TS Medic's Battlefield Diary

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 19

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 25

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 116

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 21

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

142 1222

Arc 7 - Chiến tranh biên giới Flamel - Chương 123

Quân hàm hiện tại của tôi đang cực kì cao bởi thói quen xấu của Trung tá Renvel.

“Ah, vậy Touri là Chuẩn úy, đúng không?”

“Có vẻ vậy.”

Trung sĩ Gavel thay đổi thái độ ngay lập tức và bắt đầu dùng ngôn từ lịch sự hơn, mặc dù trông anh ấy không quen với nó.

Vai trò của trúng tôi vừa được đảo ngược, tạo ra một bầu không khí khó xử.

“Vâng, đây là đường dẫn đến bộ Y tế.”

“Cảm ơn, Trung sĩ Gavel.”

Bộ y tế được dựng trên một đồng bằng gần trụ sở. Các hàng lều trại quân đội màu trắng quen thuộc.

“À. Chuẩn úy Touri khá là được, ừm, Thiếu tá Verdi, ưu ái, đúng không?”

“Thật vinh dự khi được nói điều này, nhưng Thiếu tá Verdi đã để mắt tới tôi kể từ khi tôi còn là tân binh.” 

“Thật đáng ghen tị…”

Lúc này, vẻ mặt của Trung sĩ Gavel có vẻ hơi khó chịu.

…Có lẽ là do ghen tị.

“Đây rồi, bộ y tế. Thôi, tôi xin phép cáo từ.” 

“Hiểu rồi. Cảm ơn anh đã chỉ dẫn tôi, Trung sĩ Gavel.”

Trung sĩ Gavel chào ngắn gọn rồi nhanh chóng rời đi. Có lẽ tôi cần phải để ý tới anh ấy sau.

“…”

Những chiếc lều của bộ y tế mà lâu rồi tôi không thấy trông giống hệt như ở Mặt trận phía Tây.

Những nhân viên y tế với bộ đồng phục đẫm máu đang ba chân bốn cẳng chạy chữa, và những người lính đau đớn rên rỉ nằm la liệt trên chiếu.

Mùi thuốc khử trùng nồng nặc, mùi đất thấm máu người thương binh hòa lẫn với mùi hôi thối của máu và thịt thối rữa.

Tôi một lần nữa nhận ra mình đã quay trở lại chiến trường.

“Trung sĩ Quân y trưởng Dollman hiện có cuộc họp quan trọng, cô có thể đợi một lát không?”

"Được."

Tôi được dẫn đến một chiếc lều nhỏ sau khi nói với quân nhân gần đó cấp bậc của tôi và yêu cầu gặp ông Dollman.

Bên trong lều, có những khẩu súng trường OST-1 cũ nằm rải rác trên sàn và kha khá huy chương được trưng bày.

Đây có phải là lều của ông Dollman không?

“Vậy là ông Dollman đã được thăng chức lên Trung sĩ Quân y trưởng?” 

"Vâng."

Ông Dollman đã được thăng chức lên Trung sĩ Quân y trưởng.

Nếu mọi việc vẫn như trước, ông Dollman sẽ trở thành Phó giám đốc, chỉ sau Reitalyu.

“Ừm, ai là người đứng đầu sở y tế hiện tại?”

“Đây là Thiếu úy Reitalyu.”

“Cảm ơn, tôi hiểu rồi.”

Reitalyu vẫn là trưởng bộ y tế.

Tôi nghĩ cô ấy từng là Sĩ quan Quân y, nhưng có vẻ như bây giờ cô ấy là Thiếu úy.

“Được rồi, xin hãy đợi một lát, Chuẩn úy Touri.”

"Đã hiểu"

Nhân tiện, vị trí Giám đốc Y tế thường do những người có cấp bậc Thiếu úy hoặc Trung úy đảm nhiệm. Giám đốc Y tế Gale là Thiếu úy.

Với tiền lệ đó, Reitalyu đã được thăng hàm Thiếu úy vào năm ngoái.

Nhân sự bộ y tế không thực sự ăn mừng khi được thăng chức.

Khi cấp bậc của họ tăng lên, lượng giấy tờ phải xử lý cũng tăng lên đáng kể và sự tự do của họ giảm đi.

