TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Thiên Đường Ngày Tận Thế

(Đang ra)

Thiên Đường Ngày Tận Thế

须尾俱全 - Tu Vĩ Câu Toàn

Nhưng cô không ngờ rằng vẫn còn những nguy hiểm lớn hơn đang chờ cô trên con đường phía trước. Bởi vì Lâm Tam Tửu đột nhiên phát hiện ra rằng thế giới đã trở thành một địa ngục tận thế nóng bỏng.

69 1067

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

2 5

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

263 5085

Arc 8 - Kì tích Argalia - Chương 145

Một tuần đã qua từ khi tôi yêu cầu tiếp viện.

Cuối cùng, 100 tân binh đã được đăng kí vào Đại đội Du kích Touri.

“…Tốt, anh rất khỏe mạnh. Không có vấn đề.”

“Puku puku.”

Từ sáng sớm, những người đàn ông trong quân phục sáng bóng đã hàng trước lều của tôi.

Đây là hàng kiểm tra sức khỏe. Chỉ huy có trách nhiệm tiến hành kiểm tra sức khỏe cho tân binh.

Thông thường, công việc này sẽ được giao cho Argie, y tá của chúng tôi, nhưng cô ấy không thể thực hiện nhiệm vụ này vì sợ đàn ông.

Vì vậy, tôi, với tư cách là một quân y, miễn cưỡng phải làm điều đó.

“Tình trạng sức khỏe của anh vẫn ổn, nhưng vết thương cũ của anh khá đáng chú ý.”

“Puku puu.”

“Vết thương do súng bắn này xảy ra khi nào?”

“Pukusu.”

Nhân tiện, Argie được giao nhiệm vụ quản lý hồ sơ bệnh án phía sau tôi.

Ngay cả khi cô ấy không thể tiến hành kiểm tra sức khỏe, ít nhất cô ấy vẫn có thể xử lý hồ sơ.

“Uh, không vấn đề.”

“Puku!”

May mắn thay, không có người lính nào có vẻ gặp vấn đề về sức khỏe.

Vấn đề duy nhất là cô y tá Argie đáng ngờ, người cứ liên tục nói “puku puku” bên cạnh tôi.

“Ừm, Argie, cô có thể nói chuyện bình thường được không?”

“Puku (Nói chuyện tốn sức quá).”

…Gần đây, tôi bắt đầu hiểu được những gì Argie nói.

Chỉ cần thông điệp là ngắn gọn thì tôi có thể hiểu được mà không có vấn đề gì.

Chắc là nhờ cuộc phỏng vấn với cô ta.

Đây là một bước tiến của tôi như một người Đại đội Trưởng.

Sau buổi kiểm tra sức khỏe, lễ nhập ngũ dự kiến sẽ diễn ra vào buổi tối.

Kế hoạch là tôi sẽ có một bài phát biểu, đọc to mệnh lệnh, hát quốc ca và để các trung đội trưởng chào hỏi lính mới.

Mặc dù khá tẻ nhạt nhưng đây là một buổi lễ quan trọng không thể bỏ qua.

Tôi nhớ mình đã phải nghe những bài phát biểu dài trong buổi lễ nhập ngũ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ là người phát biểu.

“Buổi tối sẽ có tiệc chào mừng. Tôi đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ và đồ uống rồi.”

“Puku♪”

“Cô đã lấy được đồ tiếp tế chưa?”

“Khi một đơn vị được thành lập, họ thường du di mà lấy vài xa xỉ phẩm.”

Sau lễ nhập ngũ, sẽ có một bữa tiệc vui vẻ - ăn mừng cho sự thành lập Đại đội Du kích Touri.

Mỗi thành viên sẽ nhận được một chai rượu vang, bánh quy và thịt khô.

Chúng tôi quyết định để mỗi trung đội tự tổ chức tiệc riêng.

Những người lính sẽ cảm thấy vui hơn khi được uống rượu cùng đồng đội, cùng chia ngọt sẻ bùi.

“Cô đã chuẩn bị rượu cho dịp này à?”

“Ừ. Nếu có tên ngốc nào đó lấy trộm rượu thì chúng ta đã phải hoãn lại rồi.”

