhưng lại nảy sinh sức mạnh hắc ám, Masato đứng chết trân tại chỗ.
Đúng lúc ấy. Người phụ nữ chủ cửa hàng bị gọi.
"Này nhân viên! Nước giặt quần áo và bàn giặt ở đâu vậy!? Mau dẫn đường đi!"
Kẻ gọi một cách trịch thượng là một cô gái trẻ với mái tóc đuôi ngựa xù xì. Cô ta khoác một chiếc áo khoác đen bên ngoài bộ giáp nhẹ, lưng đeo một thanh kiếm mỏng, và hai tay xách một giỏ hàng đầy ắp giấy vệ sinh...
Đó là Amante.
"Haa... đúng là với số lượng người nhiều như vậy, việc bổ sung nhu yếu phẩm cũng không dễ dàng gì... À đúng rồi. Mình còn phải mua thuốc dán nữa. Phải băng bó tử tế cho mông và bắp chân nữa... ơ, gì thế này?"
Thế rồi, Amante chợt nhận ra Masato và nhóm của cậu, cô ta nheo mắt nhìn chằm chằm. "Khoan, khoan đã!" Vội vàng giấu đống giấy vệ sinh vào đâu đó để che giấu vẻ đời thường của mình.
Amante lập tức tỏa ra luồng sát khí hắc ám, rồi trừng mắt nhìn Masato và nhóm của cậu ta một lần nữa.
"Bọn ngươi là con trai và đồng bọn của Oosuki Mamako đúng không! Không ngờ lại gặp nhau ở nơi thế này... Chẳng lẽ đang đi mua sắm à? Haizzz, đúng là vô tư lự thật!"
"Chính ngươi mới là người vô tư lự ở đây đấy, đang làm cái quái gì vậy hả?"
"Này Masato-kun. Hình như vị kia hôm nay mới định băng bó cho vết thương ở mông và bắp chân bị đập vào cầu thang hôm qua thì phải, nhưng chắc chắn là đã quá muộn rồi. Những vết bầm tím do va đập sẽ để lại dấu vết rõ ràng đấy. Thật đáng thương."
"Này, con hầu gái kia! Đừng có nói những điều đáng sợ như thế nữa! Làm người ta lo lắng đến chết mất!?"
Đối với con gái, chuyện đó hình như rất đáng lo ngại. Amante thật sự rưng rưng nước mắt.
Nhưng cô ta cố gắng lấy lại tinh thần, rồi với khuôn mặt kẻ ác, cô ta tuyên bố...
"Thôi, thôi được rồi! Ta có thể chất không để lại sẹo mà! Vết bầm sẽ biến mất thôi! ...Hơn nữa, ta sẽ cho bọn ngươi biết một điều hay ho..."
"Không, nó không biến mất đâu ạ? Vết bầm sẽ ở lại, và cô sẽ không còn tự tin vào cơ thể mình nữa đâu. Cả đời này, mỗi khi nhìn thấy mông hay chân mình, cô sẽ chỉ biết thở dài thôi. Thật đáng thương."
"Gư... khụt khịt... hu hu hu hu hu!"
Medhi quá mức vô tình, khiến Amante thật sự bật khóc. "Me, Medhi! Dừng lại đi mà! Cũng là vì chính Medhi đấy!" "Haizzz, đành vậy thôi ạ." Sức mạnh hắc ám độc địa đó có thể làm tổn hại nghiêm trọng đến hình ảnh của Medhi. Dừng lại đi.
"Thôi nào Amante. Ổn rồi mà. Có gì muốn nói thì cứ nói đi. Ta sẽ nghe mà. Nào."
"Nức! Không cần nữa! Ta sẽ không nói bất cứ điều gì cho bọn ngươi nữa đâu! Hay nói đúng hơn là chẳng cần phải nói làm gì! Vì chúng ta là kẻ thù của nhau mà!"
"Thì đúng là kẻ thù thật đấy... Thôi bỏ qua chuyện đó đi, như hôm qua ấy, cứ tự động ba hoa chích chòe ra đi. Ngươi đúng là loại ngốc nghếch như thế mà, đúng không?"
"Ta không ngốc đâu!" Amante lắp bắp. "Khụ... Thôi được rồi! Đã đến nước này thì dù cố chấp thế nào ta cũng sẽ không nói ra đâu! Ta sẽ tuyệt đối không nói cho bọn ngươi biết chuyện ta đã cử sát thủ đến căn cứ của bọn ngươi đâu!"
"Hả? Cử sát thủ ư?"
Xem ra, Amante đã thật sự tự ý coi Masato và nhóm của cậu ta là kẻ thù, rồi cử quân đến tấn công thành của Hội Mẹ.
Đây lẽ nào là chuyện lớn... Cậu ta đã nghĩ vậy.
(Ưm... nhưng mà, có mẹ ở đó rồi. Chắc là không có vấn đề gì đâu nhỉ.)
Căn cứ hội bị tấn công, nơi có Mamako với sức tấn công vô song. Dù không biết Amante đã cử loại sát thủ nào đi, thì dù kẻ thù là ai cũng không phải đối thủ của mẹ. Với chiến thắng áp đảo của Mamako, Masato và nhóm của cậu ta sẽ chẳng có việc gì để làm. Mọi chuyện chắc chắn sẽ diễn ra như mọi khi.
Masato thoáng chốc căng thẳng, nhưng cậu ta thở phào nhẹ nhõm và thư giãn...
Và đúng lúc ấy.
"Masato! Medhi! Porta! Nếu đang ở trong cửa hàng này thì trả lời đi!"
Tiếng của Wise đột nhiên vang lên. Wise đáng lẽ phải đang ở nhà trông coi cùng Mamako chứ...
Nhìn về phía lối vào cửa hàng, một cô hầu gái đang vừa chạy thục mạng vừa túm lấy chiếc váy diềm xếp nếp... Đó chính là cô hầu gái Wise. "À! Ở đây rồi!" Wise nhìn thấy Masato và nhóm của cậu ta, mặt biến sắc chạy đến.
"Này, cô làm cái gì thế. Sao cô lại ở đây..."
"Chuyện sau đi! Dù sao thì mọi người mau quay về căn cứ gấp! Tình hình đang cực kỳ nguy hiểm đấy! Cứ thế này thì Mamako-san sẽ thua mất!"
"...Hả?"
Mamako thua ư. Nghe thấy câu nói đáng lẽ không thể nào xảy ra, tư duy của Masato bỗng chốc đình trệ. "Đừng có ngây người ra nữa! Medhi và Porta mau chạm vào tôi đi!" "Vâng, vâng ạ!" "Đã tập hợp đủ cả rồi!" Wise túm lấy áo Masato, đồng thời ngầm để ý Amante, rồi kích hoạt phép dịch chuyển...
Bốn người Masato trong nháy mắt đã trở về lại gò đất cao ngoại ô thị trấn. Họ đến trước quán trọ bỏ hoang.
"Đi thôi! Nhanh lên! Đến chỗ cô Mamako mau!"
"À, ừ!"
Bị Wise giục giã, Masato vội vàng chạy đi.
Masato đã đứng ngồi không yên.
"(Không thể nào... Mẹ mình mà lại thua ư, chuyện đó có thật không cơ chứ!?)"
Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Thế nhưng, khó tin thật đấy, nhìn Wise lo sốt vó thế kia, hình như chuyện không tưởng ấy lại đang thật sự xảy ra.
"Khốn kiếp... Mẹ!"
Masato từ tận đáy lòng cầu mong mẹ bình an vô sự, rồi lao vào quán trọ hoang. Thế rồi.
Ở sảnh vào, Mamako đang đứng đó. Mặc đồ thường ngày, đeo tạp dề, đầu đội khăn tam giác. Đúng là Mamako trong bộ dạng chuyên dùng để dọn dẹp, đặc biệt là chống bụi bẩn và văng bắn.
Và trước mặt Mamako, một quả cầu pha lê to bằng em bé đang được đặt.
Thêm nữa, còn có một người lạ mặt trùm kín mũ. Dáng người cho thấy đó là đàn ông. Khá là vạm vỡ.
Tưởng chừng là tình huống gì ghê gớm lắm, ai dè...
"Này, bà chủ. Như tôi đã giải thích, chỉ cần đặt quả cầu pha lê này ở đây, khách sẽ ùn ùn kéo đến. Người ta sẽ nối tiếp nhau mà tới đấy. Thấy chưa, tuyệt vời không?"
"Ơ, à ừ nhỉ... Nếu có cái này, người ta sẽ ào ào kéo đến, và Hội của mình cũng lớn mạnh lên nhanh chóng nhỉ..."
"Đúng vậy đấy, đúng vậy đấy. Đây chính là thứ mà Hội của bà đang cần đấy. ...Và này, bà chủ. Chỉ trong hôm nay thôi đấy. Mức giá đặc biệt này chỉ áp dụng thật sự đến hết hôm nay thôi."
"Thế à... Chỉ trong hôm nay thôi sao..."
"Vậy nên, bà chủ à. Không còn thời gian để chần chừ đâu. Giờ là lúc phải quyết định thôi. Nào!"
Cuộc đối thoại như vậy lọt vào tai cậu.
Nói tóm lại, thì ra là cái đó.
"(Tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm... Hóa ra là bán hàng tận nhà sao... Khốn kiếp...)"
Đúng. Là bán hàng tận nhà. Cái kiểu đến tận nhà người ta để bán đồ ấy.
Căng thẳng, lo lắng sốt vó rốt cuộc lại là cái này... Masato cảm thấy nực cười vô cùng. Trời đất ơi.
Tiện thể, cái bản thân cứ tưởng mẹ gặp nguy hiểm, rồi gào lên "Khốn kiếp... Mẹ!" và chạy như bay thì lại càng thấy xấu hổ không thôi. Trời đất quỷ thần ơi.
"...Này Wise. Cho mượn cái đầu tí. Để tôi đấm một phát đã."