Reitalyu, người rất yêu đàn ông, có vẻ đã rất nản lòng khi nghe tin mình được thăng chức.

“Trung sĩ quân y Dollman sẽ quay lại sau vài phút nữa.” 

“Đã hiểu.”

Tôi tự hỏi ông Dollman sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy tôi.

Chúng tôi chỉ làm việc cùng nhau trong vài tháng.

Tôi không nghĩ ông đã quên tôi, nhưng tôi không nghĩ ông ấy sẽ quá xúc động đến mức ôm tôi.

Có lẽ đây sẽ là một cuộc hội ngộ bình tĩnh và nghiêm túc.

“Touri!! Em còn sống!! Chị vui quá!!” 

“Hử.”

Tôi được ôm chặt trong cơn bùng nổ cảm xúc.

"Em có vài vết sẹo rồi! Sabbath khắc nghiệt đúng không, nhưng em đã sống sót!" 

“Đã lâu rồi không gặp, Reitalyu.” 

“Chị rất đau lòng khi nghe tin em tình nguyện tham gia đơn vị nghi binh!! Đừng bao giờ làm vậy nữa!”

Sau khi chờ ông Dollman trong vài phút:

Cuối cùng, một bóng người xuất hiện ở cửa lều, tôi nghĩ đó là ông Dollman, nhưng thực ra là một bóng người quen thuộc, gợi cảm.

Hiện tại, người đứng đầu bộ y tế là Reitalyu, nghe đâu rất nổi tiếng.

“Ồ, cháu đã trở về khỏe mạnh.” 

“Trung sĩ Quân y trưởng Dollman, đã lâu rồi không gặp.” 

“Đã lâu rồi tôi mới nghe được một câu chuyện thú vị như vậy. Tôi rất kinh ngạc khi thấy cháu sống sót qua tình huống đó.”

Ông Dollman vừa có cuộc họp với Reitalyu.

Khi Reitalyu nghe tin tôi đã sống sót, cô ấy đã rất vui mừng đến nỗi đến gặp tôi ngay lập tức.

“Touri. Theo tài liệu của Thiếu tá Verdi, em có cấp bậc cao hơn chị, nhưng chị sẽ tiếp tục phụ trách Cục Y tế Trung ương.”

“Vâng, xin hãy làm vậy.”

“Chị được lệnh phải đối xử với em như một quân y bình thường nhất có thể. …Điều đó cũng sẽ tốt hơn cho em.”

Mặc dù đã được thăng chức, có vẻ như tôi vẫn sẽ làm việc dưới quyền ông Dollman.

Tôi nhẹ nhõm khi biết mình sẽ không bị giao thêm việc.

“Xin hãy tiếp tục hướng dẫn em.” 

“Được thôi, Chuẩn úy.”

Tôi chỉ được thăng quân hàm nhờ thói quen xấu của Trung tá Renvel.

Tôi chưa làm gì để trở thành một quân y xuất sắc.

Tôi sẽ tiếp tục học hỏi từ mọi người trong bộ y tế.

“Ồ, và còn một người nữa mà tôi muốn cháu gặp.”

“Ai?” 

“Này, Takuma.”

Ông Dollman gọi ai đó bên ngoài lều, và ngay sau đó, một người đàn ông to lớn có râu lịch lãm bước vào.

Tôi biết rất rõ người đàn ông dịu dàng, quyến rũ như gấu đó.

“Cháu còn nhớ ta không, Anh hùng Nhí?”

“Là bác đấy à, bác Kuma? Lâu rồi không gặp.” 

“Đã lâu rồi không gặp.”

Chính Takuma, một huyền thoại sống của cộng đồng y khoa Austin, đã ở lại thành phố trong cuộc rút lui Marshdale và thành lập bộ y tế tiền tuyến.

“Cháu không nghĩ có thể gặp lại bác. Tại sao bác lại ở đây, tiền tuyến?” 

“À, ta được gọi đến đây vì một số chuyện vặt vãnh. Ta rất vui khi thấy cháu khỏe mạnh.”

Bác Kuma trông gầy hơn trước một chút.

