Dìu thuật sư Medhi cất tiếng niệm chú.
“...Spalla la Magia per Mirare... Hồi sinh!”
Ánh sáng sự sống từ cây trượng giơ cao vọt ra, trút xuống cỗ quan tài đang nằm trước mặt.
Rồi cánh quan tài bật mở, Masato sống lại với vẻ mặt không biết phải nói sao cho phải.
“Ưm... thật là thất sách khi đánh giá sai uy lực của quả bom.”
“Tự mình lên kế hoạch mà còn chết thì bó tay thật đấy. Đúng là cái tên dũng giả lạc quan tếu!”
Đành là sự thật hiển nhiên, nhưng mà đừng có đặt mấy cái biệt danh lạ lùng đấy chứ – Masato muốn cằn nhằn Wise lắm, nhưng rồi lại nghĩ: “Xin lỗi! Vì cháu đã quá dồn sức vào việc chế tạo nên mới thế ạ!” “À, không, không sao đâu mà.” Nếu mà nói quá lên nữa thì Porta lại ủ rũ mất, nên thôi đành kiềm lại vậy.
“À mà này, tình hình bây giờ thế nào rồi...?”
Masato vừa sống lại liền nhìn quanh một lượt.
Nơi Masato và mọi người đang đứng vẫn là chỗ cũ. Tầng chín mươi, sàn đấu của trùm tầng.
Phá hủy vòng tròn ma thuật lớn như vậy chắc là coi như đã hạ gục trùm nhỉ? Cánh cửa lớn đã mở toang... Ơ, từ lúc nào mà trang bị của tất cả mọi người đã trở lại nguyên vẹn rồi... Chết tiệt... Ấy không, chuyện đó không quan trọng bằng chuyện này.
Ngay kia, Pocchi đang quỳ gối cúi lạy trước mặt mẹ cậu ta.
“Ờm... lần này con thật sự xin lỗi ạ.” Pocchi khẽ cúi đầu.
“Ừm. Con thấy mình làm sai thì điều quan trọng nhất là phải xin lỗi đàng hoàng. Thôi được rồi, mẹ tha cho.”
Lời xin lỗi hết mình của con trai được mẹ Pocchi nhanh chóng chấp nhận, bà đưa tay xoa lấy mái đầu mohawk bướng bỉnh của cậu. Một cảnh tượng khiến Masato thấy nhói lòng, cứ như nhìn lại chính mình và mẹ Mamako ngày xưa vậy.
Xung quanh đó, những cảnh tượng trẻ con xin lỗi và cha mẹ tha thứ cũng diễn ra khắp nơi. “Con xin lỗi mẹ!” “Không sao đâu con! Mẹ cũng có lỗi mà!” “Mẹ ơi! Tha thứ cho con nhá!” “Trời ơi, cái thằng này đúng là...!” Tuy cách xin lỗi và tha thứ của mỗi gia đình đều khác nhau, nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười.
Có vẻ như sự việc Pocchi và những đứa trẻ khác bị hóa thành quái vật và trở nên hung dữ đã kết thúc... thì phải.
“À, Ma-kun! Con sống lại rồi à! May quá!”
“Oái! Có gì đó đến! Cái thứ không cần đến lại đến rồi!”
Nhận ra Masato đã sống lại, Mamako “đùng đùng” lao tới, ôm chầm lấy con trai ngay tắp lự! Sự mềm mại của mẹ không chút khoan nhượng ép sát vào người, khiến mặt Masato chìm nghỉm trong đó. “Mụppp?!” Mềm mại. Ấm áp. Thơm tho. Nhưng mà không thở được, hơn nữa đó lại là mẹ mình!
“Phù! Mẹ ơi! Con đã bảo mẹ đừng làm vậy rồi mà!”
“Ối, Ma-kun. Đâu cần phải ngượng. Con đã cố gắng nhiều rồi, để mẹ ôm con nghỉ ngơi chút nhé? Cứ thoải mái mà nũng nịu đi con.” “Thôi được rồi.”
“Con không có nũng nịu! Dạo này con đang lo vụ đường ngọt đấy! Làm ơn giảm ngọt thôi! ...Ấy, không phải lúc nói mấy chuyện nhảm nhí này!”
Masato giãy giụa thoát khỏi vòng tay ôm của Mamako.
Giờ là lúc hỏi rõ ngọn ngành. Masato cùng mọi người tập trung lại chỗ hai mẹ con Pocchi.
“Xin lỗi Pocchi, cậu có thể kể cho tôi nghe một chút được không?”
“À, ừ. Đúng rồi. Tao phải kể lại đàng hoàng chứ.”
Pocchi quay người lại từ mẹ cậu ta, đối diện với Masato và mọi người, chỉnh lại dáng ngồi rồi bắt đầu kể.
“Chuyện đại khái thì chắc bọn mày đã nghe mẹ tao kể rồi nhỉ... Nói tóm lại, tao đã tập hợp những kẻ đã từng ra ngoài, và đến tháp để tiêu diệt Amante.”
“Sao cậu lại làm như vậy...”
“Lý do đơn giản thôi. Tao nghĩ phải làm gì đó với con nhỏ ngu ngốc đó. ...Bọn mày có biết Amante đang định thực hiện ước nguyện gì trên đỉnh tháp không?”
“Không, chúng tôi không biết...”
“Vậy thì tao sẽ nói cho mà nghe. ...Con nhỏ ngu ngốc đó định ước thế này: ‘Hãy xóa sổ tất cả những người mẹ trên thế giới này, không sót một ai’.”
“Hả...?”
Ước nguyện của Amante là xóa sổ những người mẹ khỏi thế giới này. Masato đứng hình, nhìn Pocchi với ánh mắt như muốn hỏi thật giả ra sao, thì cậu ta gật đầu thật mạnh.
“Nực cười phải không? Nhưng con nhỏ đó nói thật lòng đấy. ...Nhân tiện, tao cũng từng như vậy. Cãi nhau với cha mẹ, bỏ nhà đi, rồi gặp con nhỏ đó một cách tình cờ và nghe nó nói mấy lời đó... Thế là tao bực bội, lại thêm tâm trạng kỳ lạ, thấy có vẻ thú vị nên mới kiểu, làm thôi!”
“Thế, thế nhưng, Pocchi đã nghĩ lại rồi phải không? Cậu đã về nhà và làm lành với cha mẹ rồi mà.”
“À, đại khái là vậy. Nhờ có cô Mamako mà tao như được tỉnh ngộ, bỗng dưng cứ muốn về nhà kinh khủng... Về đến nhà thì bị mẹ mắng cho một trận tơi bời, rồi sau đó bà ấy tự dưng nấu cơm cho ăn. Không biết có phải bà nghĩ cứ có mùi vị là được không, mà tao đã ăn món rau xào chỉ đổ sốt lên rồi xào sơ qua...”
“Khoan, khoan đã Pocchi! Con không cần phải nói mấy chuyện đó đâu! Cứ như con đang bảo món mẹ nấu không ngon ấy!”
“Kệ con đi. Con đâu có bảo dở. Con chỉ nói đó là hương vị của nhà mình thôi.”
Đẩy người mẹ đang vội vàng ngăn cản ra, Pocchi tiếp tục với vẻ mặt có chút vui vẻ.
“Đúng thế. Đó chính là hương vị của nhà mình. Không phải ngon hay dở. Mà là cái vị khiến mình phải nghĩ ‘À, đúng là cái này rồi!’”
Cái vị ấy thì lúc nào cũng có.
“Mà bồn tắm cũng vậy. Chẳng phải cái gì to tát như suối nước nóng đâu. Để người vào sau cũng được nước ấm, nó lúc nào cũng nóng một cách vô lý, thế mà tao vẫn nghĩ ‘À, đúng là cái này rồi’. ...Cái nệm cũng thế. Chẳng phải đồ xịn gì, nhưng cứ nghĩ ‘À, đúng là cái này rồi’ là lại lăn ra ngủ say tít thò lò.”
Trong căn nhà nơi mình lớn lên, có biết bao nhiêu thứ khiến người ta bất giác phải nghĩ ‘Đúng là cái này rồi’.
Không phải thứ cố tình đi tìm, mà là thứ bất chợt hiện lên trong đầu vào những khoảnh khắc vô tình.
“Thế nên, tao mới nghĩ... tuy không biết phải diễn tả thế nào cho đúng... nhưng tao tự hỏi, có lẽ nào đó là vì mẹ không. Tao nghĩ, đây chắc chắn là thứ chỉ riêng mẹ mới có.”
Vì đó là thứ mẹ tạo ra. Vì đó là việc mẹ đã làm. Thế nên mới có cái cảm giác đặc biệt ấy.
Đó là thứ mà chỉ riêng người mẹ mới có thể tạo ra.
“Thế nên, cái chuyện xóa sổ mẹ khỏi thế giới này là không thể. Tao không thể để con nhỏ đó làm được điều đó. Vì vậy...”
“Nghĩa là cậu đến tháp để ngăn cản Amante thực hiện ước nguyện của cô ta?”
“Đúng vậy. ...Nhưng mà, tao đã thất bại một cách thảm hại.”
Hậu quả của việc vội vàng hành động là bị hóa quái vật rồi tấn công cả mẹ mình. Pocchi than thở về sự vô dụng của bản thân, rồi vò nát mái tóc mohawk.
“Không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này... Bọn tao đến tháp, đã thuyết phục tất cả những kẻ ở trong tháp, và cùng hơn ba mươi mạo hiểm giả ở tiền tuyến công phá tháp chiến đấu với Amante. Thế mà cuối cùng lại bị cô ta phản công hạ gục...”
“Hả?... Khoan, khoan đã? Hơn ba mươi mạo hiểm giả ở tiền tuyến mà vẫn không đánh bại được Amante sao?”
