Với nỗ lực không ngừng của Pocchi và hội những gã ngổ ngáo kia, cứ điểm của Hội Mẹ đã lột xác hoàn toàn, từ một quán trọ bỏ hoang thành khách sạn tráng lệ.
Không chỉ ngoại thất, mà cả nội thất bên trong cũng đã trải qua một cuộc lột xác ngoạn mục. Những ô cửa sổ ngày trước đến khung cũng không có, nay đã được lắp đặt loại cao cấp, với từng chi tiết kim loại đều được chạm trổ tinh xảo. Sàn nhà trước đây chỗ an toàn để đi lại còn hiếm, giờ đây được lát gỗ bóng loáng đến mức khiến người ta ngần ngại đặt chân xuống. Thêm vào đó, những điểm nhấn quan trọng trên hành lang còn được tô điểm bằng các tác phẩm nghệ thuật cắm hoa.
Tại sảnh nhà hàng ở tầng một của khách sạn "chuẩn xịn" như vậy.
"Nào mọi người, chắp tay lại... Itadakimasu."
"Itadakimassss!"
Cứ thế, ngày nào cũng vậy, bữa sáng kiểu Nhật lại bắt đầu bằng nghi thức chắp tay.
Dũng sĩ, mẹ của dũng sĩ, hiền giả, trị liệu sư, thương nhân du hành. Chẳng biết từ đâu, một nữ tu bí ẩn cũng đường đường chính chính góp mặt. Và lẽ ra là mọi người nên ăn uống thật ngon miệng... nhưng mà.
Dũng sĩ Masato thì vẫn bất động, mắt dán chặt vào cái đầu cá đang chổng ngược trong bát súp miso.
"...Mẹ ơi. Cái thứ này rốt cuộc là cái gì vậy?"
"Là canh xương cá đó con. Mẹ làm cho con ăn rồi mà nhỉ?"
À, "ara" trong "arajiru" có nghĩa là phần xương và đầu cá còn sót lại sau khi lọc thịt. Món súp miso được nấu từ nước dùng hầm xương và đầu cá đó chính là arajiru. Nghe nói ở một số vùng thì món này còn không dùng miso nữa cơ.
Đây chính là thành quả của việc tận dụng triệt để những nguyên liệu thu được từ đợt giảm giá hải sản hôm qua. Quả nhiên là Mamako. Quả nhiên là một người nội trợ đảm đang. Đâu ra đấy cả.
Tưởng rằng món súp miso nhìn hơi rùng rợn với đầu cá và xương sẽ chẳng được ai ưa, ai dè các cô gái lại tấm tắc khen ngon: "Ngon bá cháy luôn!", "Em cũng thích món này!", "Cái vị đặc trưng của nó làm em mê mẩn!", "Thịt cá cũng ngon lắm ạ!", "Cẩn thận có xương nha!". Các cô gái có vẻ cực kỳ ưa thích. Quả thực, hương vị không hề tệ chút nào. Món ăn từ hải sản đúng là cực kỳ hợp với khẩu vị người Nhật Bản.
Thôi thì, chuyện đó coi như ổn đi.
Nhưng cái cảnh mọi người cứ rôm rả bàn tán về "chiến lợi phẩm" hôm qua thì Ma-kun lại thấy cực kỳ bất mãn.
"Hừm... Mẹ ơi, con nói chuyện một chút được không ạ?"
"Ôi, con muốn thêm cơm à?"
"Không phải vậy. ...Mẹ ơi. Con nhớ hình như mục tiêu của chúng ta hôm qua không phải là vụ giảm giá đặc biệt cho hải sản đúng không ạ? Mẹ thấy sao?"
"Hả? Ờ, phải rồi. Mục tiêu của chúng ta không phải là mấy đợt giảm giá đó. Mục tiêu là công phá tòa tháp cơ mà."
"Vậy thì..."
"Vậy thì sao mấy người lại không đến hảaaaaaaaaaa!"
Tiếng gầm thét vang dội đó, không phải là của ai trong nhóm Ma-kun.
Ngay khoảnh khắc tiếng quát giận dữ đó vừa dứt, ô cửa sổ nhà hàng bị đá văng một cách ngoạn mục, và một vật thể nào đó đã bay thẳng vào trong phòng.
Sau khi lăn lông lốc trên sàn nhà ngập tràn mảnh kính vỡ, nó đứng bật dậy... Nhìn thì có vẻ như bị mảnh kính găm vào người, nhưng chẳng hề hấn gì cả. Đó chính là Amante.
"C-cậu... Cậu không sao chứ?"
"Cái thứ này nhằm nhò gì chứ! Hơn nữa... mấy người! Rốt cuộc là có ý gì hả! Hôm qua chúng ta đã định công phá tòa tháp rồi cơ mà!? Dù cái đội hình toàn mấy bà mẹ thì đúng là điên rồ đến mức đáng sợ thật đấy, nhưng chẳng phải mấy người vẫn định leo tháp sao!? Đúng không!?"
"À, ừm... Về cái vụ đội hình toàn những người mẹ điên rồ ấy thì... đúng là như vậy thật, nhưng mà..."
"Vậy thì sao mấy người lại không lên hả! Rõ ràng là đã lên đến tầm tầng hai mươi rồi, nhưng sau đó thì bặt vô âm tín luôn! Là sao hả!?"
"À, cái đó thì... Đa số, à không, phải nói là tất cả các bà mẹ đều lo lắng về đủ thứ chuyện như khóa cửa nhà, giặt giũ, rồi lại mấy đợt giảm giá đặc biệt, nên cứ mỗi lần như vậy là lại phải quay về ạ..."
"Hả!? Cái gì thế này!? Cái thứ đó là cái quái gì vậy!? Mấy người đang đùa tôi đấy à!?"
"Con cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi ạ..."
"Thật ra thì tôi không cần phải nói đi nói lại cái chuyện này đâu, nhưng mà... Tôi đã đặt bẫy và kiên nhẫn chờ đợi mấy người đến đó chứ bộ!? Kết quả là tôi lỡ tay kích hoạt và tự 'banh xác' luôn, nhưng mà sau đó tôi vẫn cứ chờ mấy người đó thôi!? Cả đêm đó!"
"À, vậy ư... Ra là như vậy..."
Nghe Amante nói vậy, Ma-kun nghĩ bụng, 'Hay là không lên tận trên cùng lại là đúng đắn nhỉ?', 'Đúng rồi đó ạ', 'Em cũng cảm thấy như vậy!'. Chắc là mấy người Wise đang thản nhiên ăn uống bên kia nói đúng lắm đây.
Kẻ bị cho "leo cây" thì tức giận đến tột cùng. Cô ta trừng mắt nhìn Ma-kun với vẻ mặt dữ tợn, đáng sợ đến rợn người.
"Đã vậy rồi lại còn, cái thứ này là cái gì chứ!? Thong thả ung dung ăn sáng thế này hả! Mấy người có định công phá tòa tháp nữa không vậy hả!? Là sao hả!?"
"K-không, cái đó thì có lý do ạ... Con cũng, nếu có thể thì con cũng muốn xuất phát ngay bây giờ lắm chứ, nhưng mà..."
"Vậy thì mau mau xuất phát đi chứ! Sao không đi! Vấn đề là ở chỗ nào hả!?"
Vấn đề là ở chỗ nào ư?
Theo lời của mấy người Wise vẫn đang thản nhiên ăn uống:
"Đơn giản là chưa đủ người. 'Quân đoàn mẹ' sẽ tham gia từ buổi chiều lận."
"Họ định dọn dẹp xong việc nhà vào buổi sáng rồi mới tập trung lại, đúng không ạ? Cũng vì vậy mà thời gian chúng ta có thể dành cho việc công phá tòa tháp bị rút ngắn đi rất nhiều..."
"Nếu để các mẹ giải quyết xong việc nhà trước, thì các mẹ sẽ có thể tập trung vào việc công phá tòa tháp hơn ạ! Như vậy thì chị Wise và chị Medi cũng không cần phải chạy đi chạy lại bằng phép thuật dịch chuyển nữa!"
Cũng vì vậy mà.
"Thật lòng mà nói, con cũng bức xúc lắm chứ... Nhưng mà thôi, dù sao thì không đủ người cũng chẳng làm được gì, nên hôm nay chúng ta đành phải đợi đến buổi chiều mới xuất phát được ạ."
Ma-kun nhẹ nhàng giải thích, một phần cũng là để tự trấn an rằng không còn cách nào khác.
"...Cái thứ đó là cái gì vậy chứ... Chẳng phải trò đùa đâu..."
Amante cúi gằm mặt, toàn thân run rẩy. Run cầm cập. Cô ta đã hoàn toàn nổi giận. Một bầu không khí như thể cô ta sắp gào thét lên như lửa cháy bừng bừng vậy.
Và rồi, như đổ thêm dầu vào lửa.
"À này, Amante-chan..."
"Ực! Oosuki Mamako!"
Mamako vừa định lên tiếng, là đã thành đại họa rồi.
Amante, người vốn xem Mamako như kẻ thù không đội trời chung, vừa nhìn thấy đối phương là lửa hận trong lòng liền bốc lên ngùn ngụt. Cô ta nổ tung.
"Trời đất ơi! Trời đất ơi là trời đất ơi! Kìa cũng là mẹ! Đây cũng là mẹ! Kẻ sỉ nhục tôi, kẻ khiến tôi khó chịu đến mức này, tất cả đều là mẹ! Đủ rồi! Mấy người hãy thật sự dừng lại đi chứ!"
"Ơ, à, Amante-chan? Xin cậu hãy bình tĩnh lại đã..."
"Làm ơn đừng nói chuyện với tôi được không hả!? Càng nói tôi càng cảm thấy khó chịu hơn đó! Trời đất ơi! Nếu đã vậy thì thôi, tôi sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện ngay tại đây cho mấy người xem!"
Amante, đang gào thét ầm ĩ, rút cây kiếm mảnh ra và vào thế.
"Nào Oosuki Mamako! Lại đây! Mau lên! Mau lên đi chứ!"
"K-khoan đã, Amante-chan! Xin cậu hãy bình tĩnh lại!"
"Đúng rồi đó Amante! Trước hết cứ bình tĩnh lại đã!"
"Sau chuyện này, tôi còn muốn rửa bát nữa! Tôi nhất định phải rửa sạch chúng trước khi vết bẩn trên đĩa khô cứng lại đó!"
"Đúng rồi đó Amante! Mẹ Ma-kun còn phải rửa bát nữa nên... khoan đã mẹ!? Mẹ đang nói cái quái gì vậy!?"
"Khụ! Nếu đã vậy thì mau mau đi rửa bát đi chứ!"
"Cả cậu cũng ưu tiên cái chuyện đó hơn à!?"
"À... k-không! Tuyệt đối không được! Tôi đã quá chán nản với cái cảnh bị mấy bà mẹ này điều khiển rồi... À đúng rồi!"
Amante dường như đã nảy ra một ý tưởng tuyệt vời, cô ta chĩa mũi kiếm sắc lẹm về phía Mamako và dõng dạc nói.
"Oosuki Mamako! Nếu cô lấy cớ rửa bát mà không chịu chiến đấu với tôi, vậy thì chúng ta hãy dùng chính việc rửa bát này để phân thắng bại! Tôi và cô, xem thử ai có khả năng 'tẩy rửa' vượt trội hơn, phân định thắng thua nào!"
Thế là.
Từ sảnh nhà hàng, mọi người di chuyển đến khu vực nhà bếp, nơi có hàng loạt bàn bếp và bồn rửa chén xếp ngay ngắn.
"À thì, bây giờ là trận chiến giữa Mamako-san và bà cô ngốc Amante..."
"Này cái bà hiền giả kia! Làm ơn đừng gọi tên tôi một cách kỳ cục như vậy được không hả!"
"Xin mời bắt đầu trận đấu rửa chén giữa Mamako-san và kẻ không biết tự lượng sức mình."
"Này cái cô trị liệu sư kia! Cô cũng phải gọi tên tôi cho đàng hoàng vào chứ!"
Mặc cho Amante có gào thét đến đâu đi chăng nữa, trận đấu vẫn được bắt đầu dưới sự dẫn dắt của Wise và Medi.
Mamako đứng trước bồn rửa bên phải.
"Tuy không có ý định so tài, nhưng rửa bát xong sớm thì tốt hơn đúng không nào."
Còn Amante thì đứng trước bồn rửa bên trái.
"Đã là một cuộc đấu thì nhất định phải phân thắng bại. Rửa bát hay bất cứ cái gì đi chăng nữa, tuyệt đối không đời nào tôi lại để thua một bà mẹ đâu!"
Giữa hai đối thủ, Mamako nở nụ cười tươi rói, trong khi Amante, dù là người đơn phương khơi mào cuộc chiến, lại lộ rõ vẻ căng thẳng và khó chịu.
