Ngày hôm sau.
Mahito và Mamako bước vào sòng bạc ngay khi vừa mở cửa.
Việc cần làm đầu tiên đã được định sẵn. Họ thẳng tiến đến quầy đổi thưởng, và kiểm tra số tiền cần thanh toán.
Rồi chờ đợi một lúc.
"Anh Mahito! Cô Mamako! Chào buổi sáng!"
"Chào con nhé! Mẹ đã chờ các con mãi!"
"Chào buổi sáng! Cuối cùng cũng đến lúc được giải thoát rồi! Tôi đã chờ dài cổ, à không, dài tai rồi đấy!"
Thỏ Pohta là người đầu tiên, Thỏ Wise và Thỏ Medi cũng nối gót theo sau. Ba cô nàng hớn hở chạy ào đến.
Họ vui mừng khôn xiết, cực kỳ phấn khích, và nhấp nhô không ngừng...
"Này Mahito. Anh nhìn đi đâu đấy hả? Đồ biến thái này!"
"Đâu có biến thái! Tôi nhìn là nhìn cái tai thỏ trên đầu cô đấy. Làm gì có chuyện tôi dùng mắt mà nhìn thấy ngực cô rung rinh được!"
"À, được rồi, hiểu rồi. Tôi sẽ đấm cho anh một trận!"
"Tôi thì lại cảm thấy có ánh mắt vô liêm sỉ đang nhìn mình đấy. Thế nên, Mahito-kun, hãy trả tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi đi. Chỉ cần một trăm năm mươi triệu Mam thôi là được rồi."
"Tôi biết Medi sẽ nói vậy nên tôi đã không nhìn mà. Đừng có mà vòi tiền đồng đội như thế chứ."
Họ trao đổi vài câu chào hỏi qua loa, trong khi Mahito bị Wise giẫm chân.
(Mahito thầm thở phào nhẹ nhõm: "Hai đứa vẫn bình thường như mọi khi nhỉ... Khỏe mạnh là tốt rồi." Chuyện này phải giữ bí mật đấy nhé, vì nghĩ lại thấy hơi bực mình nên cứ coi như không biết gì đi.)
Ngay bên cạnh, Pohta lại sà vào lòng Mamako, không phải Mahito như cậu mong muốn.
"Là cô Mamako đây ạ! Con nhớ cô quá!"
"Ôi chao, đúng là bé cưng thích làm nũng mà. Hi hi."
"Ố ồ! Cháu xin lỗi ạ! Cháu lỡ...!"
"Không sao đâu con. Cứ tự nhiên làm nũng nhé. Mẹ cũng nhớ Pohta lắm đấy. ...Nhưng không sao đâu. Từ giờ mẹ sẽ đưa Pohta về với mẹ rồi."
Vậy thì, hãy bắt đầu thủ tục cuối cùng thôi. Mamako tiến hành trao đổi với nhân viên quầy đổi thưởng.
Phần việc bên kia cứ để Mamako lo, còn ở đây thì...
"À... này Wise, Medi, hai cô có thể nghe tôi một chút không?"
Mahito hơi ngần ngại gọi hỏi. Để không để lại khúc mắc khó chịu nào, cậu cần phải nói rõ.
"Chuyện này là ý kiến riêng của tôi thôi, trước hết tôi muốn ưu tiên chuộc Pohta về trước, hai cô có hiểu cho tôi không?"
"Đương nhiên rồi! Vì Pohta chỉ là bị Medi lừa phỉnh mà đến thôi mà. Lại còn bị Medi ép buộc làm chuyện gian lận nữa chứ. Thế nên con bé đúng ra là nạn nhân mà."
"Wise cũng đã đồng tình rồi. Kẻ đồng lõa. Tội ác như nhau. ...À mà, đây không phải lúc để nói mấy chuyện linh tinh vớ vẩn này... Mahito-kun, anh không cần phải lo lắng đâu?"
"Đúng vậy! Chuyện ai được chuộc trước, ai sau, không đời nào khiến tình bạn của chúng tôi rạn nứt đâu."
"À, phải rồi... đúng thật. Đúng là lo lắng thừa thãi mà."
"Đúng vậy ạ. Thế nên Mahito-kun, xin cứ nói thẳng ra đi. Rằng người sẽ được chuộc về cùng với Pohta chính là tôi đây!"
"Hả? Medi, cô đang nói cái gì thế? Người thứ hai chắc chắn phải là tôi chứ."
Ngay lập tức, không khí trở nên căng thẳng. Wise lườm nguýt, Medi thì mỉm cười, cả hai im lặng nhìn chằm chằm vào nhau. ...Bọn họ, vừa nãy chẳng phải vừa nói gì đó sao?
Mà khoan đã.
"À ừm... các cô bình tĩnh nghe tôi nói này... Tổng số tiền mẹ tôi thắng là một tỷ hai trăm triệu, trong đó một tỷ đã được dùng để chuộc Pohta về rồi..."
"Thế là còn hai trăm triệu nữa, có dư sức để chuộc tôi về với giá một trăm triệu rồi."
"Tôi với giá một trăm năm mươi triệu cũng có thể được chuộc về rồi."
"Nhưng mà... trước đó, cái này đã."
Mahito đưa ra một tờ hóa đơn trước mặt hai cô nàng.
"Cái gì thế này...? Tiền ăn uống mà ghi những hai trăm triệu là sao?!"
"Hóa đơn này được đưa cho tôi ở quầy đổi thưởng... Họ nói đó là phí dịch vụ phòng đấy. Và muốn chúng ta thanh toán nó trước."
"Hả?!... Khoan đã nào!? Dịch vụ phòng mà tận hai trăm triệu thì có phải quá đáng lắm không?!"
"Đúng là chúng tôi có gọi bánh kẹo và nước trái cây thật, nhưng làm gì có chuyện số tiền lại ngớ ngẩn đến thế..."
"Chắc là Solera cố ý làm vậy vì cay cú đây mà. Vì vậy, tiền của chúng ta đã cạn sạch rồi. Theo đó..."
Trước khi Mahito kịp nói ra lời cuối cùng, hai cô nàng đang căng thẳng bỗng xích lại gần nhau.
"Medi! Chúng ta hãy làm hòa nhé!" Wise cười toe toét.
"Đúng vậy! Chúng ta hãy đối xử tốt với nhau!" Medi cười tủm tỉm.
Có vẻ như nhóm bị bỏ lại đã kết giao một tình bạn mới. Họ khoác tay nhau thân thiết, và liên tục thúc chỏ vào sườn đối phương, 'thịch thịch thịch thịch'. Đó chính là tình bạn đấy.
Thôi thì cứ để họ làm gì tùy thích, nhưng rồi "Mahito cũng không phải vô tội đâu nhé", "Anh đã ăn bánh Macaron đúng không?", "Món đó đắt ghê lắm đấy!", khiến Mahito cũng bị thúc chỏ vào sườn liên tục.
Mamako và Pohta trở về từ quầy đổi thưởng.
"Mọi người, đợi lâu rồi nhỉ. Thủ tục của Pohta đã xong rồi đấy."
"Con được tự do rồi ạ! Mọi người xem trạng thái của con này!"