“Phải. Đúng là như vậy. ...Sức mạnh của con nhỏ đó thật bất thường... Không phải kiểu chỉ số cao hay gì đâu... Nếu nó thật sự muốn, nó có đủ năng lực để một mình chinh phục cả ngọn tháp đấy...”
“Ế, thật hả?”
Và người thốt lên tiếng kinh ngạc ấy, không phải ai trong nhóm của Masato cả.
Hướng mặt về phía tiếng nói... Amante đang đứng phía sau cánh cửa lớn đã mở toang. Có vẻ cô ta đã rút lui để thay đồ và vừa mới quay trở lại.
“Một mình ta cũng có thể chinh phục ngọn tháp... Đúng vậy. Ta mạnh. Ngay cả trùm tầng trăm cũng không phải đối thủ. ...Vậy thì!”
Mặc dù vừa mới xuất hiện, nhưng Amante liền quay gót chạy đi. Cô ta lao lên cầu thang nằm phía sau cánh cửa lớn. Có vẻ như cô ta thật sự định một mình chinh phục ngọn tháp.
Và rồi, cô ta sẽ ước nguyện trên đỉnh tháp... ước xóa sổ những người mẹ khỏi thế giới này. Không thể để cô ta làm được điều đó.
“Này! Đợi đã Amante! Chết tiệt! Phải nhanh lên đuổi theo thôi!”
Masato lập tức kiểm tra tình trạng của các thành viên trong hội. Mamako, Wise, Medhi, Porta, và cả Masato nữa – tổng cộng hơn năm người này có thể hành động ngay lập tức, nhưng...
Tình trạng của các bà mẹ thì không ổn chút nào. Do chưa quen với việc thám hiểm hầm ngục, lại thêm chuyện con cái bị biến đổi và hung dữ, nên họ trông kiệt sức từ trong ra ngoài. Ai nấy đều ngồi bệt xuống tại chỗ, phải nhờ con cái đỡ mới giữ được tư thế. Thế này thì không thể xuất phát được...
Đúng lúc đó, Shirase – người đang chăm sóc các bà mẹ – bỗng nhiên lên tiếng.
“Việc của những người này cứ để tôi lo. Masato-kun, mọi người cứ nhanh chóng lên đường đi.”
“May quá! ...Mà này, Shirase-san tự nguyện đề nghị giúp đỡ thế này thật hiếm thấy đấy nhỉ...”
“Nếu cứ đứng yên không làm gì như thế này, thì tôi sẽ giống như một người chỉ đến để bị bẫy trong tháp cướp hết quần áo thôi mất. Tôi sẽ đóng góp lớn lao bằng cách dùng sức mạnh hệ thống của Ban quản lý để đưa những người khác ra khỏi tháp.”
“May mà cô không phải là người có sở thích đặc biệt nhá! ...Vậy thì, mọi người!”
“Okê! Đi thôi nào!”
“Chúng tôi đã sẵn sàng! Nhanh lên thôi!”
“Cháu sẽ dùng món đồ đặc biệt của mình! Với nó, tốc độ di chuyển sẽ tăng lên ạ!”
“Cảm ơn Porta-chan! Giúp ích nhiều lắm đó con!”
“Được rồi! Đi nào!”
Masato và mọi người bắt đầu chạy. Vượt qua cánh cửa lớn...
“Nhờ cả vào các người đấy nhé! Chuyện cứu được các bà mẹ hay không là tùy thuộc vào các người đó!”
Masato đáp lại Pocchi – người bất ngờ gọi với theo – bằng một cú đấm quyền vào không khí.
Cả nhóm lao lên cầu thang phía sau cánh cửa lớn, đuổi theo Amante.
Đưa mắt tiễn biệt cho đến khi bóng lưng nhóm dũng giả khuất dạng.
“...Thôi được. Vậy thì, trước khi di chuyển, ta có một việc cần làm.”
Shirase khẽ lẩm bẩm, rồi nhìn quanh mặt đất. Thứ cô ấy đang tìm chắc chắn phải ở quanh đây...
Thấy rồi. Một viên đá quý màu đen đang lăn tròn ở đó.
“Đây là lần đầu tiên tôi thu được một vật phẩm trong tình trạng không hư hại. Việc xác định người sử dụng cũng đã hoàn tất... Ngay khi khống chế được người đó, tôi sẽ cho điều tra kỹ lưỡng về chi tiết vật phẩm màu đen, việc NPC bị hóa quái vật, và cả sự thay đổi của trùm tầng chín mươi nữa.”
Shirase nhặt viên đá quý màu đen lên, gói vào một miếng vải rồi nhẹ nhàng bỏ vào trong túi. Thu hồi hoàn tất.
Đúng lúc đó.
“Hộc, hộc! K-khoan đã, tôi còn một điều quên nói! Dù các người có đưa những mạo hiểm giả bị hóa quái vật trở lại bình thường thì cũng không có nghĩa là Osuki Mamako thắng đâu! Cuộc chiến này, ai đến được đỉnh tháp trước thì người đó thắng... Ơ, ơ?”
Amante từ cầu thang phía sau cánh cửa lớn chạy xuống, rồi ‘BÙM’ một tiếng gào lên.
Rồi. Cô ta đứng đơ ra với vẻ mặt ngơ ngác.
“À, ơ?... Ưm... Tôi không thấy Mamako Osuki và đồng đội của cô ta đâu cả...”
“Nếu là những người cô đang tìm thì, họ vừa mới đi lên tầng trên bằng chính cầu thang mà cô vừa đi xuống đấy... Cô không gặp họ sao?”
“Hả? Hoàn toàn không gặp... Khoan, dù sao thì! Nếu đã vậy thì phải đuổi theo thôi!”
Amante quay gót, lao lên cầu thang.
Shirase bình thản nhìn cảnh tượng đó.
“Vì Mamako và những người khác không có ở đây, lẽ ra cô ta có thể tẩy não đám mạo hiểm giả này lần nữa và khiến chúng nổi loạn... Thế mà đầu óc cô ta lại không nghĩ ra được điều đó... Điều tra một kẻ ngốc như vậy liệu có thu được gì không, tôi hơi nghi ngờ đấy.”
Đúng là Shirase, một người ung dung nói ra những lời khá là tàn nhẫn.
Không gian bắt đầu từ tầng chín mươi mốt được thiết kế hoàn toàn khác biệt so với địa ngục ở tầng dưới.
Nói một lời, đó là cung điện thiên đường. Nội thất rộng lớn được làm từ vật liệu đẹp như sứ trắng. Xung quanh hoa nở rộ, tường và cột được chạm khắc tinh xảo không bỏ sót chỗ nào, trên trần nhà cao vời vợi là những bức bích họa ca ngợi thần linh. Sàn nhà được đánh bóng loáng, thậm chí còn trải thảm.
Một thế giới thần thánh, hoàn toàn khác biệt với những hầm ngục điển hình ở tầng dưới. Nếu có thể, mọi người chỉ muốn thong dong ngắm nhìn... nhưng thật không may, họ không có thời gian để làm vậy.
“Nhanh lên! Tất cả chạy mau!”
Masato và mọi người lao vun vút qua tầng thiên đường.
Mặc dù trông như thiên đường, nhưng đây vẫn là hầm ngục. Dĩ nhiên, vẫn có quái vật.
Nhưng không cần phải lo lắng. Mà không phải vì có Mamako ở đó đâu nhé.
“Vật phẩm của Porta đúng là tuyệt thật! Không thấy bóng dáng một con quái vật nào cả! Hiệu quả thật là kinh khủng!”
“Đúng thế! ...Ơ, tên vật phẩm là gì ấy nhỉ...?”
“Là [Nước Không Muốn Chiến Đấu Ấy Ạ]!”
“Thông thường thì tỷ lệ gặp địch chỉ giảm đi một chút thôi, vậy mà khi Porta-chan dùng Kỹ năng Tạo Vật Phẩm để chế tạo thì hiệu quả tăng vọt, khiến kẻ địch không xuất hiện chút nào luôn ạ!”
“À thì, kẻ địch vẫn ở đó, nhưng chúng không phát hiện ra chúng cháu, mà chúng cháu cũng không nhìn thấy kẻ địch ạ! Thế nên cứ yên tâm mà đi tiếp thôi!”
“Porta-chan đúng là giỏi thật đấy. Ngoan lắm con.”
“D-dạ, cháu ngại quá!”
Đại khái là vậy.
Vậy thì cứ thế mà tiến lên thôi! Mà khoan đã, nói mới nhớ, hình như vừa nãy mình vừa lướt qua cái gì đó thì phải, không biết có phải quái vật không nhỉ… Có khi nào lại là Amante không ta…
Không đời nào. Con bé đó tự xưng là một trong Tứ Đại Thiên Vương gì đó, rõ ràng là boss mà? Boss làm gì chịu ảnh hưởng của mấy món đồ tránh quái vật thông thường chứ?
Đúng rồi ha… Trừ phi nó bị nhầm thành quái tạp nham trong phần cài đặt – cái tình huống đáng thương đến thảm hại đó không xảy ra – thì chắc chắn sẽ đụng độ ở đâu đó thôi.
Phải rồi! Vậy thì cứ tập trung tinh thần, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, Porta!
Vâng! Chỗ này cứ để em lo, anh Masato và mọi người cứ giữ sức ạ!
Tạm gác lại Amante đáng thương đến thảm hại kia.
Porta dẫn đầu đoàn, vẩy vẩy nước từ cái bình có ghi rành rành dòng chữ nóng hổi: [Ta không muốn chiến đấu đâu!], lập tức biến nơi đó thành một con đường an toàn tuyệt đối. Masato và mọi người không bị cản trở gì, cứ thế chạy dọc theo hành lang. Rồi, “Ô! Tìm thấy sàn nhảy rồi!”, họ ‘phốc’ một cái nhảy lên, rồi cứ thế tiến thẳng về phía trước.
Cứ thế, họ đến được tầng 97.