"Hừm... Rốt cuộc sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ... Thôi được rồi, dù sao thì nếu không làm thì bà cô Amante lại cứ ồn ào lên cho coi, nên bây giờ, tôi xin phép bắt đầu cuộc chiến quyết định xem 'lực tẩy rửa' của bên nào mạnh hơn... Hai thí sinh, vào vị trí!"
"Trận rửa chén, bắt đầu!"
Theo hiệu lệnh của Ma-kun và Pota, trận đấu chính thức bắt đầu!
Trong mỗi bồn rửa, là chồng bát đĩa mà nhóm Ma-kun đã dùng cho bữa sáng, mỗi chồng là khẩu phần của ba người. Bên nào rửa xong trước, bên đó thắng cuộc.
"Tôi đây! Tôi sẽ cho cô thấy 'khả năng tẩy rửa' của tôi, có khi lên đến 53 vạn đó!"
Ngay khi hiệu lệnh vừa dứt, Amante đã bắt tay vào việc rửa bát.
Cô ta nhỏ một lượng vừa đủ nước rửa chén lên miếng bọt biển được đặt sẵn, rửa ly trà trước tiên, sau đó đến đĩa rong biển và chén dưa muối, rồi chuyển sang bát súp miso. Kế đến là bát cơm, rồi cuối cùng là chén nhỏ đựng trứng đánh tan.
Rửa những vật ít bẩn trước, sau đó mới đến những vật nhiều bẩn hơn, đó là nguyên tắc cơ bản của việc rửa bát. Thật bất ngờ khi Amante lại có thể thực hiện đúng quy trình như vậy.
"Hừ hừ! Thật ra thì tôi là người cực kỳ giỏi việc nhà đó! Cái kỹ năng sống không cần một bà mẹ nào ở đây đây chứ đâu! ...Nào Oosuki Mamako! Mau mau nhận thua đi chứ!"
Với tâm trạng như thể đã thắng cuộc đến nơi, Amante khẽ liếc mắt sang bồn rửa bên phải thì thấy.
Mamako, đứng trước chồng bát đĩa, không cầm miếng bọt biển mà lại là cây Thánh kiếm Arutra.
"À. Vậy thì bắt đầu đây."
"K-khoan đã, Oosuki Mamako!? Cô cầm kiếm thế này rốt cuộc là định làm cái gì vậy hả!?"
"Cái này ấy hả, thì làm thế này nè."
Mamako lật úp toàn bộ bát đĩa trong bồn rửa, sắp xếp chúng sao cho không bị chồng lên nhau.
Sau đó, cô nhỏ một lượng nước rửa chén vừa đủ lên thân kiếm màu xanh lam của Arutra, rồi giơ kiếm lên trên chồng bát đĩa.
Ngay lập tức, từ thân kiếm phun ra một luồng nước áp lực cao có pha lẫn xà phòng vừa đủ. Nó rửa sạch bát đĩa bằng áp lực nước, chẳng khác gì một chiếc máy rửa bát chuyên dụng.
Sau khi rửa xong mặt dưới, cô lật ngược bát đĩa lại, rồi lại dùng kiếm phun nước xịt một lần nữa.
"Rồi. Xong."
"C-c-cái gì cơ!?"
Mamako đã hoàn thành xong việc rửa bát. "K-khoan đã nào!" Amante vội vàng ghé mắt vào bồn rửa của Mamako, cầm từng cái bát đĩa lên xem xét kỹ lưỡng, rồi cô ta hoàn toàn choáng váng.
"Các vết bẩn đã hoàn toàn biến mất... Sạch hơn rất nhiều so với rửa tay, lại còn nhanh vượt trội nữa chứ... Chuyện quái gì đang xảy ra thế này... Rửa bát bằng cách phóng nước từ kiếm ra sao chứ..."
"Cứ điểm của chúng ta ấy, cho đến tận hôm qua vẫn ở trong tình trạng vòi nước không thể ra nước cơ. Thế nên, tôi mới nghĩ là 'Liệu có thể làm gì đó với thanh kiếm có sức mạnh của nước không nhỉ?', rồi thử thì làm được như bây giờ đây này. Tiện lợi vô cùng luôn. Cây kiếm này đúng là cực kỳ hữu ích. Ư ư ư."
"Tiện lợi cái gì chứ... C-cái cách này đúng là tà đạo rồi còn gì!? Tôi nghĩ đây là gian lận mà!?"
Mặc cho Amante đang kịch liệt phản đối.
Còn đây là bàn bình luận. Ma-kun di chuyển đến bàn bình luận và xin nhận xét từ giám khảo Shirase.
"À, thưa cô Shirase. Về lời khiếu nại của Amante thì cô có ý kiến gì ạ?"
"Tạm bỏ qua việc đúng sai khi sử dụng một thanh kiếm huyền thoại như một chiếc máy rửa bát. Theo tôi, điều quan trọng để đánh giá việc rửa bát chính là 'độ sạch sẽ và tốc độ', còn về phương pháp thì đó là tự do cá nhân mà. Rốt cuộc thì trên đời này cũng có người thích rửa tay, và cũng có người thích dùng máy rửa bát đó thôi."
"À, cái đó gọi là sự 'linh động' đúng không ạ? Ra vậy. Cảm ơn cô. ...Thế đó Amante?"
"K-không thể nào... Nếu đã vậy thì..."
Trận đấu kết thúc. Phán quyết từ Shirase.
"Người thắng cuộc trong trận đấu rửa chén này, là Mamako-san!"
"Ối ối. Sao mình lại thắng rồi nhỉ."
Mamako nhẹ nhàng sắp xếp bát đĩa lên giá phơi, hoàn tất công việc rửa chén. Trong khi đó, Amante vẫn chưa rửa tráng xong. Bát đĩa của cô ta vẫn còn đầy bọt xà phòng nằm lềnh phềnh trong bồn. Kết quả thì đã quá rõ ràng.
Đây là một chiến thắng áp đảo của Mamako.
"Mamako-san, xin chúc mừng!"
"Không hề có ý định tranh giành, vậy mà vẫn giành chiến thắng... Đúng là Mamako-san có khác."
"Đúng là mẹ là một người mẹ siêu phàm! Con thật sự rất kính trọng!"
"Vâng thưa Mamako-san. Với chiến thắng vang dội lần này, Mamako-san đã giành được quyền tham dự WOC, Giải vô địch các bà mẹ thế giới. Xin hỏi bây giờ cô có cảm xúc thế nào ạ?"
"À vâng... Với tư cách là mẹ của Ma-kun, tôi chỉ mong mình có thể chiến đấu thật xứng đáng để Ma-kun không phải xấu hổ. Mong mọi người hãy cổ vũ cho tôi ạ."
"Chỉ riêng cái việc tham gia thôi đã thấy xấu hổ lắm rồi nên đừng có đi. Hay nói đúng hơn là, làm ơn dừng lại đi!"
Nói tóm lại, đó là chiến thắng của Mamako. Các đồng đội tập trung lại xung quanh Mamako, reo hò ầm ĩ ăn mừng.
Trong khi đó, Amante, kẻ bại trận, lại lộ rõ vẻ ấm ức và liên tục đập mạnh xuống sàn nhà, hết lần này đến lần khác.
"Khụ... Không thể nào... Chẳng lẽ... tôi lại thua ư!"
「À, Amante. Dù là một trận đấu chán phèo, nhưng dù sao cô cũng thua rồi đấy nhé…」
「Không, chưa đâu! Đây chắc chắn là một sai lầm… Phải rồi, là sai lầm! Làm sao mà sức mạnh tẩy rửa của tôi lại có thể thua Mamako Đại Hảo chứ, chuyện đó là không thể!」
「Cô cũng thôi cái chuyện sức mạnh tẩy rửa đó đi. Làm ơn đấy, làm ơn đi mà.」
Dù Masato đã lịch sự đề nghị, nhưng cô ta chẳng thèm nghe.
Amante đứng dậy, trừng mắt nhìn Mamako.
「Đại Hảo Mamako! Tôi yêu cầu tái đấu! Đấu với tôi thêm một lần nữa đi!」
「Nhưng mà… Nè Amante-chan, chúng ta dừng lại ở đây thôi được không? Thật ra tôi muốn giặt chiếc áo sơ mi của Maa-kun ngay bây giờ. Buổi sáng tôi có thời gian rảnh nên muốn giặt thật kỹ.」
「Đúng vậy đó Amante. Mẹ đang bận. Mẹ còn phải giặt áo sơ mi của con sau đó nữa… Ối, nói thế thì…」
「Vậy thì lần này chúng ta sẽ thi đấu giặt áo sơ mi của Đại Hảo Masato đi! Xem ai sẽ giặt sạch hơn!」
「Thấy chưa, y như rằng! …Nè mẹ, mẹ không cần phải chấp nhận trận đấu kiểu này đâu…」
「Trận đấu đó, mẹ chấp nhận! Người giặt chiếc áo sơ mi của Maa-kun trắng hơn bất kỳ ai chính là mẹ!」
「Ối!? Mẹ đang nghiêm túc lạ thường!?」
Với Mamako, bất cứ điều gì liên quan đến cậu con trai yêu quý, cô đều không muốn thua kém. Mamako đang siêu nghiêm túc.
Và thế là, họ di chuyển lên sân thượng khách sạn hội quán, nơi có tầm nhìn rất đẹp.
「À vâng, vậy thì trận đấu cuối cùng đầy nước mắt, Mamako-san đấu với Amante yếu kém…」
「Nè, Hiền Giả kia! Tôi có khóc đâu chứ!? Với lại tên của tôi!」
「Chúng ta xin được bắt đầu trận đấu giặt giũ giữa Mamako-san và người có mùi đến nỗi phải giặt sạch đồ của mình trước khi đi giặt đồ cho người khác đây ạ.」
「Nè, Trị Liệu Sư… cô độc mồm độc miệng quá đấy…」 Amante có vẻ đang sụt sịt.
Dù Amante có vẻ đang sụt sịt, nhưng trận đấu đã bắt đầu dưới sự dẫn dắt của Wise và Medi.
Hai đối thủ tiến vào sàn đấu được tạo thành từ những cây sào phơi đồ.
Đầu tiên là nhà vô địch Mamako. Cô bước vào sân khấu trong khi vui vẻ giơ cao chiếc áo sơ mi của Masato, chiếc áo đã bị dính bụi bẩn ở nhiều chỗ.
「Ưm ừm. Nhìn xem. Vì mỗi ngày đều chiến đấu hăng hái nên nó mới bẩn như thế này. Nhưng không sao đâu. Cứ giao việc giặt giũ cho mẹ nhé.」
Tiếp đó, người thách đấu Amante cũng tự tin giơ cao chiếc áo sơ mi của Masato rồi bước vào.
「Đại Hảo Masato! Người sẽ giặt sạch trắng tinh chiếc áo bẩn thỉu của cậu chính là tôi! Hãy nhìn kỹ xem, vết bẩn này sẽ biến mất trong chốc lát thôi!」
Cả hai người đều hết mực khoe khoang đồ giặt của Masato.
Còn Masato, cậu ta đã ngã quỵ xuống, lăn lóc và gần như chết ngất. 「Guaoo… sự riêng tư của tôi chết rồi…」 Phần lớn vết bẩn trên quần áo của Masato không phải do chiến đấu, mà là do cậu ta lăn lóc trong đau khổ vì nhiều lý do khác. Thôi bỏ qua chuyện đó.
「Tiêu chí thắng thua rất đơn giản và rõ ràng. Ai giặt áo của Masato-kun trắng hơn thì người đó sẽ là người chiến thắng… Vậy thì…」
「Trận đấu giặt giũ, BẮT ĐẦU!」
Với hiệu lệnh của Shirase và Porta, trận đấu bắt đầu!
Người lập tức hành động là Amante.
「Hãy xem đây, sức mạnh của người đã sống gần như ngủ bụi trong tháp!」
Amante mở kho đồ, làm xuất hiện một cái thùng lớn.
「Con bé đó, sao nó lại có thứ như vậy chứ…」
「Chẳng lẽ cô ta dùng nó làm bồn tắm sao?」
「Phải đó! Tôi đã dùng nó để tắm biển! Thì sao nào!?」
Cố gắng chịu đựng những ánh mắt săm soi của Wise và Medi, cô dùng vòi nước trên sân thượng để đổ đầy nước vào thùng.
「Và đây nữa, thứ tôi mua ở tiệm tạp hóa!」
Amante lấy ra một cái bàn giặt và bột giặt dành cho quần áo. Cô thoa một lượng lớn xà phòng vào chỗ bẩn trên áo, rồi chà xát mạnh bằng bàn giặt! 「Bàn giặt…」「Nhìn đi đâu đấy!?」 Dù bên ngoài có vẻ sắp nổ ra một cuộc khẩu chiến (chắc là liên quan đến vòng một của cô), Amante chẳng bận tâm, cứ thế dốc hết sức mà giặt!
Đến lượt phần bình luận. Shirase không hề ngần ngại hỏi ý kiến Masato, người vẫn đang nằm bất tỉnh.
