Vào thời điểm đó, chúng tôi đang ở một khu vực rừng rậm gần biên giới phía nam của Austin, gần Flamel.
Vì đây là chiến trường ác liệt chống lại Flamel nên thường dân đã di tản về hậu phương.
Những cây đổ và hố bom lớn trong rừng là minh chứng cho sự khốc liệt của cuộc chiến.
“Oh, kẻ thù đang xung phong phía chúng ta!”
“Đúng vậy, họ đang lao tới.”
“Tôi cho rằng khoảng hai phút nữa kẻ thù sẽ tiếp cận.”
Kẻ thù bứt tốc ra khỏi khu rừng, la hét và xung phong về phía chúng tôi.
Trung sĩ Gavel vô cùng hoảng loạn vì tình hình quá nguy hiểm, nhưng cấp dưới của ông vẫn giữ được bình tĩnh.
“…Cô có kế hoạch gì không, Quân y trưởng?”
“Bình thường thôi. Không cần gì đặc biệt cả.”
Tôi quan sát kẻ thù một lần nữa.
Nơi này nằm trong lãnh thổ Austin; ngay từ đầu, việc có lính địch ở đây đã rất kì lạ
Vậy tại sao bọn lính này lại phục kích trong lãnh thổ Austin?
Họ lẻn qua tiền tuyến mà không bị phát hiện để đột kích đơn vị vận chuyển chúng ta ư?
───Không. Chỉ cần nhìn quân địch cũng biết được lý do rồi.
“Đừng tự ý quyết định; tôi là chỉ huy ở đây! Rút khỏi đây mau!”
“Nhìn đi, Trung sĩ Gavel.”
“Nhìn cái gì!?”
Lý do có đại đội địch lại phục kích trong lòng Austin
Là…
“Có vẻ bọn chúng là tàn quân không kịp rút lui.”
“Cái gì?”
Ngay từ đầu, họ không có ý định xâm nhập vào lãnh thổ của Austin để tấn công bất ngờ.
Họ là một nhóm tàn quân và bị cô lập trong lãnh thổ của chúng tôi.
Trong số những kẻ thù đang tiến về phía chúng tôi, có rất nhiều binh lính bị thương, đầy máu và không được điều trị.
Hàng ngũ của họ rất hỗn loạn, thậm chí một số binh lính còn không có súng.
Họ tuyệt vọng lao về phía chúng tôi.
…Để sống sót.
“Có lẽ họ đã trốn trong lãnh thổ Austin sau khi bị đánh bại. Sau đó, họ tình cờ tìm thấy và tấn công đơn vị vận tải chúng ta.”
“Tôi hiểu rồi, vậy sao? Thật vậy, họ trong tình trạng rất tệ.”
“Trong tình trạng này, có lẽ họ không còn nhiều đạn dược nữa. Khá chắc là chúng ta sẽ chiến thắng.”
“…”
“Nếu bây giờ chúng ta bỏ chạy, chẳng phải sẽ tạo điều kiện cho kẻ địch bổ sung lực lượng sao?”
Kẻ thù đang tuyệt vọng.
Đúng hơn, kẻ thù ở trong tình thế cực kì vô vọng.
Cho dù có thua, chúng ta vẫn có thể yêu cầu tiếp viện, nhưng nếu kẻ địch thua, chúng chỉ còn cái chết.
“…Cô thật sự cho rằng chúng ta có thể thắng sao? Trốn trong rừng xong thì làm gì?”
“Chúng ta sẽ bắn họ cho đến khi tiến vào trong rừng. Chúng ta sẽ phục kích nếu họ truy đuổi vào trong rừng.”
“Thực sự có hiệu quả chứ?”
"Vâng."
Trong một khu rừng đầy chướng ngại và rậm rạp, tôi không nghĩ rằng có chiến thuật phòng thủ nào hiệu quả hơn du kích.
Có thể có viên đạn chì từ bất kì đâu bay đến là một nỗi sợ ghê gớm làm giảm nghiêm trọng tinh thần của phe tấn công, như những người lính trong Trận Josegrad.