"Ơ, khoan! Sao tôi lại phải ăn đấm chứ! Tình hình đang nguy hiểm thật mà!... Ấy, nhìn kìa!"
Về phía Wise đang cố sức chỉ tay.
"À, đúng rồi. Nghe nói bà chủ đang phiêu lưu cùng con trai phải không? Nếu vậy thì càng phải mua chứ. Nếu có được thứ này, con trai bà chắc chắn sẽ vui sướng phát điên lên đấy?"
"Maa-kun sẽ vui sướng phát điên ư... Được rồi! Xin hãy nhượng lại cho tôi với cái giá ông nói!"
Mamako lấy ví ra. Nếu Masato vui thì cô ấy sẽ mua bằng mọi giá.
"Thấy chưa! Hễ mà lôi cậu ra làm lý do, là cô Mamako sẽ thua cuộc không cần nghĩ ngay! Tôi đã dự đoán được nguy hiểm này nên mới đi gọi cậu đấy! Quyết định của tôi không hề sai!"
"À, ừ thì, đúng là... hình như đúng là lo lắng của cô thành sự thật rồi..."
Hoàn toàn khác với những gì Masato tưởng tượng. Không phải thế này. Khác một trời một vực.
Dù sao đi nữa, chắc chắn là phải ngăn lại rồi.
"Haizzz... Thôi được rồi, đành chịu vậy."
Biện pháp trừng phạt Wise tạm thời để sau. Bất đắc dĩ, Masato phải ra tay.
Trong những trường hợp thế này, bất lịch sự mới là hiệu quả nhất. Masato ngang nhiên chen vào giữa Mamako và người bán hàng.
"À, xin phép làm phiền một chút nhé."
"Ôi, Maa-kun! Mọi người nữa! Đến đúng lúc quá! Đây là vị khách..."
"Vâng vâng. Con biết rồi. Là gã bán hàng dai như đỉa chứ gì. Vâng, xin chào."
Khi Masato chào hỏi bằng thái độ lịch sự nhưng vô lễ, gã bán hàng tận nhà nở một nụ cười méo xệch. Đó là một gã đàn ông mặt mày khó ưa, không hợp làm nghề kinh doanh chút nào. Trông như côn đồ trong thị trấn, khá là đáng sợ...
Nhưng không được thua cuộc. Chỉ cần yếu thế một chút thôi là chắc chắn sẽ bị ép mua hàng. Ở đây, chỉ có thể giữ vững lập trường cứng rắn mà đẩy lùi hắn ta thôi.
"Vậy thì, ông bán hàng rong. Dù hơi đột ngột nhưng ông có thể về cho được không? Tôi muốn ông đừng có bán mấy thứ đồ bỏ đi cho mẹ tôi nữa."
"Ối dào, ối dào, cậu con trai này. Nói đồ bỏ đi thì oan uổng cho chúng tôi quá. Hàng của chúng tôi là vật phẩm hiếm có giá trị thật sự đấy, hiệu quả cũng là thật 100%..."
"À thế à. Nếu vậy thì để tôi kiểm tra xem sao. ...Porta, nhờ cô đấy."
"Vâng! Cứ để đó cho tôi ạ!"
Porta thoăn thoắt bước lên trước, chăm chú nhìn chằm chằm vào quả cầu pha lê. "Ưm ưm ưm... Cái này là..." Khả năng giám định của Porta, người sở hữu kỹ năng giám định, là chắc chắn không sai lệch. Masato nghĩ rằng sự thật sẽ ngay lập tức lộ rõ, rằng đây chỉ là một cục đá thủy tinh rẻ tiền... thế nhưng.
Porta bất chợt run rẩy, giật nảy mình, rồi hoảng hốt nhìn Masato.
"A... a... a... Ma-ma-ma-Masato-kun! Masato-kunnnn!"
"Sao thế Porta? Ngay cả lúc luống cuống cũng đáng yêu lắm đấy."
"D-d-dạ, ngại quá ạ! Không phải thế ạ!... C-c-c-cái này...!"
"Cái này là?"
"Là bom ạ! Một quả bom kinh khủng đến mức có thể thổi bay cả quán trọ này dễ dàng đấy ạ! Một quả bom siêu cấp đấy ạ!"
"Hả? Bom ư?... Một quả bom... đủ sức thổi bay cả nơi này dễ dàng sao... Cái quái gì thếeee!?!"
Dù muốn nó là giả, nhưng khả năng giám định của Porta thì không sai được.
Quả cầu pha lê chắc chắn là một quả bom cực mạnh.
"Nàyyyyy! Ông đang định bán cái thứ quái quỷ gì thế hả! Mang về ngay... Ơ! Đâu rồi!?"
Chắc gã đã chuồn mất trong lúc mọi người đang bị quả bom làm cho phân tâm, không còn thấy bóng dáng gã bán hàng tận nhà đâu nữa.
Đúng lúc đó, quả cầu pha lê bất ngờ phát sáng. Nó tỏa ra ánh sáng đỏ như báo hiệu nguy hiểm, rồi nhấp nháy, phát ra những tiếng kêu rít lên như tiếng hét: "Guywaaa! Guywaaa!"
Đây có lẽ nào là, đếm ngược đã bắt đầu rồi ư?
Masato và những người khác tái xanh mặt mày.
"Này, này... Nguy rồi... Sắp nổ rồi sao!? Sẽ nổ thật sao!?"
"Này Masato, làm gì đó đi chứ! Nhanh lên!"
"Bảo làm gì đó thì làm gì bây giờ!... Ưm, ưm..."
"Hay là Masato-kun ôm quả bom này nhảy xuống biển đi ạ! Như vậy chúng ta sẽ thoát nạn! Vậy nên Masato-kun! Vì sự sống còn của chúng ta!"
"Được rồi, cứ để đó cho tôi... Khoan đã, tôi đâu cần phải nhảy xuống biển cùng quả bom chứ!? Tôi cũng có thể thoát nạn cùng mọi người chứ!? Chỉ cần ném nó xuống biển thôi có được không!? Nếu vậy thì...!"
"Ối! Tín hiệu nhấp nháy nhanh hơn rồi! Nó sắp nổ thật rồi ạaaaa!"
"Cái quái gì thếeee!? M-Mọi người, chạy mauuuu!"
Quả cầu pha lê kiêm bom đã đạt đến giới hạn. Chẳng lạ gì nếu nó nổ "Đoàng!" ngay lập tức trong giây phút tiếp theo. Không còn cách nào khác, Masato và mọi người chỉ còn biết ba chân bốn cẳng mà chạy trốn.
Đúng lúc đó.
"Ưm... À, đúng rồi. Đây rồi."
Chẳng biết nghĩ gì, Mamako nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh quả cầu pha lê kiêm bom.
Đặt quả cầu bom lên đùi, rồi dịu dàng ôm vào lòng.
"Nào, ngoan nào, đừng khóc nữa. Có mẹ ở đây rồi, không sao đâu nhé. Ngoan ngoan, con giỏi lắm."
Vừa thì thầm dịu dàng, vừa vỗ vỗ, dỗ dành. Cứ như thể đang dỗ một đứa trẻ vậy.
Masato giờ đây không thể tin vào mắt mình nữa.
"Khoan đã, mẹ!? Mẹ đang làm cái quái gì thế ạ!? Mẹ đang làm cái gì thế này!?"
"Làm gì ư, thì mẹ đang dỗ nó đấy thôi?... Quả bom này, nó cứ khóc "Phư-gyaaa!" lên, giống hệt một em bé đúng không? Thế nên mẹ nghĩ, nếu mẹ dỗ dành thì nó sẽ ngoan ngoãn lại thôi mà..."
"Làm gì có chuyện đó chứ!? Làm sao một quả bom lại có thể bình tĩnh lại chỉ vì chuyện đó chứ...!?"
Đáng lẽ là không thể nào.
Thế nhưng, khi Mamako dỗ dành, dần dần tiếng động và tín hiệu nhấp nháy ngừng lại, quả cầu pha lê kiêm bom đã trở nên yên tĩnh. "Hả?... Thật à?" Thật đấy. Nó đã hoàn toàn trở lại trạng thái ổn định.
Quả cầu pha lê kiêm bom, như gương mặt một em bé đã ngủ say sau khi được mẹ dỗ dành, có một vẻ ngoài vô cùng bình yên. Cậu có cảm giác như vậy.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra chứ...? Câu trả lời chỉ có một.
Đây chính là hiệu quả của Kỹ năng đặc biệt của mẹ: 【Dỗ Dành Của Mẹ】.
"Hễ mà khóc "Phư-gyaaa!" lên, thì mẹ sẽ bế lên, vỗ về dỗ dành. Làm vậy là nó sẽ ngoan ngoãn ngay thôi. Maa-kun cũng từng như vậy đấy? Ưfufu. Nhớ quá đi."
"K-khoan đã, mẹ. Đó là chuyện của trẻ con mà... Mẹ đang ôm một quả bom đấy..."
"Thì đúng là vậy đấy, nhưng mà, đối với các bà mẹ như mẹ thì bom cũng như em bé thôi. Vì cả hai đều có thể 'Đoàng!' một cái là gây ra chuyện lớn ngay mà. ...Nghĩ vậy thì, bom cũng đáng yêu đấy chứ. Ưfufu."
"Không đáng yêu chút nào đâu mẹ..."
Tình yêu của mẹ, có thể yêu thương ngay cả quả bom như con ruột mình, đồng thời cũng ẩn chứa sức mạnh sánh ngang với kỹ thuật của đội gỡ bom. ...Mà thôi, tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói cái quái gì nữa.
Tóm lại, đúng là Mamako mà.
Nhờ sự 'hoạt động' của Mamako, một nạn qua đi, lúc này đã là buổi trưa.
Để ít nhất có thể dùng bữa ở nơi có cảnh quan đẹp, mọi người đã vác những tấm ván ra ngoài quán trọ hoang, đặt chúng lên những tảng đá đã được điều chỉnh độ cao. Sau đó, Mamako bày những chiếc bánh sandwich đặc biệt đã chuẩn bị cho bữa trưa lên, và thế là bữa trưa vui vẻ bắt đầu.