「Masato-kun. Khi thấy boss địch đang nhiệt tình giặt áo của cậu như thế, cậu cảm thấy thế nào?」
「Tôi hoàn toàn không biết mình nên có cảm xúc gì, hay nên thể hiện vẻ mặt như thế nào nữa.」
Masato chỉ có thể trả lời như vậy trong trạng thái tinh thần và thể chất gần như trống rỗng. Cậu ta đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc đến mức suýt nữa thì biến mất.
Và vết bẩn trên áo Masato cũng dần biến mất. Việc giặt giũ của Amante đang diễn ra thuận lợi.
「Khà khà! Vết bẩn ở cổ tay áo đã nhạt đi đáng kể rồi! Quả nhiên sức mạnh tẩy rửa của tôi thật đáng gờm mà!… Thế nào, Đại Hảo Mamako! Cô đã muốn thừa nhận thất bại rồi chứ!」
Amante vừa khoe khoang thành quả vừa thách thức.
Mamako, người vẫn chưa bắt đầu giặt, ôm chặt chiếc áo sơ mi của Masato như báu vật, và lộ vẻ mặt vô cùng buồn bã.
「Amante-chan… tôi có thể nhờ cô nương tay một chút được không?」
「Nương tay? Thật là hết nói nổi. Đây là một trận đấu mà. Làm sao mà tôi có thể nương tay được chứ…」
「Không phải vậy đâu? Nếu cô cứ dùng sức mà chà xát mạnh như thế, áo của Maa-kun sẽ bị hỏng mất, nên tôi muốn cô dừng lại.」
「Ơ, nương tay kiểu đó sao?… Dù, dù có thể là vậy thật… Nhưng đó là điều cần thiết để loại bỏ những vết bẩn cứng đầu mà!? Nếu không làm thế thì làm sao mà sạch được!」
「Không, không phải vậy đâu. …Chỉ cần làm thế này là được.」
Thứ Mamako cầm trên tay không phải là bàn giặt hay xà phòng, mà là Thánh kiếm Altura.
Khi Mamako giơ Altura lên, nước bắt đầu tuôn ra từ thân kiếm màu xanh đậm, lơ lửng giữa không trung và tạo thành một quả cầu nước lớn.
Cô đặt chiếc áo sơ mi của Masato vào trong quả cầu.
「Hãy giặt thật nhẹ nhàng nhé, nhưng cũng phải loại bỏ sạch sẽ những vết bẩn cứng đầu đó.」
Như thể đang nhấn nút khởi động, cô khẽ chạm nhẹ vào bề mặt quả cầu.
Bên trong quả cầu nước, theo đúng mong muốn của Mamako, một dòng chảy nhẹ nhàng như máy giặt ở chế độ giặt đồ tinh xảo đã xuất hiện, và việc giặt giũ bắt đầu. Chiếc áo sơ mi nhảy múa một cách duyên dáng trong nước.
Đồng thời, những vết bẩn đất cứng đầu bám trên áo cũng dần bị phân hủy.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Amante há hốc mồm đến mức suýt rớt hàm, kinh ngạc đến tột độ.
「K, không thể nào… Thanh kiếm đó là cái gì vậy!? Chuyện này rốt cuộc là sao!?」
「Tình mẫu tử có thể làm được mọi thứ đấy. Ưm ừm.」
Chắc chắn là tình mẫu tử đã mang lại hiệu quả giặt nhẹ nhàng và như một chất hoạt động bề mặt vậy.
Và cứ thế, trong nháy mắt, vết bẩn trên chiếc áo đã biến mất…
Ở trung tâm sàn đấu làm từ sào phơi đồ, hai chiếc áo được treo lên: một chiếc trắng đến kinh ngạc, và một chiếc tuy đã bớt bẩn nhưng lại bị nhăn nhúm.
Shirase, giám khảo, đưa ra phán quyết.
「Người chiến thắng trận đấu giặt giũ là Mamako-san.」
「Ưm ừm! Tuyệt vời!」
Về kết quả, mọi thứ rõ như ban ngày. Lần nữa, Mamako lại giành chiến thắng áp đảo.
Những người ủng hộ vây quanh người chiến thắng, không khí trở nên vô cùng sôi nổi.
「Thôi mà, kết quả hiển nhiên thôi. Vì đó là Mamako-san mà. Hơn nữa lại là chiếc áo của Masato nữa chứ.」
「Với những gì liên quan đến Masato-kun, Mamako-san không thể nào chịu thua được đâu.」
「Mama-san thì chuyện gì liên quan đến Masato-san cũng không bao giờ thua đâu ạ!」
「Vâng, Mamako-san. Với chiến thắng lần này, Mamako-san đã giành được quyền hạt giống cho WMC, Giải Vô Địch Thế Giới Masato-kun. Xin hỏi cảm nghĩ của cô lúc này là gì ạ?」
「Dù có bất kỳ bà mẹ nào đến nữa, tôi cũng sẽ không nhường ngôi vị số một thế giới của Maa-kun cho bất cứ ai!」
「Nè đợi đã, đừng có đùa nữa, đủ rồi đấy. Cái chuyện các bà mẹ trên khắp thế giới chiến đấu để giành ngôi vị tối cao của tôi thật là vô nghĩa và quá sức địa ngục mà, dừng lại đi!」
Hãy cùng chờ đón chương Giải Vô Địch Thế Giới Masato, nơi nhiều bà mẹ sẽ diễn ra những trận chiến khốc liệt…
Đùa vậy thôi, chứ giờ không phải lúc nói mấy chuyện đùa như thế.
「Đợ, đợi đã! …Cái chuyện tôi thua một bà mẹ, không thể nào… không thể nào có chuyện đó! Tôi vẫn chưa thua đâu!」
Tiếng hét của Amante xé toạc không khí hòa nhã.
「Nè Amante… cô lại nói mấy chuyện đó rồi…」
「Vì đó là sự thật mà! Tôi chưa thua… Phải, phải đó! Đây là trận ba hiệp! Cho nên tôi vẫn chưa thua!」
「À, biết ngay mà, con bé này đúng là ngốc mà.」
「Kể cả là ba hiệp thì cô cũng đã thua hai lần rồi, nên thua vẫn là thua thôi mà.」
「Trận đấu thứ ba sẽ có điểm gấp trăm lần! Cho nên ai thắng trận thứ ba thì người đó sẽ là người chiến thắng! Quyết định vậy nhé! Trận cuối cùng này… phải rồi… chúng ta sẽ tổ chức ở trong tháp! Cứ vậy đi! Đồ giặt đã xong rồi phải không! Việc giặt giũ cũng xong rồi phải không! Vậy thì, sau đó, các người hãy đóng cửa cẩn thận và lập tức xuất phát đi! Nghe rõ chưa!」
Độc đoán thao thao bất tuyệt một tràng, Amante chạy đến lan can sân thượng.
「Đáng lẽ tôi không cần phải nói từng chi tiết này đâu, nhưng nhờ có mấy tên ngốc nào đó đã ngoan ngoãn quay về, mà lực lượng của chúng ta đã được chuẩn bị đầy đủ rồi! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!」
Nói xong, Amante bay vút đi.
Mà khoan, đây là sân thượng khách sạn, và một tiếng 「vùuu… BỤP!」 cực kỳ đau đớn vừa vang lên…
Khi chạy đến lan can nhìn xuống, Amante có vẻ hoàn toàn không hề hấn gì, cô vừa bực bội vừa bỏ đi. Quả là một cô nàng cứng cáp.
Thôi được.
「Bảo chúng ta đóng cửa rồi lập tức xuất phát sao… Dù có nói thế thì…」
Các bà mẹ trong thị trấn sẽ chỉ tập hợp vào buổi chiều. Masato đã giải thích rõ ràng với Amante rằng họ không thể khởi hành trước đó… Chẳng lẽ con ngốc đó không hiểu được sao…
Và đúng lúc ấy.
「Masato, đợi một chút.」
「Có lẽ chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ đấy?」
Wise và Medi, đang đứng ở mép sân thượng nhìn xuống, nói vậy.
Rốt cuộc là sao chứ? Thì ra là…
「Xin hỏi có ai ở đây không ạ! Mamako-san! Mọi người! Có ai ở đây không ạ!」
Nghe thấy tiếng gọi đó, họ đi ra sảnh vào thì thấy.
「…Ư…」
Họ ở đó. Đoàn quân các bà mẹ.
Các bà mẹ mặc những bộ cánh đẹp để ra ngoài, xách những chiếc túi phồng to, đã tập trung đông đủ. Có vẻ như, ngoài những bà mẹ đã đi cùng Masato và mọi người đến tháp hôm qua, còn có hơn gấp đôi số lượng bà mẹ khác cũng có mặt. Thoáng nhìn qua, số lượng khoảng ba mươi người.
Khi Masato và những người khác đang ngây người ra, mẹ của Potch bước lên phía trước, với vẻ mặt vô cùng luống cuống nói.
「Chào buổi sáng mọi người! Xin lỗi vì đã đột ngột kéo đến đông người như vậy!」
「À, à, không… Dù sao thì, số lượng này…」
「Chính chúng tôi đã nói chuyện đó! Rằng chúng tôi có thể đưa những đứa trẻ bỏ nhà đi về! Thế là, các bà vợ khác cũng nói rằng họ muốn giúp sức! Bởi vậy, tất cả các bà mẹ có con bỏ nhà đi đều đã đến đây!」
「V, vậy sao… Cảm ơn mọi người… Thế, nhưng, không phải mọi người sẽ tập trung vào buổi chiều sao? Vì còn bận việc nhà…」
「Đúng là vậy ạ! Nhưng có chút chuyện phát sinh!… Xin hãy xem cái này!」
Mẹ của Potch đưa ra một tờ giấy ghi chú nhỏ. Trên đó viết:
【Đi giải quyết một chuyện cho xong. Sẽ quay lại ngay.】
Đó là nét chữ khá đẹp.
「Cái này… là của Potch-san sao?」
「Đúng vậy đó ạ!… Chuyện là hôm qua, sau khi sửa xong căn cứ của mọi người và trở về nhà, thì nó không thấy bóng dáng đâu nữa… Tôi nghĩ chắc nó ngủ rồi nên vào phòng xem thử thì không thấy đâu cả, chỉ có tờ giấy này để lại thôi! Mà nó viết là sẽ quay lại ngay, vậy mà sáng nay vẫn chưa thấy về!」
「Chưa về, sao ạ…」
Khi Masato nhìn chằm chằm vào tờ giấy Potch để lại, Wise và những người khác cũng ghé vào nhìn.
「Ừm… không giống kiểu bỏ nhà đi nữa đâu.」
「Đúng vậy. Nó đã nói rõ là sẽ quay lại mà.」
「À, ‘otoshi-mae’ là gì vậy ạ?」
「Nói đơn giản thì, đó là giải quyết hay kết thúc một chuyện gì đó.」
Đúng như lời Shirase nói. Chẳng hạn như trong một cuộc cãi vã, đó là từ dùng để chỉ việc chấm dứt những gì mình đã gây ra.
Rốt cuộc Potch đã đi giải quyết chuyện gì?
(Giải quyết vụ bỏ nhà đi, hay là giải quyết vụ tấn công hội quán… Dù là gì đi nữa…)
Có thể coi rằng cậu ta đã hành động để xử lý Amante, kẻ đầu sỏ của mọi rắc rối.
Nếu vậy thì.
「…Có lẽ Potch-san đã đi đến tháp rồi.」
「Quả nhiên cậu cũng nghĩ vậy sao? Tôi cũng nghĩ thế đó! Khi hỏi chuyện các bà vợ khác, họ nói rằng những đứa trẻ đã về nhà vào hôm kia cũng đều biến mất y như con nhà tôi vậy!」
「Tất cả ư… Nếu vậy thì có đủ số lượng người, cũng có thể vượt qua giới hạn của tháp…」
「Đúng là như vậy phải không ạ! Cho nên! Cho nên…!」
Không chỉ riêng mẹ của Potch. Những bà mẹ có con lại một lần nữa mất tích, hay những bà mẹ có con vẫn chưa trở về, đều mắt đẫm lệ, chắp tay như cầu nguyện, nhìn họ với ánh mắt van nài.
Tất cả các bà mẹ đều nhìn họ với vẻ mặt tuyệt vọng.
Những người mẹ này đang nghĩ về con mình, và thực sự cần sự giúp đỡ từ tận đáy lòng.
Và rồi, thêm một người mẹ nữa. Mamako lặng lẽ gật đầu.
Wise, Medhi, Porta, và cả Shirase nữa, đều chăm chú nhìn cậu. Ai cũng đang đợi lời của Mahito, lời của người dũng sĩ. Thế nên.
"Khóa cửa cẩn thận vào rồi đi thôi!"