Không thấy Amante đâu cả… Nó đã đi xa hơn, hay đang lạc đâu đó quanh đây nhỉ… À, lại tìm thấy cầu thang rồi! Tốt lắm!
Một chiếc cầu thang hiện ra trước mắt Masato và mọi người. Đi lên sẽ là tầng 98. Ngọn tháp có tổng cộng 100 tầng, vậy là chỉ còn ba tầng nữa thôi.
Nếu không tìm thấy Amante thì cứ lên đến đỉnh trước rồi nghênh chiến cũng được. Masato và mọi người không hề giảm tốc độ, cứ thế leo cầu thang, rồi tiến thẳng về phía trước…
Khoan đã… Cái gì thế này?
Tầng 98. Đây là một tầng đơn giản, chỉ có một hành lang rộng lớn chạy thẳng tắp.
Tuy nhiên, trên hành lang có một vòng tròn ma pháp khổng lồ, lớn đến mức không thể đi qua nếu không giẫm lên nó.
Cái này chắc chắn có gì đó… Cảm giác như một thử thách cực kỳ khó khăn trước khi gặp trùm cuối vậy… Nhưng không có thời gian để do dự… Cứ thế xông thẳng vào thôi!
Masato và mọi người theo đà lao tới, định lao vút qua vòng tròn ma pháp.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều biến mất.
Masato đang đứng ở cuối hành lang.
…Ơ, cái gì thế này?
Đó là một hành lang bằng đá, rất giống với các tầng dưới. Chỉ có điều, kích thước tổng thể thì nhỏ hơn. Nó chỉ vừa đủ cho hai, ba người đi sát vai nhau, và Masato đang ở cuối hành lang đó.
Và ở đó, chỉ có một mình Masato. Không thấy bóng dáng bạn bè của cậu đâu cả.
Cái này là…
À… à, rồi rồi. Ra là thế, ra là thế. Chắc chắn là vậy rồi!
Masato bắt đầu suy luận về tình hình hiện tại.
Đây tức là, cái này đây. Cái chuyện thường thấy trong mấy game RPG ấy mà. Đang cùng đồng đội khám phá hầm ngục, bỗng nhiên giẫm phải bẫy, thế là mỗi người một nơi, bị dịch chuyển đi chỗ khác!
Phải. Chắc là thế. Dù không có bằng chứng, nhưng hẳn là vậy.
Thế rồi, dù có những cạm bẫy phiền phức, thì mỗi người vẫn ung dung vượt qua hầm ngục, và cuối cùng sẽ hội ngộ với bạn bè ở phía trước! Tất cả mọi người đều sẽ hội ngộ an toàn! Đúng rồi! Nó phải là thế chứ! Chắc chắn phải là thế rồi!
Cậu nói to hết cỡ, lẩm bẩm với chính mình không ngừng nghỉ, nhằm tiếp thêm sức mạnh cho trái tim đang sắp run sợ, xua tan mọi nỗi bất an.
Từ đó.
…Được rồi! Đi thôi!
Masato vỗ vào má mình để lấy lại tinh thần, rồi chậm rãi bước đi. Hay là nên rút kiếm ra trước để chuẩn bị chiến đấu nhỉ…? Không, thôi cái trò nhát gan đó đi. “Chaaa! Đi thôi!” Cậu hét to, dõng dạc lên đường.
Hành lang có cấu trúc đơn giản một cách đáng kinh ngạc. Chỉ có một con đường thẳng tắp. Cậu vừa đi vừa huýt sáo một bài hát mà bình thường không bao giờ huýt, cố gắng ép mình vui vẻ để tiếp tục tiến lên.
Đi được một lúc, cậu thấy một con đường nhánh nhỏ.
Này này. Tình huống này mà còn bắt mình vào mê cung nữa thì chịu đấy… Khoan đã… Có ai ở đó không!?
Một cái bóng hình người đổ dài trên sàn, dù không thấy ai ở góc đường nhánh.
Này, này! Có ai ở đó không! Mau ra đây! Masato đặt tay lên chuôi kiếm, dù không hề sợ hãi chút nào – không, không phải thế, mà là hơi có chút e dè – cậu lên tiếng gọi.
Ngay lập tức.
Người ẩn nấp đó thò cái mặt tươi cười hớn hở ra. Cái mặt đó là…
Ư phư phư! Ma-kun, mẹ tìm thấy con rồi!
Là Mamako. Khuôn mặt đó, giọng nói đó, không thể nào nhầm lẫn được, chính là Mamako. Mẹ đã xuất hiện!
Từ miệng Masato bật ra một tiếng thở dài thật sâu, sâu đến nỗi cứ ngỡ nội tạng cũng sắp trào ra hết.
Trời ạ… là mẹ à… Làm hết hồn!
Mẹ xin lỗi vì đã làm con giật mình nhé. Ư phư phư.
Ư phư phư cái gì mà ư phư phư! Trời đất! Làm người ta lo sốt vó! À mà thôi, thấy mẹ cũng bình an vô sự nên cũng được rồi… Vậy thì đi thôi!
Lời cằn nhằn thì nói to. Ý thật lòng thì thì thầm. Còn chuyện cậu đã nhận được một lượng lớn sự an tâm thì giữ bí mật.
Masato thẳng lưng hơn hẳn lúc nãy, rồi bước đi. Vì cậu chẳng còn sợ gì nữa. À không, vốn dĩ cậu cũng có sợ gì đâu.
Cậu hăng hái bước đi, vượt qua con đường nhánh.
Mà này, nếu mẹ ở đây thì ba người kia chắc cũng ở gần… Ơ?
Cậu cứ ngỡ Mamako đang ở cạnh mình nên đã nói chuyện, nhưng bên cạnh Masato không hề có bóng dáng Mamako.
Mamako vẫn đứng ở góc đường nhánh, nhìn chằm chằm vào Masato. Vẫn là nụ cười tươi rói như mọi khi.
Ư phư phư. Ma-kun. Không phải bên đó, mà là bên này cơ. Con đến đây đi.
Hả? À, đường bên đó à. Sao mẹ không nói sớm đi chứ. Trời ạ.
Masato quay lại, định bước vào đường nhánh, nghĩ bụng ‘Vậy thì đi thôi’, nhưng…
Phía trước là ngõ cụt.
…Này. Đâu phải lối này đâu mẹ.
Không, bên này là đúng rồi mà. Nào Ma-kun. Đến đây đi.
Mamako vẫn vẫy tay gọi ‘Đến đây, đến đây’ nhưng…
Dù nghĩ thế nào thì cũng không phải lối đó. Có gì đó sai sai.
…Hừm.
Masato nảy ra một ý tưởng nhỏ, nhặt hòn sỏi lăn lóc dưới chân lên. Cậu nhẹ nhàng ném hòn sỏi vào con đường mà Mamako đang đứng.
Hòn sỏi lăn đi kèm theo tiếng động nhẹ, và ngay khoảnh khắc tiếp theo, “ẦM!” “Ối!?” Một song sắt từ trần nhà rơi xuống, biến con đường nhánh thành một nhà tù.
Ô, này, cái này… À, rồi rồi, ra là thế này đây.
Ôi chà, không bắt được Ma-kun rồi. Tiếc thật.
Mamako phía sau song sắt vẫn mỉm cười y hệt Mamako thật. Ít ra thì cũng may là cô ta không đột nhiên lộ nguyên hình quái vật hay gì đó.
Tóm lại là thế này.
Tóm lại, là bẫy.
Mẹ đột nhiên xuất hiện, và nếu cứ thế đi vào hành lang theo lời mời gọi, thì song sắt ầm một tiếng sập xuống, nhốt mình lại, dẫn đến game over. Chắc là vậy rồi.
Xem kìa.
A, Ma-kun! Mẹ ở đây này! Đến đây đi con! Ư phư phư!
Phía trước Masato, chỗ này chỗ kia, có rất nhiều đường nhánh, và ở đó có vô số Mamako ngọt ngào gọi mời. Tất nhiên, cậu lờ tịt tất cả.
Trời đất. Ai rảnh mà dây dưa với mấy cái thứ này chứ. Đừng có đùa giỡn nữa!
Những Mamako giả đó không hề bước ra khỏi đường nhánh. Có lẽ phạm vi hoạt động của chúng chỉ giới hạn trong đó. Vậy thì, chỉ cần không đặt chân vào đó, cứ thế đi thẳng qua là được.
Và thế là, xem kìa.
…Ô. Có lẽ đây là lối ra ư?
Phía trước hiện ra một chiếc cầu thang. Là điểm cuối. Vậy là hành trình phiền phức này đã kết thúc.
Cậu đã từng nghĩ không biết mình sẽ ra sao khi bị bỏ lại một mình, nhưng một khi mọi chuyện kết thúc thì thôi. Vượt qua được rồi, nhẹ nhõm hẳn. Masato khẽ quay đầu lại thì…
— Ư phư phư. Ma-kun. Con định bỏ mẹ lại mà đi đâu thế?
Xem kìa. Phía sau lưng Masato toàn là Mamako.
KINH HOÀNG——!? Cái thứ kinh hoàng quái quỷ gì thế này————!?
Hành lang phía sau Masato chật ních một đống Mamako.
Hơn nữa, đó không phải là Mamako bình thường. Giống như Medhi khi giải phóng sức mạnh hắc ám vậy, từng Mamako đen tối với nụ cười u ám lấp đầy cả không gian. Thật sự là kinh dị.
Và đám Mamako đen tối đó đang từ từ tiến đến gần.
Ư phư phư. Này Ma-kun, con không nghe lời mẹ à? Không được đâu nhé?
Những đứa trẻ không nghe lời mẹ thì phải bị phạt, đúng không con?
Mẹ phải làm gì đây nhỉ… Bế con lên, bế thật chặt, rồi sau đó…
Hay là ăn đầu con trước nhỉ. Không biết Ma-kun có vị gì nhỉ. Ư phư phư.
