Tsuujou Kougeki ga Zentai Kougeki de Ni-kai Kougeki no Okaa-san wa Suki desu ka?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

73 457

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

73 719

Release the Female Lead, Leave Her to Me

(Đang ra)

Release the Female Lead, Leave Her to Me

白迟

Các đệ tử của Ma Vương Gu Qingcheng đều chạy trốn vì một người phụ nữ tên là Fengya. Không thể đánh bại Fengya, Ma Vương Gu Qingcheng cuối cùng đã nghĩ ra giải pháp tốt nhất.

70 552

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

25 70

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

(Đang ra)

Bạn Cùng Lớp Không Biết Chúng Tôi Làm Tình Trong Phòng Của Nhau (LN)

Yamamoto Takeshi

Và Uehara, người chưa bao giờ nói chuyện với Toyama dù họ học cùng lớp, đã bắt đầu quan tâm đến Toyama.

25 201

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

68 1390

Quyển 2 - Chương 1: Lòng Tham Vô Đáy... Không Ổn Rồi!

Chuyện xảy ra trên một cánh đồng cỏ lúc bình minh.

Một tiếng thét xé tai vang vọng.

“ÁAAAAAAAAA!?”

Một con quái vật hình sói giáng những móng vuốt sắc nhọn xuống cô gái vận thần phục. Đòn tấn công trúng đích. Cô gái trẻ yểu mệnh ngã xuống, linh hồn lìa khỏi xác, rồi được đặt vào trong một cỗ quan tài.

“Ối giời!? Người trị thương chết rồi á!?”

“Này, thật không vậy!?”

Chiến binh và đạo tặc, những đồng đội của nữ thần quan, không thể tin vào mắt mình. Nhưng cảnh tượng trước mắt thì không thể chối cãi.

Đoàn của họ gồm một chiến binh, một đạo tặc, một kỵ sĩ khiên và một thần quan.

Thần quan, người chuyên trị thương, đã ngã xuống thì cứ đà này...

“Này, mau trị thương đi chứ, bên này... ÁAAAAAAAAAAAAAAAA!?”

Vừa dứt lời, người kỵ sĩ khiên đồng đội đã gục ngã dưới đòn tấn công như vũ bão của kẻ địch. Sau nữ thần quan, một cỗ quan tài thứ hai đã nhanh chóng hiện ra tại chỗ.

“Khiên tan chảy rồi! Mau hồi sinh đi!”

“Biết rồi! Để xem vật phẩm... ơ... không có!?”

Chiến binh và đạo tặc còn lại vội vàng kiểm tra kho vật phẩm, nhưng không có vật phẩm hồi sinh. Ngay cả vật phẩm hồi HP cũng không. Cả hai ngơ ngác nhìn nhau.

Trong lúc đó, kẻ địch vẫn không ngừng tấn công. “Gầm gừ!” “Ựa!?” “Á!” Chiến binh và đạo tặc, vốn không giỏi phòng thủ, thấy HP của mình nhanh chóng bị bào mòn.

Cứ đà này thì cả đội sẽ bị tiêu diệt sạch.

“Chết tiệt! Làm sao đây... phải làm gì đây!?”

“Làm sao là sao chứ, chính tôi mới muốn hỏi anh đó!”

Không còn cách nào xoay sở được nữa... Đúng lúc đó.

“...A! Này, kia kìa!”

“Kia là... A!”

Các chiến binh trông thấy. Từ phía bên kia cánh đồng cỏ, những nhà thám hiểm khác đang tiến về phía họ.

Hai người. Người đi đầu là một phụ nữ rạng rỡ ánh vàng trong nắng ban mai. Nối gót sau là một cô gái toát lên vẻ trắng tinh khôi.

Cả hai người, khoác lên mình trang phục rực rỡ, đều cầm trong tay cây trượng. Người phụ nữ cầm cây trượng lộng lẫy nạm đầy đá quý, còn cô gái thì cầm một cây đơn giản hơn, nhưng dù sao thì cả hai đều trang bị trượng. Đây là chi tiết quan trọng.

Trong mắt chiến binh và đạo tặc, hai người họ trông cứ như thần linh giáng thế.

“A, các cô! Là thần quan phải không!? Hay là pháp sư trị liệu!? Dù sao thì, cầm trượng nghĩa là chắc chắn là người trị thương rồi đúng không! Có dùng được phép hồi phục đúng không!”

“Xin các cô! Cứu chúng tôi với! Sau này chúng tôi sẽ hậu tạ! Các cô cứ ra giá!”

Vừa kiềm chế quái vật, chiến binh và đạo tặc vừa khẩn khoản van nài.

Người trị thương tóc vàng khẽ mỉm cười tươi tắn.

“Việc cảm ơn nào cần chi. Giúp đỡ người gặp hoạn nạn là chuyện đương nhiên mà. Cứ giao phó cho hai mẹ con thiếp đi.”

“À, ra là hai mẹ con à!”

“Bà mẹ với cô con gái đúng là đẹp thật! Nữ thần và thiên sứ!”

“Ôi chao, nữ thần với thiên sứ gì chứ. Nhưng mà đúng là, mẹ con thiếp được gọi như vậy cũng không lạ nhỉ. Ưm ưm... Vậy thì, Medi. Con hãy cho họ thấy sức mạnh của thiên sứ đi.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Được mẹ thúc giục, cô gái tên Medi giơ cây trượng lên.

“Trượng Conforte! Hãy thể hiện sức mạnh của ngươi ngay tại đây!”

Theo ý muốn của người sử dụng, công năng ẩn giấu trong cây trượng được kích hoạt.

Một vầng sáng bao trùm lên tất cả các nhà thám hiểm có mặt, tạo ra một lá chắn ngăn chặn mọi trạng thái bất thường.

“Mẹ thấy sao ạ?”

“Ừm... đáng lẽ ở đây con phải dùng phép hồi phục, nhưng... thôi được rồi. Ít nhất thì con cũng đã kích hoạt được hiệu ứng có lợi, nên mẹ cho con đậu, coi như là điểm cộng.”

“Con cảm ơn mẹ.”

“Nhưng con không được tự mãn với chừng này đâu nhé. Con phải là người giỏi nhất. Con sẽ trở thành người trị thương vĩ đại nhất mà ai cũng phải ngưỡng mộ. Số một ở thế giới này, không, là người trị thương số một ở *mọi* thế giới. Nhớ chưa?”

“Vâng, thưa mẹ. Con sẽ làm theo chỉ dẫn của mẹ và trở thành người trị thương giỏi nhất.”

“Phải, đúng thế. Hoàn toàn đúng. Mẹ sẽ nuôi dạy con thành người giỏi nhất mà. Hãy tin mẹ và đi theo mẹ đến cùng nhé. Giờ thì đi thôi.”

“Vâng, thưa mẹ.”

Người mẹ hăm hở bước đi, cô con gái Medi thì theo sau một cách thanh tao, và cặp mẹ con người trị thương cứ thế rời đi...

“...Haizzz... mệt quá đi mất...”

Lúc đó, hình như có ai đó lẩm bẩm. “...Nghe thấy gì không?” “Cái gì cơ?” “Gầm gừ?” Chẳng ai, kể cả lũ quái vật, nhận ra tiếng lẩm bẩm đó là của ai cả.

Và rồi.

“...Mà nói thật chứ.”

“...Chúng ta tính sao đây?”

Mặc dù lá chắn chống trạng thái bất thường vẫn hoạt động hiệu quả, nhưng với HP vẫn ở mức nguy kịch và liên tục bị đám quái vật nhắm đến, không biết số phận của những nhà thám hiểm này rồi sẽ ra sao đây.

Thôi thì, số phận thế nào thì nó thế vậy. Cầu mong an nghỉ.

Đó là điều không ai hay biết.

Đương nhiên, bản thân Masato và những người khác cũng không thể biết được.

Khi tỉnh dậy, xung quanh tối đen như mực.

“Ngáp~... Dậy thôi...”

Masato đưa tay gạt đi màn đêm trước mắt, rồi “oải” một tiếng, gượng người ngồi dậy. Ngay lập tức, cỗ quan tài mà Masato nằm trong đó liền tan biến một cách gọn ghẽ.

Lần nào tỉnh dậy cũng là từ trong quan tài. Cậu ta cũng đã khá quen với tình cảnh này rồi. ...Dù hơi thắc mắc không biết có nên quen với chuyện này không. Nhưng thôi kệ đi.

Masato dùng đôi mắt lờ đờ nhìn quanh, xác nhận tình hình. Đây là một căn phòng trong nhà trọ. Cảnh tượng đơn sơ, chỉ có hai chiếc giường đặt trong căn phòng gỗ.

Cô Hiền Triết tuổi teen, người đã khiến Masato an giấc ngon lành, đáng lẽ phải ở đâu đó quanh đây nhưng lại không thấy bóng dáng.

“Đi ăn sáng trước rồi sao ta...?”

Hay đang tắm đây? Cậu dỏng tai nghe ngóng... nhưng từ phòng tắm được trang bị trong phòng thì không hề có tiếng động nào đáng ngờ. Vậy là cô ấy đã đi trước rồi sao.

“Đáng lẽ phải gọi một tiếng chứ... Thật là...”

Xem ra nên chuẩn bị sớm thì hơn. Masato đứng dậy, bước vào phòng tắm để rửa mặt.

“Chả là, nếu không để ý đến dáng vẻ thì sẽ có người lèo nhèo cho xem,” vừa nghĩ mông lung như vậy, cậu vừa mở cửa phòng tắm ra.

Từ trong phòng tắm, hơi nước thơm ngát bốc lên nghi ngút.

“...Hả?”

Sau làn hơi nước trắng xóa kia, là một bóng dáng phụ nữ.

Một thân hình trần truồng, với làn da tươi tắn còn vương những giọt nước đang chảy xuống, đang được lau khô bằng khăn tắm. Bộ ngực đầy đặn đến đáng kinh ngạc, vòng eo thon gọn và cả những thứ bên dưới đều không hề được che giấu, hoàn toàn trần truồng...