Ừm. Có gì đó sai sai. Cậu ấy nghĩ đáng lẽ ra, ở đây chỉ cần nói gọn lỏn một câu "Đi thôi!" là được rồi mới phải chứ.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đó đều đồng tình tuyệt đối và mạnh mẽ gật đầu. Đúng là khóa cửa vẫn rất quan trọng.
Hội Mẹ dốc toàn lực bắt đầu công cuộc chinh phục tòa tháp.
"Vậy thì, mọi người! Chúng ta xuất phát thôi!"
Cùng với tiếng hiệu lệnh của Mamako, mọi người nhanh chóng hành động.
"À, vậy thì, cho phép tôi cùng đi với mọi người nhé."
"Hả? Cả Shirase-san cũng đi cùng sao?... Tự nhiên lại thế nào vậy?"
"Những gì sẽ xảy ra tiếp theo, với tư cách là người quản lý... không, với tư cách cá nhân tôi muốn được chứng kiến tận mắt. Không phiền chứ?"
"À, vâng. Tất nhiên rồi. Vậy thì phiền cô nhé."
Đội hình xuất kích bao gồm Mahito và nhóm của cậu ấy đi đầu, Shirase người đã ngỏ ý muốn đồng hành, và đại quân đoàn các bà mẹ. Tổng cộng là một đội quân lớn với hơn ba mươi người.
Đoàn quân di chuyển, Mahito và nhóm của cậu đi tiên phong. Họ xuống khỏi cao nguyên ngoại ô thị trấn, đi qua con đường lớn trong thị trấn, rồi vượt qua cây cầu lớn dẫn đến hòn đảo vịnh nơi tòa tháp tọa lạc.
Con đường này khá yên tĩnh. Những bà mẹ nói chuyện nhỏ nhẹ hơn, trên khuôn mặt họ hiện rõ vẻ căng thẳng. Ai nấy đều lo lắng cho con cái mình, và có vẻ đang nghiêm túc nhìn vào việc chinh phục tòa tháp.
Trước cảnh này, nhóm trẻ con, bao gồm Mahito, cũng yên tâm phần nào.
"Với đà này, chắc sẽ không xảy ra chuyện như hôm qua đâu nhỉ."
"Đúng vậy. Thật sự may mắn vì chúng ta sẽ không phải tổ chức cuộc thi về nhà tạm thời nữa."
"Đúng thế ạ... chỉ là, chúng ta vẫn còn một nỗi lo khác..."
"Ưm... Em cũng hơi lo lắng..."
"Đúng vậy..."
Trong đầu Mahito và những người khác hiện lên những lời Amante đã bỏ lại.
"Nhờ lũ ngốc nào đó đã tự mình mò về đây, mà lực lượng của ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi! Hãy chuẩn bị tinh thần đi!"
Họ không muốn nghĩ xem điều đó có nghĩa là gì, nếu có thể thì không muốn nghĩ tới, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Và làm thế nào để đối phó khi mẹ của chính họ cũng ở đó nữa chứ...
Trong khi những suy nghĩ đó cứ vẩn vơ trong đầu, họ đã nhận ra mình đã đến cửa vào tòa tháp.
Khi đại quân Hội Mẹ đứng trước cánh cửa lớn, một vòng tròn ma thuật lập tức hiện ra dưới chân và bắt đầu đếm ngược, cánh cửa lớn liền mở ra. Mahito và nhóm của cậu xông vào tòa tháp.
Vừa vào từ lối vào, điều đầu tiên hiện ra trước mắt là một cầu thang đổ nát. Nếu đi lên đó, họ có thể đến thẳng tầng 19 ngay lập tức, thế nhưng...
Trên sàn nhà ngay phía trước, có vẽ một mũi tên, và kèm theo cả một dòng chữ.
[Dùng sàn dịch chuyển rồi nhanh chóng lên đây đi. Càng nhanh càng tốt!]
Đại khái là vậy.
"Hừm... Chắc là Amante rồi."
"Đúng rồi. Cô ta chắc là sốt ruột không chịu nổi, muốn chúng ta đến càng sớm càng tốt ấy mà."
"Nhưng mà, cô ta lại không viết được chữ Kanji "Kakyū" (khả cấp) nhỉ. Đúng là đáng thương."
"Ưm, chúng ta có thể xem đây không phải là một cái bẫy chứ ạ?"
"Đúng vậy. Nếu chúng ta mắc bẫy và đến muộn, thì đối phương sẽ chỉ càng thêm bực bội mà thôi. Ngay cả một người không viết được chữ Kanji "Sumiyaka" (tốc) cũng hiểu được điều đó."
"Vậy không phải bẫy à... Nếu thế thì chúng ta đi thôi."
Theo mũi tên được vẽ trên sàn, họ đi vòng qua cầu thang đổ nát, rẽ sang một con đường khác so với lần đầu tiên họ đến đây cùng Shirase, và thấy một cánh cửa nhỏ ở phía trước.
"Đây rồi."
Cẩn thận cảnh giác, cậu mở cánh cửa ra, thì thấy đó là một căn phòng khá rộng.
Trong phòng không có gì cả, trên sàn có vẽ tám vòng tròn ma thuật. Mỗi vòng tròn dường như được gán một số từ 2 đến 9, nhưng tất cả các vòng tròn trừ số 8 đều bị phá hủy, như thể bị đâm bởi một vật sắc nhọn nào đó.
Thêm vào đó, bên cạnh vòng tròn ma thuật số 8, còn có một dòng ghi chú rõ ràng: [Đến tầng 81].
"Vậy đây là sàn dịch chuyển, và nó muốn chúng ta dùng nó để đến tầng 81. Rõ ràng và tiện lợi đấy. ...Vậy thì."
Mahito đứng lên vòng tròn ma thuật. Ngay lập tức, ánh sáng từ dưới chân cậu phun trào lên, bùng lên dữ dội. Vì chói mắt đột ngột, cậu nhắm mắt lại...
Khi mở mắt ra, cậu đã ở một nơi khác.
"...Đây là tầng 81 sao?"
Trên sàn nhà rải rác những bộ xương không rõ danh tính, và những bức tường xấu xí, uốn éo như thể chính những con quái vật đang đứng sừng sững. Từ ngữ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là "địa ngục".
Những người đồng đội dịch chuyển theo sau Mahito cũng đều đồng loạt cau mày.
"Ôi trời... Sao mà ghê rợn thế này..."
"Ặc. Chỗ quái quỷ gì đây. Ghê tởm quá."
"Nơi nào cũng xấu xí, đen kịt... cứ như bên trong bụng của Wise-san vậy."
"Này là cô đấy! Medhi mới là người bụng đen ngòm đấy!"
"Ôi... Thật là kinh dị quá đi mà... Em hơi sợ rồi đấy..."
"Thế sao? Với tôi thì bầu không khí này lại khá dễ chịu."
Việc đầu óc của nữ tu sĩ bí ẩn này bí ẩn thì cũng không phải chuyện mới mẻ gì nữa rồi, thôi thì cứ bỏ qua đi.
Vì số lượng người đông nên tốn một chút thời gian, nhưng đại quân đoàn các bà mẹ cũng đã đến. Nào, xuất phát thôi.
"Vậy thì bắt đầu công cuộc chinh phục thôi... Ối!"
Khi Mahito vừa định bước đi, quái vật liền xuất hiện từ cuối hành lang.
Vài con chó địa ngục với số lượng đầu nhiều một cách bất thường lập tức lao đến tấn công. Mamako chỉ "Hứ một tiếng!", rút song kiếm ra vung vèo vèo rồi "Xoẹt xoẹt!" Vâng, trận chiến kết thúc. Xong rồi, xong rồi.
"Kẻ thù ở tầng trên cũng không phải đối thủ sao... Thiệt tình, mẹ đúng là... Thôi thì cũng chẳng lạ gì nữa. Vậy thì, một lần nữa, chúng ta bắt đầu công cuộc chinh phục thôi."
Đại quân Hội Mẹ bắt đầu di chuyển. Mahito và nhóm của cậu đi trước, theo sau là đại quân đoàn các bà mẹ, trải rộng khắp hành lang rộng lớn mà tiến bước.
Tiến lên một cách mù quáng chỉ lãng phí thời gian. Ở đây cần có thông tin. Thế nên, Mahito khẽ khàng gọi Shirase.
"Um, Shirase-san..."
"Về tuyến đường ở khu vực này thì tôi không nắm rõ. Rất tiếc là tôi không thể hướng dẫn anh được."
"À, v-vâng... Thế sao ạ... Tôi đã hơi kỳ vọng một chút..."
"Xin lỗi vì không thể đáp ứng kỳ vọng của anh. Nhưng nếu là thông tin cơ bản thì tôi có thể "cho anh biết" đấy? Ví dụ như, về những cái bẫy không thể tránh được chẳng hạn."
"Bẫy không thể tránh được? Có thứ như vậy sao?"
"Vâng, có đấy. ...À, ngay lập tức đã xuất hiện rồi kìa."
Một cái bẫy xuất hiện ngay trên đường đi.
Trên lối đi có một phiến đá lát sàn khổng lồ. Nó có kích thước không thể nhảy qua được, và dường như có khắc biểu tượng của bộ giáp.
"Cái này... Chẳng lẽ là phiên bản khổng lồ của tấm sàn ở tầng dưới sao?"
"Vâng. Nó quá lớn nên không thể tránh được. Chỉ còn cách bước lên thôi. ...Nhân tiện, hiệu ứng của cái bẫy này là..."
"Cứ bước lên là biết ngay thôi mà. Vậy thì..."
"Khoan đã, mẹ?!"
Mamako cứ thế bước vù ra phía trước, và vô tư đặt chân lên phiến đá có biểu tượng giáp. Thế là.
Miếng giáp khuỷu tay mà Mamako đang đeo bỗng nhiên biến mất.
"Ơ, ôi! Chết rồi! Này Mahito! Giáp tay của mẹ biến mất tiêu rồi! Tại sao vậy con?!"
"Tại sao á... À, có lẽ nào..."
Thử xem sao, Mahito cũng bước lên phiến đá. Thế là miếng giáp khuỷu tay của cậu cũng bỗng dưng biến mất.
Ngay lập tức, Mahito búng ngón tay vào không khí để hiển thị màn hình trạng thái 3D. Kiểm tra chỉ số của bản thân thì thấy... Chỉ số DEF (phòng thủ) đã giảm nhẹ.
"Ra vậy. Là thế này đây mà."
"Vâng. Tấm sàn có biểu tượng giáp là bẫy giảm phòng thủ. Vật phẩm trang bị biến mất, và chỉ số phòng thủ cũng giảm theo."
"Cái gì thế này. Quá rắc rối rồi. Với những nghề pháp sư vốn phòng thủ thấp thì càng khó khăn hơn nữa chứ."
"Đúng thế. Wise-san và tôi thì không bị ảnh hưởng nhiều lắm... À, nhưng mà... Nhờ có Mamako-san, những trận chiến thông thường coi như không tồn tại nữa rồi..."
"À, đúng rồi. Thế thì đâu cần lo bị tấn công nữa. Nếu vậy thì..."
Wise vô tư nhảy lên phiến đá có biểu tượng giáp. Thế là chiếc áo choàng của cô biến mất.
Tiếp đó, Medhi cũng đặt chân lên, thì tay áo của chiếc áo dài thầy thuốc của cô biến mất, biến thành áo không tay.
"Ồ. Hai người trông có vẻ mát mẻ hơn hẳn nhỉ."
"Đúng thế. Không ngờ cũng không tệ lắm. Tôi còn cảm thấy dễ di chuyển hơn lúc nãy nữa."
"Tôi cứ như vừa thay quần áo vậy, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ nữa."
"Um, Shirase-san! Em là người không tham gia chiến đấu, cũng không có chỉ số phòng thủ, nhưng nếu em bước lên thì sao ạ?"
"Cứ bước lên là biết ngay thôi. Tôi cũng đi cùng anh đây. Vậy thì."
Khi Porta và Shirase bước lên phiến đá, Porta kêu "Ối ôi!" khi tay áo của cô bị ngắn đi, còn Shirase thì chỉ "Hừm" khi váy của cô ngắn đi một chút.
"Dù có chiến đấu hay không thì hiệu ứng vẫn kích hoạt sao..."
"Nhân tiện, tôi nghĩ rằng hiệu ứng tương tự cũng sẽ kích hoạt với các bà mẹ... Nhưng dù sao thì họ cũng không thể tham gia chiến đấu được, nên có thể coi là không có nguy hiểm gì đặc biệt."
"Đúng thế ạ. Vậy thì... chúng ta tiếp tục di chuyển thôi!"
Theo hiệu lệnh của Mahito, đại quân Hội Mẹ đi qua tấm sàn có biểu tượng giáp. Những bộ trang phục đẹp đẽ của các bà mẹ dần biến mất từng phần, họ chỉ khẽ thốt lên những tiếng "Ôi trời ơi", chỉ là những tiếng ngạc nhiên nho nhỏ, chứ không có vấn đề gì đặc biệt cả.