Chỗ ngồi thì, Mamako ngồi cạnh Masato. Mamako ngồi sát rạt một cách đáng ngạc nhiên.
"Maa-kun. Lúc nãy con ngầu lắm đấy. Đột nhiên xuất hiện oai phong để cứu mẹ, rồi chiến đấu với gã bán hàng tận nhà. Thật sự tuyệt vời. Maa-kun đúng là dũng sĩ của mẹ mà."
"Khốn kiếp... Mình lại là dũng sĩ để đối đầu với mấy gã bán hàng tận nhà sao chứ... Cái sự 'anh hùng' của mình chỉ có thế này thôi sao chứ..."
"À, đúng rồi. Mẹ muốn Maa-kun ăn chiếc bánh sandwich tâm đắc nhất mà mẹ làm hôm nay. Nhân tiện, để mẹ đút cho con nhé. Nào, 'Aaa' nào."
"Này, dừng lại đi! Mẹ quá đà rồi đấy! Không dừng lại là con giận thật đấy!?"
"Ôi chao. Maa-kun sắp 'nổ tung' rồi kìa. Chắc mẹ phải dỗ dành con trai rồi. Vậy thì Maa-kun, lại đây nào. Đầu tiên, mẹ bế con nhé."
"Con xin mẹ, dừng lại đi!? Để con ăn cơm bình thường được không!?"
Như thể một cô nữ chính bám dính lấy anh hùng sau khi được cứu thoát khỏi nguy hiểm, Mamako cứ thế sấn tới. Mẹ cô ấy đang quá đà, và đối với một người con trai thì điều này phiền phức không gì tả nổi.
Với Masato, cậu muốn dùng hết sức đẩy mẹ ra nhưng...
"Này Masato. Lần này cũng nhờ cô Mamako mà chúng ta thoát nạn đấy thôi, nên cậu cũng phải 'chiều' một chút chứ. Đó, cứ để cô ấy dỗ dành đi mà." (Và Wise cười nham hiểm.)
"Đúng vậy ạ. Với tấm lòng biết ơn, cứ để cô ấy dỗ dành là tốt nhất. Cứ đường hoàng làm trước mặt chúng tôi đây này." (Và Medhi mỉm cười.)
"Mẹ dỗ trông thích ghê ạ!" (Porta kêu lên đầy ngưỡng mộ.) "Ghen tị quá đi!"
Mấy cô hầu gái ngồi đối diện đang nói gì đó. Porta thì ghen tị một cách thuần khiết, còn hai người kia thì hoàn toàn ác ý. Họ cứ thúc giục Masato mau thể hiện cảnh được Mamako chiều chuộng cho họ xem.
Vậy thì để đáp ứng yêu cầu của mọi người... Mà thôi, chuyện Masato ngoan ngoãn để mẹ dỗ dành thì quá sức không thể xảy ra được.
Ngay lập tức, cậu dồn toàn lực chuyển hướng chủ đề!
"À, nhìn kìa! Không phải lúc để nói mấy chuyện vớ vẩn này đâu chứ! Chúng ta còn có chuyện cần bàn bạc mà! Phải không!"
"Hả? Cái gì vậy. Làm gì có chuyện gì cần bàn bạc đâu chứ?"
"Không, có chứ! Là chuyện về gã bán hàng tận nhà vừa nãy ấy!"
Đối phương là một kẻ kinh khủng, đã cố gắng bán một quả bom. Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ để bàn bạc rồi... Thêm vào đó, còn có một điểm đáng ngờ nữa.
"Này Medhi. Nhớ lại xem. Amanate đã nói gì chứ."
"À, đúng rồi. Cô ta đã nói là sẽ cử sát thủ đến căn cứ của chúng ta nhỉ. Vậy có nghĩa là, gã bán hàng tận nhà kia chính là sát thủ đó ư?"
"Tôi nghĩ vậy. Chắc là không sai đâu, nhưng mà..."
Khi Masato định nói tiếp, Mamako lại chen ngang từ bên cạnh.
"Này Maa-kun. Maa-kun và mọi người lại gặp Amanate-chan nữa sao? Gặp ở đâu thế? Sát thủ là sao thế nhỉ?"
"À, đúng rồi. Cô ta ở tiệm tạp hóa thì phải. Vì đang vội nên tôi chỉ kịp liếc qua thôi. ...Này Porta. Lúc đó tình hình thế nào thế?"
"Hả?... Ưm, ưm... S-xin lỗi ạ! Tôi không biết ạ!"
"Porta lúc đó đang mải mê với đồ trong tiệm mà. Không biết cũng phải thôi. ...Vậy thì để tôi giải thích..."
Đúng lúc cậu định nói.
"Việc gặp tôi một cách tình cờ tại tiệm tạp hóa khi tôi đang mua giấy vệ sinh, trong bộ dạng lộ rõ vẻ đời thường, đâu cần phải giải thích tường tận từng chi tiết như thế chứ?"
Một giọng nói thay thế Masato giải thích vang lên. Theo phản xạ, cậu quay đầu nhìn lại.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Amanate đang thong thả đi bộ trên con đường nhỏ trên cao tiến lại.
"Ngươi... sao lại ở đây?"
"Lý do thì có quan trọng gì chứ? Việc ta lo lắng vì mãi mà chẳng thấy vụ nổ nào xảy ra nên mới đến xem thử, cũng không phải chuyện cần phải báo cho các người biết đâu."
"À, đúng là cô ta cái kiểu cứ tự tiện giải thích cho mình mà không cần hỏi đúng là ngốc nghếch thật. Tiện lợi ghê."
"Hả!? Con nhỏ hầu gái kia! Đừng có gọi ta là đồ ngu ngốc nữa! Ta đâu phải là kẻ ngốc dễ sai bảo gì đâu mà...!"
"Cho phép tôi hỏi một câu được không? Kẻ ám sát mà cô nói, có phải là tên bán hàng dạo vừa xuất hiện khi nãy không?"
"Hừm. Đúng là như vậy thật, nhưng ta không có nghĩa vụ phải trả lời thành thật đâu nhé."
"Gửi cả bom đến thế này thì quá đáng lắm rồi! Tôi không thể nào chấp nhận được!"
"Tưởng nói gì ghê gớm lắm chứ... Này, chúng ta là kẻ thù của nhau mà? Ta gửi cho ngươi quả bom tìm thấy trong tháp, vốn dĩ khó sử dụng quá, ta giữ cũng chẳng để làm gì, thế thì có gì là sai chứ?"
"Cuối cùng thì cô ta lại tự tiện giải thích cả những chuyện mình chẳng hỏi..."
Đúng là đồ ngốc có khác, tiện thật. Cứ mặc kệ thì thể nào cô ta cũng khai tuốt tuồn tuột mọi thứ cho mà xem. Chẳng cảm thấy nguy hiểm gì mấy, Masato cứ thế thản nhiên chờ đợi...
Bất chợt, Mamako đứng phắt dậy.
"À, Amante bé bỏng. Cho mẹ xin chút thời gian được không?"
"Ta đã nói rồi, ta sẽ không trả lời bất cứ điều gì hết... Hả...? O-ôi... Daisuki Mamako!?"
Ngay khi Mamako cất tiếng, Amante lập tức cảnh giác cao độ. Nhanh chóng lùi lại phía sau, cô rút cây kiếm nhỏ bên hông ra, thủ thế.
Trước thái độ sẵn sàng chiến đấu của Amante, Mamako nghiêm túc cất lời.
"Khoan đã. Mẹ không có ý định chiến đấu. Mẹ chỉ muốn con nghe mẹ nói thôi..."
"Đừng lại gần tôi! Đừng nói chuyện với tôi!"
"Kh-không, đừng nói thế chứ. Nha? Nghe mẹ nói đi? Mấy đứa nhỏ con nhà mạo hiểm giả đang tụ tập ở chỗ con đúng không? Mấy bà mẹ của tụi nhỏ lo lắng lắm, nên bảo tụi nhỏ về nhà sớm đi nha..."
"Đừng lại gần! Đừng nói chuyện! Tôi từ chối mọi sự tiếp xúc với cô!"
Cứ mỗi lần Mamako định tiến lại gần, Amante lại lùi bước. Cứ mỗi lần Mamako định mở lời, Amante lại ra sức từ chối. Cứ như thể cô ta đã hoàn toàn nói không với mọi thứ vậy.
Mặc dù khá thoải mái khi tiếp xúc với Masato và những người khác, nhưng với Mamako, cô ta lại cảnh giác đến cực điểm. Sự chối bỏ ấy thật bất thường.
Amante cứ thế lùi mãi, tránh né Mamako, rồi "Khụ!", cuối cùng quay gót bỏ chạy. Masato vội vàng gọi với theo.
"A, này! Tưởng đâu tự nhiên xuất hiện làm gì, ai dè lại chuồn lẹ thế hả! Rốt cuộc cô đến đây làm cái quái gì vậy! Chẳng lẽ chỉ thật sự đến xem xét tình hình thôi sao!"
"Đồ ngốc! Ngươi nghĩ ta sẽ tử tế trả lời những câu hỏi vớ vẩn đó sao! Ta vốn định nói cho ngươi biết rằng kẻ ám sát tiếp theo đã bắt đầu hành động rồi, nhưng giờ thì ta sẽ không nói nữa đâu!"
"Hả?... Kẻ ám sát tiếp theo... là sao!?"
Đúng lúc anh định hỏi lại thì.
Từ phía nhà trọ hoang phế vọng lại những tiếng động ồn ào. Dường như có thứ gì đó đang bị đập phá, và một vật thể khá lớn đang sụp đổ.
"Khụ! Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy!... Để tôi đi xem thử!"
Masato vừa định vội vã lao ra thì: "Khoan đã!", "Một mình nguy hiểm lắm ạ!", "Chúng ta cùng đi đi ạ!" – những người đồng đội hoảng hốt gọi giật anh lại. Đồng đội tuyệt vời, lo lắng cho người thủ lĩnh Masato mà tụ tập lại... Anh nghĩ thế rồi quay đầu nhìn lại.