KHÔNG… KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!?
Masato gào thét còn hơn cả bức ‘Tiếng Thét’ của Edvard Munch, không thể nhúc nhích. Cậu cứng đờ người từ tận đáy lòng, hoàn toàn bị choáng váng. Cái đáng sợ nhất là, xung quanh toàn là mẹ của mình!
Và cứ thế, Masato không thể kháng cự chút nào, bị ăn từ đầu xuống chân…
Đột nhiên.
Ma-kun! Con ở đó à! Mẹ đến ngay đây!
Thêm một Mamako nữa xuất hiện đây ạ. Mamako xin được phép vào ạ. Mamako lần này xuất hiện từ trên cầu thang. “Vẫn còn tăng lên nữa saoooooo!?” Masato há hốc mồm kinh ngạc đến chảy cả nước mũi, nhưng…
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng đó, cậu chợt nghĩ thật mãnh liệt.
(A… người này, là mẹ… là mẹ của mình! Dù có thế nào đi chăng nữa, thì người này chính là mẹ của mình!)
Người đó cũng như những Mamako khác, dáng vẻ và giọng nói đều y hệt. Trừ biểu cảm ra thì chẳng có gì khác biệt.
Nhưng chỉ riêng người này, cậu lại cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt. Một năng lực giúp cậu nhận biết điều đó đang tồn tại bên trong Masato.
**【TÍNH CON】**
Đó chính là kỹ năng mà Masato đã hoàn toàn nắm được vào khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, đáng tiếc là hiện tại Masato không có tâm trí đâu mà bận tâm đến kỹ năng. Tình hình đang rất cấp bách.
Điều quan trọng lúc này là Mamako xuất hiện từ cầu thang có phải là thật hay không.
M-mẹ đúng không!? Chắc chắn mẹ là mẹ của con đúng không!
Ừ, đúng vậy đó con! Tuy có vẻ như có rất nhiều mẹ, nhưng Ma-kun chắc chắn sẽ nhận ra mẹ đúng không!
A! Con nhận ra! Con nhận ra rồi! Mẹ là mẹ! Là mẹ của con!
Ừ, đúng vậy đó con! Thế nên, chỗ này cứ để mẹ lo!
Cái kiểu xông xáo lên trước mà chẳng thèm để ý đến con cũng đúng là mẹ rồi!
Mamako lao xuống cầu thang, đối mặt với đám Mamako đen tối.
Biểu cảm của Mamako rất nghiêm nghị. Sự giận dữ bộc lộ ra, mạnh mẽ hơn bất cứ khi nào cô từng thể hiện.
Gan to lắm… gan to lắm dám làm Ma-kun của mẹ sợ hãi… Mà còn dùng cả mặt và giọng nói của mẹ nữa chứ… Nếu vì thế mà Ma-kun sợ mẹ thì sao… Nếu Ma-kun ghét mẹ thì sao… Không… mẹ sẽ không bao giờ tha thứ! Mẹ sẽ dồn hết toàn bộ sức lực, răn dạy các ngươi một trận!
Màn răn dạy toàn lực của Mamako!
Chống tay vào hông, giơ ngón tay thẳng lên!
Hừ!
Đã răn dạy! Mamako đã thực sự răn dạy! Răn dạy một cách hết sức mạnh mẽ bằng cái tiếng ‘Hừ!’ đó!
Khoan đã, cái gì thế này? Ngay khoảnh khắc Masato định nói chen vào một câu bĩu môi vì quá ngạc nhiên thì…
Một luồng sáng giận dữ tụ tập trước mặt Mamako, ngưng tụ lại, rồi bắn ra thành một tia sáng! Một tia laser cực lớn, như thể từ khẩu pháo chính của một chiến hạm vũ trụ, được khai hỏa!
Ốiiiiiiiiiiiiiiiii!? Mẹ vừa phóng ra cái gì đó kinh khủng quáaaaaaaaaaaa!?
Masato chỉ còn biết trợn trắng mắt mà gào thét.
Thứ kinh khủng mà Mamako vừa phóng ra đó, nuốt chửng đám Mamako đen tối đang chật cứng hành lang chỉ trong tích tắc, rồi xuyên thẳng qua hành lang. Ánh sáng chói lòa đến mức không thể mở mắt.
Khi ánh sáng chói lòa qua đi, chẳng còn gì sót lại. Đây không phải là ‘Hừ!’ nữa rồi, mà là ‘Diệt’!
Phù, xong rồi. …Ma-kun, mẹ đã làm được rồi! Ư phư phư!
Sau khi bắn xong khẩu pháo chính, Mamako vẫn mỉm cười tươi rói như bình thường, chính cái sự bình thường đó lại càng đáng sợ hơn…
Và rồi, ngay lúc đó, “Khoan đã, chuyện gì vậy!?” “Âm thanh và ánh sáng kinh khủng quá!” “Mẹ có sao không ạ… A, anh Masato!” Wise, Medhi và Porta vội vàng chạy xuống cầu thang.
Ôi! Ba người đều bình an vô sự cả à! Mọi người đều vượt qua bẫy rồi nhỉ!
Thì cũng vậy thôi. Có mấy bà mẹ xuất hiện, cứ nói ‘Con nghỉ một chút đi nhé’, nhưng rõ ràng đó là bẫy mà. Thế là tôi dùng liên hoàn ma pháp tiễn hết luôn rồi.
Phía tôi cũng có rất nhiều bản sao của mẹ xuất hiện, thế là tôi ‘pặc-càng’ một phát bằng cây trượng, khiến họ im lặng luôn. Thật sảng khoái làm sao. Phư phư phư.
"À ừm… m-mình cũng ổn cả thôi ạ! Chẳng có gì bất thường xảy ra hết!"
"Thế à, thế à! Mọi người đều vượt qua được là tốt rồi!… Mà này, nghe tớ nói đã! Vừa nãy…!"
Ngay lúc Makoto đang định mếu máo kể lể rằng mẹ tớ vừa bắn pháo laser đó thì.
Tiếng nổ bất thình lình vang lên, khiến cả hành lang rung lên bần bật.
Có vẻ vụ nổ xảy ra khá gần đây. Vị trí… có lẽ là tầng trên.
"Nổ ở trên… tầng trên đây chắc chắn là tầng chín mươi chín, vậy còn trên nữa thì… hả… lẽ nào!?"
Makoto và đồng đội nhìn nhau, trong lòng dấy lên một dự cảm nửa tin nửa ngờ, rồi bật người chạy đi.
Họ lao qua hành lang tầng chín mươi chín ngập tràn bụi đất, rồi một mạch leo lên cầu thang phía trước.
Đó là tầng một trăm. Nơi đây, được bao quanh bởi những bức tường gạch men trắng cao quý và tuyệt đẹp, vốn là tầng mà trùm cuối chờ đợi.
Thế nhưng…
"Này… thật không đấy…?"
Trùm đã biến mất. Chỉ còn lại những tàn tích sắp tan biến.
Nó có lẽ là một con quái vật khổng lồ, trông như một binh lính thiên thần. Nó có vẻ sở hữu bộ giáp sáng lóa, đôi cánh sau lưng, và vầng hào quang trên đầu… nhưng tất cả đều thủng lỗ chỗ và đổ nát, như thể vừa bị trúng cả một loạt đạn súng săn vậy…
Có Amante đang nhẹ nhàng nhặt một cánh tay khổng lồ của nó lên, rồi ném nó vào cánh cổng lớn đang đóng kín.
"Này! Sao lại đóng chứ! Mở ra mau! Mở ra ngay đi chứ!"
Dù có đập phá cỡ nào, hay gào thét bao nhiêu lần, cánh cổng lớn đã đóng vẫn không chịu mở.
Ngọn tháp này tên là Solo Goroshi – Tháp Dungeon được mệnh danh là bất khả thi nếu chơi đơn. Đặc tính của nó là tuyệt đối, một mình thì dù thế nào cũng không thể vượt qua được.
Amante vẫn chưa đến được đỉnh tháp. Trước hết thì cũng yên tâm phần nào.
Nhưng Makoto vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm. Kẻ đang đứng đó đích thị là một con quái vật.
"…Cô ta thật sự một mình hạ gục trùm sao?"
"Phải, đúng vậy! Tôi đã hạ gục nó! Nhưng trong lúc chiến đấu thì cánh cửa đã đóng lại rồi! Cánh cửa này cứng một cách khó tin, tôi đã dùng hết cả đống quả cầu pha lê bom mà cũng không phá được… Khoan… ơ?"
Nhận ra tiếng Makoto đang lẩm bẩm ngỡ ngàng, Amante chợt quay đầu lại.
"Các người, đến từ lúc nào… Thôi, thôi được rồi! Nếu không đến được đỉnh tháp, vậy thì chúng ta sẽ phân thắng bại bằng một trận đối đầu trực tiếp! Nào, bắt đầu thôi!"
Amante rút thanh kiếm mảnh đang cắm vào cổ của binh lính thiên thần đang nằm trên sàn, rồi chĩa mũi kiếm sắc nhọn về phía Makoto và đồng đội.
"Đối đầu trực tiếp ư… Thành thật mà nói, có vẻ sẽ rất khó khăn đây."
"Đúng thế thật… Đây là một dungeon dành cho chiến đấu tập thể, mà trùm cuối lại là cái thứ đó… Thế mà cô ta lại một mình hạ gục nó, dù nghĩ thế nào cũng không thể nào tin được."
"Vậy thì vị kia, chắc chắn phải sở hữu sức mạnh không tưởng rồi…"
"Huhu… M-mẹ ơi! Cô Amante đó có vẻ rất mạnh ạ!"
"Phải rồi. Vụ này có vẻ sẽ rất rắc rối đây… Porta-chan tạm thời cứ ẩn nấp ở chỗ an toàn nhé. Nếu con hỗ trợ như mọi khi thì tốt quá, nhưng đừng làm gì quá sức nhé."