“Puku puku.”

Tôi nghe nói người ta thường cho rượu khi một đơn vị mới được thành lập.

Ý tưởng này nhằm tăng cường sự gắn kết của đơn vị và nâng cao tinh thần bằng rượu.

“Cứ để tôi lo việc chuẩn bị. Thiếu úy Touri, sao cô không đi dạo và cho họ xem mặt?”

“Xem mặt?”

“Mọi người sẽ rất bất ngờ nếu có một cô gái nhỏ nhắn dột nhiên phát biểu đấy. Hãy đi cho họ biết cô là đại đội trưởng.”

“Pukusukusu.”

Trung sĩ Gavel cau mày khi nói điều này.

“Binh lính không thích nghe theo người trẻ hơn mình. Tôi từng có rất nhiều bất mãn.”

“Thật vậy sao?”

“Cô không xấu lắm đâu, hãy đi và nhận chút thiện chí đi.”

Nói xong, anh ta đuổi tôi ra khỏi lều.

Theo lời khuyên của Trung sĩ Gavel, tôi quyết định đến trại lính.

Trong mọi việc, an toàn nhất là làm theo những người tiền bối.

“Xin chào mọi người.”

“Oh, cô là quân y ở buổi kiểm tra sức khỏe.

Trong trại, binh lính đang đào đất bằng xẻng hoặc đóng ván gỗ xuống đất.

Những người lính thường ngủ ngồi, và những người thấy thoải mái hơn sẽ làm tựa lưng bằng đất và gỗ.

Tôi cũng thường thấy những người sĩ quan hậu cần dựa vào xe mà ngủ.

“Có chuyện gì vậy? Cô cũng ở lại đây à? Tôi nghe rằng quân y thường được ở trong lều. Muốn tôi giúp dựng nó lên à?”

“Không, tôi đã có lều rồi. Tôi chỉ đến đây xem tình hình thế nào thôi.”

“Hiểu rồi.”

Bộ binh có lối sống riêng của họ.

Người lính không chỉ là quân cờ tuân theo mệnh lệnh.

Mỗi người đều có tính cách, lối sống và niềm tin riêng.

Vì cuộc sống của người lính bộ binh rất khắc nghiệt nên việc giao tiếp với họ là điều cần thiết.

“Các anh đầu là thành viên mới của đại đội đúng không?”

“Đúng vậy. Chúng tôi sẽ trông cậy vào cô. Mạng sống của chúng tôi nằm trong tay cô, quân y ạ.”

“Vâng. Tôi sẽ cố gắng hết sức để phục vụ các anh.”

Khi tôi nói chuyện với một người lính trông giống như một trung đội trưởng, anh ấy đáp lại bằng một nụ cười.

Khuôn mặt anh có những đường nét sâu thẳm nhưng toát lên vẻ thân thiện.

“Cô trông khá trẻ dấy. Cô được tuyển ở Winn à?”

“Không, tôi đã ở trong quân đội từ thời Chiến tuyến Phía Tây rồi.”

“Oh, cô cũng sống sót qua cái địa ngục đó à?”

“Đúng vậy.”

“Cô khá may mắn đấy”

Anh ấy cười lớn và vỗ vai tôi.

Có vẻ hơi thô lỗ, nhưng tôi có thể nhận ra anh ấy có thiện ý.

“Thực ra tôi cũng sống sót qua Chiến tuyến Phía Tây đấy.”

“Thật ư.”

“Tôi đã ẩn náu trong chiến hào ở phía nam, đối mặt với Winn. Tôi nghĩ mình đã chết khi tiền tuyến bị chọc thủng, 

“Chắc hẳn là khó khăn lắm.”

“Ừ, tất cả mọi người trong đơn vị tôi đều chết. Tôi là người duy nhất sống sót.”

“Chắc hẳn điều đó… rất khó khăn với anh.”

Bây giờ, những người sống sót qua Chiến tuyến Phía Tây khá ít và rải rác.