Bác từng là một người đàn ông đầy đặn, vạm vỡ, nhưng bây giờ trông bác nghiêng về phía mũm mĩm nhiều hơn.

"Chiến tranh sẽ sớm kết thúc thôi. Xin hãy cho chúng ta mượn sức mạnh thêm một chút nữa." 

“Tất nhiên, cháu sẽ tận tụy làm việc.”

Thật ngạc nhiên khi ba nhân vật nổi tiếng của Bộ Y tế Quân đội Austin đã đến chúc mừng tôi vì đã sống sót.

Đây là một cuộc tụ họp ấn tượng. Ba người này đang thảo luận điều gì đó quan trọng phải không?

“Được rồi, ta còn có và người khác muốn nói chuyện, nên ta xin phép đi trước.” 

“Vâng, cảm ơn anh đã dành thời gian.” 

“Reitalyu, Dollman, giải quyết chuyện đó đi.” 

“…Vâng, tôi hiểu rồi.”

Sau khi bắt tay tôi, ông Kuma để lại cho tôi vài lời khó hiểu.

Ông Dollman im lặng tiễn anh ta đi, trong khi Reitalyu vẫy tay tạm biệt.

Ừm…?

“Reitalyu, có chuyện gì vậy?”

“Hả, chị á?”

“Không, ừm, không phải chị vừa trừng mắt với bác Kuma sao?”

“K-Không, không đời nào! Em đang nói gì thế, Touri!”

Tuy nhiên, tôi không thể không nhận thấy rằng đôi mắt của Reitalyu trông có vẻ hơi đáng sợ khi cô ấy nhìn ông Kuma.

Có vấn đề gì không?

"Trời ạ, em nói gì mà kỳ cục quá. Chị có nên ôm em không?"

“Reitalyu, cô nên sớm quay lại công việc của mình. Tôi cần giới thiệu Touri với mọi người.”

“…Được rồi. Gặp lại sau nhé, Touri.”

Mặc dù tò mò về thái độ của Reitalyu, nhưng tôi không có ý định tìm hiểu thêm.

Tôi cúi đầu và chia tay Reitalyu.

***

“Này, mọi người, để tôi giới thiệu quân y mới này. Nhiều người trong số các bạn có thể nhận ra cô ấy… Này, chào họ tử tế nhé.”

“Xin chào mọi người. Đã lâu rồi không gặp. Tôi là Chuẩn úy Y khoa Touri Lowe.”

Khi tôi bước vào lều bệnh viện dã chiến, quang cảnh vẫn hỗn loạn như thường lệ. 

Những bệnh nhân đang bên bờ vực cái chết xếp thành hàng, và việc chăm sóc đặc biệt được tiến hành ở khắp mọi nơi.

Rất ít người thực sự chú ý tới phần giới thiệu của tôi.

“Một quân y mới à! Cô có tay nghề cao thế nào? Cô có bao nhiêu năm kinh nghiệm?”

“Tôi đã ở trong quân đội được khoảng hai năm. Tôi đã sử dụng [Heal] bảy lần liên tiếp.”

“Không tệ! Giúp tôi một tay!”

Một nhân viên y tế gần đó đã ngay lập tức yêu cầu hỗ trợ, vì vậy sau khi xác nhận với ông Dollman, tôi đã bắt đầu thủ tục ngay lập tức.

Tôi không nhận ra quân y này; có lẽ họ được triệu tập sau khi tôi rời đi.

“Tôi đang quá tải vì điều trị cổ họng, vì vậy hãy xử lý các mũi khâu ở bụng. Các cơ quan không bị tổn thương quá nhiều, vì vậy chỉ cần cắt và làm sạch vết rách.”

“… Ruột bị vỡ.”

“Đó chỉ là vết thương nhỏ thôi, cô không xử lý được sao?”

“Được, tôi có thể.”

Cách nói cộc lốc này gợi lại những ký ức đẹp. Hầu hết mọi người trở nên cáu kỉnh sau khi thức trắng đêm.

Có lẽ anh ấy không ngủ được nhiều.

“Cô làm quá tỉ mỉ và chậm chạp! Đây là cuộc đua với thời gian; hoàn thành thật nhanh, bất kể khó khăn.”