Pohta cho hiển thị màn hình trạng thái ở dạng ba chiều để mọi người cùng xem.
Nghề nghiệp hiển thị đã trở lại thành [Thương Nhân Lữ Hành]. Mặc dù vẫn giữ nguyên hình dạng cô nàng thỏ và vui vẻ nhảy nhót, nhưng có vẻ mọi thứ đã thực sự trở lại bình thường.
"Giờ con lại có thể dùng kho lưu trữ của tổ đội như trước rồi ạ! Cũng có thể chế tạo vật phẩm nữa! Con sẽ giúp ích được cho mọi người!"
"Ôi tốt quá rồi. Thế là yên tâm một phần."
"Vật phẩm hay trang bị thì cũng tốt đấy, nhưng hơn hết, Pohta là người chữa lành tâm hồn cho tổ đội chúng ta... và cũng là một trợ thủ quan trọng thay tôi bầu bạn với mẹ nữa... Pohta trở lại thật sự tốt quá rồi... Ừm ừm, vậy thì..."
Đã chuộc lại được đồng đội, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.
"Vậy thì, chúng ta lên đường phiêu lưu thôi!"
"Vâng! Con sẽ đi theo mọi người đến bất cứ đâu ạ!"
"Chúng ta sẽ khởi hành hướng đến một thị trấn an toàn, nơi không có những cửa hàng nguy hiểm như sòng bạc nữa."
Ba người họ hăng hái bước đi...
Và rồi.
"« ... »" Wise và Medi, im lặng, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như búp bê bị vứt ở bãi rác. Thật sự đáng sợ. "Đùa thôi mà!" "Chỉ là đùa thôi!" "Đùa đấy ạ!" Đó chỉ là một câu nói đùa vui thôi. Đương nhiên không phải thật lòng.
"À, à ừm! Về Wise và Medi thì, tôi sẽ cố gắng giải quyết trong ngày hôm nay mà! Nên cứ yên tâm đi nhé! Phải không mẹ!"
"Đương nhiên rồi. Wise cũng như Medi đều là những người bạn quý giá mà. Tuyệt đối sẽ không bỏ rơi các con đâu."
"Con cũng sẽ giúp đỡ mọi người mà không bị coi là phạm luật đâu ạ!"
"Cảm ơn Mamako, Pohta. Tôi đang mong chờ đấy... à không, tôi cũng sẽ cố gắng mà. Tôi sẽ không trở thành cái kiểu Mahito vô dụng, chẳng làm được gì dưới cái bóng của Mamako đâu."
"Tôi cũng sẽ làm hết sức có thể. Không thể nào cứ dựa dẫm hết vào Mamako-san như thế được, làm đồng đội mà vô dụng như Mahito-kun thì thật đáng xấu hổ lắm."
"Khụ... Cả hai đứa, rõ ràng lúc đó có mặt ở đấy đâu...! Mà lại nói toàn những lời chẳng sai vào đâu được...!"
"Thôi được rồi. Vậy thì, chúng tôi phải quay lại làm việc đây."
"Tạm thời thì chúng tôi phải tạm biệt Mamako-san và Pohta ở đây rồi."
Wise ôm chặt lấy Mamako và Pohta, rồi liếc nhìn Mahito bằng ánh mắt lạnh như băng. Medi cũng ôm chặt lấy Mamako và Pohta, và nở một nụ cười xã giao với Mahito. ("Cái thái độ phân biệt đối xử kiểu này là sao đây chứ...?") Mahito suýt nữa thì nghĩ đến chuyện bỏ lại hai cô nàng này mà đi du lịch thật.
"À, phải rồi, phải rồi. Này Pohta. Giờ con có thể dùng vật phẩm hồi sinh được rồi đúng không?"
"Đúng vậy ạ. Cô có thể xử lý cái quan tài đó giúp cháu không?"
"Vâng! Cứ giao cho con ạ! Con sẽ hồi sinh người đó và nghe ngóng thông tin nhé!"
"Cái quan tài đó, và thông tin..."
"À, ra vậy, ra vậy. Thế là mọi người đã giữ nó cẩn thận giúp tôi rồi. Vậy thì, chúng ta phải đến đó trước khi đi kiếm tiền rồi... Mà khoan đã, có thông tin gì hả?"
Wise và Medi quay lại với công việc cô nàng thỏ. Mahito, Mamako và Pohta đi đến chỗ người kia.
Họ chia thành hai nhóm và bắt đầu hành động.
Trong lúc đó, tại phòng giám đốc.
"Tôi xin báo cáo. Thủ tục trao đổi của Pohta đã hoàn tất suôn sẻ."
"Aishhh~ Mất công lắm mới bảo hộ được con bé mà~ Lại bị Daikou Mamako dễ dàng đưa đi mất rồi~ Thật sự là không thể không phàn nàn được mà~ Hừ hừ~"
Solera, sau khi nhận báo cáo từ vị phó giám đốc lớn tuổi, liền úp mặt xuống bàn làm việc 'phịch' một tiếng, tay chân thì đập loạn xạ, giận dỗi không ngừng. ...Vị giám đốc này tuy lớn tuổi hơn Mahito nhưng lại cứ như một đứa trẻ con vậy.
Nhưng giờ có nói gì cũng đã muộn. Cô ta thừa biết điều đó.
Như để giải tỏa nỗi bực dọc, Solera vỗ mạnh xuống bàn làm việc một tiếng 'bốp', rồi từ tốn ngẩng đầu dậy.
"Ừm. Hiểu rồi~. Cảm ơn đã báo cáo~. ...Vậy thì tôi sẽ hủy kỹ năng của mình nhé~. Vì vận may của khách hàng sẽ tăng lên mất, nên hãy điều chỉnh tỷ lệ thắng ở sảnh dưới nhé~."
"Cô định hủy kỹ năng sao?... Nếu vậy, tôi e rằng hai người còn lại cũng sẽ dễ dàng được chuộc về mất..."
"Cứ để họ chuộc về cũng được mà~. Vì tôi chỉ cần mỗi Pohta thôi~. ...Nếu cứ để họ ở lại quá lâu~, rồi họ điều tra khu tầng hầm sòng bạc này~, thì bên đó mới phiền phức hơn chứ~... Nên là~, mấy chuyện còn lại phó giám đốc cứ tự lo liệu nhé~. Mấy việc ở sòng bạc này tôi giao lại cho ông đấy~. Tôi sẽ chuyển quyền hạn sang cho ông nhé~, được chưa~?"
Dù bị gọi bằng 'chan' (cách gọi thân mật), vị phó giám đốc vẫn không hề tỏ ra khó chịu, mà cung kính cúi chào rồi rời khỏi phòng.
Solera thở dài một hơi thật mạnh, rồi thoải mái ngả lưng vào chiếc ghế giám đốc yêu thích.
"Phù~... Tuy vẫn còn bất mãn lắm~, nhưng thế này cũng được rồi~. Tôi khác hẳn với tên ngốc Mamante~, không bận tâm đến việc thắng thua với Daikou Mamako đâu nhé~... Quan trọng hơn là tôi phải thúc đẩy kế hoạch của tổ chức mới phải~... Nếu thí nghiệm đang tiến hành ở đây thành công thì~... Hừm hừm hừm~..."
