Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 454

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 4 - Chương 2: Ngọt Ngào Chết Chóc.

Trời sáng rồi.

Masato nhận ra mình đã tỉnh giấc. Trước khi mở mắt, cậu vội đưa lòng bàn tay che kín mặt.

“(Kiểu gì mẹ cũng nằm ngay cạnh mình cho xem…)”

Nếu mở mắt ra mà thấy mặt Mamako ở cự ly siêu gần, lỡ mà giật mình làm gì đó lại “chụt” một cái thì toi. Chuyện đó mà xảy ra thì thành thảm họa mất. Phải ra tay trước mới được.

Cậu khẽ mở mắt… Qua khe hở giữa các ngón tay, thứ Masato thấy là trần nhà trọ.

“...Không có ở đây sao?”

Masato hơi ngạc nhiên, ngồi dậy. Cậu nhìn quanh, nhưng Mamako thì...

“Ôi Má-kun. Con dậy rồi à? Chào buổi sáng.”

“Hả? À, ừ, mẹ ở ngay cạnh sao. Chào buổi… Ặc?!”

Vừa quay mặt sang, ngay lập tức thấy… À không, phải nói là “có” thì đúng hơn.

Đó là… cái mông.

Dường như cô ấy đang thay đồ, và ngay khoảnh khắc Mamako vừa xỏ vào chiếc quần lót mỏng manh quen thuộc nào đó, cái mông cô ấy đập vào mắt cậu.

“Ối giời đất ơi!? Mẹ đang làm cái quái gì cạnh mặt con trai thế hả!?”

“Gì hả… À, con nói về bộ đồ lót này á. Đúng rồi đó con. Đây là bộ đồ lót Má-kun mua cho mẹ hôm qua mà. Thật ra mẹ muốn để dành mặc vào một dịp đặc biệt cơ… Nhưng con thấy đấy, Porta bé bỏng đâu có ở đây? Quần áo với đồ đạc của mẹ vẫn còn gửi hết cho con bé mà…”

“Con cảm ơn mẹ đã dùng quà sớm thế nhá! Nhưng mà không phải thế! Sao con đang ở đây mà mẹ lại thay đồ…!”

“Ôi dào, mẹ và Má-kun là mẹ con mà. Có sao đâu chứ, đúng không?”

“Đấy không phải là câu thần chú được phép làm mọi chuyện đâu nhá!?”

“À đúng rồi, à đúng rồi, bữa sáng nay mẹ làm món oyakodon đó.”

“Con có nghe đâu!? Ôi giời ơi là giời!”

Masato cũng dần nhận ra rằng nói gì với Mamako vào những lúc thế này cũng vô ích. Thôi thì, chấp nhận thực tế là hơn cả.

Buổi luyện giọng buổi sáng coi như vừa đủ, giờ thì đến bữa sáng thôi.

Đúng như Mamako đã tuyên bố, món chính là oyakodon. Thịt gà và hành tây được nấu chín, rồi đánh trứng đổ vào tạo thành lớp trứng mềm mịn, sau đó được múc đầy lên bát cơm nóng hổi vừa mới nấu.

Ăn cơm bát tô (donburi) ngay từ sáng sớm có vẻ nặng bụng ư? Hoàn toàn không phải vậy. Món này rất giàu protein và dinh dưỡng, giúp đánh thức cơ thể còn ngái ngủ, đúng là món nên ăn vào bữa sáng.

Bữa sáng hôm nay chỉ có hai mẹ con, nên họ mang oyakodon và súp về phòng, rồi bắt đầu ăn.

“Mà nói thật, cái nhà trọ này tìm đâu ra được bát tô để đựng oyakodon thế không biết.”

“Mẹ cũng thế đấy con, lúc tìm thấy là mẹ mừng rớt nước mắt luôn. Sáng nay chỉ có hai mẹ con mình thôi nên mẹ cứ nghĩ không biết có món nào hợp với mẹ con mình không, ai ngờ lại vừa đủ hai suất.”

“Hừm. Chắc đây cũng là may mắn mà mẹ mang lại… Dù là một may mắn hơi tầm thường.”

Hai mẹ con vừa trò chuyện bâng quơ vừa húp xì xụp món oyakodon. “Hừm… đúng là hương vị nhà mình rồi.” Lưỡi cậu như đang nói “chính là nó”. Món ăn không chỉ ngon mà còn mang lại cảm giác no nê, thỏa mãn đến lạ.

Thế nhưng, dù đã no bụng, Masato vẫn cảm thấy thiếu vắng điều gì đó.

Chắc là vì chỉ có hai người. Cả hai cùng ăn nên chẳng thể nói chuyện được gì, không khí cứ thế mà im lặng.

“...Mẹ vui lắm khi được ở cùng Má-kun, nhưng mà… hơi buồn một chút.”

“...Ừm.”

“Mọi người có ngủ ngon không nhỉ… Có dậy đúng giờ và ăn sáng không nhỉ…”

“Không sao đâu. Ba người họ ở cùng nhau mà… Tổng cộng là món quà siêu giá trị một tỷ hai trăm năm mươi triệu Mam. Dù đáng tiếc là bị coi là quà tặng, nhưng chính vì thế mà chắc chắn họ sẽ được đối xử tử tế thôi. Biết đâu họ còn được ở phòng sang hơn cả chúng ta, được ăn tiệc toàn món ngon từ sáng sớm cũng nên.”

“Dù không thể chấp nhận được việc bị coi là quà tặng… nhưng mà, đúng rồi. Cứ tin là họ ổn đi.”

“Ừ. Sẽ ổn thôi.”

Dù biết lời nói này cũng chỉ để an ủi, Masato vẫn khẳng định chắc nịch.

Mamako dường như đã nhận ra sự quan tâm của con trai. Cô nắm chặt tay, giơ lên làm động tác ăn mừng. Masato nghĩ thầm: ‘Mấy cái kiểu tạo dáng như thế này không cần đâu mẹ ơi. Tự nhiên thấy ngại quá đi mất…’

“(…Nhưng thôi, miễn là mẹ vui vẻ trở lại là tốt rồi.)”

Masato khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Kiểm tra thấy vẻ mặt Mamako đã tươi tỉnh trở lại phần nào, Masato liền bắt đầu câu chuyện.

“Được rồi. Vậy thì chúng ta bắt đầu cuộc họp bàn kế hoạch thôi.”

“Thế thì mình đi tắm cùng nhau nhé. Phải chuẩn bị thôi.” Vừa nói, cô vừa bắt đầu cởi đồ.

“Đây không phải là cuộc họp bàn kế hoạch mà lại khỏa thân như mọi khi đâu nhá!? Với lại, đừng có cởi đồ ở đây!”

Sau khi Mamako vội vã che đi bộ đồ lót quà tặng mà cậu lại vừa lỡ nhìn thấy một lần nữa.

Đây là một cuộc họp nghiêm túc.

“À, trước hết thì phải xác nhận lại. Chúng ta cần phải kiếm được một tỷ hai trăm năm mươi triệu Mam để chuộc Wise, Medi và Porta về.”

“Giờ nghĩ lại mới thấy, đúng là một số tiền khổng lồ.”

“Đây không phải là số tiền mà chúng ta có thể kiếm được bằng cách đánh mấy con quái vật lặt vặt xung quanh đâu. Hơn nữa, cả mẹ và con đều đã gửi vũ khí cho Porta rồi.”

“Kiếm tiền bằng cách chiến đấu là bất khả thi… Vậy thì, ở sòng bạc…”

Mamako chợt rầu rĩ. Dường như cô ấy vẫn còn trăn trở về chuyện cờ bạc.

Dù vậy.

“Mẹ ơi, mẹ hiểu cho con đi. Giờ là trường hợp khẩn cấp. Ba người họ đang bị coi là quà tặng, nếu bị trao đổi cho người khác thì coi như xong. Chúng ta phải kiếm được một khoản tiền lớn càng sớm càng tốt. Chỉ có sòng bạc mới làm được điều đó. Cho nên…”

“Đúng vậy. Đây là tình huống khẩn cấp mà. Nếu không còn cách nào khác thì đành chịu thôi nhỉ… Mẹ hiểu rồi.”

Mamako gật đầu dứt khoát.

“Má-kun, mình cùng mẹ đi sòng bạc thôi!”

“Được! Con chờ câu đó của mẹ mãi!… À không, không phải con muốn đi cùng mẹ đâu nhá! Đừng có hiểu lầm!”

Tóm lại, Masato đã nhận được sự đồng thuận của Mamako. Thế là giờ cậu có thể đường đường chính chính đánh bạc rồi!

Và thế là.

Sau khi ăn xong, Masato và Mamako nhanh chóng chuẩn bị, rồi vội vã rời khỏi nhà trọ. Cả hai thẳng tiến đến khu sòng bạc.

Thế nhưng, lúc này vẫn còn khá sớm. Trên phố vắng bóng người, và tất cả các sòng bạc đều đóng cửa.

“Này Má-kun. Hay là mình đi hơi sớm quá nhỉ?”

“Không, đáng lẽ ra còn nên đi sớm hơn nữa ấy chứ. …Con có một ý này.”

Masato sải bước nhanh trên đường, thẳng tiến đến sòng bạc do Solera làm quản lý.

Vừa quan sát tòa nhà vẫn rực rỡ ánh đèn pha lê ma thuật dù đã hết giờ làm việc, Masato vừa trầm ngâm suy nghĩ.

“(Dù đi quán khác cũng được… nhưng mình vẫn nên chơi ở đây mới phải.)”

Sòng bạc của Solera là một nơi vô lý, khi lại coi con người là quà tặng. Chắc chắn họ còn làm nhiều chuyện phi pháp và bất chính khác một cách thản nhiên.

Việc gian lận thì quá dễ đoán. Chắc chắn chúng vẫn diễn ra như cơm bữa.

Chính vì thế, đây mới là mục tiêu của cậu.

“Được rồi. Vậy thì mẹ ơi. Mình lẻn vào trong thôi.”

“Ừm, được… Khoan đã, Má-kun? Con vừa nói gì cơ?”

“Con bảo là mình sẽ lẻn vào trong. …Việc nợ một trăm triệu chỉ trong nửa ngày, dù nghĩ thế nào cũng không bình thường. Chắc chắn chúng ta đã bị gian lận. …Cho nên, mình phải tìm hiểu trước mánh khóe của chúng, rồi lợi dụng chính sự gian lận đó. Như vậy, chúng ta sẽ thắng lớn một cách dễ dàng. Một kế hoạch hay đúng không?”

“Không được đâu! Mẹ tuyệt đối phản đối! Không được làm chuyện xấu!”

“Kẻ làm chuyện xấu là chúng chứ. Mẹ thử nghĩ xem tình cảnh của Wise và hai người kia mà xem. Chuyện đó hoàn toàn là buôn người mà. Đối với kẻ làm những chuyện như thế, dùng cách chính đáng thì làm sao mà thắng được chứ. Chắc chắn sẽ thua thôi.”

“Có thể là vậy, nhưng mà chuyện xấu thì… Ơ?”

Đang kịch liệt phản đối Masato, Mamako chợt quay mặt đi. Cô ấy đang nhìn cái gì đó.

Đó là một đứa trẻ. Một cậu bé đang mặc bộ trang phục độc đáo, trông như bộ dân tộc phục từ thời xa xưa.

Đứa trẻ chạy lóc cóc trên phố, rồi đứng nhìn chằm chằm vào sòng bạc của Solera, sau đó đi dọc theo bức tường bên ngoài tòa nhà tiến vào phía trong.

“Ôi trời. Này Má-kun. Thằng bé đó làm sao thế nhỉ. Còn bé tí mà lại đi một mình… Không biết bố mẹ nó có ở đâu gần đây không nữa.”

“Này mẹ ơi. Này này. Con đang nói chuyện quan trọng mà…”

“Ôi trời. Ôi không. Nó chui vào sau tòa nhà rồi. Chắc là chơi trốn tìm ư. Nhưng có vẻ không thấy bố mẹ nó ở gần đây… Mẹ lo quá. Mình đi xem thử một chút nhé?”

“Trời ạ. Cứ thấy trẻ con là lại thế này. Cái bọn làm mẹ ấy mà… À rồi rồi con hiểu rồi. Đi xem là được chứ gì.”

Vì nếu không giải tỏa nỗi lo của Mamako thì câu chuyện sẽ chẳng đi đến đâu. Masato và Mamako liền đuổi theo đứa trẻ, đi về phía sau sòng bạc.

Khi vòng qua góc tòa nhà.

“Ủa? Không thấy đâu cả?”

“Nó đi đâu mất rồi nhỉ… À, hay là…”

Phía sau sòng bạc có một tòa nhà phụ. Dọc theo bức tường ngoài của tòa nhà đó, có rất nhiều thùng gỗ chất đống, có lẽ là đồ dùng của sòng bạc.