“Đã hiểu.”

Mọi chuyện cứ thế này ngay từ đầu, tôi tự hỏi khi nào mình mới có cơ hội được nghỉ ngơi.

***

“Chuẩn úy Quân y?! Cấp bậc khá cao đấy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Nói một cách đơn giản, đó là thông qua các mối quan hệ.”

“Cô đúng là một người trung thực.”

Sau khi ngay lập tức thực hiện trải qua ba ca phẫu thuật liên tiếp, tôi được yêu cầu chào hỏi trưởng khoa.

Hôm nay vừa có một trận chiến và có rất nhiều bệnh nhân nguy kịch.

“Đừng lo lắng về cấp bậc của tôi. Cứ coi tôi như một tân quân y là được.”

“Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẽ tuân lệnh. Dù sao thì đó cũng là mệnh lệnh của cấp trên.”

"Phải."

Vai trò của bộ y tế ở Austin rất quan trọng. 

Với số lượng quân ít ỏi, điều quan trọng là phải có càng nhiều người trở lại tiền tuyến càng tốt.

Vì thế, Trung tá Renvel đã tập hợp các bác sĩ từ khắp cả nước và tổ chức lại bộ y tế.

Nhờ đó, quy mô của bộ y tế đã lớn hơn nhiều tôi từng biết, và có nhiều gương mặt mới mà tôi không nhận ra.

Bộ y tế đang trở lại quy mô như thời kỳ Mặt trận phía Tây.

“Đây rồi. Trưởng khoa, có tân binh mới đến.”

“Ồ, người mới à?”

Thật tốt khi quy mô của bộ y tế đã mở rộng, nhưng tôi hơi lo lắng khi làm việc với những người lạ.

Vì vậy, tôi đã yêu cầu được phân công vào phòng của ông Dollman.

Người được đề cập đến là—

“…Ể, sếp nhỏ?”

“Xin chào, đã lâu rồi không gặp, Cale.”

“À, xin chào…”

Một gương mặt quen thuộc từ Marshdale, vẫn tiếp tục làm việc với tôi ở bộ y tế, đồng chí Cale của tôi.

Anh ấy có lẽ là người đồng chí gắn bó lâu nhất với tôi kể từ khi nhập ngũ.

“Khoan đã, cái gì cơ?!”

“Xin chào, Cale. Em được phân công đến bệnh viện này từ hôm nay. Đã lâu rồi.”

“Khoan đã, cái quái gì thế.”

Khi tôi gặp lại Cale sau một thời gian dài, anh ấy đã được thăng chức lên vị trí Trưởng khoa của bệnh viện.

Sau khi tôi (được cho là) hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, anh ấy đã tiếp quản trung đội quân y và tiếp tục phục vụ trong quân đội.

Nghe nói rằng anh cũng đã đi cùng quân đội tiền tuyến trong các trận chiến chống lại Flamel, dũng cảm giúp đỡ đồng minh của mình.

Những thành tựu của anh được đánh giá cao đến mức anh được giao trách nhiệm quản lý bệnh viện với tư cách là trưởng khoa.

“Đây có phải là ảo giác không? Tôi có đang mơ không? Tôi có uống quá nhiều Elixir không?”

“Em là người thật. Anh có muốn bắt tay em không?”

“À, đúng rồi. …Có thật là em không?”

Cale sững sờ một lúc khi nhìn thấy tôi. Anh ấy phản ứng như thể vừa nhìn thấy ma.

“Sếp, anh biết cô ấy à?”

“Đúng vậy, Cale và tôi đã là đồng chí trong một thời gian dài.”

Anh ấy sửng sốt, nghẹn lời và nắm chặt tay lại.

Sau vài giây im lặng nhìn vào mặt tôi, anh ấy run rẩy và quỳ xuống, nói:

“Anh hiểu rồi… thì ra em vẫn còn sống, Sếp nhỏ à…”

Anh ta lẩm bẩm điều đó và bắt đầu nức nở với tiếng rên rỉ trong mũi.

Tôi còn không có cơ hội từ biệt Cale trong Trận chiến Phương Bắc.