"Vậy thì Mamako-san, chúng ta mau đi thôi!"
"Mamako-san! Nhanh lên ạ!"
"Mama-san! Con đã chuẩn bị xong rồi ạ! Xin hãy ra lệnh!"
"Cảm ơn mọi người. Vậy thì chúng ta đi thôi!"
Ai nấy đều tụ tập quanh Mamako. Ừm, anh biết mà. Anh đã linh cảm thấy rồi.
Anh chỉ muốn cúi gập người xuống mà khóc thút thít ngay tại chỗ, nhưng vì là tình huống khẩn cấp nên đành phải nén lại. "Hứ! Đâu phải lần đầu tiên có chuyện này đâu mà!" Masato hừ một tiếng rồi chạy đi. Không khóc. Không khóc.
Khi Masato và đồng đội xông đến nhà trọ hoang phế, từ ngay cổng vào đã là một cảnh tượng tan hoang khủng khiếp.
"Này, cái quái gì thế này...!"
"Ối trời! Loạn xì ngầu hết cả rồi!"
Cánh cửa chính bị đập nát, mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi. Những bức tường vốn đã nát bươm nay chẳng còn lại dấu vết gì, chỉ trơ trọi mấy cái cột.
Lũ tội phạm đang ngang nhiên tụ tập ở đó. Khoảng mười tên trông dữ tợn, bặm trợn, chỉ được cái to con nhưng lại có vẻ khá mạnh. Chúng đang cười khà khà bằng cái giọng bẩn thỉu.
Bỗng, một trong số đám côn đồ, tên đầu tóc Mohican to con nhất, chợt nhận ra Masato. Khuôn mặt hung tợn đang trừng mắt nhìn chằm chằm kia... đúng là một gương mặt quen thuộc.
"Á! Ngươi, tên bán hàng dạo khi nãy!"
"À chào. Cảm ơn đã chiếu cố nhé... Haha, đùa thôi. Hê hê hê."
Có lẽ đây mới là bộ mặt thật của hắn, tên đàn ông ấy dùng giọng điệu thô lỗ, phù hợp với vẻ ngoài của mình để nói chuyện.
"Chào. Bọn ta đến gây rối đây. Bọn ta là thành viên của tổ chức phản loạn Libere... Thôi, chắc cũng không cần phải giới thiệu từng người đâu nhỉ."
"Nói tóm lại là bọn ngươi là thuộc hạ của Amante đúng không!"
"Đúng vậy. Nếu đã hiểu thì mọi chuyện sẽ nhanh gọn thôi. Vừa nãy bọn ta đã thất bại, nhưng lần này sẽ làm cho ra ngô ra khoai. ...Này, tụi bây!"
"Rõ rồi, Pocchi! Được thôi, bọn ta sẽ làm thật long trời lở đất!"
"Phá nát hết đi! Hú hooo!"
Nghe theo hiệu lệnh của tên đàn ông tên Pocchi, lũ côn đồ bắt đầu náo loạn. Chúng vung kiếm và rìu, tiếp tục phá hoại những cây cột và cầu thang còn sót lại trong sảnh chính.
Không thể cứ đứng nhìn thế này được. Phải ngăn chúng lại. Masato lập tức rút kiếm, định xông vào sảnh chính.
"Này, dừng lại đi chứ! Nếu còn tiếp tục thì...!"
"Gì đây, thằng nhóc. Mày định chiến đấu với bọn tao sao? Tốt nhất là đừng có làm thế đấy. Nếu mày động vào bọn tao, chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nhiều đấy."
"Chuyện tồi tệ hơn là cái gì chứ!"
"Là thế này đây."
Pocchi móc từ trong túi ra một mảnh giấy và một viên khoáng thạch nhỏ. "À ừm, trước hết là cái này đây." Hắn vừa xem xét gì đó, vừa dùng ngón cái ấn mạnh vào viên khoáng thạch.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ dữ dội vang lên phía sau Masato và đồng đội. "C-cái gì...!?" Ngoảnh lại nhìn, một cột nước khổng lồ đang phun trào từ biển lên. Nước biển bị thổi tung bởi vụ nổ rơi xuống như mưa.
"N-này...!?"
"Cứ coi như đây là màn bán hàng trình diễn đi. Dùng quả cầu thủy tinh bom mà ta vừa giới thiệu khi nãy thì sẽ thành ra thế này đó. ...À, nhân tiện, ta đã đặt những quả tương tự rải rác khắp thị trấn rồi đấy."
"Hả!? K-khoan đã!? Đùa nhau à!?"
"Những quả bom có sức công phá lớn đến thế, lại được đặt rải rác khắp thị trấn sao!?"
"Á á á á! C-c-chúng ta phải làm sao đây! Mama-san!"
"À, chúng ta phải làm sao đây... Dù sao thì cũng phải tìm hết, rồi vỗ về an ủi chúng..."
"Không không, dù Mamako-san có dùng sức mạnh kỳ lạ của mình để ngăn chặn đi chăng nữa, thì cũng có đến hai mươi quả lận. Chắc là không kịp đâu nhỉ. Dù sao thì ta cũng đang giữ nút kích nổ mà. Khà khà."
"Nào, ta ấn nhé? Này, ta ấn đấy nhé?" Vừa nói hắn vừa cười, tung hứng viên khoáng thạch trên lòng bàn tay. Pocchi nói chuyện, đắc ý chìm đắm trong cảm giác ưu việt.
"À đấy, mọi chuyện là thế đó. Đã hiểu rõ tình hình của mình chưa hả? Bọn ta thì chẳng sao đâu, nhưng nếu không muốn nhìn thị trấn của mình bị nổ tung thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút đi chứ? Sao nào? Hửm?"
"Khụ... được rồi."
Hoàn toàn bị đối phương dẫn dắt. Chống cự yếu ớt lúc này chỉ là hạ sách. Không còn cách nào khác. Masato tra kiếm vào vỏ, ra hiệu rằng sẽ không kháng cự.
Wise và những người khác cũng hủy bỏ trạng thái chiến đấu. Rồi từ từ, họ di chuyển ra phía sau tấm khiên mang tên Masato. "Khụ. Đúng là chỉ lúc này mới biết dựa dẫm vào mình..." Anh tuy nói vậy, nhưng thầm trong lòng lại có chút vui sướng.
"...Vậy, mục đích của bọn ngươi là gì?"
"Mục đích thì đơn giản thôi. Mệnh lệnh từ cấp trên là phải phá phách tanh bành ở đây. Bọn ta được phép làm bất cứ điều gì mình thích. Vì thế, bọn ta sẽ làm theo ý mình. ...Hề hề hề, vậy thì, để cô hầu gái đây lắng nghe yêu cầu của mấy vị chủ nhân bọn ta xem nào."
Pocchi cười bẩn bựa, ra yêu sách. Nội dung đó là gì ư!
Tại phòng ăn.
"Đầu tiên là đồ ăn! Có gì thì mang ra hết đi! Nhanh lên coi!"
Tình trạng tan hoang trong phòng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng. "Này mau lên!", "Nhanh lên!" – đám côn đồ cứ thế tùy tiện ngồi xuống rồi nhao nhao hò hét.
Trong bếp, mọi người bận tối mắt tối mũi.
"Chết tiệt! Bọn chúng làm cái quái gì thế! Tự nhiên đòi ăn là sao chứ!"
"Masato! Em hiểu cảm giác của anh, nhưng có thời gian mà cằn nhằn thì mau động tay vào làm đi chứ! Cứ cắt nguyên liệu đi đã! Nhanh chóng đập trứng tiếp theo rồi đánh tan ra!"
"Đối phương đã đặt bom khắp thị trấn rồi đấy! Trước mắt thì không thể chống đối được!"
"Mình có làm được đồ ngon không nhỉ? Mình làm được đồ ngon mà! Đồ ngon... xong rồi! Wise-san, đã để chị đợi lâu rồi ạ! Đã xong chảo chiên rồi ạ!"
"Cảm ơn Pota! Giúp được nhiều lắm đó!"
Masato và đồng đội bắt tay vào nấu ăn. Tất cả mọi người đều ra sức, cứ thế nấu thật nhanh bất cứ món gì có thể, dù cho thiếu thốn cả dụng cụ nấu nướng.
Thế nhưng, tuy nói là tất cả mọi người đều tham gia, nhưng lại thiếu một người.
"Khỉ thật! Mẹ đi đâu rồi chứ! Giờ này chính là lúc mẹ ra tay mà!"
"Mẹ nói là phải chuẩn bị cái gì đó mà! Chắc là chuẩn bị nguyên liệu hay gì đó cho món ăn thôi! ...Nhưng mà...!"
Người đầu tiên hoàn thành món ăn là Wise.
"Được rồi, xong rồi! Trứng cuộn kiểu học sinh cấp ba đây!"
Chỉ là trứng đánh tan rồi đem chiên. Tuy có hơi cháy một chút, nhưng thôi cũng coi như nét dễ thương đi.
Đặt món trứng cuộn lên đĩa, Wise chạy đến chỗ Pocchi.
"Vâng, đã để các anh đợi lâu rồi! Cho những kẻ như các anh ăn món của Mamako-san thì thật là phí phạm! Ăn cái này rồi mau biến đi!"
"Hả? Trứng cuộn ư? Thôi được rồi. Để tao ăn thử xem."
Pocchi cắn một miếng trứng cuộn của Wise. Hương vị thế nào nhỉ?
"Ừm... bình thường một cách đáng sợ. Chẳng ngon mà cũng chẳng dở. Cực kỳ bình thường."
"Hứ! Bình thường thì có sao chứ! Ăn đi đừng có mà cằn nhằn nữa!"
"Hả? Đừng có đùa giỡn với tao. Đã cho ăn thì phải làm món ngon mà mang ra chứ. Tiếp theo!"