Tổ chức chống đối Liberre, một nhóm những kẻ chống lại cha mẹ. Solera, một cán bộ cấp cao của tổ chức đó, mong muốn chiến thắng của tổ chức chứ không phải của cá nhân.
Nếu thí nghiệm đang diễn ra được hoàn thành suôn sẻ, đó sẽ là chiến thắng của tổ chức.
Vì vậy, dù đã tận dụng hết các kỹ năng của mình, dù bị Mamako thắng đậm ở sòng bạc, dù Pohta bị dễ dàng chuộc lại, cô ta chẳng hề bận tâm chút nào cả...
"Khừ khừ~ Đáng ghét quá đi mất~!" Cô ta vỗ bàn làm việc 'bốp bốp bốp bốp!'
Đó là Solera đang vò tóc, đập loạn xạ vào bàn làm việc. Đúng là một kẻ thành thật với cảm xúc của mình.
"Aishh~ Nếu đã vậy~, để trả đũa~, tôi sẽ chơi đùa thật thỏa thích với mấy bà mẹ vô dụng kia~! Tôi đã sẵn sàng để chơi đùa rồi đây~!"
Solera lấy ra một tập tài liệu từ ngăn kéo bàn làm việc.
Trong đó ghi chép thông tin về những người đang sống ở Okanyaade. Đặc biệt là chi tiết về cấu trúc gia đình của họ.
Ai là mẹ, ai là con. Cô ta nheo mắt đầy ác ý, cẩn thận xem xét từng người.
"Hừm hừm hừm~... Sòng bạc dành cho những bà mẹ ngu xuẩn, vô dụng, không còn gì để cứu vãn đã mở cửa rồi đây~. Hừm hừm hừm~!"
Solera bật dậy đầy khí thế, rồi nhởn nhơ rời khỏi phòng giám đốc.
Ba người Mahito, Mamako và Pohta di chuyển từ sòng bạc sang khu nhà ở của nhân viên.
Trong lúc đi dọc hành lang, Mahito liếc nhìn tờ rơi có tiêu đề [Yêu Cầu Thu Hồi Vật Phẩm Quý Giá].
"Thảo nào tờ rơi này lại cứ lồ lộ thò ra từ cái quan tài của người kia... Hừm..."
"Chị Wise và chị Medi đã nói rằng đây mới là thứ quan trọng hơn! Còn tờ rơi về sòng bạc thì hình như là do giám đốc Solera gửi đến ạ!"
"Chuyện đó thì không sai đâu, vì chính cô ta đã tự thú mà. ...Mà dù sao thì, việc đó là một mưu mẹo để dụ chúng ta đến sòng bạc thì vẫn không thay đổi."
"Tờ rơi về sòng bạc? Này Ma-kun, cái đó là..."
"À... nói thật là, chính vì tờ rơi đó mà mẹ đã khởi động một kế hoạch bí mật đấy... Chuyện đó thì, để tôi kể rõ sau khi tình hình này được giải quyết xong nhé! Giờ thì ưu tiên chuyện này trước đã!"
Họ bước vào căn phòng nơi Pohta và những người khác đã ở lại.
Quả nhiên bên trong căn phòng xa hoa như một phòng suite, tràn ngập một mùi hương ngọt ngào nào đó, và bánh kẹo cùng nước trái cây của dịch vụ phòng với giá cắt cổ được chất đầy trên bàn.
"Người kia ở đâu?"
"Con thấy để dưới sàn thì không hay nên đã đặt lên giường rồi ạ! Ở đây ạ!"
Được Pohta dẫn đường, khi nhìn vào phòng ngủ thì.
Trên một trong những chiếc giường cỡ Queen trong phòng có đặt một cái quan tài. "Con sẽ hồi sinh người đó!" Pohta lấy ra một viên bảo châu to bằng nắm tay từ chiếc túi đeo vai, đặt lên trên quan tài thì... cái quan tài tan biến thành sương mù, và một nữ tu sĩ bí ẩn xuất hiện. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Shirase.
Shirase đứng dậy, và cúi chào với vẻ mặt bình thản như thường lệ.
Chào mọi người. Lần này lại được hồi sinh, xin cảm ơn mọi người rất nhiều. Tôi là Shirase đây, xin được "thông báo" một điều đây ạ!
"Đâu cần phải là 'của chúng tôi' đâu chứ."
"Đừng nói những lời lạnh lùng như vậy chứ. Tôi là người giám sát của mọi người, đã thân thiết đến mức có thể nói là một thành viên trong nhóm rồi mà... Ơ? Hình như Wise và Medi không có ở đây thì phải..."
"Hai người đó có chút chuyện riêng nên..."
"Họ đang làm người mẫu thỏ, làm việc ở sòng bạc đó ạ!"
"Vậy à. Nếu đã biết được chỗ ở của họ thì cứ tạm cho là ổn đi ạ. ...Thôi được rồi, đã gặp nhau thế này, tôi xin được 'thông báo' cho mọi người một tin tức đặc biệt đây. Đúng là chỉ có Shirase tôi mới có những thông tin thế này mà."
Shirase liếc nhìn tờ rơi trong tay Masato.
"Có vẻ như mọi người đã xem qua yêu cầu từ phía chúng tôi rồi nhỉ."
"Tạm thời thì vậy. Là thu hồi một vật phẩm quý giá từ dưới tầng hầm sòng bạc đúng không ạ?"
"Vật phẩm quý giá đó là loại nào vậy ạ!"
"Là vật báu gì đó chăng..."
"Đúng vậy. Mọi người cứ coi đó là một báu vật huyền thoại cũng được ạ. ...Dù sao thì, đó là một thứ mang sức mạnh có thể chi phối cả thế giới này cơ mà."
"Chi phối cả thế giới ư, quả là nói quá lên rồi đấy..."
"Vâng. Đó là sự thật."
Trước lời càu nhàu hơi ngán ngẩm của Masato, Shirase vẫn nhìn thẳng vào cậu một cách nghiêm túc.
"Vật phẩm quý giá mà tôi muốn nhờ mọi người thu hồi có tên là "Alzaré"."
"Alzaré... Cái tên lạ thật đấy."
"Thực chất, đó là một chương trình dùng để thiết lập suy nghĩ và hành vi của các NPC. Bởi vì khi sử dụng chương trình này, nhân vật sẽ được 'nuôi dưỡng' như con cái, nên nó được đặt tên theo một từ có nghĩa là 'nuôi dưỡng' trong một ngôn ngữ nào đó."
"Chương trình cài đặt nhân vật ư? Đó lại là mục tiêu thu hồi... Hơi khó hiểu..."
"Mọi người nghi ngờ cũng phải thôi. Đó vốn là dữ liệu cần thiết để xây dựng thế giới game, không hề có ý định cho nó xuất hiện trong thế giới này. Thế nhưng... đã có kẻ lợi dụng, trích xuất bất hợp pháp chương trình đó, biến nó thành một vật phẩm. Có lẽ nói chính xác hơn là có một 'tổ chức' đã tạo ra sự tồn tại đó."