Anh ta quá thân thiện với sĩ quan cấp trên của mình, nhưng có lẽ anh ta chỉ vui mừng khi được gặp lại người đồng chí đã cùng mình trải qua địa ngục đó.

Vì vậy, tôi lắng nghe câu chuyện của anh ấy mà không bận tâm.

“Thật ra, tiểu đội trưởng của chúng tôi là một thằng ngốc. Mọi người khác đều chết vì hắn.”

“Một thằng ngốc?”

“Ừ. Dù chúng ta bị bao vây, hắn vẫn ngoan ngoãn chờ lệnh cấp trên, không nhúc nhích.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Lúc đó, thông tin hỗn loạn đến mức cấp trên không thể ra lệnh gì được. Tôi cảm nhận được điều đó nên đã tự mình trốn thoát.”

“…”

“Rồi tên tiểu đội trưởng ngu ngốc đó bắn tôi! Cô có tin nổi không? Hắn ta bắn chính đồng đội của mình!”

Người lính tỏ vẻ tự mãn và bắt đầu khoe khoang về việc không tuân lệnh.

Đào ngũ trước mặt kẻ thù là một tội ác nghiêm trọng. Nghe được câu chuyện như vậy, tôi nên khiển trách anh ta.

“Đó là hành vi vi phạm mệnh lệnh.”

“Tất nhiên là vi phạm mệnh lệnh. Nhưng những người tuân lệnh mà không bỏ chạy đều bị tiêu diệt. Trung đội trưởng hình như cũng bị giết, và không bao giờ trở về Winn nữa.”

“…”

“Tôi đã không thể ở đây hôm nay nếu tôi tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh. Tôi nghĩ rằng trong thời điểm khủng hoảng, cô nên ưu tiên mạng sống của mình hơn là mệnh lệnh của cấp trên.”

“Và điều đó có phù hợp với việc trở thành một người lính không?”

“Ngây thơ quá! Cô sẽ không sống nổi với thái độ đó đâu, cô gái à!”

Nói xong, anh ấy nhìn quanh một lúc rồi thì thầm vào tai tôi.

“Sĩ quan cấp trên không phải lúc nào cũng đúng. Nghe nói đại đội trưởng ở đây vẫn còn là một thằng nhóc con. Hình như là một thằng nhóc con nhà giàu 15 tuổi mới ra học viện quân sự.”

“Ồ, vậy sao?”

“Hoặc có thể cậu ta 17 tuổi. Dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng là một chỉ huy trẻ được thăng chức nhờ các mối quan hệ.”

“Tôi cho là điều đó đúng.”

Người lính này chắc hẳn không biết tôi chính là chỉ huy đại đội này.

Có lẽ anh ta không để ý đến phù hiệu trên vai tôi.

Có lẽ anh ấy bị bỏ qua vì tôi mặc đồng phục y tế?

“Thật không thể chịu nổi khi phải nhận những mệnh lệnh ngu ngốc như vậy từ một đứa nhóc thậm chí còn không biết những điều cơ bản của chiến trường.”

“Những mệnh lệnh ngu ngốc…”

“Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi có thể đưa ra quyết định tốt hơn đứa trẻ đó.”

Tôi chắc chắn rằng viên chỉ huy trẻ được thăng chức nhờ các mối quan hệ mà anh ấy đang nhắc đến chính là tôi.

Có vẻ như có một vài thông tin mâu thuẫn. Có lẽ là vì tin đồn về Trung sĩ Gavel bị rối loạn.

“Tốt nhất là nên bỏ chạy khi bạn nghĩ mình sắp chết. Suy cho cùng, bạn chỉ có một mạng sống mà thôi.”

“Haa…”

“Đó là cách tôi sống sót.”

Tôi không thực sự bận tâm khi bị gọi là con nhà giàu hay được gọi là người có nhiều mối quan hệ.

Nhưng tuyên bố của anh ta về việc không có ý định tuân theo mệnh lệnh của cấp trên lại khá đáng lo ngại.

Vấn đề sẽ trở nên đáng ngại nếu anh ta không nghe theo lệnh tôi khi cần thiết.

Khi tôi còn đang nghĩ cách xử lí thì…

“Đủ rồi, thằng ngốc!”

