Đêm đầu tiên.
Trong một căn phòng trọ. Những lời thì thầm được trao đổi.
“…Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi nhỉ?”
“À, ừ. Đúng vậy…”
Masato mở mắt, hàng mi còn khép chặt.
Căn phòng tắt đèn nên tối mịt. Nhưng nhờ ánh trăng xuyên qua rèm cửa, mọi vật xung quanh vẫn lờ mờ hiện rõ.
Thấy thì có thấy, nhưng Masato không dám liếc sang giường bên cạnh.
“…À, này…”
“Có chuyện gì à?”
“À… ừ, không có gì.”
Đừng nói là liếc nhìn, ngay cả việc trò chuyện bình thường Masato cũng không làm nổi.
Tại buồn ngủ ư? Không phải. Ngược lại, một chút buồn ngủ cũng không có. Đầu óc Masato tỉnh táo lạ thường.
Giữa đêm, trong phòng, chỉ có hai người.
Mùi hương quyến rũ, khiêu khích phái mạnh, của sữa tắm hay dầu gội đầu, thoang thoảng khắp phòng, và họ chỉ có hai người.
“…Hù…”
“Khực…!”
Tiếng thở khẽ khàng từ bên cạnh cứ khiến cậu bận lòng một cách lạ thường. Hình như người bên cạnh vừa trở mình, tiếng giường kẽo kẹt khẽ vang lên khiến Masato giật bắn người, run rẩy không thôi. Giờ thì Masato đã mất hồn mất vía rồi…
“Em sang bên kia được không?”
“…Hả?”
Bất ngờ bị hỏi, Masato theo phản xạ quay đầu nhìn. Người kia đã tiến đến ngay trước mặt cậu.
Ngay cả trong bóng tối cũng nhìn rõ, không, chính vì trong bóng tối mà vẻ gợi cảm càng nổi bật hơn, bộ ngực đẫy đà, quyến rũ ẩn hiện dưới lớp váy ngủ xuyên thấu đang ở ngay trước mắt Masato, rồi lại càng tiến lại gần hơn nữa.
Hình như người kia định trèo lên giường Masato đang nằm.
Nếu phải ngủ chung giường với một người sexy thế này… thì coi như xong rồi.
(Bố, mẹ… Con trai bố mẹ sắp có lần đầu tiên, sắp trở thành đàn ông rồi ạ!)
Ý là… chuyện đó sao?!
“Hình như con không ngủ được, vậy mẹ sẽ ngủ cùng con nhé. Nào Ma-kun, chúng mình ngủ cùng nhau nào?”
“Tuyệtttttttt đối KHÔÔÔÔÔNGGGGGG!”
Không phải lúc để nói đùa về việc trở thành đàn ông nữa rồi.
Masato bật dậy, dốc hết sức, nhưng cũng thật nhẹ nhàng, để đẩy lùi người đang nghiêm túc định ngủ cùng mình.
Người đang bò lại gần trong bộ váy ngủ xuyên thấu ấy, không ai khác chính là Mamako.
Không cần nói cũng biết, đó chính là mẹ ruột của Masato.
“Mẹ ơi! Làm ơn! Đừng làm mấy chuyện đáng sợ như ngủ chung kiểu đó nữa!”
“Ôi chao. Con giận đấy à, mà sao lại cầu xin một cách lịch sự thế không biết…”
“Đây là lời cầu xin nghiêm túc đấy ạ! Nên mới phải lịch sự như vậy! Con muốn mẹ hiểu thật lòng đấy ạ!”
“Nhưng Ma-kun hình như không ngủ được… cứ thoải mái dựa dẫm vào mẹ nhé?”
Nói đoạn, Mamako ngồi xuống bên cạnh Masato, vòng tay ôm chặt lấy cánh tay cậu.
Nhờ lớp vải váy ngủ mỏng đến mức tối đa, sự mềm mại và ấm áp của… thứ to lớn trên người mẹ truyền đến quá rõ ràng… mà không phải là cảm giác vui vẻ gì cả.
Masato chỉ muốn gào lên: “Thôi đủ rồi!”, nhưng rồi lại…
“…Sắp đến lúc rồi nhỉ?”
Masato chợt trở nên bình tĩnh, dán mắt vào cánh cửa phòng.
Cậu nghĩ nếu có đến thì giờ cũng là lúc thích hợp rồi… nhưng chờ mãi, vẫn chẳng thấy ai.
“…Rốt cuộc vẫn không được sao.”
Masato đã mong đợi. Mong đợi cái gọi là “lẽ thường tình” ấy.
Nếu Mamako mặc váy ngủ, khoác tay cậu ngồi trên giường, rồi làm ồn ào các kiểu…
Thì tự dưng Wise sẽ xuất hiện, hiểu lầm rồi la lớn “Anh đang làm cái quái gì thế hả!”, rồi mọi thứ đùng một cái.
Tiếp đó Medhi cũng đến, nói mấy lời thâm hiểm với vẻ mặt xinh đẹp.
Còn Porta chạy đến thì không hiểu chuyện gì, đáng yêu nghiêng đầu nhìn.
Cậu đã mong đợi những cảnh như vậy.
“…Chẳng ai đến cả.”
Tại sao lại không có ai xuất hiện chứ…
Câu chuyện quay trở lại buổi sáng hôm đó.
Cuộc phiêu lưu của tổ đội Anh Hùng bình thường thuận buồm xuôi gió.
Bởi vì, nhóm người này không chút lơ là, không hề có sơ hở. Họ là một tập thể đã được định trước chiến thắng vững như bàn thạch.
Khi đang tiến qua một thảo nguyên.
“…À, có quái vật! Mọi người cẩn thận!”
Người phụ trách vật phẩm cực kỳ dễ thương, cô bé thương nhân du hành 12 tuổi Porta đã tinh mắt phát hiện ra kẻ địch.
Đối phương vẫn chưa nhận ra họ. Đây là cơ hội để tấn công phủ đầu.
Lúc này, người lao lên tấn công đầu tiên chính là Anh Hùng Masato… nếu đúng là như vậy thì tốt quá, nhưng cậu ta chỉ nghĩ thế thôi.
Người lao ra với khí thế ngời ngời, đương nhiên chính là vị này, Mamako – mẹ của Anh Hùng bình thường.
“Cứ để mẹ lo! Mẹ sẽ hạ chúng ngay thôi!… Eyy!”
Mamako chạy vụt đi, vạt váy tung bay, vung mạnh hai thanh kiếm đang cầm trên tay: Thánh kiếm Terradimadre màu đỏ rực mang sức mạnh Đại Địa và Thánh kiếm Altura màu xanh thẳm mang sức mạnh Biển Cả.
Kết quả thì sao?
Kẻ địch bị tiêu diệt hoàn toàn.
Những lưỡi kiếm đá trồi lên từ mặt đất, vô số viên đạn nước bắn ra như mưa, lũ quái vật bị nghiền nát trước khi kịp hét lên một tiếng. Từ lúc bắt đầu chiến đấu cho đến đây, chỉ mất khoảng năm giây.
“Ưfufu! Mẹ làm được rồi!… Vậy thì Porta-chan, nhờ con nhé!”
“Vâng ạ! Thu thập vật phẩm là việc của con! Cứ giao cho con ạ!”
Porta nhanh nhẹn thu gom các vật phẩm giá trị mà quái vật bị đánh bại để lại. Cô bé thoăn thoắt nhét đống vật phẩm chất cao như núi vào chiếc túi đeo vai.
Chỉ khoảng mười giây sau khi bắt đầu, mọi hoạt động liên quan đến trận chiến đã kết thúc.
Đây chính là thực lực của tổ đội Anh Hùng!
Mamako không hề lơ là, đến mức các thành viên chiến đấu khác không có lấy một kẽ hở để ra tay.
Quả đúng là vững như bàn thạch!
Và rồi, về phía này.
“““...Hù… Hôm nay trời cũng đẹp thật…”””
Vì quá hiểu rõ thân phận của mình đến mức muốn rơi nước mắt, ba vị này, ngay khi trận chiến bắt đầu, đã ngồi xổm dưới gốc cây, ánh mắt nhìn xa xăm.
Đầu tiên là Masato. Nghề nghiệp: Anh Hùng bình thường.
“Ồ… hình như giờ mình đã thức tỉnh một kỹ năng mới… Cứ cảm giác như mình đã thành thạo kỹ năng đặc biệt “Quan Sát Dũng Cảm” vậy, một kỹ năng giúp mình có dũng khí để khăng khăng rằng mình không chỉ đứng nhìn mà là đang kích hoạt kỹ năng đấy.”
Dù giờ đầu óc có hơi… vẩn vơ, nhưng cậu vẫn khoác lên mình chiếc áo khoác tối thượng với khả năng chống trạng thái bất thường và tự động hồi phục, đeo Thánh kiếm Firmament màu trong suốt mang sức mạnh Bầu Trời. Nhìn bên ngoài, cậu chắc chắn là một Anh Hùng.
Ngồi bên phải Masato là Hiền Giả nữ sinh trung học Wise.
“Ngây thơ quá Masato. Kỹ năng “Quan Sát Ma Thuật” mà một Siêu Hiền Giả như tớ học được mới đỉnh chứ.”
“Ồ hố? Hiệu quả của nó là gì?”
“Là một màn quan sát không hề có mánh khóe hay thủ thuật, khiến người xem phải kinh ngạc.”
“Hóa ra là ma thuật kiểu đó à. Mà có ai đứng nhìn cậu ‘quan sát’ đâu chứ.”
Hiền Giả Wise là bậc thầy về ma thuật. Cô khoác lên mình chiếc áo choàng phù thủy màu đỏ tươi, trải sách ma thuật làm đệm ngồi. Cô là một phù thủy tinh anh nhưng chẳng hề có ý định dùng ma thuật.
Và bên trái Masato còn có một người nữa. Dược Sư trị liệu Medhi đang mỉm cười xinh đẹp.
“Hai người cũng đã học được kỹ năng tuyệt vời nhỉ. Tiện đây nói luôn, tôi thì đã thành thạo và đang kích hoạt “Quan Sát Thần Thánh” rồi đấy.”
“Ồ. Medhi cũng tham gia rồi kìa.”
“Thế à? Hiệu quả là gì?”
“Là màn quan sát vô cùng thần thánh, có thể thanh tẩy mọi thứ. Những người có tâm tính vặn vẹo như Wise-san, nhờ hiệu quả của Quan Sát Thần Thánh, sẽ được chỉnh sửa tâm hồn đấy. Tuyệt vời quá nhỉ.”
“Không, cái cần chỉnh sửa chính là sự thâm hiểm của cậu thì đúng hơn.”
Dược Sư trị liệu là một dạng nghề hồi phục, tinh thông các phép thuật hồi máu và hỗ trợ. Đúng như một nghề nghiệp chuyên chữa lành, cô khoác lên mình chiếc áo choàng trị liệu màu trắng tinh khiết không chút vấy bẩn.
Tuy nhiên, có lẽ vì lo lắng quần áo sẽ bị bẩn khi ngồi trên đồng cỏ, cô đã khéo léo lót một thứ giống như áo hai dây của Wise xuống dưới mông. Bề ngoài thì Medhi vẫn là một người thuần khiết không tì vết.
Và rồi.
“À, Mama-san! Lại có quái vật nữa rồi!”
“Được rồi! Cứ để mẹ lo!… Eyy!”
Hình như bên kia lại bắt đầu một trận chiến nữa. Porta phát hiện địch, Mamako dùng siêu hỏa lực “Zubabusha!” hạ gục, rồi Porta thu thập vật phẩm. “Đằng kia cũng có!” “Được rồi!” “Bên đó nữa!” “Cứ để mẹ lo!” Họ chiến đấu rất vui vẻ.
Còn ba người phía này thì vẫn đang ‘quan sát’. Cứ thế mà ‘quan sát’ mãi.
Masato thẳng thắn nghĩ bụng.
“…Chúng ta, đừng nói mấy lời ngốc nghếch nữa, phải làm gì đó chứ.”
“Ừm.”
“Vâng.”
Trước lời lẩm bẩm của Masato, Wise và Medhi ngoan ngoãn gật đầu. Đương nhiên, không chỉ Masato mà cả hai người họ cũng hiểu rõ điều đó. Vậy nên.
“Thế nên, lần này là cái này.”
Masato rút ra một tờ rơi.
【Sòng bạc mới khai trương!】
Ngoài tiêu đề bắt mắt, tờ rơi còn có hình ảnh sòng bạc đông đúc với máy đánh bạc, bàn poker, và hình minh họa vô số chip tiền bay tứ tung khi trúng lớn, cùng với bản đồ chỉ đường.
【Chúc mừng! Những Anh Hùng đã đánh bại Amante, một trong Tứ Thiên Vương của Libelle, sẽ được tặng tận… Mười Triệu Mam đấy nhaaaaaa!】
Với giọng văn có vẻ lề mề, tờ rơi viết tay những lời mời gọi. Mở đầu bằng lời chúc mừng, rồi tặng số tiền lớn, nội dung cứ y như thư quảng cáo mờ ám vậy.
Khi Masato giơ tờ rơi ra, Wise và Medhi nhìn cậu với ánh mắt vừa ngao ngán vừa thương hại, kiểu như muốn nói: “Ôi chao… Lại nữa à…” Nhưng Masato ra hiệu cứ chờ đã.
“Để tớ giải thích đã. Cái tờ rơi này, lại một lần nữa, chỉ được phát ở phòng trọ của tớ thôi.”
“Thế thì, nói trắng ra, đây là một cái bẫy, hay nói đúng hơn là lệnh triệu tập từ Shirase-san rồi. Mục đích là để thưởng lớn vì đã đánh bại một trong Tứ Thiên Vương, tiện thể sai khiến chúng ta làm gì đó…”
“Và rồi, sự việc sẽ kết thúc nhờ công lao to lớn của Mamako-san, còn Masato-kun và chúng ta thì chẳng nhận được gì. Cả quá trình đó là một combo hoàn chỉnh.”
“Thật lòng mà nói, tớ cũng có linh cảm y như vậy. Không thể không nghĩ rằng ‘quá tam ba bận’ mà. …Nhưng này, lần này có thể có một chút cơ hội đấy.”
Masato dán mắt vào tờ rơi.
“Thật ra thì, chuyện tờ rơi này, tớ vẫn chưa nói với mẹ đâu.”
“Chưa nói với Mamako-san ư… Thế nghĩa là, chúng ta có cơ hội bí mật nhận thưởng một mình sao?”
“Đúng vậy đó.”
“Tiền của tổ đội đều do Mamako-san quản lý cả… Với lại, số tiền lớn như thế, có lẽ mẹ sẽ ngại mà từ chối nhận… Nếu chúng ta nhận được mà không thông qua Mamako-san, số tiền đó sẽ trực tiếp vào túi chúng ta thôi…”
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ chia nhau. …Tớ sẽ dùng số tiền đó để mua thêm trang bị, vật phẩm, tự tăng cường sức mạnh cho bản thân. Bởi vì sức mạnh, phần lớn là có thể mua được bằng tiền mà.”
“À… nói chuyện không có tí mơ mộng nào cả…”
“Người chơi nạp tiền bá đạo là chuyện thường trong game mà nhỉ…”
“Đúng vậy. Tớ chỉ muốn trở nên mạnh hơn theo lẽ thường tình trong game thôi. Có gì mà phải cảm thấy hổ thẹn đâu!”
Rồi cậu ta mạnh mẽ khăng khăng rằng thế giới này vốn dĩ là như vậy.
Masato thành tâm cầu xin.
“Quá tam ba bận rồi. Đây là lần cuối. Tớ sẽ cược vào lần này. Nếu lần này mà không được nữa, tớ thề sẽ không bao giờ để ý đến loại tờ rơi này nữa. Thế nên làm ơn…”
Cậu cúi đầu lia lịa trước hai người bên cạnh, cầu xin.
Wise và Medhi khẽ thở dài rồi gật đầu.
“Thôi được rồi. Nếu cậu đã nói đến mức đó, tớ cũng sẽ giúp. …Nếu thành công, tớ cũng sẽ kiếm được một khoản tiền lớn mà.”