“Ôi, Maa-kun đó à?”

Mamako. Mẹ ruột của Masato.

Masato, người bất ngờ chạm mặt mẹ mình trong tình trạng vừa tắm xong, lập tức gục xuống tại chỗ. Thân xác lẫn tâm hồn cậu ta tan nát trong khoảnh khắc. Lập tức mục ruỗng.

“Ma, Maa-kun? Con sao vậy?”

“...À... Tự nhiên thấy chán nản quá đỗi...”

Sai rồi. Chuyện này tuyệt đối sai rồi.

Thứ như thế này, cái gọi là tình huống "may mắn" nhưng biến thái đó, đáng lẽ ra phải là nữ chính ở đó mà la lên “Á!” mới phải chứ.

Cái mà Masato chạm mặt lại là mẹ ruột của mình.

“Haizzz... Cái quái gì thế này... Nếu đó là Wise chẳng hạn... thậm chí lùi một trăm bước mà vẫn là Wise đi nữa... thì tôi cũng tự tin là mình sẽ có cách ứng phó, nhưng mà...”

“Wise con ư? Nếu là Wise con thì...”

Và đúng lúc Mamako định nói gì đó thì.

Trong phòng tắm, “xẹt!”, Wise đột nhiên xuất hiện, cơ thể cô nàng quấn hờ chiếc khăn tắm. Có vẻ là cô ấy đến bằng phép thuật dịch chuyển tức thời.

“Mamako chị ơi, em đến rồi đây~. Em mang quần áo từ phòng ra cho chị nè... á... Hả!?”

Tất nhiên, trong tầm mắt của Wise là Masato. “Khoan đã!?” Wise có vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng mà...

Bỏ qua chuyện đó, người la làng trước lại là Masato.

“Này Wise! Cô đang làm cái quái gì vậy hả!”

“Hả?... L-là sao chứ... Em thì, em đang tắm với chị Mamako, chị ấy bảo quên quần áo nên em chạy đi lấy giúp chị ấy thôi mà...”

“Này đừng đùa nữa! Cô đã làm cái gì vậy hả! Cô không ở đây thì làm được cái gì! Mọi thứ đổ sông đổ bể hết rồi! Ôi trời! Đúng là cái đồ vô duyên!”

“Ờm... Chuyện gì thế này... Hình như là em đã làm gì sai hả? Có vẻ là nên xin lỗi đúng không?... Ờ, ờm, vậy thì... Xin lỗi, ạ?”

Và rồi, tuy không hiểu ra sao nhưng Wise vẫn cúi đầu lia lịa, đúng lúc đó.

Vì cái phần bị mắc vào vốn dĩ đã lỏng lẻo, nên chiếc khăn tắm quấn quanh người Wise bị tuột ra, trượt xuống và rơi phịch.

Ngay trước mắt Masato, toàn thân trần trụi của cô Hiền Triết tuổi teen đã được “trình làng”.

Và thế là, thế giới bắt đầu vận hành theo đúng quỹ đạo của nó.

“Á... khoaan đã!?”

“Phải! Chính nó! Đó mới là điều đúng đắn! Dù chân có to, dù ngực có lép thì đó mới là... Khoan, đây không phải lúc nói mấy lời này phải không!?”

Masato đã lỡ thấy rồi. Vậy thì sao? Đương nhiên là bị phạt. Một diễn biến tất yếu.

Cậu đóng cửa lại và rút lui, nói “Thong thả nhé~,” nhưng rồi lại nghe thấy giọng niệm phép thuật từ bên trong: “...Supara Ra Mazia...” Wise rõ ràng là định tặng cho cậu một trận tơi bời.

Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Người đến là.

7ec8cf4c-9f19-4924-aacc-b858e05e771f.jpg

“Chào buổi sáng! Anh Masato, chị Wise, hai người dậy chưa ạ!”

“Ố! Porta đó hả! Đúng lúc quá! Mau vào đây! Tình huống khẩn cấp!”

Masato vừa gọi, cô bé ôm chiếc túi đeo vai liền lao vào phòng.

Porta, cô bé thương nhân lữ hành. Nếu cô bé có những vật phẩm đó, có lẽ họ có thể vượt qua được tình huống khó khăn này một cách an toàn.

“Làm ơn Porta! Đưa ra vật phẩm phong ấn phép thuật đi! Tôi muốn phong ấn ma pháp quỷ quái chỉ có thể phát huy hiệu quả bình thường lên đồng đội thôi!”

“Vật phẩm phong ấn phép thuật ạ! Con hiểu rồi ạ!... À, nhưng mà... vật phẩm phong ấn phép thuật thì không thể phong ấn được phép thuật đã được kích hoạt rồi đâu ạ...”

“Hả? Đã được kích hoạt rồi ư?”

Masato vẫn chưa bị đốt cháy, đóng băng hay nổ tung gì cả... không, hình phạt đã bắt đầu rồi.

Bất chợt nhìn xuống chân, cậu thấy một cái hố, không biết từ lúc nào, đã há miệng rộng ho hoác, như thể dẫn đến dị giới hay một không gian khó hiểu nào đó.

Cứ như thể rơi vào một đầm lầy không đáy, Masato từ từ chìm xuống.

“À ừm... Chị Wise, chị Wise. Đây là phép thuật gì vậy ạ?”

『Là phép thuật ném ngươi vào không gian dị giới đó. Đi đường bình an nhé. ...Đúng là đối với Masato thì tỉ lệ thành công cao thật đó mà. Trăm phát trăm trúng luôn. À ha ha, vui quá. Khà khà khà.』

Theo lời của kẻ đang cười phá lên sau cánh cửa, thì hình như cô ta nói thật.

“...Một hình phạt quá tàn khốc.”

Dù sao đi nữa, Masato cứ thế từ từ lún xuống, rồi biến mất khỏi thế giới.

HẾT

Sự tồn tại của Masato đã trở về hư vô.

Nhưng dù có chết hay biến mất thì cậu ta vẫn có thể nhanh chóng sống lại nhờ phép thuật hồi sinh hoặc vật phẩm hồi sinh. Đây chính là một thế giới game mà.

Vì vậy, cứ thong thả đi, quên sạch sành sanh mấy chuyện vừa rồi đi.

“Vậy thì mọi người ngồi vào chỗ đi. Ăn sáng nào. Chắp tay lại...”

“““Chúng con xin nhận ạ!”””

Tầng một của nhà trọ. Giờ ăn sáng tại phòng ăn dành cho khách trọ.

Trong căn phòng tràn ngập phong vị lãng mạn phương Tây, chỉ có vài bộ bàn ghế lịch sự được bày sẵn. Vì đêm qua chỉ có nhóm Masato là khách trọ, nên họ đã "chiếm đóng" toàn bộ.

“Hôm nay cũng phải ăn canh miso để lấy tinh thần mới được! Không có nó là phép thuật của mẹ không dùng được đâu! Nói miso là nguồn cung cấp MP của mẹ thì cũng không ngoa chút nào!”

“Con cũng vậy, từ khi được ăn sáng mẹ nấu, con cảm thấy tỉ lệ tạo vật phẩm thành công của con đã tăng lên ạ! Con muốn ăn thêm cơm nữa! Có được không ạ!”

“Đương nhiên rồi. Có rất nhiều mà, cứ ăn thỏa thích nhé. ...Nào, Maa-kun nữa.”

“À, à...”

Cả nhà quây quần quanh nồi cơm niêu nóng hổi vừa thổi vừa ăn.

Thờ ơ nhìn quanh, đúng là đây là một quán trọ thường thấy trong các game MMO fantasy phong cách phương Tây, và quả thực là vậy, ngoài cửa sổ những chiến binh, pháp sư vẫn đang đi lại bình thường.

Nhưng trước mắt cậu lại là cơm, canh miso, cá nướng, rong biển tẩm vị. Đương nhiên là họ đang dùng đũa để ăn.

“(…Là cái gì đây nhỉ...?)”

Masato không thể không suy nghĩ. Thực sự rất phiền não.

Không phải là mọi thứ đều không vừa ý. Việc có thể ăn bữa sáng kiểu Nhật quen thuộc trong một game fantasy như thế này là điều rất tốt. Nhờ đó mà sức khỏe cậu luôn ở trạng thái tốt nhất. Vì vậy, bản thân Masato cũng không có ý định than phiền nhiều.

Không có ý định than phiền, nhưng mà... dù nói là vậy, thế nhưng mà...

“(…Phức tạp thật đấy nhỉ...?)”

Nguyên nhân của cái cảm xúc khó tả này, vẫn chính là người đó. Sự tồn tại của người đó, mọi cử chỉ hành động của người đó cứ mỗi lúc một...

“Ôi Maa-kun. Con sao thế? Con có chuyện gì cần mẹ sao?”

“...Không, không có gì ạ.”

Makoto vô tình nhìn Mamako và bị cô ấy phát hiện. Anh đành vội vàng đánh trống lảng bằng cách cắm cúi ăn cơm.

Rồi, họ nhanh chóng ăn xong bữa sáng.

"Vậy con đi rửa bát đây ạ."

"Cháu sẽ phụ giúp! Anh Makoto và chị Wise cứ nghỉ ngơi đi ạ!"

Mamako thì nhất quyết không chịu nhường việc nhà, còn Porta thì háo hức muốn được phụ giúp. Hai người họ cầm bát đĩa, cùng nhau đi vào sâu trong bếp. "Cảm ơn nhé," Makoto nói. "Được thôi," Wise đáp. Không phải là Makoto và Wise không muốn giúp, nhưng vì ngại làm vướng chân Porta, nên đành để hai người kia lo liệu.

Rồi Makoto với tay lấy tách trà. Vừa nhấp ngụm trà xanh nóng hổi trong cốc, anh vừa vô thức nhìn bóng lưng mẹ mình đang rửa bát… và khẽ thở dài thườn thượt.