Gần đỉnh đống thùng gỗ chất cao là một ô cửa sổ nhỏ, đang mở hé.

“Cái tòa nhà này là gì đây nhỉ… Kho của sòng bạc hay phòng nhân viên gì đó à? …Tóm lại, khả năng cao là thằng bé vừa nãy đã chui vào trong tòa nhà… Mẹ tính sao?”

“Phải đưa nó về thôi! Mình mau đi tìm đi!”

“Vâng. Tuân lệnh mẹ.”

Thật tiện lợi. May mắn làm sao. Thế nhưng, Masato không hề để lộ cảm xúc đó ra ngoài, mà nhanh nhẹn leo lên đống thùng gỗ rồi chui vào trong qua ô cửa sổ nhỏ.

Đó là một ô cửa sổ thông gió được đặt ở vị trí thấp trong một căn phòng tầng hai. Masato nhẹ nhàng bò vào.

Đây là… phòng gì vậy nhỉ. Hàng loạt tủ gỗ đựng đồ xếp thành hàng dài.

Đứa trẻ quan trọng thì chẳng thấy đâu, chỉ có cánh cửa dẫn ra hành lang đang hé mở.

“Trễ một bước rồi sao. Thật là một hành động đáng nể. Mình cũng từng có thời trẻ như thế này mà.”

“A, ái chà… Ặc?” tiếng kẹt kẹt

“Ôi trời ơi. Thế này thì không phải trốn tìm mà là trò đuổi bắt rồi…”

“Ưm! Ưm ưm!” tiếng rặn

“À, nó đi đâu mất rồi… Mà đây là phòng gì thế nhỉ? Có mùi gì đó thơm thơm.”

“Này, này Má-kun. Mẹ đang gặp nguy to rồi. Con giúp mẹ một tay được không?” cô khóc thút thít.

“À rồi rồi, được rồi. Con đã linh cảm thế mà.”

Thấy mẹ đang thở hồng hộc vì cái mông mắc kẹt ở khung cửa sổ không tài nào nhúc nhích được, Masato nói: “Đi nào. Một, hai!” rồi kéo “xoẹt” một cái, thế là giải cứu thành công.

Đúng lúc đó.

“…Vì tiệc tùng với dịch vụ phòng nên ngủ nướng mất rồi! Trễ giờ rồi!…”

“…Bên đó cũng đang vui vẻ… Ô, cửa phòng thay đồ đang mở… Gì thế nhỉ…”

Tiếng nói từ phía hành lang vọng đến. Đó là giọng của một cô gái trẻ, hay đúng hơn là một thiếu nữ.

Khoan đã.

“Hả? Cô ấy vừa nói phòng thay đồ à?… Không lẽ… không lẽ, không thể nào…!”

“Má-kun, nhìn này. Trong tủ đồ có bộ đồ hóa trang cô gái thỏ này.” Cô mở tủ.

“Đáng lẽ ra nó không nên ở đâyyyy!”

Và nơi họ đột nhập lại chính là phòng thay đồ nữ. Hơn nữa, các cô gái đang tiến đến để thay đồ.

Nếu lỡ chạm mặt, đó sẽ là một sự cố lớn. Sẽ bị coi là biến thái. Bị xử tử trước khi kịp bị bắt.

Làm sao bây giờ? Không, chuyện này phải làm sao đây!?

Cậu nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng khả năng cao Mamako sẽ lại bị kẹt ở ô cửa sổ. Vậy thì.

“Tóm lại, cứ phải trốn đã!”

Nơi duy nhất có thể trốn là trong tủ đồ. Masato vội vàng mở một cái tủ gần nhất, rồi chui vào!

Khoảnh khắc tiếp theo, Mamako cũng hiển nhiên chui vào theo, rồi đóng cửa tủ lại. “Cạch.”

a49130dd-0c13-4e8c-98e3-06b59c9936da.jpg

“Thì thầm (Này!? Mẹ đang làm cái quái gì thế!?)”

“Thì thầm (À thì, mẹ nghĩ là muốn ở cùng Má-kun thôi mà.)”

“Thì thầm (Không ổn chút nào hết áaaaaaa!?)”

Trong cái tủ đồ chật hẹp, hai mẹ con dính sát vào nhau, chen chúc đến nghẹt thở. Bộ ngực căng tròn quá mức của Mamako cứ thế ép chặt lấy ngực Masato. Eo và đùi cô ấy cũng ghì sát vào cậu.

Vùi mình trong sự mềm mại, ấm áp và mùi hương đặc trưng, Masato nhìn xa xăm và nghĩ.

“(…À, có cái thứ gọi là dụng cụ tra tấn Iron Maiden ấy nhỉ…)”

Đó là một cái quan tài bên trong có đầy gai nhọn. Dù không bị đâm chọc như thế, nhưng cảm giác của Masato lúc này thì y chang. Hơn nữa, người đang kề sát cậu lại là mẹ ruột.

Cậu muốn hét lên và lao ra ngoài lắm, nhưng không thể. Có ai đó đã bước vào phòng thay đồ.

“Xin lỗi nha… Ơ, không có ai sao. Thôi kệ. Thay đồ nhanh lên nào.”

Tiếng cửa đóng lại, rồi ngay lập tức nghe thấy tiếng sột soạt, có vẻ như họ đã bắt đầu thay đồ.

Có vẻ như có nhiều người đang thay đồ bên trong.

“Aizzz. Cái trò cô gái thỏ này, chịu không nổi đâu.”

“Đúng vậy. Còn liên quan đến vấn đề ngực nữa chứ.”

“Im đi.”

“Nhưng mà, chúng ta phải kiếm tiền đàng hoàng chứ! Việc mắc nợ là do lỗi của chúng ta! Không thể làm phiền Mamako-san và Masato-san được!”

“Thì cũng đúng. Nếu cái gì cũng để họ giúp hết thì chẳng ra thể thống gì. Chúng ta cũng có lòng tự trọng chứ.”

“Đúng vậy. Chúng ta, hãy cố gắng hết sức, vắt kiệt tiền từ khách hàng đi nào.”

“Cậu đúng là đỉnh thật đấy, mặt xinh gái thế mà dám nói ra mấy lời đó một cách đường hoàng.”

Nghe thấy những cuộc hội thoại đáng lẽ phải báo cảnh sát, nhưng hơn cả điều đó.

Trong tủ đồ, Masato và Mamako khẽ thì thầm với nhau.

「Xì xào (Nè Ma-kun. Tiếng vừa rồi…)」

「Xì xào (A, đúng vậy. Không thể nhầm được)」

「Xì xào (Thế thì, mẹ con mình ra ngoài được rồi chứ?)」

「Xì xào (Không, cứ ở yên đã)」

Giờ mà ra thì rắc rối to. Bên kia các cô gái đang thay đồ, còn bên này thì mẹ con cậu đang dính chặt trong tủ đồ. Nếu mà thấy nhau thì cả hai bên đều xui xẻo…

Đúng lúc ấy, cái tủ đang chứa mẹ con cậu bỗng “cạch” một tiếng rồi bật mở.

「…Hả?」

Người mở tủ là Wise. Ngay sau cô là Medhi và Porta.

Chẳng biết trang phục bunny girl là đồ không mặc nội y hay sao, cả ba cô đều trần trụi.

Còn bên trong tủ đồ thì là mẹ con cậu đang dính chặt vào nhau, mồ hôi nhễ nhại vì hơi nóng.

Cả hai bên cứ thế đứng hình, nhìn chằm chằm vào nhau một lúc.

Wise nhẹ nhàng đóng cửa tủ lại.

「Tụi mình thay đồ đã, đợi chút nhé」

「Thản nhiên thế hả trời! Mà khoan đã!? Trước hết phải để tôi giải thích chứ! Để tôi nói đã!」

「Có vẻ như có một ô cửa sổ nhỏ đang mở… Chẳng phải hai người đã đột nhập qua đó, rồi vì có người đến nên mới vội vàng núp vào sao?」

「Đúng, đúng vậy! Chuẩn không cần chỉnh! Hoàn toàn không có chuyện gì kỳ lạ đâu nhé!」

「Biết rồi mà. Dù sao cũng là Mamako-san cơ mà.」

「Mamako-san thì làm sao mà gây ra chuyện sai trái được.」

「Mấy người cũng tin tôi đi chứ!? …À, mà nói đến chuyện đó! Tôi vừa nãy…!」

「Chẳng phải chỉ liếc qua thôi sao?」

「Người ta bảo, nếu chưa tới ba giây thì vẫn coi là an toàn đó.」

「Cái luật ba giây đó mà cũng áp dụng được hả!? Mà khoan đã, hai người quá hiểu chuyện rồi đấy!? Có thật là vẫn coi tôi là con trai không vậy!? Kêu lên “Aaa!” cũng được mà!?」

「Con rất vui vì được gặp Mama và Masato-san ạ! Aaa, vui quá ạ!」

「Ưfufu. Cảm ơn nhé, Porta-chan. Mọi người đều khỏe mạnh, thật tốt quá.」 *Ôm chặt*

「Mẹ đừng có tự nhiên ôm con như thế chứ!」

Masato còn cả đống chuyện muốn nói. Cậu muốn giáo huấn những người bạn thản nhiên cho qua tình huống này. Masato muốn tất cả, bao gồm cả mình, phải ngồi thẳng thớm lại để nói chuyện cho ra nhẽ.

Mà thôi, trước hết cứ đợi các cô gái thay đồ đã.

「…Thì ra là vậy. Là theo sau đứa trẻ kia đến đây à?」

「Đúng vậy đó. Dù không nên nói là ‘thật tiện lợi khi thuyết phục được mẹ’ nhưng… Mà này, đứa trẻ đó hình như đã rời khỏi phòng thay đồ ngay trước khi Wise và các cậu đến, mấy cậu có thấy không?」

「Tôi không thấy… Medhi thì sao?」

「Tôi cũng không thấy. Có lẽ là đã chạy trốn về phía ngược lại của hành lang… Lát nữa tôi sẽ nhờ phó quản lý giúp tìm kiếm nhé?」

「Cứ thế là được rồi mà? Dù ông ấy nghiêm khắc với quy tắc, nhưng trông cũng tốt bụng lắm. Cứ giao cho ông ấy là được.」

「Có người như vậy sao. Vậy thì nhờ cô đó.」

「Vâng ạ. Vậy chuyện đứa bé cứ tạm gác lại… Masato, mời anh.」

「Anh cũng dùng một cái chứ?」

Vừa nghe hai cô gái bunny girl nói với nụ cười chuyên nghiệp: 「Cái này một trăm triệu」, 「Còn cái này một trăm năm mươi triệu nhé」, 「Cứ ghi nợ đi」 thì Masato đã tống liền hai cái bánh macaron vào miệng, rồi nhìn xung quanh một cách bâng quơ.

Masato và mọi người đã di chuyển từ phòng thay đồ đến căn phòng được giao cho Wise và hai người kia.

Đây là một căn phòng trong khu nhà ở của nhân viên, nhưng bên trong thì không khác gì phòng suite hạng sang trong khách sạn cao cấp. Những món đồ nội thất nhìn là biết đắt tiền, tranh ảnh, hoa tươi trang trí, dịch vụ đồ ngọt và nước trái cây, cộng thêm vô số thú nhồi bông mà Porta chắc chắn sẽ thích.

「…Dù bị ép làm việc vì nợ nần, nhưng hình như họ lại được đối xử tử tế một cách lạ thường nhỉ.」

「Chúng tôi cũng rất ngạc nhiên. Căn phòng này cũng do Phó quản lý sắp xếp… Thật ra, được đối xử tốt đến mức này, tôi không khỏi nghi ngờ có điều gì đó mờ ám đằng sau.」

「Là vì tụi mình là món hàng giá trị siêu khủng đó chứ. Tôi cũng cảm thấy vậy.」

「Wise-san là món rẻ nhất trong số chúng ta đó. …Đồ con gái rẻ mạt… Thật đáng thương…」

「Nói bậy! Medhi là tính cả tiền bồi thường thiệt hại rồi chứ gì. Giá gốc của cô cũng bằng tôi thôi.」

「Rốt cuộc thì đó là nợ chứ không phải giá trị được đánh giá. …Đáng lẽ phải nhận được mười triệu rồi chia nhau, cớ sao lại ra nông nỗi này chứ… Nhân tiện, dù không cần hỏi cũng biết, nhưng tiền đó đâu rồi?」

「Toàn bộ tiền đó, tôi đổi thành chip rồi đem đi đánh bạc, kết quả ra nông nỗi này đây.」 *Vênh váo*

「Hết sạch nhanh đến mức khiến người ta phải trầm trồ đấy.」 *Vênh váo*

「Đây không phải là chuyện đáng để khoe khoang đâu! Tôi đúng là ngu ngốc khi đã gửi gắm hy vọng vào hai người mà! …Mà nói thật, một trăm triệu hay một tỷ gì đó, số tiền đó bất thường quá. Chắc chắn là có gì đó không ổn rồi.」

「Đúng! Chính nó! Bất thường mà!」

「Số tiền đòi hỏi đã bất thường rồi, mà ngay cả cài đặt của máy đánh bạc cũng có vẻ không đúng! Sao lại không trúng liên tục như thế được!? Có dấu hiệu gian lận!」

Wise và Medhi gầm lên, mặt mũi cứ như loài mãnh thú ăn thịt chứ nào phải thỏ. Cùng với cảm xúc của họ, đôi tai thỏ cũng “phụt phịt!” dựng đứng lên. Hơi buồn cười một chút.