“Tôi không có bất mãn gì về số tiền tiêu vặt nhận từ Mamako-san, nhưng mà, tiền thì bao nhiêu cũng chẳng bao giờ là đủ cả.”
“Đúng đó. Tớ ấy à, cũng có mấy món mỹ phẩm muốn thử.”
“Thật ra tôi cũng có vài bộ quần áo muốn mua, nên sẽ rất hữu ích.”
Hai người họ tỏ vẻ vừa ngao ngán vừa đồng ý, nhưng lạ thay, lại có vẻ phấn khích.
Hay nói đúng hơn là tỏa ra một khí chất… lạ lùng.
“Tiền… khà khà khà…”
“Tiền… hừ hừ hừ…”
“Không, cái việc chọn dùng tiền để tăng cường bản thân trong game thì… ờm, dù sao cũng được. Cứ làm theo ý các cậu đi.”
Với mấy cô gái đang chìm đắm trong mộng tưởng, hay đúng hơn là ham muốn này, nói gì cũng vô ích. Đâu có cô gái nào lại ghét tiền đâu, nên thôi, cũng đành chịu vậy.
“À, đúng rồi. Đã mất công đến đây, hay là chúng ta thử làm giàu thêm ở sòng bạc nhỉ?”
“Hay đấy. Địa điểm nhận tiền là sòng bạc mà, đúng không?”
“À, ừ. Tiện quá còn gì. Kiểu như lời mời gọi rằng hãy cứ nhận tiền thưởng rồi làm giàu thêm ngay tại sòng bạc ấy. Nè.”
Khi Masato giơ tờ rơi ra một lần nữa, Wise bỗng thốt lên “Ơ?… Masato, cho tớ xem một chút được không?” rồi giật tờ rơi từ tay cậu, dán mắt nhìn chằm chằm.
“Ừm… ơ?… Ừm~…”
“Sao thế Wise? Có gì đáng bận tâm à?”
“Mấy câu mời gọi viết trên tờ rơi này ấy mà… Cái này, vẫn có cảm giác là do Shirase-san viết nhỉ…”
“Chắc vậy. Hồi tuyển sinh học viện cũng thế mà. Có vẻ định giăng bẫy chúng ta.”
“Đúng rồi nhỉ… nhưng mà, cái tờ rơi này… không phải cách viết, mà là nét chữ có vẻ hoàn toàn khác… Ừm, thôi kệ đi. Chắc là do thiết kế thôi. Không cần bận tâm đâu.”
“Vâng.”
Mặc dù nói là "đừng lo", nhưng xem ra Wise vẫn đang săm soi tờ rơi kỹ lưỡng, thôi thì kệ đi. Đã có được sự đồng thuận của cả hai người rồi.
"Vậy thì, thẳng tiến sòng bài để lãnh thưởng và làm đầy ví tiền nào!"
Không chần chừ, cả nhóm lập tức lên đường.
Từ thị trấn trạm nghỉ, nơi họ từng lấy làm cứ điểm để "cày" cấp cho đỡ buồn, cả nhóm lên xe ngựa thẳng tiến đến đích.
Nơi họ đến là thương thành Okanyade.
Thành phố này nằm giữa một vùng hoang mạc rộng lớn, ở vị trí đắc địa ngay giữa con đường nối liền thị trấn ven biển với các thị trấn nội địa. Nhờ đó, Okanyade phồn vinh như một trung tâm giao thương, nơi dòng người và hàng hóa tấp nập không ngừng nghỉ, chẳng khác gì kinh đô. Đây là một trong những đại đô thị sầm uất bậc nhất vương quốc Kasaan.
Nhưng nhắc đến Okanyade, có một thứ không thể không kể đến, đó chính là sòng bài...
Medi không nói ra.
"Đ-đó là toàn bộ những gì cần giới thiệu về Okanyade ạ. Tạm thời, mọi người chỉ cần hiểu đây là một nơi thương mại cực kỳ sầm uất là được rồi ạ..."
"Ồ, vậy sao... Thế thì chắc chắn sẽ có vô vàn món ăn lạ, quần áo đẹp nhỉ. Nghe thôi đã thấy mua sắm vui biết mấy!"
"V-vâng đúng vậy ạ. Mục đích chính là mua sắm..."
"Ưu ưu. Tự dưng thấy háo hức quá đi mất. ...Mà Medi-chan hiểu biết nhiều thứ thật đấy."
"D-dạ. Trước đây con từng đến đây với mẹ nên... có chút hiểu biết ạ."
Nghe giải thích xong, Mamako cứ trầm trồ mãi. Còn Medi thì có vẻ hơi chột dạ.
Mamako chìm đắm trong viễn cảnh mua sắm vui vẻ, vừa hào hứng vừa không ngừng rung rinh lồng ngực. "Mư nyaa..." "Ôi trời, con đừng nhúc nhích nhiều thế chứ." Pota đang ngủ gục trên đùi Mamako nên cô phải kìm lại một chút. Cô cứ thế trò chuyện rôm rả với Medi.
Masato và Wise, ngồi ở ghế đối diện, lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó.
"...Xem ra bước đầu khá thuận lợi đấy nhỉ."
"Đúng vậy. Tạm thời chưa có vấn đề gì."
Hiện tại, một kế hoạch bí mật đang được ba người Masato, Wise và Medi triển khai.
Tạm thời giao việc đối phó với Mamako cho Medi, Masato và Wise hạ giọng thì thầm bàn bạc.
"Giai đoạn một... nhiệm vụ đưa mẹ đến đích mà không cần giải thích cặn kẽ, xem như đã hoàn thành gần hết rồi."
"Nhưng không thể lơ là được. Đối thủ của chúng ta là Mamako-san mà."
"Đúng vậy... Với tư cách là con trai, tôi thấy mẹ có vẻ sẽ phản đối cả việc nhận khoản tiền thưởng lớn lẫn việc đi sòng bài... Thật lòng mà nói, dù có đến được Okanyade thế này, việc lén mẹ đi sòng bài cũng khó mà thành công..."
"Chuyện đó không sao đâu. Tớ có cách rồi."
Wise ưỡn thẳng bộ ngực "không có gì" của mình đầy tự tin. "Này, nhìn đi đâu đấy hả?" "Không có gì nên tớ không nhìn." "Được rồi, hiểu rồi, chết đi." Masato bị giẫm đạp liên tục vào chân, HP cứ thế lặng lẽ tụt dần...
"Wise-san, Wise-san, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi mà, xin cô tha cho, hãy nói cho tôi nghe kế hoạch của cô đi, đau quá, thật sự xin lỗi cô mà!"
"Được rồi. ...À ừ, nói tóm lại, chìa khóa để 'công phá' Mamako-san chính là... Masato, cậu đấy."
"Tớ á?"
"Chẳng phải vậy sao. Ngay bây giờ, nếu Masato không giải thích gì mà chỉ rủ 'Cùng đến Okanyade đi thôi!', thì mẹ cậu cũng sẽ lập tức đồng ý mà thành ra thế này đó thôi. Đối với Mamako-san, Masato vẫn là người hiệu quả nhất. Dù gì Mamako-san cũng yêu Masato nhất mà."
"À, ừm... Với tôi thì, thật không biết phải trả lời sao nữa..."
"Ể? Cậu không định gào lên 'Làm gì có chuyện đó!' hay gì à? Hề... Chẳng lẽ Masato đã trưởng thành hơn rồi ư? Cấp độ mẹ con đã thăng cấp rồi sao?"
"A, ai mà biết. Tớ không hiểu. Mà cấp độ mẹ con là cái quái gì chứ?"
Bảng trạng thái chẳng hề có dòng hiển thị nào như vậy cả, hay nó là một yếu tố ẩn nào đó chăng?
Thôi gác chuyện đó sang một bên.
"Vậy nên, Masato này. Kế hoạch của chúng ta có thành công hay không, tất cả đều phụ thuộc vào tài năng của cậu đấy. Phải nỗ lực hết sức vào!"
"Ô, ồ. Tức là tôi phải tìm cách 'xử lý' mẹ để hoàn thành nhiệm vụ sòng bài của chúng ta à... Nghe cứ như một cuộc phiêu lưu ấy nhỉ."
"Đúng thế. Là một cuộc phiêu lưu lén lút làm gì đó sau lưng mẹ."
"Tự dưng cảm thấy nó nhạt nhẽo hẳn đi." ...Ầm...
Nói vậy chứ, đó vẫn là một cuộc phiêu lưu.
Hơn nữa, Masato còn là người đóng vai trò quan trọng nhất, sự thể hiện của cậu ấy sẽ quyết định tất cả.
Không ngờ lại thấy khí thế hừng hực rồi đấy.
"Được rồi. Hôm nay, tôi sẽ cho mọi người thấy sự nghiêm túc của mình không phải với tư cách một dũng giả, mà là với tư cách một người con trai."
"Tớ tin tưởng vào cậu đấy. Vậy thì... chúng ta bắt đầu giai đoạn hai của kế hoạch nào."
Cảnh hoang mạc ngoài cửa sổ ngừng trôi, người đánh xe ngựa thông báo đã đến nơi.
Trận chiến của Masato bắt đầu từ đây.
Vì là một thành phố thương mại, tôi đã dự đoán một khung cảnh mà hoạt động chính là thương nghiệp, tức là mua bán hàng hóa để kiếm lời, còn ngành công nghiệp giải trí chỉ là một phần nhỏ thêm vào mà thôi.
Nhưng hoàn toàn không phải vậy.
"..."Cái... cái gì cơ!?""
Khoảnh khắc vừa bước xuống xe ngựa, Masato, Wise và Medi đồng loạt sững sờ.
Nhìn quanh đâu đâu cũng là sòng bài.
Một tấm biển lớn, không ghi tên thành phố mà đường hoàng khắc chữ 【CASINO】 sừng sững hiện ra. Dọc con đường, tất cả các cửa hàng đều là sòng bài. Thậm chí trên từng viên gạch lát đường, không sót một viên nào, cũng được chạm khắc tỉ mỉ chữ 【CASINO】.
Biết làm sao đây. Thành phố này cứ như thể đang "tự khai" rằng: "Mục đích của những người đến đây chính là sòng bài đó nha!"
Masato và đồng đội lâm vào tình thế nguy cấp!
"Khoan đã khoan đã khoan đã khoan đã!? Thế này là hỏng bét rồi chứ!? Chẳng phải đã bí đường rồi sao!?"
"Cuộc phiêu lưu của chúng ta vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi... Thật là một cuộc phiêu lưu ngắn ngủi..."
"K-khoan đã! Vẫn an toàn mà! Mamako-san vẫn còn ở trong xe ngựa cơ mà...!"
"Ô? Chẳng lẽ con không nên xuống xe sao?"
Bên cạnh Masato và đồng đội, những người đang ghé sát mặt vào nhau bàn bạc trong vẻ mặt căng thẳng tột độ, Mamako đột nhiên xuất hiện cái "phắt". Rồi cô mỉm cười tủm tỉm.
Tiêu rồi. Nếu để mẹ thấy cảnh tượng toàn sòng bài thế này, chắc chắn sẽ bị nói những lời không hay mất.
"M-Ma-Masato ơi! Ngay bây giờ, hãy dùng hết bản lĩnh của một người con trai mà xoay sở đi! Nhanh lên!"
"Ô, ồ! ...Dù thế nào, dù thế nào... tôi cũng sẽ làm được màaaaaa!"
Bị Wise thúc giục, Masato dù chẳng nghĩ ra được gì, vẫn theo phản xạ, tức thì!
Nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Mamako, rồi kéo cô vào lòng. Ôm thật nhẹ nhàng.
Mamako vùi mặt vào ngực Masato, không nhìn thấy gì cả. Được rồi, được rồi. Thế này chắc là tạm yên tâm rồi...
"Ôi trời. Ôi chao. Mar-kun cứ làm mẹ ngượng quá đi mất. ...Ưu ưu. Mẹ đỏ mặt rồi này." *Phụt*
"Hả?... Khụaaaaaaa!? Mình đang làm cái quái gì thế nàyyyyy!? Ưỡiii!? Mặt mẹ đang đỏ bừng nằm gọn trong tay mìnhhhhhhh!? Khụdyàaaaahhh!?"
"Khoan, Masato! Không được buông ra! Cứ giữ nguyên thế! Cứ giữ nguyên...!"
"Đã đến Okanyade rồi! Ơ ơ! Tất cả các cửa hàng đều là Sò... mư nyu nyu?"
"Pota qua đây một chút nào. Chị có chuyện quan trọng muốn nói với em đây."
Wise lập tức xử lý Pota. Ngay khi cô bé vừa bước xuống xe ngựa định nói gì đó, Wise đã túm lấy má cô bé, bóp thành mỏ vịt để bịt miệng.
Tầm nhìn của Mamako đã bị che khuất. Việc giải thích tình hình cho Pota đang được tiến hành. Tạm thời thì thế này...
Bỗng dưng.
"Chào mừng đến với Okanyade! Đã đến đây rồi, vậy mục đích của quý vị là sòng..."
"Vị NPC thân thiện chuyên đứng ở cửa giới thiệu đủ thứ, xin ngài có thể cho tôi một chút thời gian không? Xin mời đi lối này." *Mỉm cười*
Người đàn ông bỗng dưng xuất hiện, định buột miệng nói thêm điều thừa thãi thì bị Medi mời gọi, di chuyển vào chỗ khuất. Medi đúng là một mỹ nữ không thể nghi ngờ. Người đàn ông có vẻ hơi xao xuyến, cứ ngỡ sắp có chuyện gì tốt đẹp... nhưng...
Một phút sau.
Medi, với nụ cười "mỹ nữ đích thực" không lẫn vào đâu được, và người đàn ông, với khuôn mặt thất thần hoảng loạn như vừa nhìn thấy một thứ gì đó đen tối, kinh khủng tột độ, đã trở lại.
"NPC thân thiện đứng ở cửa, ngài có thể vui lòng giải thích lại về Okanyade một lần nữa được không ạ?"
"Hức, hức hức! Các cửa hàng ở kh-khu vực này ạ, tất cả đều thuộc về một công ty tên là Casino Holdings ạ! Vì thế nên họ mới dùng tên là Casino ạ! Tuy mang danh là Casino, nhưng chúng không phải là sòng bạc đâu ạ!"
Ông ta giải thích trong khi răng cứ va vào nhau lạch cạch. Người đàn ông ở lối vào lảo đảo bước đi. ...Chắc chắn sẽ ổn thôi, kiểu gì quanh đây cũng có phòng tư vấn tâm lý để chữa lành vết thương lòng cho ông ta mà. Có lẽ vậy.
Dù sao thì.
"M-mẹ ơi! Mẹ có nghe thấy những gì vừa nãy không! Tất cả các cửa hàng quanh đây đều trông giống sòng bạc nhưng hóa ra lại không phải đâu! Thấy chưa! Không phải sòng bạc!"
"Ừ, mẹ nghe rõ mà. Với cả này, trái tim Mar-kun cứ thình thịch thình thịch nữa."
"Cái đó thì mẹ không cần nghe cũng được mà!"
Mamako được Masato ôm ấp nên cứ ngây ngất như mơ. Trong trạng thái gần như bị thôi miên này, có lẽ việc "cấy ghép" thông tin đã thành công. Masato liếc nhìn hai người còn lại.
Không biết Medi đã dùng cách đe dọa gì, có lẽ là do thứ sức mạnh hắc ám tiềm ẩn bên trong cô bé, nhưng dù sao thì cô bé đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Medi khẽ gật đầu.
Còn về phía Wise... Pota có vẻ đang ngập ngừng với nụ cười hơi khó hiểu, nhưng vì dáng vẻ đó cũng đáng yêu nên cứ tạm chấp nhận đi. Wise cũng đã ra dấu hiệu OK.
" (Phù... Xem ra nguy hiểm đã qua rồi.) "
Thật nhẹ nhõm. Masato buông Mamako ra khỏi vòng tay. "Ưu ưu. Mar-kun." "Thời gian phục vụ đã hết rồi ạ." Anh nhẹ nhàng đẩy Mamako ra, nhưng cô vẫn cứ bám lấy dù có bị đẩy đi.