“Ouch!?”

Đột nhiên có một người đàn ông can thiệp và đấm vào tên lính đang khoe khoang.

Một chiếc răng của tên lính văng ra, máu bắn tung tóe xuống đất.

“C-Cái quái gì thế này?!”

“Mày hèn nhát đến mức nào thế?!”

“Mày là ai mà dám đánh tao!”

“Nếu mày coi trọng mạng sống của mình thì hãy biến đi ngay, mày đang cản đường đấy!”

Người đàn ông đã can thiệp là một người lính trông có vẻ đáng sợ trong độ tuổi 30.

Anh ta có phần làm tôi nhớ đến Trung đội trưởng Garback.

“Tự dưng đấm tao, mày bị sao thế?”

“Những quân nhân mang theo những hi vọng của mọi người trên vai không nên đặt mình trên mọi thứ, thằng hèn nhát khốn nạn.”

“Mày nói cái gì thế?”

Người lính bị đánh đứng dậy với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Tuy nhiên, tên lính đáng sợ này không có dấu hiệu sẽ lùi bước.

Người lính bị đánh đứng dậy với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

Tuy nhiên, người lính đáng sợ này không có dấu hiệu sẽ lùi bước.

“Tao cóc cần mày nói cho tao nghe!”

“Cái hạng như mày chỉ làm giảm sĩ khí thôi.”

Hai người đàn ông trở nên giận dữ và bắt đầu đánh nhau.

Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến tôi không kịp can thiệp.

“Những thằng nghe lệnh dù biết họ sẽ chết có lẽ dũng cảm đấy, nhưng mà bọn mày cũng là thằng ngu, thằng ngu không não!”

“Đất nước đang trong tình thế nguy ngập mà mày vẫn đặt mạng sống bản thân lên hàng đầu à. Thật hèn hạ! Thật thảm hại. Tao sẽ dạy mày một bài học!”

“Tao không quan tâm nếu bọn mày là bọn ngu, nhưng đừng có mà kéo tao chết chùm.”

Giờ tôi nên làm gì đây?”

Những người lính khác xung quanh tôi có vẻ không quan tâm hoặc chỉ đứng nhìn như người ngoài cuộc.

Có vẻ như tôi là người duy nhất có thể ngăn chặn cuộc chiến này.

“Này, bọn họ đánh nhau dữ dội thật. Ai đó đi gọi Đại đội Trưởng đi.”

“Đúng rồi. Cô có thể báo cáo lại cho Đại đội Trưởng được không, Quân y? Anh ấy chắc đang ở trong lều phía trước.”

“Haizzz…”

Một người khác kêu cho tôi gọi cho Đại đội Trưởng.

Nói cách khác, đây là vấn đề cần được Đại đội Trưởng giải quyết.

“Ừm, hai người hãy bình tĩnh lại.”

“Tránh xa chuyện này ra, cô gái!”

“Ối.”

Tôi thận trọng cố gắng chen vào giữa họ, nhưng tôi bị cuốn vào và bị đánh bằng khuỷu tay.

Cố gắng ngăn chặn một cuộc ẩu đả với thân hình của tôi là một hành động liều lĩnh.

“Cô có ổn không, Quân? Cô hơi bất cẩn mà đến gần rồi.”

“Xin lỗi.”

Nhưng than thở về thiếu sót của bản thân cũng chẳng có ích gì.

Nếu tôi không thể giải quyết được vấn đề này về mặt thể chất, tôi nên để cấp dưới giải quyết.

“Ai đó làm ơn gọi Hạ sĩ Maeve được không? Tôi nghĩ anh ấy có thể ngăn chặn cuộc chiến.”

“Không, đó là lý do tại sao chúng ta nên gọi cho Đại đội Trưởng. Đây là cuộc chiến giữa các trung đội trưởng, nên cần phải có người ở cấp cao hơn giải quyết.”

“Không cần thiết. Tôi là Đại đội Trưởng.”

Tôi cho họ xem phù hiệu của tôi để thể hiện tôi là sĩ quan cấp cao hơn.

“Huh…?”

Gương mặt của người lính cứng đờ vì kinh nhiên.