Masato bỗng thốt ra một câu hỏi.

「Đúng là gian lận… Mà này, tôi hơi ngạc nhiên khi hai người lại ngoan ngoãn làm nhân viên như vậy. Nếu bị gian lận, tôi cứ nghĩ các cô sẽ dùng sức mạnh của mình xóa sổ món nợ, tiện thể san phẳng luôn cả sòng bạc chứ.」

「Cũng muốn ngồi xuống nói chuyện rõ ràng xem Masato-kun nghĩ gì về chúng tôi đấy.」

「Nếu có thể dùng phép thuật thì tôi đã vui vẻ làm rồi!… Nhưng mà, có một chút chuyện riêng tư. Lại đây chút đi. Nhìn cái này này.」

Nghe lời vẫy tay, Masato đứng cạnh Wise. Không biết có phải cô ta dùng nước hoa kiểu làm màu hay không, mà đúng là nó có mùi gì đó thơm thơm, kiểu cố tình vậy đó. Mà thôi, cái đó không quan trọng.

Wise chiếu một cửa sổ ảo ba chiều lên không trung cho cậu xem. Trên đó hiển thị chỉ số, nhưng… nghề nghiệp lại là 【Bunny Girl】 chứ không phải Hiền giả.

「Cứ như vậy đó, nghề nghiệp của tôi bị đổi mất rồi.」

「Bị đổi sao… Nghề nghiệp của chúng ta không thay đổi được mà? Lúc bắt đầu game, tôi được bảo vậy mà…」

「Tôi cũng vậy đó, nhưng thực tế thì đúng là bị đổi mất rồi. Thật sự là không muốn chút nào, nhưng bị dí hóa đơn nợ vào mặt, đành phải đồng ý… À này, không chỉ mình tôi mà Medhi và Porta cũng vậy.」

「Cả Porta nữa… Khoan đã… Nghề nghiệp đã thay đổi, lẽ nào…?」

「Đúng vậy đó. Hiện giờ tôi không dùng được phép thuật. Bunny Girl vốn dĩ không phải là nghề pháp sư. Không có chuyện kế thừa năng lực gì đâu.」

「Ra vậy… Wise, cô…」

「Gì hả Masato. Định an ủi tôi à? Cũng có lúc tử tế ghê…」

「Tức là, không phải bị phong ấn phép thuật, mà là về cơ bản cô đã trở thành một kẻ không thể dùng phép thuật được nữa rồi.」

「Nếu xét như vậy thì cũng chẳng khác gì ngày thường đâu. Vẫn thất vọng như mọi khi.」

「Im đi! Medhi cũng đừng có tự nhiên chen ngang vào thế chứ!」 *Phụt phịt!*

Woah. Wise đang rất tức giận. Thú vị thật nhưng nguy hiểm, Masato đành né đi.

「Này Medhi. Medhi cũng không dùng được phép thuật, còn Porta thì cũng không dùng được tất cả kỹ năng của thương nhân lữ hành à?」

「Vâng. Kỹ năng thẩm định, sáng tạo vật phẩm, và cả kho chung của nhóm cũng không dùng được luôn. Hành lý tuy ở trong túi đeo vai nhưng lại không thể lấy ra được.」

「Trời ơi, thật sao… Thế thì, tôi và mẹ vẫn không có vũ khí rồi…」

「Người ta bảo, sau khi trả hết nợ thì sẽ được trả lại nghề nghiệp cũ. …Dù không biết có đáng tin đến mức nào. Một khi đã mang nợ và bị trấn áp năng lực như vậy, chúng tôi chỉ còn cách ngoan ngoãn tuân theo mà thôi.」

「Ra vậy… Tình hình rắc rối hơn tôi nghĩ rồi…」

「Tất cả là lỗi của chúng tôi. Chuyện này chúng tôi không có tư cách để nói đâu nhưng mà…」

「Ồ, ồ…?」

Medhi trịnh trọng nói, 「Wise-san」 「Okay」, rồi cùng Wise đứng trước Masato.

Đòn tấn công của các cô gái Bunny Girl!

「Thưa Dũng giả, xin hãy giúp đỡ chúng tôi ạ.」 *Nháy mắt*

「Ngài là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi. Xin hãy giúp đỡ.」 *Hôn gió*

Wise thi triển 【Cái Nháy Mắt May Mắn】, còn Medhi thì thi triển 【Nụ Hôn Bay May Mắn】!

Bị hai cô gái bunny girl tấn công, Masato đã mê mệt cả người…

「Hả? À, tôi biết rồi. Sẽ cố gắng giúp đỡ các cô.」

Không, vẫn bình thường chán.

「A, ủa!? Không có tác dụng gì hết vậy!? Tại sao!?」

「Kỹ năng đặc biệt của bunny girl lại không có tác dụng, rốt cuộc là sao chứ!?」

「Này, hỏi tôi thì tôi cũng chịu.」

Có lẽ là vì Masato chẳng mấy hứng thú? 「Ma-kun nên có cảm xúc với người khác giới cùng lứa hơn chứ.」 「Đúng vậy đó. Thật là vô lễ!」 「Hai đứa bay mà cũng nói được à!」 Masato chỉ muốn nói: ‘Hai người hãy coi tôi như một thằng con trai bình thường đi chứ!’

「Mà thôi, kệ đi… Thế thì, cụ thể là các cô định giúp đỡ kiểu gì đây?」

「Chuyện đó thì…」

Vấn đề là ở đó.

「Theo tôi thì, cách tốt nhất là vạch trần gian lận ở casino, rồi lợi dụng nó để thắng lớn… Nhưng mà mẹ tôi lại phản đối kịch liệt.」

「A, tôi nghĩ là vậy đó.」

「Đó không phải là cách làm đáng khen cho lắm…」

「Vậy nên, hoặc là phải thuyết phục được mẹ, hoặc là phải nghĩ ra cách khác… Mà khoan đã, mẹ đâu rồi? Không thấy cả Porta đâu nữa…」

Masato nhìn quanh phòng.

Cửa phòng tắm bật mở, 「Đã để mọi người đợi lâu!」 một cô gái bunny girl dễ thương đeo túi xách chạy ra. Được rồi, anh trai sẽ bắt được em thôi… Không, không phải lúc giỡn đâu. Masato rùng mình.

「Xin lỗi vì đã để con đợi lâu nhé. Mẹ hơi luống cuống khi thay đồ.」

「…Ơ…」

Đằng sau Porta đang chạy đến, không phải là một cô gái, mà là một bà mẹ bunny.

Từ đường cắt khoét táo bạo của bộ đồ, đôi chân thon gọn được bọc trong vớ lưới lộ rõ mồn một.

Phần đáng lẽ ra phải che ngực thì lại không đủ, vì kích cỡ quá lớn nên chỉ dính hờ hững ở dưới phần ngực mà thôi.

Không phải cô gái nào cả, mà chính là bà mẹ bunny, Mamako.

「Ưfufu. Nè, Ma-kun. Nhìn này, mẹ nhảy lò cò. Nhảy lò cò~. Con thấy sao, không phải, con thấy thế nào thỏ?」

「…Ghét thế…」

Masato lỡ miệng trả lời một cách tự nhiên. 「Ma-kun lạnh lùng quá à… thỏ thỏ…」 「Ít nhất thì cũng phải nức nở khóc lóc chứ!」 Đúng là bà mẹ bunny, cứ tự diễn giải rồi hóa thân thành thỏ.

「Sao mẹ lại hóa trang thành bunny girl chứ…」

「Có sao đâu. Ở đây, mặc đồ bunny girl sẽ bớt gây chú ý hơn chứ? …Mà nói thật, dù Mamako-san mặc đồ gì thì cũng nổi bật thôi. Bà ấy to vật vã mà.」

「À, mẹ chọn cái tai hơi to quá rồi phải không, thỏ?」 *Lắc lư*

「Không phải nói về tai đâu… Mà thôi, kệ đi. Tóm lại là giờ có vẻ chúng ta có thể tự do hành động rồi.」

「Mama ở cùng chúng ta cũng không có gì là lạ cả!」

「Ừ, ừm, đúng vậy… Coi như là thâm nhập điều tra đi, đành phải chấp nhận thôi…」

Phải, phải. Chấp nhận là thượng sách.

Những ngày tháng phiêu lưu cùng mẹ đúng là những ngày thử thách sự kiên nhẫn của thằng con trai. Bao nhiêu máu và nước mắt đã đổ ra bấy lâu nay, hôm nay lại phải gạt đi.

Đúng lúc ấy, tiếng thông báo vang lên trong phòng.

『Xin thông báo, tất cả nhân viên hãy tạm dừng công việc và nhanh chóng tập trung tại sảnh casino để tham gia buổi họp mặt toàn thể. Xin hết.』

Là vậy đó.

「Tụi mình dù sao cũng nên tham gia phải không?」

「Có lẽ họ sẽ kiểm tra điểm danh đó. Vậy nên…」

「Wise-san, Medhi-san và con phải đi đến sảnh casino ạ!」

「Hiểu rồi. Ba người sẽ tham gia… Này mẹ, còn chúng ta thì sao?」

「Mẹ đương nhiên cũng tham gia chứ, thỏ con. Mẹ cũng là bunny mà, thỏ con.」

「Trời ơi, chăm chỉ một cách vô nghĩa… Mà khoan đã, nếu mẹ không thể tự nhiên nói “thỏ” ở cuối câu thì bỏ ngay đi. Kiểu cố gắng vô ích đó không cần thiết đâu.」

「Nhân tiện, Ma-kun cũng đi cùng mẹ nhé, thỏ con?」

「Tôi không muốn đi cùng một bà mẹ cứ “thỏ thỏ” như vậy đâu… Đằng nào thì cũng phải đi để điều tra vụ gian lận... Thôi thì mình cũng tham gia luôn vậy.」

Đã quyết định rồi thì lập tức di chuyển thôi.

Masato vẫn giữ nguyên trang phục thường ngày, nhưng không cần lo lắng. Chỉ cần cởi bỏ găng tay và áo khoác là được. Kiểu áo sơ mi kết hợp ghi lê của cậu trông cũng khá giống nhân viên chia bài.

Đoàn người gồm ba cô gái bunny girl, một bà mẹ bunny và một “nhân viên chia bài giả mạo” di chuyển từ khu nhà ở của nhân viên đến cửa hàng, rồi đến sảnh casino.

Trong cửa hàng vẫn chưa mở cửa, phần lớn đèn vẫn tắt. Máy xổ số Keno khổng lồ và các máy đánh bạc cũng im lìm, không phát ra ánh sáng hay âm thanh nào.

Nơi những người chiến thắng vỡ òa trong niềm hân hoan, cũng là nơi kẻ thất bại mất trắng tất cả, đứng chết lặng giữa không gian mờ ảo... Khung cảnh ảm đạm đó chính là một góc khuất, một phần mặt tối của sòng bạc.

Thế nhưng, cảm xúc ủy mị chỉ đến đó mà thôi. Giữa đám đông nhân viên tụ tập một cách tự nhiên, không theo hàng lối nào, Masato và nhóm của cậu hòa lẫn vào, chờ đợi buổi họp buổi sáng bắt đầu.

“Này, Maa-kun. Không biết đứa bé lúc nãy có đang lẩn trốn quanh đây không nhỉ, usa?”

“Chừng nào mẹ còn ‘usa usa’ thì con sẽ không nói chuyện với mẹ đâu. Đừng có coi thường sức phản kháng ghê gớm của một thằng con trai đang tuổi dậy thì như con chứ!”

“Ơ, không thể nào... Mẹ, usa usa.”

“Thế nên đừng có khóc lóc ‘usa usa’ nữa! Khó hiểu lắm!”

“Mamako-san. Cứ để chuyện đứa bé cho chúng tôi lo. Chúng tôi sẽ nhờ người đi tìm giúp, cô cứ giao phó cho nhân viên ở đây là được rồi.”