“Nhưng… cấp dưới của tôi thuộc đơn vị vận chuyển, đúng không? Liệu họ có thể bắn súng?”
“Chúng tôi có thể bắn nếu được ra lệnh, nhưng đừng mong đợi chúng tôi làm tốt như bộ binh.”
“Thế là đủ rồi.”
Hầu hết lính vận tải đều là cựu bộ binh.
Nhiều người đã rút lui khỏi tuyến đầu vì liệt tay hoặc chân.
Mặc dù họ không thể chiến đấu tốt nhưng họ có dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.
“Chúng ta không cần phải tiêu diệt kẻ thù, chỉ cần khiến chúng từ bỏ và rút lui.”
“Nhưng… vẫn vậy. Không có gì đảm bảo chúng ta sẽ thắng.”
“Tất nhiên, nếu Trung sĩ vẫn muốn rút lui, tôi nghe lệnh.”
Những người bị mất một cánh tay không thể cầm súng vẫn có thể ném lựu đạn.
Những lính cà nhắc có thể ẩn núp trong lùm cây.
Chúng tôi đang ở thế phòng thủ. Ngay cả những người lính bị tàn tật cũng có thể chiến đấu hiệu quả.
Ẩn sau chướng ngại vật và chờ đợi kẻ thù là một chiến thuật mạnh mẽ trong thời đại chiến tranh này.
“Verdi mà anh cực kì ngưỡng mộ đã thành công trong việc vận chuyển vật tư và rút lui mặc dù bị bao vây tứ phía, nhỉ?”
“Ừm…”
“Tình hình hiện tại có lợi hơn nhiều, binh lính vận tải dưới trướng của ngài là những người lính lão luyện, tại sao không tin tưởng họ?”
Tôi dùng câu chuyện của Verdi để thuyết phục Trung sĩ Gavel.
Tôi đã lặng lẽ chuẩn bị để rút lui trong trường hợp Trung sĩ Gavel vẫn từ chối sau khi đã đưa ra những đề xuất như vậy.
Với vị trí của tôi thì chỉ được đưa ra những đề xuất. Quyết định cuối cùng nằm ở Trung sĩ Gavel.
“Các anh có làm được không?”
"Ngài ra lệnh thì chúng tôi sẽ làm, Trung sĩ. Vì chúng tôi là người lính."
“Lâu lắm rồi mới được bắn giét kẻ thù. Thật tuyệt.”
Những người lính vận chuyển cũng rất hào hứng với ý tưởng này.
Đây là một cơ hội chiến đấu hiếm có của những người lính bị thương cuồng chiến chọn ở lại quân đội sau khi bị thương, nên họ đón nhận một cách vui mừng.
Những người tình nguyện vào đơn vị vận chuyển vì mong muốn an toàn, thì lại tái nhợt hẳn đi.
“…Được rồi. Vậy thì làm thôi.”
“Được rồi. Đã lâu rồi không chiến đấu. Đưa tôi khẩu súng!”
“Vũ khí và đạn dược trong xe. Này, hãy trang bị vũ khí cho bản thân đi.”
“Có lựu đạn này. Ai từng dùng nó mới nên lấy”
Thế là, sau khi tái gia nhập quân đội Austin, tôi lại bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh.
“…Trên lý thuyết, tôi vẫn chưa chính thức tái nhập ngũ. Cho nên, hãy coi đây là một kẽ hở.”
Tôi mượn một khẩu súng trường Austin và một khẩu súng bắn gió (dùng để chặn và làm chệch hướng lựu đạn đang bay tới) và tham gia trận chiến.
Theo quy định của quân đội Austin, quân y không được phép tham gia chiến đấu.
Tuy nhiên, vì đơn xin nhập ngũ của tôi vẫn chưa được chấp thuận nên chắc không có vấn đề gì đâu… nhỉ?
“Hửm? Ý cô là sao?”
“Tôi là một quân y, vì vậy tôi nghĩ việc dùng súng là phạm quy.”
“Ồ, chuyện đó à? Không sao đâu. Quân y đã được phép mang súng từ năm ngoái rồi.”
“Thật vậy sao?”
Quy định của quân đội Austin đã thay đổi, cho phép quân y sử dụng súng.
