Lần đầu em dịch chuyện, còn mài đít trên ghế nhà trường (và lười) nên có thể mất động lực và drop.
Có gì sai sót em xin nhận.
Ai hứng thú với truyện này em xin chuyển quyền, vì trình em cũng không tới đâu.
---------------------------------------------
Hai năm trước, tôi tình nguyện gia nhập quân đội Austin vào mùa xuân tôi 15 tuổi.
Tôi quyết định tham gia quân đội khi năng khiếu về ma thuật trị thương được phát hiện trong kì tuyển quân, vì tôi nghe rằng đó là cách để trả ơn trại trẻ mồ côi.
Nói thật, khi đó tôi đã rất phấn khích trên đường ra chiến trận.
Tôi tưởng tượng chiến trường như một trò chơi mà tôi sẽ bắn và giết kẻ địch lần lượt xuất hiện.
Thật là ngu ngốc.
Thực tế chiến trường khắc nghiệt hơn tôi tưởng nhiều.
Không có những cú bắn hào nhoáng như trong game; thay vào đó, tôi chạy khi mang đồ nặng đến nỗi chìm vào đất, trái tim tôi bị nghiền nát bởi nỗi sợ chết.
Tôi đã quên rằng có bao nhiêu lần đạn sượt qua mặt.
Tôi đã có thể phơi thây trên chiến trường nếu tôi kém may mắn hơn một chút.
Thật sự, tôi không muốn trở lại chiến trường.
Tôi muốn sống trong hòa bình với Sedol mãi mãi.
Tuy nhiên, hiện tại ở Austin không công việc nào ổn định như quân nhân.
Đặc khu kinh kết Sabbath nơi Sedol sống không giàu có. Nếu không có hỗ trợ, một cuộc sống khó khăn chờ đợi họ.
Tôi cần phải kiếm tiền để sống sót.
Thêm nữa, những người như Aria và Vedri vẫn còn chiến đấu trên tiền tuyến.
Không trở lại tiền tuyến sau khi sống sót là một hành động phản bội họ.
Thế nên tôi quyết định trở lại tiền tuyến.
Không như ở Sabbath, khả năng cao tôi không cần phải dùng súng.
Những gì tôi phải làm là cứu chữa bệnh binh trong bệnh viện ở hậu phương một cách an toàn.
Nghĩ về nó khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
Quay lại quân đội cần rất nhiều thủ tục.
“Quân y trưởng Touri, chúng tôi cần phải xác minh tình trạng quân ngũ của cô, vì thế, cô có thể báo cáo cho trụ sở ở thủ đô không?”
“Đã hiểu.”
Tôi đã được hướng dẫn để quay về thủ đô khi hỏi nhân viên hành chính ở Đặc khu kinh tế Sabbath về thủ tục để quay lại.
Nếu tôi có thể xác nhận danh tính của tôi ở Winn, tôi có thể được tái đăng ký vào quân đội sau khi được gửi đến tiền tuyến.
“Này, cô gái trẻ, nếu cô cũng đến Winn, tại sao không đi với chúng tôi?”
“Ồ”
Vì vậy, tôi đi cùng một công ty vận tải tư nhân trong hành trình đến Winn.
Họ là những người đã vận chuyển hàng cứu trợ đến Khu Đặc khu Kinh tế Sabbatian theo lệnh của chính phủ.
Tôi vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của họ và cùng họ lên đường đến thủ đô.
“Chúng tôi sẽ cho cô thức ăn. Chúng ta cần giúp đỡ lẫn nhau khi cần thiết.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
Và thế là cuộc hành trình của tôi tới thủ đô bắt đầu.
Ờ thì…
Đễ bào chữa một chút, tôi đoán rằng tôi đã hơi lơ là vì tôi đã tận hưởng sáu tháng hạnh phúc
Những tháng ngày hạnh phúc dành cho việc chiều chuộng Sedol dường như đã khiến bản năng của tôi cùn đi.
“À… Hả?”
“Ahaha. Xin lỗi, cô gái trẻ.”
Sau khi tận dụng lòng tốt của người vận chuyển và nhận súp của họ…
Tôi nhanh chóng cảm thấy cơ thể mình lảo đảo và không thể đứng dậy được vì chóng mặt.