“Ừm, phải rồi... Chuyện của cửa hàng thì cứ giao cho người của cửa hàng sẽ tốt hơn... Con hiểu rồi ạ. Vậy thì nhờ mọi người nhé, usa.”

Mamako đã chịu nghe theo. Việc thuyết phục coi như thành công, Masato cũng thở phào nhẹ nhõm.

Dẫu vậy, Masato vẫn không khỏi bận tâm một chút về đứa bé ban nãy.

‘(Không biết có cha mẹ của đứa bé đó trong số nhân viên ở đây không nhỉ...)’

Với thiện ý làm động lực, Masato âm thầm vận dụng kỹ năng của mình.

Trong thế giới này, hay thậm chí là ở bất kỳ thế giới nào khác, đây cũng là một kỹ năng đặc biệt chỉ duy nhất Masato sở hữu. Kỹ năng quá đỗi đặc biệt này cho phép cậu nhận biết ngay lập tức liệu đối phương có phải là một người mẹ hay không.

‘(...[Tính Mẫu]...)’

Ngay lập tức, trong tầm nhìn của Masato, một luồng ánh sáng hồng nhạt, màu hoa cẩm chướng bỗng lóe lên. Người phát ra thứ ánh sáng đó chính là Mamako đang đứng cạnh cậu.

Nếu người đó là một người mẹ, một luồng ánh sáng màu cẩm chướng sẽ tỏa ra từ cơ thể họ, và Masato có thể nhận biết bằng thị giác. ...Dù vậy, trường hợp của Mamako thì lượng phát quang quá đỗi khủng khiếp.

‘(Để xem nào...)’

Masato sử dụng kỹ năng, thử tìm xem xung quanh đây liệu có bóng dáng ai trông giống mẹ của đứa bé kia không.

Cậu kiểm tra từng người một: từ các dealer, những cô gái thỏ, bảo vệ áo đen cho đến nhân viên bếp núc, gần trăm nhân viên tất cả... nhưng không một ai phát ra ánh sáng màu cẩm chướng.

Trong số tất cả nhân viên có mặt tại đây, dường như chỉ duy nhất Mamako là một người mẹ.

‘(Vậy là, trong sòng bạc này không có bất kỳ người mẹ nào khác sao...)’

Đúng là như vậy. Có thể có những người cha, nhưng kỹ năng này không thể phân biệt được họ...

Đúng lúc đó.

“Vậy thì, xin mời buổi họp buổi sáng bắt đầu. Chào buổi sáng, toàn thể quý vị nhân viên!”

Từ trên bục đặt chiếc máy xổ số khổng lồ, một ông lão mặc bộ đồ đen cất tiếng gọi. “...Này Wise. Người kia là ai vậy?” “Là phó giám đốc ở đây đó.” “À, ra vậy, là ông ta...” Một nhân vật cấp cao đã xuất hiện. Noi gương các nhân viên khác, Masato và mọi người cũng cúi chào.

“À thì, trước tiên hôm nay, tôi xin giới thiệu phần thưởng mới được bổ sung từ ngày hôm nay. Xin mời xem!”

Nhận chỉ thị của phó giám đốc, mấy thanh niên mặc đồ đen khiêng món quà thưởng lên và mang đến.

Thứ được đặt lên trên bục, chính là một cỗ quan tài.

“À, đây là thứ được tìm thấy trong khuôn viên sòng bạc. Bên trong là một nữ tu sĩ bí ẩn. Có vẻ như đã chết do lỗi hệ thống. Ban đầu cũng có ý định đưa đến nhà thờ để hồi sinh, nhưng làm vậy thì tốn kém quá, nên chúng tôi quyết định biến nó thành một món quà thưởng để xử lý. Giá trao đổi là một chip Mam. Đây là món quà mà chúng tôi muốn tống khứ càng sớm càng tốt, nên bất kỳ nhân viên nào muốn đổi lấy cũng không sao cả. Thậm chí là, xin hãy đổi giúp chúng tôi đi!”

Ông ta nói vậy.

Masato lặng lẽ cúi gằm mặt xuống.

“Đây đâu phải là phần thưởng cho mấy kẻ thích sưu tầm đồ độc lạ, mà là phần thưởng dành cho chính chúng ta thì đúng hơn... Bởi vì thứ nằm trong cỗ quan tài xuất hiện trước mắt chúng ta, chắc chắn không ai khác ngoài người đó...”

“Phải rồi... Chẳng còn gì để nghi ngờ nữa... Không phải là Giám đốc mà là... một món quà thưởng cơ đấy...”

“Mặc dù không đời nào có chuyện đó, nhưng sao tôi cứ cảm thấy như đang bị ai đó nhìn chằm chằm từ trong cỗ quan tài kia vậy...”

“Lát nữa tôi sẽ tự mình đi đổi! Xin cứ giao phó cho tôi!”

“Cảm ơn nhé, Porta-chan. Nhớ mau mau rước nó đi giùm nhé, usa.”

Tạm gác lại chuyện xử lý "người kia" đã được khiêng đi đâu đó.

Sau khi truyền đạt thêm vài thông báo liên quan đến công việc, cuối cùng, vị phó giám đốc nói thêm một câu.

“Và bây giờ, xin mời lời chào từ Giám đốc!”

Nói đoạn, ông ta cung kính cúi chào và nhường lại vị trí.

Người được giới thiệu và bước lên bục sân khấu chính là Giám đốc của sòng bạc này, Sorela.

“Hế lô~. Là Sorela đây~. Mọi người có khỏe không nè~?”

Vẫn với kiểu nói chuyện kéo dài dề dà như mọi khi, Sorela chào hỏi rồi đảo mắt nhìn quanh các nhân viên.

Masato bỗng giật mình rụt người lại. Cậu và Mamako vốn dĩ không nên có mặt ở đây. Tuyệt đối không thể để bị phát hiện được...

“Ôi chao, Maa-kun sao thế con? Bị đau bụng hả?”

“Không phải vậy! Mẹ cũng mau ẩn mình đi chứ!”

Masato lập tức ôm lấy vai Mamako, cưỡng chế kéo cô ấy ngồi sụp xuống. Cứ giấu mình đi rồi xem xét tình hình đã.

Về phần Sorela thì...

“À thì~, hôm nay có khách đặc biệt dự định sẽ ghé thăm đó nha~, nên mọi người nhớ phải đàng hoàng đó nha~. Làm sao để họ cảm thấy~, đây là một cửa hàng cực kỳ tử tế, lương thiện~, hoàn toàn không có gì đáng nghi cả~. Vậy thì mở cửa thôi nha~”

Cô ta nhẹ nhàng kêu gọi các nhân viên, rồi thong thả rời đi.

Có vẻ như họ đã không bị phát hiện.

“Phù. Suýt nữa thì toi đời rồi...”

“Ư ư ư. Hôm nay Maa-kun lại chịu làm nũng mẹ nữa rồi. May mà con đã được dạy cách làm nũng ở lớp học giải trí nhỉ.”

“Con không hề có ý đó đâu nhé!”

Cậu dứt khoát buông bàn tay đang ôm vai mẹ ra.

Đã đến lúc mở cửa sòng bạc.

Các nhân viên di chuyển nhanh nhẹn. Những người áo đen và dealer nhanh chóng vào đúng vị trí của mình.

Các cô gái thỏ xếp hàng ngay ngắn ở lối vào, sẵn sàng chào đón khách hàng. Wise và nhóm bạn cũng đã được đưa đi và đứng vào hàng ngũ.

Toàn bộ đèn đã được thắp sáng, các máy đánh bạc cũng đã sẵn sàng hoạt động. Một không gian giải trí tràn ngập ánh sáng, âm thanh, nơi hy vọng và dục vọng, cùng hỉ nộ ái ố đan xen nhau, đã chính thức khởi động.

Ngắm nhìn từng lượt khách lũ lượt kéo vào, Masato khẽ thở dài một tiếng.

“Haizzz. Cuối cùng thì cũng chẳng có thời gian để lén lút điều tra xem có gian lận gì không rồi. ...Thôi kệ vậy. Có vẻ Sorela và các nhân viên khác vẫn chưa phát hiện ra chúng ta, hay là cứ giả vờ làm việc rồi lén lút tìm hiểu khắp nơi xem sao.”

“Maa-kun. Con đừng làm chuyện gì xấu nhé. Hứa với mẹ đi nào?”

“À vâng vâng, con biết rồi ạ.”

“Đúng đó Masato-kun. Không được làm chuyện xấu đâu nha~”

“Vâng vâng. Hứa với bên này nữa nhé... khoan đã... Ái chà!?”

Nhìn sang bên cạnh, Sorela đã đứng đó từ lúc nào không hay.

“Gì cơ, sao lại!?”

“Ừm phừ phừ~. Tưởng là không bị phát hiện sao hả~? Thật ra thì tôi đã để ý thấy hết rồi đó nha~. Tiếc quá ta~”

“Đồ quỷ sứ... Khụ...!”

“Chuyện lén lút đột nhập thì tôi sẽ tha thứ cho~, nên đừng cảnh giác như vậy nữa nha~. Cửa hàng đã mở cửa rồi~, cứ thoải mái mà chơi đi nhé~. ...Nào thì~”

Sorela búng ngón tay một cái ‘tách’.

Ngay lập tức, một cô gái thỏ xuất hiện và đưa cho Masato một hộp đựng chip. Mở nắp ra, bên trong là mười miếng chip với đủ mọi màu sắc khác nhau được xếp ngay ngắn.

“Ừm, cũng phải. Nếu đã chơi cờ bạc ở sòng bài thì không có chip sao mà bắt đầu được chứ. ...À mà, các loại chip này là...”

Màu sắc và giá trị hiển thị như sau:

Đỏ [50], Xanh lá [250], Đen [1000], Tím [5000], Vàng [10000].

Nâu [50000], Cam [250000], Vàng kim [500000].

Và Cầu vồng [1000000].

Masato dùng đầu ngón tay run rẩy nhấc lên một miếng chip màu cầu vồng.

“Ể, ừm... Cái số tiền hiển thị ngớ ngẩn đến mức khó tin này là...”

“Ví dụ, chip đỏ thì tương đương với năm mươi Mam nha~. Vậy thì~, có nghĩa là gì đây ta~?”

“Hình như một Mam tương đương với một yên Nhật thì phải...”

Mỗi loại có mười miếng chip. Vậy là, một hộp chip tương đương với 18.163.000 yên Nhật.

Sắc mặt của Masato lập tức tái mét, máu huyết như rút đi không còn một giọt. Trong khi đó, Sorela thì lại vui vẻ đến lạ thường.

“Bên tôi là hệ thống trả sau đó nha~. Cứ vô tư mà dùng đi nhé~”

“Không đời nào! Tự dưng mang nợ hơn mười tám triệu mà chơi sao, chuyện đó không thể nào xảy ra được! ...C-cái đống chip này, tôi trả lại đây! Xin cô hãy nhận lại đi!”

“Ế~? Nhưng mà~, không có chip thì đâu thể chơi được đâu~? Mà nếu không chơi thì sao mà kiếm được tiền để chuộc lại đồng đội đây~? Chuyện đó thì rắc rối lắm nha~?”

“Đ-đúng là vậy thì đúng thật... Nhưng mà, cái này thì quả thật là...”

Masato cứ thế đăm đăm nhìn hộp đựng chip với vẻ mặt bối rối.

Đúng vào lúc đó.

“Maa-kun! Con rảnh chút không!? Mẹ đang gặp nguy hiểm đây này!”

Mamako bỗng dưng cầu cứu. Cậu cứ tưởng có chuyện gì kinh khủng lắm.

Ai dè Mamako đang bị một đám đông khách hàng vây quanh.

“Ôi cô gái thỏ xinh đẹp tuyệt trần ơi! Xin cô hãy làm ơn ban cho tôi một [Lucky Wink] đi ạ! Xin hãy ban cho tôi vận may!”

“T-tôi xin lỗi nhé. Tôi không phải là nhân viên đâu... Hơn nữa, tôi cũng không phải là ‘gái’ gì cả, tôi đã làm mẹ rồi. Thế nên...”

“Hả!? Trẻ trung xinh đẹp như vậy mà đã làm mẹ rồi ư!? Khoan đã, ý là mẹ thỏ sao!? Hay có khi nào đây là loại thỏ siêu hiếm không!? Nếu thế thì càng phải nhờ cô hơn nữa! Tôi sẽ trả chip tới bến luôn! Xin cô làm ơn! Xin hãy nháy mắt đi!”

“Bị nài nỉ đến mức này mà từ chối thì thật là bất lịch sự nhỉ... Vậy thì... ‘Éi!’”