Vậy thì, một lần nữa.
"Được rồi. Vậy thì..."
"Chuyến du lịch khám phá Okanyade của hai mẹ con chúng ta nào!" *Chói mắt quá───!*
Mamako, dù bị đẩy ra bao nhiêu lần vẫn cứ bám lấy, không ngừng ôm chặt cánh tay Masato, bắt đầu bước đi, phát ra ánh sáng chói lòa với 【Ánh sáng của mẹ】. "Khoan, chói mắt quá!" "Đi thôi! Ưu ưu!" Sức mạnh của một người mẹ đã "quá liều" chất con trai yêu quý thật không thể đùa được.
Đằng sau hai mẹ con đang rạng rỡ tiến bước.
Wise và Medi khẽ thì thầm với nhau.
"Mamako-san đã hoàn toàn chìm đắm trong Masato rồi. Khá ổn đấy chứ."
"Cô ấy dường như chẳng để ý gì đến xung quanh nữa. Ban đầu tôi còn lo không biết sẽ ra sao, nhưng giờ thì có vẻ chúng ta có thể thực hiện kế hoạch mà không gặp vấn đề gì rồi."
"Vậy thì chuyển sang giai đoạn tiếp theo thôi. Từ giờ chúng ta sẽ làm gì đây nhỉ..."
"Con đã thu thập được thông tin hữu ích từ người ở lối vào rồi ạ. Không có gì sơ suất đâu."
"Ồ. Giỏi lắm Medi. Vậy thì, bằng cách nào đó phải tách ra khỏi Mamako-san thôi..."
"A, ừm! Cho con hỏi một chút được không ạ! Là về kế hoạch mà Wise-san đã nói với con ạ!"
Trong khi Wise và Medi đang bàn bạc riêng, Pota bỗng quyết tâm giơ tay lên. Cô bé có vẻ có điều gì đó muốn nói bằng được...
Wise và Medi vòng tay qua vai Pota từ hai bên, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Chị biết mà. Việc lén lút nhận tiền thưởng rồi đến sòng bài kiếm thêm mà không cho Mamako-san biết, đúng là không hay lắm."
"D-dạ! Thế nên con nghĩ chúng ta nên nói thật ra thì hơn...!"
"Không được đâu. Vì đây là một món quà bất ngờ dành cho Mamako-san mà."
"Bất ngờ ạ?"
"Đúng thế. Chúng ta sẽ nhận tiền thưởng, rồi đến sòng bài kiếm thêm, dùng số tiền đó lén lút trở nên mạnh hơn, để rồi làm Mamako-san ngạc nhiên đấy."
"Những trận chiến trước đây, chúng ta luôn dựa dẫm hoàn toàn vào Mamako-san. Bằng cách nào đó, chúng ta muốn giảm bớt gánh nặng cho cô ấy... Kế hoạch này được sinh ra từ những suy nghĩ tốt đẹp như vậy đấy."
"Th-thế ạ! Ra là thực sự vì Mama-san sao!"
"Đúng thế đấy. Masato đã nói vậy mà."
"Vâng đúng vậy ạ. Masato-kun đã nói thế."
"Masato-san là người đề xuất sao! Oa! Masato-san đúng là tốt bụng thật!"
Quả thực người khởi xướng là Masato, nhưng cậu ấy chưa từng nói gì về việc giảm bớt gánh nặng cho Mamako cả. "Cậu ấy đã nói 'Mọi trách nhiệm tôi sẽ gánh vác!'" "Cậu ấy đã nói thế ạ." "Thế sao!" Kể cả cái đó cậu ấy cũng chưa từng nói mà.
"Thế nên là. Nè, Pota?"
"Vâng! Nếu là thế thì con cũng sẽ hợp tác! Nếu có gì con có thể làm được, cứ nói với con ạ!"
"Thế thì giúp ích rất nhiều đấy. ...Nếu sử dụng kỹ năng giám định của Pota-chan, chúng ta có thể xác định được máy đánh bạc hoặc lá bài nào có khả năng trúng lớn đấy..."
"Đúng vậy. Có Pota thì thắng dễ dàng rồi. Khà khà khà." *Cười nhếch mép*
"Chiến thắng của chúng ta đã được đảm bảo rồi. Hì hì hì." *Cười nhếch mép*
Hai cô gái đã thành công lừa gạt một cô bé ngây thơ, giờ đang thẳng thừng cười khúc khích với vẻ mặt gian xảo. Chỉ riêng biểu cảm đó thôi cũng đủ để bắt họ lại rồi.
Ấy là chuyện phía sau thôi.
Masato, người đi trước, không hề hay biết mình vừa bị tự động gánh vác mọi trách nhiệm, vẫn cứ lững thững bước đi với cánh tay bị Mamako ôm chặt, rồi bỗng dưng dừng lại.
"...Ồ, hoành tráng thật đấy."
Cuối con phố, có một sòng bạc lớn hơn bất kỳ cửa hàng nào khác, và đặc biệt là cực kỳ lộng lẫy.
Nơi này đúng là chói lóa mắt thật. Từ biển hiệu, kiến trúc cho đến lối đi vào bên trong, tất cả đều được trang hoàng lấp lánh bằng vô vàn viên ma thuật thạch tỏa ra ánh sáng rực rỡ sắc màu. Thêm nữa, trên không trung còn chiếu hình ảnh những đồng tiền vàng rơi ào ạt như mưa, khiến quang cảnh càng thêm choáng ngợp. Cứ gọi là tráng lệ tột cùng!
"Đúng là xa hoa hơn hẳn mấy sòng bài kia... Ốp... Hình như cái tờ rơi có vẽ tiệm này thì phải... Ủa?"
Cậu thò tay vào túi tìm, nhưng không thấy tờ rơi đâu. Thì ra Wise vẫn đang cầm.
Masato lén nhìn ra sau, thấy Wise và Medhi đang gật đầu xác nhận tờ rơi. Đúng là không sai rồi.
"...Đến lúc rồi sao?"
"Vâng, chúng ta sẽ làm. Đây là giai đoạn cuối của kế hoạch."
"Tuyệt đối không được phép thất bại. Nhất định phải thành công."
Masato, Medhi và Wise lén nhìn nhau gật đầu. Quyết tâm đã định, Wise cất tiếng.
"Được rồi được rồi. Vậy thì, chi bằng chúng ta tự do hoạt động một chút nhé?"
"Nếu đi men theo con đường này về phía Tây, sẽ có một quán trọ với biển hiệu Three Sevens. Chúng ta sẽ lấy đó làm điểm hẹn và tự do hoạt động cho đến chiều tối. Mọi người thấy sao?"
"Vâng! Con đồng ý ạ! Con cũng sẽ hợp tác!"
"Ồ! Đến cả Porta nữa sao!... Thế là đã thuyết phục thành công rồi... Được rồi, vậy là ổn!"
Đây là thời khắc mấu chốt. Bằng mọi giá phải moi ra được sự đồng ý của mẹ Mamako, rồi lợi dụng lúc mẹ đi đâu đó mà ùa vào sòng bạc. Chỉ cần mẹ Mamako cho phép tự do hoạt động, là có thể đặt chân vào sòng bạc ngay lập tức!
"Này, mẹ ơi! Thế nên, lần này cho con một phát OK luôn nhé...!"
"Tự do hoạt động cũng tốt, nhưng chi bằng chúng ta cứ đi dạo cùng nhau trước đã nhỉ? Đây là lần đầu đến nơi này mà, làm vậy sẽ an tâm hơn đó." Mẹ Mamako mỉm cười.
"Ể..."
Đề xuất tự do hoạt động bị bác bỏ bằng một lý do chính đáng. Chiến dịch thất bại...
Không, vẫn chưa. Masato không bỏ cuộc. Với tinh thần chiến đấu bất khuất của một thiếu niên khao khát cầm tiền thưởng kếch xù đi cờ bạc ở sòng casino!
"Chờ, chờ đã mẹ ơi! Đúng là lần đầu đến đây thật, nhưng bọn con cũng đâu còn là trẻ con nữa, thư giãn một chút có sao đâu chứ...!"
Đúng lúc Masato đang cố gắng phản kháng một cách tuyệt vọng.
Wise và Medhi trao đổi ánh mắt sắc lẹm rồi nói.
"À này chị Mamako. Thực ra nói thẳng luôn nhé. Cái vụ tự do hoạt động ấy, thật ra là cái cớ để Masato và chị Mamako có thể ở riêng với nhau đó ạ."
"Nói thẳng ra là, Masato-kun muốn được mẹ Mamako nuông chiều đó. Để thắt chặt thêm mối liên kết giữa cha mẹ con cái, và để có được sức mạnh lớn hơn nữa."
"Hả?"
"Masato được mẹ nuông chiều là sẽ mạnh hơn sao ạ! Tuyệt quá! Tuyệt vời quá! Con muốn anh ấy được mẹ nuông chiều thật nhiều!"
"Hả?"
"Ôi trời ơi! Thì ra là thế này sao! Mar-kun muốn được mẹ nuông chiều thế này... Cứ như một giấc mơ vậy... Mẹ hiểu rồi! Vậy thì chúng ta sẽ tự do hoạt động ngay bây giờ nhé!"
"Phù, cuối cùng cũng được mẹ đồng ý. Tốt qu— không, không tốt chút nào hết!?"
Wise, Medhi và Porta thì được hoàn toàn tự do, còn Masato thì bị "đính kèm" với mẹ Mamako để "hành động nuông chiều". Đây có khác gì bản án tử hình đâu chứ!
"Khoan đã! Chờ một chút! Mọi người, tại sao đột nhiên lại nói ra chuyện đó chứ! Tôi chưa từng nghe qua chuyện này chút nào!"
"Masato! Hãy được mẹ nuông chiều thật nhiều vào! Mẹ sẽ rất vui đó ạ!"
"Ờ, ừ. Porta có vẻ hoàn toàn nghĩ cho mẹ..."
"Thế thì Masato, đi chơi vui vẻ nhé. Cứ tự nhiên mà được mẹ Mamako nuông chiều cho đã đời vào nha."
"Đến chiều tối thì tập trung ở quán trọ có biển hiệu Three Sevens nhé. Đừng quên đấy."
"Wise! Medhi! Không phải! Không phải vậy! Chuyện tôi được mẹ nuông chiều cái gì chứ, vớ vẩn hết sức...!"
Masato cố gắng phản đối với vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Nhưng mẹ Mamako đã "rụp" một tiếng, bám chặt lấy cánh tay cậu.
"Ưm ưm. Vậy thì Mar-kun, chúng ta đi thôi. Cứ tha hồ mà được mẹ nuông chiều thật là nhiều nha."
"Vì sức khỏe, mình nên bớt ngọt lại chứ mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?"
Mẹ Mamako thì phấn khích đến tim đập thình thịch. Còn Masato thì mặt cắt không còn giọt máu. Dù sự chênh lệch cảm xúc quá lớn, nhưng dù sao thì màn nuông chiều giữa hai mẹ con cũng đã bắt đầu.
Nhìn theo "ánh sáng" đang vui vẻ phấn khởi rời đi, Porta vẫy tay đầy năng lượng, còn Wise và Medhi thì lặng lẽ mặc niệm.
"Masato... sự hy sinh cao cả của cậu sẽ không uổng phí đâu."
"Tuy là chúng ta đã đơn phương 'hiến tế' cậu ấy, nhưng tôi nghĩ thế này là ổn rồi."
"Vâng! Mẹ Mamako đã rất vui ạ! Thật là tốt quá!"
"Và chúng ta có thể đến sòng bạc, toàn là chuyện tốt thôi nhỉ. Vậy thì ngay lập tức... khoan đã, trước đó đã."
Trước khi đi đến sòng bạc, Wise một mình nấp vào một chỗ khuất gần đó và niệm chú.
"...Spara La Magia Per Mirare... Biến hình!"
Wise sử dụng phép biến hóa để thay đổi hình dạng của mình. Dáng người trong chiếc áo choàng pháp sư đỏ thẫm lay động, rồi một hình dạng khác dần hình thành. Bộ ngực lép kẹp bỗng "bồng bềnh" mà nở nang một cách đồ sộ. Eo thon gọn lại, hông nở ra những đường cong quyến rũ chết người. Màu da chuyển sang nâu bánh mật. Trang phục là một chiếc váy dạ hội lộng lẫy. Wise, nay đã biến thành một quý cô trưởng thành, quay lại chỗ Medhi và Porta để "trình làng".
"Tadaa! Thấy sao? Trưởng thành chưa?"
"Oa oa! Dáng vẻ này của Wise-san, đúng là Nữ Hoàng Màn Đêm rồi!"
"Ể?... À, ừm, tôi cũng không cố ý đâu... Chỉ là đơn thuần nghĩ đến hình ảnh người lớn thì ra thế này thôi... Người lớn gần gũi nhất thì đúng là vậy thật..."
"Nói đến Nữ Hoàng Màn Đêm, đó không phải là mẹ của Wise-san sao? Con đã nghe kể rồi... quả là 'đỉnh' thật đấy." Medhi nhận xét thẳng thừng với vẻ mặt nghiêm túc.
"Này, cái gì mà 'đỉnh' chứ... Thôi kệ đi! Dáng vẻ này dù có thể giống mẹ tôi thật, nhưng không phải thế, đơn giản là người lớn thôi! Thế này thì có thể coi là có người giám hộ đi cùng được rồi chứ!"
"Thế giới này dù sao cũng chỉ là một trò chơi thôi, nên lẽ ra không có những quy định hạn chế như vậy đâu ạ..."
"Lỡ có trường hợp nào thì sao chứ! Hơn nữa, nếu chỉ có trẻ con, có khi lại bị chú ý lạ lùng, khiến cho Đại Kế Hoạch Porta khó thực hiện thì sao!"
"À, hiểu rồi. Lo lắng đó cũng có lý."
"Dạ? Đại kế hoạch của con sao ạ?"
Porta trông vô cùng khó hiểu, nhưng "À, thôi không sao không sao," "Porta không cần bận tâm đâu nhé," "Dạ, vâng...?" mấy bà chị xấu tính cứ thế gạt phăng đi.
"Được rồi! Vậy thì đi thôi!"
Với Wise trong hình dạng người lớn dẫn đầu, ba người họ thẳng tiến đến sòng bạc.
Được dẫn lối bởi ánh đèn lung linh từ ma thuật thạch, họ tiến vào. Tại lối vào, một người đàn ông mặc đồ đen với thân hình vạm vỡ đang đợi sẵn.
"Chào mừng quý khách. Hoan nghênh đến với sòng bạc của chúng tôi."
"Vâng, chào anh. Ba người chúng tôi xin vào. Hai người này là trẻ vị thành niên, nhưng có tôi là người giám hộ đi cùng nên vào được chứ nhỉ?"
"À, vâng. Không vấn đề gì ạ. Vốn dĩ sòng bạc của chúng tôi không có quy định cấm trẻ vị thành niên sử dụng, hay yêu cầu phải có người giám hộ đi kèm khi vào cửa đâu ạ."
"Chậc... Đúng là vậy mà..."
Màn biến hình của Wise hoàn toàn vô nghĩa. Cô nhanh chóng giải trừ biến thân, tan vào làn khói trắng.
"Đúng là Wise-san có khác. Tiếc thật đấy."
"Im đi! Dù sao cũng đi thôi! Cứ thắng, thắng, thắng thật nhiều vào!"
"Dù Wise-san có thua thì tôi cũng sẽ thắng thôi. Đừng lo."
"Con cũng sẽ giúp sức ạ! Chúng ta cùng thắng thật nhiều vì mẹ Mamako nhé!"
Không một ai mảy may nghi ngờ chiến thắng, Wise cùng hai người bạn bước vào bên trong.
Đây đúng là một sòng bạc đích thực.