"Khụ!"
Wise, người chỉ có thể làm ra món trứng cuộn dở dở ương ương, đành phải lui về trong nước mắt. Đáng tiếc thật.
Tiếp theo, Medi cũng hoàn thành món ăn của mình.
"Phù. Xong rồi ạ. Với món này thì bọn chúng sẽ chết ngay lập tức thôi."
Có vẻ tự tin lắm, Medi nở một nụ cười đầy vẻ đắc thắng.
Một thứ gì đó màu xanh, màu tím, chỗ thì đỏ đen, lại còn sền sệt được đặt lên đĩa, nhưng chưa kịp mang đến thì đã bị từ chối thẳng thừng: "Này cô kia! Đừng có hòng cho chúng tao ăn cái thứ quái quỷ đó!?"
"Kh-không thể nào... rõ ràng là một món ăn công phu mà..."
Medi có vẻ rất thất vọng. Cô bé cúi gằm mặt, lẳng lặng đứng trước tường, rồi từ từ bắt đầu "bộp bộp bộp bộp" đạp vào tường. "Này, Medi!?", "Dừng lại! Hư hết cả nhà bây giờ!". Nguồn năng lượng tăm tối bộc phát đó đành phải được kiềm chế lại đôi chút.
Lần nữa, Medi lại trông có vẻ vô cùng thất vọng.
"...Món ăn hoàn hảo đến thế mà lại không được ăn... thật là..."
"Đúng là một kế hoạch hay, tiếc là không thành công rồi Medi à."
"Đúng thế. Quả nhiên là Medi bụng đen. Kế hoạch cho chúng ăn mấy thứ quái dị rồi cho chúng 'chết ngay lập tức' bằng sinh lực đúng là một kế hoạch hay."
"Hả? Kế hoạch ư? Không, không phải đâu ạ? Em chỉ đơn thuần là nấu ăn thôi, và vì đã dọn ra rồi thì dĩ nhiên là em muốn họ ăn thật ngon miệng mà?"
"Hả..."
Hình như "Vật thể X" đó chính là món ăn thật lòng của Medi. "...Wise." "Ừm. Tôi hiểu rồi." Masato và Wise nhìn nhau qua ánh mắt, xác nhận sẽ không bao giờ để Medi đảm nhiệm việc nấu ăn nữa từ nay về sau.
Nhưng mà, giờ đâu phải lúc làm mấy chuyện này.
"Món tiếp theo đâu rồi! Mau làm đi chứ! Định để cả thị trấn bị nổ tung hay sao hả!"
Tiếng rống của Pocchi vang tới. "Khỉ thật! Dù sao cũng phải làm ra cái gì đó rồi mang ra thôi!" Wise thì làm bình thường, Medi thì khỏi nói rồi. Đến nước này thì Masato đành phải bắt chước làm món ăn kiểu đàn ông thôi...
Đúng lúc đó. Nhân vật chính xuất hiện.
"Xin lỗi vì mẹ đến muộn nhé! Giờ mẹ sẽ bắt tay vào nấu ăn ngay đây!"
"Ồ, cuối cùng mẹ cũng đến! Vậy thì mau mau... ơ... hả?"
Mamako vội vã chạy vào phòng ăn, và Masato đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Giống hệt những cô gái tuổi teen, mẹ anh đang mặc một chiếc váy hầu gái diêm dúa. Vì vòng một quá khổ, phần ngực váy mở toang hết cỡ. Chiếc váy ren thì quá ngắn, chỉ cần hơi cúi người một chút là chiếc quần lót mỏng manh đã lộ ra rõ mồn một.
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào hình ảnh người mẹ hầu gái đó, Masato nghe thấy âm thanh các tế bào não trong đầu anh nổ tung và chết dần đi. Tách tách tách tách tách tách tách! Kèm theo đó là tiếng "phựt" như đứt dây thần kinh.
"A! Mẹ định giết con trai mình hay sao hảaaaaa!?"
"Hả!? Kh-không, mẹ không có ý đó đâu!? Maa-kun, bình tĩnh lại đi!?"
"Thế này thì làm sao mà bình tĩnh cho nổi chứ! Tại sao mẹ lại mặc đồ hầu gái hả!"
"Tại sao á, đó là vì... tên Patch bên kia..."
"Không phải Patch! Là Pocchi! Đừng có đọc sai tên của tao!"
"À, xin lỗi nhé. ...Thế là tên Pecchi bên đó bảo muốn hầu gái phục vụ gì gì đó, nên mẹ nghĩ hay là mẹ cũng nên thay đồ thì hơn..."
"Không cần phải nghe lời tên Puttchi nói đâu! Khỉ thật!"
「Không, ta đã bảo tên ta là Poch, không phải Pich, ngươi không nghe thấy sao! ...Mà Mamako-san này...」
Poch nhìn Mamako từ đầu đến chân, rồi cười khẩy chế nhạo.
「Dù gì thì, Mamako cũng trẻ đẹp, mặc cái gì cũng hợp thôi... nhưng mà mẹ lại mặc đồ hầu gái... khặc khặc. Đúng là mẹ thì chỉ có ngốc nghếch thôi!」
Poch là một thành viên của tổ chức phản kháng Libere. Với tư cách là kẻ chống đối cha mẹ, hắn chẳng ngại ngần văng tục với Mamako.
Nghe thấy những lời đó.
「Này, đừng có nói linh tinh!」
Người lập tức cắt lời chính là Masato.
Những gì Poch nói đúng là sự thật. Trong mắt một đứa con như cậu, dáng vẻ của Mamako thật sự là vô cùng ngớ ngẩn. Nhưng dù vậy, bị người ngoài nói thẳng ra thì lại thấy khó chịu vô cùng.
Masato trừng mắt nhìn, Poch cũng trừng mắt nhìn lại.
「Này này, Masato-kun. Cái thái độ chống đối đó không hay đâu nhé. Ngươi không quên là ta đang giữ nút kích nổ quả bom đấy chứ?」
「Dạ không, tôi biết ạ. Xin lỗi vì đã thất lễ.」
「Biết là được. ...Vậy thì, mau bảo bà mẹ ăn mặc ngớ ngẩn kia làm cơm đi. Dù gì thì chắc cũng chỉ làm được mấy món vớ vẩn thôi. Khặc khặc.」
「Khụ...」
Masato chỉ muốn lao vào đấm cho Poch một trận ra trò. Đến mức muốn túm lấy cái đầu tóc Mohawk của hắn mà giật phăng đi.
Nếu đã vậy, chi bằng cứ để món ăn của người bị chúng sỉ nhục khiến chúng câm miệng thì hơn.
「Mẹ ơi! Tạm thời con sẽ không để ý đến bộ dạng này của mẹ nữa! Nên là!」
「Ừ, mẹ biết rồi! Mẹ sẽ nấu ăn hết sức mình!」
Mamako đứng vào gian bếp tồi tàn.
「Ma-kun! Có nguyên liệu gì không con!」
「Cơm thừa bữa sáng, trứng, và các loại rau củ linh tinh! Tóm lại là đã cắt sẵn rồi!」
「Nếu vậy... Porta-chan! Cho mẹ cái chảo rang!」
「Vâng ạ!... Không biết có món ngon không? Sẽ có món ngon! Món ngon... xong rồi ạ!」
「Wise-chan có thể dùng ma thuật tạo lửa giúp mẹ không! Vui lòng lửa lớn một chút nhé!」
「Cứ giao cho tớ!... Spada la Magia per Mirare... Hỏa Diệm!」
「Medi-chan, con chuẩn bị đĩa giúp mẹ nhé!」
「Vâng ạ! Con cũng có thể giúp nấu ăn nhưng bây giờ con sẽ tập trung vào việc chuẩn bị đĩa ạ!」
Với những chỉ dẫn chính xác ngay cả trong việc sắp xếp Medi, Mamako đã phát huy hết sở trường của mình.
Trong chốc lát, món ăn đã hoàn thành!
「Ư ư! Xong rồi! Cơm chiên đặc biệt của mẹ đây!」
Nói đến món ăn nhanh gọn thì chính là món này. Mamako cầm đĩa cơm chiên đầy ụ, chạy đến chỗ Poch.
「Đây, mời con. Nóng đó, cẩn thận nhé.」
「Này này, cơm chiên thôi à. Món ăn làm cho có lệ à. Mấy bà mẹ đúng là...」
「Đừng nói vậy chứ, con cứ thử ăn xem? Mẹ làm ngon lắm đó.」
「Ngon hả... ừ thì, cũng thơm thật... Cơm tơi xốp, chiên vừa tới... nuốt ực... Vậy thì, cứ tạm ăn vậy.」
Poch dùng muỗng xúc một đống cơm chiên bỏ tọt vào miệng.
Rồi hắn ngỡ ngàng.
「Cái, cái này... không phải cơm chiên bình thường... cái này là cơm chiên jambon sao!」
「Ừ đúng rồi. Đáng lẽ phải là thịt heo quay mới ngon, nhưng tiếc là không có nên mẹ thử cho jambon vào thay thế. Con thấy thế nào?」
「Cơm chiên jambon... Nhắc mới nhớ, mẹ ta cũng hay làm món này... Bà ấy bảo thịt heo quay đắt nên dùng jambon là được rồi... Chuyện chẳng đâu vào đâu thôi.」
Poch vừa ăn ngấu nghiến cơm chiên vừa có chút trầm tư. 「Này, Poch mà ăn một mình thì đáng ghét quá!」「Cho tao ăn với!」「Vâng, mời các anh.」 Những tên côn đồ khác cũng được ăn. Và cảm nhận của chúng là:
「「「「...Thôi rồi... cái này, làm ta nhớ cơm chiên ở nhà mình quá...」」」」
Đám côn đồ nhìn xa xăm. Dường như chúng đang nghĩ về quê nhà của mình. Cơm chiên jambon của Mamako quả nhiên có hiệu nghiệm tức thì.