Thấy Makoto như vậy, Wise nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.

"…Sáng sớm ra đã thở ngắn thở dài rồi, thôi đi được không? Khó chịu lắm đấy."

"Đâu có khó chịu gì đâu. Cô đừng có nói mấy lời làm người ta tổn thương thô thiển như vậy chứ."

"Rồi rồi, xin lỗi nha. Mà nói thật, trông cậu có vẻ không được khỏe. Sao vậy?… Lẽ nào cậu vẫn còn đang lẩm bẩm suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn?"

"Vớ vẩn là cái gì chứ?"

"Tức là… kiểu như 'Tại sao mẹ lại vào được trong game chứ! Thế này thì chơi sao nổi!' đó."

"Cái đó thì…"

Thực lòng mà nói, không phải là Makoto không có những suy nghĩ đó.

Chuyển sinh vào game kèm theo mẹ. Đó chính là những gì đã xảy ra với Makoto.

Việc được vào game là một sự bất ngờ đến mức khiến anh muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng việc mẹ Mamako cũng đi theo thì lại quá sức tưởng tượng.

Tuy nhiên, anh cũng tạm thời hiểu được vấn đề.

"Tôi cũng tạm gọi là hiểu rồi. Vốn dĩ trò chơi này được thiết kế để cha mẹ và con cái cùng tham gia theo cặp đôi… Còn việc làm sao mà chúng tôi có thể ‘full dive’ vào đây thì tôi hoàn toàn không biết chút nào…"

"Đã tham gia rồi thì cha mẹ và con cái phải thân thiết mới có thể vượt qua… Cậu cũng hiểu rõ điều đó rồi chứ?"

"Về mặt điều kiện, tôi cũng hiểu là nó giống như một trò chơi tử thần ở một khía cạnh nào đó."

"Vậy thì cứ nhanh chóng trở thành ‘mọt mẹ’ đi là xong chứ gì?"

"Không, cái đó thì khác chứ! Tôi nghĩ chính phủ đứng ra vận hành chắc cũng không yêu cầu đến mức đó đâu!"

"Vậy thì cứ thân thiết bình thường rồi nhanh chóng vượt qua là được chứ gì. Sai à?"

"Đúng như cô nói… nhưng cái chỗ ‘bình thường’ đó mới phiền phức chứ… Nó quá mơ hồ, tôi thật sự không hiểu nổi…"

Makoto dùng ngón tay chạm vào khoảng không trước mặt, làm hiện lên màn hình trạng thái.

Nghề nghiệp của Makoto hiển thị trên đó là [Dũng sĩ bình thường]. Có nhiệm vụ phải thể hiện hình ảnh mẹ Mamako và anh sống hòa thuận, hạnh phúc một cách bình thường… Anh chính là một dũng sĩ bị gán cho nghề nghiệp này và phải nghe những lời như vậy ngay từ khi bắt đầu.

Điều này có lẽ còn khó hơn rất nhiều so với việc cứu thế giới.

"(Dù có muốn thử thì cũng chẳng có cốt truyện hay gì cả, mọi thứ đều bị phó mặc hết thế này…)"

Để giải thích ngắn gọn tình hình của Makoto bằng hình thức hỏi đáp thì thế này.

Q: Để cha mẹ và con cái thân thiết với nhau, cụ thể thì phải làm gì?

A: Tùy bạn.

Q: Thế không có sự kiện hay gì đó được chuẩn bị cho việc này sao?

A: Hiện tại vì là bản beta nên không có. Sẽ được triển khai khi dịch vụ chính thức ra mắt.

Tóm lại là thế.

Đến đây thì chỉ muốn hét lên "Này, đợi đã!" hay "Thế này thì chơi nổi sao?!" và quẳng hết mọi thứ đi cho xong.

Tuy nhiên, dù sao thì cũng chỉ là tạm thời, Makoto cũng có những suy nghĩ riêng của mình.

"(Ví dụ như thế này… nếu mình trở thành người bảo vệ mẹ thì không phải là không thể.)"

Không phải là kiểu "Mình sẽ bảo vệ người mẹ thân yêu!" đâu nhé.

Trong hình dung, có lẽ là hình ảnh của người cha và bà. Quan tâm mẹ khi bà đã lớn tuổi, âm thầm xách đồ giúp, hoặc nói những lời quan tâm… Những điều đó thì ổn.

Cách nói này có thể không hay, nhưng kiểu như mình mạnh, đối phương yếu, nên mình dang tay giúp đỡ và đối xử dịu dàng ấy.

Nếu là chuyện đó, thì không khó để anh chấp nhận được. Ngay cả Makoto cũng sẽ cảm thấy thuyết phục. Nếu muốn thực hiện thì chắc chắn không phải là không thể. Ừm.

Thế nhưng,

Để đi theo hướng đó thì lại có những phần khá khó khăn…

"Ma-kun, Wise-chan, mẹ xin lỗi vì đã để hai đứa đợi nhé. Mẹ cũng sẽ chuẩn bị ngay thôi."

Vừa dứt lời, Mamako từ sâu trong bếp bước ra. Cô ấy đã dọn dẹp xong bữa sáng. "Mẹ ơi, của mẹ đây ạ!" Porta nói, và Mamako "Cảm ơn con" rồi nhận lấy trang bị từ Porta và mặc vào.

Cô ấy cởi tạp dề, trang bị miếng bảo vệ khuỷu tay, rồi đeo đai bảo vệ eo.

Tiếp đó, cô ấy đeo hai thanh thánh kiếm: Thánh kiếm Terra di Madre của Đất Mẹ và Thánh kiếm Altura của Biển Cả Mẹ. Chuẩn bị hoàn tất.

"Vậy thì Ma-kun, hôm nay chúng ta lại cùng mẹ đi mạo hiểm nhé! Cố lên!"

"À, vâng… cố lên…"

Và thế là, Makoto phải đối mặt với một hiện thực khắc nghiệt.

Vừa ra đến chiến trường, ngay lập tức.

"…Á! Kẻ địch! Mọi người cẩn thận ạ!"

Porta tinh mắt phát hiện ra lũ quái vật và hét lên. Ngay lập tức, cậu bé rút lui… Porta được đăng ký tài khoản phi chiến đấu nên không thể tham gia chiến đấu.

Những người tham chiến là ba người: Makoto, Mamako và Wise.

"Được rồi, tiến lên! Chuẩn bị chiến đấu!"

"Vâng! Mẹ sẽ cố gắng!"

"Hãy mong chờ ma pháp của tôi, một Hiền giả nữ sinh trung học siêu cấp đây!"

Đội hình gồm hai kiếm sĩ tấn công và một pháp sư đa năng đảm nhiệm cả tấn công, hồi phục lẫn hỗ trợ. Một đội hình tinh nhuệ với số lượng ít ỏi đã lao vào cuộc chiến.

Kẻ địch là một đàn quái vật gồm châu chấu, chuột và các loài sâu bọ, gặm nhấm gây hại.

Khoảnh khắc hai phe nhận ra sự hiện diện của nhau, bức màn chiến đấu chính thức được kéo lên.

"Hừm! Bằng ma pháp của tôi, tóm gọn hết một mẻ!… Spalla la Magia…"

Wise là người đầu tiên hành động. Cô ấy mở cuốn sách ma pháp vừa triệu hồi, bắt đầu niệm chú.

Nhưng thật không may, kẻ địch lại nhanh hơn. Con châu chấu khổng lồ đã ra đòn phủ đầu.

…Vù vù vù vù vù vù vù vù…

Con châu chấu khổng lồ rung cánh, phát ra âm thanh kỳ lạ vang vọng khắp nơi.

Không có tác dụng với Makoto. Cũng không có tác dụng với Mamako. Đương nhiên, Porta cũng không bị ảnh hưởng.

Còn Wise thì bị phong ấn ma pháp.

"…Cái gì… vậy… chứ…"

"Đừng có sốc đến thế chứ! Chuyện của cô lúc nào mà chẳng thế!… Thôi được rồi, chỗ này cứ giao cho tôi loooooo!"

Makoto lướt qua Wise đang đứng đờ đẫn với đôi mắt trợn ngược, lao vào tấn công. Anh nắm chặt Thánh kiếm bầu trời vĩ đại Filamento, xông đến trước mặt kẻ thù để chém.

Filamento là thanh kiếm chuyên dùng để tấn công trên không, nhưng tất nhiên cũng có thể hạ gục kẻ địch dưới đất. Thanh kiếm màu trong suốt lấp lánh được vung xuống nhắm thẳng vào con châu chấu khổng lồ.

Thế nhưng.

"Êi!"

Một tiếng hô xung trận đáng yêu, không hợp với tuổi tác của người phát ra, vang vọng.

Ngay lập tức, những lưỡi dao đá đâm lên từ dưới chân lũ quái vật, đâm xuyên và xé nát tất cả kẻ thù có mặt tại đó một cách không thương tiếc.

Không chút chậm trễ, vô số viên đạn nước bắn ra như một loạt đạn súng trường tấn công, đục thủng thân thể lũ quái vật.

Khi cuộc tấn công toàn diện như sóng dữ dừng lại, không còn thấy bóng dáng quái vật nào, chỉ còn lại những vật thể hình khối xúc xắc gọi là "Gem" được tạo ra bên trong cơ thể chúng, nằm rải rác khắp nơi.

Ừm. Đám quái vật đã bị tiêu diệt.

"Nhìn này Ma-kun! Mẹ, mẹ làm được rồi này!"

Người đã quét sạch lũ quái vật chính là Mamako. Cô ấy cầm thanh kiếm màu đỏ rực ở tay phải, thanh kiếm màu xanh đậm ở tay trái, nở nụ cười rạng rỡ và nhảy tưng tưng tại chỗ. Bộ ngực đồ sộ của cô cũng lắc lư lên xuống không ngừng.