Căn phòng, vốn là một thiên đường giải trí, được phủ đầy màu đỏ của thảm trải sàn, màu đen của tường, và ánh sáng cầu vồng tỏa ra từ những chiếc đèn chùm. Xa hoa và trang nhã. Các loại hình cờ bạc cũng vô cùng phong phú. Bàn chơi bài và bàn roulette xếp thành hàng ngang dọc, giữa sảnh là một cỗ máy quay số khổng lồ hình bình cầu cho trò xổ số "Keno" – bên trong những quả bóng ghi số đang được thổi lên và xáo trộn. Dàn máy đánh bạc cũng xếp hàng dài. Có cả loại máy analog với cuộn quay vật lý bên trong, loại máy đánh bạc video hiển thị số kỹ thuật số trên màn hình, số lượng cuộn cũng đa dạng từ ba đến năm cuộn, tóm lại là đủ chủng loại và số lượng rất nhiều. Hơn nữa, dù không thấy bóng dáng trẻ con, nhưng khách hàng đủ mọi lứa tuổi, cả nam lẫn nữ, chen chúc chật kín.
Cả Medhi, Porta và Wise đều há hốc mồm kinh ngạc.
"Cái gì thế này... Xa hoa kinh khủng..."
"Vâng, đúng là thế... Từ 'lộng lẫy xa hoa' thật sự rất hợp..."
"Nhìn đâu cũng thấy lấp lánh và chói chang ạ..."
Cả ba người đều bị choáng ngợp hoàn toàn, chỉ biết đứng sững lại...
Đúng lúc đó, một ông lão mặc đồ đen từ tốn tiến lại. Ông nở một nụ cười hiền hậu đúng kiểu người già.
"Chào mừng quý khách đến với sòng bạc của chúng tôi. Đây là lần đầu quý khách đến đây sao ạ?"
"Ể? À, vâng! Là lần đầu ạ! Chúng tôi đến vì cái này đây ạ!" Wise đưa tờ rơi ra.
Ông lão đồ đen đăm chiêu nhìn tờ rơi, chỉ trong thoáng chốc vẻ mặt ông thoáng nghiêm nghị, nhưng rồi nhanh chóng trở lại nụ cười thường trực.
"À thì ra. Những vị khách được ngài quản lý mời đến chính là quý vị đây sao."
"Hả? Quản lý ở đây mời bọn tôi sao?"
"Bên này chúng tôi hoàn toàn không nắm rõ sự việc... À, hay là..."
"Ngài quản lý có phải là Syrahce-san không ạ!"
"Hừm. Quản lý sòng bạc của chúng tôi không có tên như vậy đâu ạ?"
"Ể?" (Ba người đồng thanh ngạc nhiên)
Ông lão đồ đen nghiêng đầu khó hiểu. Wise và đồng bọn cũng bất giác nghiêng đầu theo.
"À, hay là Syrahce đang dùng tên khác nhỉ."
"Đúng rồi, Syrahce-san hình như có thói quen thay đổi tên tùy theo vai trò mà."
"Đúng vậy! Vậy thì bây giờ chắc đang dùng một cái tên khác rồi!"
Vì là một người rắc rối như vậy, nên chắc chắn là thế rồi.
Đợi ba người bình tĩnh lại, ông lão đồ đen mới lên tiếng.
"Xin lỗi vì đã chậm trễ tự giới thiệu. Tôi là phó quản lý của sòng bạc này. Tôi được giao nhiệm vụ hướng dẫn quý vị, rất mong được quý vị giúp đỡ."
"Chúng tôi cũng thế ạ, rất mong được giúp đỡ!"
"Wise-san. Đó không phải là cách nói chuyện với người bề trên đâu. Hãy nghiêm túc lại đi."
"Xin lỗiiii. Rất mong được giúp đỡ ạ!"
"Phó quản lý ơi! Con hoàn toàn không biết gì về sòng bạc cả, xin hãy hướng dẫn cho con ạ!"
"Được thôi. Vậy thì trước tiên... như đã thông báo trong thư, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn phần thưởng để trao cho quý vị. Quý vị muốn nhận thẳng phần thưởng, hay đổi phần thưởng thành phỉnh để sử dụng trong sòng bạc? Xin hãy cho chúng tôi biết ý nguyện của mình."
"Thế là có thể nhận được phần thưởng rồi nhỉ! Tốt rồi tốt rồi! Vậy thì, đổi toàn bộ thành phỉnh và chiến ở sòng bạc luôn! Được chứ ạ?"
"Vâng. Không có ý kiến phản đối."
"Chúng con muốn đặt cược!"
"Đã hiểu. Vậy chúng tôi sẽ đổi toàn bộ phần thưởng của quý vị thành phỉnh. Mời quý vị cứ tự nhiên giải trí tại đây. Những lời giải thích cần thiết chúng tôi sẽ cung cấp khi cần."
Phó quản lý từ đâu đó lấy ra một chiếc hộp đầy phỉnh. Họ sẽ bắt đầu với số vốn tổng cộng mười triệu.
Vậy thì chơi cái gì trước nhỉ? Ba người ngó nghiêng khắp sòng bạc.
"Ừm... chỗ này thì, chắc là máy đánh bạc trước nhỉ!"
"Ồ. Quyết định rất sáng suốt. Bắt đầu bằng máy đánh bạc để gia tăng vốn là nguyên tắc cơ bản của casino mà. Quý vị hiểu rõ thật đấy."
"Ể?... À, ừm, tôi chỉ nói bừa thôi mà..."
"Có vẻ như Wise-san đã dùng hết vận may của người mới chơi ở đây rồi nhỉ."
"Hả!? Không thể nào!?" *Sốc nặng!*
"Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Vậy chúng ta thử chơi máy đánh bạc xem sao?"
"Vâng! Con cũng muốn thử!"
Thế là họ chơi máy đánh bạc. Cả ba lao đến khu vực máy đánh bạc đang xếp thành hàng dài.
Nhân tiện.
Máy đánh bạc có hai loại chính. Loại "Flat-top" có phần thưởng thấp nhưng dễ trúng, và loại "Progressive" có thể nhắm đến một khoản tiền lớn nhưng tỷ lệ trúng lại thấp. Nguyên tắc cơ bản khi chơi máy đánh bạc là phải kiên nhẫn quay loại Flat-top để tích lũy dần tiền vốn. Đó là lẽ thường.
Nhưng ba người không biết điều đó, họ bị hấp dẫn bởi những khoản thưởng kếch xù, và đã chọn loại máy đánh bạc analog ba cuộn Progressive.
"Đằng nào cũng tới đây rồi, hay là chúng ta chơi một ván cá cược nhé? Kiểu như ai trúng Jackpot trước thì thắng, chẳng hạn. Dù gì thì tôi cũng sẽ thắng thôi."
"Tôi cảm thấy đây là một ván cược quá liều lĩnh... nhưng tôi là người nói vậy mà lại trúng đó. Khà khà khà."
"Con cũng sẽ cố gắng ạ! Con muốn trúng độc đắc!"
Muốn trúng jackpot, quý khách cần đặt cược tối đa số chip vào tất cả các hàng. Chỉ cần bỏ chip vào, số chip tương ứng sẽ được nạp. Sau đó, quý khách chỉ cần nhấn nút 【MAXBET】 là được. Mời quý khách.
Ba cỗ máy slot, mỗi cỗ được bỏ vào một đồng chip cầu vồng. "Gì cơ!? Tự dưng lên một triệu chip rồi này!?" "Một chip mà được cả triệu ư…?" "Đúng là cảm giác của người giàu có!" Thực tế, đây là một kiểu cược điên rồ: chỉ có ba hàng thắng và tối đa mỗi hàng chỉ nhận được một ngàn chip... nhưng những cô gái đang ngây ngất này lại chẳng hề hay biết.
Wise, Medi và Porta cùng nhau gạt cần khởi động! Theo điệu nhạc rộn ràng, các cuộn quay bắt đầu chuyển động, rồi nhanh chóng dừng lại! Kết quả là…!
Cả ba đều trượt. Thật đáng tiếc.
"Thôi mà, lần đầu thì thế này là chuyện thường thôi."
"Vâng ạ. Lần tới vậy."
"Cứ thế mà tiến thôi!"
Cứ thế, lần thứ hai, lần thứ ba… rồi lần thứ mười… lần thứ hai mươi… các lượt quay cứ nối tiếp, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ván nào trúng.
"Khó, khó trúng ghê ha… Nếu cứ thế này thì…"
"Vâng. Chẳng phải đã đến lúc rồi sao?"
Wise và Medi liếc nhau, trao đổi ánh mắt sắc lạnh đầy vẻ gian xảo, rồi lén lút quan sát Phó Giám đốc. Ông ta… đang đứng cách xa ba người, có vẻ như đang theo dõi những vị khách khác.
Đây đúng là cơ hội ngàn vàng. Họ khẽ hạ giọng, bắt đầu thực hiện kế hoạch bí mật.
"Nào Porta. Đến lượt em rồi đó."
"Để có được phần thưởng, mà xa hơn là vì cô Mamako, Porta bé bỏng có thể làm được gì đó mà, đúng không nào? Đúng không?"
"Vâng ạ! Nếu dùng kỹ năng giám định của mình, em có thể tìm ra cỗ máy sắp trúng số độc đắc! Em sẽ thử ạ!"
Bị dắt mũi, Porta với tinh thần hăng hái tột độ đã kích hoạt kỹ năng giám định của mình…!
Và đúng lúc đó…
"Xin quý khách dừng tay."
Không biết từ đâu, một đám đông mặc đồ đen nhanh chóng ập tới. "Gì cơ!?" "Hả!?" "Ô, ôi!?" Ba người họ bị vây kín trong chớp mắt.
Vòng vây của đám người áo đen rách ra một chỗ, và Phó Giám đốc từ từ bước tới. Vẫn nở nụ cười như thường lệ.
"Thưa quý vị. Sòng bạc chúng tôi nghiêm cấm hành vi dùng kỹ năng giám định để tìm kiếm vận may. Đối với những khách hàng có hành vi sai trái như vậy, dù là người được chúng tôi mời đến, cũng sẽ phải chịu hình thức xử lý thích đáng… Vậy nên, cô Porta, làm phiền cô đến văn phòng một chút được không ạ?"
"Vâng! Vì đã dùng kỹ năng giám định của mình, nên em sẽ đến văn phòng ạ!"
Thẳng thắn thừa nhận hành vi của mình, Porta nghiêm chỉnh chào kiểu quân đội. Đúng là một cô bé thẳng thắn, trong sáng.
Phía sau cô bé thì…
"Khoan, khoan đã… Medi, chuyện này…"
"Ờ, ừm… là tình huống tệ nhất rồi đây…"
Wise và Medi tái mét mặt mày, xanh xám đến mức không thể xanh xám hay trắng bệch hơn được nữa, đứng sững sờ tại chỗ.
Và tất nhiên, họ chẳng hề hay biết những chuyện đang xảy ra ở sòng bạc.
Sau khi chia tay Wise cùng nhóm bạn, Masato và Mamako đang ngồi trong một quán cà phê nhỏ nhắn, trang nhã.
"Được đi chơi và uống trà với Maa-kun thế này, trước khi đến thế giới game, mẹ chưa từng nghĩ tới đâu đấy. Cứ như mơ vậy!"
"Với con thì đó là một cơn ác mộng nhẹ… Haizz…"
Tạm thời, cả hai quyết định tìm một chỗ thích hợp để ngồi xuống và lên kế hoạch xem từ giờ sẽ làm gì.
Ngay sau khi được dẫn đến một bàn ngoài trời nhìn ra phố…
"Xin chúc mừng quý khách! Hai vị chính là cặp đôi thứ 777 kể từ khi quán chúng tôi khai trương! Để kỷ niệm, chúng tôi xin tặng hai vị một món đặc biệt có thể khiến trái tim tan chảy trong ngọt ngào, đó là đồ uống "Tình yêu ngọt ngào – Chúng mình cùng nhấp!"
Cô phục vụ đặt "cộp" một chiếc ly lớn lên bàn, bên trong cắm một chiếc ống hút hình trái tim có hai đầu. Ý là hai người ngồi đối diện sẽ cùng nhau uống.
Vậy thì, uống ngay thôi nào.
"Ưm ưm. May mắn thật đó. Nào Maa-kun. Mình cùng uống với mẹ nhé."
"Mẹ đừng có nói mấy chuyện vô lý như thế chứẹẹẹẹ!?"
Cái chuyện "hôn" qua ống hút hình trái tim với mẹ, nghĩ thôi đã thấy chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi!
Masato lập tức định lên tiếng phản đối, nhưng…
(Chết tiệt… mình với mẹ là mẹ con chứ đâu phải cặp đôi… không thể nói ra được…)
Khẽ liếc nhìn xung quanh, các bàn khác toàn là những cặp đôi. Có vẻ như quán cà phê này là nơi dành riêng cho các cặp tình nhân thì phải.
Nếu tuyên bố đến đây với mẹ thì đúng là một thảm họa… Mà nói thật, việc Mamako tự nhận là mẹ cũng đã khiến mọi chuyện lộ rõ rồi. Không phải mình hoang tưởng đâu, mà hình như họ đang khúc khích cười mình thì phải.
Chỉ còn cách rời khỏi quán càng nhanh càng tốt. Uống một ngụm nước lạnh cho đỡ khô cổ, rồi nhanh chóng nói chuyện cho xong.
"À, vậy thì mẹ ơi, về lịch trình sau đây thì…"
"À, chị nhân viên ơi. Cái món Bánh kếp "Tình yêu ngọt ngào – Mớm nhau đi" này là gì vậy ạ?"
"Đây là món bánh kếp ăn kèm với sốt mật ong ngọt ngào ạ. Hai vị sẽ lần lượt mớm cho nhau ăn, và chúng tôi sẽ chụp ảnh khoảnh khắc đó, sau đó trưng bày ảnh trong quán như một phần của dịch vụ ạ."
"Ôi chao, hay quá nhỉ. Vậy cho mẹ một phần nhé."
"Đừng có thêm mấy thứ khắc nghiệt hơn nữa chứ!?"
Sau khi lịch sự mời cô phục vụ đi chỗ khác.
"Này mẹ! Mẹ nghe con nói đây! Từ giờ sẽ làm gì thì phải quyết định nhanh lên đi chứ!"
"Ôi chao. Maa-kun của mẹ đúng là sốt ruột mà. Nhưng mà, đúng rồi nhỉ. Maa-kun đang ngứa ngáy muốn được mẹ chiều chuộng đúng không nào?"
"Không đời nào! Hoàn toàn không phải vậy!"
"Ôi, thế à?… Hay là mẹ nhầm rồi nhỉ… Vậy thì, hay là mình quay lại để cùng mọi người đi tham quan…"
"Khoan, khoan đã! Chuyện này thì phải khoan đã!"
Thẳng thắn mà nói, nếu mẹ cậu ấy làm vậy thì cá nhân Masato sẽ đỡ biết bao.
Lời Wise nói chợt hiện lên trong đầu cậu.
"Masato. Kế hoạch của bọn tớ có thành công hay không, đều phụ thuộc vào sự thể hiện của cậu đấy."
Và Masato đã đáp lại rằng:
"Nghĩa là mình sẽ phải đối phó với mẹ, để hoàn thành nhiệm vụ sòng bạc của chúng ta… Nghe có vẻ giống một cuộc phiêu lưu nhỉ."
Đúng vậy. Đây chính là một phần của cuộc phiêu lưu.
Việc nhận nhiệm vụ kiềm chế Mamako là do chính Masato tự nguyện.
Tuy việc bị tự ý chỉ định phương pháp để làm điều đó là quá đỗi vô lý, nhưng sự vô lý luôn là một phần không thể thiếu của mọi cuộc phiêu lưu.
(Hy sinh bản thân, mở ra con đường sống cho đồng đội… nghe cứ như một dũng sĩ thật sự vậy!)
Cảm giác về sứ mệnh đang mách bảo cậu rằng "Đừng chạy trốn!"
Bởi vì đây chính là cuộc phiêu lưu mà không một ai khác ngoài Masato có thể thực hiện.
(Vì đồng đội… đúng vậy! Chính là vì đồng đội!)
Trong lòng, cậu không ngừng tự nhủ rằng đây chỉ là một lý do vì sự cống hiến, chứ hoàn toàn không phải là mong muốn thật lòng của Oosuki Masato.
Masato hạ quyết tâm, rồi tuyên bố.