Cứ thế, đi được một lúc thì.
"...Ồ. Tìm thấy cầu thang rồi."
May mắn thay, họ đã tìm thấy cầu thang ngay lập tức. Mahito là người đầu tiên bước lên.
Tầng 82. Cảnh tượng tầng này tiếp nối như một lâu đài địa ngục từ tầng dưới.
Và ngay lập tức, một phiến đá lát sàn khổng lồ với biểu tượng giáp lại được đặt sẵn ở đó.
"Này, lại nữa à... Chẳng lẽ cái này được đặt ở mỗi tầng sao?"
Nếu đúng vậy, thì mỗi lần lên một tầng sẽ lại phải dẫm lên nó, và nếu không tìm thấy tấm sàn hóa giải bẫy, hiệu ứng sẽ chồng chất lên nhau...
Chỉ số phòng thủ cứ thế giảm dần, và vật phẩm trang bị cũng cứ thế biến mất dần...
(...Và rồi, diện tích da thịt lộ ra càng ngày càng nhiều sao?)
Chắc chắn là vậy rồi. Vì đồ đang mặc cứ thế biến mất mà.
Điều đó có nghĩa là.
"Mahito-kun. Cậu không thấy hơi... thú vị sao?"
"À, ừm... Hả? Á, không, không phải thế đâu ạ?!"
Bị Shirase bất chợt lên tiếng hỏi, Mahito vội vàng phủ nhận kịch liệt, thế nhưng...
Đại quân Hội Mẹ tiếp tục leo tháp một cách thuận lợi.
Cứ mỗi lần lên một tầng, lại có một tấm sàn bẫy biểu tượng giáp ở đó, nhưng tấm sàn hóa giải bẫy thì chẳng thấy đâu... Cùng với việc trang bị biến mất, diện tích da thịt lộ ra ngày càng nhiều.
Tầng 83.
"Này, áo khoác của mình biến mất rồi!"
Tầng 84.
"Á! Váy của em tự nhiên ngắn cũn cỡn đi rồi!"
Tầng 85.
"Này! Áo sơ mi của tôi biến mất rồi!"
Tầng 86.
"Ối ôi!? Tất của em cũng biến mất luôn rồi! Em nguy cấp rồi đó!"
Tầng 87.
"Ồ. Lại biến mất cả quần tất sao... Cái bẫy này đúng là còn non tay."
Tầng 88.
"Khốn kiếp. Tôi cuối cùng cũng chỉ còn lại quần dài và quần lót... Trời ơi là trời..."
Và rồi, tầng 89.
Sau khi đi thêm một đoạn, một cái bẫy lại được đặt trước cầu thang dẫn lên tầng trên. Ở đây cũng lại là một phiến đá lát sàn khổng lồ có biểu tượng giáp.
"Khốn kiếp... Chẳng lẽ chỉ còn cách đi qua thôi sao..."
Mahito bước qua phiến đá. Cùng lúc đó, hiệu ứng bẫy được kích hoạt. Mahito cuối cùng chỉ còn mặc độc chiếc quần lót.
Những người đi sau cũng làm theo hai người họ, lần lượt bước qua tấm sàn. Những tiếng "Ôi trời!" và "Cuối cùng cũng ra nông nỗi này!" vang lên. Dường như trang bị của mọi người cũng biến mất tương tự như trước đó.
Thế rồi, đây.
Khi Mahito không hề ngoái đầu lại, cứ thế dốc lòng muốn đi nhanh về phía trước, thì Shirase gọi cậu từ phía sau.
"Mahito-kun, Mahito-kun. Cho tôi xin chút thời gian được không?"
"C-cái gì thế ạ..."
"Tiếp theo cuối cùng cũng là tầng 90. Đó là tầng có boss đấy. Để cảnh báo, không phải anh nên lên tiếng gọi toàn bộ đội ngũ ở đây sao?"
"Ừ-ừm, đúng là nên làm thế ạ... Nhưng mà..."
Để gọi toàn bộ đội ngũ, nếu quay đầu lại, cậu sẽ nhìn thấy cảnh tượng đó... Cậu nghĩ tốt nhất là không nên làm vậy.
Khi Mahito thể hiện thái độ tiêu cực, Shirase lại tiếp tục lên tiếng.
"Không sao đâu. Hiệu lệnh của dũng sĩ là cần thiết. Là điều không thể thiếu."
"Hiệu lệnh của dũng sĩ... Đó chắc chắn là nhiệm vụ của tôi rồi... Không nhưng mà, thật sự là..."
"Đúng thế. Nếu anh quay lại và lên tiếng gọi, thì ngoài những người mẹ chúng tôi, anh sẽ nhìn thấy cảnh tượng không mảnh vải che thân của các cô gái đấy."
"V-vâng, đúng thế ạ. Cái đó thì quả thật..."
"Nhưng đó là, bất khả kháng."
"Bất khả kháng... Sao mà nghe có vẻ hay thế nhỉ..."
"Đúng vậy. Mahito-kun, với tư cách là dũng sĩ, vì lo lắng cho những người đồng đội của mình mà lên tiếng gọi, và chỉ là do bất khả kháng mà nhìn thấy thôi. Chẳng có tội lỗi gì ở đó cả. Vì đó là hành động xuất phát từ sự quan tâm đến đồng đội mà."
"Hành động xuất phát từ sự quan tâm đến đồng đội... Nếu vậy thì... Nếu đã là như thế thì..."
Không phải tôi muốn nhìn mấy cô gái đó trong bộ dạng như vậy. Hoàn toàn không phải thế. Tất cả là vì đồng đội! Chính là vì đồng đội! Tuyệt đối là vì đồng đội!
"Ờ... này, này mọi người! Kế tiếp là đánh trùm đấy! Chúng ta phải tập trung cao độ!"
Makoto quay đầu lại gọi!
Ấy vậy mà trước mắt cậu lại là một thiên đường toàn da thịt của các cô gái...!
"Vâng, đúng vậy. Ma-kun nói đúng, kế tiếp là trận đấu trùm mà. Chúng ta phải cẩn thận."
Thiếu nữ ư?
À mà, nhìn cũng đâu đến nỗi không giống. Một người sở hữu thân hình trẻ trung, có thể sánh ngang với các cô gái tuổi teen, với bộ ngực đồ sộ được bao bọc trong chiếc áo ngực ren cup lớn, cùng chiếc quần lót mỏng manh khoe trọn không chút e dè...
"Tôi đã thử nói một cách thản nhiên rằng, 'Chúng ta phải tập trung cao độ nhỉ.' Mà cũng đúng thôi, tôi là Shirase mà. Hê hê hê."
Đây là thiếu nữ ư? Gọi là thiếu nữ thì hình như đã hơi đứng tuổi rồi... nhưng lại có vóc dáng tuyệt đẹp, cùng bộ nội y đen đầy trưởng thành mà không thể không thốt lên lời khen ngợi...
Và rồi.
"Giờ phải đánh trùm hả? Nghe có vẻ đáng sợ nhỉ..."
"Đúng thế. Với bộ dạng nội y thế này... Ồ bà xã, bụng bà thon gọn hẳn ra đấy chứ."
"Là nhờ bộ đồ lót định hình đấy. Mà nếu tôi cởi nó ra thì thôi rồi, kinh khủng lắm đó!"
"Tôi cũng thế đây, thịt cứ tràn ra ngoài hoài à. Phiền thật đấy."
"Đúng vậy đó. Tôi cũng thế này, mỡ quanh eo này, thấy chưa, thế này đây."
Có đủ mọi người ở đó, mà chẳng ai còn là thiếu nữ nữa. Toàn là những người đã trải qua vài chục năm kể từ tuổi thiếu nữ.
Dường như ai cũng ưa thích màu be. Và đúng như lời họ nói, nào là mỡ tràn ra ngoài, nào là mỡ vòng eo, mọi thứ đều hiển hiện rõ ràng.
Thứ gọi là sự xấu hổ mà đáng lẽ phải có khi còn là thiếu nữ, liệu đã khô cạn hết rồi chăng? Một đại quân các bà mẹ thậm chí chẳng thèm dùng túi xách để che đậy bộ đồ lót của mình, đang đứng sừng sững ở đó.
Đây không phải thứ mình muốn, đúng không? Ừ. Hoàn toàn không phải. Tuyệt đối không phải!
Makoto, thân thể lẫn tâm hồn đã hóa thành tro bụi, gục xuống sàn.
"Chết tiệt... Mình vốn chẳng trông đợi gì sất... nhưng thế này thì quá đáng lắm rồi...! Mình hoàn toàn bị Shirase chơi khăm rồi...!"
"Không không, tôi đâu có ý đó? Thật sự không có đâu... Hê hê hê."
Shirase vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi, nhưng lại cười phá lên một cách đầy khoái trá. Tên khốn này.
Cần phải hồi phục nhanh chóng thôi. Giá như có chút phần thưởng nào đó, không phải theo nghĩa bậy bạ đâu, thì mình đã có thể vực dậy ngay lập tức rồi... Mà phần thưởng đâu chứ...?
"Này, người đi đầu kia! Làm gì thế hả! Mau mau tiến lên đi chứ—!"
"Có chuyện gì vậy nhỉ...? Từ đây không nhìn rõ cho lắm..."
"Ưm—! Ưm—! Mình cũng chẳng thấy gì sất!"
Chỉ nghe thấy tiếng nói vọng lại. Hình như các cô gái đã bị lẫn vào giữa đại quân các bà mẹ. Do cái "tường thành nội y màu be" của các bà mẹ mà chẳng thấy bóng dáng họ đâu cả.
"Chết tiệt... Làm cái quái gì thế hả!... Không hiểu gì cả... Mấy người hoàn toàn không hiểu gì sất... Không được ở đó! Không phải thế đâu!"
"Ôi ôi. Ma-kun sao thế con? Cầu thang lên tầng trên ngay đây mà sao lại đứng lại... Hay là con bị đau bụng à? Để mẹ xoa cho con nhé?"
"Ôi khôngggg!? Cái người không nên tới lại tới rồi—!?"
Mamako trong bộ đồ lót từ từ tiến lại gần Makoto. Con trai gặp nguy hiểm! "Ma-kun? Con không sao chứ?" (Vừa nói vừa) Lắc lư lắc lư? "Dừng cái trò cúi người đó lạiii—!?" Cậu ta tức tốc bỏ chạy khỏi người mẹ đang lắc lư "vật to lớn" của mình mà nhìn vào mặt cậu.
Makoto dốc hết sức bình sinh mà chạy. Cậu phi lên bậc thang ngay trước mắt.
"Đánh bại trùm để kết thúc! Đánh bại nó thì địa ngục này chắc chắn sẽ kết thúc! Cho nên!"
"Ừ, đi thôi con! Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh Ma-kun mà!" (Vừa nói vừa) Lắc lư lắc lư!
"Nếu mẹ tránh xa ra một chút thì con trai này sẽ vui hơn đó—!?"
Chạy lên đến nơi là tầng chín mươi. Đó là sàn đấu của Trùm Tầng.
Ở tận cùng địa ngục, một cánh cửa lớn đóng kín đang hiện ra. Theo sau Makoto và Mamako, những người khác cũng đã đến sàn, và đếm ngược nhanh chóng bắt đầu.
Makoto, Mamako, đại quân các bà mẹ (mặc nội y), và các thành viên nữ vẫn không thấy mặt. Số lượng đông đảo của cả đoàn được đếm...
Cánh cửa lớn mở ra.
"Mở rồi đó! Các bà mẹ trong thị trấn hãy tới nơi an toàn! Không phải theo nghĩa bậy bạ đâu, nhưng nếu các vị không xuất hiện trong tầm mắt của tôi thì tốt quá! ...À! Còn Shirase-san thì cứ tùy ý!"
"Vậy thì làm theo ý cậu. Tôi hoàn toàn không thể nhúng tay vào được. Vậy nên tôi sẽ lùi lại một nơi không bị ảnh hưởng gì cả để quan sát tình hình vậy."
"Cứ tự nhiên! ...Và, những người có sức tấn công mạnh nhất của chúng ta, hãy chuẩn bị chiến đấu!"
"Ư hứ hứ! Mẹ của Ma-kun lúc nào cũng sẵn sàng rồi! Còn nữa... Wise-chan! Medi-chan!"
Đáp lại lời gọi đó.
"Okê! Hãy cứ trông đợi vào ma thuật của tôi, Siêu Hiền Giả đây này!"
Wise tự tin bước ra phía trước, một tay chống nạnh trên chiếc quần lót sọc hồng, bộ ngực gần như phẳng lì được bao bọc trong áo camisole, ưỡn ra đầy tự hào.
Thêm nữa.
"Cứ giao hồi phục, hỗ trợ, và cả tấn công cho tôi! Tôi sẽ cho mọi người thấy sức mạnh của một Hồi Sư chuyên về tấn công vật lý!"