Mamako nháy mắt một cái “chớp”. Lucky-Mẹ-Wink☆

Ngay lập tức, “Ồ ồ! Tôi cảm thấy vận may của mình đang tăng vọt điên cuồng kìa!” “Này, thật hả! Vậy thì tôi cũng vậy!” “Tôi cũng xin!” “Vậy thì tôi nữa!” Bất kể hiệu quả thực tế là gì, khách hàng từ những người bình thường cho đến các đại gia giàu có đều ồ ạt xông tới cầu xin Mamako nháy mắt, và Mamako cũng nhiệt tình đáp lại những yêu cầu đó.

Một phút sau.

Khi đám khách đã rời đi, trong tay Mamako chất đống đủ loại chip được trả làm quà cảm ơn cho những cái nháy mắt. Số lượng có vẻ phải đến hai hộp đựng chip.

Sorela kinh ngạc đến sững sờ.

“Ư, ế~!? Kiếm được chip mà không cần phải vay mượn gì sao~!?”

“Thật sự là một người không thể tin nổi. Dù là mẹ mình nhưng quả thật đáng sợ. ...Vậy thì.”

Đẩy hộp đựng chip vào tay Sorela, Masato liền tiến về phía Mamako.

“À, mẹ ơi. Nếu được thì mẹ có thể chia cho con một ít chip đó được không ạ...”

“Ôi chao, lại đòi hỏi rồi à? Được thôi. Maa-kun và mẹ sẽ chia đôi nhé.”

“N-nói trước cho mẹ biết nhé! Đây không phải là con đang làm nũng đâu nhé! Mà là có sẵn chip rồi thì đâu cần phải vay mượn nữa chứ! Đừng có mà hiểu lầm đấy!”

“Maa-kun đúng là không thật thà chút nào. Ư ư ư.”

Không phải, không phải. Không phải là làm nũng hay đại loại thế. Chẳng qua chỉ là một phán đoán hết sức bình thường mà thôi.

Sau khi đã có trong tay số chip cần thiết, cậu liền bắt đầu cuộc chơi ngay lập tức.

Để sắp xếp số chip mà Mamako đã kiếm được, cậu định nhờ mấy cô gái thỏ quen mặt giúp đỡ, nhưng lại chẳng thấy ai đâu cả. Có vẻ như Wise, Medi và Porta đều đã đi đâu mất rồi. Vì đang trong giờ làm việc nên cũng đành chịu thôi.

Một cô gái thỏ khác đến và giúp cậu gom chip vào hộp. Tổng cộng được khoảng hai hộp. Một hộp dành cho Masato, một hộp cho Mamako, còn số lẻ thì tặng cho cô gái thỏ kia.

Vậy thì, nên bắt đầu thử sức với trò gì đây.

“Có nhiều trò thật đấy... nhưng trước tiên thì cứ thử sức với ‘Texas Hold’em’ xem sao.”

Gần đó có đặt một chiếc bàn bầu dục dùng để chơi poker.

Đây là một bàn chơi với mức cược tối đa, mức cược cơ bản được hiển thị là [100.000].

“Cảm thấy khá liều lĩnh thật đấy... nhưng muốn kiếm thêm thì phải mạo hiểm thôi. Được rồi.”

Có mười chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn. Masato tùy tiện ngồi xuống, vắt chân một cách điệu nghệ, ra vẻ một tay cờ bạc chuyên nghiệp.

Ngay cạnh đó, Mamako định tự nhiên ngồi xuống, nhưng...

“Khoan đã. Nếu mẹ cũng muốn chơi thì làm ơn qua bàn khác mà chơi đi.”

“Ôi, sao thế con? Mẹ muốn chơi cùng Maa-kun mà.”

“Không phải là con có ý xấu gì đâu nhé... Nhưng Texas Hold’em là trò chơi mà những người tham gia sẽ tranh giành chip của nhau. Giờ người nhà mình tự giành giật lẫn nhau thì còn gì là ý nghĩa nữa chứ?”

“Ôi trời, là vậy sao?... Maa-kun biết nhiều ghê nhỉ.”

“Vì con đã từng chơi trò này trên mạng rồi. Cũng coi như là nắm được cơ bản. Thế nên ấy mà...”

“Mẹ hiểu rồi. Vậy thì mẹ sẽ đứng xem Maa-kun chơi...”

“Con kiên quyết từ chối việc mẹ đứng xem đâu đấy. ...Ngay cả trong những buổi học ở học viện, việc mẹ chỉ đứng xem thôi cũng chưa bao giờ yên ổn rồi. Trường hợp của mẹ, khả năng mẹ lại tham gia vào đủ thứ chuyện là quá cao. Mà như vậy thì thật sự là phản tác dụng đó. Làm ơn đi mà mẹ, mẹ cứ kiếm đại chỗ nào đó chơi đi.”

Mamako có vẻ hơi buồn bã, lầm lũi rời đi. Đôi tai thỏ của cô ấy cũng cụp xuống đầy ủ rũ.

Dù cảm thấy mình đã làm điều gì đó không phải, nhưng trường hợp này đành phải vậy. Mamako và Masato mà cứ giành giật chip với nhau thì thật vô nghĩa. Cậu đành tự nhủ, rồi lấy lại tinh thần.

Thế thì.

“Tiếp theo thì phải tìm thêm người tham gia thôi. Ước gì có ai đó đến sớm thì tốt biết mấy...”

“Vậy thì~, tôi xin được xung phong đây ạ~”

Nói đoạn, Sorela lại xuất hiện, thản nhiên ngồi xuống ghế đối diện với Masato.

「Đã đến nước này rồi, sao không đấu một chọi một nhỉ? Chân Nhân cậu có sợ không đó~?」

「Sợ cái gì mà sợ!」

「Thật không đó~? ...Ngươi có biết, ta đây... chính là một trong Tứ Thiên Vương Ribere, Sorera – Kẻ Khinh Mẫu đó~, nghe vậy mà ngươi cũng không sợ sao~?」

「...Hả?」

Người phụ nữ trước mặt, vẫn đang dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc dài màu sắc quái lạ, đôi mắt lờ đờ nhìn thẳng vào cậu.

Đây chính là kẻ địch mạnh thứ hai, thuộc về tổ chức đối đầu với Chân Nhân và đồng đội.

「Sorera – Kẻ Khinh Mẫu... Một trong Tứ Thiên Vương... Ngươi sao?」

「Đúng đó~. Ngạc nhiên chưa~? Chắc là ngạc nhiên lắm nhỉ~. Lần này~, cảm ơn vì đã bị cái tờ rơi ta gửi gắm câu mất nhé~. Hì hì~」

「Tờ rơi... Tờ rơi sòng bạc là có ý đó sao...?」

「Đúng đó~. Là thư mời từ phe địch đấy~. ...Thế, tính sao đây~? Có đấu với ta không~? Tiện thể nói luôn là ta không dùng kiếm hay phép thuật đâu nha~, ta có chủ trương phân tài cao thấp bằng cờ bạc thế này nè~. Sao nào~?」

「Đột nhiên đối đầu trực tiếp với Tứ Thiên Vương... Được rồi, dù sao thì! Ta không biết ngươi có thật là như vậy không, nhưng ta sẽ nhận lời thách đấu này! Ta sẽ không sợ hãi vì mấy chuyện cỏn con thế này đâu! Mấy trò lung lạc tinh thần này vô ích thôi!」

「Ồ~, quả nhiên là Dũng Giả có khác ha~. Vậy thì đấu thôi nào~. ...Hì hì~...」

Vừa dứt lời, ngay khoảnh khắc Sorera bật cười khúc khích.

「Hửm?... Vừa rồi, chỉ một thoáng...?」

Cơ thể của Sorera dường như mờ ảo phát sáng, với một màu sắc khác hẳn với [Ánh Sáng Của Mẹ] của Mamako.

Tuy nhiên, khi nhìn lại xung quanh, sảnh casino tràn ngập ánh sáng từ những viên đá ma thuật. Có lẽ đó chỉ là do hiệu ứng ánh sáng mà cậu thấy thế. Chân Nhân tự nhủ.

「Vậy thì bắt đầu thôi nha~. Sẵn sàng chưa~?」

「Được! Ta chấp nhận! Và ta sẽ thắng!」

Sorera trượt một viên đá có chữ "D" khắc trên đó tới trước mặt Chân Nhân.

Viên đá chữ D – tức là nút Dealer – ai ngồi ở vị trí có viên đá này sẽ đóng vai trò Dealer (người chia bài). Đó là luật.

Chân Nhân nhận bộ bài tây từ cô gái phục vụ mặc đồ thỏ, sau đó tự mình xào bài một cách điêu luyện. Bộ bài có 52 lá, không dùng lá Joker.

「Texas Hold'em hai người... Bắt đầu!」

Trò chơi gồm bốn vòng cược (giai đoạn đặt chip).

Đầu tiên là vòng cược thứ nhất, "Pre-flop".

「Đừng có gian lận nha~.」

「Làm gì có chuyện đó!」

Chân Nhân, với vai trò Dealer, chia cho mình và Sorera mỗi người hai lá bài, úp xuống.

Số bài còn lại được đặt úp thành chồng ở giữa bàn. Mỗi người tự xem bài của mình, khẽ lật một góc để đối thủ không nhìn thấy...

Bài của Chân Nhân là 7 bích và K rô.

「Hừm, ra vậy. ...Vậy thì đầu tiên là cược bắt buộc.」

「Đấu hai người mà~, Chân Nhân là Dealer nên~, Chân Nhân là Small Blind~, còn ta là Big Blind nhé~.」

Small Blind sẽ đặt cược bằng nửa giá trị cược cơ bản của bàn, Big Blind sẽ đặt cược bằng toàn bộ giá trị. Đây là luật.

Chân Nhân tạm thời đặt ra một chip màu nâu [50000]. Sorera cũng đặt ra hai chip màu nâu tương tự.

Đây là lúc để suy nghĩ. Chân Nhân cân nhắc với những lá bài trên tay mình.

「(Tiếp tục ván với 7 bích và K rô này, hay là bỏ bài đây...)」

Trò chơi này sẽ chuyển sang vòng tiếp theo khi tất cả người chơi đều đã đặt cược một số tiền như nhau.

Quyết định của Chân Nhân là.

「...Call.」

Call là đặt thêm một số tiền bằng với số tiền cược hiện tại. Đó là biểu thị ý muốn tiếp tục trò chơi. Chân Nhân thêm một chip màu nâu. ...À mà, khi muốn bỏ bài thì gọi là "Fold". Số chip đã đặt trước đó sẽ không được hoàn lại mà thuộc về người thắng cuộc.

Khi Chân Nhân Call, ván đấu tiếp tục.

Tổng số tiền cược gom lại ở mép bàn là 200000 mam.

Tiếp theo là vòng cược thứ hai, "Flop".

「Anh Dealer ơi~, nhanh lên nhanh lên~.」

「Đừng giục. Ta biết rồi.」

Chân Nhân rút ba lá từ chồng bài, đặt ngửa lên giữa bàn.

Các lá bài được lật ra là 4 cơ, K bích, 6 cơ.

Đây được gọi là "Community Card" (bài chung).

Texas Hold'em là trò chơi mà bạn sẽ dùng năm lá bài – bài trên tay của mình và những lá bài chung được lật ra ở giữa bàn – để tạo thành một bộ và phân định thắng thua.

Tiện thể, các loại bộ bài cũng giống như Poker mà mọi người đều biết. Vì vậy.

「(K rô trên tay và K bích ở giữa bàn, vậy là mình đã có một đôi rồi...)」

Có vẻ khởi đầu thuận lợi rồi.

「Vâng vâng~, vậy thì giờ là thời gian đặt cược nha~. Không phải là giờ "lên giường" gợi cảm gì đâu nhé~.」

「Đừng có đùa! Lần này đến lượt ngươi mà. Nhanh ra bài đi.」

「Vâng vâng~. Vậy thì, đặt cược đây~.」

Sorera đặt ra hai chip màu nâu. Số tiền giống như lúc nãy.

Chân Nhân sẽ làm gì đây.

「(Đối thủ cược nhỏ nhẹ quá... Mình thì cũng có một đôi rồi... Cứ tiếp tục đã.)」

Cậu cảm thấy có cơ hội thắng. 「Call.」 Chân Nhân chọn tiếp tục.

Tổng số tiền hiện tại là 400000 mam.

Vòng cược thứ ba, "Turn".

「Lần tới chỉ thêm một lá thôi nha~. Đừng có nhầm đó nha~.」

「Biết rồi. ...Đi đây.」

Chân Nhân lấy một lá từ chồng bài, thêm vào phần bài chung.

Lá bài chung thứ tư là 7 cơ.