"M-mẹ ơi! Hôm nay con sẽ thật sự nũng nịu với mẹ đấy! Mẹ cứ liệu hồn!"
Vừa dứt lời, khi những từ đó lọt vào tai mình, Masato đã cảm thấy tuyệt vọng về bản thân.
"Thế sao… Ưm ưm."
Từ khóe mắt Mamako, người đang mỉm cười vui vẻ từ tận đáy lòng, một giọt nước mắt khẽ lăn dài.
"Gì cơ!? Sao mẹ lại khóc!? Đây đâu phải chỗ để khóc chứ!?"
"Ôi chao. Mẹ xin lỗi nhé. Mẹ xúc động quá. Vì tấm lòng của Maa-kun khiến mẹ thật sự hạnh phúc mà… hức hức…"
"Được, được rồi mà! Cảm ơn mẹ đã vui vẻ nha! Thế nên! Ấy, ấy… thôi thì, mình uống đi!"
"Ừm, đúng vậy. Giờ đâu phải lúc khóc nhỉ. Vậy thì mình cùng uống nhé."
"…À… tự đào mồ chôn mình rồi…"
Chiếc ống hút hình trái tim của món đồ uống "Tình yêu ngọt ngào – Chúng mình cùng nhấp" hướng về phía cậu.
Không thể từ chối lời đề nghị của người mẹ đang nhìn mình với đôi mắt ướt đẫm nước, Masato đành cùng Mamako "nhấp" một ngụm. Cảm nhận của cậu là…
"…Ngọt quá đi mất…"
Ngọt đến phát ghê. Ngọt đến nỗi khổ sở.
Và rồi, cậu chợt nhận ra, ánh mắt của những cặp đôi xung quanh đều đổ dồn vào mình. Dường như họ hoàn toàn không thể hiểu nổi một cậu bé đã tuyên bố nghiêm túc sẽ nũng nịu với mẹ mình, cứ thế trố mắt, há hốc mồm nhìn cậu chằm chằm.
Bị nhìn chằm chằm đến phát ngượng. Cứ ở đây mãi thế này thì không thể nào chịu nổi.
"T-tóm lại là, chuyện là như thế đó! Từ giờ làm gì thì mình vừa đi vừa nghĩ nhé! Mau rời khỏi quán…!"
"Á! Maa-kun, cẩn thận! Đằng sau kìa!"
Ngay sau lưng Masato đang vội vàng đứng dậy là cô phục vụ đang bưng món bánh kếp "Tình yêu ngọt ngào – Mớm nhau đi". "A!" – cô ta giật mình vì Masato đột ngột cử động – "Hả?" – chiếc khay bay vút lên.
Chiếc bánh kếp kèm sốt mật ong bay lượn giữa không trung, rồi "bẹp" một tiếng, hạ cánh ngay trên đầu Masato.
May mắn thay, phía sau quán cà phê có một phòng tắm vòi sen dành cho nhân viên.
"Tôi xin lỗi! Thật sự xin lỗi rất nhiều ạ!"
"À, không, tôi mới là người sai. Ngược lại, tôi còn phải cảm ơn vì đã cho tôi dùng phòng tắm nữa."
Sau khi mời cô phục vụ cứ xin lỗi mãi đi ra, Masato cởi quần áo rồi bước vào phòng tắm.
Bên trong, có lẽ là đồ dùng cá nhân của các cô phục vụ, đủ loại sữa tắm, dầu gội dành cho nữ được bày biện, nhưng hơn hết thảy, một mùi hương ngọt ngào đang tỏa ra từ chính đầu Masato.
"Thôi thì cứ dùng tạm cái nào đó, rồi tắm rửa nhanh lên thôi."
Đầu tiên, cậu xả nước vòi sen, dội nước nóng lên để gột rửa…
Và rồi…
"Maa-kun. Mẹ sẽ giúp con nhé."
"…Hả?"
Cánh cửa phòng tắm phía sau lưng cậu mở ra, có vẻ Mamako đã tự tiện bước vào. Masato đang bị nước vòi sen xả vào mặt nên không thể mở mắt, nhưng cậu chắc chắn mẹ đang ở đó. Cậu nhận ra qua giọng nói và hơi thở.
"Khoan, mẹ ơi!? Sao mẹ lại vào đây!?"
"Tất nhiên là để gội đầu cho Maa-kun rồi."
"Con có nhờ mẹ làm vậy đâu!?"
"Nhưng mà, không phải hôm nay con sẽ nũng nịu mẹ thật nhiều sao? Đúng không?"
"Đ-đúng là vậy nhưng mà…"
"Thế thì con cứ thoải mái nói ra nhé? Giống như hồi nhỏ ấy, "Mẹ ơi, gội đầu cho con với!"… Maa-kun ghét tự gội đầu, lúc nào cũng nhờ mẹ gội phải không nào… Thật hoài niệm quá đi mất. Ưm ưm."
"Chết tiệt… Ngày xưa mình đã làm cái quái gì vậy… Đầu mình thì mình tự gội được chứ…"
Giờ có nói gì về chuyện hồi bé cũng chẳng ích gì. Hôm nay, cậu đã quyết tâm sẽ nũng nịu với Mamako bằng một tinh thần liều chết rồi.
"M-mẹ ơi! Gội đầu cho con đi!"
"Ừm, được thôi. Cứ để mẹ lo nhé."
Sự xấu hổ, lòng tự trọng, tất cả những thứ đó, cậu đều từ bỏ và phó mặc cho mẹ.
Cậu nhắm chặt mắt. Không phải vì sợ nước nóng hay dầu gội bắn vào mắt, mà lý do chính là cậu không muốn nhìn thấy thực tế đang diễn ra trước mắt mình.
"Vậy thì Maa-kun, con ưỡn lưng thẳng lên nhé. Như thế sẽ dễ gội hơn."
"Vâng ạ… ực… ối chà!?"
Khi cậu ngồi thẳng dậy, một cảm giác mềm mại đến khó tin chạm vào lưng cậu, "phụt phịt" một cái. Đương nhiên rồi, đó là của mẹ cậu.
"À, à mà mẹ ơi… nhân tiện thì mẹ có mặc quần áo không…?"
"Tất nhiên là mẹ đã cởi ra rồi. Vì nếu không thì sẽ bị ướt hết mà."
"Thế ạ…"
Thật sự là của mẹ, trần trụi thế này…
Khi Masato khẽ cúi người về phía trước định thoái lui, "Không được nhúc nhích nhé," vai cậu bị giữ lại, kéo về, rồi lại một lần nữa, "phụt phịt" chạm vào. Cứ mỗi lần cử động là lại có cảm giác "phụt phịt," nên Masato không thể nhúc nhích được nữa. Cậu đành chịu trận cứ thế bị "phụt phịt" mãi.
Ngay lập tức, vòi sen dừng lại, và những ngón tay của Mamako chạm vào đầu cậu. Cô gội "soàn soạt, soàn soạt".
"Chết tiệt… Khó chịu ghê… Ý là da đầu thì dễ chịu chứ không phải lưng đâu nhé… mà cái cảm giác dễ chịu này ngược lại càng khiến mình bực bội…"
"Thấy dễ chịu thì đâu cần phải bực bội chứ?"
"Đúng là vậy… đúng là vậy nhưng mà… Khụ…!"
"Ôi chao, Maa-kun sao thế? Chẳng lẽ dầu gội bắn vào mắt con rồi ư?"
"Không, không phải vậy. Không phải vậy nhưng mà… Chết rồi, tự dưng nước mắt cứ tuôn ra… Mình đang làm cái quái gì thế nàyyyyy…!"
Mặc dù nước mắt đã tuôn không ngừng, nhưng con đường "nũng nịu" đầy gian nan và chông gai ấy, mới chỉ vừa bắt đầu.
Khi đầu Masato đã được gội sạch sẽ, "Áo sơ mi cũng bị dính sốt rồi. Vậy thì nhân tiện, mình đi mua cho Maa-kun một cái áo sơ mi mới nhé."
"Mua sắm à. Cũng là một lựa chọn an toàn nhỉ. Mình đi thôi vậy."
Vậy là, hai mẹ con họ cùng đến một cửa hàng trang bị.
Trong cửa hàng bày bán đủ loại giáp, mũ trụ… Ngoài những trang bị phòng thủ dùng trong chiến đấu, cửa hàng còn kinh doanh cả quần áo thường ngày và đồ lót nữa.
Vừa thấy Masato và Mamako bước vào, một nữ nhân viên lập tức tiến đến.
"Xin chào quý khách! Hai vị… có phải là một cặp đôi không ạ?"
"Muốn chết không hả?" Cậu lườm một cái sắc lạnh.
"Á!? Ánh mắt đó là thật ư!?"
「Ma-kun! Con không được nói vậy với nhân viên đâu!」
「C-con biết rồi!… À, chúng tôi là mẹ con, chỉ đến mua đồ bình thường thôi. Nếu cô mà dám đi rêu rao linh tinh, tôi sẽ bất chấp vứt bỏ danh hiệu Anh Hùng để trả thù cho bằng được, nên xin hãy cẩn trọng hết sức khi xử lý thông tin này.」
「D-dạ vâng! Tôi hiểu rồi ạ! Tôi sẽ không làm phiền mẹ con cô mua sắm đâu ạ! Nếu cần cắt gấu quần hay có bất cứ yêu cầu gì khác, xin cứ gọi tôi nhé! Vậy thì xin phép!」
Cô nhân viên vội vàng bỏ chạy mất dạng. …Có lẽ cũng hơi may mắn một chút vì thoát được cảnh bị mời chào đủ thứ phiền phức. Thôi kệ vậy.
「Thế thì, giờ mình chọn áo sơ mi cho Ma-kun nhé! Ô hô!」
「Mẹ nói lớn tiếng quá. Làm ơn nhỏ tiếng lại một chút được không. Con tuyệt đối không muốn bị chú ý đâu.」
Các khách hàng khác đều là những mạo hiểm giả trẻ tuổi. Để tránh lọt vào mắt bất kỳ ai, Masato vội vàng đẩy lưng Mamako, nhanh chóng di chuyển đến khu vực quần áo thường ngày. Vậy thì bắt đầu thôi.
「Này Ma-kun. Để mẹ ướm thử kích cỡ xem sao, con quay lưng lại một chút nhé?」
「Vâng ạ. Mẹ cứ tự nhiên.」
Mamako cầm vài chiếc áo sơ mi đang trưng bày, ướm lên lưng Masato. Bà lần lượt kiểm tra xem vai áo có vừa không.
Masato đứng thẳng như pho tượng, chỉ biết chờ đợi việc ướm thử kết thúc...
「Chiếc này vừa vặn rồi này. Có vẻ còn được xử lý chống khuẩn, khử mùi nữa chứ... À, đúng rồi. Mẹ sẽ ôm con thật chặt, thêm vào đó 'xử lý tình yêu' nữa nhé. Ưu ưu ưu.」
「Này. Mẹ đang lén lút làm gì sau lưng con đấy... hả?」
Cái chuyện sau lưng cũng đáng bận tâm đấy, nhưng hơn thế nữa...
Ở quầy thu ngân, cậu thấy cô nhân viên vừa rồi đang nói chuyện rôm rả với mấy đồng nghiệp khác. Họ vừa nói chuyện vừa liếc nhìn về phía Masato... Chẳng lẽ lại là...
『Này nhìn xem kìa. Khách hàng kia đến mua đồ cùng mẹ đấy.』
『Tức là ‘Mẹ ơi, mua đồ cho con đi!’ sao? Đúng là bám mẹ hết sức. Buồn cười ghê cơ.』
Chắc chắn là họ đang nói vậy rồi. Kiểu gì cũng đúng.
Thế này thì toang mất. Đến lúc thanh toán chắc chết vì nhục mất. Tuyệt đối phải né!
Masato khẽ nói nhỏ với Mamako.
「M-mẹ ơi. Cái áo sơ mi này con tự mua. Mẹ không cần bỏ tiền ra đâu.」
「Không sao đâu con. Mẹ mua cho. Vì hôm nay là ngày Ma-kun được mè nheo với mẹ mà. Nếu còn muốn gì nữa thì cứ nói với mẹ nhé.」
「Không phải vậy! Không phải cái kiểu đó!」
「Ô, không phải sao?... Chẳng lẽ việc mè nheo với mẹ chỉ là cái cớ để con...」
「Không không không! Cũng không phải vậy! Mà là... à, đúng rồi! Con cứ để mẹ mua đồ mãi thì ngại lắm, con cũng sẽ mua gì đó cho mẹ! Được rồi, vậy đi!」
「Ôi ôi, không cần làm vậy đâu con à? Mẹ vui vì con có lòng, nhưng tiền bạc thì...」
「Con được cho tiền tiêu vặt mà, cũng có kha khá đấy! Nên cứ thế đi!」
Cãi cọ qua lại thế này chỉ tốn thời gian thôi. Masato xoay người Mamako lại, đẩy lưng bà rồi bước đi.
Nơi họ đến là khu vực quần áo nữ.
「Nào. Hi vọng có thứ gì đó vừa túi tiền...」
Dù Masato chẳng hiểu gì về kiểu dáng hay màu sắc nào sẽ hợp với Mamako, anh vẫn tạm cầm lấy một bộ đồ gần đó lên ngắm nghía.「...Ối trời... 9700 mam...」Giá khá chát. Với số tiền Masato đang có thì khá là căng.
「Này Ma-kun. Quần áo đắt quá thì phí lắm con à? Mẹ thấy... tầm đó là được rồi.」
Vừa nói, Mamako vừa chỉ tay vào một khu vực đang bày bán 'xả hàng' hay còn gọi là 'sale xe đẩy'.
Với mức giá cực rẻ 777 mam đồng giá, trong chiếc xe đẩy chất đầy những cuộn vải đủ màu sắc, đủ loại chất liệu như cotton hay vải ren.
「Giá hời quá còn gì. Lấy cái này đi con.」
「Đúng là giá hời thật... nhưng thế này thì rẻ quá rồi còn gì...」
「Quan trọng không phải là giá tiền mà là tấm lòng của con. Con chỉ cần chọn cái nào hợp với mẹ là được rồi. Nhé?」
「À, ừm... nếu mẹ đã nói vậy thì... Mà khoan đã, mấy cái vải này rốt cuộc là cái gì vậy? Khăn tay sao?」
Anh túm lấy một cuộn vải tròn, nhấc lên xem thử.
Vải buông thõng ra, đó là chiếc quần lót nữ.
「Hảaaaaaaaaaa!?」
「Vậy thì con chọn đi nhé. Cái nào hợp với mẹ nhỉ? Con cũng có thể chọn theo ý thích của Ma-kun đấy? Ma-kun muốn mẹ mặc kiểu nào nào?」
「Xin lỗi mẹ xin mẹ tha cho con, con sẽ dùng hết tiền mua thứ khác nên mẹ tha lỗi cho con thật sự!」
Đến mức muốn quỳ sụp xuống đất xin lỗi luôn rồi.
Cuối cùng, Mamako vẫn mua áo sơ mi cho Masato, và Masato cũng đã mua đồ. Một thứ gì đó thon gọn, kiểu đồ mà Mamako vẫn thường dùng hàng ngày.
「Ưu ưu ưu. Quà của Ma-kun tặng. Mẹ phải giữ thật cẩn thận mới được.」
「...À, vâng... Mẹ cứ giữ gìn cẩn thận giúp con...」Anh ta mệt mỏi rũ rượi.
Đến lúc thanh toán, Masato chỉ muốn quên ngay cái vẻ mặt của cô nhân viên như kiểu 『Hả? Mua quần lót cho mẹ á? Đầu óc cậu có vấn đề không đấy?』.
Rời khỏi cửa hàng trang bị, hai mẹ con thong dong tản bộ trên phố.
「Này Ma-kun. Các cửa hàng ở khu này có vẻ tên gọi khác nhau nhỉ.」
「À, mấy cửa hàng này không nằm dưới quyền kiểm soát của Casino Holdings đâu mẹ.」
Cứ tưởng chỗ này chỉ toàn sòng bạc thôi, nhưng quả không hổ danh là thành phố thương mại, khu vực thương mại này có rất nhiều hoạt động kinh doanh sầm uất. Ngoài các cửa hàng bán trang bị và vật phẩm, còn có cửa hàng tạp hóa, cửa hàng thực phẩm, tiệm làm tóc, phòng khám, vân vân và mây mây. Đáng lẽ ra họ nên đến khu này ngay từ đầu mới phải.