Medi trong bộ đồ lót trắng tinh khôi cũng tiến ra. Cô nắm chặt cây trượng, vung vài nhát, và thủ thế sẵn sàng, bộ ngực khá lớn của cô cứ lắc lư lên xuống.
Cuối cùng, thiếu nữ mặc nội y đã giáng trần!
"Đúng thế! Là bên này đây này! Không phải mấy bà mẹ, mà là bên này này! Trời ơi là trời! Wise với Medi, hai người làm ơn nghiêm túc chút đi chứ!" (bực bội!)
"Khoan đã, không biết vì sao, nhưng Makoto đang nổi giận kìa."
"Ơ, ừm... Hay là chúng ta nên xin lỗi nhỉ?"
"Hai người xin lỗi cũng được đó!"
Thế là, "Vậy, vậy thì... chúng tôi xin lỗi?" "Không có gì!" Tạm thời cứ để họ xin lỗi đã, rồi tính. Cứ bình tĩnh mà tha thứ cho họ vậy.
Khi đã bình tĩnh lại.
"Ơ? Mà khoan đã, mình nhìn hai người họ một cách bình thường như vậy... hình phạt gì đó thì..."
"À, ừm, thì... ban đầu tụi tôi cũng định ẩn mình kiểu "thấy là giết" ấy chứ... nhưng nhìn thấy đội quân các bà mẹ hiên ngang thế kia thì... nghĩ bụng, thôi kệ cha nó đi."
"Khi mọi người xung quanh đều bình thường mà chỉ có mỗi mình bọn tôi là kỳ lạ, thì cảm giác đúng là rất khó chịu. Giống như kiểu 'người ta nhảy thì mình cũng phải nhảy' vậy."
"...Thật là như vậy sao?"
"Đúng thế đấy. Vậy nên, chỉ cần anh không nghĩ hay nói gì bậy bạ thì là được. Vì thế, anh mau xin lỗi đi, xin lỗi vì đã nói những lời kỳ quặc đó."
"À, vâng, vậy thì... tôi xin lỗi vì đã nói những lời kỳ quặc."
"Ừm. Không có gì."
Xin lỗi xong thì được tha thứ. Cảm ơn ư? May mắn ư?
Không, đúng hơn thì tôi lại đang lo cho cái đầu óc của hai người này, khi mà họ đã bị ảnh hưởng bởi các bà mẹ đến mức coi việc mặc nội y là "chuyện bình thường" rồi...
"Ma-kun! Cánh cửa lớn sắp mở rồi đó!"
"Ối, quên mất là đánh trùm! Tập trung chiến đấu! ...Pota mau đến chỗ an toàn đi!"
"Vâng, vâng ạ! Tôi sẽ ở cùng các bà mẹ trong thị trấn!"
Cậu tiễn Pota, người đang ôm một chiếc túi lớn, chạy đi trong khi chiếc quần lót hình thỏ cứ lắc lư, và không phải theo nghĩa bậy bạ đâu.
Chiến đấu thôi. Nghiêm túc vào.
(Đây là tầng chín mươi. Trùm đương nhiên phải mạnh rồi...)
Hiện tại, tất cả mọi người đều có phòng ngự bằng không. Phải chiến đấu thế nào trong tình trạng này đây?
Đánh bại mà không để bị tấn công. Chỉ có cách đó thôi. Chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. Makoto thủ thế với Thánh kiếm Firmament, chờ thời điểm thích hợp để ra lệnh tổng tấn công toàn lực.
Và rồi cánh cửa lớn hoàn toàn mở ra... một bóng hình hiện diện.
"Hê hê hê. Đúng như lời hứa, các ngươi đã đến rồi nhỉ. Điểm này thì ta khen ngợi."
Kẻ hiện ra chính là Amante.
Amante hiên ngang xuất hiện trong bộ nội y hoa văn đáng yêu. Dáng người cô ta khá đẹp. Về kích cỡ vòng một thì không thể so sánh với Wise được, có lẽ nhỏ hơn Medi một cỡ. À mà, những chuyện này thì đúng là không cần phải nói ra làm gì. Hoặc đúng hơn là...
"Này, cô là trùm à? Mà khoan đã, sao cô cũng mặc nội y thế hả?"
"Hả? Nội y ư? Ngươi đang nói gì... Kyaa—!? Sao tôi lại mặc nội y thế này!? Chuyện gì thế này... Hóa ra! Đúng rồi! Tôi cũng đi lên từ tầng tám mươi mốt nên mới thành ra thế này!"
"Đáng lẽ phải nhận ra trước khi xuất hiện chứ. Cô thật sự là đồ ngốc hả?"
"Ư, ồn ào quá đi! Tôi cũng tự thấy mình hơi ngốc mà! Khụ!"
Có thể nói là cô ta khá xấu hổ, hoặc đơn giản là phản ứng rất bình thường, Amante vội vàng nấp sau khung cửa. Từ đó, cô ta chỉ ló mỗi khuôn mặt đỏ bừng ra mà gào lên.
"À, à ừm... các ngươi, các ngươi đã đi được xa đến mức này rồi nhỉ! Điểm đó thì ta sẽ khen ngợi!"
"Được cô khen thì thật vinh hạnh. Mà khoan, câu đó cô nói lần thứ hai rồi đó."
"Tôi muốn nói bao nhiêu lần thì nói chứ!? Đừng có kiếm chuyện mà bắt bẻ nữa! ...Dù sao thì, đúng như lời hứa, tôi sẽ kết thúc chuyện này! Tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực của bên tôi để nghiền nát các ngươi! ...Nào, ra đây đi!"
Amante vừa cất tiếng gọi, bóng tối sau cánh cửa lớn bắt đầu chuyển động.
Nhiều quái vật bước ra. Đầu tiên là Lizardman, quái vật mang hình dáng tương tự con người nhưng có gương mặt của loài thằn lằn. Kế đó là Werewolf, cũng có thân hình người nhưng lại mang khuôn mặt chó sói.
Ngoài ra, các quái vật hình người mang đặc điểm của nhiều loài vật khác nhau như ếch, chim, gấu, hươu... cũng ùn ùn hiện ra. Tổng cộng khoảng ba mươi con.
Tất cả quái vật đều khoác lên mình bộ trang bị chỉnh tề, hệt như những Mạo hiểm giả cấp cao.
Nhìn thẳng vào hình dáng kẻ địch, Makoto khẽ tặc lưỡi. Đây đúng là một tình huống chẳng thú vị chút nào.
"Bọn chúng là trùm tầng chín mươi sao? Đúng là không giống quái vật yếu kém chút nào... Nhiều trùm thế này... Nếu không thể tập trung tấn công vào một mục tiêu thì sẽ khá rắc rối đây... Giờ thì, phải làm sao đây..."
Vừa thấy Makoto bắt đầu vạch ra chiến thuật, Mamako liền cất tiếng gọi ngay lập tức.
"Không sao đâu, Ma-kun. Với đòn tấn công của mẹ, dù có bao nhiêu kẻ địch cũng chẳng đáng là gì đâu."
"Hừm. Cũng phải. ...Vậy thì đầu tiên, hãy dùng đòn tấn công diện rộng hai lần của mẹ..."
"Ồ, tấn công ư? Các ngươi định tấn công sao? Được thôi. Nào, tấn công đi. Hê hê hê."
Vừa nói, Amante vừa khiêu khích một cách đầy khoái trá. Mặc dù cô ta vẫn trốn sau khung cửa.
Mặc dù thái độ đó hơi đáng lo, nhưng cứ trừng mắt nhìn nhau cũng chẳng giải quyết được gì. Makoto quyết định trước tiên sẽ ra lệnh tấn công cho Mamako.
Đúng lúc đó.
"À, à này! Cho tôi hỏi chút được không!"
Kẻ bất ngờ cất tiếng gọi là mẹ của Pochchi.
Mẹ của Pochchi vội vã chạy tới chỗ Makoto và những người khác.
"C-có chuyện gì vậy ạ?... Chẳng lẽ, đến nước này rồi mà vẫn còn chuyện đóng cửa hay phơi đồ giặt giũ gì đó sao..."
"Không phải thế! Hoàn toàn không phải thế! Cậu có thể nhìn cái đầu của con quái vật đằng kia không!"
"Cái đầu của con quái vật đằng kia, sao...?"
Mẹ của Pochchi dường như đang chỉ tay vào một con khỉ đột đầu Mohican giữa bầy quái vật. Cái đầu Mohican đó, có gì đó...
"...Ơ?"
Makoto chợt nhận ra. Có lẽ cậu đã từng thấy nó rồi... Không, chắc chắn là đã thấy.
"Cái đầu Mohican đó... cứ như là của Pochchi-san vậy..."
"Đúng không!? Tôi cũng nghĩ thế đó! Tôi chưa từng thấy ai có cái đầu kỳ cục như vậy ngoài con trai tôi cả!"
"À, à ừm, đúng vậy. Tôi cũng là lần đầu thấy kiểu đầu Mohican sống động như vậy ở Pochchi-san... Quả thực, phải nói là giống hệt, hay đúng hơn là y chang cái đầu Mohican của Pochchi-san luôn ấy chứ... nhưng mà..."
Dù vậy, cũng không thể tin rằng con khỉ đột đầu Mohican kia lại là Pochchi được. Trông nó rõ ràng là quái vật mà. Tôi không nghĩ đó là Pochchi đâu nhưng mà...
Một kẻ ngốc tự tiện giải thích những điều không ai hỏi, đang đứng chình ình ở đó.
"Đương nhiên sẽ có người nhận ra hình dạng của lũ quái vật này. Bởi lẽ, chúng chính là kết cục của những Mạo hiểm giả đã gia nhập dưới trướng ta đó."
"Hả?... N-này, Amante! Cô vừa nói cái gì cơ!?"
"Có gì đâu? Tôi sẽ không nói rằng Pochchi và những kẻ khác đã lảng vảng quay lại ngày hôm qua, lảm nhảm về việc đánh bại tôi, cùng với tất cả những Mạo hiểm giả từng là thuộc hạ của tôi, đều đã bị tôi biến thành quái vật bằng sức mạnh bóng tối đâu. Giấu giếm sự thật rồi để họ chiến đấu thì thú vị hơn nhiều."
"À thế hả! Cô gan ghê nhỉ!"
Lũ quái vật vừa xuất hiện, chính là Pochchi cùng các Mạo hiểm giả khác trong thị trấn.
Các bà mẹ nghe những lời đó, ai nấy đều ngây người đứng chôn chân tại chỗ. Dường như họ vẫn chưa kịp tiêu hóa được sự thật quá đỗi sốc này.
Makoto nghiến chặt răng.
(Chết tiệt! Tình huống tệ hại nhất! Quá tệ rồi!)
Từ những lời Amante để lại khi đến Hội, Makoto đã có thể dự đoán rằng Pochchi và những người khác có lẽ đã lại bị cuốn vào phe địch. Nhưng việc tất cả đều bị biến thành quái vật thì lại nằm ngoài mọi dự đoán.
Giờ phải làm sao đây?
「Maa-kun ơi! Nếu mấy con quái vật kia đúng là lũ Potchi thì chúng ta không thể tấn công chúng được!」
「Phải rồi! Dừng tấn công ngay!... Nhưng giờ thì tính sao đây...?」
Không thể nhúng tay. Điều đó thì rõ như ban ngày. Chúng là những mạo hiểm giả trong thị trấn. Vậy thì, tìm cách đưa chúng trở lại bình thường ư? Chuyện đó rất cần thiết, nhưng mà...
Chẳng có thời gian mà mò mẫm cách nào cho xuể. Amante đã ra tay.
「Sao mà chần chừ thế? Không chiến đấu à? Chán ngắt! Vậy thì, ta sẽ tự ra tay đây!… Nào, các ngươi! Ra tay đi! Dùng chính đôi bàn tay ấy mà kết liễu Ōsuki Mamako cùng đồng bọn, và cả những người mẹ mà các ngươi căm ghét đến tận xương tủy đi!」
Một mệnh lệnh tàn nhẫn được Amante thốt ra, và lũ quái vật mạo hiểm giả liền đồng loạt...
Không, chúng vẫn đứng yên. Lũ quái vật mạo hiểm giả cứ thế đứng trơ ra tại chỗ.
Chẳng những không tấn công, chúng còn buông cả vũ khí đang cầm trên tay xuống.
「Mẹ… mẹ ơi… Cứu… con… cứu… con…」
Với giọng thều thào yếu ớt như sắp tan biến, con quái vật đầu chỏm mohican giống gorilla kia thốt lên. Đôi mắt nó rưng rưng lệ.
Bắt đầu từ con quái vật trông như Potchi đó, những con quái vật mạo hiểm giả khác cũng bắt đầu gọi mẹ. “Mẹ… ơi…”, “Má… ơi…” Chúng liên tục kêu gọi bằng giọng thều thào khó nghe, đồng thời vươn tay ra như muốn cầu xin sự giúp đỡ.