「(Yes! Hai đôi hoàn thành!)」

Dù muốn hét lên sung sướng, nhưng Chân Nhân không dại gì làm chuyện ngu ngốc như cho Sorera biết bộ bài của mình. Cậu vẫn giữ vẻ mặt poker face. Mặc dù tay chân hơi bồn chồn, cậu vẫn tỏ ra hết sức bình thản.

Vừa nhìn chằm chằm Chân Nhân như vậy, Sorera đặt cược.

「Ừm~... Tạm thời cứ thế này đã ha~.」

Sorera lại đặt ra hai chip màu nâu.

「Vậy thì đến lượt Chân Nhân nhé~. Hay là cậu định Fold luôn~?」

「Ở đây không có lựa chọn bỏ cuộc. ...Raise!」

Raise là đặt cược gấp đôi hoặc hơn số tiền đã được đặt trên bàn. Đây là một kiểu cược tấn công.

「(Sorera lại cược nhỏ nhẹ... Chắc là không có bộ bài nào tốt rồi... Mình thì đã có hai đôi!)」

Chân Nhân đặt ra một chip màu cam [250000].

「Ồ~. Có vẻ mạnh mẽ ghê ha~. Hay là đã ra được bộ bài đẹp rồi nhỉ~.」

「Ai mà biết. ...Đến lượt ngươi đó. Tính sao? Theo hay bỏ?」

「Để xem nào~... Có lẽ lá tiếp theo sẽ ra lá đẹp hơn nên~... Call thôi~.」

Sorera thu hồi hai chip màu nâu, rồi đặt ra một chip màu cam.

Cả hai bên đều đã đặt cùng một số tiền, nên trò chơi chuyển sang vòng tiếp theo.

Tổng số tiền hiện tại là 900000 mam.

Và vòng cược cuối cùng, "River".

「Đây là lá cuối cùng. Sẽ ra lá gì đây!?」

Lá Chân Nhân lật từ chồng bài và đặt xuống là K tép.

Chân Nhân ngồi xuống, giữ vẻ bình tĩnh tuyệt đối, không hề động đậy cơ mặt, giả vờ như không có chuyện gì. Nhưng dưới gầm bàn, cậu đã lén lút ăn mừng hết sức!

Các lá bài trên bàn là 4 cơ, K bích, 6 cơ, 7 cơ, K tép.

Bài của Chân Nhân là 7 bích, K rô.

Vì sẽ chọn năm lá trong số bảy lá để tạo thành bộ bài mạnh nhất, nên... 7, 7, K, K, K... Cù Lũ đã hoàn thành!

「(Thắng rồi!)」

Trong Poker, Cù Lũ là một bộ bài cực kỳ mạnh. Không nên so sánh nó với những bộ bài có tỉ lệ xuất hiện nực cười như Sảnh Rồng. Nó đủ mạnh để không dễ dàng thua cuộc, hay nói đúng hơn, không thể thua được.

Chân Nhân thực sự tin chắc vào chiến thắng. Lần này nhất định thắng rồi.

「Phù... Vậy là đến cao trào rồi. Nhanh chóng đặt cược đi.」

「Vâng vâng~. Vậy thì tôi đây~, giả vờ như đặt cược nhưng thực ra là "Check" thôi~.」

Check là nhường quyền đặt cược đầu tiên cho người khác.

Vì Sorera đã Check, quyền đặt cược thuộc về Chân Nhân.

「(Giờ thì, nên đặt bao nhiêu đây...)」

Đây là ván chắc thắng, nhưng không vì thế mà nên đặt cược số tiền lớn ngay lập tức.

Nếu Sorera nhận ra mình thua và bỏ cuộc, thì dù thắng, cậu cũng chỉ nhận được số tiền đã được đặt cược đến thời điểm hiện tại mà thôi.

Nếu có thể, cậu muốn cô ta đặt thêm, gom hết số chip giá trị cao đã chất đống.

Vì vậy, trước tiên, cậu đặt cược như thể đang mời gọi.

「...Bet.」

Chân Nhân đặt toàn bộ sáu chip màu nâu còn lại của mình.

Mức cược 300000 mam.

「Nâng cao hơn lúc nãy nhỉ~. Vậy tôi cũng nâng lên thôi~. Raise đó nha~.」

Sorera cũng đặt ra sáu chip màu nâu, rồi thêm hai chip màu cam nữa.

Mức cược 800000 mam.

Sorera đã theo cuộc chơi. Cảm thấy rất ổn.

「Nếu vậy thì, ta sẽ Raise thêm nữa!」

Chân Nhân giữ nguyên số chip màu nâu, rồi đặt thêm chín chip màu cam còn lại.

Mức cược 2550000 mam.

Gấp hơn ba lần. Sau khi đặt ra, cậu đã hơi lo lắng liệu mình có quá vội vàng không.

「Ồ~, mạnh mẽ ghê ha~. Vậy thì tôi cũng Raise thôi nào~.」

Sorera cũng đặt toàn bộ bảy chip màu cam còn lại, rồi một mạch đặt thêm mười chip màu vàng.

Mức cược 7550000 mam.

Đối thủ cũng đưa ra mức gần gấp ba. Cậu đang bị đối đầu. Chân Nhân thoáng rùng mình.

「(Cô ta đang cố làm mình sợ, ép mình bỏ cuộc đây mà... Chắc chắn là vậy!)」

Kẻ nào nhụt chí kẻ đó thua. Cuộc đấu là vậy đó. Một chân lý mà chỉ có Chân Nhân, người đã cầm kiếm và trải qua bao trận chiến khắc nghiệt, mới hiểu được...

À mà khoan, hình như bình thường chỉ có Mamako là chiến đấu thôi thì phải?

Thôi kệ cái đó đi.

「Nào Chân Nhân à~. Cậu tính sao đây~?」

「Dĩ nhiên là... Raise!」

Chân Nhân cũng đặt ra mười chip màu vàng, rồi với khí thế không lùi một bước, cậu đặt hết cả những chip màu cầu vồng còn lại.

Mức cược 17550000 mam.

Đây là một ván đấu lớn. Một ván đấu nhất định phải thắng.

「Hô hô~. Cậu chơi thật đấy à~... Khúc khích... Vậy thì ta Call.」

Sorera cũng đặt ra mười chip màu cầu vồng, thành cùng số tiền cược. Tính cả ba giai đoạn trước đó thì...

Tổng số tiền cược là 36000000 mam.

Dù là một con số khủng khiếp khi nói về tiền cược, nhưng trước mắt cậu chỉ là một đống chip.

Chân Nhân chỉ nhìn chằm chằm vào bài của mình và bài của Sorera sắp được lật ra.

Khoảnh khắc phân định thắng thua: "Showdown".

「Người mạnh mẽ đã Raise cuối cùng sẽ cho xem bài trước nhỉ~.」

「Ừ. Đến lượt ta. Ta là... Cù Lũ.」

Chân Nhân không hề nghi ngờ chiến thắng của mình.

Sorera thì vẫn không thay đổi gì so với trước, với ánh mắt lờ đờ và thái độ thư thái, cô ta bình thản nói.

「Hì hì~... Chân Nhân à~... Tiếc quá nhỉ~.」

Bài của Sorera là 3 cơ và 5 cơ.

Kết hợp với 4 cơ, 6 cơ, 7 cơ trên bài chung, cô ta đã có 3, 4, 5, 6, 7 đồng chất, tạo thành Sảnh Đồng Chất.

Mạnh hơn Cù Lũ.

Chân Nhân thua rồi.

「...」

Chân Nhân không thốt nên lời. Cậu không thở được. Điều gì đã xảy ra thì rõ ràng đó, nhưng cậu không tài nào hiểu nổi.

Thích thú nhìn Chân Nhân đang hoàn toàn bất động, Sorera thư thái thì thầm.

「Hì hì~. Thua rồi nhé~.」

「Kh, không thể nào... Khoan đã! Khoan đã!」

「Trong cuộc đấu không có chuyện "chờ đợi" đâu~. ...Ta nhanh chóng mang Pota về~, Wise và Medi cố gắng giành lại nhưng cả hai đều thua ta~, lần này Chân Nhân cậu cố gắng giành lại cả ba người nhưng cuối cùng vẫn thua ta rồi~. Chuyện là vậy đó~.」

Đối đầu với Sorera, một trong Tứ Thiên Vương Ribere thuộc tổ chức phản kháng, Dũng Giả Chân Nhân đã chiến đấu để giành lại đồng đội, nhưng cuối cùng đã thất bại.

KẾT THÚC TỒI TỆ

Chuyện là vậy... ư? Không thể nào được.

Chân Nhân tát mạnh vào khuôn mặt đang ngây dại của mình, ép buộc bản thân phải lấy lại tinh thần.

Không thể kết thúc như thế này được. Tuyệt đối không thể.

「Chưa! Vẫn chưa kết thúc!」

「Không không~, ván đấu đã...」

「Nếu ngươi đã nói sẽ phân thắng bại bằng cờ bạc, ngay tại sòng bạc này, thì cuộc đấu vẫn chưa kết thúc đâu! Ta vẫn còn chip trên tay!」

「Lì lợm thật đó~. Nhưng mà~, đúng là vậy thật ha~. ...Dù ta nghĩ là vùng vẫy vô ích thôi mà~. Khụ khụ~.」

「Dù vô ích hay không, ta vẫn sẽ vùng vẫy! Đó mới là Dũng Giả chứ!」

Trong tay Chân Nhân, vẫn còn lại một ít chip giá trị thấp. ...Dù nói là thấp, nhưng tổng cộng cũng lên tới 163000 mam.

Ôm ấp một tia hy vọng mong manh, Chân Nhân đứng dậy.

Nơi cậu hướng đến là khu vực máy đánh bạc (slot).

「Trước tiên phải tăng số chip còn lại lên để gây dựng lại!」

Máy đánh bạc có hai loại: loại Flat Top, với phần thưởng thấp nhưng dễ trúng, và loại Progressive, với tỉ lệ trúng thấp nhưng có thể giúp kiếm được khoản tiền lớn chỉ trong một lần trúng jackpot.

Nếu muốn tăng số tiền trong tay, lẽ thường phải chọn loại Flat Top. Chân Nhân, người đã có kinh nghiệm chơi game online, đều biết điều này.

「Không phải là ta không có tinh thần thử thách! Nhưng bây giờ, dù có chuyện gì xảy ra, ta cũng không thể thua được! Phải tích lũy những chiến thắng an toàn! Đó là điều ta cần!」

Tự trấn an mình bằng mấy lời biện minh, Manato ào ào trút hết số chip mình có vào máy đánh bạc video.

Anh đặt cược số chip tối thiểu vào tất cả các hàng có thể chọn, nhấn nút 【AUTOSPIN】 để cuộn quay tự động, rồi quyết chiến. Giờ chỉ việc chờ vận may mỉm cười...

Đúng lúc ấy.

“Thôi rồi. Phải tăng số chip đang có bằng máy đánh bạc này thôi. Số mệnh của ta sẽ được định đoạt tại đây. Dốc hết!”

Một nữ khách ngồi vào bàn bên trái Manato, bắt đầu ào ào đổ chip vào. Trông cô ta có vẻ đã thua đậm, đang dốc hết quyết tâm phi thường để vào ván... Mà khoan đã.

“...Này!”

“...Hả?”

Vị khách nữ bên cạnh là một cô gái tóc đuôi ngựa cột cao, áo khoác dài đen vắt hờ trên vai. Đó chính là một trong Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức phản loạn Rebelle, Kẻ Phản Nghịch Mẫu Thân, Amante.

Manato và Amante nhìn chằm chằm vào nhau, giật mình nhận ra, theo bản năng định thủ thế chiến đấu nhưng... vì đang trong ván đấu, hai người không thể rời ghế. Họ đành bám chặt lấy máy đánh bạc của mình, hai người lườm nhau với tư thế lưng khom khom đầy gượng gạo.

“Ngươi... sao lại ở đây?!”

“Chuyện như thế, làm sao ta lại phải trả lời ngươi từng li từng tí chứ! Để đánh bại Daisuki Mamako, ta đã hỏi Solera – cũng là Tứ Đại Thiên Vương – để cùng liên thủ, nhưng cô ta lại nhàn nhã từ chối, làm gì có chuyện ta phải kể cho ngươi những chuyện như thế!”

“Vẫn như mọi khi, ngươi tự động giải thích hết giùm ta rồi... ta đỡ phải hỏi. Mà Solera cũng thật sự là một trong Tứ Đại Thiên Vương, không đùa chứ...”

“Đã nói rồi mà ~? Không tin ta sao ~? Đáng ghét quá ~! Hứm!”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Solera nhàn nhã bước đến, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên phải Manato.