"V-vâng! Con hiểu rồi ạ!"
Porta chạy về phía cầu thang và ẩn mình.
Những người sẵn sàng đối mặt, dù sợ hãi nhưng vẫn cố trấn tĩnh, rồi vào thế thủ. Trận chiến đã không thể tránh khỏi.
Mamako cầm hai thanh thánh kiếm trên tay, sẵn sàng ra đòn ngay khi trận chiến bắt đầu. Wise triệu hồi sách phép trên tay và tập trung tinh thần. Medi đã bắt đầu niệm chú.
Makoto, người đứng đầu trận chiến, siết chặt Firmament trong tay.
"…Này Amante. Có thể cô muốn một trận một chọi một với mẹ tôi, nhưng ván cuối của cuộc đấu ba ván này, chúng ta coi nó là một trận tổng lực, điểm thưởng nhân ngàn lần, cho chúng tôi tham gia được không?"
"Không vấn đề gì. Đại Hảo Chân Chân Tử thì khỏi nói rồi… Hình như là Hiền giả Wise và Dược sư Medi thì phải? Tôi cũng muốn trả lại món nợ đã bị hai người đó nói những lời cay nghiệt."
"Tôi không nhớ là mình đã nói lời nào đáng bị hận cả đâu nhé!"
"Chúng tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Đúng là ghen ghét ngược đời mà, ghen ghét ngược đời!"
"Không, tôi nghĩ hai người đó cũng nói khá nhiều chuyện đó chứ… Mà khoan, còn tôi thì sao? Đáng lẽ cô phải dành sự thù địch lớn nhất cho tôi, một dũng sĩ và là thủ lĩnh chứ?"
"Về Đại Hảo Chân Nhân thì… ừm… tôi không có gì đặc biệt để nói cả…"
"Không có ư!?"
"Thôi được, vì anh là con trai của Đại Hảo Chân Chân Tử, nên tôi sẽ cố gắng xem anh như kẻ thù nhiều nhất có thể."
"Thù địch là do mẹ tôi ư~~~… Tôi rốt cuộc là cái quái gì thế này~~~…"
Giá trị tồn tại của Makoto rốt cuộc là gì đây? Dù không muốn nhưng anh vẫn không thể không nghĩ tới.
Bức màn chiến đấu kéo lên.
"Nếu xóa sổ Đại Hảo Chân Chân Tử mà chưa phân định thắng bại thì tôi cũng rất không cam tâm. Dù sao thì, tôi vẫn nên đè bẹp Đại Hảo Chân Chân Tử và cả đồng đội của cô ta. Vậy thì… mau chóng bại trận đi!"
Amante gằn giọng quát lớn, rồi ném mạnh thanh kiếm mảnh đang cầm lên cao. "Hả?" Thanh kiếm mảnh vẽ một vòng cung lớn rồi bay về phía Makoto và đồng đội…
Và khi họ đang bị cuốn hút bởi nó thì.
"Đến đây!"
Amante đạp mạnh xuống đất, lao thẳng tới. Đây là một đòn tấn công phủ đầu, đánh úp Makoto và đồng đội.
Với tốc độ kinh hoàng, Amante đã ở ngay trước mặt Makoto.
"Cái gì!? Nhanh…!?"
"Đại Hảo Chân Nhân! Trước hết, tôi sẽ loại bỏ cái kẻ chẳng đáng bận tâm như anh!"
Cách nói chuyện quá tàn nhẫn, nhưng chưa kịp phàn nàn thì Amante đã tấn công. Một cú đá mang theo sức mạnh của đòn đột kích tung thẳng vào bụng Makoto.
Trong khoảnh khắc.
"Rào chắn!"
Medi, người đã niệm xong chú, kích hoạt ma pháp. Một bức tường phòng thủ xuất hiện trước mặt Makoto. Hơn nữa, "Tao không đời nào để bị đánh trúng đâu!", Makoto cũng đưa cánh tay trái ra và triển khai một rào chắn phòng thủ.
Hai lớp tường bảo vệ Makoto…
"Mấy thứ đó vô nghĩa thôi! Vô ích!"
Cú đá của Amante, tung ra từ đôi chân mảnh khảnh, dễ dàng phá vỡ hai lớp phòng thủ, và ghim sâu vào bụng Makoto. "Hộc!?" Anh hứng chịu một cú sốc như muốn thổi bay cả cơ thể và ý thức, Makoto khuỵu gối ngã xuống.
"Tư thế đẹp lắm! Tôi mượn tạm nhé!"
Lấy Makoto đang ngã làm bàn đạp, Amante bật nhảy lên cao. Cô ta giơ tay lên, và đúng lúc đó, thanh kiếm mảnh vừa ném đã rơi xuống tay cô ta.
Mục tiêu là Mamako.
"Đại Hảo Chân Chân Tử! Tôi sẽ kết liễu cô chỉ bằng một đòn!"
"Ơ… á…!?"
Đối với Mamako đang bị phân tâm bởi Makoto bị thương, Amante tung đòn tấn công bổ nhào.
Nhưng có Wise ở đó.
"Tôi sẽ không để cô làm thế đâu!… Spala la Magia per Mirare… Phong Liệt! Hơn nữa! Phong Liệt!"
Liên tục ma pháp được kích hoạt. Những cơn lốc xoáy bạo lực kép ập tới Amante. Không thể né tránh trên không, Amante hứng trọn những cơn gió dữ dội và bị đẩy lùi. Cô ta lùi lại một đoạn dài.
"Chậc! Láo xược!"
"He he he! Thế nào!… Khoan, ơ…?"
Chặn đứng đòn tấn công thành công. Nhưng đúng lúc đó, gió bất ngờ đổi hướng, thổi ngược lại. "Ái!?" "Két!" Wise và Mamako cũng bị thổi bay, "Khụ!?" "Aaa!?" rồi Makoto và Medi cũng bị tán loạn. Nhờ gió có hiệu ứng tấn công mà tất cả đều bị sát thương.
Medi, người toàn thân đầy vết cắt, gầm lên với Wise.
"Này Wise-san! Chúng ta cũng bị sát thương rồi còn gì! Tấn công cả đồng đội, cô đang nghĩ gì vậy hả!"
"K-không, tôi đâu có ý đó! Mà khoan, tôi đã nhắm bắn rất chuẩn mà! Nhưng có gì đó là lạ…"
"Medi-chan! Wise-chan! Giờ không phải lúc cãi nhau đâu!"
"Đúng thế hai cậu! Cãi nhau để sau, bây giờ tập trung vào chiến đấu đi!… Con bé đó thật sự rất mạnh đấy!"
Ở phía mà Makoto đang trừng mắt nhìn, Amante vẫn đứng đó bình thản.
Đáng lẽ cô ta đã hứng trọn cơn gió ma thuật có tính sát thương cao, nhưng hoàn toàn không có vẻ gì là bị thương cả.
"(Trong khi bên này toàn thân đầy vết thương… Rốt cuộc là sao chứ…?)"
Biết rằng mẹ cứng cáp đến mức dù có nhảy từ nóc khách sạn của hội quán cũng chẳng hề hấn gì. Nhưng dù vậy, vẫn quá sức không hề hấn gì. Liệu cô ta có kháng phép cực cao, hay đang mặc trang bị có thể vô hiệu hóa ma thuật… Hay là…
Và rồi.
"Được rồi! Vậy thì tôi sẽ tấn công bằng ma pháp! Cái vị hiền giả vô dụng, chẳng biết dùng phép thuật ra hồn kia, hãy nhìn cách tôi chiến đấu mà học tập đi!"
"Này, cái kiểu nói chuyện gì thế! Thật khó chịu mà!… Mà khoan, người chữa trị mà lại tấn công bằng phép thuật thì tôi nghĩ là không thể đâu nhé! Đừng có nói những điều không thể làm được chứ!"
"Không, có thể chứ! Để tôi cho cô thấy bây giờ! Cứ im lặng mà xem đi!"
"Ấy, này, Medi! Đợi chút…!"
Makoto lập tức định ngăn lại, nhưng không kịp.
Medi, bị kích động trong cuộc cãi vã với Wise, mở toàn bộ sức mạnh hắc ám tiềm ẩn bên trong và niệm phép.
"…Spala la Magia per Mirare… Tử vong!"
Ở đầu cây trượng mà Medi giơ lên, ảo ảnh Tử thần hiện ra, rồi bay thẳng về phía Amante. "Này, phép tử vong tức thì sao!?" Dù là phép tấn công hay phép hỗ trợ, dù phân loại có khác nhau thế nào đi nữa, tóm lại Medi đã tung ra phép tử vong tức thì. …Nhưng.
"Hừm hừm. Vô ích thôi."
Con Tử thần đáng lẽ phải xuyên qua mục tiêu và cướp đi linh hồn đó lại.
Dừng khựng lại trước mặt Amante "…Ơ?", rồi xoay người lại "Hả?", bay lơ lửng quay về "Ôi?", sau đó phân thành bốn thể "Này!?" và xuyên qua cơ thể Makoto và đồng đội.
Phép tử vong tức thì đã được kích hoạt. Nhưng đối với Makoto thì không có tác dụng. Với Mamako cũng vậy. Hai người họ, vốn mặc trang bị chống trạng thái bất thường, vẫn an toàn.
Medi đã chết rồi. Wise cũng chết rồi. Cả hai đều đã nằm gọn trong quan tài.
"Mấy người đang làm cái quái gì thế hảaaa!?"
"Ôi trời! Chuyện gì thế này!"
Dù nghe như tiếng khóc thút thít phát ra từ hai cái quan tài đặt cạnh nhau, nhưng người muốn khóc thật sự lại là Makoto. "Thôi rồi!" "Porta-chan, con giúp mẹ được không!?" "Vâng! Con đi ngay ạ!" Dù gọi con bé đến nơi nguy hiểm này thật khó xử, nhưng Mamako vẫn nhờ Porta hồi sinh cho hai người kia.