Các bà mẹ, rồi cả Masato và những người khác, ai nấy đều ngẩn người ra nhìn cảnh tượng đó…
Bất chợt Amante lộ rõ vẻ giận dữ, gằn giọng quát lớn.
「Dừng lại ngay! Cầu xin mẹ giúp đỡ, rốt cuộc là có ý gì chứ!? Chẳng phải các ngươi căm ghét mẹ mình sao!?... Khụ... Thôi được rồi! Đã vậy thì ta sẽ làm thế này!」
Amante, không biết đã giấu giếm ở nơi nào, lấy ra một viên đá quý đen kịt to bằng nắm tay, rồi ném bổng lên không trung.
Viên đá quý đen kịt lơ lửng giữa không trung bỗng phát ra luồng ánh sáng u tối. Ánh sáng đó chiếu rọi lên trần nhà cao vút của tầng 90, vẽ nên một vòng tròn ma thuật khổng lồ.
Đó là một vòng tròn ma thuật kỳ dị, phát ra thứ ánh sáng mờ ám, u ám. Những ký hiệu và hình tượng quái lạ xếp chồng lên nhau phức tạp, nhìn thế nào cũng không giống thứ gì đó thần thánh.
Masato chuyển hướng cảnh giác từ lũ quái vật mạo hiểm giả sang vòng tròn ma thuật khổng lồ. Cậu cầm chắc kiếm, trừng mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
「Này này! Cái quái gì thế này!... Amante! Giải thích mau!」
「Sao ta phải giải thích từng li từng tí một chứ! Cái sắp diễn ra là tẩy não, nói tóm lại là cưỡng chế ghi đè hoạt động của NPC, đại loại thế...」
Chưa kịp nói dứt lời thì mọi thứ đã bắt đầu.
Vòng tròn ma thuật khổng lồ bỗng phát ra luồng ánh sáng cực kỳ u ám. Đồng thời, vô số giọt chất lỏng đen kịt đặc quánh cũng nhỏ xuống như nước đọng từ trần nhà tắm vậy.
Thứ chất lỏng ấy rơi thẳng xuống, bám chặt lấy cơ thể lũ quái vật mạo hiểm giả, và những lời thì thầm bắt đầu vang lên.
『Khó chịu… Bực bội… Phát điên lên được… Thật kinh tởm. Chỉ cần đứng gần là đã thấy ghê tởm rồi.』
『Hễ mở miệng ra là chỉ toàn cằn nhằn với rao giảng. Nào là phải thế này, nào là phải thế kia. Phát ngán lên được!』
『Kẻ nào đã khiến ngươi khó chịu? À, đúng rồi. Chính là kẻ đó.』
『Kẻ đó chính là mối hiểm họa thuần túy. Kẻ đã tước đoạt tự do và sự bình yên của con cái… Bởi vậy…』
Những lời lẽ ghê tởm không nói thêm lời nào nữa, cứ thế thấm sâu vào cơ thể lũ quái vật rồi biến mất.
Lũ quái vật mạo hiểm giả với đôi mắt đỏ ngầu vì lòng thù hận, liền nhặt lại vũ khí đã từng buông bỏ, rồi chầm chậm di chuyển.
「Tính ra tay thật sao! Mọi người cẩn thận!」
Masato cùng mọi người ngay lập tức vào tư thế sẵn sàng ứng chiến.
Thế nhưng lũ quái vật mạo hiểm giả lại chẳng thèm để mắt tới Masato cùng đồng đội, chúng tản ra và lướt nhanh qua ngay bên cạnh.
「Hả?... Ơ, này!... Vậy là, mục tiêu không phải chúng ta sao...!」
Nơi lũ quái vật mạo hiểm giả đang nhắm đến, là những người mẹ vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ.
Mục tiêu chính là các bà mẹ. Lũ quái vật mạo hiểm giả đang nhắm thẳng vào chính mẹ ruột của mình.
「A ha ha ha! Đúng vậy, cứ thế đi! Nào, làm đi!… Thôi được rồi, ta sẽ tranh thủ mặc đồ vào! Tạm thời rút lui để thay đồ đã!」
Amante, sau khi đã chắc chắn tình hình, liền phóng vụt qua cánh cửa lớn.
Muốn tóm cổ ả lắm, nhưng tình hình bên này đang khẩn cấp hơn nhiều.
「Khốn kiếp, con nhỏ đó! Định tẩy não rồi ép buộc chúng tấn công mẹ ruột sao! Làm cái trò mất nhân tính gì thế này!」
「Tuyệt đối không thể để cô ta làm vậy! Nhanh lên, chúng ta phải làm gì đó!」
「À! Con biết rồi! Trước mắt mẹ sẽ tấn công để cầm chân chúng... Không, không được. Đạn lạc có thể bắn trúng các bà mẹ... Khốn kiếp! Thế này thì phải làm sao đây!」
Trước tiên cứ cứu những người ở gần mình nhất đã? Nhưng mà, gần nhất là ở đâu đây?
Dù có chạy đi đâu, chỉ cần lơ là một chút thôi là những người mẹ khác sẽ bị con mình tấn công, và một loạt tiếng la hét thảm thiết sẽ vang lên cùng lúc.
Cứ đứng yên như thế này thì khoảnh khắc ấy sẽ đến gần hơn nữa.
Dù sao đi nữa, Masato cũng phải hành động thật nhanh. Nhưng cái tâm niệm muốn cứu tất cả lại tựa như gông cùm trói buộc, khiến cậu chẳng thể nhúc nhích được… Đúng lúc ấy.
「…Spalla la Magia per Mirare… Bức tường chắn! Và cả! Cuồng phong!」
「Và thêm nữa!… Spalla la Magia per Mirare… Màn đêm!」
Ba phép thuật liên tục được kích hoạt.
Đầu tiên là hiệu ứng phòng ngự. Một bức tường ma thuật liền xuất hiện ngay trước mặt những người mẹ đang bị nhắm làm mục tiêu.
Ngay sau đó, không chút chậm trễ, một luồng gió mạnh mẽ như bão táp quét qua. Lũ quái vật mạo hiểm giả đang định nhào tới tấn công các bà mẹ liền bị thổi bay tứ tung.
Chưa kịp đứng dậy, hiệu ứng ức chế hành động đã được kích hoạt. Một màn đêm tối om bao trùm trước mắt lũ quái vật mạo hiểm giả, hoàn toàn tước đi tầm nhìn của chúng. Nhờ vậy, chúng sẽ không thể nhắm vào các bà mẹ trong một khoảng thời gian.
Người đã làm nên màn kết hợp phép thuật tuyệt vời như vậy chính là Wise và Medi.
「Hừm hừm! Thấy chưa! Đây chính là màn phối hợp của hội chị em phù thủy chúng ta đấy!」
「Mặc dù chỉ có thể câu kéo thời gian được một chút, nhưng tạm thời thì cứ như vậy đã!」
「Hai đứa làm tốt lắm!... Vậy thì...」
「Vậy thì chúng ta hãy chia thành hai nhóm!」
Đây không phải lúc mà có thể nhường việc chỉ đạo cho Masato được nữa.
「Mẹ! Mẹ có kế sách nào không ạ!」
「Ừ. Cứ giao lũ trẻ đang quậy phá đó cho mẹ lo. Mẹ sẽ... không, mẹ sẽ cho con thấy sức mạnh đáng kinh ngạc của các bà mẹ. Hì hì.」
「Con cũng chẳng muốn mẹ khoe mẽ quá đâu!… Nhưng nếu đã vậy thì con hiểu rồi ạ!」
「Vậy thì chúng ta sẽ tìm cách xử lý cái vòng tròn ma thuật trên trần nhà!」
「Đó chính là nguyên nhân gây ra dị biến mà! Nếu loại bỏ được nó, tình hình có thể sẽ được cải thiện!… Vấn đề là, làm thế nào để loại bỏ nó đây chứ…」
「Về chuyện đó thì tôi đã có cách rồi! Cứ giao cho tôi! Đây chính là lúc tôi trổ tài! Vậy thì… Bí sách kích hoạt! Triệu hồi Pota! Pota ơi, lại đây! Nhanh lên!」
「Vâng, vâng ạ! Tôi đây, tôi đến ngay đây ạ!」
Chạy xuyên qua giữa đám quái vật mạo hiểm giả đang quậy phá loạn xạ, Pota cũng cuối cùng cũng an toàn hội quân được. Vậy là tất cả thành viên đã tề tựu đông đủ rồi.
Mamako và nhóm Masato, chia làm hai hướng, chính thức bắt đầu kế hoạch.
Lũ quái vật mạo hiểm giả bị tước đoạt tầm nhìn thì cứ thế đi lại loạng choạng, đâm sầm vào nhau, rồi gầm gừ nhắm vào đối thủ vô hình. Chúng liên tục thực hiện những đòn tấn công vô vọng, chẳng trúng ai cả.
Hiệu ứng ức chế hành động được thi triển lên chúng sẽ sớm mất tác dụng. Đến khi tầm nhìn trở lại, những kẻ đang điên cuồng kia sẽ lại trừng mắt nhìn mẹ mình, và một lần nữa nhe nanh.
Các bà mẹ sợ hãi khoảnh khắc đó đến mà ngồi thụp xuống đất. Chẳng còn chút tâm trí nào để mà tám chuyện như mọi khi, họ chỉ biết nép sát vào nhau, nắm chặt tay đối phương, rồi cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt ai nấy đều tái mét.
Trước những người mẹ đang run sợ ấy, Mamako cất tiếng gọi.
Mamako bắt đầu nói ra những điều chất chứa trong lòng.
「Chắc hẳn các vị đã phải trải qua nỗi sợ hãi tột cùng. Chắc hẳn đến giờ vẫn chưa thể tin vào mắt mình phải không? Chắc chắn các vị chưa bao giờ mơ thấy con cái ruột thịt của mình lại biến thành quái vật rồi lao vào tấn công mình như thế. …Nhưng điều đó đã thực sự xảy ra rồi. Những gì vừa diễn ra chính là sự thật hiển nhiên. Trước hết, chúng ta hãy thừa nhận điều đó đã.」
「…Thế nhưng, nhưng mà đó là do con nhỏ tên Amante kia đã làm gì đó phải không ạ?」
「Đúng, đúng vậy! Sức mạnh bóng tối, rồi đá quý đen kịt nữa chứ! Chắc chắn là do cái đó mà ra! Nếu không thì làm sao có chuyện con cái lại đi tấn công cha mẹ mình được!」
Đây là tình huống do yếu tố bên ngoài gây ra, một vài bà mẹ đồng loạt lên tiếng phân bua, nhưng.
Mamako nhẹ nhàng lắc đầu.
「Một sức mạnh kỳ lạ đã gây ảnh hưởng lớn thì không thể nào phủ nhận được. …Thế nhưng, tôi không nghĩ đó là tất cả. Tôi cho rằng ngay từ đầu, trong lòng các con của các vị cũng đã ít nhiều có những cảm xúc như vậy. Dù không phải là hận thù đối với cha mẹ, nhưng có lẽ là một sự bất mãn nào đó, tôi nghĩ là vậy.」
Không thể nào mà có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của một người một cách hoàn toàn tích cực được. Dù ít dù nhiều, dù lớn dù nhỏ thì luôn có những mặt không mong muốn.
Đặc biệt là giữa mối quan hệ thân thiết nhất, là cha mẹ và con cái, những người thường xuyên tiếp xúc hằng ngày, thì lại càng như vậy.
「Tất nhiên, điều đó cũng đúng với mối quan hệ mẹ con của tôi. Tôi cũng luôn cảm nhận được những cảm xúc như vậy chất chứa trong lòng con trai mình. …Cũng như cha mẹ có cảm xúc, con cái cũng có cảm xúc. Bởi vậy, đôi khi sự bất mãn của con cái sẽ bùng lên, rồi đột ngột nhe nanh, và đúng như vậy, chúng sẽ tấn công như những con quái vật.」
「Đúng, đúng là… phải rồi… đúng là như vậy…」
「Con tôi bình thường cứ cằn nhằn tôi suốt… Rồi tôi cũng cãi lại, thành ra cãi vã lớn tiếng giữa hai mẹ con… Cuối cùng con tôi bỏ nhà đi mất luôn…」
「Bởi vậy, những gì đang xảy ra lúc này không phải là điều gì quá đặc biệt cả. Cảm giác bất mãn đã phình to một cách bất thường và bộc lộ ra ngoài, nhưng chắc chắn đó vẫn là hình dáng của con cái các vị. Bởi vậy…」
「Hãy đón nhận chúng.」
Mamako dậm chân "dosukoi" thật mạnh, rồi vào tư thế sẵn sàng đón lấy thứ gì đó đang ập tới, như muốn cho thấy đây chính là lời giải đáp.