Còn về phía này, là Wise tự tin muốn tung ma pháp nhưng bị phong ấn nên chẳng làm được gì, và Makoto hăng hái lao vào tấn công nhưng cũng chẳng làm được gì.

"…Này…"

"…Đừng nói nữa. Khóc mất thôi."

Mamako có đòn tấn công thường là tấn công toàn diện và đánh hai lần, sở hữu hỏa lực quá khủng khiếp.

Hai người này chẳng có chút cơ hội nào để ra tay cả. Không hề có. Ở bất cứ đâu.

Chỉ còn biết thở dài bất lực.

Makoto và Wise cùng nhau ngồi thụp xuống kiểu ôm gối. Khi tâm trạng như vậy, tư thế ôm gối này lại khiến họ cảm thấy yên bình một cách kỳ lạ.

77187379-b2d4-4b7d-958a-60d62133fd39.jpg

Ở đằng kia, Porta đang chăm chỉ thu thập các viên Gem – nguyên liệu dùng để đổi lấy tiền, và Mamako cũng đang giúp cậu bé. Vừa lơ đãng nhìn cảnh đó, Wise khẽ thì thầm.

"Tôi nghĩ là… cứ thế này thì nguy to rồi. Tôi cứ như sắp mất đi lý do tồn tại của mình vậy."

"Trùng hợp ghê. Tôi cũng vậy. …Cái này mà không làm gì thì thật sự nguy hiểm…"

Trong chiến đấu, Mamako mạnh đến mức vô song, còn Makoto thì hoàn toàn không có cơ hội.

Đây là một tình huống không tốt. Về mặt chiến đấu thì không có vấn đề gì, thậm chí còn dễ dàng, nhưng lại gây áp lực lớn lên tinh thần của Makoto.

Sự phản kháng hay trút giận do mặc cảm tự ti với Mamako… Makoto đã nghĩ mình đã vượt qua mấy chuyện trẻ con như vậy rồi, nhưng với tình hình này, không biết khi nào sẽ tái phát trở lại.

Thêm vào đó…

"(Cứ thế này thì việc mình trở thành người bảo vệ mẹ là hoàn toàn không thể rồi…)"

Makoto mơ hồ nghĩ rằng, để cha mẹ và con cái thân thiết với nhau, cần có sự dịu dàng và lòng quan tâm.

Để thể hiện những cảm xúc đó bằng lời nói và hành động thực tế, cần có sự tự tin vào bản thân.

Điều mà ai cũng biết… là đối xử dịu dàng, quan tâm mẹ, làm những điều mình nghĩ là tốt. Và khả năng tự công nhận bản thân "làm thế này là đúng rồi" khi làm như vậy. Đó chính là sự tự tin.

Và điều tạo nên sự tự tin, Makoto nghĩ, vẫn chính là sức mạnh.

Dù thế nào đi nữa, trước hết thì…

"…Mình phải mạnh lên thôi."

Makoto khẽ lẩm bẩm, từ từ nghiền ngẫm lời nói của mình…

"Pupu. ‘Mình phải mạnh lên thôi’ cơ đấy. Con trai mà nói mấy lời đó với vẻ mặt nghiêm túc thì buồn cười chết đi được!"

"Này, cười cái gì vậy! Cái kiểu đó của con gái làm tôi bực mình thật sự đấy chứ!?"

Makoto thật sự mong mình có thể đánh bại Wise đang cười nhạt bên cạnh để nhận kinh nghiệm và lên cấp.

Buổi sáng là thời gian dành cho việc chiến đấu để kiếm tiền sinh hoạt. Hoàn thành công việc hàng ngày để sinh tồn một cách suôn sẻ, Makoto chợt ngước lên nhìn, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Đã đến giờ trưa. Makoto và mọi người quay về thị trấn để ăn trưa.

Thị trấn hiện tại mà Makoto và mọi người đang đóng quân là một thị trấn trạm nhỏ không tên. Đây là một trạm trung chuyển được xây dựng trên con đường nối từ thị trấn khởi đầu Kasan đến các thành phố lớn ở nội địa. Tuy nhà dân và cửa hàng còn ít ỏi, nhưng số lượng lữ khách qua lại không hề nhỏ, khiến nơi đây tràn đầy sức sống vừa phải.

Thôi được rồi.

"Vậy thì, bữa trưa chúng ta sẽ ăn gì đây?"

"Ưm… tùy tiện cũng được mà. Cứ mua đồ ăn ở mấy quán vỉa hè rồi ăn ở sân thượng của Hội Mạo Hiểm Giả ấy."

"Thế cũng được mà? Chỗ đó có nước uống miễn phí mà."

"Nếu trả một số tiền nhất định thì có thể uống thoải mái! Uống nhiều thì lợi lắm ạ!"

"Lợi là tốt rồi. Vậy thì làm vậy đi."

Với sự đồng lòng của tất cả, họ quyết định sử dụng Hội Mạo Hiểm Giả như một nhà hàng gia đình có thể mang đồ ăn vào tùy thích. Cả nhóm mua đồ ăn nhanh ở các quán vỉa hè rồi đi đến Hội Mạo Hiểm Giả.

Hội Mạo Hiểm Giả là một hợp tác xã chuyên cung cấp nhiều lợi ích cho mạo hiểm giả. Các văn phòng của họ được đặt ở khắp mọi nơi trong thế giới game này. Hội ở thị trấn trạm tuy có quy mô nhỏ hơn so với các Hội ở thành phố lớn, nhưng nội dung công việc thì không thay đổi.

Khi Makoto và mọi người bước vào tòa nhà Hội, bên trong đã đầy ắp các mạo hiểm giả. Đủ loại người với nhiều nghề nghiệp khác nhau, từ chiến binh vạm vỡ cho đến pháp sư mặc áo choàng, tất cả chen chúc nhung nhúc.

"Đông thật đấy…"

"Đúng là giờ ăn trưa rồi mà… Chỗ nào trống nhỉ…"

"À, hình như có bàn đằng kia vừa trống kìa."

"Để cháu đi giành chỗ cho ạ! Cứ giao cho cháu!"

Vừa dứt lời, Porta nhỏ bé đã nhanh nhẹn chạy vút qua đám đông, giành được chỗ trống. Cậu bé đúng là nhanh nhẹn và đáng yêu thật.

Nhờ Porta mà cả nhóm đã giành được chỗ ngồi. Họ mang đồ uống đến, rồi cùng nhau ngồi vào chỗ.

"Vậy thì mọi người, chúng ta cùng ăn nào!"

" " "Chúc ngon miệng ạ!" " "

Trong sự ồn ào vừa phải, không gây phiền phức, đó là khoảng thời gian ăn trưa vui vẻ.

May mắn thay, chỗ ngồi mà họ giành được lại ngay cạnh bảng thông báo nhiệm vụ. Makoto vừa cắn dở chiếc burger một cách tùy tiện, vừa nhìn ngó các tờ nhiệm vụ.

Các tờ nhiệm vụ được dán lên bảng có vẻ phần lớn là những loại quen thuộc như nhiệm vụ tiêu diệt quái vật theo yêu cầu, hay nhiệm vụ thu thập hoặc giao vật phẩm cụ thể.

"(Ước gì có nhiệm vụ nào đó mà chỉ có thể tăng cường sức mạnh cho con cái một cách khéo léo thì tốt biết mấy…)"

Trong các nhiệm vụ thông thường, kinh nghiệm được phân bổ cho tất cả thành viên, nên Ma Ma Tử cũng được tăng cường sức mạnh theo. Thế thì cái khoảng cách ấy không thể nào rút ngắn lại được.

Vậy thì, phải nhắm vào phần thưởng. Ước gì có những nhiệm vụ mà mình có thể kiếm được vật phẩm cường hóa dành cho trẻ em, hoặc may mắn hơn là vật phẩm cường hóa dành riêng cho Ma Nhân. Nếu có nhiệm vụ như vậy thì còn gì bằng.

Khi Ma Nhân lướt mắt nhìn quanh với tiêu chí ấy…

“...Hả?” Ma Nhân chợt chú ý đến một tờ ủy thác.

【Tuyển người tham gia vận hành thử nghiệm học viện】

Đây là một tờ ủy thác hơi khác lạ. Đại khái như tiêu đề, đó là việc tham gia vào học viện, trở thành học sinh và thử trải nghiệm cuộc sống học đường.

Người tham gia, thông qua việc tham gia các buổi học, có thể nhận được điểm gọi là “SP” dùng để tăng chỉ số hoặc học kỹ năng. Hơn nữa, có vẻ còn có thể dùng số điểm đó để kiếm được các vật phẩm cường hóa dành cho trẻ em.

Phải rồi, đúng cái kiểu này! Ma Nhân đang tìm kiếm chính là thứ như thế này… Khoan đã!

“Cái này nè! Chính xác là cái này chứ gì nữa!”

Thật ra thì không nên làm vậy, nhưng Ma Nhân vẫn xé phăng tờ ủy thác khỏi bảng thông báo rồi đập mạnh xuống giữa bàn. Ý bảo: “Mọi người nhìn này!”

“Mọi người nhìn đi! Cái này đỉnh nhất đúng không! Chúng ta đi làm nhiệm vụ này đi! Nha!”

“Này, tự nhiên làm cái gì thế… Cái này… hả? Học viện sao?”

“Tham gia học viện, tham gia các buổi học, nhận SP, sao ạ…”

“Ma-kun này. SP là gì nhỉ? Mẹ không nhớ rõ lắm.”

“Là cái điểm con nhận được một chút khi lên cấp ấy mà! Chính là nó!”

“À, nhắc mới nhớ… mẹ không hiểu nên cứ để nguyên đó thì phải…”

“Cái gì!? Mẹ đã lên bao nhiêu cấp rồi mà chưa dùng tí nào sao!? Thế mà đã mạnh được đến thế rồi à?!”