“Chúng tôi cũng tuyệt vọng lắm. Không có gì đảm bảo là ngày mai sẽ có thức ăn để ăn ở đất nước này.”
“Đây là…”
“Cô có vài vết sẹo, nhưng cô trông vẫn ổn. Cô đáng giá đấy.”
Tôi đã ăn món súp bị pha với một loại thuốc gây mê (có thể là nấm thần kinh dạng bột).
Rõ ràng công ty vận tải này cũng tham gia vào hoạt động buôn bán nô lệ.
Trên đường trở về Austin, một lần nữa tôi lại bị bắt làm tù binh… đúng hơn là nô lệ.
Có lẽ sự cảnh giác của tôi đã quá yếu.
Có lẽ tôi cũng đã lầm tưởng rằng Austin là nơi an toàn.
Là một cô gái, tôi không nên đi cùng người lạ bất cẩn như vậy.
Nếu tôi thận trọng hơn dù chỉ một chút, tôi đã có thể nhìn thấu được “sự gian dối” ẩn sâu trong trái tim anh ta.
“Cô ấy vẫn còn trẻ và có vài vết sẹo trên mặt. Có được giá không?”
“Cô ấy không xấu lắm, đúng không? Tôi nghĩ sẽ khá đáng giá đấy.”
“…”
Tối hôm đó, người vận chuyển đã giao tôi cho một kẻ buôn nô lệ.
Tôi đã có thể trốn thoát nếu tôi không bị chuốc thuốc.
Tuy nhiên, không thể di chuyển dù chỉ một centimet, tôi buộc phải chấp nhận bị nhốt vào lồng của kẻ buôn nô lệ.
“Cô sẽ được ăn, đừng sợ nữa.”
“…”
Ngoài tôi ra, có một số nô lệ khác bị nhốt trong lồng.
Tất cả đều chỉ mặc đồ lót, tay chân bị trói chặt, mang vẻ mặt tuyệt vọng.
“Sẽ hơi đau, hãy chịu đựng. Nếu cô định đổ lỗi cho ai đó, đổ lỗi cho sự bất cẩn của cô đấy.”
“Ng-ngươi đang làm gì thế—”
“Tôi chỉ cắt gân Achilles của cô thôi.”
Sau đó, tôi bị cắt gân Achilles, trói lại và vận chuyển bằng xe hàng.
Nhìn kỹ hơn, tất cả những người phụ nữ khác đều bị cắt gân Achilles.
…Thật tàn nhẫn.
“Cô gái đó hơi nhỏ, nhưng sẽ bán được một ít tiền.”
“Được khoảng bao nhiêu nhỉ.”
Thế là, tôi bị chèn ép bởi các nô lệ khác trong lồng.
Hiện tại, có rất nhiều nhóm buôn người như vậy ở Austin
Làm gì có lực lượng quân sự nào có thể duy trì an ninh trong nước đâu
Tuy Thủ tướng Fogman Jr. đã đưa ra các biện pháp, nhưng bọn cướp sẽ không dừng lại trừ khi dùng vũ lực.
Phải sau chiến tranh những tên cướp mới bị phát hiện.
“Hôm nay chọn đứa nào?”
“Đừng động đến những đứa còn trinh”
Có năm tên buôn người.
Họ đều trang bị súng, hình như là súng trường Austin kiểu cũ được mua qua chợ đen.
Sợi thừng đã khá sờn. Dù chỉ với một chút lực, nó vẫn bị kéo dãn; nên với một chút nỗ lực là có thể thoát ra.
Tuy nhiên, lồng giam rất chắc chắn. Có vẻ không thể thoát ra dù tôi cố gắng đến đâu.
Nên tôi không còn cách nào khác mà phải chen lấn và run rẩy một cách im lặng và ngoan ngoãn.
“Thức dậy đi. Hôm nay là mày đấy.”
Một đêm nọ, khoảng một tuần sau khi bị bắt:
Có vẻ sự rụt rè và tuân lệnh cảu tôi đã được đền đáp, cơ hội cuối cùng đã đến.