「Cái đám ồn ào lúc nãy, giờ lại im lặng ăn cơm chiên của mẹ... Đúng là mẹ mà. À mà nấu ăn thì phải vậy rồi.」
「Nói đến nấu ăn thì phải là Mamako-san rồi. Không phải là tôi nấu tệ đâu nhé.」
「Thật tài tình... Tôi cũng sẽ học cách làm sau đó để nấu cho mọi người...」
「「Hai người đừng làm thế nhé?」」 (Cười tươi)
Dường như một mối nguy mới sắp xuất hiện, nhưng dù sao thì yêu cầu của đám Poch cũng đã được đáp ứng. Masato và những người khác thở phào nhẹ nhõm...
Và rồi.
「Này này các ngươi. Đừng tưởng mọi chuyện đã kết thúc nhé. Cái này mới chỉ là màn khởi động thôi. Cơn đại náo của bọn ta còn ở phía trước! Ăn no bụng rồi thì tiếp theo sẽ là... Hê hê hê... Chà, không biết sẽ ra sao đây?」
「Khụ! Tiếp theo là gì nữa đây!」
Trước vẻ mặt cảnh giác của Masato, Poch với một miếng jambon dính trên má, nhếch mép cười...
Tại nhà tắm công cộng.
「Tiếp theo là tắm! Mau chuẩn bị tắm đi!」
Không mảy may để ý đến sự hoang tàn của nhà tắm, Poch và đám côn đồ nhanh chóng cởi bỏ trang bị và quần áo, chuẩn bị sẵn sàng để tắm. Chúng yêu cầu được tắm.
Masato và những người khác ôm đầu.
「Bảo tắm thì... bồn tắm đã bị hỏng, không thể chứa nước được...」
「Hơn nữa, không chỉ không có nước nóng mà cả nước lạnh cũng không có... Chúng ta cũng không thể đưa bọn họ đến nhà trọ mà chúng ta đã tắm hôm qua được...」
「Nếu có vật liệu sửa chữa thì tôi có thể làm gì đó, nhưng không có vật liệu nên không thể làm gì được...」
「Đúng vậy... Mà, đúng lúc khó khăn này thì mẹ lại không ở đây...」
Gạt chuyện Mamako đi đâu sang một bên, Masato, Medi và Porta đang rên rỉ vì bế tắc.
「Hừm hừm. Tức là, bây giờ chính là lúc tôi ra tay rồi.」
Wise tự tin cất tiếng. Dường như cô ấy có kế sách gì đó... Đúng rồi. Wise có thể sử dụng ma thuật.
「Chỗ này cứ giao cho tôi! Trước tiên là... Spada la Magia per Mirare... Bức Tường Đá! Thêm nữa! Bức Tường Đá!」
Ma thuật liên hoàn của Wise được kích hoạt. Hai bức tường đá rộng lớn xuất hiện đối diện nhau.
「Tiếp tục đây!... Spada la Magia per Mirare... Bức Tường Đá! Thêm nữa! Bức Tường Đá!」
Thêm hai bức tường đá nữa xuất hiện. Kết hợp với hai bức tường trước đó tạo thành một cái bồn vuông. Sau đó lại là ma thuật liên hoàn nữa.
「Cú chốt đây!... Spada la Magia per Mirare... Thủy Cầu Lớn! Thêm nữa! Bộc Viêm!」
Trong cái bồn đá, một lượng lớn nước và ngọn lửa dữ dội được đổ vào cùng lúc, hơi nước cuồn cuộn bốc lên.
Vù vù! Bồn tắm ma thuật tạm thời đã hoàn thành.
「Hừm hừm. Thế nào? ...Vậy thì, này, Poch phải không? Ngươi mau vào đi chứ.」
「Này này, ta muốn ngươi chú ý lời ăn tiếng nói một chút... Thôi được rồi. Vậy thì ta sẽ tận hưởng bồn tắm đã lâu không được dùng này vậy.」
Poch đặt tay lên bức tường đá, chuẩn bị "khệ nệ" bước vào.
Ngay khoảnh khắc đó, cả bồn đá lẫn nước nóng đều "vụt" một cái biến mất.
「Ách! Này! Tự nhiên biến mất là sao! Chuyện này là sao đây!」
「Nói là chuyện gì thì... chuyện gì cơ chứ?!」
Không chỉ Poch mà cả Wise cũng có vẻ đang sững sờ.
Thực tình mà nói, Masato và mọi người đã biết trước điều này từ đầu.
「Ừm, thì, chắc là vì đó là ma thuật thôi.」
「Ma thuật mà Wise-san sử dụng thuộc loại tấn công. Các hiện tượng tạo ra không thể duy trì trong thời gian dài. Việc nó biến mất là điều đương nhiên ạ.」
「À thì... hình như hôm qua mọi người đã bàn là không nên dùng ma thuật để tạo bồn tắm rồi mà...」
「Ơ!? Thế ư!?」
Chuyện là vậy đó. Bởi thế, Masato chỉ muốn trao lại cho Wise danh hiệu "Hiền giả đáng tiếc" thêm một lần nữa. Nhưng lúc này không phải là lúc. Poch đang nổi cơn thịnh nộ.
「Này này này! Đừng có giỡn mặt! Mau chuẩn bị tắm đi! ...Bọn ta đã sống trong tháp lâu lắm rồi, không được tắm... Đang thèm tắm chết đi được! Mau lên! Ngươi muốn cả thị trấn này bị thổi bay sao!? Hả!?」
Poch lấp ló cái nút kích nổ của quả cầu pha lê bom. Những tên côn đồ khác cũng mất kiên nhẫn, bắt đầu đạp vào tường nhà tắm để đe dọa.
「Khoan, khoan đã! Tôi sẽ nghĩ cách ngay!」 Masato tuyệt vọng hét lên nhưng lại chẳng nghĩ ra được cách nào.
Ngay lúc đó.
「Xin lỗi vì mẹ đến muộn nhé!」
Mamako chạy vội vào nhà tắm. Vẫn là bà mẹ hầu gái trong bộ trang phục hầu gái quen thuộc.
「Việc rửa bát mãi không xong... Đúng là không có nước ở bếp bất tiện thật...」
「Mẹ vất vả rồi ạ. Mà mẹ ơi. Lần này là chuyện tắm rửa...」
「Ồ ồ, lần này là chuẩn bị tắm sao? Vậy thì... À, đúng rồi!」
Mamako cất tiếng, rút ra Thánh Kiếm Đất Mẹ Terra di Madre. 「Ô, này! Định chiến sao!」 Đám Poch vội vàng chuẩn bị chống trả, nhưng không phải vậy.
Mamako hạ mũi kiếm xuống, khẽ cầu nguyện.
「Hỡi Đất Mẹ... nếu người cũng là mẹ, người sẽ hiểu lòng con đúng không... Con chưa chuẩn bị được bồn tắm... nên con phải làm gì đó... Nếu người thấu hiểu lòng con, xin hãy ban cho con sức mạnh!」
Cô ấy cầu nguyện hết lòng, rồi vung kiếm lên.
Ngay lập tức, Đất Mẹ đã đáp lại lời thỉnh cầu của Mamako. Trong chớp mắt, bồn tắm bị hỏng chìm xuống và biến mất, rồi một bồn tắm rộng lớn làm từ đá tự nhiên từ từ trồi lên.
Ngay sau đó, từ đáy bồn, dòng nước màu trắng sữa, không, một dòng suối nước nóng phun trào lên ào ạt.
Màu sắc của suối nước nóng đó. Hương thơm của suối nước nóng đó. Masato có ấn tượng.
「Này! Chẳng lẽ đây là, của làng Mama!」
「Ồ, đúng rồi. Suối nước nóng sữa mẹ Mama phải không nhỉ?」
「Không, mẹ không cần nói rõ thế đâu! ...Dù sao thì, với cái này thì!」
Đám Poch chắc chắn sẽ hài lòng thôi. Masato quan sát thái độ của chúng.
「Cái, cái quái gì thế. Làm mấy chuyện khó hiểu thật... Cái này chắc cũng chỉ là dùng bột tắm suối nước nóng để lừa bịp thôi... Thôi thì cứ tạm vào vậy.」
Dường như hắn khá bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của suối nước nóng, nhưng Poch vẫn thận trọng bước vào bồn. Hắn từ từ thả mình xuống, ngâm mình đến vai.
Vừa thở phào một cái, vẻ mặt hắn lập tức giãn ra, lộ rõ vẻ mãn nguyện.
「Khoan... Tuyệt vời quá đi mất. ...Mà cái này thật sự là suối nước nóng sao... Nhắc mới nhớ, mẹ ta cũng muốn đi suối nước nóng lắm... Nhưng không có tiền, lại bận công việc không nghỉ được... Thế là bà ấy mua bột tắm suối nước nóng về, bảo là để có cảm giác đi du lịch...」
Poch có chút trầm tư. 「Này! Poch mà ăn một mình thì đáng ghét quá!」「Cho tao vào với!」 Những tên côn đồ khác cũng lần lượt nhảy vào suối nước nóng.
「「「「...Phù... nhắc mới nhớ, mẹ ta cũng hay mua bột tắm suối nước nóng về... dùng dở dang rồi phần còn lại hút ẩm cứng đờ ra...」」」」
Dường như chúng cũng đang hoài niệm về quê nhà.
Suối nước nóng của Mamako quả nhiên có hiệu nghiệm tức thì.
Kế đó là Mamako.
「Đúng vậy... Mẹ cứ nghĩ là dù nó có đông cứng lại thì cũng sẽ tan ngay thôi nên cứ dùng, nhưng nó lại khó tan lắm nhỉ... Đó là kỷ niệm của gia đình mình đó.」 (Trầm tư)
「Không, chuyện đó thì chẳng quan trọng đâu. Mẹ đừng có mà trầm tư vì bột tắm suối nước nóng nữa chứ. ...Dù sao thì nhờ có mẹ mà chúng ta được cứu rồi. Với cái này thì...」
Masato cứ nghĩ lần này cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng.