Có lẽ là do Trung sĩ Dollman hoặc ai đó đã thúc đẩy việc này.
“Được rồi, nhưng đừng ép bản thân quá sức. Dù sao thì cô cũng chẳng bắn trúng được ai, nên chỉ lãng phí đạn thôi─”
“Phát hiện kẻ địch lúc 11 giờ, được cho là một trung đội trưởng. Đang giao tranh… Tôi đã bắn trúng cánh tay trái của hắn.”
“…Cô giỏi thật.”
Tôi ẩn mình giữa rừng cây và tấn công kẻ thù đang xung phong về phía chúng tôi.
Khoảng cách khoảng 50 mét. Tôi nhắm vào tim nhưng hơi trượt.
Khẩu súng trường Sabbatian mà tôi từng dùng có cảm giác khác nên tôi ngắm hơi lệch một chút.
Tôi cần lấy lại khả năng ngắm bắn của mình.
“Bắn, [Shield]. Bắn, [Shield]. …Lần này tôi đã hạ gục được tên có vẻ là chỉ huy trung đội địch.”
“Ồ, cô thật sự là quân y sao? Cô di chuyển giống như một lính thiết giáp vậy.”
Nhìn lại, khóa huấn luyện của ông Zafqua, người lính thiết giáp lão luyện, thực sự vô cùng thiết thực.
Hầu hết các động tác tôi đang sử dụng hiện nay đều được học trong quá trình huấn luyện với đơn vị của ông ấy.
Phát hiện kẻ địch, ngắm, bắn và ẩn sau [Shield].
Chỉ cần thực hiện thói quen này cũng có thể làm giảm đáng kể tỷ lệ tử vong.
“Xin được ném lựu đạn, Trung sĩ!”
“Ồ, được cho phép.”
“Ôôôô!!”
Bên cạnh tôi, một người đàn ông cơ bắp với mái tóc thưa thớt đặt một hộp đầy lựu đạn dưới chân và bắt đầu ném chúng với một nụ cười lớn trên mặt.
Kẻ thù mà anh ta nhắm tới cách khoảng 100 mét, tôi nghĩ là quá xa, nhưng…
“Hehe, thế nào? Tôi vẫn có thể chiến đấu tốt, cô không nghĩ vậy sao?”
"Anh có cánh tay khỏe đấy."
“Ngày xưa, những người có thể ném lựu đạn xa được gọi là lính ném lựu đạn. Trước khi súng chuyên dụng được phát triển, chúng tôi ném chúng bằng tay.”
Người đàn ông này, trông có vẻ ngoài ngoài 40, chắc hẳn là một chiến binh lựu đạn nổi tiếng thời bấy giờ.
Anh ta có vẻ rất vui vẻ khi lại được ném lựu đạn và nhiệt tình tiếp tục.
Có lẽ ông ấy là một Ace ở thời kỳ đỉnh cao.
“Đây rồi! Đây rồi! Thật tuyệt khi có nhiều lựu đạn đến nỗi dù tôi có ném bao nhiêu thì chúng cũng không bao giờ hết!”
Anh chàng ném lựu đạn này có lẽ là MVP của trận chiến này.
Với cánh tay cực kỳ khỏe mạnh của mình, anh liên tục dội bom quân địch.
Nó dữ dội đến mức có thể được mô tả như một cuộc tấn công pháo binh nhỏ.
Tôi cũng đã bắn tỉa, nhưng chỉ hạ được một vài tên lính.
“Argh! Tôi bị bắn vào bụng. Cứu, cứu.”
“…Trung sĩ Gavel, xin hãy cho phép điều trị. Nếu chúng ta không điều trị ngay lập tức, anh ấy sẽ chết.”
“À, ồ. Chữa trị cho anh ấy đi.”
Tôi chỉ tham gia trận chiến trong 30 phút đầu tiên.
Lý do là vì những người lính vận chuyển có thể tự mình cung cấp đủ khả năng phòng thủ ngay cả khi không có tôi.
Sau đó, tôi tập trung điều trị cho những người lính bị kẻ thù bắn vào giữa trận chiến.