Makoto và Mamako giương kiếm lên, tập trung vào Amante đang từ từ tiến đến.
Hành động của Medi, một pha tự hủy quá phiền phức đến mức kéo theo cả Wise, nhưng nhờ đó mà họ đã hiểu ra một điều.
"…Này Amante. Cô có một năng lực phiền phức nào đó phải không?"
"Hừm hừm hừm. Anh nói gì lạ vậy chứ. …Tôi là kẻ phản nghịch lại mẹ. Là hóa thân của sự phản kháng, trong cơ thể này chứa đựng sức mạnh chống đối. Tức là, tôi có kỹ năng thụ động phản lại đòn tấn công đó, anh nghĩ tôi sẽ kể lể từng chút một thế sao?"
"À, ra vậy. Hiểu rồi. Cảm ơn cô đã giải thích nhé."
Kỹ năng thụ động phản lại đòn tấn công. Đúng là thứ cực kỳ tàn ác…
"Mà-kun! Chỗ này để mẹ tấn công nhé! Vậy thì…!"
"Không, đợi chút! Để tôi xác nhận đã!"
Makoto vội vàng giữ chặt Mamako đang định tấn công lại.
Makoto thử tung một đòn tấn công nhẹ. Anh bước tới trước mặt Amante đang tiến lại với nụ cười tự tin, và tung ra một nhát chém chéo.
Khi anh chém vào Amante, người không hề có ý định phòng thủ, "Khụ!" cùng lúc đó, một vết chém xuất hiện trên cơ thể Makoto. Sát thương từ đòn tấn công đã dội ngược lại Makoto.
Vậy thì sao? À đúng rồi. Vượt qua mức độ tàn ác, đây là sự độc ác tột cùng.
"Này này… Này này này này! Phản lại cả tấn công ma thuật lẫn vật lý ư, chuyện đó có thật sao!? Thế này thì làm sao mà tấn công được chứ!"
"Không sao đâu Mà-kun! Lần tới để mẹ tấn công nhé! Mẹ ra đây…!"
"Đừng đi!? Con cầu xin mẹ dừng lại!? Mẹ không nghe con nói gì sao!? Nếu đòn tấn công của mẹ bị phản lại, chúng ta sẽ bị diệt sạch dễ như trở bàn tay đấy!?"
Không chỉ dừng lại ở việc bị diệt sạch một lần đâu. Có khi chết đến năm lần cũng nên? Makoto dùng toàn lực nắm chặt cánh tay Mamako để ngăn cản tấn công. "Ôi chao. Tự dưng mẹ thấy ngại quá. Ưm fufufu." "Giờ đâu phải lúc mà ngại hả mẹ!?" Khi anh đang cố gắng kiềm chế người mẹ đang vui vẻ vì được con trai chạm vào và đẩy lùi lại thì.
Bất chợt Amante bật cười. Một nụ cười độc địa, đầy châm chọc.
"Ôi trời ơi. Đúng là một người mẹ phiền phức thật… Đại Hảo Chân Nhân, anh cũng nghĩ vậy phải không?"
"Ừ, ừ thì! Nhờ phúc cô mà tôi cứ phải khổ sở đủ điều!"
"Đúng vậy chứ. Chắc chắn là vậy rồi. …Vậy thì, tôi nên kết liễu Đại Hảo Chân Chân Tử thì hơn nhỉ. Anh nghĩ thế không?"
"Hả!? Cô nói cái gì thế! Đến mức đó thì…!"
"Nếu không có mẹ anh nữa, anh sẽ tự do. Anh sẽ không còn bị mẹ quấy rầy, có thể thực hiện những cuộc phiêu lưu mà anh mong muốn. Không bị cản trở, không phải chịu đựng cảm giác tủi hổ, mỗi ngày đều có thể tận hưởng cuộc sống trong game một cách vui vẻ và thoải mái từ tận đáy lòng. Đúng không?"
"Kh... Không thể nào..." Lời muốn nói là "không phải" cứ nghẹn lại ngay cuống họng.
Rõ ràng Ma-kun đã phải chịu không ít khổ sở khi cứ bị mẹ mình kéo vào những cuộc phiêu lưu. Cậu có cả núi chuyện bất mãn, và nguyên nhân thì ai cũng biết, gần như 100% là do Mamako mà ra.
Đã vậy, một phần nào đó trong cậu còn phải thầm thừa nhận rằng những lời Amante nói đều đúng cả...
"Ma-kun! Cậu đang làm cái quái gì mà cứ để lời con nhỏ đó làm mình hoang mang thế hả! Tỉnh táo lại đi chứ!" Wise là người đã mắng Ma-kun.
Wise vừa được hồi sinh đã lao đến, làm xuất hiện một quyển sách phép thuật trên tay. Có vẻ cô nàng định dùng phép để tấn công.
"Á! Này, chờ đã! Amante đó là...!"
"Kẻ đó có thể phản lại mọi đòn tấn công mà! Tớ nghe rõ mồn một rồi đây! Nhưng mà này, nếu đã thế thì phải có cách chứ!… Lấy độc trị độc, phản phép bằng phản phép thôi!"
Với những kẻ thù có khả năng phản lại phép thuật, có một cách tấn công là dùng chính phép thuật bị phản đó để đánh ngược lại chúng. Đây là phương pháp thường được gọi là "phản ma pháp", và thực sự khả thi trong một số trò chơi có thật, nhưng mà...
Ngay khi Wise định niệm chú, lập tức:
"…Spārá la Magia per Mirāre… Tĩnh Lặng!"
Amante đã niệm phép. Một làn sương mù mang theo hiệu ứng phong ấn phép thuật bao trùm lấy Wise, khiến cô nàng bị phong ấn ma pháp.
"Cá... Cái gì... Cô, cô là kiếm sĩ mà cũng dùng được phép sao?!"
"Kiếm sĩ thì kiếm sĩ thật, nhưng tôi là kiếm sĩ phép thuật mà. Đương nhiên là dùng được rồi. À mà cũng chẳng cần thiết phải giới thiệu nghề nghiệp làm gì. Quan trọng hơn, Hiền giả Wise, cho tôi hỏi cô một câu được không?"
"Cái gì!"
"Cô từng rất ghét người mẹ ích kỷ của mình phải không? Cãi nhau to, rồi bỏ đi... Nếu không phải Mamako xen vào, thì hai mẹ con cô đã chẳng bao giờ hàn gắn được đâu. Cô đã có thể sống một mình tự do tự tại. Cô thấy sao?"
"Kh... Không thể nào... Khoan đã, sao cô lại biết chuyện đó... Á!"
Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Wise bỗng lệch đi, hướng về phía sau Amante.
Ở đó có Medi. Với khuôn mặt hoàn toàn mất kiểm soát, toát ra toàn bộ Hắc Ám Lực, cô bé giơ cao cây trượng... và vung xuống đầu Amante.
Thế nhưng Amante, không hề quay đầu lại, giơ thanh kiếm mảnh lên và dễ dàng đỡ được đòn tấn công đó.
"Ế... Bằng một thanh kiếm mảnh mai như thế, mà còn là một tay sao?!"
"Nếu tôi không đỡ, đòn tấn công đó đã dội ngược lại về phía cô rồi đó? Hãy cảm ơn tấm lòng tốt bụng của tôi đi. Vậy thì, Trị liệu sư Medi, tôi cũng có điều muốn hỏi cô."
"Dạ, dạ có chuyện gì ạ! Xin cô hỏi nhanh lên ạ!"
"Vậy thì tôi sẽ hỏi thẳng luôn. Cô từng cảm thấy mẹ mình thật phiền phức phải không? Bởi vì đúng vậy, một người mẹ ép buộc con cái làm theo ý mình đến mức đó thì thật không thể chấp nhận được. Cô hẳn đã có lúc muốn giết bà ấy, đúng không? Thậm chí, cô đã từng thử làm vậy rồi còn gì?"
"Kh... Không thể nào... Vâng, vâng, nhưng bây giờ đã khác rồi ạ! Mẹ cháu đã suy nghĩ lại rồi! Hiện tại người chắc chắn đặt cháu lên hàng đầu mà...!"
"Được rồi được rồi. Cô cứ nói dối quanh co thế đấy nhỉ. ...Hừ!"
"Á!?"
Amante chỉ nhẹ nhàng gạt cây trượng của Medi ra, dễ như thể xua một con ruồi vậy.
Xong xuôi, Amante quay ánh mắt về phía Porta, người đang đứng sững sờ cách đó không xa.
"Ta chẳng có gì muốn nói với Porta bé bỏng đâu. Bởi vì, ngay từ đầu, con bé đã là người của phe ta mà."
"Ế...?"
Cả Porta sau khi nghe xong, lẫn Ma-kun và những người khác đang lắng nghe đều nhất thời ngơ ngác, không tài nào hiểu nổi ý nghĩa của câu nói đó.
Không đợi Ma-kun và mọi người kịp hiểu ra, Amante tiếp tục lời mình.
"Mẹ mà lại đi cùng con cái phiêu lưu thì thật là kỳ lạ... Mấy người cũng nghĩ vậy phải không? Phải, đúng thế đấy. Chuyện đó kỳ lạ vô cùng. Và mấy người đây, vì ở trong một tình huống kỳ lạ, nên chính bản thân mấy người cũng trở nên kỳ lạ rồi."
"Khoan đã! Chúng tôi kỳ lạ ở chỗ nào chứ...!"
"Theo lẽ thường mà nói, nam nữ đến tuổi trưởng thành lại tắm chung với nhau thì chẳng phải rất kỳ lạ sao?"
Đó là một lý lẽ không thể chối cãi. Thậm chí còn đúng đến mức quá đáng.