Sau đó, tôi biết rằng quân hàm thiếu úy đã bị che khuất bởi băng đeo tay Chữ thập đỏ, khiến cho việc nhìn thấy trở nên khó khăn.

“Này hai người, vừa rồi là Đại đội Trưởng đẩy hai người ra đấy!”

“Cái gì?”

Nghe thấy tiếng hét của người lính, hai người dừng đánh nhau.

Với vẻ mặt vô cảm, tôi kéo phù hiệu cấp bậc của mình lên để cho rõ.

Tôi hiểu rồi. Tôi nên khẳng định quyền hạn của mình ngay từ đầu.

“Nhìn vị Đại đội Trưởng kìa, cô ấy đang khóc vì bị đánh trúng!”

“Trông cô ấy như đang đau đớn lắm.”

“Nhưng thực ra tôi không khóc đâu.”

Vì tôi bị đánh gần ống dẫn nước mắt nên phản ứng sinh lý là nguyên nhân gây ra nước mắt.

Chắc chắn không phải vì tôi khóc.

“Cái gì? Cô gái đó không phải là quân y được cử đến đại đội này sao?”

“Đây có phải là trò đùa không?”

“Tôi nghe nói vị Đại đội Trưởng còn khá trẻ… nhưng là con gái?”

“Cô ta còn quá nhỏ phải không? Như vậy có ổn không?”

Có tiếng thì thầm lo lắng giữa những người lính xung quanh.

Ngay cả sau khi tôi cho họ xem cấp hiệu, họ vẫn tỏ ra nghi ngờ về việc tôi là Đại đội Trưởng.

“Cô thực sự là Đại đội Trưởng ạ?”

“Đúng vậy.”

“Làm sao một cô gái trẻ trở thành đại đội trưởng được…?”

“Thì đó là một câu truyện dài.”

Hai người đó ngừng đánh nhau và nhìn chằm chằm vào tôi.

…Phản ứng của họ có vẻ không mấy thuận lợi.

Tôi cảm thấy bối rối và ngờ vực.

“Không nghi ngờ gì hết, tôi là đại đội trưởng.”

“Được rồi…”

“Chuyện cãi nhau này sẽ giải quyết sau. Hai người hãy đến lều của tôi sau lễ nhập ngũ.”

“…Đã hiểu.”

Khi nói điều này, tôi đặt tay lên má phải để chữa lành vết thương.

Tôi nên xử lý thế nào với người lính đã thú nhận là không tuân lệnh?

Theo quy định của quân đội… đào ngũ trước mặt kẻ thù sẽ bị trừng phạt bằng cái chết.

Tuy nhiên, tôi nghi ngờ Austin có đủ khả năng để hành quyết một người sống sót từ Chiến tuyến Phía Tây.

Bây giờ, tôi sẽ cảnh cáo anh ta nghiêm khắc và chờ đợi phán quyết từ cấp trên.

“[Heal]”

“Oh, cô thực sự là quân y à?”

“Đúng vậy, tôi từng làm việc như một quân y. Vì một số lý do, tôi được phân công vào vị trí này, nơi tôi sẽ chịu trách nhiệm chỉ huy tất cả các anh.”

“Một quân y trở thành chỉ huy bộ binh? Thật bất thường…”

Người chỉ huy trung đội với vẻ mặt nghiêm nghị chào và tiếp tục nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

Điều này cũng dễ hiểu. Đây thực sự là một động thái nhân sự bất thường nếu bạn suy nghĩ một cách bình thường.

“Gần đây, tôi tình cờ đạt được một số thành tựu quân sự. Theo nguyên tắc thưởng phạt, tôi được thăng chức.”

“Ồ? Thiếu úy đã đạt được những thành tựu quân sự nào? Nếu không phiền, cô có thể kể cho chúng tôi nghe được không?”

“Được. Tôi ở phía sau kẻ địch đã phát động cuộc tấn công bất ngờ, nên tôi đã đe dọa chúng. Chỉ là ‘may mắn’ thôi.”

“May mắn?”