“Chúng ta có túi đựng đồ dùng y tế nào không?”
“Ừm, xin lỗi, tôi không biết đó là cái nào.”
“Vậy thì cho tôi mượn con dao quân đội của anh đi. Tôi sẽ xoay xở với con dao đó.”
…Tôi có thể giữ lại một ít phép thuật của mình nếu tôi có kim và chỉ, nhưng không thể làm gì khác được.
Đây không phải là một trận chiến dài, vì vậy tôi sẽ sử dụng xả láng phép thuật.
“Oh. Tôi thấy khỏe hơn rồi, cảm ơn cô.”
“Bây giờ, xin hãy nằm yên một lúc. Nếu vết thương hở ra, anh sẽ chết.”
“Đã hiểu”
Kẻ thù có nhiều quân hơn trong trận chiến này.
Nhưng họ sắp hết đạn dược, thiếu thức ăn, nước uống và rất yếu.
Chắc hẳn họ cảm thấy như ý trời khi tìm được đơn vị vận chuyển của chúng tôi.
Để đảm bảo an toàn, họ đã kiềm chế không tấn công ngay lập tức mà thay vào đó chọn cách chờ dợi và đột kích.
Thật không may, cuộc phục kích của họ đã bị phát hiện và họ buộc phải tấn công.
Nếu không chiếm được hàng hóa từ Đơn vị vận chuyện Gavel chúng tôi, họ sẽ vô vọng và chỉ còn cái chết chờ đợi.
Như con giun xéo lắm cũng quằn, họ tuyệt vọng.
Nếu Trung sĩ Gavel ra lệnh rút lui, họ có thể lấy lại được đà tiến quân.
Họ thậm chí có thể tấn công sâu hơn vào Austin như những tên cướp.
Quyết định “đánh chặn kẻ thù” của Gavel là một lợi thế đáng kể cho Austin.
“…Không còn kẻ thù nào tiến về phía chúng ta nữa.”
“Tôi cũng không thấy có kẻ thù nào cả.”
Đã nửa ngày trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu.
Những tên lính địch tuyệt vọng cuối cùng đã kiệt sức và phải rút lui.
Nhiều tên lính đã phải phơi thây trên sỏi đá Austin.
“Họ có phải là lính Flamer không?”
“Đúng, đó là đồng phục của Flamel.”
Đây là trận chiến đầu tiên của tôi với những người lính Flamer. Họ là "kẻ thù" đã xâm lược Austin như những kẻ cướp bóc, đe dọa người dân miền Nam.
Kẻ thù mà Austin phải đánh bại bằng mọi giá ngay bây giờ.
“Chúng ta thực sự đã thắng rồi… Đây là một chiến thắng to lớn!”
“Vâng, đúng vậy. Xin chúc mừng, Trung sĩ Gavel.”
“À, làm tốt lắm, Quân y trưởng Touri! Tôi sẽ chắc chắn sẽ báo cáo Thiếu tá Verdi về những hành động của cô!”
Đó là trận chiến và cuộc chiến thực sự đầu tiên của anh.
Trung sĩ Gavel, người đã vượt qua thử thách theo cách tốt nhất có thể, đã tràn ngập cảm xúc và nhảy cẫng lên.
Đối với ông, đó là kết quả của việc lấy hết can đảm để ra quyết định như một người chỉ huy non nớt.
“Cuối cùng, kẻ thù hầu như không bắn trả.”
“Thương vong duy nhất của chúng ta là một vài binh lính bị thương. Một chiến thắng hoàn toàn.”
“Chỉ bởi quân địch là tàn quân.”
Trận này đã làm tăng đáng kể danh tiếng của trung sĩ Gavel.
Cấp dưới của anh ấy, bao gồm cả tôi, thờ ơ nhìn đội trưởng 15 tuổi khóc trong hạnh phúc.
“Như đã hứa, tôi sẽ giới thiệu cô với Thiếu tá Verdi. Đợi một lát nhé.”
Chúng tôi đã an toàn đến được tiền tuyến chống lại Flamel vài ngày sau trận chiến.