Mặc dù đã mắng tôi để không xem nhẹ mạng sống của tôi, tôi vẫn tham gia vào đơn vị nghi binh.

Cale chắc hẳn đã cảm thấy bị phản bội.

“Cale, em xin lỗi vì hành động mạo hiểm của em, và lãng phí mạng sống.”

“Không, anh chỉ vui mừng vì em còn sống thôi, Sếp nhỏ ạ… Đây thực sự không phải giấc mơ, nhỉ.”

Chắc hẳn anh ấy đã rất đau đớn vì tôi đã tham gia vào đội nghi binh.

Lúc đó, tôi chọn từ bỏ vai trò là cấp trên anh ấy, và chết bên cạnh Rodri.

Tôi cảm thấy như mình đã làm một việc rất tồi tệ.

“Ồ, vậy là câu truyện “nữ quân y nhỏ tuổi bị bỏ mặc đến chết” mà anh dùng để tán tỉnh thực ra là nói về cô à, Chuẩn úy Touri?”

“Câu truyện tán tỉnh? Anh nói cái gì vậy?”

“N-Này, đùng nói những điều không cần thiết chứ!”

Khi đang xin lỗi Cale, một câu chuyện gây tò mò vọt ra khỏi miệng một quân y trẻ.

Câu chuyện tán tỉnh gì vậy?

“Anh chàng này luôn nói về cô khi chè chén. ‘Nếu tôi can đảm hơn một chút nữa thôi, cô gái chân thành ấy sẽ không phải chết…’ và luôn tỏ ra cực kì ủ rũ để tán tỉnh phụ nữ. Anh ta khá giỏi trong việc bịa chuyện, vì vậy những người phụ nữ cuối cùng sẽ cảm thấy ‘Tôi sẽ an ủi bạn.’”

“Không! Không phải để tán tỉnh! Tôi chỉ nói ra sự buồn bực của tôi vì nó vẫn lưu sẹo trong trái tim tôi.”

“Nhưng anh đã dùng nó để có được nhiều phụ nữ. Cathy này, Berene này, và, à, có phải cả Reitalyu nữa không?”

"Tôi sẽ không động đến con quỷ đó đâu! Nếu tôi tán tỉnh những người phụ nữ khác, cô ta sẽ xông vào và chiếm lấy tôi mà không cần xin phép."

Anh mà thực sự không tán tỉnh phụ nữ sao?

“Không phải vậy. Đây là hiểu lầm thôi, Sếp nhỏ! Anh thực sự không có ý định lợi dụng em để tán tỉnh phụ nữ! Anh thề có Chúa!”

“Ừm. Ờ, em không thực sự quan tâm anh sử dụng em như thế nào.”

“Tôi cứ nghĩ chắc chắn đó chỉ là câu chuyện do Sếp bịa ra thôi, nhưng hóa ra là thật. Theo lời Sếp, anh tình nguyện làm mồi nhử để đuổi theo người yêu và cuối cùng mất mạng.”

Vâng, xét đến bản chất của Cale, thì đây hẳn là một vết thương to lớn cứa vào tim.

Rốt cuộc, anh ấy lo lắng mình sẽ là người duy nhất trốn thoát khỏi Marshdale, nên anh ấy đã tình nguyện gia nhập trung đội của tôi, lực lượng tiên phong.

“Không phải vì em đang theo đuổi người yêu… Anh ấy là chồng em.”

“Hả?”

“Chúng em đã kết hôn ngay trước khi anh ấy mất. Họ của em đã thay đổi và em lấy tên là Touri Lowe. Xin hãy chăm sóc em một lần nữa.”

“Ồ, anh hiểu rồi. Có thể đây là cách diễn đạt hơi kỳ cục, nhưng anh mừng cho em, Sếp nhỏ.”

“Vâng.”

Tôi sẽ không bận tâm đến việc trở thành một câu chuyện tán tỉnh.

Không phải là tôi không nghĩ tới chuyện đó, nhưng tôi biết Cale là người tốt bụng và đáng tin cậy.

“…Ồ, vậy là câu truyện đó có thật à?”

“Làm ơn đừng nói về chuyện đó trước mặt em ấy nữa; nó nhạy cảm lắm.”