Sinh vật mang tên “người mẹ” thường có thói quen không dùng ngay những điểm kiếm được mà cứ tạm thời tích lũy đã. Thế nên có bỏ mặc cũng đành chịu thôi. Thôi, tạm gác chuyện đó qua một bên đã.

“Nha! Làm cái này đi! Chắc chắn rất hời đó!”

Ma Nhân tha thiết kêu gọi. Anh khá là nghiêm túc vì tin chắc đây là một nhiệm vụ đáng tham gia.

“Ừm… tôi xin bỏ qua.”

Wiz có vẻ chẳng hứng thú chút nào.

“Mày, nói cái gì vậy! Đừng có nói bỏ qua chứ! Mày ngốc hả?!”

“Paka là cái gì! Nghe hơi dễ thương nên tôi suýt nữa thì tha thứ cho đấy!… Mà này, tôi nghĩ là…”

“Cái, cái gì…”

“Chúng ta đang chơi game này mà được miễn nghĩa vụ học tập đúng không? Vậy mà lại còn đi học trong game, không phải là vô lý sao? Thật lòng mà nói, tôi chỉ thấy phiền phức thôi.”

“Cái, cái đó… Cảm giác thì không phải là không hiểu nhưng mà…”

Người điều hành trò chơi nhập vai toàn diện mà Ma Nhân cùng nhóm bạn đang tham gia là chính phủ Nhật Bản, và Ma Nhân cùng những người được mời làm người chơi thử nghiệm đều được miễn rất nhiều nghĩa vụ.

Đã được miễn rồi mà lại còn phải cất công đi học trong game. Đúng như Wiz nói, Ma Nhân cũng thấy phiền phức không ít… nhưng…

“À, cho em hỏi một chút ạ! Em có một điểm hơi thắc mắc!”

Người lên tiếng là Porta.

“Ơ, ừm, điểm thắc mắc là…”

“Chỉ trẻ con mới được tham gia cái này thôi ạ! Nên là mỗi mẹ không tham gia được! Em thấy như thế là không được đâu ạ!”

“Hả… Thật sao?”

“Vâng! Có ghi như thế mà!”

“Ở đây này!” Porta chỉ vào một góc. Ở phía dưới tờ ủy thác, có dòng chú ý ghi 【Chỉ trẻ em từ cấp 1 đến cấp 3 mới được tham gia】, chữ nhỏ đến mức ai cũng muốn cằn nhằn rằng “Ai mà đọc kỹ đến thế chứ!”

Nếu vậy, Ma Ma Tử sẽ không thể tham gia. Vậy là chỉ có ba người bọn Ma Nhân được tham gia thôi.

Nếu chỉ trẻ con mới được cường hóa, thì với Ma Nhân không gì mong muốn hơn, nhưng…

Không, nhưng mà, như thế thì sao đây? Ma Nhân cùng mọi người, kể cả Ma Ma Tử, là một đội bốn người. Dù đối phương là mẹ đi chăng nữa, bỏ rơi một người để ba người đi thì thật là ái ngại…

Đúng lúc đó.

“Ồ, có sao đâu. Ma-kun, Wiz-chan và Porta-chan, ba đứa tham gia thì sao nào?”

Ma Ma Tử nói một cách nhẹ nhàng.

“Hả?… Mẹ, thật sự được sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Chẳng có vấn đề gì cả.”

“Không, nhưng mà… Mẹ ở đây là vì muốn phiêu lưu cùng con mà? Thế mà lại để mẹ đơn độc, bị ra rìa thì… nói sao nhỉ…”

Ma Nhân lộ vẻ mặt buồn bã, đầy áy náy.

Ma Ma Tử nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, xua tan mọi u ám.

“Mẹ muốn Ma-kun làm tất cả những gì con muốn. Điều quan trọng nhất là cảm xúc của Ma-kun.”

Những lời nói kiên định của người mẹ dễ dàng xua tan mọi lo lắng của con trai.

“…Thật sự, như vậy là ổn chứ?”

“Ừm. Cứ theo ý Ma-kun. …Porta-chan cũng không cần lo cho mẹ đâu nhé? Nếu con muốn đến học viện, thì hãy nói là con muốn đi nhé, hãy thể hiện cảm xúc của mình một cách rõ ràng. Rồi, nói đi con.”

“Ư ư ư… C, con, con muốn đến học viện ạ!”

“Rồi, trả lời tốt lắm. …Còn Wiz-chan thì sao nhỉ…”

Ngay khi Ma Ma Tử định cất tiếng, thì…

“Aiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?”

Cái con nhỏ với vẻ mặt không còn chút dáng vẻ con gái nào, vừa đứng dậy vừa trừng mắt nhìn tờ ủy thác, rồi hét lên một tiếng kỳ lạ như thế, chắc chắn là Wiz rồi. Ôi trời ơi, đúng là Wiz thật!

“Này!? Nàyyyyyyy!? Ma-Ma-Ma Nhân! Này Ma Nhânnnn!”

“Đừng có gọi tên tôi như thế được không. Bị tưởng là người quen thì ngại lắm.”

“Mấy chuyện đó gạt qua một bên đi! Nhìn này! Chỗ này trên tờ ủy thác! Nhìn đi!”

“Thôi được rồi, có chuyện gì mà…”

Dù rất muốn giả vờ không quen biết, nhưng cũng đành chịu. Nhìn vào chỗ mà Wiz đang chỉ, cô bé kinh ngạc đến nỗi nước mũi suýt nữa chảy ra.

Ở phần chú thích, ngay khoảng trống phía dưới.

【Một vài ví dụ về vật phẩm có thể nhận được bằng SP: “Dấu ấn Sức mạnh”, “Prevenir”, “Thú nhồi bông”, v.v.】 Dòng chữ đó, không hiểu sao lại được thêm vào bằng chữ viết tay, chỉ riêng chỗ đó.

“Ừm… cái này có vấn đề gì à?”

“Vấn đề gì mà vấn đề gì chứ! Là Prevenir đó?! Prevenir!”

“Dù cậu có nói Prevenir thì tôi cũng chẳng hiểu gì sất… Lúc thế này thì nhờ Porta-san, chuyên gia về vật phẩm, giải thích giúp.”

“Vâng! Prevenir là một phụ kiện có thể phòng tránh hoàn toàn việc bị phong ấn phép thuật! Nếu trang bị cái này, sẽ không phải lo lắng về việc bị phong ấn phép thuật nữa ạ!”

“Đúng vậy! Tức là, với tôi, nó là trang bị không thể thiếu được!”

“À, à ra thế… Nếu vậy thì cái sự phấn khích điên rồ của Wiz cũng có lý do rồi…”

“Ngoài ra, Dấu ấn Sức mạnh là một huy hiệu giúp tăng sức tấn công! Nó là trang bị dán lên người như hình xăm dán ấy ạ!”

“Ồ, vậy sao! Nghe hay đấy chứ!”

“À, với, với nữa, thú nhồi bông là một vật phẩm siêu đỉnh giúp tăng tỉ lệ thành công khi chế tạo vật phẩm! Con, con muốn, con muốn thú nhồi bông ạ!”

Porta nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, nhảy tưng tưng tại chỗ. Đứa trẻ này, q・u・á・đ・á・n・g・y・ê・u.

Các vật phẩm trao đổi đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim của nhóm Ma Nhân!

“Cuối cùng thì cái này vẫn là tuyệt nhất mà! Tham gia cái này thì ba người chúng ta có thể lấy được thứ mình muốn… Ba người chúng ta… Hả?”

Khoan đã.

Những vật phẩm được liệt kê làm ví dụ, không phải cái gì khác, mà chính là những thứ mà nhóm Ma Nhân đang mong muốn, được liệt kê một cách cực kỳ chuẩn xác.

(Hừm… Cái này có vẻ không phải ngẫu nhiên, mà có gì đó hơi cố ý thì phải…)

Dù sao thì, mọi người đã thống nhất ý kiến.

“Cả nhóm chúng ta cùng đến địa điểm đi. Tới thôi!”

“Prevenirrr! Tôi muốn có emmmmm!”

“Wiz. Cậu làm ơn phong ấn cái sự phấn khích ngớ ngẩn đó đi. Bị người ta tưởng là đồng đội của cậu thì ngại lắm. Đến Porta còn hơi rụt rè rồi kìa.”

“K-không! C, c, con không sao ạ, nhưng… Á! Xe ngựa đến rồi ạ!”

Đứng đợi một lát ở cổng thị trấn trạm với một người phiền phức. Chiếc xe ngựa chung chuyên đi lại giữa các thị trấn ven đường lớn đã dừng lại trước mặt nhóm Ma Nhân. “Việc thiện không nên chậm trễ” được áp dụng, họ lên chiếc xe ngựa bốn con siêu tốc và lao thẳng đến đích. Ngay lập tức lên xe.

Phần khoang xe ngựa, giống như toa tàu điện, có những dãy ghế dài dọc hai bên. Bên trong chỉ có hai hành khách đã ngồi sẵn.

Đột nhiên, nhìn thấy hai hành khách ấy, Ma Nhân không kìm được thốt lên.

“Ôi… một mỹ nữ tuyệt trần…”

Có một cô gái với mái tóc xanh dài.

Gương mặt nghiêng, đôi mắt khẽ cụp xuống, tràn đầy khí chất cao quý. Có lẽ là tiểu thư danh gia vọng tộc? Hay thậm chí là công chúa? Dù là gì thì cũng là một mỹ nữ.

Cô gái ấy khoác trên mình bộ trang phục trắng tinh khôi, trong trẻo. Bên cạnh là một cây trượng đơn giản đã khá cũ. Nhìn trang bị thì có lẽ cô ấy là một thần quan hoặc trị liệu sư, tức là một người đảm nhiệm vai trò hồi phục trong chiến đấu.