Poch lườm Masato một cái sắc lạnh.
「Này này, ngươi nghĩ thế này là xong à? Ngược lại, đây mới là lúc chính thức bắt đầu đấy. ...Đã ăn rồi. Đã tắm rồi. Vậy thì, ngươi nghĩ tiếp theo sẽ là gì? Ngươi nghĩ bọn ta sẽ đòi gì tiếp theo?」
「Hả?... Ăn xong, tắm xong, rồi tiếp theo... Chẳng lẽ!?」
「Hê hê hê. Đúng là chẳng lẽ đó. ...Tụi bây đi thôi! Tiếp theo là phòng ngủ!」
「「「「Hoan hô! Chúng tôi chờ mãi rồi!」」」」
Cuối cùng thời khắc đó cũng đã đến. Đám côn đồ đứng dậy, khuôn mặt biến thành vẻ hung tợn như thú vật, đồng loạt lao ra khỏi nhà tắm.
Đã được ăn. Đã được tắm. Sau đó dĩ nhiên là...
Trên hành lang dẫn đến phòng ngủ.
Poch quấn khăn tắm quanh hông, nở nụ cười tục tĩu, bước đi huỳnh huỵch.
「Nào nào, vậy thì, để bà mẹ trẻ đẹp của ngươi phục vụ bọn ta thật nhiệt tình trên giường nhé. Hê hê hê. Ta mong chờ lắm đây.」
「Này! Đứng lại! Đứng lại mau!」
「Khoan đã! Đừng có làm mấy chuyện bậy bạ với Mamako-san nữa!」
「Nếu đã vậy thì chúng ta phải dùng vũ lực để ngăn chặn chúng thôi! Không còn cách nào khác!」
「Vâng ạ! Tôi cũng sẽ dùng vật phẩm đặc biệt của mình!」
Khoan đã nào, đừng động vào ta. Đừng có quên là bom đã được cài khắp nơi trong thị trấn đấy. Cái nút kích nổ đã được ta giao cho đồng bọn giữ rồi. Nếu ta mà có mệnh hệ gì, thì bùm! Nổ tung tức thì. Hề hề hề!
Chậc…!
Masato và những người bạn muốn ngăn Poch lại bằng mọi giá, nhưng không thể. Chẳng ai dám nhúng tay vào.
Cứ thế, chẳng mấy chốc họ đã đến được trước cửa phòng ngủ.
“Nào, chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ nhỉ… Ồ, căn phòng tuy cũ nát, nhưng cũng tạm được.”
Đẩy Masato và mọi người sang một bên, Poch xông vào phòng. Trong phòng, một chiếc giường đã được trải ga gối gọn gàng tươm tất.
Và Mamako đang ở đó. Mamako đang mỉm cười với vẻ mặt có chút bối rối.
“Mẹ… sao mẹ không chạy đi chứ… Con đã bảo mẹ chạy đi rồi mà!”
“Mar-kun à, không sao đâu con. Bởi vì tính mạng của cả thị trấn đang bị đe dọa mà. Mẹ không thể bỏ chạy được.”
“Đây không phải lúc nói những lời cao cả như thế đâu!”
“Ưfufu. Mar-kun lo lắng cho mẹ nhiều thế cơ à. Đúng là con yêu mẹ nhất mà.”
“Đâu có! Không phải vậy đâu!”
“Ể, không phải sao?… Mẹ buồn quá.” Khụt khịt.
“Đừng có xụ mặt xuống chứ! Con đã bảo không phải là thích hay gì đó mà là… theo lẽ thường thì con trai phải lo lắng cho mẹ chứ…!”
“Thôi được rồi, đến đây thôi nhé. Nếu cứ nghe con trai rên rỉ vì không chịu thành thật thì đến bao giờ mới xong đây. Ta thì hết chịu nổi rồi. Để ta bắt đầu đây!”
Nói rồi, Poch mạnh mẽ ngăn Masato lại, và cuối cùng thì khoảnh khắc đó cũng đến.
Poch nằm dang tay dang chân thành hình chữ Đại trên giường, với vẻ mặt đầy ý đồ mời Mamako đến gần.
“Thế thì Mamako-san ơi, nhờ cô nhé. Hãy phục vụ ta thật chu đáo nhé. Hề hề hề!”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
“Này! Đợi đã…!”
“Đừng có ồn ào nữa! Mày cũng là thằng đàn ông, thì hãy chuẩn bị tinh thần mà đứng đó xem cho rõ cái cảnh khó coi của mẹ mày đi!”
“Chậc… Khốn kiếp… Sao lại…!”
Mamako từ từ lướt qua trước mặt Masato đang lộ vẻ đau khổ. Bàn tay cậu vô lực giơ lên, không thể nào giữ được mẹ lại.
Mamako cúi người xuống bên cạnh giường.
“Mamako-san ơi. Cô biết phải làm gì từ giờ rồi chứ, không cần ta phải nói đâu nhỉ?”
“Vâng, tôi hiểu rồi. …Vậy thì…”
Mamako nhẹ nhàng vươn tay ra…
Kéo tấm chăn lên đắp cho Poch. Rồi cô thì thầm ngọt ngào:
“Poch-chan. Ngủ ngon nhé~. Ngủ ngoan nhé~. Poch-chan, ngủ ngoan nhé~.”
Vừa thì thầm, cô vừa vỗ vỗ nhẹ lên chăn. Ngủ ngon nhé, bé ngoan~.
Và…
““Này!? Bà/ông đang làm cái quái gì thế!?””
Tiếng hét của Masato và Poch trùng khớp. “Để tôi nói chứ!” “À, vâng, mời anh.” Vì người trong cuộc có vẻ muốn phàn nàn hơn nên Masato nhường lời.
“Này này này này! Mamako-san ơi! Cô đang làm cái quái gì thế!”
“Làm gì á, đó là dịch vụ 'phục vụ trên giường' của mẹ mà? Poch-chan, ngủ ngon nhé~.” Vỗ vỗ nhẹ lên chăn.
“’Ngủ ngon’ cái gì chứ! Cái dịch vụ ‘phục vụ trên giường’ tôi nói không phải thế! Nó phải là cái gì đó… người lớn hơn…!”
“Ngủ ngon nhé~. Ngủ ngon nhé~.” Vỗ vỗ nhẹ lên chăn.
“Tôi đã bảo không phải thế rồi mà… À, nhưng mà… đúng là hồi xưa, lúc tôi còn bé… những đêm không ngủ được, mẹ cũng làm thế này cho tôi… Sao mà hoài niệm… quá… khò khò…”
Poch ngủ thiếp đi. Ông chú đầu mohawk đang ngủ ngon lành như một đứa trẻ, miệng vẫn lẩm bẩm.
Và…
“Này này, Poch đang làm cái quái gì thế!”
“Bị Mamako-san vỗ chăn cho ngủ rồi kìa! Thật thảm hại!”
“Nhưng bọn tao thì không dễ thế đâu! Bọn tao muốn dịch vụ ‘giường chiếu người lớn’ cơ!”
“Để bọn tao cho mày rên rỉ! Khặc khặc khặc khặc!”
Những tên côn đồ còn lại lần lượt xông vào…
Kết quả là Mamako trải đầy chăn khắp phòng và vỗ chăn cho từng đứa một.
““““…Khò khò… Mẹ ơi… khò khò…””””
“Ưfufu. Ai cũng ngủ ngon lành với vẻ mặt như trẻ thơ cả.”
Cuối cùng, tất cả đều ngủ say tít thò lò ngay lập tức.
Họ thu hồi được bản đồ chỉ vị trí các quả cầu pha lê bom và nút kích nổ từ một tên côn đồ đã ngủ thiếp đi, rồi dựa vào bản đồ để hoàn tất việc thu hồi bom.
Buổi chiều.
Poch và đám côn đồ sau một giấc ngủ sảng khoái đã xếp hàng chỉnh tề trước cửa nhà, cúi đầu chào Mamako.
“À, nói sao nhỉ… Thành thật xin lỗi vì đã gây phiền phức ạ.”
“Không có gì đâu. …Vậy, các cậu định làm gì tiếp đây? Có phải lại định quay về tháp không?”
“À, không… Chúng tôi định về thăm nhà một chuyến ạ. Không phải là vì nhớ mẹ hay gì đâu, nhưng mà dù sao cũng nên về thăm một lần. Chúng tôi bỏ nhà đi như thế, có lẽ mẹ đang lo lắng lắm.”
“Phải đó. Vậy thì hãy về nhà thật nhanh và cho mẹ thấy các cậu vẫn khỏe mạnh nhé.”
“À, vâng. Chúng tôi sẽ làm thế. …Vậy thì xin chào ạ. Thành thật xin lỗi vì đã gây phiền phức lần nữa.”
“Không có gì đâu.”
Poch và đồng bọn cứ cúi chào lia lịa như những tên đầu gấu thuần phác rồi rời đi. Mamako tiễn họ với nụ cười rạng rỡ.
Masato và những người bạn không biết nên nói gì, chỉ đành nhíu mày nhìn theo.
Dù sao thì, nhờ có Mamako, mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp.
Buổi tối.
“Phùuuu~…”
Ngâm mình trong bồn tắm suối nước nóng của Đại Địa, Masato thở dài một hơi. Cuối ngày, không gì bằng việc này. Nhiệt độ nước thật vừa phải, giúp cả cơ thể và tâm hồn đều thư thái.
Suýt nữa thì cất tiếng hát cái bài “Nước ấm thật đã quá ta ơi~” ra thành tiếng, nhưng đành phải kìm lại. Cần phải giữ ý.
Vẫn còn những người khác đang tắm. Không nên làm phiền họ.
“Phùuu~. Đúng là bồn tắm rộng rãi vẫn là tuyệt nhất nhỉ~. Ở thế giới thực, tớ sống trong căn hộ chung cư bé tí tẹo, bồn tắm thì siêu nhỏ. Không thể duỗi chân thoải mái được nên thật sự mừng lắm đó~.”