"Tổ chức... À, ra là vậy..."
Cái tên tổ chức phản kháng Libere chợt hiện lên trong tâm trí Masato.
"Đúng rồi... Lần trước chúng còn tẩy não NPC tấn công mẹ mình nữa chứ... Chẳng lẽ chuyện đó cũng..."
"Viên đá quý màu đen được thu hồi trong vụ án hôm trước chính là vật mang chức năng đó. Khi chúng tôi định đối chiếu vì lo sợ chương trình thiết lập đã bị sao chép, thì hóa ra chương trình gốc đã bị đánh cắp hoàn toàn."
"...Nói ra điều này có lẽ hơi thất lễ, nhưng bên điều hành đây không biết đến khái niệm 'bảo mật' sao ạ?"
"Chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ để chống lại việc truy cập từ bên ngoài. ...Thế nhưng, đối với những hành vi gian lận do thao tác từ bên trong thì..."
"Hả? Bên trong là sao ạ?"
"À, không, xin mọi người hãy cứ coi như chưa nghe gì cả. Chúng tôi đang điều tra nên chưa thể nói rõ chi tiết được. Thật xin lỗi."
Dường như cuộc điều tra về loạt vụ án gần đây đã có tiến triển gì đó...
"À này, Shirase-san..."
"Nếu bị truy hỏi nữa thì tôi sẽ cởi đồ đấy." Vừa nói, cô nàng vừa vén nhẹ vạt váy lên.
"V-vâng, tôi hiểu rồi! Tôi không hỏi nữa đâu ạ!" Sức uy hiếp từ làn da con gái quả thật đáng sợ. Một cậu bé thì làm sao có thể chống cự nổi.
Dù sao đi nữa.
"Theo điều tra của ban quản lý, có vẻ như Alzaré đang được giấu dưới tầng hầm của sòng bạc. Nhiệm vụ lần này là mọi người hãy nhanh chóng thu hồi nó. ...Thật muốn nói là 'trước khi nó bị lợi dụng' nhưng..."
"Ôi chao, đã bị sử dụng rồi ư?"
"Có lẽ là đã bị sử dụng rồi..."
"Hừm... Giám đốc Solera là một trong Tứ Thiên Vương của Libere mà... Hắn ta dùng kỹ năng làm giảm năng lực, khiến vận may của đối thủ cũng tụt dốc, chẳng ai thắng được, vậy mà khách vẫn cứ lũ lượt kéo đến... Có khả năng hắn ta đang làm chuyện mờ ám lắm. Hoặc cũng có thể hắn ta đang sử dụng nó theo một cách khác nữa."
"Ồ ồ. Mọi người đã nắm rõ cả thân phận của giám đốc và kỹ năng của đối thủ rồi ư... Đúng là mọi người đáng tin cậy thật đấy. Vậy thì..."
Shirase bước xuống giường, cúi đầu thật sâu trước Masato và mọi người.
"Lần nào cũng làm phiền mọi người, tôi thật sự xin lỗi... Lần này cũng, mong mọi người giúp đỡ nhé!" Cô nàng khẽ gập người.
"Ối trời ơi. Nhẹ nhàng ghê nhỉ."
"Từ khi game bắt đầu đến giờ, tôi chỉ toàn nhờ vả mọi người thôi mà. Tôi sợ nói mãi một kiểu thì mọi người sẽ chán nên đã thử thay đổi. Mọi người thấy thế nào ạ?"
"Đương nhiên chúng tôi sẽ hợp tác mà. Đây là lời nhờ vả từ chính Shirase-san cơ mà."
"Vâng! Em cũng sẽ giúp ạ!"
"Mamako-san, Pochi-san, cảm ơn mọi người. ...Tiện thể, Masato-kun cũng đã tạo ra tình huống khiến mình không thể không đồng ý được, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều."
"Khụ... chết tiệt, nếu mẹ và Pochi đều nói sẽ giúp thì tôi cũng đành phải làm thôi... Sao lại không thèm hỏi ý kiến tôi một lời nào thế này... Tôi là đồ thừa thãi à... Cách đối xử này lạ lùng quá rồi... Lẽ ra nên hỏi ý kiến tôi thêm chút nữa chứ..."
À, đúng rồi.
Có một chuyện. Masato có điều cần phải nói ngay lúc này.
"À, đúng rồi. Giúp Shirase-san thì được thôi, nhưng còn Wise và Medi thì sao? Chúng ta phải thắng ở sòng bạc để chuộc hai người họ về chứ, họ đang bị ép làm việc vì nợ nần mà."
"À, đúng rồi nhỉ! Mẹ lại lỡ quên mất rồi!"
"Đúng thế ạ! Chúng ta phải cố gắng ở sòng bạc thôi!"
"Wise và Medi là như vậy ư... Hừm... Nhưng tôi nghĩ chuyện đó không cần phải lo lắng đâu ạ."
"Không cần lo lắng là sao..."
"Thật tiếc là tôi không thể nói chi tiết được, nhưng ở sòng bạc này có cộng tác viên của ban quản lý. Họ là người đáng tin cậy nên mọi người cứ yên tâm giao phó chuyện của hai người đó. ...Vì vậy, xin mọi người hãy giúp đỡ trong việc đoạt lại Alzaré."
"Ừm, nếu Shirase-san đã nói vậy thì..."
"Đúng vậy. Vậy thì mẹ con mình sẽ hợp tác với Shirase-san nhé."
"Vâng! Em cũng sẽ giúp ạ!"
"Cảm ơn mọi người rất nhiều. Vậy thì chúng ta bắt tay vào chuẩn bị ngay thôi ạ."
Trong khi đó, tại sảnh sòng bạc...
Wise đang làm việc rất hăng say.
"Này, tôi mang đồ uống đến rồi đây. Thế nên, trả tiền boa đi chứ. Đừng có keo kiệt, trả bao nhiêu thì trả hết ra đây."
"Chưa đưa đồ uống mà đã đòi tiền boa rồi à. Đúng là một cô người mẫu thỏ tham lam... À mà thôi, được rồi. Hôm nay tôi thắng đậm mà. Đây này."
"Ôi chà! Cho cả một vạn luôn ư! Hào phóng quá đi mất! Cảm ơn nhiều nhé! ...Vậy thì tôi sẽ mang thêm cho anh một ly nữa, anh nhớ chuẩn bị tiền cho lần sau nhé. Hứa đó!"
"Hả?... Nhưng tôi đâu có gọi thêm đâu..."
Medi cũng đang làm việc rất nhiệt tình.
"Kính thưa quý khách, xin phép cho tôi hỏi một chút được không ạ? Xin lỗi, tôi muốn kiểm tra túi áo của ngài một chút ạ..."
"Hả? Trong túi áo làm gì có gì... Ơ!? Có thẻ bài ư!? Chậc, không phải đâu!? Tôi không biết! Tôi không hề gian lận!"
"Cũng có thể là ai đó đã bỏ vào, nhưng vì tôi đã tình cờ phát hiện ra hành vi gian lận này, nên cuộc đời của quý khách đến đây là kết thúc rồi. Xin chia buồn ạ."