Bên phải Solera. Bên trái Amante. Tình huống hai vị Tứ Đại Thiên Vương phe địch và một Dũng giả đang ngồi cạnh nhau, trước máy đánh bạc.

“(Cái cảnh tượng này là sao đây... quá siêu thực rồi...)”

Kẻ địch là gì ấy nhỉ. Có lẽ mình sắp quên mất rồi.

Quan trọng hơn là.

“Ha... Mình đang trong tình huống khá nguy hiểm thì phải... kiểu nguy hiểm đến tính mạng ấy...”

“Hi hi hi ~. Cũng có thể lắm ~. Manato-kun có thể sẽ bị giết dễ dàng lắm đó ~...”

“Chuyện đó thì không thể. Vì Solera đang sử dụng kỹ năng mà. Nhờ hiệu ứng của nó, chỉ số của tất cả mọi người trong sòng bạc này đều bị giảm đi đáng kể. Giả sử ta có tấn công Daisuki Manato đi chăng nữa, cũng chỉ gây ra một lượng sát thương nhỏ thôi. Không thể đánh nhau được.”

“Đang dùng kỹ năng như thế à?... À, vừa nãy thấy cơ thể cô ta lóe sáng, lẽ nào là hiệu ứng đó sao...”

“Hứm~! Lại nói ra rồi kìa ~! Amante đúng là ngốc quá đi mà ~! Phiền phức quá đi mà ~! Cút đi đâu đó đi ~!”

“Không nói ta cũng đi!... Thật là, tức chết mất thôi!”

Xem ra đã hết chip. Amante tức giận, không chút nương tay đấm thẳng vào màn hình máy đánh bạc video. Cứ tưởng màn hình sẽ tan tành với sức tấn công có thể một mình giải quyết cả những con boss chiến đấu hội đồng, nhưng không ngờ, máy chỉ hơi rung lắc một chút, hoàn toàn không hề hấn gì. Đúng là năng lực đã bị suy giảm thật.

“Với kỹ năng bị động phản lại mọi đòn tấn công, ta đã nghĩ mình có thể phản lại hiệu ứng kỹ năng của Solera... nhưng có vẻ như phải là một đòn tấn công có phán định sát thương thì mới được. Nếu vận may đã bị suy giảm, thì chắc chắn không thể thắng bạc được. Dừng lại tại đây thôi.”

“Thua liểng xiểng rồi mới chịu rút à. Giỏi thật đấy.”

“Ngốc thật đó ~. Mà nợ nần thì không phản lại được đâu nha ~. Nhớ trả đủ đó nha ~.”

92791f93-241d-4bb4-87e6-475b2d0e0ef5.jpg

“Nợ nần ư?... Hừm, cái thứ đó thì...”

Amante nở nụ cười tự mãn, khinh khỉnh hừ một tiếng: “Thắng là phải chạy thôi!” Cô nàng vắt chân lên cổ mà chạy, nhanh như thỏ thoát lồng! “Bắt được thì bắt đi nhé ~!” “Vâng!” Một đám người mặc đồ đen ào ào đuổi theo.

Thế rồi.

Trong khi đó, máy đánh bạc của Manato cũng dừng quay. Dù là loại máy flat-top với tỉ lệ trúng thưởng nhỏ cao, nhưng chẳng có biểu tượng nào khớp cả. Số chip của anh đều bị nuốt trọn, trong tay không còn một đồng. Tuy nhiên, Manato vẫn bình tĩnh.

“...Tôi có thể hỏi quản lý một chút không?”

“Không thích đâu ~. Nếu định nói là gian lận ~ thì hãy đưa ra bằng chứng trước rồi mới nói chuyện ~. Yêu cầu bằng chứng rõ ràng trước mắt nha ~. Hoặc cần lời tự thú nữa ~. Nếu không có cả hai thì an toàn thôi ~. Hừm hừm.”

“Chậc. Nói mấy lời vô lý. Hiệu ứng kỹ năng làm suy giảm năng lực, thứ đó mắt thường đâu có thấy được, làm sao mà chứng minh chứ!”

“Hì hì hì ~. Thế là ~, Manato-kun đã hết sạch chip ~, coi như đã thua ta rồi nha ~. Nếu giờ ta đánh bại cả Mamako-san nữa ~, thì đó là chiến thắng hoàn toàn của ta rồi ~.”

“...Đánh bại mẹ ư?”

“Đúng vậy ~. Đương nhiên là sẽ thi đấu bằng cờ bạc ~, và ta sẽ dễ dàng thắng thôi ~. Dù không dùng kỹ năng gian lận gì đâu ~, nhưng Mamako-san cũng thua liểng xiểng trong sòng bạc này thôi ~. Thua tơi tả ~.”

Cô ta nói vậy. Manato thở dài thườn thượt, cạn lời đến tận đáy lòng.

“Mẹ cũng thua liểng xiểng à... Haiz... Vậy thì, nhìn thử đằng sau xem nào.”

“Ưm ~? Có gì sao ~?”

Solera chầm chậm quay đầu lại.

Ở một máy đánh bạc cách đó không xa, Mamako đang ở đó.

“Ôi không! Ôi không! Ta phải làm sao đây! Chip cứ trào ra mãi thôi!”

Từ máy đánh bạc, những đồng chip giá trị cao cứ phun ra ào ạt, chất đống ngập đến tận eo cô.

Solera, người vốn có đôi mắt lờ đờ buồn ngủ, giờ mở to hết cỡ, chớp chớp liên tục, há hốc mồm kinh ngạc đến mức cằm như muốn rớt ra ngoài.

“Hả?... Cái... cái gì thế nàyyyyyyyy!? Chuyện quái gì đang xảy ra vậyyyyyyyy!?”

“Mẹ lại làm trò gì thế này!”

“Ma, Ma-kun! Mẹ đang gặp rắc rối rồi! Chip cứ tuôn ra mãi không dừng! Lẽ nào mẹ làm hỏng máy đánh bạc rồi sao!?”

“Không, không phải thế đâu. Không phải là...”

Vì Mamako sắp bị chôn vùi trong đống chip thật rồi, Manato vội chạy đến kéo cô ra.

Nhìn vào màn hình máy đánh bạc, ôi, đúng là chữ 【JP】 (Jackpot) đang nhảy múa loạn xạ.

Manato đã cạn lời rồi, còn Solera thì lảo đảo bước đến, lại một lần nữa há hốc mồm kinh ngạc.

“Kh, không thể nào ~!? Trúng Jack-pot thật rồi sao!?”

“Xin lỗi nhé. Mẹ tôi là vậy đó. Bên cô có thể dùng kỹ năng để làm chuyện xấu xa, nhưng có vẻ chẳng có tác dụng gì với mẹ tôi cả.”

“Kh, không thể nào ~! Ta đâu có gian lận gì đâu ~, nhưng kỹ năng của ta là hiệu ứng debuff mạnh nhất thế giới đó nha ~! Năng lực hay vận may đều bị giảm hết ráo ~, Mamako-san chắc chắn sẽ thua thôi mà ~!... Th, thế nên Mamako-san, cô đến đây một chút đi ~!”

“Ơ, ừm, cũng được thôi...”

Solera nắm lấy tay Mamako và bước đi... Điểm đến là trung tâm sảnh casino, trước máy xổ số Keno khổng lồ.

Keno là một trò chơi tương tự bingo. Đây là một trò chơi đơn giản, bạn chọn một vài số từ 1 đến 80 rồi đặt cược, càng có nhiều số trùng khớp với các số được rút ra thì tiền thưởng càng lớn.

Solera giải thích vắn tắt, rồi đẩy tờ phiếu đăng ký cho Mamako.

“Vậy thì Mamako-san, mau chọn mười con số yêu thích của cô nha ~! Chúng ta sẽ xổ số ngay đây ~! Hãy thua thảm hại vì vận may suy giảm để làm ta vui vẻ nha ~!”

“Còn ngang nhiên nói thua đi nữa chứ...”

“Chọn mười số từ 1 đến 80 là được phải không. Vậy thì đơn giản thôi. Được rồi... vậy thì...”

Những con số Mamako điền vào phiếu đăng ký là:

【4】【25】【15】【1】【72】【65】【26】【5】【36】【75】

Tổng cộng là mười số trên.

“Này mẹ. Những con số mẹ chọn có ý nghĩa gì sao?”

“À đó là, ngày sinh nhật của Ma-kun này, tuổi của Ma-kun này, chiều cao và cân nặng của Ma-kun này, cỡ giày của Ma-kun này, rồi cả thân nhiệt và nhịp tim của Ma-kun khi mẹ con mình học cách nũng nịu hôm qua nữa đó.”

“Thôi được rồi, đủ rồi đó, làm ơn im đi, xấu hổ chết mất. ...Mà khoan đã, mẹ đo thân nhiệt và nhịp tim con lúc nào vậy chứ...”

“Chỉ cần chạm vào là mẹ biết thôi. Vì mẹ là mẹ mà. Ưm ưm.”

“V, vâng ạ... Tình yêu đôi khi thật đáng sợ...”

“Mấy cái đó chẳng quan trọng, xổ số thôi ~!”

Những quả bóng số nhảy múa trong máy xổ số hình bình cầu, rồi lần lượt lăn ra trước mặt Manato và mọi người qua một ống dẫn. Số đầu tiên được rút ra là, thật bất ngờ!

Quả bóng số 【4】.

“Ối! Trúng rồi kìa!”

“Phải rồi. Và kết quả cũng đã rõ rồi.”

“Vẫn, vẫn còn mà ~! Lần tới sẽ trượt thôi ~! Nhất định sẽ trượt thôi mà ~!”

Người vui mừng, người cạn lời, và người tuyệt vọng. Trong khi ba người nhìn chằm chằm, quá trình xổ số vẫn tiếp tục.

Sau số 【4】 là 【25】, rồi đến 【15】, sau đó là 【1】... Thôi được rồi, không cần nói thêm nữa.

Khi mười con số đã được rút ra hết, kết quả như sau:

【4】【25】【15】【1】【72】【65】【26】【5】【36】【75】

Vâng, kết thúc.

“Nhìn này Ma-kun! Mẹ trúng hết rồi!”

“Phải rồi. Kết quả đúng như dự đoán mà. ...Thôi nào.”

“Khục khục khục ~!? Vẫn, vẫn còn mà ~! Vẫn chưa kết thúc đâu ~!”

Cái người lì lợm đó, nắm lấy tay Mamako, vội vàng chạy đến bàn Texas Hold’em nơi Manato và Solera vừa đối đầu.

“Hôm nay có luật đặc biệt nha ~, ai trúng Keno ~ thì phải đặt cược hết chip mình có ở đây ~, nếu thắng thì sẽ được hoàn lại đó nha ~! Số chip Mamako-san đang có là ~... ưm ~... tổng cộng khoảng năm mươi triệu đó nha ~? Thế là được rồi đúng không ~!”

“Này, khoan đã! Làm gì có chuyện đó! Số chip ban đầu thu được hầu như vẫn còn nguyên, lại còn trúng Jackpot máy đánh bạc nữa chứ! Làm gì có chuyện ít như thế...!”

“Đây là quyết định của quản lý đó nha ~! Không chấp nhận bất kỳ ý kiến trái chiều nào đâu nha ~! Nếu không làm theo lời thì sẽ không được hoàn lại tiền đâu nha ~!”

“Ngươi! Nói năng vô lý quá!”

“Nhưng nếu không thắng thì không lấy lại được hết đúng không. Đành chịu thôi. Được rồi.” Chóc.

“Kh, khoan đã mẹ!? Mẹ ngồi xuống rồi sao!?”

“Ngồi xuống ghế rồi nha ~! Đó là biểu hiện của việc muốn tham gia rồi đó nha ~! Chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi Manato-kun nha ~! Cược bắt buộc là năm mươi triệu, bắt đầu thôi ~!”

Trong khi các cô gái thỏ tai đang thoăn thoắt mang chip đến, Solera với vẻ mặt quá mức tuyệt vọng làm người chia bài, ván đấu bắt đầu.

Mỗi bên được chia hai lá bài tẩy, và vì các cược ở vòng đầu tiên “Pre-flop” đã được đặt, họ chuyển thẳng sang vòng cược thứ hai “Flop”.

“Vậy thì tôi sẽ chia ba lá bài cộng đồng trước nha ~! Bắt đầu đây ~!”

“Á, này! Bên này còn chưa kịp xem bài tẩy nữa là...!”

Những lá bài được lật ra là Cơ 10, Cơ K và Cơ A.

“Này Ma-kun. Mẹ phải làm sao đây?”

“Kh, khoan, dù sao thì, xem bài tẩy của mình đã! Nhẹ nhàng thôi, đừng để đối thủ thấy nhé!”