“À, xin lỗi. Tôi hiểu rồi, đó không chỉ là sự cường điệu.”

Điểm yếu của Cale với người khác giới là một phần con người anh ta.

Tôi một lần nữa nhận ra rằng cuối cùng tôi đã trở lại Bộ Y tế của Quân đội Austin.

Vì vậy, tôi tiếp tục làm quân y trong Quân đội Austin.

Tuy nhiên, thay vì được giao một vị trí quản lý như một trung đội trưởng, tôi được đối xử như một quân thông thường.

Hiện tại, bộ y tế đã có đủ nhân sự nên không cần phải đưa một cô gái trẻ như tôi vào vị trí quản lý nữa.

Điều này là nhờ lòng tốt của Verdi.

Anh ấy rất chu đáo và không muốn làm phiền tôi bằng bất kỳ khó khăn không cần thiết nào.

Vì không có cách dễ dàng nào để hạ cấp bậc mà không có lý do, nên ông ấy quyết định coi cấp bậc Chuẩn úy Quân y của tôi là một cuộc bổ nhiệm tạm thời trong thời chiến và sẽ điều chỉnh thành cấp bậc phù hợp hơn sau khi các thủ tục hoàn tất.

Bổ nhiệm thời chiến về cơ bản là hệ thống nâng bậc quân hàm tạm thời trong thời chiến do thiếu hụt nhân sự.

Nếu bạn đạt được những kết quả đáng chú ý, cấp bậc thường được công nhận ngay cả sau chiến tranh. Tuy nhiên, cấp bậc Chuẩn úy Quân y được trao cho tôi có vẻ hơi cao.

Sau khi hoàn tất các thủ tục, tôi có lẽ sẽ thành Trung sĩ Quân y.

Tất nhiên, tôi không phàn nàn gì về việc giáng chức này. Thực ra, tôi cảm thấy nó vẫn có thể hơi cao.

Tôi chỉ là một quân y năm thứ hai.

Quân hàm cao quá mức cần thiết có thể gây ra sự bất hòa và ảnh hưởng tiêu cực đến các mối quan hệ.

Tôi thấy không thoải mái khi bắt những người có quân hàm thấp hơn nói chuyện lịch sự với mình.

Vì vậy, tôi đã chủ động yêu cầu được đối xử như một bác sĩ trẻ.

“Được rồi, cho dù bị giáng cấp thì Sếp nhỏ vẫn có quân hàm cao hơn anh.”

“Em đoán đây chỉ là vấn đề thời gian phục vụ trong quân đội của chúng ta thôi, nên hãy tha thứ cho em nhé.”

“Không, anh không có gì phàn nàn. Em đã là sĩ quan cấp trên của anh trong một thời gian dài. Tôi trông cậy vào em trong tương lai, Sếp nhỏ.”

Và vì thế, tôi đã chuẩn bị để trải qua trận chiến xâm lược bi thảm sắp tới ở phía sau với tư cách là một quân y.

Tôi sẽ đóng quân ở hậu phương Quân đội Austin, dành phần còn lại của cuộc chiến mà không tham gia vào việc giết chóc.

…Trong khi vẫn nhắm mắt trước thảm kịch sắp xảy ra.

“Chuẩn úy Touri, có tin nhắn từ Thiếu tá Verdi.”

“Vâng, cảm ơn cô vì đã làm việc chăm chỉ.”

Tối hôm đó.

Đúng như tôi đã nghe, tôi nhận được tin nhắn từ Verdi.

Điều ngạc nhiên là người đưa tin lại là một cô gái trẻ trạc tuổi tôi.

“Một nữ binh sĩ?”

“Tôi nghe nói cô là phụ nữ nên được chọn làm người đưa tin.”

"Tôi hiểu rồi."

Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy điều gì đó bất thường, nhưng ngày nay, nữ quân nhân không còn là chuyện hiếm nữa.

Do thiếu hụt nhân sự, chế độ nghĩa vụ quân sự hiện bao gồm cả nam và nữ. Kết quả là, chiến đấu tiền tuyến được giao cho nam giới, trong khi các vai trò hỗ trợ như truyền tin thường do phụ nữ đảm nhiệm.