"Đ-đâu thể nào... À, đúng rồi! Tôi sẽ đưa hết số chip vừa thắng được cho cô! Cô hãy giả vờ như chưa thấy gì đi! Nha! Tôi xin cô đấy!"
"Thôi được rồi. Chỉ lần này thôi nhé? ...Hô hô hô..."
Ai đã bỏ thẻ bài vào túi khách đây?... Chỉ mong không phải Medi. Chắc chắn không phải Medi đâu. Cứ coi là vậy đi.
Wise và Medi hội ý, khoe với nhau đống chip chất đầy đến mức muốn tràn cả ra khỏi tay. Cả hai đều kiếm được bộn tiền. Nụ cười tự nhiên hiện lên trên môi họ.
"Ối giời ơi. Nhìn cái này xem! Kiếm được bộn tiền luôn đó!"
"Có vẻ là vậy, nhưng về số tiền thì tôi có vẻ nhiều hơn. Tôi thắng rồi."
"Được rồi được rồi, cứ cho là vậy đi. Dù sao thì Medi cũng nợ nhiều hơn mà. ...Mà nói chứ, hình như hôm nay khách thắng quá nhiều thì phải?"
"Đúng vậy. Thậm chí còn không thấy khách nào thua cả."
"Có lẽ cửa hàng đang có dịch vụ bí mật gì đó... Thế nên,"
Wise ôm chặt đống chip quý giá, lao đến khu vực máy đánh bạc và ngồi xuống.
Cô vô thức chọn một chiếc máy kiểu "flat-top" – không có tỷ lệ trả thưởng cao nhưng lại ra số thắng nhiều. Đây là lựa chọn tối ưu để tăng số tiền trong tay. May mắn thật.
"Được rồi, vậy thì tôi cũng sẽ thắng đậm cho xem. Đặt hết chip vào, chiến thôi!"
"Khoan đã Wise. Chúng ta vẫn đang trong giờ làm việc mà?"
"Tôi biết chứ, nhưng không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Giờ thì ngay cả chúng ta cũng có thể thắng mà. Cứ dựa dẫm vào Mamako-san mãi cũng không tốt chút nào đúng không?"
"Đúng là tôi cũng muốn tự mình xoay sở nếu có thể nhưng..."
"Với lại, hình như có nhân viên khác cũng đang chơi mà. ...Này, đằng kia kìa."
Wise chỉ tay về phía chiếc máy đánh bạc cách đó hai chỗ ngồi.
Ở đó...
"Không biết có ý gì nhưng Solera đã hủy bỏ kỹ năng của hắn ta rồi thì phải... Đây là cơ hội... Muốn gỡ gạc lại thì chỉ có bây giờ thôi! Bỏ hết chip vào!"
Một nữ nhân viên đang lẩm bẩm gì đó, vừa lén lút bỏ chip vào máy đánh bạc.
Cô ta không phải người mẫu thỏ, mà là cô gái hổ.
Trên đầu cô ta không phải tai thỏ, mà là tai hổ... không phải, hình như là búi tóc được buộc giống tai. Cô ta mang vớ cao cổ họa tiết da hổ.
Mà nói đúng hơn, cái kiểu tóc đuôi ngựa hơi xù và khuôn mặt nhìn nghiêng đó...
Medi giật mình run rẩy.
"W-Wise? Tôi có vẻ quen với khuôn mặt của người đang chơi bên kia thì phải..."
"À, thì là đồng nghiệp với nhau mà, quen mặt cũng bình thường... khoan đã... hả? Amante?"
Amante dường như định lùi lại vì kinh ngạc, nhưng có vẻ cô ta không thể rời khỏi máy đánh bạc đã đặt hết số chip vào, nên đành cố gắng ở lại đó.
Wise hơi run sợ.
"C-cô... sao lại ở đây chứ...?"
"Tôi không cần phải kể lể chi tiết rằng tôi đến đây để hợp tác với Solera, một trong Tứ Thiên Vương, nhưng lại bị hắn ta từ chối thẳng thừng, và cuối cùng thì thua thảm hại ở sòng bạc, nợ nần chồng chất nên đang cố gắng gỡ gạc lại đâu!"
"À, đ-đúng vậy à... Cô vẫn tự mình giải thích tuồn tuột như mọi khi, thật là tiện lợi quá..."
"Tôi không nhớ là đã giúp gì đâu nhé! ...Hừm. Thôi được rồi. Giờ tôi đang rất bận. Không có thời gian tiếp chuyện mấy người đâu. Thế nên, tôi sẽ bỏ qua cho mấy người. Mau biến khỏi mắt tôi đi."
"À, ừm, vậy thì, chúng tôi xin nghe lời cô..."
Khi Wise định lén lút rời chỗ...
"Wise! Đối thủ là kẻ thù của chúng ta đó! Chạy trốn thì làm được gì hả!"
"Khoan đã Medi! Cô nói vậy cũng vô ích thôi! Con bé này mạnh như điên ấy! Tôi thì bị đổi nghề thành người mẫu thỏ, không thể dùng phép thuật được chút nào! Chỉ số cũng như người bình thường thôi! Đánh đấm gì đó, nghĩ kiểu gì cũng không thể được đâu!"
"Cố gắng lên một chút! Quyết tử chiến luôn!"
"Thế thì cô tự làm đi! Mà cô chạy đến tận đâu rồi thế hả!"
Medi đã hoàn tất việc rút lui đến tận cuối sảnh sòng bạc. Đúng là Medi có khác!
Bỗng.
"Quyết định khôn ngoan đấy. Mau chạy đi. Như vậy cũng tiện cho tôi hơn."
"...Hả? Tiện cho cả cô nữa ư?"
"Bởi vì tôi cũng giống như Hiền Giả Wise thôi. Tôi cũng bị mắc nợ, bị đổi nghề rồi. Chỉ số cũng ngang với người thường. Kỹ năng bị động phản đòn cũng không thể kích hoạt. Thậm chí tôi còn muốn khóc thét mà chạy trốn nữa cơ... Mà, những lời này tuyệt đối không thể nói ra được."
Amante đã nói thẳng ra. Thì ra là vậy.
Ngay lập tức, Wise nở một nụ cười ranh mãnh.
"Hừm, hóa ra cô cũng ở trong tình trạng giống tôi à... Vậy thì... Đây là cơ hội! Tôi đây sẽ hạ gục một trong Tứ Thiên Vương cho mà xem! Đánh cho cô bay màu luôn!"
Wise đầy khí thế. Cô bẻ khớp ngón tay răng rắc rồi đối đầu với Amante.
Còn Amante, trên vầng trán xinh đẹp của cô ta nổi lên một đường gân xanh, cô ta trừng mắt nhìn thẳng vào Wise. Đã bị khiêu chiến thì không có chuyện bỏ chạy.
「Muốn đánh bại ta ư? Khà khà, nói chuyện hay thật đấy... Được thôi! Nếu bên đó đã muốn thế, thì ta đây chấp hết! Ta sẽ cho một trong số đồng đội của Đại Hảo Maamako bay màu luôn! Mà nói gì thì nói, hiện tại ta cũng chưa thể dùng hết sức đâu!」
「Hãy phân thắng bại bằng luật của con gái! Con gái đánh nhau là!」
「Ai đáng yêu hơn thì người đó thắng!」
Ngay lập tức, Wise và Amante tạo dáng!