Nơi đây có nhiều cảnh tượng quen thuộc từ Mặt trận phía Tây, chẳng hạn như bệnh viện dã chiến và kho vũ khí, đạn dược tạm thời.
“Tôi đến để báo cáo với Thiếu tá Verdi. Đây là Trung sĩ Gavel.”
“Được rồi, hãy đợi một lát.”
Cùng với Trung sĩ Gavel, tôi tiến tới lều chỉ huy.
Verdi có lẽ đang đợi chúng ta ở đây.
“Cô đang lo lắng à?”
“Vâng, một chút.”
Tôi chưa gặp anh một năm rồi.
Anh sẽ phản ứng thế nào?
Liệu anh ấy có vui mừng khi tôi sống sót không?
Liệu họ có mắng tôi vì đã bỏ đi cả một năm và hỏi tôi đã làm gì không?
Hoặc có thể, một cách nghiêm túc, anh chỉ nói "Tôi đã xác nhận sự trở lại của cô" và không nói gì thêm.
“Được rồi, tôi sẽ đi giải thích mọi chuyện. Touri, cô đợi ở đây một lát.”
“Vâng, Trung sĩ.”
“Hãy dành thời gian đó để thư giãn. Đừng lúng túng và lãng phí thời gian của Thiếu tá.”
Verdi hiện là Thiếu tá.
Cùng cấp bậc của Trung tá Renvel khi chúng tôi gặp nhau lần đầu. Không ngoa khi nói rằng hiện tại anh ấy là một trong những người có quyền lực nhất trong quân đội Austin.
Anh ấy không còn là người mà tôi có thể thoải mái gọi là "Verdi" như trước nữa.
“…Xin lỗi. Trung sĩ Gavel của Đơn vị vận tải Gavel, đang vào.”
“À.”
Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Verdi từ bên trong lều. Giọng nói đó giờ đây đầy uy quyền.
“Vào lúc 13:00 giờ, đơn vị vận tải của tôi phát hiện quân địch đang lên kế hoạch phục kích và quyết định giao chiến.”
“Được rồi. Xin hãy tiếp tục.”
“Kẻ địch ước tính có quy mô cỡ một đại đội…”
Hiện nay anh là nhân vật chủ chốt trong quân đội Austin.
Tôi chắc chắn là anh không thể đối xử thân thiện với cấp dưới như trước được nữa.
“Cuối cùng, chúng tôi đã có thể giải cứu một quân nhân đi lạc trong khi đang di chuyển. Cô ấy là một nữ quân nhân trẻ đã đạt được những thành tựu đáng kể trong trận chiến gần đây. Cô ấy dường như quen biết với Thiếu tá Verdi và hiện đang chờ bên ngoài lều.”
“Hmm. Trung sĩ Gavel, tôi hiểu báo cáo của anh. Làm tốt lắm.”
“C-Cảm ơn ngài! Thật vinh dự!”
Tôi cần chắc chắn rằng mình sẽ tiếp cận với thái độ rõ ràng và lưu ý đến quân hàm.
Tôi không thể làm Verdi xấu hổ bằng cách nói điều gì đó kỳ lạ. Tôi nên chào ấy bằng sự tôn trọng và chân thành nhất.
Tuy nhiên, tôi hy vọng anh ấy sẽ chào tôi bằng nụ cười thân thiện quen thuộc như trước đây…
“Nhưng mà, câu nói cuối cùng của anh có chút đáng lo ngại. Anh đã nói gì vậy?”
"Xin lỗi?"
“Trung sĩ Gavel. Tôi yêu cầu anh lặp lại báo cáo cuối cùng của anh.”
Khi tôi đang chuẩn bị tinh thần để gặp Verdi…
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ căn lều trước mặt tôi.
…Hửm?
“Thật kỳ lạ. Trung sĩ Gavel, tại sao anh lại cho phép một người chưa được xác minh danh tính tham gia vào trận chiến?”
“Ồ, đó là vì tôi nghĩ cô ấy là một người lính đi lạc…”
“Anh có bằng chứng không. Đã xác minh tình trạng quân sự của cô ấy chưa?”
Một giọng nói lạnh lẽo vô cảm.