Khi bắt một nô lệ để giải trí, họ vô tình để cửa mở.
“Này, chìa khóa đâu rồi?”
“Ah!”
Bọn cướp nhanh chóng nhận ra họ quên khóa cửa.
Tuy chỉ hơn môt phút, tôi đã không bỏ lỡ cơ hôi có một không hai này
“Này, dồ ngốc đề cửa mở kìa!”
“X-xin lỗi”
“Có đứa trốn thoát kìa, tìm mau!”
Tôi ngay lập tức thoát khỏi sợi dây thừng lỏng lẻo và chạy trốn.
“Nó không chạy xa được đâu. Gân Achilles của nó bị cắt rồi.”
“Nó có lẽ trốn đâu đây thôi. Mày ra đây nhanh! Nếu cử trốn chui trốn lủi như vậy thì bọn tao sẽ lột da mày.”
Tôi đã tự chữa lành gân của tôi.
Tôi nhẹ nhõm vì họn không nhận ra tôi là quân y.
“Mày ở đâu? Ra đây ngay!!”
Nhờ sự hiểu lầm này, tôi đã xoay xở để trốn tới nơi an toàn bị bắt.
Thật tốt vì tôi đã trốn khỏi bọn buôn người…
Vấn đề tiếp theo là tôi không biết mình ở đâu.
Tôi đã chệch khỏi đường đi đến Winn, và không biết vị trí của mình.
May mắn thay, có khá nhiều thứ ăn được rải rác ở Austin vào mùa hè,
Ví dụ như quả sồi, có thể ăn được nếu bạn có thể bóc vỏ, tuy rằng vị hơi tệ.
Bồ công anh thường xuyên được dùng kèm với salad ở quê hương Noel của tôi như một loại rau dại.
Cũng có một nguồn nước; tôi đã tìm được một dòng suối nhỏ, nên tôi nghĩ không có vấn đề gì…
“Ư, ư”
…Vấn đề là tôi không có công cụ đánh lửa, thế nên tôi phải uống nước lã và bị tiêu chảy.
Nước ở khu vực này có kí sinh trùng.
Tôi không thể di chuyển sau khi bị tiêu chảy vài ngày.
Tôi cố gắng lấy nước từ quả dại, nhưng tôi lại ói hết ra.
Cuối cùng, da tôi nứt nẻ và giọng khàn đi, tôi đã mất nước đến nỗi có thể rõ ràng nhận ra.
Tôi cần uống nước, nhưng nước từ sông suối lại quá nguy hiểm.
Bây giờ, tôi không có mũ kim loại hay chai nước. Tôi chỉ mặc đồ lót, một bộ rất bình dân.
Ngay cả khi tôi có thể châm lửa, tôi cũng không thể đun nước.
Không có cách nào để tôi uống nước một cách an toàn.
Chết vì mất nước trở thành nguy cơ thực sự.
Giữa tình thế này, tôi đã trở nên yếu đuối về cả tinh thần lẫn thể xác.
Tôi đã gặp một may mắn lớn.
Đó là…
“Cô là ai?”
“C-cứu… cứu tôi với”
“Cứu cô”
Tôi gặp một đoàn quân mặc quân phục Austin nghỉ ngơi cạnh bờ sông.
Có lẽ họ là quân đội chính quy Austin.
“…Hừm, bạn có lẽ bị mất nước khá nặng.”
“Cô ấy sẽ chết nếu không được cho nước”
“Hừm, có lẽ không còn cách nào khác.”
Mặc dù gần như bị chết vì mất nước sau khi quay lại, tôi đã xoay sở để tham gia(đúng hơn là tái nhập) với quân đội Austin.
“Tôi đã bị bắt bởi nhóm buôn nô lệ.”
“Hiểu rồi”
Sau khi được cho nước và muối từ đội trưởng đơn vị và lấy lại chút sức lực, tôi bị thẩm vấn bởi nam đội trưởng đơn vị vận chuyển.
“Tại sao cô lại du hành ở độ tuổi đó.”
“Tôi là quân y trong quân đội Austin. Tôi du hành để quay trở lại quân đội Austin.”
“Cái gì? Cô trong quân đội à? Vậy sao bạn ở đây?”