"Cô thấy sao, Hiền giả Wise?"
"Kh... Không thể nào... Cũng có thể, nhưng mà..."
"Khoan đã! Đúng là việc tắm chung có hơi kỳ lạ một chút thật, nhưng không vì thế mà nói chúng tôi kỳ lạ! Mỗi khi chúng tôi tắm với Ma-kun, Mamako-san luôn có mặt, nên chúng tôi mới có thể yên tâm được chứ...!"
"Này Trị liệu sư Medi. Với tôi thì cái lý lẽ 'có mẹ đi cùng thì không sao' ấy hoàn toàn khó hiểu. ...Tức là nếu có mẹ đi cùng, thì có thể tắm chung với con trai, rồi thản nhiên đi lại trước mặt họ trong bộ đồ lót như lúc nãy mà vẫn ổn sao? Cô không cảm thấy gì hết à?"
"Ư, ừm... Chuyện này thì..."
"Mấy người nói tôi đủ điều, vậy mà chính mấy người mới là người có vấn đề với tư cách là con gái đó chứ. Phải, đúng vậy. Bởi vì có Oosuki Mamako ở đây, mấy người đã hoàn toàn hết tư cách làm con gái rồi… Này, Oosuki Ma-kun?"
Amante, người vừa cất tiếng gọi, nhìn chằm chằm vào Ma-kun như muốn đọc thấu suy nghĩ của cậu.
"Oosuki Ma-kun. Cậu thấy thế nào khi phiêu lưu cùng mấy cô bé này?"
"Thế nào á... Ý cô là gì?"
"Nam nữ đến tuổi trưởng thành cùng nhau phiêu lưu ư? Nếu vậy thì đương nhiên, họ sẽ bắt đầu để ý đến đối phương, trái tim rung động mỗi khi vô tình chạm vào nhau... rồi từ đó nảy sinh những cảm xúc ngọt ngào pha lẫn chút bối rối phải không? Chuyện tình cảm vẫn thường là như thế mà. Vậy thì, còn mấy người thì sao?"
"Chuyện đó thì..."
Ma-kun và Wise. Ma-kun và Medi. Giữa họ đã có không ít lần tiếp xúc cả về tâm hồn lẫn thể xác. Từ lúc gặp gỡ, trò chuyện, đến việc cùng nhau giải quyết các sự kiện trong khi Ma-kun luôn hỗ trợ các cô gái. Đôi khi là do cần thiết, đôi khi là bất khả kháng, tóm lại cũng có những lúc họ chạm vào nhau.
Nhưng mà, liệu từ đó có nảy sinh thứ gì giống như tình cảm lãng mạn hay không thì... cậu cảm thấy là không hề.
"Oosuki Ma-kun... Cậu không được các cô bé này coi là người khác giới. Cậu hẳn là từng cảm thấy như vậy rồi phải không?"
"Ực..."
Đúng là cậu từng cảm thấy vậy. Họ thản nhiên khoe bụng, hay dù có cõng trên lưng, thân thể kề sát nhau mà chẳng có chuyện gì xảy ra. Thậm chí còn coi việc mặc đồ lót là chuyện bình thường. Cậu từng lo lắng không biết có phải sự thật đúng là như thế không.
Nhìn Ma-kun hoàn toàn cứng họng, Amante hài lòng gật đầu.
"Quả nhiên là vậy mà. Đúng như tôi nghĩ. ...Cậu đã có tiềm năng trở thành đối tượng hẹn hò, là người khác giới. Nhưng điều đó đã không thành hiện thực... Lý do thì rõ ràng rồi."
"...Là gì?"
"Là vì có mẹ cậu ở đây. Sự tồn tại của một người mẹ, và kết quả của việc tụ tập xung quanh người đó, đã biến nơi này thành một tập thể giống như 'gia đình'. Vì vậy mà mấy người đã không còn nhận thức về nhau như những người khác giới nữa."
"Gia đình...?"
"Nào Oosuki Ma-kun. Giờ thì cậu đã hiểu rồi chứ? ...Trong những ngày tháng phiêu lưu, tình yêu... tất cả những khả năng mà cậu có đã bị cướp đi bởi mẹ cậu, Oosuki Mamako. Thế nên..."
Amante giơ thanh kiếm mảnh lên, quay người đối diện với Mamako đang đứng sững sờ. Lần này, cô ta định tấn công mà không để bất kỳ ai cản trở nữa...
Nhưng ngay trước mũi kiếm, Ma-kun đã đứng chắn.
"Dừng lại đi."
"Sao cậu lại cản trở! Nói đến mức này rồi mà cậu vẫn không hiểu sao!? Số phận của cậu đã bị hủy hoại vì mẹ cậu đó! Mọi thứ đều trở nên kỳ lạ vì Oosuki Mamako...!"
"Kỳ lạ thì có sao đâu."
Đây không phải là một lời nói bộc phát thiếu suy nghĩ. Mà là xuất phát từ những cảm xúc sâu sắc và vững chắc bên trong cậu.
Ma-kun nhìn thẳng vào Amante, cất lời một cách kiên định.
"Những gì chúng tôi đang làm là một cuộc phiêu lưu có mẹ đi cùng. Một cuộc phiêu lưu quá lạ lẫm, đến mức chưa ai biết đến. Thế nên ngay cả bản thân chúng tôi cũng thường xuyên bối rối... Những kẻ đứng ngoài nhìn vào thì chắc chắn còn nghĩ nhiều hơn thế nữa."
Cứ tưởng bị dịch chuyển đến thế giới game, ai ngờ mẹ cũng đi theo. Đã thế lại còn mạnh đến mức áp đảo cả thằng con trai là Dũng sĩ.
Còn có lần mẹ cậu đi theo đến học viện, nơi mà kiểu gì cũng không thể có chuyện mẹ đi cùng con cái được. Chưa hết, bà ấy còn mặc cả đồng phục thủy thủ, đồ bơi học sinh nữa chứ. Toàn là những chuyện như thế thôi.
Kỳ lạ. Từ này, Ma-kun đã gào lên không biết bao nhiêu lần, hàng chục, hàng trăm lần rồi.
"Kỳ lạ chứ. À, đúng là kỳ lạ mà. Ngay từ đầu đã toàn những chuyện kỳ lạ rồi. Mẹ tôi thì cứ loạn cả lên... Đến cả việc công phá tháp cũng vậy. Mấy bà mẹ tụ tập ở hội, lập thành đội quân bà mẹ rồi xông vào hầm ngục, cứ thế mà bị mẹ mình lôi kéo khắp nơi. Thật sự là đủ thứ chuyện thảm hại."
"Vậy thì...!"
"Nhưng mà này, tôi đã từng nghĩ, có lẽ đó mới chính là phiêu lưu."
Phiêu lưu là phiêu lưu, không phải là cứ thong dong đi theo những con đường quen thuộc mà ai cũng biết.
"Đối mặt với những tình huống chưa từng có tiền lệ, không biết đâu là cách đúng, vậy mà vẫn tìm cách vượt qua bằng mọi giá... À, đúng vậy. Đó mới chính là phiêu lưu chứ."
Những chuyện không thể tin nổi xảy ra khiến người ta kinh ngạc. Những chuyện không thể chịu đựng nổi xảy ra khiến người ta đau khổ. Đó mới là phiêu lưu, tất cả đều đúng như vậy. Những gì Ma-kun đã trải qua, không nghi ngờ gì nữa, chính là phiêu lưu.
Trong khi nói chuyện với Amante, những lời đó cũng ngấm dần vào chính Ma-kun.
"Cuộc phiêu lưu có mẹ đi cùng... Đây là cuộc phiêu lưu chỉ thuộc về chúng tôi, và chỉ chúng tôi mới có thể làm được."
Độc nhất vô nhị. Duy nhất. Không gì sánh bằng.
Dù có mong muốn đi chăng nữa, thì ở nơi khác cũng tuyệt đối không thể nào có được. Bởi vì nó chỉ tồn tại ở đây, ngay lúc này.
"Thế nên, chúng tôi cứ là chúng tôi, cứ cùng mẹ mà tiến lên thôi. Kỳ lạ thì có sao đâu. Dù vậy thì vẫn cứ tin tưởng mà bước tiếp. ...Bởi vì những thứ cần thiết để tiến bước đã đầy đủ cả rồi."
Những thứ đó là gì, không cần phải nói ra từng lời một.
Wise, Medi, và cả Porta nữa, đều đứng sánh vai cùng Ma-kun.
Có những người bạn đồng hành cùng cậu bước tiếp.
"Đây là câu trả lời của chúng tôi. À mà... tôi muốn xin một lời từ người nãy giờ cứ im lặng nãy giờ được không? Hay là người đó cảm động quá nên không nói nên lời vậy?"
Khi Ma-kun lên tiếng trêu chọc, hướng mặt về một phía khác không liên quan.
"Đúng vậy... Mẹ, mẹ cảm thấy lòng tràn đầy xúc động quá... Thật không biết nên nói gì cho phải nữa."
Mamako nhẹ nhàng đứng sánh vai bên cạnh Ma-kun.
Chỉ khẽ liếc nhìn, cậu thấy khuôn mặt nghiêng của bà vẫn nở nụ cười quen thuộc, nhưng khóe mắt lại đong đầy nước. Đâu cần phải khóc đến thế, đúng là một người mẹ với tuyến lệ hơi lỏng lẻo mà.
"Ma-kun, Wise-chan, Medi-chan, Porta-chan. Cảm ơn các con rất nhiều."
"Có gì đâu ạ. Chẳng phải thằng con trai mới là người cần phát huy hết mình, không nên quá lấn át, thế nên trước mắt cứ phiêu lưu cùng nhau là được rồi đó ạ."
"Không cần cảm ơn đâu ạ. Mamako-san đâu có cần phải nói lời cảm ơn chúng cháu."