Bất chợt ngước nhìn lên bầu trời, mặt trời đã ngả về phía tây khá nhiều. Khoảng ba giờ chiều thì phải.
「Đi đến điểm hẹn thì vẫn còn sớm quá... Hay mình ghé thêm đâu đó một chút nữa không?」
「Ừm. Cứ còn thời gian thì mẹ muốn tận hưởng buổi ‘hẹn hò mẹ con’ này thật trọn vẹn.」
「Mẹ đừng có nói kiểu đó nữa mà...」
Đó là khi anh ta định phản đối lần thứ n.
「À. Này Ma-kun. Kia là cái gì thế nhỉ?」
Mamako chỉ tay vào một cửa hàng ở cuối phố. Trên đó có treo tấm biển hiệu.
【Lớp Học... P... H... I... ...Mẹ Con】
Có vẻ như một vài chữ cái bị che khuất bởi cành lá cây ven đường.
「Chữ ‘Ph’ chắc là của từ ‘Phiêu lưu’ đúng không nhỉ? Ma-kun và các bạn hay gọi tắt là vậy mà.」
「À, ừ thì đúng là vậy...」
「Vậy thì cửa hàng đó chắc là nơi tổ chức các nhiệm vụ cho mẹ con mình rồi... Ma-kun, mình đi thôi nào! Đến lượt Ma-kun và mẹ thể hiện rồi!」
「Khoan đã. Tuyệt đối không phải vậy đâu. Mấy chữ đó bị lá cây che khuất nên không nhìn rõ... Ướ... Ối chàaaaaa!?」
Không thể chống cự lại Mamako, người hôm nay đặc biệt tràn đầy năng lượng, Masato bị kéo vào trong cửa hàng.
Đó là một nơi giống như nhà trẻ vậy. Trong phòng trải đầy thảm xốp, có đặt các món đồ chơi trong nhà dành cho trẻ nhỏ như cầu trượt, xích đu, trên tường thì treo những bức tranh hình động vật dễ thương.
Trong một góc phòng, có lẽ là nhân viên, một cô gái trẻ đang ngồi xổm thừ người ra.
Rồi cô ấy có vẻ đã nhận ra Masato và Mamako.
「À, ừm? À thì... hai anh chị là một cặp đôi đang hẹn hò ạ?」
「Muốn chết không?」
「Hú hồn!? Hay đúng hơn là cướp của giết người!?」
「Ma-kun! Con không được nói vậy đâu!... À, xin lỗi vì chúng tôi đã đột ngột làm phiền. Đây là lớp học nhiệm vụ mẹ con đúng không ạ? Mẹ con tôi muốn thử thách với một nhiệm vụ, có được không ạ?」
「Hả? Mẹ con ư? Rồi lại là nhiệm vụ sao?... À, ừm... không, chỗ chúng tôi không phải vậy, đây là lớp học giải trí dành cho cha mẹ và con cái... Hả!」
Cô gái suýt nữa đã đính chính, nhưng rồi ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm vào Masato và Mamako.
Cô ấy bất ngờ nở nụ cười phục vụ khách hàng, rồi cởi mở nói chuyện.
「Vâng! Đúng vậy đó ạ! Cửa hàng chúng tôi chính là lớp học nhiệm vụ mẹ con!」
「Này, khoan đã. Vừa nãy cô nói là lớp giải trí mà.」
「Không không không không! Chắc là con trai anh nghe nhầm thôi ạ! Cửa hàng chúng tôi, từ giờ phút này, đã được ‘lột xác’ thành lớp học nhiệm vụ dành cho những cặp mẹ con có con lớn lớn như hai vị đây ạ! Vâng!」
「Ôi chao, may mắn quá nhỉ.」
「May mắn cái nỗi gì. ...Mà là...」
Nhìn quanh phòng một lần nữa.
【Nũng Nịu Là Tình Thân! Thông qua các hoạt động giải trí, khơi gợi sự nũng nịu ở trẻ nhỏ, để cha mẹ và con cái thêm gắn bó!】
Tấm bảng như vậy được treo rõ to giữa phòng.
「Đúng là ngu ngốc hết sức mà... Tóm lại thì đây là lớp học giải trí dành cho cha mẹ và trẻ nhỏ. Hoàn toàn không phải nơi chúng ta nên đến chút nào. ...Mẹ ơi, mình về nhanh lên...」
Masato vừa định bước ra ngoài.
Cô gái liền xông đến với tốc độ kinh hoàng, túm chặt lấy tay Masato. Trông cô ấy hốt hoảng lắm rồi.
「K-khoan đã! Xin hai vị hãy tham gia đi mà! Thật ra, từ mấy hôm trước chẳng có khách nào đến cả, chúng tôi đang gặp rất nhiều khó khăn! Cứ như thể các bậc cha mẹ và con cái đã biến mất khỏi thành phố vậy, chẳng còn ai lai vãng tới đây nữa!」
「Tình hình kinh doanh của cô thì liên quan gì đến tôi chứ.」
「Xin hãy giúp chúng tôi một chút đi mà!... Dù ở tuổi nào, việc nũng nịu vẫn rất quan trọng đấy ạ! Nếu có người vô điều kiện cho phép mình nũng nịu, tâm hồn sẽ trở nên thư thái, cuộc sống cũng vì thế mà phong phú hơn! Và người mẹ được con nũng nịu cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Cả mẹ và con đều được thỏa mãn và hạnh phúc! ...Đúng không ạ, chị ơi!」
「Đúng vậy. Con cái nũng nịu với cha mẹ là bằng chứng của sự tin tưởng mà. Mẹ lúc nào cũng muốn Ma-kun mè nheo với mẹ.」
「Thấy chưa! Thấy chưa! Chị ấy nói thế kia kìa!」
「Hơn nữa, hôm nay là ngày Ma-kun được mè nheo với mẹ mà. Học cách mè nheo ở đây cũng đâu có sao nhỉ?」
「Hả, thật ạ? Hai vị tự tạo ra một ngày như vậy sao?... Chà...」
Cô gái vẫn giữ nguyên nụ cười, lùi lại một bước.
「Khoan đã! Đừng hiểu lầm chứ! Hôm nay chỉ là có chút lý do thôi mà!」
「Lý do? Này Ma-kun, lý do là gì thế?... Chẳng lẽ con có mục đích khác...」
「Không không! Nghiêm túc! Hết sức nghiêm túc! Nào, giờ thì học cách mè nheo thôi! Yeahhhh!」
Không được để Mamako nghi ngờ. Anh ta đành buông xuôi, lau nước mắt rồi bắt đầu.
「Vậy thì con trai ạ. Với tư cách là chuyên gia hướng dẫn nũng nịu, tôi xin được hướng dẫn cậu. Chúng ta hãy bắt đầu ngay nhé.」
「Bảo bắt đầu thì cứ bắt đầu thôi... Nhưng rốt cuộc phải làm gì thì con chẳng hiểu gì cả...」
「Cậu không cần phải nghĩ phức tạp đâu. Hãy nhớ lại thời thơ ấu khi cậu muốn nũng nịu một cách vô cớ ấy. Cảm giác muốn ôm lấy ai đó một cách tự nhiên, rồi cứ thế mà vồ lấy... Cứ hành động theo cảm xúc đó là được. Những gì tôi, một người hướng dẫn nũng nịu chuyên nghiệp, nói đều không sai đâu.」
「Ô, ôm lấy là được sao?... Vậy, vậy thì...」
「Ưu ưu ưu. Nào Ma-kun. Cứ thoải mái mè nheo với mẹ thật nhiều vào nhé.」
Vì đối mặt trực tiếp với Mamako đang dang rộng vòng tay chờ đợi thì quá khó khăn nên.
Masato vòng ra phía sau, 「C-con đây!」Anh ta lấy hết can đảm phi thường, ôm lấy mẹ từ phía sau. Vì không thể ôm chặt được, anh chỉ ôm một cách rất nhẹ nhàng.
「Ôi ôi. Bám lấy mẹ thế này, Ma-kun đúng là một đứa trẻ thích nũng nịu mà. Ưu ưu ưu.」
「Khụ... Cố lên, mày phải chịu đựng, Masato... Đây là một kiểu học tập mà...」
「À này, việc không phải tự mình làm gì mà là yêu cầu người khác làm gì cho mình cũng là một cách nũng nịu đáng trân trọng đấy. Hãy thử xem sao.」
「V-vậy thì... ừm... ừm... ừm!」
Trong đầu anh là một cơn bão giằng xé, quá đỗi xấu hổ đến mức cứ như máu sắp phun ra từ mọi mạch máu trên mặt vậy.
Nhưng đã đến nước này thì không còn cách nào khác.
「M-mẹ ơi. Cho con gối đầu lên đùi mẹ đi.」
「Được rồi. Nào con lại đây.」
Mamako liền ngồi quỳ gối tại chỗ, vỗ vỗ vào đùi để giục anh.
Masato, không hiểu sao, lại dùng tay áo lau sau gáy, rồi đặt đầu lên đùi Mamako. Dù xấu hổ đến phát điên...
Thật lòng mà nói, phần sau gáy rất dễ chịu. Mềm mại. Ấm áp. Thư thái.
「Ma-kun. Gối đầu lên đùi mẹ thế nào con?」
「À, ừm... thì... con nghĩ là... gối đầu lên đùi mẹ ạ.」
Với nụ cười rạng rỡ đầy niềm vui thuần khiết, mẹ anh khẽ cúi xuống nhìn. Nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh bất chợt cảm thấy, ừm, thế này cũng được vậy...
Nhưng đằng sau Mamako, cô gái hướng dẫn viên với vẻ mặt nghiêm nghị cứ nhìn chằm chằm, thật sự khó chịu vô cùng.
「Con trai ạ. Dù đã lớn đến vậy, nhưng lại đòi gối đầu lên đùi mẹ và nũng nịu hết cỡ, giờ cậu cảm thấy thế nào?」
「Muốn chết ngay lập tức đây!」
「Cậu bé này có vấn đề trong lời nói rồi... Cứ như không thực sự muốn nũng nịu ấy...」
「Này Ma-kun, có phải vậy không con?」
「Không phải đâu! Con vui lắm! Nũng nịu thật tuyệt vời!」
Anh ta đã bất chấp rồi. Cố gắng đến mức vừa cười vừa khóc.
「Khụ! Chị hướng dẫn viên! Còn cách nào khác nữa không ạ!」
"Ừm... À, vậy thì trong tình trạng đó, sao chúng ta không thêm việc đọc truyện cho nghe nhỉ? Đó là một kiểu làm nũng ở đẳng cấp khá cao đấy."
"Tuyệt vời! Chơi luôn!"
Masato tạm thời ngồi dậy, từ kệ sách trong phòng lấy ra một cuốn truyện tranh: "Ưm... cuốn này!" Rồi cậu quay lại, lại đặt đầu lên đùi Mamako làm gối.
Cậu đưa cuốn truyện tranh mang tên [Đào Mẹ Tarou] ra và vòi vĩnh:
"Mẹ ơi! Đọc truyện cho con nghe đi!"
"Ôi chao. Maa-kun của mẹ, đúng là đồ hay vòi vĩnh mà. Ưfufu. Được thôi."
Đọc truyện trên đùi mẹ. Bắt đầu, bắt đầu nào.
"Ngày xửa ngày xưa, có một anh Đào Mẹ Tarou, được sinh ra từ người mẹ đã ăn quả đào trôi lênh đênh trên sông."
"Vâng, con trai của mẹ. Giờ thì con hãy hỏi mẹ nhé. Hỏi bằng giọng nũng nịu ấy."
"Mẹ, mẹ ơi. Đào Mẹ Tarou ấy, không phải là sinh ra từ quả đào, mà là sinh ra từ mẹ như người bình thường ạ?"
"Đúng vậy. Giống như mẹ và Maa-kun, là một cặp mẹ con bình thường thôi."
"Hừm, thì ra là vậy. Là cặp mẹ con bình thường à. Mà nói thật, con lo lắng cho tương lai của đứa trẻ bị đặt cái tên như thế đấy."
"Vâng, con trai của mẹ. Giờ thì con hãy trở mình một cách vô cớ, rồi áp má vào đùi mẹ và cọ cọ đi. Đó là một kiểu làm nũng siêu cấp đấy."
"Wa, hoan hô! Gối đùi của mẹ, sướng quá đi thôi!" (Cọ cọ)
"Ôi chao, Maa-kun của mẹ. Mẹ nhột quá đi mất. Ưfufu."
Mamako cười không kìm được sự vui sướng. Cô ấy dường như thực sự hạnh phúc. Cô hướng dẫn viên cũng gật đầu vẻ hài lòng, như thể đang tái xác nhận hiệu quả của việc làm nũng.
Chỉ riêng Masato thì tuyệt vọng với cái sự làm nũng của chính mình.
"(...Không phải, không phải, cái này không phải thật lòng, chỉ là diễn thôi...)"
Vừa cọ má vào đùi Mamako, cậu vừa nhìn với đôi mắt vô hồn như cá chết, không ngừng kêu gào trong đầu. Cậu lặp đi lặp lại những tiếng kêu chẳng đến được tai ai.
Khổ sở thực sự.
"Sao lại chỉ có mình mình ra nông nỗi này... Trong khi Wise với Medhi đang vui vẻ tẹt ga ở sòng bạc... Sao lại chỉ có mình mình... thút thít..." (Cọ cọ)
Masato cứ thế than vãn về sự khác biệt giữa mình và bạn bè, làm ướt đẫm gối đùi của mẹ bằng nước mắt...
Trong khi đó, Wise và Medhi thì:
"Chết rồi chết rồi chết rồi! Chết thật rồi! Hết chip rồi! Chờ chút, chờ chút, chờ chút!"
"Chị Wise, làm ơn yên lặng một chút đi! Tôi đang định chạm... Trời ơi! Chị Wise làm ồn nên tôi trượt rồi đây này!"
Đó là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không thể đùa được nữa. Họ đang liều mạng.
Họ bám chặt vào chiếc máy slot cổ điển, mắt đỏ ngầu như sắp trào máu mà nhìn chằm chằm vào các cuộn quay, cầu nguyện điên cuồng nhưng rồi: "Ối trời ơi!? Trượt rồi sao!?" "A! Cả bên tôi nữa!" Trượt, trượt, lại trượt. Không trúng.
Mãi mà chẳng trúng, nhưng cũng không thể dừng lại.
"Giờ không phải lúc để kiếm tiền lẻ đâu! Bằng mọi giá phải là Jackpot! Chỉ có thế thôi! Phải nhắm vào nó!"
"Tôi biết rồi! Nếu không làm vậy, chúng ta sẽ không thể chuộc lại Pota-chan! Vậy nên... Phó quản lý!"
"Số chip ban đầu đã gần hết, nên quý khách sẽ phải mua thêm. Có vấn đề gì không ạ? Hơn nữa, sòng bạc của chúng tôi là hình thức trả sau..."
"Trả sau nghĩa là, nói tóm lại, chỉ cần thắng là được phải không!?"
"Đúng vậy! Thắng và nhận về mà không cần phải thanh toán!"
"Dù đúng là như quý khách nói, nhưng tốt nhất quý khách nên giữ bình tĩnh và suy nghĩ kỹ hơn thì hơn..."
"Mấy chuyện nhỏ nhặt đó không cần bận tâm đâu~. Như hai người nói đó~, chỉ cần cuối cùng thắng là được mà~."
Nói rồi, một người phụ nữ gạt phó quản lý sang một bên, người đang lo lắng khuyên can hai cô gái, và ngồi xuống cạnh Medhi.
Cô ta có vẻ lớn hơn Wise và Medhi một chút. Với thân hình đẹp vượt trội, khoác chiếc áo khoác dài màu đen, cô ta dùng ngón tay vuốt vuốt mái tóc dài màu tím pha trông thật kỳ lạ.