“Đây là yêu cầu được phục hồi chức vụ của cô, và đây là yêu cầu hủy đóng băng tài khoản của cô sau khi anh hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, và đây là các tài liệu liên quan đến cấp bậc của cô—”

Nữ nhân viên truyền tin đã giải thích các tài liệu cho tôi một cách hiệu quả.

Mặc dù cô ấy trông cùng tuổi với tôi nhưng lại mang đến ấn tượng rất trưởng thành.

“Cô có thắc mắc gì về tài liệu không?”

“Không, cảm ơn vì đã giải thích rõ ràng.”

“Thật vui khi được nghe điều đó.”

Có khá nhiều giấy tờ. Verdi bảo tôi hoàn thành nhanh chóng, nên tôi phải bắt đầu ngay hôm nay.

“Đó là tất cả yêu cầu phải không?”

“Không, cuối cùng, xin hãy nhận lấy. Đây là vật dụng cá nhân của cô mà Thiếu tá Verdi đã giữ.”

“Vật dụng cá nhân của tôi? …Đây là!”

Cuối cùng, nhân viên truyền thông đưa cho tôi một chiếc hộp gỗ.

Người ta nói với tôi rằng đó là kỷ vật của một người thân đã khuất, nên tôi nghĩ có thể đó là thẻ bài quân nhân hoặc thứ gì đó tương tự, nhưng…

“…Một con búp bê cáo.”

Đó là món quà mà Rodri quá cố tặng tôi – một con búp bê cáo mà anh đã mua ở Marshdale.

“Có vẻ hơi đáng sợ phải không?”

“Đúng vậy, nhưng đó là kho báu của tôi.”

Tôi khá lo lắng về việc mất con búp bê này khi tôi lưu lạc đến Sabbath sau Trận chiến Phương Bắc.

Tôi đã nghĩ rằng nó đã bị thất lạc trong ngọn lửa chiến tranh, nhưng…

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Verdi thực sự sẽ giữ lại nó.

“Xin hãy chuyển lời cảm ơn của tôi tới Thiếu tá Verdi… Nói với anh ấy rằng tôi thực sự hạnh phúc từ tận đáy lòng mình.”

“Đã hiểu.”

Tôi quên mất bản thân mình và ôm chặt con búp bê, lặng lẽ rơi những giọt nước mắt.

Tôi nhớ ngày mà tôi cảm thấy mình sắp tan vỡ, anh ấy đã nói với tôi, "Ôm con búp bê này và ngủ đi."

Con búp bê này chứa đầy những kỷ niệm về Rodri, một người thô lỗ và cộc cằn, nhưng lại rất quan tâm đến bạn bè.

“…Có vẻ như cô khá gắn bó với nó.”

"Thực vậy."

Nữ nhân viên truyền thông nhìn tôi với vẻ mặt bối rối khi tôi đột nhiên ôm con búp bê.

…Đó không phải là điều tôi nên làm trước mặt người khác.

“Cảm ơn vì đã đưa tôi báu vật này.”

“Không, đó là trách nhiệm của tôi.”

Tôi cảm ơn nhân viên truyền thông, cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

Cô ấy vẫn vô cảm, nhìn chằm chằm vào tôi mà không hề cử động.

“Ừm, xin lỗi…”

“Còn có chuyện gì nữa không?”

“Tôi muốn nghe suy nghĩ của anh về một điều.”

Một câu hỏi đột nhiên hiện lên trong đầu.

Người sĩ quan truyền thông này trông rất trẻ.

Có lẽ cô ấy vừa mới bị bắt đi lính và là tân binh.

“Tôi nghe nói chúng ta sẽ tấn công Flamel và nhắm vào nhà dân.”

“Vâng, tôi cũng nghe như vậy.”

“…Cô cảm thấy thế nào về điều đó?”

Cô ấy cảm thấy thế nào khi tấn công thường dân của kẻ thù?

Cô ấy có căm ghét Quân đội Austin không?

Tôi muốn hỏi cô ấy điều đó.

Có lẽ những trải nghiệm của tôi ở Josegrad đã để lại cho tôi một chấn thương về các vụ thảm sát.