"Đúng vậy. Chính chúng cháu mới là người mong muốn được đi cùng mà."
"Mà ngược lại, chính tôi mới là người cần phải cảm ơn! Chính tôi mới là người phải nói lời cảm ơn đó ạ!"
"Vậy thì... Mẹ ơi. Với tư cách là một người mẹ, mẹ hãy dằn mặt Amante một trận ra trò đi ạ."
"Ừm. Mẹ sẽ làm vậy."
Mamako bước lên một bước, đối mặt với Amante.
"Amante-chan. Cho mẹ nói vài lời nhé."
"Hừ! Tôi không muốn nói chuyện với bà đâu... Nhưng được thôi. Chắc đây là lần cuối cùng rồi, nên tôi sẽ nói chuyện một chút. Bà có gì muốn nói thì cứ nói đi."
"Vậy thì... Amante-chan. Sao con lại như thế? Tại sao con lại coi mẹ là đồ cản trở? Có khi nào con ghét mẹ không?"
"Hừ! Chuyện thích hay ghét, đó không phải là vấn đề tôi muốn bàn đến! Tôi á, tôi không công nhận sự tồn tại của người mẹ! ...Điều tôi mong muốn là một thế giới không có mẹ! ...Thế nên tôi định ước nguyện như thế này trên đỉnh tháp: 'Hãy xóa bỏ tất cả các bà mẹ khỏi thế giới này!' Mà thôi, cũng chẳng cần phải giải thích chi tiết mấy chuyện này làm gì!"
"Con thực sự định cầu xin một điều tệ hại như vậy sao... Được thôi, mẹ hiểu rồi."
Mamako khẽ thở dài, rồi nhíu mày lại một chút.
"...Amante-chan. Hiện giờ mẹ đang rất giận đấy. ...Có thể Amante-chan cũng có lý do riêng của mình... Mẹ nghĩ vậy, nhưng dù sao đi nữa, mẹ vẫn không thể không giận. Không thể không mắng con được."
Mamako, bà ấy sẽ mắng.
Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra? "Khoan, mẹ!?" Ma-kun, với linh cảm chẳng lành, vội vàng xông vào ngăn cản, nhưng lại bị Wise và Medi giữ chặt lại: "Ma-kun! Đừng làm phiền!" "Mamako-san có vẻ đã có kế hoạch gì đó rồi!" Cậu đành đứng im, không thể nhúc nhích.
Cứ thế, trong lúc đó, Mamako đã chống tay vào hông, giơ ngón trỏ lên thẳng tắp.
Con bé dám tập hợp lũ trẻ bỏ nhà, khiến bao nhiêu người mẹ lo lắng, rồi còn tính tấn công những người mẹ ấy nữa chứ... Hơn nữa, lại muốn xóa sổ hết thảy các bà mẹ trên thế gian này nữa chứ... Tuyệt đối không thể chấp nhận được! Vì vậy, Mamako này sẽ phải dạy dỗ Amante cho ra trò! Con bé chuẩn bị tinh thần chưa!"
"Hả? Dạy dỗ ư? Ngươi nghĩ ta đây sẽ bị gì chỉ vì bị ngươi quát mắng vài câu à? Vô ích thôi, vô ích! Ôi, nực cười quá đi mất."
"Vậy thì tới đây!… Một, hai, ba… Mẹt!"
Tiếng Mahito hét "Dừng lại!" chỉ vọng lại một cách vô vọng, rồi chìm nghỉm.
Tia sáng giận dữ tụ lại nơi Mamako, biến thành một luồng laze cực lớn và phóng ra. Đó chính là Pháo chủ lực Dạy dỗ “Mẹt!”.
Tia sáng ấy không hề bị phản lại, trong chớp mắt đã nuốt chửng Amante đang ngơ ngác "Ể?", rồi xuyên thẳng qua, dễ dàng bắn thủng cả cánh cửa lớn phía sau.
Ai nấy đều ngơ ngác đứng trân trân trong ánh sáng chói lòa.
"K-khoan đã, từ Mamako-san... có tia sáng bắn ra..."
"C-cuối cùng thì Mamako-san cũng đã đạt tới cảnh giới vũ khí..."
"Oa! Tia sáng Mẹ-san! Chói mắt quá đi! Tuyệt vời quá!"
"Vừa mới bảo đừng có chen ngang xong, lại chen ngang đến mức quá đáng thế này chứiiiiiiiiiiiii?!"
Chẳng lẽ Amante đã tan biến rồi sao? Cú vừa rồi chắc chắn là biến mất thật rồi. Có lẽ đã bị phân rã đến mức nhỏ nhất của vật chất, rồi vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này rồi...
Không, có gì đó không đúng.
Khi luồng sáng "Mẹt!" đi qua, Amante vẫn còn đứng đó.
"Hả?... Này, không thể tin được!? Chịu được cái đó của Mẹ sao!? Nói dối đi chứ!?"
Mahito kinh ngạc không tin vào mắt mình, nhưng đó không phải ảo ảnh. Toàn thân Amante cháy đen, mái tóc đuôi ngựa cá tính cũng cháy xém, xơ xác, trông có vẻ sắp đổ gục đến nơi, nhưng cô ta thực sự vẫn còn đứng đó.
"Ưm... K-không thể nào, một chiêu mạnh đến thế này... Hơn nữa còn không phản lại được đòn tấn công... Rốt cuộc đây là cái gì vậy... Vừa rồi là đòn tấn công gì...?"
"Không. Vừa rồi không phải đòn tấn công. Tôi chỉ đang dạy dỗ con bé thôi."
"Đó không phải thứ gì đó ở cấp độ 'dạy dỗ' đâu chứ!? Tôi bên này đã thực sự chuẩn bị tinh thần tan biến rồi đấy!? Cô thật sự quá mức rồi!?... Khụ, tôi thật ngu ngốc khi định đường đường chính chính giao đấu với loại người như cô... Đã đến nước này thì!"
Amante đột nhiên quay gót, loạng choạng chạy đi. Hướng đến là cánh cửa lớn.
Cánh cửa lớn đang đóng đã bị Pháo chủ lực của Mamako bắn thủng, tạo thành một lỗ lớn. Một phần còn sót lại có hình dáng Amante, nhưng hai bên thì thừa sức đi qua được.
Đây là tầng một trăm của tòa tháp. Leo cầu thang sau cánh cửa lớn là lên đến đỉnh. Và ở đó...
"A! Con bé đó, chẳng lẽ lại...!?"
"Vì biết không thể địch lại Mamako-san, nên định dùng ước nguyện để xóa sổ chứ gì!"
"Thật là ương bướng quá đi! Không thể để chuyện đó xảy ra được!"
"Vâng! Nhất định phải ngăn lại! Tôi sẽ đuổi theo!"
"Đúng vậy! Nhanh lên nào!"
Mahito và mọi người cũng lập tức chạy theo, đuổi theo bóng Amante, cấp tốc lao lên cầu thang.
Đỉnh tháp đã hiện ra ngay trước mắt. Đó là một nơi trống rỗng, chẳng có gì khác ngoài một tấm bia đá khắc dòng chữ "Hãy nói ra ước nguyện của ngươi".
Tại nơi chỉ có bầu trời rộng lớn đến vô tận đó, người đầu tiên đến được lại là Amante.
"Chỉ cần ước ở đây là được đúng không! Vậy thì, hãy xóa sổ các bà mẹ trên thế giới này...!"
Trước khi ước nguyện của Amante được thốt ra!
"Sao mà để cô làm được! Đã đến nước này thì ta sẽ nói ước nguyện trước!… Ừm, ừm…!"
"Phải rồi Mahito-kun! Trước khi đến thị trấn này, Wise đã nói gì đó đúng không! Lúc như thế này thì, nè!"
"Hả? A, đúng rồi! Chính là cái đó!"
Nhận được lời khuyên từ Mamako, Mahito vừa kịp đuổi tới, vội vã nói ra ước nguyện của mình!
"Xin hãy ban cho chúng tôi số trứng gà tươi mới đẻ bằng số người có mặt ở đây!… Khoan đã, ai lại nói ra cái ước nguyện đó chứ!?"
Đó là một màn tự vả đầy tâm huyết.
Thế là, từ tận phương trời xa, một vỉ trứng sáu quả nhẹ nhàng bay xuống, đặt vào tay Mamako. Đó là trứng tươi đủ cho sáu người: Mamako, Mahito, Medhi, Wise, Porta, và cả Amante nữa. Ước nguyện đã được thực hiện!
"Ối chà. Đúng lúc đang hết trứng nên hữu ích ghê. Lời quá rồi còn gì."
Mamako trông vui vẻ cực kỳ! "Bữa sáng mai có cái này là ngon lành rồi!" cô ấy nghĩ.
Khoan đã nào.
"Hả?... K-không thể nào?... K-không phải thế!? Không phải như vậy!... Hãy xóa sổ các bà mẹ khỏi thế giới này! Đây mới là ước nguyện! Mau thực hiện ước nguyện của ta đi!"
Amante vừa đập vào bia đá vừa hét lên, nhưng ước nguyện của cô ta không được thực hiện. Tấm bia đá đã hoàn thành nhiệm vụ liền chìm xuống và biến mất.
"K-không thể nào... Ước nguyện quý giá của ta... Đáng lẽ ước nguyện nào cũng được thực hiện chứ... Sáu quả trứng gà tươi mới đẻ ư?... Khụ khụ! Đúng là ghét nhất mấy bà mẹ màaaaaa!"
Amante vừa khóc ròng vừa lao xuống cầu thang.
Và rồi.
"Xin hãy chữa cho tôi cái thói quen 'tsukkomi' này đi... Làm ơn chữa cho tôi... Chữa đi mà..."
Mahito cũng không ngừng rơi nước mắt, cầu nguyện hết lần này đến lần khác, nhưng ước nguyện này cũng không được thực hiện.