Bunny Wise hoàn toàn nhập tâm vào vai cô thỏ đáng yêu từ tận đáy lòng, và với nụ cười rạng rỡ, cô nàng tạo dáng hôn gió! Chụt! ☆
Còn Amante thì, lại tận dụng khí chất của loài mèo lớn, làm dáng mèo con vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu! Meow! ☆
Và ở một bên khác.
「Nào quý khách. Cô thỏ và cô gái hổ, quý vị có muốn thử đặt cược xem ai thắng không ạ?」
「Ô hay. Phân thắng bại bằng độ đáng yêu à. Trò này cũng hay đấy chứ. Được thôi. Tôi cược một triệu vào cô thỏ.」
「Vậy tôi cược hai triệu vào cô gái hổ! Tôi cược hết số tiền thắng hôm nay vào cô ấy!」
「Ai nhận được nhiều chip hơn sẽ thắng. Mọi người cứ việc tham gia nhiệt tình nhé. À mà này, dù gọi là cá cược nhưng thực chất đây giống như một cuộc bỏ phiếu vậy, nên số chip quý vị đã góp sẽ không được hoàn trả lại đâu nhé.」
Những chỗ quan trọng thì nói lí nhí, Medi thì đang hì hụi kiếm tiền.
Và rồi.
「...Mấy cô bé này thật là năng động ghê. Khà khà.」
Cụ phó quản lý, người vẫn luôn lặng lẽ quan sát với nụ cười hiền hậu, cũng đứng ngay cạnh hai cô.
Đây là đội tìm kiếm Alzale.
Trước khi rời phòng, Masato ôm đầu.
「...Khụ... lại phải chứng kiến cảnh này nữa sao...」
「Hehe. Mẹ thỏ đây mà, thỏ con.」 Nháy mắt! ☆
Mẹ thỏ Maamako tái xuất giang hồ. Con trai đã đau đầu lắm rồi.
Nếu chỉ có thế thì đỡ, đằng này lại không phải.
「Masato-kun. Đừng chỉ nhìn Maamako-san như thế, tôi cũng muốn nghe nhận xét từ cậu đấy, thỏ con?」
「À, vâng... nhưng mà, cô Shirase...」
「Xin thông báo, tôi bây giờ không phải Shirase, mà là Bunnyse đấy, thỏ con.」
「À, vâng, thế ạ... Thế là tôi phải nhập vai theo đúng không ạ...」
Đứng sừng sững trước Masato chính là Shirase, nay đã đổi tên thành Bunnyse.
Quả không hổ danh, cô nàng diện trang phục thỏ, với tai thỏ, bộ đồ cắt cao và quần tất lưới. Cô ấy mới chỉ ngoài hai mươi, vóc dáng lại cực kỳ chuẩn nên trông hợp kinh khủng, thế nhưng...
Người này thực chất cũng là mẹ của một đứa con, vậy nên đây chính là "mẹ thỏ".
「Khà khà... Cậu thấy sao hả Masato-kun thỏ con? Vẻ ngoài mẹ thỏ của một người mẹ thế này, cậu thấy thế nào hả thỏ con?」
「Nói thật lòng thì, cháu thấy còn đỡ hơn mẹ ruột cháu nhiều lắm.」
「Ồ, phản ứng lại tích cực bất ngờ đấy, thỏ con. Thật ngoài dự đoán, thỏ con. Một người mẹ thỏ như tôi có trong phạm vi chấp nhận được không, thỏ con?」
「Đương nhiên rồi, so với cảnh mẹ ruột cháu mà diện đồ thỏ thì... ha ha... hầu hết mọi chuyện đều trở nên dễ tha thứ hơn rất nhiều... ha ha...」 Thật là hết hơi.
「Xem ra tinh thần cậu đã bị tổn thương rồi, thỏ con ạ, tôi sẽ trêu chọc vừa phải thôi.」
「À, cái đó, anh Masato! Vậy cô bunny girl của riêng anh thì sao ạ!」
「Đáng yêu cực kỳ. Thật sự rất đáng yêu. Chính sự đáng yêu đó là cứu cánh duy nhất lúc này của anh.」
「Dạ, dạ, cháu ngại quá!」
Cô bé bunny girl nhỏ nhắn nghiêm chỉnh chào kiểu quân đội. Ừm. Thật là một sự an ủi.
Và thế là, các cô gái đều mặc trang phục thỏ. Tiện thể, Masato đã gửi áo khoác cho Pohta và giả dạng một người chia bài giả.
Đây là một chiến lược.
「Vậy thì, khi mọi người đã giả dạng thành nhân viên rồi, chúng ta hãy xuất phát thôi, thỏ con. Từ giờ trở đi sẽ là điều tra bí mật, nên làm ơn nghiêm túc nhé, thỏ con.」
「Cô mới là người cần nghiêm túc đấy.」
Masato cùng mọi người rời khỏi phòng, đi dọc hành lang.
Đây là điều tra bí mật. Nghiêm túc, trang trọng...
「Maamako-san. Đã có hai mẹ thỏ như thế này rồi, nhân tiện, chúng ta kết hợp thành một đôi đi nhỉ?」
「Ô, hay đấy chứ. Hai ta cùng 'thỏ thỏ' thôi!」
「Dừng lại đi!? Hai người định tung đòn kết hợp khiến con trai chết tức tưởi đấy à!?」
「À mà này cô Maamako. Chuyện cô kể lúc nãy khi đang thay đồ ấy...」
「À đúng rồi. Đang kể dở đoạn thằng Mar-kun nũng nịu thật nhiều đúng không nhỉ. Thế rồi, thằng Mar-kun nói: 'Cho con gối đầu lên đùi đi!', rồi lại nói: 'Đọc truyện cho con nghe đi!', thế là tôi cho nó gối đầu lên đùi rồi đọc truyện cho nghe. Đó quả là một khoảnh khắc tuyệt vời.」
「Ra vậy. Nũng nịu dữ dội thật đấy. Nhờ thế mà bây giờ cô vẫn tràn đầy sức mạnh đúng không?」
「Đúng thế. Tôi cũng sợ luôn vì sức khỏe quá tốt. Đúng là nhờ thằng Mar-kun nũng nịu đấy mà. Hehe.」
「Ra vậy, ra vậy... Vậy ra, đó là kỹ năng của cô sao... hừm...」
「Người ta có thể chết vì quá xấu hổ đấy biết không!? Đừng có nói mấy chuyện đó nữa được không!?」
Có Bunnyse ở đây thì nghiêm túc sao nổi. 「Mà này, cô không còn thêm từ 'bunny' vào cuối câu nữa à?」「Đúng là nếu không liên quan đến "Shirase" thì không thấy ổn chút nào.」「Thế à...?」Cô ấy có một sự cố chấp nhất định. Vì đó là Shirase mà. Vậy thì thôi không gọi Bunnyse nữa, cứ gọi là Shirase đi.