Mặc dù giọng nói là của một quen, nhưng tôi cảm thấy như mình đang nghe giọng của một người hoàn toàn xa lạ.
“Như các anh đã thấy, tàn quân của quân Flamer từ trận chiến ba ngày trước đã chạy trốn vào lãnh thổ của Austin.”
“…”
“Nếu những chiến binh Flamer đó muốn ám sát ta thì họ sẽ dùng phương pháp gì?”
“À-Ừ, cô ấy nói tiếng Austin lưu loát, và cô ấy chỉ là một cô gái trẻ.”
“Một điệp viên mà không học tiếng Austin sao? …Anh không nghĩ đến chuyện một cô gái ngây thơ có thể là sát thủ sao? Anh nên xác minh tình trạng quân sự của cô ấy rồi sắp xếp một cuộc hẹn với tôi trước khi đưa cô ấy đến đây.”
Một lời khiển trách dài lê thê tiếp tục diễn ra bên trong lều.
Mặc dù không thể nhìn thấy, tôi có thể hình dung ra dáng vẻ nhợt nhạt, sợ sệt của Trung sĩ Gavel.
“Vậy như anh đã nói, anh đã đưa cô gái này đến lều của tôi mà không xác nhận danh tính của cô ấy?”
“V-Vâng, đúng vậy.”
“Nếu cô ta lén lút mang theo lựu đạn, cả anh và tôi đều có thể bị giết. Anh có nghĩ đến điều đó không?”
“Tôi, ừm… chúng tôi đã tiến hành kiểm tra cơ thể.”
“Có rất nhiều nơi phụ nữ có thể giấu đồ. Anh đã kiểm tra kỹ lưỡng tất cả chưa?”
“K-Không, không kĩ như vậy.”
Trung sĩ Gavel bị khiển trách lạnh lùng.
Tôi tự hỏi liệu tôi có thực sự được gặp Verdi không.
Có lẽ tôi sắp được giới thiệu với một người khác, một người thực sự đáng sợ.
“Khi được báo cáo về việc đẩy lùi kẻ thù, tôi đã định khen ngợi anh. Điều này thật đáng thất vọng, Trung sĩ Gavel.”
“Tôi-tôi xin lỗi.”
“Vậy bây giờ anh sẽ làm gì?”
“Tôi-tôi sẽ đưa cô ấy về, xác minh tình trạng quân nhân của cô ấy, rồi lên lịch cuộc hẹn khác.”
“Được thôi.”
Trung sĩ Gavel sợ sệt lí nhí trả lời.
Tôi đoán là hôm nay tôi sẽ không được gặp Verdi.
…Thì, tôi thừa nhận là trông tôi có vẻ rất đáng ngờ.
Không có gì ngạc nhiên khi Verdi, hiện là Thiếu tá, lại tỏ ra cảnh giác.
“À, ừm…”
“Tôi đã nghe hết rồi, Trung sĩ Gavel.”
"Phải…"
Sau khi ra khỏi lều, anh ấy nói với tôi một cách xin lỗi.
Thật không may, nhưng chúng ta sẽ phải quay lại vào lần khác.
“Tôi xin lỗi. Việc xác minh tình trạng quân sự của cô sẽ mất một thời gian. Trong thời gian đó, cô sẽ được đơn vị của tôi bảo vệ.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Cô có thể cho tôi biết tên đầy đủ của cô không?”
“Tên tôi là Touri Lowe… nhưng có lẽ là tôi đăng ký quân đội dưới tên Touri Noel.”
“Touri Noel, hiểu rồi. Tôi sẽ báo cáo ngay với bộ phận tình báo.”
Trung sĩ Gavel chán nản buông thõng vai.
Đó là một lời khiển trách gay gắt, nhưng có lẽ xuất phát từ sự quan tâm của Verdi.
Tôi nên an ủi anh ấy vì tôi cũng có một phần trách nhiệm.
“────Cái gì?! Touri?!”
“Hả?!”
Trong lúc đang nghĩ vậy, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn ngay khi vừa quay lưng đi.
Verdi đeo kính chạy ra khỏi lều và reo lên.
-------------------------------------------------------------------------------
Dòng này ở đây để khều bình luận