Bên cạnh cô gái là một người phụ nữ trưởng thành có khuôn mặt giống cô. Chắc là mẹ cô ấy. Không bằng Ma Ma Tử, nhưng cũng là một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp.

Còn người này thì mặc một bộ trang phục trông đắt tiền, được thêu bằng chỉ vàng lộng lẫy, như thể một Tổng Giám Mục theo chủ nghĩa sùng bái tiền tài sẽ mặc vậy. Cây trượng cũng đính đầy đá quý, vô cùng lộng lẫy.

Nhưng thứ thu hút ánh nhìn hơn cả vẫn là cô gái.

(Một mỹ nữ trị liệu sư trong trẻo, đáng yêu… Tuyệt vời quá… Đúng là hình mẫu nữ chính đây rồi.)

Người xứng đáng đứng cạnh một anh hùng, chắc chắn phải là một mỹ nữ như cô ấy.

Tuyệt đối không phải mẹ. Nhất định không phải.

Nếu mỹ nữ trị liệu sư đó trở thành đồng đội, và bằng cách nào đó trở nên thân thiết với Ma Nhân, thì mỗi ngày sẽ như một giấc mơ…

“Này Ma Nhân. Cậu đang làm cái gì vậy. Nhanh lên xe đi chứ.”

“Hả? À, ừ, ừm. Xin lỗi.”

Không phải lúc để nhìn chằm chằm. Bị Wiz ở phía sau thúc giục, Ma Nhân liền bước lên xe ngựa.

Nhóm Ma Nhân ngồi đối diện hai người mẹ con trị liệu sư. Theo thứ tự từ phía trước là Porta, Ma Ma Tử, rồi đến Ma Nhân (dù muốn tránh ngồi cạnh mẹ nhưng bị đẩy nên đành phải ngồi), và cuối cùng là một “nghi phạm” đang la hét: “Tôi đến đây! Prevenirrr!”

Chiếc xe ngựa chở khách bắt đầu lăn bánh.

“Giờ chỉ cần đợi đến nơi thôi.”

“Đúng vậy. …Ngồi trên xe ngựa, đung đưa theo những nhịp lắc nhẹ nhàng… Mẹ lại thấy buồn ngủ quá.”

“Đúng thế. …Mà nói đúng hơn thì đã có hai người bắt đầu ngủ trưa rồi.”

Wiz, người vừa mới làm ầm ĩ cách đây một giây, đã nhanh chóng gật gù ngủ gà ngủ gật. Phía bên kia Ma Ma Tử, Porta đang đung đưa.

Ma Ma Tử nhẹ nhàng ôm lấy Porta, đặt con bé nằm trên đùi mình.

“Ừhừhừ. Porta-chan ngủ rồi này. …Vậy thì Ma-kun cũng lại đây đi. Giống như lần trước, chúng ta cùng ngủ một giấc trên đùi mẹ nhé.”

Ma Ma Tử vỗ vỗ vào đùi, ra hiệu cho Ma Nhân. Ý là, “gối đầu lên đây đi con.”

Sự êm ái của cái gối đùi ấy thì khỏi phải bàn cãi, khiến Ma Nhân chỉ muốn tự nhiên ngả lưng, đặt đầu nhẹ nhàng lên đó… nhưng mà, không không, đợi đã.

“Này, mẹ dừng lại đi! Không được đâu! Tuyệt đối không thể! Hơn nữa, mẹ làm ơn đừng nói những lời thừa thãi như ‘giống như lần trước’ được không!?… Lại còn ở cái chỗ này nữa chứ…”

Nếu có ai đó nghe được câu chuyện này thì thật là tệ hại hết sức.

Ma Nhân lướt mắt nhìn qua… thì thấy mỹ nữ ở ghế đối diện đang khẽ đưa tay lên che miệng, cười khúc khích một cách duyên dáng. Hoàn toàn bị nghe thấy rồi. Đúng, hết đường chối cãi.

Đúng lúc đó, cô gái bỗng cất tiếng.

“Hai mẹ con anh thân thiết quá nhỉ.”

“Hả… À, không! Đâu có chuyện đó! Con đâu có thân thiết gì đâu!”

“Đâu có. Ma-kun và mẹ thân thiết lắm mà. Mới hôm trước nè, hai mẹ con còn cùng nhau đi tắm suối nước nóng nữa đó.”

“Ôi khôngggg!? Lại nói mấy chuyện thừa thãi nữa rồi! Nói vậy người ta sẽ nghĩ con kỳ cục mất…!”

“Hai mẹ con cùng đi suối nước nóng ạ! Thật là tuyệt vời! Hai người thân thiết thật đấy nhỉ!”

“…Hả?”

Cứ tưởng sẽ bị nhìn bằng ánh mắt kiểu “Ôi ghê tởm quá, thằng này đang làm cái quái gì vậy”, ai ngờ cô gái lại tỏ vẻ cảm phục một cách thuần khiết. Thật là đáng quý. Trái tim cô ấy mới tuyệt vời làm sao.

Cô gái, mà giờ đây Ma Nhân chỉ có thể công nhận là thiên thần, bỗng cất tiếng.

“À, tôi vẫn chưa chào hỏi nhỉ. Tôi là Medi. Là người chơi thử nghiệm. …Có lẽ mọi người cũng…”

“À, ừm. Bọn tôi cũng…”

「Vâng. Chúng tôi cũng là người chơi thử. Tôi là Mamako. Bên phải tôi là con trai tôi, Masato. Đang ngủ kia là bé Wise và bé Pota. Rất mong được làm quen ạ.」

「Ấy, mẹ ơi, đợi đã. Con đang định trả lời mà...」

「Ồ, các vị kia cũng là người chơi thử sao. Vậy thì tôi cũng phải chào hỏi mới phải. Rất vui được gặp. Tôi là mẹ của Medi, và ở đây tôi tự xưng là Medi Mama. Rất mong được làm quen.」

Chặn lời Masato, Medi Mama cũng nhẹ nhàng chào hỏi. ...Chắc hẳn là không có ác ý gì đâu, nhưng Masato cứ bị hai bà mẹ chen ngang mãi. Thật là bó tay.

Hai bà mẹ vừa chào hỏi xong thì liền theo đà, bắt đầu ríu rít trò chuyện. Nội dung thì toàn là chuyện cuộc sống trong game thế nào, kiểu chuyện các mẹ đang buôn dưa lê hăng say lắm.

Dù sao thì họ cứ trò chuyện rôm rả như vậy cũng tốt. Đây là cơ hội.

「(Được rồi... mình sẽ bắt chuyện với Medi!)」

Nhân cơ hội này, mình phải thân thiết với cô ấy hơn nữa. Masato chăm chú nhìn thiên thần đang mỉm cười ở ghế đối diện. Cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp ấy... rồi theo nhịp lắc lư của cỗ xe ngựa, thấy bộ ngực khá lớn của cô ấy đang rung rinh theo... Không không, đừng nhìn chỗ đó!

Đúng lúc Masato gom hết can đảm, chuẩn bị cất tiếng thì...

Giọng nói của hai bà mẹ lại ập đến như thác đổ.

「Ồ, vậy à. Bốn người các bạn đã lập nhóm để phiêu lưu sao. Chúng tôi chỉ có hai người cũng đủ rồi, nhưng mà nhiều bạn đồng hành thì vẫn tốt hơn nhỉ. ...Vậy từ trước đến nay các bạn đã hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ rồi? Khoảng mười nhiệm vụ? Hay khoảng hai mươi nhiệm vụ nhỉ?」

「Dạ không không, đâu có ạ. Chắc là mới khoảng năm nhiệm vụ thôi. Khó khăn lắm ạ...」

「Ồ vậy sao? À mà đúng rồi nhỉ. Hai mẹ con tôi đã hoàn thành khoảng ba mươi nhiệm vụ rồi đó, dù sao thì cũng vất vả lắm.」

「Ba mươi nhiệm vụ rồi ạ? Tuyệt vời quá. Cháu thật sự ngưỡng mộ.」

「Ngưỡng mộ gì đâu cơ chứ. Nhưng mà, ừm... trong số tất cả những người tham gia, có lẽ hai mẹ con tôi là giỏi nhất ấy chứ. Tôi có cảm giác là vậy đó. Ô hô hô hô!」

Mấy bà mẹ ồn ào quá. Đặc biệt là Medi Mama.

「À phải rồi! Nếu được, tôi có thể chỉ cho các bạn bí quyết để tiến bộ nhanh hơn không!?」

「Bí quyết ạ?」

「Vâng. Chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. Chẳng có gì khó khăn cả. Con gái tôi đấy, cũng toàn làm theo những gì tôi chỉ bảo, giờ mạnh lên rất nhiều rồi. Thế nên, sao nào? Bạn thấy sao?」

「Uhm... Chắc cháu chỉ xin nhận lòng tốt của cô thôi ạ...」

「Sao lại chỉ nhận lòng tốt chứ, đừng khách sáo mà? Bạn muốn nghe đúng không?」

「À, uhm...」

Mamako có vẻ hơi bị Medi Mama lấn át. Cô ấy lén lút kéo vạt áo Masato.

Có vẻ đang cầu cứu, nhưng Masato nghĩ chắc là không thể nào...

Khoan đã, đây có lẽ là cơ hội. Masato chợt nghĩ ra, dũng cảm cắt ngang cuộc nói chuyện của mấy bà mẹ.

「À, uhm. Cháu có thể nói một chút không ạ? Cháu có điều muốn hỏi.」

「Ồ. Con trai bạn có hứng thú sao. Vậy thì trước tiên là về tư thế cơ bản...」

「K-không phải! Không phải chuyện đó! ...Uhm, cháu chỉ muốn hỏi là... hai người sẽ đi đâu tiếp theo ạ?」

Thực ra thì chỉ quan tâm đến Medi thôi, chứ không phải hai người.

Medi Mama có vẻ hơi không hài lòng, nhưng vẫn trả lời rõ ràng.