Và rồi.
「Khoan đã. Từ đây trở đi, nói đùa sang một bên, phải cẩn thận đấy.」
Đột nhiên, Shirase đã ngăn Masato và những người khác lại, rồi đi trước. Cô ấy nhẹ nhàng quan sát tình hình phía sau khúc cua... rồi khẽ vẫy tay ra hiệu. Theo hiệu lệnh, Masato nhẹ nhàng nhìn thử.
Phía trước có một cánh cửa, và vài tên mặc đồ đen đang canh gác nghiêm ngặt.
Masato và Shirase lặng lẽ rút lui khỏi vị trí đó, giữ khoảng cách an toàn.
「...Chỗ đó, có khi nào là...?」
「Nó được cho là căn phòng có cầu thang dẫn xuống dưới lòng đất. Thành phố thương mại Okhanyade này được xây dựng trên một thành phố cổ đại huyền thoại bị chôn vùi trong lịch sử, nên...」
「Vậy thì dưới lòng đất sẽ có di tích cổ... Ô, hay đấy! Mùi phiêu lưu phảng phất đâu đây! Kiểu gì cũng sẽ rất phấn khích cho mà xem!」
「Dù nói là cổ đại, nhưng thực ra thì cũng mới được thêm vào dữ liệu một cách nhanh chóng gần đây thôi mà.」
「Đây là game mà! Nhưng tôi muốn cô giữ gìn không khí một chút chứ! Mấy chuyện như vậy tôi đã bảo không cần biết bao nhiêu lần rồi hả!」
「Tôi xin lỗi. Từ giờ sẽ chú ý hơn. Dù sao thì, dưới tầng hầm của sòng bạc này có một không gian khá rộng. Do cách thức xâm nhập bị hạn chế, nên nơi này cực kỳ lý tưởng để cất giấu thứ gì đó.」
「Vậy là Alzale ở đó... đúng không?」
「Vâng. Nhưng như cậu thấy đó, lối vào được canh gác nghiêm ngặt, không thể tiếp cận.」
「Thế là chúng ta phải tìm cách đột phá vào đó sao...」
「Tạm thời, chúng ta hãy thử cách thông thường đã. Masato-kun, cậu có thể hợp tác không?」
「À, vâng. Rõ rồi.」
「Mar-kun, cẩn thận nhé.」
「Cố lên!」
Dưới sự dõi theo của Maamako và Pohta, Masato cùng Shirase xuất phát. Giả dạng thành những nhân viên bình thường, họ rẽ ở góc hành lang và đi đến trước căn phòng...
「Khoan đã.」
Những tên mặc đồ đen lập tức chặn lại. Không biết là khó chịu hay sao, chúng trừng mắt nhìn chằm chằm không chút khoan nhượng. Thật ra thì sợ vãi.
Nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
「Dạ, chào các anh. Mọi người vất vả rồi. Chúng tôi là nhân viên bình thường thôi ạ.」
「Mọi người vất vả rồi. Các anh có việc gì không?」
「Chúng tôi có việc ở căn phòng đó. Nên muốn xin các anh cho qua...」
「Xin lỗi, dù là nhân viên, chúng tôi cũng không thể cho các anh vào. Mời các anh quay về.」
Bị từ chối thẳng thừng một cách lạnh lùng. Những tên mặc đồ đen vẫn đứng im không nhúc nhích. Không còn đường nào để xoay sở. 「Thế, thế ạ...?」「Rõ rồi. Chúng tôi xin phép.」Để tránh bị nghi ngờ, Masato và Shirase đành ngoan ngoãn rút lui.
Họ rẽ ở góc, giữ khoảng cách, rồi gặp lại Maamako và Pohta. Đến lúc họp bàn rồi.
「Haizz. Quả nhiên là không được rồi.」
「Giờ phải làm sao đây!」
「Chính những lúc như thế này mới cần đến cô Maamako. Cô sẵn sàng chưa?」
「Ồ, có chuyện gì vậy?」
Shirase ghé sát tai Maamako thì thầm, lầm bầm gì đó.
Maamako lộ vẻ mặt có chút khó xử, nhưng cuối cùng thì cũng đồng ý.
「...Được rồi. Tôi sẽ thử xem.」
「Nhờ cô đấy. Vậy thì chúng ta đi thôi. Lần này, tất cả chúng ta cùng đi.」
Không rõ đó là chiến lược gì, nhưng Shirase có vẻ rất tự tin. Masato và Pohta nhìn nhau, rồi tạm thời làm theo chỉ dẫn.
Khi Masato và mọi người lại đi đến trước căn phòng, những tên mặc đồ đen vẫn chặn lại như cũ.
Lúc đó, Maamako mỉm cười rạng rỡ và tuyên bố.
「Mấy anh bảo vệ ơi. Nếu muốn, mấy anh có muốn làm "chuyện tốt" với tôi không ạ?」
Cái gọi là "chuyện tốt" đó là gì... Masato, Pohta, và cả những tên mặc đồ đen đều không hiểu rõ lắm, thân thiết mà nghiêng đầu đồng loạt.
Shirase lập tức bước lên phía trước.
「Haizz, đúng là toàn những người chậm hiểu. Nếu nói đến "chuyện tốt" để làm với một cô gái diện đồ thỏ, thì chỉ có một thứ duy nhất thôi. Chắc là tôi nên biểu diễn cho rõ ràng hơn thì phải. Vậy thì Masato-kun, phiền cậu hợp tác một chút nhé.」
「Ơ? Cháu ạ?」
「Sau đó, Pohta-san. Cô có thể chuẩn bị một mảnh vải để bịt mắt không?」
「À, vâng! Vải dùng để tạo vật phẩm có được không ạ!」
「Được thôi. Đưa nó cho Masato-kun đi.」
Pohta lấy ra một mảnh vải dài và hẹp từ túi đeo vai, rồi đưa cho Masato, nói: 「Đây ạ!」
Masato tạm thời nhận lấy, nhưng linh cảm chẳng lành chút nào.
「...Cái đó, cô Shirase, sao lại phải bịt mắt ạ? Cô định bắt cháu làm gì vậy?」
「Đây là chiến lược để đột phá hàng rào bảo vệ thôi. Chỉ vậy thôi. Nào nhanh lên. Di tích cổ đại đang chờ đợi cậu đấy. Màn mở đầu của cuộc phiêu lưu vĩ đại sắp sửa diễn ra rồi.」
「Di tích cổ đại... Đại phiêu lưu... Khụ, khụ, bị dụ dỗ rồi...」
Thật sự là linh cảm chẳng lành chút nào, nhưng bị những lời nói hấp dẫn đó dụ dỗ, Masato đành nhắm mắt đưa chân, quấn chặt miếng vải bịt mắt.
「Thật mừng vì cậu là một dũng sĩ biết điều. Vậy thì Maamako-san, xin cô hãy làm theo những gì tôi đã hướng dẫn lúc nãy nhé.」
「Được thôi. Vậy thì mẹ sẽ "phục vụ" Mar-kun thật chu đáo đây.」
「Này, chờ đã. Phục vụ cháu á...?」
「Vậy thì đây là màn biểu diễn. Mấy anh mặc đồ đen chú ý quan sát nhé.」
Masato bị bịt mắt nên không biết mấy tên mặc đồ đen đang nhìn với vẻ mặt thế nào. Chỉ im lặng chờ đợi thì...