“Được rồi. Nhẹ nhàng thôi...” Lén nhìn.

Mamako xem hai lá bài trên tay mình. Manato cũng căng thẳng nhìn trộm vào.

Là Cơ Q và Cơ J. Kiểu như một nữ hoàng nhân hậu và hoàng tử con trai vậy. Nói đúng hơn là, ừm. Thôi rồi.

Manato không còn kinh ngạc nữa, thay vào đó là một tiếng thở dài đầy cam chịu.

“Lại làm nữa rồi... Quả nhiên mẹ vẫn là mẹ mà...”

“Này Ma-kun. Nếu ghép với ba lá bài đã lật ra kia, thì là Royal Stress gì gì đó đúng không?”

“Stress cao cấp là cái quái gì vậy. Mẹ nhầm tên bài rồi. Mà đừng có nói to cho đối thủ biết chứ!”

“Ấy ấy ~? Lẽ nào Royal Straight Flush đã thành hình rồi sao ~?... Chỉ là ~, làm gì có chuyện đó ~. Dù cô có muốn dọa ta cũng vô ích thôi ~.”

“Không phải thế đâu... Thôi, gì cũng được vậy... Từ vòng hai trở đi là đến lượt mình đặt cược đúng không. Chip được trả sau, cứ dùng thoải mái đi... Năm mươi triệu.”

Năm mươi đồng chip màu cầu vồng được các cô gái thỏ tai đặt “đoàng” xuống bàn.

Solera trợn tròn mắt hết cỡ, chớp chớp liên tục.

“Ơ, ừm ~... Tiếp tục ván đấu được không vậy ~? T, ta sẽ không mắc bẫy cái lời nói dối (bluff) lộ liễu như thế đâu ~! Vậy thì ta sẽ call, ra số tiền tương tự ~, và đây là vòng cược thứ ba “Turn” đó nha ~!”

“Lá thứ tư là... Tép 3 đó.”

“Cái đó phải nói là Tép chứ. Mà thôi, ra cái gì cũng không quan trọng nữa rồi. Đặt cược. Số tiền như cũ.”

“V, vẫn định tiếp tục sao ~!? Nh, nh, nhưng mà ta sẽ không bỏ cuộc đâu nha ~!? Call ~, và đây là vòng cược cuối cùng “River” đó nha ~!?”

“Lá thứ năm là Bích 8.”

"Dờ... được thôi chứ!? Tôi chấp hết đó nha!? Raise gấp đôi, thành một trăm triệu mam luôn!"

"Vậy thì bên này cũng raise gấp đôi. Hai trăm triệu."

"Ối trời ơi!? Vậ-vậy-vậy thì bên này raise hai phẩy năm lần nha!? Năm trăm triệu đó!?"

"Raise. Gấp đôi, thành một tỷ."

"Trời đấtttttt!? Hơ, hơ... hơn thế này nữa thì... chỉ còn cách theo thôi...!"

Trận raise cứ thế tiếp diễn, những chồng chip cầu vồng được mang tới chất đầy mặt bàn.

Với tổng số tiền cược cuối cùng là 2.300.000.000 mam, đã đến lúc lật bài.

Từ đội của Manato và Mamako, những người đã đặt cược mạnh tay, lá bài được lật ra. Lá Q cơ lật lên, rồi tiếp đó là J cơ...

"Khoan... khoan đãáááááááááááá!?"

Đúng lúc đó, Solara với vẻ mặt thảm hại đến tột cùng, bỗng nhiên kêu dừng lại. Chắc hẳn cô ta đang nói vậy. Mà thôi, cái cảm giác đó thì tôi cũng không khó hiểu.

"Này. Đã vào trận đấu thì không thể..."

"Khô khô khô, trận này ĐƯỢC phép dừng lại đó nha! Chỉ MỘT lần duy nhất thôi đó! Tôi là quản lý mà, tôi nói được là được! Luật đặc biệt đó nha!"

"Lại nói mấy chuyện vớ vẩn nữa rồi..."

"Vậy thì vậy thì, số chip đã cược cứ giữ nguyên nha~, chỉ chia lại bài và chơi lại từ màn lật bài thôi nha~! Nào, chia bài đây!"

Solara vội vàng gom bài lại, xáo rất kỹ, cầu nguyện hết sức mình, rồi chia lại bài mới.

Ngay sau đó, năm lá bài chung lại được lật ra.

Gồm 10 cơ, K cơ, A cơ, 3 tép và 8 bích.

Tình huống giống hệt lúc trước.

Solara chớp mắt liên tục, liên hồi.

"Á, cái gì vậy ta~? Ưm ưm ưm~? Mà, mà thôi, chắc là trùng hợp thôi mà~! Đâu có chuyện hai lần liên tiếp có Royal Straight Flush đâu chứ~!"

"Đúng vậy. Chuyện đó, là chuyện gần như không thể. ...Nhưng mà, nói trước cho biết nhé."

"Gì, gì cơ~?"

"Mẹ tôi, có đòn đánh hai lượt đó."

Nghe lời Manato nói, Solara giật mình run rẩy, hoàn toàn đứng hình.

Bất chấp cuộc đối đáp của hai người, Mamako nhẹ nhàng lật bài để kiểm tra thì...

Là Q cơ và J cơ.

Lúc này, cả Solara, Manato và Mamako, không một ai nhận ra.

Mamako đã kích hoạt một kỹ năng... Tên kỹ năng đó là [Mẹ Ngọt Ngào].

Đây là một kỹ năng đặc biệt được kích hoạt nhờ việc Manato đã "làm nũng" rất nhiều, như trong buổi hẹn hò mẹ con hôm trước hay lúc xin chip. Lượng "yếu tố làm nũng" dồi dào đã lấp đầy Mamako, và nó còn ảnh hưởng đến cả môi trường xung quanh, khiến mọi thứ trở nên "ngọt ngào" hơn, bao gồm cả cài đặt game và hiệu ứng kỹ năng của người khác.

Kết quả của việc đó là gì... thì khỏi cần phải nói rồi.

Kết thúc trận chiến thảm khốc là việc thanh toán.

"Quản lý. Đây là số tiền cần thanh toán. Xin cô kiểm tra."

"Số tiền đã vay của cô Mamako là một tỷ mốt... Cuối cùng, bên này phải trả một tỷ hai... Không thể nào... Chuyện này, không thể nào... Khụ... khụ..."

1beb7963-b806-46a7-afc5-8fe648f5142a.jpg

Khi được ông phó quản lý đưa giấy hoàn tiền, Solara với vẻ mặt thảm hại tột độ, đã ngất xỉu, sùi bọt mép, rồi được khiêng đi trên cáng. Xin chia buồn.

Thay thế Solara đã bị KO, ông phó quản lý cung kính cúi đầu.

"Số tiền cần thanh toán cho Đại Hảo Mamako-sama là vô cùng lớn, cần có sự phê duyệt của quản lý. Tuy nhiên, quản lý đang trong tình trạng như vậy nên... Vô cùng xin lỗi, việc thanh toán và đổi quà sẽ được thực hiện từ ngày mai trở đi."

"Giờ không được à...? Bên này muốn sớm đưa đồng đội về mà..."

"Phải rồi... Vậy thì ít nhất, tôi muốn ông sắp xếp để ba người đó không bị người khác đưa đi. Ông làm được không?"

"Vâng, tôi đã hiểu. Để xin lỗi vì đã làm mất thời gian của quý khách, chúng tôi sẽ làm theo mong muốn của quý khách. Hôm nay sòng bạc sẽ đóng cửa tại đây. Xin cảm ơn quý khách đã sử dụng dịch vụ của casino chúng tôi."

Tuy họ đã thắng ván cược, nhưng việc đưa đồng đội trở về có vẻ phải đợi đến ngày mai.

***

Trong khi đó. Tại kho chứa quà tặng nằm trong khu nhà ở của nhân viên.

"Trời ơi là trời! Cái quái gì thế này! Sao bọn mình lại phải dọn dẹp chứ!?"

"Dọn dẹp gì chứ, chỉ là cái cớ thôi. Mục đích chắc là để tách bọn mình khỏi hai người kia. Để không cho bọn mình biết thêm thông tin gì đó mà."

"Mình cũng hơi bất mãn, nhưng đây là công việc nên phải dọn dẹp thôi!"

Vừa cằn nhằn không ngớt, ba người vẫn ngoan ngoãn chăm chỉ dọn dẹp. Trong trang phục cô gái thỏ, tay cầm giẻ lau, họ cẩn thận lau chùi những món quà tặng để đổi.

Đúng lúc đó. Cửa kho bị gõ, vài người mặc đồ đen khiêng một chiếc quan tài bước vào.

"Mọi người vất vả rồi. Chúng tôi đã mang quà tặng mới thêm vào đây. Xin nhờ mọi người bảo quản."

"À, vâng, chào mọi người. Mọi người vất vả rồi... Mà nói thật chứ..."

"Cái quan tài này, đúng là của vị đó mà, phải không?"

"Khoan đã! Tôi muốn nhận cái quan tài đó về, có được không ạ!?"

"Hả? À, vâng. Nhân viên được phép nhận đồ nên không sao đâu. ...Nhưng để đổi thì cần một con chip 1 mam..."

"Vâng! Tôi có!"

Porta kéo mạnh cổ áo bộ đồ ôm sát cơ thể, thò tay vào trong, lấy ra một con chip màu trắng. Đó là con chip được một cô bé mười hai tuổi ủ ấm trong ngực.

"Xin lấy cái này ạ!"

"Cái này thì tôi sẽ giữ làm bảo vật gia truyền, còn tôi sẽ dùng một con chip khác để trả ở quầy đổi quà."

Người đàn ông mặc đồ đen mở khăn tay ra, cẩn thận đón lấy, vừa bỏ đi vừa giành giật với những người mặc đồ đen khác, "Đưa đây coi!", "Để tao ngửi cái!", "Thôi đi mày!". Đúng là một nhóm đồ đen vui tính.

Được rồi. Wise và hai người kia tụ tập quanh quan tài, trầm ngâm suy nghĩ.

"Trước mắt là đã nhận được rồi, nhưng giờ làm sao đây nhỉ?"

"Bây giờ cả tôi và Wise-san đều không dùng được phép thuật. Porta-chan cũng không lấy đồ trong túi ra được... Vậy thì, cứ tạm thời cất trong phòng trước nhỉ?"

"Chắc là chỉ có cách đó thôi ạ! Vậy thì sau khi dọn dẹp xong thì vận chuyển... Khoan đã? Có cái gì đó thò ra ngoài!"

Porta nghiêng đầu, kéo tờ giấy bị kẹt ở nắp quan tài ra.

[Yêu cầu thu hồi vật phẩm quý giá]

Đó là một tờ rơi giống như thông báo thu gom tài nguyên được phát cho cộng đồng từ trường tiểu học. Trên đó có vẽ vài bông hoa và con vật mà chỉ có thể khen là dễ thương một cách khách sáo.

Nội dung chính, đúng như tiêu đề, là yêu cầu thu hồi các vật phẩm quý giá. Ngày giờ chưa được chỉ định.

Địa điểm thu hồi được cho là tầng hầm của casino này.

"Thu hồi vật phẩm quý giá từ tầng hầm á? Vật phẩm quý giá là gì? Mà nói thật chứ, casino này có tầng hầm sao? Tôi chưa từng thấy cầu thang xuống tầng hầm bao giờ. Sao vậy, Medi?"

"Tôi cũng không biết khi cô hỏi tôi đâu... Nhưng có khi nào, cái thông báo này..."

Đúng khoảnh khắc Medi vừa lẩm bẩm, chiếc quan tài liền rung lắc dữ dội. "Á á á!?" "Khoan, cái gì vậy!?" "Ôi! Nó đang giãy giụa kìa!" Dường như nó đang cố gắng truyền đạt điều gì đó rất mạnh mẽ...

Medi dường như hiểu ra điều gì đó, và thận trọng nói lại.

"Ơ, ừm... Có khi nào, cái thông báo đó... lẽ ra là thông báo gửi cho chúng tôi không?"

"À, khả năng đó có đấy. Lần này cũng định triệu hồi bọn mình, nhưng hình như đã bị bug mà chết trước khi kịp làm gì. ...Vậy còn tờ rơi của casino thì sao..."

"Chắc chắn là của quản lý Solara rồi. Nói tóm lại, cái thông báo này mới là thứ chính."

"Vậy là họ muốn bọn mình đi thu hồi vật phẩm quý giá đó sao! Thế nào đây!?"

Porta gọi vào quan tài, nhưng không có tiếng trả lời.

Có lẽ phải đợi một lúc nữa, người bên trong quan tài mới có thể thông báo chi tiết hơn.

286b5572-fe53-4154-b6a5-293b475b980f.jpg