「Điểm đến của chúng tôi ư? Đương nhiên rồi, là thị trấn Học viện Hahawe. Tôi định cho Medi nhập học ở Học viện đó.」

「Ể, thật sao ạ!? Vậy thì chúng ta sẽ đi chung nhau rồi!」

Masato và Medi cùng nhau... à không, đến giai đoạn này thì có lẽ chỉ cần tập trung vào hai người Masato và Medi thôi cũng được rồi. Chắc chắn là tuyệt vời! Nếu không thì tôi không chịu đâu!

Đây chắc chắn là khởi đầu của định mệnh.

Một cậu thiếu niên và một cô thiếu nữ ngẫu nhiên đi chung một cỗ xe ngựa. Cùng một điểm đến. Cùng một mục đích.

Cả hai sẽ cùng trải qua quãng thời gian, cùng nhau rèn luyện, ừm, đương nhiên là cũng sẽ có những lúc gần gũi hay va chạm nhau, rồi cuối cùng lúc nào cũng ở bên nhau.

Và rồi, lúc nào đó, hai người sẽ phải lòng nhau... chụt một cái lên đôi môi mềm mại ấy... Thôi nào! Đùa thôi mà!

「(Tình tiết này không thể nào khác được mà! Chắc chắn rồi! Câu chuyện của tôi và Medi sẽ bắt đầu!)」

af58f7ae-2cfe-4d61-aa7b-e47517641a7e.jpg

Khẽ nhìn sang, Medi đang nở một nụ cười tràn đầy mong đợi.

「Vậy là Masato-kun và tớ sẽ học chung một Học viện sao... Ưm hứm! Tớ rất mong chờ! Mong được Masato-kun giúp đỡ nhé!」

Thấy chưa! Thấy chưa! Medi cũng rất nhiệt tình! Cô ấy cũng mong muốn có một câu chuyện với Masato!

Bắt đầu rồi! Câu chuyện bắt đầu từ đây!

Cỗ xe ngựa lắc lư chừng một tiếng đồng hồ. Masato và những người bạn đã đến được thị trấn Hahawe, điểm đến của họ.

Nơi này còn được gọi là "Thị trấn Học viện". Đúng như tên gọi, tòa nhà trường học nằm ở trung tâm thị trấn chính là biểu tượng của nơi đây. Đi thẳng con đường lớn của thị trấn được quy hoạch ngăn nắp, sẽ thấy ngay.

Trong ngôi trường nguy nga tráng lệ hệt như một cung điện hoàng gia ấy, các học viên sẽ học được nhiều điều. Cứ tưởng chừng ai nấy đều sẽ nghiêm túc cả thân lẫn tâm... thế nhưng, xem ra chẳng có mấy ai tỏ ra nghiêm túc thật sự.

「Thế nên, khi cha mẹ và con cái cùng nhau phiêu lưu, thì cha mẹ vẫn nên là người dẫn dắt con cái. Việc cha mẹ đưa ra chỉ dẫn rõ ràng và liên tục thúc đẩy con cái là rất quan trọng. Mọi người hiểu không? Cha mẹ là người quyết định cách nuôi dạy. Không ai khác cả, chính là nuôi dạy con cái của mình mà.」

「Dạ, dạ... đúng vậy ạ...」

Từ trước khi xuống xe ngựa, và cả sau khi xuống xe nữa. Medi Mama cứ thao thao bất tuyệt về thứ gì đó giống như lý thuyết giáo dục độc quyền của cô ấy. Mamako liên tục bị vây hãm bởi cơn mưa lời nói ào ạt, trông hơi tiều tụy. Pota có vẻ muốn ứng cứu Mamako nhưng chẳng thể chen lời, còn Wise thì chỉ chuyên tâm biến mình thành người vô hình.

Nhưng đối với Masato, tình cảnh đó chẳng là gì cả. Hơn hết là phía bên này.

Medi đang mỉm cười thiên thần và nói chuyện với cậu.

「Masato-kun cũng mười lăm tuổi, học sinh năm nhất cấp ba sao. Thật ra tớ cũng vậy đó. Nếu chúng ta có thể học chung lớp thì tuyệt vời biết mấy nhỉ.」

「À, ừm! Vâng! Đúng vậy! Điều đó thật sự quá tuyệt vời luôn ấy ạ!」

Nghe không? Này, nghe không? Thiên thần Medi đã nói đấy. 『Nếu chúng ta có thể học chung lớp thì đúng là số phận đã an bài rồi』. ...Ơ, cô ấy không nói thế à? Không, nhưng Masato đã nghe thấy như vậy mà.

Khẽ nhìn sang bên cạnh, cô ấy ở gần đến mức vai có thể chạm vào nhau.

Khoảng cách này, chính là câu trả lời. Chỉ có thể nghĩ là đối phương đã chấp nhận mình. Chắc chắn là dấu hiệu OK. Tuyệt đối là vậy. Giờ thì cậu chỉ còn sự tự tin mà thôi.

「(Người đứng cạnh mình là nữ chính của mình đấy. Chính là cô ấy. Đùa thôi! Chỉ là đùa thôi mà!)」

Nhưng mà, tình tiết này chỉ có thể diễn ra như thế, nên không còn cách nào khác. Cậu đã sẵn sàng để chấp nhận mọi thứ.

Để câu chuyện này diễn ra càng sớm càng tốt, Masato dẫn đầu, bước qua cổng Học viện.「Nào mọi người! Đi nhanh lên! Ha ha ha!」Cậu gọi những người đang mệt mỏi vì bị Medi Mama nói liên tục, rồi đi theo bảng chỉ dẫn ghi rõ 「Nộp hồ sơ nhập học tại đây」đến quầy tiếp tân.

Chào hỏi nhẹ nhàng chị nhân viên phòng hành chính, cậu liền nộp đơn ngay.

「Xin chào! Cháu đến để nhập học! Xin hãy giúp cháu hoàn thành thủ tục cho tương lai của cháu ạ!」

「Vâng, đã rõ. Vậy thì, xin mời điền tên và nghề nghiệp vào tờ giấy này.」

Nhận tờ giấy và điền. Tên là 「Masato」. Nghề nghiệp là 「Dũng sĩ bình thường」.

Có vẻ Wise và Pota, rồi cả Medi cũng đã điền xong.

「Mọi người đã điền xong chưa? Vậy để mẹ nộp chung nha. ...Phần của Masato-kun, phần của Wise-chan, phần của Pota-chan, và cả Medi-chan nữa. Tổng cộng năm tờ nhé.」

「Phiền cô quá. Xin nhờ cô giúp đỡ ạ.」

「Ôi chao, bạn thật là lễ phép. Medi-chan thật chu đáo ghê.」

「Ưm. Tự nhiên cúi chào. Lời lẽ lễ phép. Xinh đẹp lại còn lịch sự. Không thể nào nói gì khác ngoài hoàn hảo... Khoan đã... đợi chút.」

Đáng lẽ Masato muốn đắm chìm trong vẻ đẹp của Medi, nhưng cậu chợt nhận ra.

Mamako, người đã thu thập các tờ giấy, đã nộp cả năm tờ cho quầy tiếp tân.

Năm tờ?

「...Này mẹ. Con không nghĩ vậy đâu, nhưng mẹ không phải là cũng đã điền vào đó chứ?」

「...Hì hì☆」Lêu lêu.

Cú "tehe-pero" hết mình của Mamako đã được phát động! Masato, người bị ép chứng kiến vẻ đáng yêu hết cỡ của chính mẹ ruột mình ngay trước mắt thì! 「...Phụt...」Tổn thương chí mạng. Chắc chết mất. 「A! Sao con lại bị thương!?」Lý do đơn giản thôi. Vì cậu là con trai của mẹ ấy mà. Không còn cách nào khác.

Có vẻ Mamako cũng đã nộp đơn xin nhập học, nhưng đương nhiên là không được chấp nhận. Người tham gia chỉ giới hạn là trẻ em. Chị nhân viên phòng hành chính cũng cười gượng, tinh tế đặt đơn đăng ký của Mamako sang một bên, rồi kiểm tra các hồ sơ còn lại và đóng dấu chấp nhận.

Nhưng, tay cô ấy chợt dừng lại.

「...Ơ...? Tên của những vị này... hình như là... À, đúng rồi!」

「Có chuyện gì sao ạ?」

「Uhm... Về bạn Medi thì không có vấn đề gì ạ. Hồ sơ đã được chấp nhận, và bạn sẽ tham gia buổi định hướng ngay sau đó, để nhận được những giải thích cơ bản về Học viện. ...Nhưng mà...」

「...Còn chúng cháu thì sao ạ?」

「Về bạn Masato, bạn Wise, bạn Pota, và cả bạn Mamako nữa, chúng tôi muốn mời các bạn đến một nơi trước buổi định hướng một chút. Có người muốn nói chuyện với các bạn.」

Theo như lời nói.

Vẻ mặt của Medi Mama bất chợt trở nên căng thẳng, cô ấy nghi ngờ hỏi.

「À, Mamako-san? Mấy đứa trẻ đi cùng bạn đã làm gì mà bị gọi đến trước khi nhập học thế này? ...Không lẽ là học sinh cá biệt sao?」

「K-không! Không phải vậy đâu ạ!」

Đương nhiên không phải chuyện đó. Điều này có nghĩa là...

「Đến rồi.」

「Có vẻ đến rồi.」

「Đúng là vậy ạ!」

Masato và những người bạn phần nào đó đã đoán được người muốn nói chuyện là ai.

Và, đúng như dự đoán.

Được nhân viên dẫn đường, họ đến phòng hiệu trưởng, và trong phòng có đặt một cỗ quan tài.