Đột nhiên, đầu cậu bị nhẹ nhàng kéo lại gần, mặt cậu bị kẹp giữa hai thứ mềm mại. Cảm giác ấm áp, mềm mại vô tận nhẹ nhàng ép vào.
「Cái, cái gì thế này...?」
「Vậy thì Mar-kun, mẹ bắt đầu nhé? Pafupafu của mẹ thỏ...」
「Ư... ứ!? Oái!?」
Lấy cặp ngực lớn kẹp chặt, rồi ép từ hai phía, "pafupafu". Cảm giác mềm mại, ấm áp lan tỏa khắp mặt Masato, "muny-muny".
Kỹ năng đặc biệt giới hạn của mẹ thỏ đã được kích hoạt! Tên của nó là [Pafupafu của mẹ]!
Hiệu quả của nó là mang lại cảm giác dễ chịu như lên chín tầng mây cho những đối tượng bình thường...
Còn đối với con trai, nó lại gây ra sát thương cấp độ chết tức thì. 「Muốn giết con... sao... ưm...」「Ôi không! Mar-kun!?」Hành động đó của mẹ ruột đã gây ra gánh nặng tinh thần quá lớn cho một cậu trai tuổi dậy thì. Masato thì cứ thế mềm nhũn ra, mặt vẫn bị kẹp chặt giữa bộ ngực của Maamako.
Nhẹ nhàng mặc niệm cho người con trai dũng cảm đã cố gắng hết sức, Shirase quay sang nhìn những tên mặc đồ đen.
「Màn biểu diễn đã kết thúc. Các anh thấy sao?」
「Pa-pafupafu ư!? Thật sự có dịch vụ như thế tồn tại sao!?」
「Thế mà lại là mẹ thỏ... cái người mà hôm qua có tin đồn xuất hiện ở sòng bạc, được mọi nhân viên bàn tán xôn xao ấy ư, lại là pafupafu của mẹ thỏ!?」
「Đúng như các anh đã thấy đó. Nào mọi người, các anh có muốn làm "chuyện tốt" với mẹ thỏ này không ạ? Không cần trả tiền đâu nhé? Khà khà.」
「Chờ, chờ đã! Mấy tên kia, bình tĩnh lại!... Pafupafu đó, chính là cái đó đúng không! Nếu lỡ dại nghe lời dụ dỗ, kiểu gì cũng bị mấy lão già cơ bắp cuồn cuộn làm pafupafu bằng bắp thịt thôi! Chắc chắn là vậy!」
「Đúng, đúng thế! Đây là trò lừa đảo! Làm gì có chuyện như thế là thật! Đừng có bị lừa!」
Mấy tên mặc đồ đen dù rất hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giữ được bình tĩnh ở mức tối thiểu...
Thế nhưng, bọn chúng đã xếp thành một hàng trước mặt Maamako từ bao giờ.
「Đúng là những người thành thật với bản thân mà.」
「Vâng! Xin lỗi vì là đàn ông ạ!」
「Đến nước này thì thà bị lừa còn hơn! Bởi vì pafupafu bao gồm cả việc bị lừa đảo mà!」
「Tinh thần tốt đấy. Vậy thì Pohta-san. Hãy phát miếng bịt mắt cho mọi người đi.」
「Vâng! Cứ giao cho cháu ạ!」
「Và nữa, vì không được phép chạm vào mẹ thỏ, nên để đề phòng, tôi muốn trói tay mọi người lại, có được không ạ?」
「Đương nhiên là được rồi! Làm đi! Nào, trói chúng tôi lại đi!」
Ồ, có một căn phòng ngay kia kìa... Nếu được vào trong phòng, hẳn các ngài có thể thoải mái tận hưởng, muốn kéo dài bao lâu cũng được, nhưng tiếc là hình như cửa đang khóa...
Chìa khóa phòng thì ta cầm đây này! Cứ việc dùng đi!
Vậy thì cứ thế nhé.
Việc thu giữ chìa khóa đã hoàn tất. Đám vệ sĩ áo đen đã tự bịt mắt, hai tay bị trói chặt ra sau lưng.
Vậy là khâu an ninh đã được giải quyết êm đẹp.
Và thế là, Shirase, Mamako, Porta, cùng với Masato – người vừa may mắn hồi phục nhờ thuốc – nhẹ nhàng lách qua cánh cửa rồi khóa trái từ bên trong.
Đám vệ sĩ áo đen dường như vẫn đang im lặng chờ đợi, vì lầm tưởng rằng có người khác vừa bước vào.
Vượt qua được khó khăn này, Masato và mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng riêng Mamako thì vẫn mang vẻ mặt không mấy vui tươi.
Dù không "pafu-pafu" cho họ, nhưng không biết có sao không nhỉ...
Không sao đâu. Đúng như người mặc đồ đen đã nói, việc bị lừa cũng là một phần của "pafu-pafu" rồi. Đó chính là quy tắc cơ bản, là lẽ thường tình, và cũng là cái đẹp trong phong cách này đó.
Tôi thì lại muốn bị lừa hơn cơ...
Dù tôi cảm nhận rõ rệt sự thù địch từ Masato-kun, nhưng có sao đâu chứ. Nhìn xem! Lối vào cuộc phiêu lưu vĩ đại đang ở ngay kia rồi đó!
Định đánh trống lảng à... Haizzz... Thôi được rồi, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì vậy.
Cậu cũng tự quên đi cái cảm giác còn vương vấn trên mặt, vỗ vỗ vào má để thay đổi tâm trạng.
Đó là một căn phòng nhỏ. Không có gì khác ngoài một cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Phía dưới này là di tích cổ đại mà nhỉ... Hay lắm, cảm giác phấn khích bắt đầu dâng trào rồi. Cuối cùng cũng có vẻ được tận hưởng rồi. Đây mới chính là cuộc phiêu lưu mà mình hằng mong đợi! Hầm ngục đó!
Masato vội vã lao xuống cầu thang, muốn trở thành người dẫn đầu...
Nhưng trước khi đi, cậu lại dừng lại một chút, gọi vọng lại những người đồng hành.
À, đúng rồi. Chúng ta không cần phải giả vờ là nhân viên nữa đâu nhỉ. Đây là phòng mà, có thể thay đồ được rồi. Thế thì, mọi người cứ thay đồ rồi hẵng xuống nhé!
Thay đồ ư? Mẹ thấy cứ để vậy cũng được mà...
Đặc biệt là mẹ đấy! Con muốn mẹ thay đồ! Xin mẹ hãy hiểu cho tấm lòng con trai mình đi chứ!
Nhân tiện đã vượt qua được vòng an ninh, Masato cũng quyết định chấm dứt nỗi khổ khi mẹ cậu cứ kè kè bên cạnh trong bộ đồ thỏ sexy, rồi lao thẳng xuống cầu thang.
Và rồi, cậu được chứng kiến vực thẳm của sòng bạc.