「Đối với những đứa trẻ đang bộc lộ hết cảm xúc và kêu gọi chúng ta, nếu chúng ta lập tức cãi lại, sẽ xảy ra xung đột và bùng nổ mất. Bởi vậy, trước tiên hãy vững vàng đón nhận chúng, ôm chặt chúng vào lòng, và sau đó hãy nói chuyện. Hãy truyền đạt cảm xúc của nhau một cách rõ ràng. Đó chẳng phải là cách đối phó tốt nhất sao?」
「Đón nhận chúng, và nói chuyện cho thật đàng hoàng, ư…」
「Đúng, đúng là… đúng là một cách hay đấy, nhưng mà…」
Các bà mẹ với vẻ mặt đầy bất an, khẽ liếc nhìn về phía con mình.
Tuy gọi là con cái, nhưng về thể trạng thì chúng đã là người lớn rồi. Chiều cao thì dễ dàng vượt qua các bà mẹ, còn sức mạnh cánh tay thì đúng là không thể nào so sánh được. Chưa kể chúng còn đang ở trong tình trạng bị quái vật hóa nữa chứ.
Đón nhận những đứa con như vậy thì làm sao mà nổi chứ? Chuyện này thật vô lý mà. Các bà mẹ, sau khi đã ngẩng mặt lên một lần, lại buồn bã cúi xuống một lần nữa, và ai nấy đều chìm vào im lặng… thế nhưng…
「Không sao cả! Các vị có thể làm được mà! Bởi vì các bà mẹ có thể phát huy sức mạnh đáng kinh ngạc!」
Mamako dứt khoát tuyên bố, đồng thời khẽ đặt tay lên ngực. Ngay lập tức, từ đó một quả cầu ánh sáng bắt đầu lơ lửng bay lên. Đó là quả cầu ánh sáng của một người mẹ, ấm áp và dịu dàng, tỏa sáng rực rỡ trong không gian tối mờ.
Khi Mamako giơ quả cầu lên cao, nó liền phân tách làm nhiều phần, rồi bay thẳng về phía tay của các bà mẹ.
Và ngay khoảnh khắc các bà mẹ chạm vào, những quả cầu ấy…
「Á… cái, cái này là…!?」
Những quả cầu ấy liền phóng ra vô số dải ruy băng ánh sáng, quấn chặt lấy cơ thể và tứ chi của họ, dần dần tạo thành một bộ giáp bao phủ toàn thân.
Đó là một bộ giáp dày nặng tựa như áo giáp của một trọng kỵ sĩ vậy.
Thế nhưng đó không phải là bộ Giáp toàn thân (Full Armor), mà là bộ Giáp Mẹ (Full Mama).
Đó là bộ giáp bất hoại, có thể chịu đựng mọi đòn tấn công của con cái mình.
Các bà mẹ khoác lên mình bộ Giáp Mẹ với đủ màu sắc và họa tiết yêu thích, từ tông màu casual cho đến họa tiết động vật, đứng xếp hàng chỉnh tề. Quân đoàn mẹ đã chính thức thăng cấp thành Đoàn Trọng Kỵ Sĩ Mẹ!
「Đây chính là sức mạnh của người mẹ… sức mạnh của chúng ta…」
「Nếu có sức mạnh này, có lẽ nào…?」
Họ có lẽ đã có thể đón nhận những đứa con đang điên cuồng kia. Trước dự cảm ấy, ai nấy đều rạng rỡ hẳn lên.
Mamako gật đầu một cách dứt khoát, xác nhận dự cảm ấy là thật, rồi tuyên bố:
「Các vị làm được mà! Bởi vì các vị chính là những người mẹ mà!」
「Phải rồi! Đến lúc cần ra tay thì chúng ta phải cho lũ trẻ thấy được bản lĩnh của mình chứ!」
「Đúng vậy! Đã là mẹ thì đến lúc cần ra tay là phải ra tay thôi!」
「Đối mặt với con cái của mình! Chúng ta hãy cho chúng thấy sức mạnh và sự quyết tâm của một người mẹ khi đã hạ quyết tâm làm vậy!」
Các bà mẹ hăng hái gọi nhau, rồi xếp thành một hàng ngang thẳng tắp. Công tác chuẩn bị đón nhận đã hoàn tất.
Lũ quái vật mạo hiểm giả cũng dường như đã bắt đầu di chuyển. Hiệu ứng mất tầm nhìn đã biến mất, và chúng đang điên cuồng tìm kiếm hình bóng người mẹ cần nhắm đến.
「…Gori? Gò ri à à à à à à á!」
Kẻ đầu tiên xông tới tấn công với tiếng gầm gừ vang vọng, chính là con quái vật đầu chỏm mohican giống gorilla kia, Potchi. Nó vừa vung thanh kiếm lên cao vừa lao đến.
Người nghênh đón đòn tấn công chính là người phụ nữ đang khoác trên mình bộ Giáp Mẹ với họa tiết da báo kia, mẹ của Potchi.
「Con đúng là Potchi rồi! Mẹ biết rõ lắm! Dù sao mẹ cũng là mẹ của con mà!」
「Gò ri à à à à à à á!」
Potchi, kẻ mà từ dáng vẻ, tâm tính đến lời ăn tiếng nói đều mang đậm chất gorilla, không chút nương tay vung kiếm xuống. Tưởng chừng thanh kiếm sẽ xé toạc vai mẹ Potchi... nhưng vừa chạm vào, *xoảng!* nó gãy vụn ngay lập tức. Gãy một cách dễ dàng đến ngỡ ngàng.
"Gori!?" "Go-go-gori!?"
"Đòn tấn công của con chẳng đau đớn, chẳng xi nhê gì hết! Vậy thì giờ đến lượt mẹ đây!"
"Go!?" "Gorillaaaaaaa!?"
Mẹ Potchi không chút chần chừ vươn tay, ghì chặt Potchi gorilla vào lòng một tiếng *gashiiin!*. Mẹ sẽ không buông ra đâu. Tuyệt đối không buông!
Và rồi, trong vòng tay của mẹ, một phép màu đã xảy ra.
Ngay khi được bao bọc bởi tình mẫu tử thiêng liêng và hơi ấm của mẹ, sinh vật lông lá xù xì kia, chỉ trong chớp mắt, biến thành hình hài con người. Potchi đã lấy lại được hình dạng con người như ban đầu.
"Ơ kìa!? Này! Này này này này!?"
"Không sao đâu. Mẹ biết mà. Con có nhiều bất mãn với mẹ lắm phải không? Mẹ biết. Mẹ biết rõ mà."
"Bất mãn cái gì mà bất mãn, cái tình cảnh này mới là điều con bất mãn nhất đây nàyyyyyyy!?"
"À, vậy à. Vậy con cứ nói thêm đi. Mẹ sẽ lắng nghe đàng hoàng. Mẹ sẽ cứ ở bên con thế này mãi, lắng nghe con thật kỹ càng."
"Mẹ không cần nghe đâu ạ!? Con chỉ muốn mẹ thả ra thôi ạ!?... Ôi thôi rồi! Con, con biết rồi! Con sẽ không bao giờ làm thế này nữa đâu! Xin mẹ tha cho con điiiiiii!"
Potchi có vẻ giãy giụa còn dữ dội hơn cả lúc còn là quái vật, tiếng la hét dường như là tiếng kêu cứu từ tận đáy lòng... nhưng không không, không phải thế đâu. Cậu ta chỉ đang ngượng ngùng khi được mẹ ôm vào lòng, được vỗ về trong tình yêu thương thôi. Chắc chắn là vậy rồi. Cứ cho là thế đi.
Và những người khác cũng tương tự. Những người mẹ đón nhận đòn tấn công của con mình, rồi ôm ghì chúng thật chặt. "Xì-gaaaaa!?" "Không sao đâu con. Không sao cả." "Nàyyyy!?" "Đừng lo lắng. Mẹ hiểu rõ mà con." Họ lại càng siết chặt những đứa con đã lấy lại được hình dáng con người trong vòng tay, rồi nhẹ nhàng vỗ về, "ngoan lắm, ngoan lắm" không ngừng. Xoa đầu, vuốt lưng, "ngoan lắm, ngoan lắm." Con ngoan, con ngoan.
Ngắm nhìn cảnh tượng đó.
"Ưu ưưư. Đúng là những gia đình hạnh phúc!"
Mamako đáng yêu làm động tác ăn mừng, giơ nắm đấm đầy quyết tâm.
Trong khi đó, ở một phía khác. Đội phản ứng với Pháp Trận.
"Đúng là Mamako-san có khác. Giỏi thật!"
"Tình mẹ vĩ đại, thật đáng khâm phục."
"Với tôi thì đó chẳng khác gì bức tranh địa ngục A Tì đầy tiếng gào thét... Thôi kệ. Dù sao cũng không phải mình."
Masato, tất nhiên là không nói ra cái điều "chuyện của người khác thì vui hơn", nhưng khi nhìn cảnh Potchi và mọi người, cậu ta vẫn không nhịn được cười. Thôi bỏ qua chuyện đó.
"Có làm ra được thứ gì hay ho không nhỉ? Sẽ làm ra được thứ hay ho thôi! Thứ hay ho... xong rồi!"
"Ồ, có vẻ xong rồi đấy."
Việc chế tạo vật phẩm của Porta đã hoàn tất.
Khi mọi người chạy đến, một quả cầu tinh thể bộc phá đã nằm sẵn trước mặt Porta.
"Ừm... nhìn bề ngoài thì chẳng có gì thay đổi cả..."
"Porta. Con đã làm đúng theo kế hoạch chưa?"
"Vâng, ổn ạ! Toàn bộ hai mươi mốt quả cầu tinh thể bộc phá đã được gom lại thành một! Sức công phá giờ gấp hai mươi mốt lần!"
"Ồ... gấp hai mươi mốt lần sức mạnh của một quả có thể thổi bay tường thành cơ à..."
Những quả cầu tinh thể bộc phá này vốn là thứ mà Potchi trong lốt người bán hàng rong đã để lại, cùng với số bom được đặt trong thị trấn vào đợt tấn công buổi chiều. Giờ đây, chúng được thu hồi và tận dụng tại đây.
"Và rồi, ta sẽ cầm quả bom này cùng với viên khoáng thạch là nút kích nổ, thế là xong."
Masato nhẹ nhàng ôm lấy quả cầu tinh thể bộc phá, vậy là mọi thứ đột ngột sẵn sàng.
"Vậy thì bắt đầu thôi! ...Sparra la Magia per Mirare... Đương Thăng!"
Medhi niệm chú. Nhờ hiệu ứng của phép thuật, tỉ lệ tấn công chính xác của Masato tăng lên vượt trội.
"Đến lượt tôi đây. ...Sparra la Magia per Mirare..."
"Khoan, khoan đã! Cho tôi chút thời gian chuẩn bị tinh thần chứ...!?"
"Đâu có thời gian mà chờ! Kẻ địch trên trời là do Masato lo liệu phải không! Giao cho cậu đấy, mau chóng giải quyết chúng đi! ...Vách chắn! Thêm nữa! Cuồng Phong!"
Ma thuật liên hoàn của Wise kích hoạt. Đầu tiên, một vách chắn phòng ngự hiện ra sau lưng Masato. Ngay lập tức, một luồng gió dữ dội nổi lên. Bị luồng gió mạnh đẩy từ phía sau, Masato rời khỏi mặt đất, bay vút lên cao trong chớp mắt. Bay Lên!
"Uwoooooo!? Áp lực gió... không, nói đúng hơn là sợ quá điiiiiii!?"
Bị phóng lên bằng bungee ngược (không dây), Masato cứ thế bay vút lên. Vui quá đi mất. Nhưng mà nước mắt cứ chảy ròng ròng. Áp lực gió đau thật. ...À, mà nói đến đây thì, làm sao để tiếp đất đây nhỉ...? Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó...
Giờ không phải lúc để nghĩ linh tinh nữa. Kẻ địch đã ở rất gần rồi. Một tên địch khổng lồ mang tên Đại Pháp Trận, kẻ đang trút xuống những dòng chất lỏng đen kịt.
"Hự! Vậy thì, ra đòn của Dũng sĩ thôi nào! ...Nuốt lấy cái này đi!"
Masato ném quả cầu tinh thể bộc phá thẳng vào trung tâm của Đại Pháp Trận. Nhờ hiệu ứng tăng tỉ lệ chính xác, quả cầu bay đúng như ý muốn... Masato không chần chừ lấy viên khoáng thạch kích nổ từ túi ra và ấn. Bắt đầu đếm ngược.
Quả cầu tinh thể bộc phá phát ra tiếng kêu lớn... rồi tỏa ra ánh sáng chói lòa, và nổ tung. Sóng xung kích làm rung chuyển không gian dữ dội lan rộng, lửa địa ngục bùng lên, thiêu rụi mọi âm mưu hiểm độc...
"Xoẹt! Mình làm được rồi...! Ấy chết...! Lửa cháy lan sang đây luôn rồi...!?"
Và tiện thể, Masato cũng bị cuốn vào vụ nổ, cháy rụi thành tro trong chớp mắt.