Người phụ nữ đó nhìn Wise và Medhi một cách ung dung, với đôi mắt lờ đờ, mơ màng.
"Ưm... Người này là...?"
"Xin giới thiệu. Vị này là..."
"Thôi thôi~. Giới thiệu bản thân để sau đi~. ...Hơn nữa~, hai người có vẻ đang gặp rắc rối lớn nhỉ~. Chuyện gì đã xảy ra vậy~?"
"Chuyện lớn rồi chứ sao! Người đi cùng chúng tôi bị đòi một khoản tiền phạt khổng lồ, và chúng tôi phải kiếm đủ số tiền đó! ...Cho nên, nếu cô biết máy nào dễ trúng thì chỉ cho tôi với!? Chúng tôi đang thực sự gặp nguy!"
Wise tuôn ra hết lời với hy vọng mong manh.
Người phụ nữ nở một nụ cười tủm tỉm, với vẻ mặt ẩn chứa niềm vui đen tối.
"Ồ vậy à~. Thế thì khổ thật đấy nhỉ~. ...Vậy thì~, đấu một ván với tôi đi~."
"Hả!? Cô nói cái gì vậy! Đấu với cô á, giờ đâu phải lúc...!"
"Luật chơi đơn giản thôi~. Đầu tiên đặt cược một chút cho ván này~, rồi cùng chơi slot với tôi~, biểu tượng nào cũng được~, nếu trúng trước tôi~, tôi sẽ trả lại gấp mười lần số tiền đó~. Sao nào~?"
"Hả!? Gấp mười lần số tiền đã cược sao!? ...Đó, đó là một đề nghị rất giúp ích, nhưng... làm như vậy thì cô được lợi gì chứ...?"
"Lợi lộc gì thì không quan trọng đâu~. Tôi chỉ đơn thuần là~, muốn cờ bạc với hai người thôi~. ...Vậy sao đây~? Chơi không~? Hay không chơi~?"
Trước lời đề nghị thong thả đó.
"Gấp mười lần... Nếu mượn một phần mười số tiền phạt của Pota rồi thắng ván này thì..."
"Chúng ta sẽ nhanh chóng chuộc lại được Pota-chan! Tôi chấp nhận!"
"Đ, đúng vậy! Không thể không chơi được! Tôi cũng chơi!"
Wise và Medhi, trong tình trạng nửa hoảng loạn, đã theo đà mà chấp nhận lời đề nghị.
"Được thôi~. Mỗi người một ván nhé~. ...Ưm fufu~..."
Một cách bí mật, chỉ trong một khoảnh khắc cực ngắn, người phụ nữ phát ra một luồng sáng mờ ảo giống như hiệu ứng kích hoạt kỹ năng từ cơ thể mình, rồi mỉm cười tươi tắn...
"…Haizzz... Làm nũng, đúng là khổ sở mà..."
"Ưfufu! Nhờ Maa-kun làm nũng thật nhiều, mà mẹ cảm thấy cơ thể và tâm hồn đều được làm mới lại! Dường như mẹ vừa đánh thức một kỹ năng mới thì phải!" (Chói lóa!)
"Cái chuyện làm nũng mà đánh thức kỹ năng gì đó, vớ vẩn hết sức. Đừng có nói linh tinh nữa. Với lại, chói mắt quá. Làm ơn phát sáng vừa phải thôi."
Kết thúc thử thách khó khăn cho con trai, Masato và mẹ rời khỏi lớp học giải trí cha mẹ và con.
Bước ra đường, cảnh vật đã nhuộm màu hoàng hôn. Vừa đúng lúc.
"Đến điểm hẹn thôi nhỉ."
"Ừm. Vậy nhé."
Mamako khoác tay cậu không chút báo trước, nhưng Masato đã chẳng còn sức lực để đẩy ra nữa, cậu buông xuôi mọi chuyện mà bước đi. Cảm giác vòng ngực của mẹ cũng chẳng còn khiến cậu bận tâm mấy, một tâm trạng buông thả thật thoải mái. Buông xuôi thật là tuyệt. Mặc kệ hết đi!
"Này Maa-kun."
"Ưm~? Có chuyện gì vậy ạ~?"
"Hôm nay cảm ơn con nhé. Mẹ này, cảm thấy lòng tràn ngập niềm vui. Mẹ rất hạnh phúc vì tấm lòng của Maa-kun. Thực sự cảm ơn con."
Đó là lời cảm ơn chân thành từ mẹ. Hoàn toàn bất ngờ.
"Ơ, ừm... Chuyện, chuyện đó... Chỉ cần con làm nũng thôi mà mẹ đã vui rồi thì tốt quá. Vâng."
Masato, trong trạng thái không phòng bị mà nhận lời cảm ơn, cảm thấy mặt mình nóng ran.
Không hẳn là cảm giác tồi tệ gì...
"(Khỉ thật. Mẹ vui là được rồi. Mình mà cũng vui thì không đúng. Khỉ thật.)"
Masato lằm bằm than phiền trong lòng, cố gắng giữ gìn bản thân đúng với con người thật của mình. ...Để có thể thẳng thắn đón nhận lời cảm ơn từ cha mẹ, có lẽ cậu vẫn cần phải rèn luyện nhiều nữa.
Cứ thế, hai mẹ con vừa đi trên đường vừa trò chuyện những câu chuyện phiếm.
Đi một lúc, họ tìm thấy một nhà trọ treo tấm biển có chữ "777". Đây là điểm hẹn mà Medhi đã chỉ định.
"Ba người họ có vẻ vẫn chưa đến nhỉ... Làm sao đây?"
"Trước tiên, chúng ta nên kiểm tra xem còn phòng trống không. Mẹ sẽ đi hỏi."
"Vâng vâng. Nhờ mẹ nhé."
Tiễn Mamako, người đang nhún nhảy bước vào nhà trọ.
Masato tựa lưng vào tường nhà trọ, nhìn ra đường.
"...Không biết cả ba có thắng được không nhỉ?"
Nhờ sự hy sinh to lớn của Masato, mà Wise và những người khác mới có thể đến sòng bạc. Không thể nào có chuyện "Đổ hết tiền vào rồi thua sấp mặt~. Haha~" được. Cậu sẽ không chấp nhận điều đó.
Dù bằng cách nào đi chăng nữa, ba người họ chắc chắn sẽ đại thắng và xuất hiện với nụ cười rạng rỡ.
Khoảnh khắc đó, sắp đến rồi.
"...Vẫn chưa tới à?"
Khi ba người họ xuất hiện, cậu nên nói gì đầu tiên đây. Dù sao thì cũng phải cằn nhằn một trận đã.
Vừa suy nghĩ lung tung, Masato vừa nhìn ra đường và tiếp tục chờ đợi...
Mặt trời đã lặn. Cái gọi là buổi chiều tà đã qua từ lâu, giờ đã là đêm.
Masato chăm chú nhìn ra đường, nhưng Wise, Medhi và Pota vẫn không thấy bóng dáng.
"...Cái này, dù nghĩ thế nào cũng là quá muộn rồi phải không?"
Đứng cạnh Masato và nhìn quanh, Mamako lo lắng hỏi. Những câu trả lời an ủi như "Họ sắp đến rồi" đã được dùng hết rồi.
Khi Masato đang suy nghĩ nên nói gì, thì:
"Này Maa-kun. Chúng ta đến sòng bạc đón họ thì hơn phải không?"
"Ơ? À, ừm, đúng vậy. Như thế thì..."
Sau khi trả lời, Masato giật mình.
"Mẹ!? Sao mẹ biết...!?"
"Maa-kun. Con nói thật cho mẹ biết nhé? Wise-chan và các bạn đã đến sòng bạc phải không?"
"À, ừm... đúng vậy..."
"Quả nhiên là thế. ...Khi Wise-chan, Medhi-chan và Pota-chan nói muốn tự do hành động, cả ba đứa cứ nhìn về phía sòng bạc rồi bồn chồn không yên, nên mẹ đã có linh cảm."
"Mẹ đã biết sao... Chẳng lẽ, kế hoạch của chúng con, mẹ biết ngay từ đầu rồi à?"
"Tất nhiên rồi. Vì mẹ là mẹ mà. Chuyện con cái giấu giếm, mẹ nhìn một cái là biết ngay. Ưfufu."
Cô ấy nói như thể đó là một điều đáng yêu, thuần khiết, không có vẻ trách móc.
Ngay lập tức, nét mặt Mamako nghiêm lại.
"Đáng lẽ lúc đó mẹ nên nói một lời... Mẹ đã định giả vờ không biết, vì muốn thỉnh thoảng để các con vui chơi mà không có mẹ... "
"Con muốn hỏi tại sao sự quan tâm đó lại không dành cho con trai mẹ!"
"Muộn thế này mà vẫn chưa về, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi... Maa-kun, chúng ta mau đến đón họ thôi!"
"A, ừm! Đúng vậy! Dù sao cũng phải đi!"
Chăm chú nhìn vào khu sòng bạc đang rực rỡ ánh đèn, Masato và Mamako bắt đầu chạy.
Nơi đó vốn đã chói mắt vào ban ngày, nhưng khi đêm xuống, nó lại càng tràn ngập ánh sáng chói lòa đến mức không một chỗ nào có thể in bóng.
Các sòng bạc xếp dài mặt đường đều có vẻ làm ăn phát đạt. Cửa mở rộng, nuốt chửng từng lượt khách. Có người vui vẻ lao vào, có người bước vào với vẻ mặt đầy quyết tâm, có người lẳng lặng bước vào với vẻ mặt thờ ơ, đủ loại khách hàng.
Giữa khu sòng bạc như vậy.
Trong ánh sáng và sự huyên náo lấn át cả bầu trời đầy sao, Masato và Mamako lao đi.
"Nhân tiện hỏi chút. Để tham khảo thôi, mẹ nghĩ sao về sòng bạc hay cờ bạc?"
"Ừm... Mẹ sẽ không nói là tuyệt đối cấm, nhưng cũng không thể hoàn toàn tán thành. Bởi vì cờ bạc mà, toàn là những chuyện đen tối như nợ nần, cuộc sống tan nát thôi."
"À, thì ra là vậy... Vậy nếu con muốn đi thì sao?"
"Mẹ sẽ không cấm. Áp đặt suy nghĩ của cha mẹ rồi cấm đoán con cái là không tốt. ...Nhưng mà mẹ có thể sẽ ôm chặt lấy Maa-kun rồi không nhúc nhích đâu."
"Chơi chiêu chặn đường luôn à... Tình yêu đúng là không dung thứ mà..."
Dù biết mẹ rất yêu thương mình, đáng lẽ phải vui, nhưng Masato vẫn không khỏi thất vọng. Đành chịu thôi.
"Vậy Maa-kun. Con có manh mối nào về việc mọi người đã đến sòng bạc nào không?"
"À, có chứ. Về chuyện đó... có lẽ là ở đó."
Ánh mắt cậu hướng về phía một sòng bạc đặc biệt hào nhoáng và sang trọng đang sừng sững chờ đợi. Đó là nơi Wise và những người khác đã nhiệt liệt ra hiệu bằng ánh mắt khi họ quyết định hành động riêng lẻ. Chắc chắn ba người họ đang ở đây.
Khi Masato và Mamako vội vã đến gần, người đàn ông khổng lồ mặc đồ đen đứng đợi ở lối vào cúi nhìn họ.
"Xin chào quý khách. Chào mừng đến với sòng bạc của chúng tôi."
"Vâng, vâng... À, ừm..."
"Tôi là mẹ của Maa-kun đây, và dù Maa-kun vẫn còn vị thành niên, nhưng đây là sòng bạc trong thế giới game nên vào được phải không?"
"Ồ! Mẹ ơi, mẹ giỏi quá đi mất! Mẹ còn học cả kiến thức về game nữa à!"
"Ưfufu. Tất nhiên rồi. Mẹ đã học hỏi đủ thứ trong sách hướng dẫn chiến lược mà. Ở thế giới thực thì không được, nhưng trong game thì không sao phải không?"
「Quả đúng như ngài nói. Vậy thì, thưa cô Oosuki Mamako và cậu Oosuki Masato, quản lý casino của chúng tôi đang chờ hai vị. Mời hai vị vào trong.」
「Hả…?」
Bỗng dưng lại được mời đích danh thế này. Người đàn ông mặc vest đen chẳng nói thêm lời nào, chỉ cung kính ra hiệu mời vào.
「Quản lý chờ là sao?… Mẹ ơi, chuyện này mình phải cẩn thận đã chứ…」
「Mọi người đang lo lắng đó! Mình đi nhanh lên!」 Rồi mẹ cô lao đi như bay!
「Nghe con nói đã chứ!?」
Mamako lao đi mất hút, còn Masato thì cuống quýt đuổi theo sau.
Mở cánh cửa vàng chóe phản chiếu ánh sáng chói lòa, trước mắt họ là một sòng bạc.
Máy đánh bạc, bài poker, bàn quay roulette… mọi ngóc ngách trong sòng bạc với nội thất xa hoa lộng lẫy đều toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Hơn nữa, những nhân viên làm việc tại đây cũng là một điểm nhấn đáng chú ý.
Bên cạnh những người chia bài (dealer) lạnh lùng và phong cách, điều không thể không khiến người ta để mắt đến, tất nhiên rồi, chính là các cô nàng thỏ tai dài (bunny girl).
Đôi tai thỏ xinh xắn, bộ đồ liền thân khoét cao để lộ vòng một gợi cảm như chực trào ra, cùng đôi chân thon dài ẩn sau lớp tất lưới mỏng manh. Quá hoàn hảo đến mức muốn ngạt thở!
Kia kìa, một cô nàng thỏ tai dài khiến người ta phải nuốt nước bọt ừng ực đang đứng sờ sờ ngay đó!
「Này! Bản thân ta, một Siêu Hiền Giả lừng lẫy, đã phải biến thành thỏ tai dài để đích thân bưng đồ uống cho ngươi đó!? Vậy mà tiền boa chỉ có vỏn vẹn 100 mam là sao hả!? Mau bo thêm nữa đi chứ!」
「D-dạ, dù cô có tự xưng là Siêu Hiền Giả thì… thật ra là tôi thua nhiều quá, không còn tiền…」
「Được rồi, nhảy đi. Nhảy tại chỗ ấy. Nếu tôi nghe thấy tiếng leng keng thì tôi sẽ tung ma pháp tức tử liên hoàn đó.」
「X-xin lỗi ạ! Thật ra tôi vẫn còn tiền! Tiền boa đây ạ! Xin mời!」
Gã khách nam khóc lóc trả một khoản tiền boa lớn cho cô nàng thỏ tai dài ngực lép kia… Chắc chắn là tôi nhìn nhầm rồi. Một cô gái đáng yêu chuyên bán nụ cười và những nụ hôn gió sao có thể làm cái trò tống tiền đáng sợ thế kia được chứ. Ừm, đúng vậy.
Nào, hãy nhìn kìa, sau lưng chiếc máy đánh bạc ấy chính là một cô nàng thỏ tai dài thực thụ!
「Quý khách? Vừa nãy quý khách đã đập máy đánh bạc mấy lần rồi đúng không ạ?」
「Ơ, ừm… tôi trượt liên tục nên lỡ tay…」
「May mắn là chỉ có mình tôi nhìn thấy thôi, nhưng… nếu tôi báo cáo việc này lên cấp trên, quý khách sẽ phải bồi thường một khoản lớn đấy ạ…」
「C-cái này… coi như giữ bí mật giùm tôi nhé! Nha! Xin cô đó!」
Nữ khách hàng đưa ra một khoản tiền boa lớn, còn cô nàng thỏ tai dài thì nở nụ cười mỹ nữ không thể chê vào đâu được, tay thoăn thoắt nhét tiền vào khe ngực đầy đặn của mình… Thôi, cứ coi như mình chưa nhìn thấy gì.
Lần này thì chắc chắn rồi! Bên bàn poker kia mới là cô nàng thỏ tai dài thật sự, thật sự đó!