“Tôi cảm thấy thế nào?”

"Đúng."

“Tôi không chắc cô có ý gì, nhưng nếu tôi phải trả lời thì—”

Tôi nghĩ rằng cô ấy, chỉ là một thường dân, có thể cho tôi câu trả lời mà tôi đang tìm kiếm.

Tôi cảm thấy cô ấy có thể thông cảm với sự tàn ác khi giết hại những người không có khả năng chiến đấu.

“Sẽ rất phấn khích khi thời điểm đó cuối cùng cũng đã đến.”

Người lính trẻ mỉm cười trước câu hỏi của tôi, khóe miệng cô cong lên vì thích thú.

“Đã một năm trôi qua kể từ khi bọn họ bắt đầu xâm lược. Cuối cùng, chúng ta có thể dạy cho bọn họ một bài học.”

“…”

“Cười, chế giễu, như chơi nhạc cụ. Tôi vẫn không thể quên cảnh lính Flamel hành hạ và giết chết gia đình tôi. Tôi muốn những người lính đó khiến người Flamel phải chịu đựng gấp trăm lần sự sỉ nhục đó, vì những đau khổ mà gia đình tôi phải chịu đựng, và giết họ một cách tàn nhẫn nhất có thể.”

Đây chính là câu trả lời cô ấy dành cho tôi.

Và đây chính là cảm giác mà hầu hết những người lính Austin đều có.

Những người lính Austin không ngần ngại thảm sát thường dân kẻ thù.

"Tôi hiểu rồi…"

“Đó có phải là điều cô muốn nghe không?”

“Vâng, đúng vậy.”

Cả phán quyết của chính phủ và cảm xúc của binh lính đều thống nhất theo hướng thảm sát toàn bộ Flamel.

Chính tôi là người khác biệt, nghĩ rằng thảm sát là sai trái.

“Cảm ơn cô, nhân viên truyền tin.”

“Vâng, cảm ơn cô. Giờ nghĩ lại thì tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân.”

Đây là cảm giác chung của người dân Austin hiện nay.

Sau tất cả những cơn thịnh nộ của Flamel, không đời nào họ chấp nhận lệnh ngừng bắn khi chiến thắng đã gần kề.

“Tôi tên là Lenalee. Tôi sẽ quay lại nếu có tin nhắn từ Thiếu tá Verdi.”

“Ồ, vâng, cảm ơn cô. Tôi mong được hợp tác với cô lần nữa trong tương lai, Lenalee.”

Mặc dù thất vọng với câu trả lời của cô ấy, tôi không thể hiện điều đó mà chỉ cảm ơn nhân viên truyền tin.

Cô ấy trở lại với thái độ vô cảm và chào tôi.

“Được rồi, tôi xin phép cáo lui”

Vào lúc đó, tôi sực nhớ ra.

Tôi nhận ra điều gì đó và tim tôi đập nhanh hơn.

“Đ-Đợi đã, Lenalee.”

“Còn có chuyện gì nữa không?”

Tôi thấy mình đang gọi cô gái trẻ.

Tôi cảm thấy như mình đã từng thấy biểu cảm dữ dội đó, ý định giết người bùng cháy trong cô anh ấy trước đây rồi.

Cô ấy công khai thể hiện sự hoang dã và niềm vui khi giết được kẻ thù.

Và lòng tốt ẩn sau sự căm ghét vì nhìn thấy người thân bị hành hạ.

“…Này, tôi có thể hỏi tên đầy đủ của cô không?”

"Của tôi?"

Đó thực ra chỉ là một cảm giác thôi.

Nhưng tôi cảm thấy đây là điều tôi thực sự cần phải hỏi.

Tôi nắm lấy vai cô gái và hỏi tên cô ấy một lần nữa.

“Lenalee Lowe.”

Khi cô quay lại, đôi mắt cô…

“Tôi là Binh nhì Lenalee Lowe. Xin chiếu cố.”

Giống hệt Rodri ở Mặt trận phía Tây.

------------------------------------------------------------------------

Touri cứ chối không nhận mình yêu Rodri cơ. Thế mà vẫn cứ nhận làm vợ người ta. Không nói thì có ai biết đâu =))