“…Khoan đã! Cô có phải là quân y từng ở đơn vị của Thiếu tá Verdi không?”

“Hả? Ừm, đúng là trước đây tôi từng là thành viên của Đại đội Verdi.”

“Ngay cả trong sự kiện Ma thuật Verdi đó sao?”

“Ừm, đúng vậy.”

Một trong những người chứng kiến đã rất phấn khích và chạy về phía tôi.

Khi tôi đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra và nhìn xung quanh trong sự bối rối…

“Tôi biết mà!! Có phải cô là ‘Lucky Carry’ không?”

“Đúng vậy, cô ấy chính là Lucky Carry!”

“Cô ấy thực sự tồn tại!”

“Đúng như những câu chuyện kể, một quân y giống búp bê.”

Xung quanh bỗng trở nên náo nhiệt.

Cái tên “Lucky Carry” được hô vang và tiếng reo hò vang dội.

“Vậy, Thiếu úy Touri, cô đang làm gì vậy?”

“Một sự kiện bắt tay.”

Thật bất ngờ.

Tôi không bao giờ nghĩ rằng tin đồn về “Lucky Carry” lại vang xa đến thế.

“Thiếu úy! Lại đây nào!”

“Được rồi.”

Ngay khi biết tôi là Lucky Carry, một đám lính đã lao về phía tôi, gần như đè bẹp tôi.

Liệu Lucky Carry tôi đây có thực sự nổi tiếng đến thế không?

“Cảm ơn cô rất nhiều!”

“Người tiếp theo, xin mời.”

“Cảm ơn cô rất nhiều, thưa Chỉ huy! Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi có thể xoa đầu cô được không?”

“Ừ, chắc chắn rồi.”

Mọi người xúm lại xung quanh, cố gắng chạm vào tôi hoặc xoa tóc tôi, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn.

Cảm thấy mình có thể bị đè bẹp, tôi ra lệnh cho mọi người xếp hàng theo thứ tự.

Một hàng dài nhanh chóng xuất hiện.

“Chỉ huy Touri. Tôi muốn bỏ nó vào một lá bùa hộ mệnh. Tôi có thể xin một sợi tóc của cô làm bùa may mắn được không?”

“Ừm, tôi không thực sự thoải mái với điều đó…”

“Chỉ huy Touri, tôi có thể được phép ôm cô một cái không?”

“Tôi xin lỗi, nhưng không được phép ôm.”

Giống như sự kiện bắt tay thần tượng vậy.

Tôi không nghĩ mình có nhiều may mắn đến vậy để cho đi.

“Đây có phải là hình ảnh mà anh nghĩ một sĩ quan chỉ huy nên có không?”

“Tôi không nghĩ vậy…”

Trung sĩ Gavel nhìn tôi và những người lính xếp hàng với vẻ kinh ngạc đến khó tin.

Vâng, tôi đoán đó là phản ứng mà bạn sẽ nhận được nếu một vị Đại đội Trưởng đi xung quanh chào hỏi và tổ chức một sự kiện bắt tay.

Chỉ là…

“Không có đại đội nào may mắn như đại đội này.”

“Thật khó để không có động lực khi anh được nữ thần may mắn dẫn dắt.”

“Hoan hô vị chỉ huy đáng yêu!”

Tinh thần của đơn vị rất cao, mặc dù không như tôi mong đợi.

Vì vậy, tôi nghĩ tôi cũng có thể để mọi chuyện đi theo hướng này.

“Chúng ta là Đại đội May mắn.”

“Tôi cảm thấy an toàn khi cô ấy dẫn đầu.”

Sự cuồng nhiệt của những người lính giống như một tôn giáo, khiến tôi có chút bất an.

Nhưng chắc chắn đây vẫn là tình huống tốt hơn nhiều so với việc bị coi thường và không được lắng nghe vì tuổi tác của tôi.

“Tại sao cô ấy có thể xoay xở mọi việc tốt hơn tôi…?”

“…”

Trung sĩ Gavel tỏ ra chán nản khi nhìn những người lính.

-------------------

Dưới sự dẫn dắt của thánh hút Luck, biết đại đội này sẽ đi về đâu chưa?