“Nhà của Wise-san là căn hộ chung cư cũ nát sao. Nhà tôi là căn hộ cao cấp, bồn tắm cũng khá rộng rãi đó ạ? Dĩ nhiên không thể bằng thế này được.”
“Này Medhi. Đừng tự tiện gắn mác ‘cũ nát’ cho người khác chứ. Cậu cứ ngày càng hư hỏng hơn thì phải. …Ừm, mà nói thì đúng là không sai thật.”
“Ưưư… Rộng thế này, tôi lại muốn bơi nên ngứa ngáy hết cả người, thật khó chịu đựng quá ạ…”
Những cô gái ẩn hiện sau làn hơi nước có vẻ đang rất thư giãn.
Wise nhẹ nhàng vục nước, từ từ dội lên cổ mình. Nước trôi xuống làn da hơi ửng đỏ, lướt qua xương quai xanh và dễ dàng trượt xuống bộ ngực khá bằng phẳng.
Medhi cũng làm tương tự, nhưng trái lại, dòng nước trượt trên làn da cô lại đọng lại khá nhiều ở khe ngực với kích thước khá ấn tượng. Dòng nước cứ liên tục đổ về, tạo thành một khe ngực sâu hút.
Porta, người đang bị kẹp giữa hai người họ, có vẻ đang cẩn thận để không bị ngộp hơi nước, thỉnh thoảng lại vung vẩy đứng dậy, lấy tay quạt quạt vào người. “Á á!” Cô bé còn cố định chiếc túi đeo vai trên đầu để nó không rơi xuống.
Ừm. Ai nấy đều đang cực kỳ thư giãn.
Mặc dù Masato đang ở đối diện.
“…À, mọi người cho tôi hỏi chút được không. Xin lỗi vì làm phiền lúc mọi người đang vui vẻ tắm rửa…”
“Ừm? Nếu là chuyện tắm chung hay gì đó, thì giờ có nói cũng vô ích. Tớ quen rồi. Mà đừng có nhìn bên này. Cấm nhìn đấy.”
“Tôi nghĩ là đi tắm thì nên đi cùng mọi người!”
“Ưfufu. Đúng vậy nhỉ. Cùng nhau vẫn tốt hơn mà.”
“Phải, phải vậy sao. …Vậy thì, Medhi, đây là lần đầu tiên tham gia…”
“Tôi… dĩ nhiên có chút ngượng ngùng… nhưng nếu chỉ mình tôi không thể làm giống mọi người thì thật là tiếc nuối với tư cách là đồng đội. Tôi muốn dần dần làm quen, thậm chí còn muốn mình là người đầu tiên rủ rê mọi người nữa cơ. Vì vậy xin đừng bận tâm.”
“Không ngờ chính sách giáo dục luôn hướng tới việc trở thành số một lại phát huy tác dụng theo kiểu này… Thôi, nếu mọi người thấy ổn thì cũng được thôi, nhưng mà…”
Với sự đồng ý của Medhi, cái danh hiệu "Kẻ mê tắm chung" cấp 2 của Masato đã thăng lên cấp 3! Cái gã mê tắm chung này định đi đến đâu nữa đây!
Các cô gái đã đồng ý. Việc còn lại chỉ là Masato phải cố gắng giữ cho "một bộ phận" của mình không trở nên vô ích. Dù điều đó cũng khá là khó khăn…
“Mà này, Masato. Đây không phải lúc nói những chuyện đó đâu. …Bên cạnh cậu kìa.”
“À, ừm…”
Theo lời Wise, Masato khẽ liếc sang bên cạnh.
Mamako đang chìm sâu trong suy tư. Bộ ngực ngoại cỡ nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhưng sắc mặt lại chẳng mấy vui vẻ.
Thực ra cũng không đến mức đáng lo ngại lắm, nhưng Masato vẫn quyết định lên tiếng hỏi.
“À, mẹ. Từ nãy đến giờ mẹ đang suy nghĩ chuyện gì vậy ạ? Mẹ chính là người đã khởi xướng cuộc họp bàn chiến lược trong trạng thái khỏa thân như thường lệ mà. Nếu mẹ có chuyện gì muốn hỏi thì cứ nói đi ạ.”
“Ể? À, phải rồi… Chuyện của Poch-kun và mọi người ấy… mẹ có chút lo lắng…”
“Lo lắng gì ạ?”
“Mấy đứa nhỏ đó, không biết đã về nhà an toàn chưa nhỉ.”
“…Hả?”
Thì ra Mamako đang thật sự lo lắng về chuyện đó. Bởi vì cô là một người mẹ. Là mẹ thì dĩ nhiên phải lo lắng rồi.
Ngay lúc Masato định làu bàu rằng có cần thiết phải lo lắng nghiêm trọng đến thế không, thì…
“Nếu là Poch và bọn chúng thì đã thu dọn đồ đạc và về nhà rồi! Nhờ ơn chúng mà bên này thiếu quân, thật là phiền phức quá!”
Tiếng Amante gầm lên vang vọng khắp phòng tắm.
Đồng thời, Amante xông thẳng vào, đẩy mạnh cửa phòng tắm ra.
Với chiếc khăn tắm quấn quanh người, ôm theo chiếc xô đựng bông tắm và dầu gội đầu, Amante đã chuẩn bị sẵn sàng để tắm rửa. Vóc dáng cô rõ ràng nhỉnh hơn Wise nhưng hơi kém Medhi một chút. Nhìn cái vẻ đó thì thật khó tin, nhưng đây lại là boss phe địch bất ngờ xuất hiện!
Thế mà, Amante lại vội vàng quay lại phòng thay đồ, trốn sau cánh cửa, chỉ hé cái mặt đỏ bừng ra và lườm nguýt.
“Này. Vừa xuất hiện đã vội vàng trốn ngay. Cô làm cái quái gì thế?”
“Làm gì á, dĩ nhiên rồi còn gì!? Tôi chỉ quấn khăn tắm quanh người thôi mà!? Sao có thể đứng trước mặt đàn ông trong bộ dạng thế này được chứ!?”
“Ể?… Ồ, phải rồi! Tuyệt vời! Đây mới là phản ứng bình thường chứ!” (Khâm phục, khâm phục)
“Không ngờ lại bị ngạc nhiên đến thế chứ!? Hừ, hơn nữa, mấy người đang làm cái gì thế này!? Tất cả cùng tắm chung ư, cái thứ…!”
Lời phản ứng cực kỳ đúng mực của Amante chưa kịp dứt, thì Wise và Medhi đã ngay lập tức lên tiếng.
“À, phải rồi, tôi biết cô muốn nói gì rồi nên không cần nói đâu.”
“Hơn nữa, tôi muốn cô giải thích tại sao cô lại ở đây. Dù sao thì, nếu cứ mặc kệ thì cô cũng sẽ tự nói thôi.”
“Hừ! Đừng có xem thường tôi! Sao tôi có thể thành thật nói rằng tôi cứ trốn đâu đó quanh đây để theo dõi tình hình được chứ!”
“Vậy thì có vẻ như cô không định nhân cơ hội để tấn công đâu nhỉ.”
“Đúng vậy. Cô ấy đang mặc khăn tắm mà… Hay là cô ấy đến để mượn phòng tắm?”
“Dù có đúng là vậy thì cũng không cần thiết phải nói ‘Đúng vậy’ đâu! Tôi không cần phải tiết lộ rằng tôi đã ở trong tháp, không có chỗ tắm nên chỉ có thể rửa người ở biển, và khao khát được tắm đến chết được đâu!”
“Ể, cô tắm bằng nước biển á? Thế thì da cô chẳng những không sạch mà còn bị khô ráp lắm chứ. …Mà này, từ lúc cô bé đó đến là tôi cứ ngửi thấy mùi biển thoang thoảng…”
“Đúng vậy, có mùi thật. …Tôi thoáng thấy, đúng là trên cẳng chân vẫn còn vết bầm tím… Da khô ráp, mùi tanh, vết bầm. Không biết cô ấy còn muốn ‘mất điểm’ phụ nữ đến mức nào nữa.”
“…Khụt khịt… Mấy người… Đều là phụ nữ với nhau, không thể nhẹ nhàng hơn chút được sao… Xin hãy dừng nói những lời đâm thẳng vào tim tôi đi mà…”
Nhờ những cô gái không chút nương tay, Amante dường như đã bị tổn thương nặng nề trong lòng. Có lẽ chẳng cần làm gì, cứ thế này cũng có thể đẩy lùi cô ta…
Đúng lúc đó, Mamako lên tiếng.
“Này Amante-chan. Cho mẹ nói chuyện chút được không?”
“Khụt khịt. Lại định nói gì nữa đây… Khoan đã! Mamako Oofuji!?”
Amante vội vàng lau nước mắt, lộ rõ sự thù địch. Quả nhiên, Amante đang đề phòng Mamako hoàn toàn.
Khốn kiếp, Oosuki Mamako! Ngươi không những không hạ sát thủ ta phái đi, mà còn gửi chúng về nhà ư, đúng là đồ quái đản! Quả nhiên ngươi chính là một bà mẹ nguy hiểm!
"Nguy hiểm gì chứ, tôi có..."
"Không! Ngươi chính là nguy hiểm! Chắc chắn ngươi sẽ là chướng ngại vật trên con đường thực hiện lý tưởng của bọn ta!... Hôm nay tạm tha cho ngươi, nhưng lần sau thì không dễ thế đâu! Liệu hồn đấy!"
Nói rồi, Amante buông lời cay nghiệt, quay lưng bỏ đi khỏi phòng thay đồ... ơ kìa, lại quay lại.
"Đèn thì tắt cũng được, nhưng nước thì đừng có xả hết đấy nhé! Không phải là ta sẽ lén lút vào sau đâu nhé! Không phải thế đâu, nhưng tuyệt đối đừng xả hết nước đấy! Nghe rõ chưa!"
Nói xong, Amante với vẻ mặt có chút bối rối, lần này thì cô ta ba chân bốn cẳng chạy biến mất thật.