「Này cô thỏ xinh xắn đeo túi xách kia ơi. Có thể nhờ cô làm phép giúp tôi được không?」
「Vâng ạ! Cứ giao cho tôi!… Bài tốt có đến không? Bài tốt sẽ đến! Bài tốt… đến rồi!」
「Xem nào, hiệu nghiệm của phép thuật là… Ồ, đúng là một tay bài đẹp! Cảm ơn cô nhé, cô thỏ đáng yêu. Đây là quà cảm ơn của tôi. Cô cứ nhận đi.」
「A, vâng ạ! Tôi cảm ơn!」
Chắc hẳn là một ông trùm nào đó. Gã khách nam trung niên đã trao thẳng cả một chiếc túi đầy ắp tiền mặt cho cô nàng thỏ tai dài bé tí. Ừm ừm, đúng là một cảnh tượng đáng yêu.
Mà nói thật thì…
「Ôi chao. Có mấy cô thỏ tai dài trông quen mặt quá nhỉ.」
「Đúng vậy. Hay là mình… tóm luôn nhỉ.」
Masato tiện tay đi đến chỗ cô nàng thỏ tai dài tự xưng Hiền Giả gần nhất, tóm chặt lấy đôi tai thỏ của cô ta. Dù biết rằng đó là cách cầm thỏ tai dài sai bét.
「Này Wise. Cô đang làm cái quái gì thế?」
「Hả? Làm cái gì á, nhìn là biết rồi còn gì. Tôi đang làm công việc phục vụ… khoan đã… Masato!? Cả cô Mamako nữa sao!?」
「Ể? Cậu Masato và cô Mamako ư?… Á!」
「Á! Là Masato và Mama-san! Hai người đã đến rồi!」
Bunny Wise vừa cất tiếng kêu kinh ngạc, Bunny Medhi và Bunny Porta cũng nhận ra rồi vội vã chạy đến. Chắc là muốn nói: 「Nhớ mọi người quá!」 rồi ôm chầm lấy họ! 「Thật là hết nói nổi,」 Masato lầm bầm, dù vậy anh vẫn dang rộng vòng tay chuẩn bị ôm lấy bạn bè của mình…
「Mamako-saaann!」 「Mamako-san!」 「Mama-saaan!」 Chúng ôm chầm lấy cô!
「Ôi, may quá! Mọi người không sao là tốt rồi!」 Cô cũng ôm đáp lại!
「À. Anh biết mà. Anh biết rõ mà.」 (Thút thít)
Masato khẽ cụp hai cánh tay đang dang rộng xuống. Chuyện thường ngày ở huyện mà.
「Mà nói thật thì, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao cả ba đứa lại thành thỏ tai dài hết thế này…」
「Đúng rồi! Nghe tụi em kể này! Chuyện là…!」
「Thôi thôi, dừng lại nào~. Nhân viên không được lười biếng trong giờ làm việc đâu nha~.」
Một giọng nói chậm rãi, lười nhác vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện.
Một người phụ nữ vận áo khoác dài màu đen xuất hiện. Tuổi tác có lẽ lớn hơn Masato một chút, được vài người mặc vest đen hộ tống.
Người phụ nữ ấy, vừa dùng đầu ngón tay vân vê mái tóc dài phảng phất sắc tím, vừa chậm rãi tiến đến với dáng đi thư thái như đang dạo chơi giữa cánh đồng hoa vậy.
Đôi mắt lim dim buồn ngủ trên khuôn mặt xinh đẹp dường như chẳng hề có chút động lực nào… nhưng lại tạo cảm giác như đang cẩn thận quan sát nhóm Masato.
Masato cảm thấy một sự bất an mơ hồ và tăng cường cảnh giác. Anh chủ động bước lên trước.
「…À ừm, cô là ai vậy?」
「Tôi á~, tôi là quản lý sòng bạc này đây~. Tên tôi là Solera nha~. Rất vui được làm quen~.」
「Vâng chào cô. Rất vui được làm quen ạ~. …Thế thì? Không biết quản lý đây đột nhiên có việc gì ạ? Cô nói là đang đợi tôi với mẹ tôi đúng không?」
「Đúng rồi đó~. Tôi muốn đích thân giải thích cho cậu nghe lý do vì sao mấy người bạn của cậu lại biến thành thỏ tai dài đó~. Nào, cậu có muốn nghe không nè~?」
「Vâng. Xin cô cứ nói rõ cho chúng tôi.」
「Được thôi~. Vậy tôi sẽ giải thích… mà trước đó… mấy cô thỏ nhỏ, làm việc cho đàng hoàng vào nhé~. Không thì không trả được nợ đâu đó nha~?」
Solera vừa gọi, Wise định phản bác ngay lập tức nhưng rồi lại ngậm miệng một cách ấm ức, cùng Medhi và Porta rời đi.
Dù rất muốn giữ họ lại, nhưng ưu tiên hàng đầu lúc này là phải nắm rõ tình hình. Masato và Mamako đối mặt với Solera.
「…Vậy xin cô cứ giải thích. Nếu được thì làm ơn nói nhanh hơn một chút.」
「Hứ hứ~. Tôi không muốn bị chê bai về cách nói chuyện của mình đâu nha~.」
「Làm ơn đi, cô Solera. Cô có thể giải thích được không? Tại sao mọi người lại làm thỏ tai dài? Hơn nữa, chuyện nợ nần là sao?」
Khi Mamako lo lắng hỏi, Solera khẽ nheo mắt nhìn cô chằm chằm, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười thong dong và bắt đầu kể.
「Nói tóm gọn lại thì~… đầu tiên là Porta bé bỏng~, con bé đã dùng kỹ năng Giám Định để tìm máy đánh bạc ăn tiền~. Nhưng đó là gian lận mà~, nên bị phạt mười ức mam~.」
「Mười ức mam ư…!」
「Trời ơi! Chắc chắn là Wise và Medhi đã xúi giục con bé làm đúng không!? Mà mười ức mam thì…!」
「Rồi thì~, để chuộc Porta bé bỏng về~, Wise bé bỏng và Medhi bé bỏng đã thách đấu với tôi~, nhưng họ thua rồi~, nên cả hai đều nợ một ức mam~.」
「Cả Wise bé bỏng và Medhi bé bỏng nữa ư!?」
「À~, mà hình như~, Medhi bé bỏng đã quá tức giận~, đá hỏng luôn chiếc máy đánh bạc~, nên cộng cả tiền bồi thường thiệt hại thì là nợ một ức rưỡi mam thì phải~.」
「Cái đứa vừa đòi tiền bồi thường của người ta, giờ lại bị đòi bồi thường ngược lại hả trời…」
「Thế nên đó~, mọi chuyện thành ra thế đó~.」
Solera chỉ tay vào một góc trong sòng bạc. Ở đó có một quầy đổi thưởng.
Các món quà đổi thưởng được trưng bày gồm có những vật phẩm cơ bản như: [Bình hồi phục HP: 10], [Bình hồi phục MP: 50], [Nước không muốn chiến đấu: 70].
Ngoài ra còn có: [Găng tay cao su (freesize): 100], [Nước giặt quần áo (loại túi): 300], [Dịch vụ giao thức ăn tận nơi (1 lần): 1000] v.v… Số lượng chip cần để đổi lấy những món quà này đều được niêm yết rõ ràng…
[Bunny Wise: 100.000.000]
[Bunny Medhi: 150.000.000]
[Bunny Porta: 1.000.000.000]
Tên của ba người cùng số tiền nợ cũng được ghi rõ ràng trên đó.
「K-khoan đã… không lẽ nào!」
「Chẳng lẽ, Wise bé bỏng và những người khác cũng là vật phẩm đổi thưởng sao…」
「Đúng vậy đó~. Nếu có ai đó trả nợ cho họ thì tôi sẽ tặng luôn~. Còn không thì họ sẽ phải làm nhân viên cho đến lúc đó~. …Thế nên~, hai người tính sao đây~? Nè, cậu Masato~, cô Mamako~?」
Solera vui vẻ, ranh mãnh, nhoẻn miệng cười rồi ghé sát mặt nhìn họ.
Tính sao ư? Chuyện này thì đã rõ như ban ngày rồi.
Masato và Mamako khẽ trao đổi ánh mắt, rồi mạnh mẽ gật đầu với nhau.
「Tôi và mẹ sẽ đưa cả ba người họ về. Chỉ vậy thôi.」
「Đúng vậy. Nhất định phải đưa họ về cho bằng được.」
「Vâng vâng, tôi biết rồi~. Vậy thì cố gắng mà kiếm tiền nhé~… Mà nói đến đây thì, sòng bạc sắp đóng cửa rồi~, nên hai người sẽ phải cố gắng từ ngày mai đó nha~.」
「Này đợi đã! Đóng cửa rồi sao!? Giờ này mà đóng cửa thì quá sớm rồi còn gì!」
「Là vì~, tôi còn muốn chuẩn bị đủ thứ để tiếp đón những vị khách đặc biệt mà~? Thế nên hôm nay đến đây thôi~. Mời hai vị về nha~.」
「Tiếp đón khách đặc biệt gì chứ…」
「Khoan đã. Chúng tôi không thể để mọi người ở lại đây được. Chúng tôi sẽ trả nợ đàng hoàng, xin cô cho phép chúng tôi đưa họ về…」
「Tôi đảm bảo sự an toàn cho ba người họ mà~. Bởi vì họ là những món quà đổi thưởng quan trọng đó nha~. …Hơn nữa còn có Porta bé bỏng nữa mà~. Phải nâng niu cẩn thận chứ~… Thôi, vậy hẹn gặp lại ngày mai nhé~.」
Solera thong thả, lười nhác nói một tràng rồi dẫn theo đám người mặc vest đen bỏ đi.
Trong sòng bạc, thông báo ngừng hoạt động được phát đi ngay lập tức. Dù vẫn còn khá sớm, các vị khách tuy có vẻ bối rối nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy ra về.
Nhân viên cũng dần dần rút lui. Trong đám đông thỏ tai dài đang đi về phía sau sòng bạc, có bóng dáng của Wise và nhóm bạn. Cả ba đều trưng ra vẻ mặt đầy áy náy, chắp tay xoa xoa xin lỗi… nhưng lúc này, họ chỉ có thể tiễn biệt mà thôi.
Từ ngày mai, trận chiến thực sự mới bắt đầu.
「…Bây giờ thì đành phải rút lui thôi. Chúng ta cũng về vậy.」
「Tiếc thật, nhưng biết làm sao được… Thôi, mình quay về quán trọ, thuê một phòng đôi rồi đi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai nhé.」
「Ư… Ở cùng mẹ, chỉ có hai người ư…?」
「Đúng vậy. Lần đầu tiên hai mẹ con mình ngủ chung kể từ khi đến thế giới game đó.」
Rút lại lời nói trước đó!
Đối với Masato, theo một nghĩa nào đó, cuộc chiến khắc nghiệt nhất còn chưa bắt đầu.
「Hừm hừm hừm~, hừm hừm~, hừm hừm hừm~… Ơ kìa~?」
Vừa ngân nga khúc hát vu vơ, Solera vừa vui vẻ trở về phòng quản lý.
Trong căn phòng lờ mờ ánh sáng, có một người đang ở đó. Một cô gái với mái tóc đuôi ngựa cột cao một cách bừa bãi, khoác chiếc áo choàng cùng kiểu dáng với Solera. Cô ta tự tiện ngồi lên chiếc ghế giám đốc yêu thích của Solera, gác chân lên bàn làm việc, cau có nhìn tờ quảng cáo sòng bạc.
Solera hơi~ nhíu mày một chút, nhưng không hề tức giận. Không hề tức giận.
「Ôi~, ghét thế~, có cái gì đó lạ hoắc ở đây này~. Không biết từ đâu chui ra vậy nhỉ~. Thuốc diệt côn trùng đâu rồi ta~?」
「Đừng có đối xử với người ta như côn trùng thế chứ!… Tuy tôi chẳng cần phải giải thích tường tận chuyện này, nhưng tôi đã liên hệ trước đàng hoàng, đến đúng giờ, còn được cấp dưới của cô dẫn đường nữa chứ…!」
「Nhưng mà~, cô là cái đứa thua chỉ vì bị Oosuki Mamako búng tay một cái đúng không~? Vậy thì đúng là lũ côn trùng rồi còn gì~.」
「A, lúc đó, tôi chỉ hơi lơ là một chút thôi! Làm gì có chuyện có đòn tấn công mà tôi không phản lại được chứ… Mà nói đúng ra, đó đâu phải là búng tay, đó hoàn toàn là một khẩu pháo laze rồi!」
「Thật là tệ quá đi~. Đổ lỗi này nọ thì xấu hổ lắm đó nha~. Làm một trong Tứ Thiên Vương mà như vậy thì thật đáng xấu hổ~.」
「Khụ… Được rồi, được rồi! Là lỗi của tôi!」
Với vẻ mặt như nuốt phải bồ hóng, cô ta đá vào bàn làm việc một cái.
Cô gái gào thét như hổ dữ──Amante một lần nữa gầm lên với Solera.
「Tóm lại! Cô đã thành công dụ được Oosuki Mamako và bọn họ đến rồi đúng không! Vậy thì mau bắt đầu chiến đấu đi! Tôi và cô cùng hợp tác…!」
「Ể~? Cái đồ ngốc này đang nói cái gì vậy chứ~? Hợp tác với Amante là sao vậy~. Tôi chẳng hiểu gì hết~. Một mình tôi là đủ rồi mà~.」
「Đừng có coi thường! Sức mạnh của Oosuki Mamako không phải dạng vừa đâu!」
「Tôi biết mà~. Nhưng mà~, dùng sức mạnh để đối đầu với sức mạnh á~, đó đúng là việc của đồ ngốc mà~.」
Cười nhạo Amante đang giận sôi máu, Solera thong thả tuyên bố.
"Mamako Oosuki và hội bạn ư~, ta đây, Solera Kẻ Khinh Miệt Mẹ, sẽ nhẹ nhàng xử lý gọn ghẽ thôi~. Với kỹ năng đặc biệt của ta thì dễ ợt mà~. Ta đã thắng cả Wise lẫn Medi rồi~, sẽ thắng mà chẳng cần động một ngón tay đâu~."
Solera thong thả, ung dung nói rành rọt, nhưng trong lời nói lại chất chứa sự tự tin không lay chuyển.
Amante hình như định cãi lại, nhưng cuối cùng chỉ thở dài một hơi đầy bực tức.
"…À phải rồi. Thế thì cô cứ làm gì thì làm đi. Tôi cũng sẽ làm theo ý tôi. …Vì đã tiêu tốn quá nhiều tiền để nuôi cấp dưới ở Tháp Solo-Goroshi rồi, hay là tôi đến sòng bạc kiếm tiền bù lại nhỉ… Mà, những chuyện này thì có cần phải nói ra không nhỉ?"
"Cái thói ba hoa bép xép của cô ấy~, ta nghĩ là nên sửa đi thì hơn đó~? Nhưng mà cô đến sòng bạc chơi thì ta hoan nghênh đó~. Tiêu thật nhiều tiền vào nha~."
"Ngược lại, ta sẽ là người lấy về. Vậy nhé."
Tiễn Amante nhanh chóng rời khỏi phòng.
Solera bật cười phá lên "Puhahaha!", giải tỏa hết sự nén nhịn bấy lâu.
"Ối trời ơi. Amante đúng là đồ ngốc mà~. Miễn là ta còn kỹ năng của mình, thì muốn kiếm lời lớn ở sòng bạc này là điều tuyệt đối không thể đâu mà~. Khách hàng, Amante, Mamako, tất cả đều tuyệt đối không thể thắng đâu~. Hừm hừm hừm~. …À, phải chồng hiệu ứng thêm nữa chứ~."
Kỹ năng đặc biệt mà Solera Kẻ Khinh Miệt Mẹ – một trong Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức phản loạn Libere – sở hữu đã phát huy tác dụng. Thế nhưng, cô ta vẫn tiếp tục chồng chất hiệu ứng, tăng cường năng lực lên gấp đôi, gấp ba lần.
Vừa ngân nga bài hát, Solera vừa chờ đợi bình minh, trong đầu mường tượng ra cảnh Mamako sẽ đến và thua cuộc.