「Sao lại có quan tài trong phòng thế này?」

「Người bên trong cỗ quan tài xuất hiện trước mặt chúng ta, khả năng cao là... người đó rồi.」

「Con cũng nghĩ vậy! Chắc chắn là vậy rồi!」

「Đúng vậy... Wise-chan, con giúp được không?」

「Được thôi. Chị sẽ dùng phép thuật của mình để hồi sinh cô ta ngay. ...*Sperare la magia per mirare... Hồi sinh!*」

Ánh sáng của sự sống tuôn trào. Cỗ quan tài bao phủ người chết tan biến, và hình dáng của người nằm bên trong đã lộ ra.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, với mái tóc đen dài và vẻ mặt cực kỳ điềm tĩnh.

Người phụ nữ mặc một bộ vest đúng kiểu nữ hiệu trưởng, ngay khi sống lại, cô ấy đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra và chào hỏi.

「Ôi chao, các chú thiêu thân lao vào lửa... à không, những vị khách quý mến. Dù bận rộn nhưng rất cảm ơn các bạn đã đến.」

「Vừa nói xong lại sửa, đúng là chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng mà chính cái kiểu đó mới đúng là cô chứ.」

「Vậy, đột nhiên có một câu hỏi. Các bạn nghĩ lần này tôi sẽ tự xưng là gì?」

「Tự xưng là gì ư... uhm... Shirasse-san, phải không ạ?」

「Đúng rồi, tôi chấp nhận. Tôi là Shirasse. Xin thông báo rằng tôi là Hiệu trưởng tạm quyền bí ẩn. Cứ gọi tôi là Shirasse, vì tôi sinh ra để 'Shirasse' (thông báo) mà!」

Tên của cô ấy tạm thời là Shirasse.

Thực ra tên thật là Shirasé Masumi. Là quan chức chính phủ, mỗi khi xuất hiện thì thường là trong trạng thái đã chết, và lại còn phiền phức đến mức tự xưng bằng một cái tên khác tùy theo chức vụ...「Có phải các bạn nghĩ tôi phiền phức không?」「K-không, đâu có...」Đúng là một người không thể xem thường.

「Tại sao tôi lại chết... Chắc hẳn các bạn đang rất đỗi ngạc nhiên trước tình tiết đầy kịch tính này.」

「Dạ không, cũng không đến mức đó đâu ạ. Cô khó hiểu thì cũng là chuyện thường mà.」

「Mặc dù nói là chuyện thường, nhưng chắc các bạn cũng tò mò, nên tôi sẽ tiết lộ bí mật cho các bạn.」

「Dạ không, cháu đâu có nói 'sushi' đâu ạ.」

Shirasse vừa phiền phức vừa ích kỷ, bước về phía chiếc bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ...

Rồi cứ thế, cô ấy nhẹ nhàng hòa làm một với cái bàn làm việc.

「...Hả?」

Shirasse, nửa thân trên vẫn giữ nguyên, nhưng nửa thân dưới đã hòa nhập vào cái bàn làm việc. Người phụ nữ này có một bộ óc thật kỳ lạ, chẳng lẽ cuối cùng cô ấy đã chuyển sinh thành sinh vật nửa người nửa bàn khó hiểu thế này ư!? Ghê quá!

Không, không phải thế. Masato nhanh chóng nhận ra.

「À, có lẽ nào... đó là lỗi game ạ? Kiểu như vật thể đáng lẽ không thể đi xuyên qua lại có thể đi xuyên qua được ấy ạ?」

「Đúng như dự đoán. Tiện thể, còn thế này nữa.」

Shirasse bước một bước ra khỏi trạng thái hòa làm một với cái bàn làm việc. Ngay lập tức.

Shirassee đã chết. Lại chui vào quan tài rồi. “Ặc, đến lỗi chết đột ngột cũng xuất hiện luôn sao?” “Làm sao đây? Cứ mặc kệ sao?” “Chuyện đó thì làm ơn hồi sinh cho cổ đi chứ.” Wise lại dùng ma pháp hồi sinh cho cổ cái rụp.

“Tóm lại là như vậy đó. Mấy vị thấy sao?”

“À, tôi hiểu sơ sơ rồi. Chuyện cô Shirassee vừa nãy chết là do lỗi game. Cái học viện này vì được xây dựng gấp gáp nên lỗi tùm lum tà la.”

“Rất hân hạnh vì quý vị đã thông cảm. ...Vậy thì, sau khi cái thủ đoạn giết người trong phòng kín mang tên "lỗi game" đáng sợ kia bị vạch trần, chúng ta hãy đi vào vấn đề chính. Mời quý vị.”

Shirassee dẫn nhóm Manato đến bộ bàn ghế tiếp khách, rồi chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu câu chuyện.

“Vậy thì, một lần nữa. Xin cảm ơn quý vị đã đăng ký tuyển sinh lần này. Trước hết, về học viện này, vì việc tạo nhân vật hiệu trưởng chưa kịp hoàn thành, nên tôi, Shirassee – người được giao nhiệm vụ tạm thời chỉ bằng một câu 'Cứ làm đại đi' – sẽ giải thích cho quý vị.”

“Vị trí của cô, tôi hiểu rõ rồi. Thật vất vả cho cô.”

“Tên của học viện này là Joko Academia. Học viện này được gấp rút thiết lập để 'bịt miệng' những vị phụ huynh khó tính hay than phiền kiểu như 'Dù là game thì cũng kỳ cục khi nơi trẻ con sinh sống lại không có cơ sở vật chất để học tập'.”

“Sao lại giải thích từ cái nội tình đen tối vậy chứ!”

“Tại Joko Academia, quý vị có thể nhận được SP bằng cách tham gia các buổi học và đạt thành tích tốt. Hơn nữa, với số điểm đó, quý vị còn có thể nhận được những vật phẩm cường hóa đặc biệt. ...Vì nếu không tạo ra chút 'lợi lộc' gì đó thì chắc sẽ chẳng có học sinh nào đến cả, nên mới thành ra thế này đây.”

“Vâng! Em muốn có vật phẩm xịn ạ!”

“Ưm ưm. Bị 'câu' một cách ngoan ngoãn rồi đấy nhé.”

“Rất hoan nghênh quý vị đã 'mắc câu'. Để tự cường hóa bản thân, xin kính mời tất cả quý vị nhiệt tình tham gia các buổi học. ...Về cơ bản thì những giải thích về học viện chỉ có thế thôi. Quý vị có câu hỏi nào không?”

Bị hỏi, Manato liền giơ tay không chút chần chừ.

“Tôi có thể hỏi một câu được không? ...Cái đơn ủy thác dán ở Hội Mạo Hiểm giả, tôi cứ cảm thấy có vẻ như nó viết những lời 'dụ dỗ' rõ ràng là nhắm vào bọn tôi thì phải.”

“Quý vị đã nhận ra sao? Tuyệt vời làm sao. Để mời quý vị đến học viện này, tôi đã đích thân đi khắp các hội quán ở nhiều nơi, tỉ mỉ viết từng tờ một. Công sức đó thật không uổng phí.”

“Đúng là vậy mà. Bọn tôi đúng là bị 'câu' thật rồi... Hừm... Vậy thì, chúng tôi sẽ được giao phó việc gì đó, đúng không? Không phải chỉ đơn thuần là đến học viện thôi, mà là một việc gì đó khác nữa.”

“A! Em biết rồi! Tức là bảo bọn em giúp sửa lỗi game chứ gì! Vì vừa nãy có quá nhiều lỗi như thế mà!”

Wise “Vâng!” một tiếng rồi giơ tay nói. Shirassee lắc đầu. Trật lất.

“Bên điều hành luôn thiếu người, nên tôi cũng rất muốn nhờ quý vị giúp đỡ việc sửa lỗi. Dù sao thì quý vị cũng là những người mang trong mình sứ mệnh giải quyết vô vàn vấn đề mà bên điều hành không thể tự mình xử lý được. Nếu nghĩ như vậy thì cũng là điều đương nhiên... nhưng...”

“Khoan đã! Sứ mệnh của bọn tôi hình như không phải là chuyện đó mà...”

“Trong suy nghĩ của tôi thì nó là như vậy mà?” Cô ta nói tỉnh bơ.

“Thật là tùy tiện quá đi mà! Ung dung tùy tiện đến thế là cùng!”

“Thế nhưng, về phần công việc sửa lỗi thì tôi sẽ nhận trách nhiệm. Còn quý vị, xin hãy làm những việc mà quý vị cần làm. ...Dù tôi còn chưa cần phải hướng dẫn, hình như quý vị đã tự mình nắm bắt được 'duyên' rồi thì phải... Mọi thứ, tôi giao phó cả cho quý vị đấy.”

“Ơ, cái gì vậy chứ...”

“Chà, là gì nhỉ?”

Shirassee, một điều rất hiếm thấy ở cô ta, dường như đã khẽ mỉm cười. Nhưng ý nghĩa của nụ cười đó thì dĩ nhiên cô ta không hề "tiết lộ".

“Vì vậy, học viện chúng tôi xin chân thành chào đón sự tham gia của quý vị. Với khát vọng làm anh hùng rẻ tiền là muốn trở nên mạnh mẽ, và lòng tham muốn có được vật phẩm cường hóa, hãy cùng bạn bè thi đua rèn luyện, đôi khi cũng nhân danh 'cuộc đấu' mà 'đá bay' người khác, xin mời quý vị tận hưởng cuộc sống tại học viện này.”

“Cách nói chuyện này thật là khó chịu quá đi... Sao người này lúc nào cũng vậy chứ...”

Những lời cô ta nói, theo một nghĩa nào đó, quá là sự thật, nên ấn tượng thì tệ vô cùng.

Nhưng mà, không phải chỉ toàn chuyện tệ đâu.

“(Cuộc sống học viện ư... Không biết mình có được chung lớp với Medy không nhỉ...)”

Manato thì một mình rạo rực phấn khích, đến nỗi đã chẳng thể nhớ nổi mục đích ban đầu của mình là gì nữa rồi.

Những ngày tháng tại Học viện Bồi dưỡng Mạo Hiểm giả Joko Academia bắt đầu.