“Thưa đội trưởng, tôi là quân y trong quân đội Austin và tham gia Trận chiến Phương Bắc. Tuy nhiên, tôi bị thương khi chiến đấu, bị sông Tar cuốn trôi và thành kẻ lưu vong”
Tôi bình tĩnh giải thích tình hình của tôi.
Bao gồm làm sao cuối cùng tôi ở Sabbath và trở về với đồng minh.
“Trận chiến Phương Bắc diễn ra vào năm ngoái, đúng không? Cô đã làm gì trong thời gian đó?”
“Xui xẻo thay, tôi bị trôi dạt đến Sabbath, và đến khi liên minh được thiết lập gần đây, không có cách nào để trở về.”
“Ngoài ra, là quân y trưởng ở độ tuổi của cô…”
“Tôi có thể thực hiện phép thuật trị thương nếu bạn nghi ngờ tôi.”
“Không. Không có ai bị thương cả.”
Người chỉ huy có vẻ bối rối sau khi nghe câu chuyện của tôi.
Anh ấy có vẻ nghi ngờ lời khai của tôi.
“Xin lỗi, nhưng đơn vị chúng tôi hướng tới tiền tuyến. Nếu muốn tới Winn, cô phải đi một mình.”
“Trong trường hợp đó, ngài có thể đưa tôi đến tiền tuyến không? Nếu ngài nghi ngờ tôi, tôi tin rằng Đại úy Aria sẽ làm chứng cho tôi. Ngài ấy là người giám hộ của tôi”
“Hừm…”
Người đội trưởng có vẻ muốn đuổi tôi đi. Anh ta có vẻ không muốn mang một người đáng nghi như tôi theo.
Nhưng nếu tôi bị bỏ lại lần này, tôi có thể sẽ chết.
Tôi thuyến phục chỉ huy trong vô vọng.
“Đã hơn một năm tôi chưa nói chuyện với Đại úy Aria có lẽ ngài ấy đã được thăng chức.”
“…A, Đại úy Aria đã được thăng chức lên Thiếu tá.”
“Thiếu tá? Hiều rồi, ngài ấy đã được thăng hàm.”
“Tuy nhiên, ngài ấy đã hi sinh anh dũng vào năm ngoái. Ngài ấy được thăng hàm bởi thành tích đó.”
Lúc đó, tôi nêu tên Đại úy Aria.
Khi đó, tôi biết được chị ấy đã nhận một kết thúc đau thương vào Trận chiến Phương Bắc.
“Đại úy Aria… đã qua đời?”
“Còn có sĩ quan nào khác có thể bảo lãnh cho cô không?”
“…Tôi biết cha ngài ấy, Thiếu tá Renvel, và cả anh họ ngài ấy, Trung úy Verdi. Nếu anh đến Sở Y tế, anh sẽ thấy tôi cũng quen Trung sĩ Y khoa Giám đốc Dollman và Giám đốc Y khoa Reitalyu.”
“Ồ, vậy ra cô là người quen của Thiếu tá Verdi.”
Tôi sốc bởi cái chết của Aria và cố kìm nước mắt…
“Chúng tôi là đơn vị vận tải của tiểu đoàn tăng cường của Thiếu tá Verdi. Nếu cô thực sự là người quen của ngài ấy, chúng tôi có thể sắp xếp một cuộc gặp mặt.”
“Thật ư?”
“Đúng vậy. Chúng tôi cần phải tiến hành kiểm tra toàn thân, tất nhiêx rồi.”
Có vẻ như đơn vị này là đơn vị vận tải thuộc Tiểu đoàn Verdi. Có vẻ như anh ấy đã được thăng hàm Thiếu tá.
Và chàng trai trẻ có thái độ thô lỗ đó hóa ra là…
“Tôi là Trung sĩ Gavel. Tôi là cháu trai của Trung tá Renvel và là anh họ của Thiếu tá Verdi.”
“Hả?”
“Thiếu tá Aria mà cô vừa nhắc đến là dì của tôi.”
Anh ta là một trung sĩ trẻ của gia đình Renvel.
Trung sĩ Gavel là một tân binh trẻ hơn tôi hai tuổi.
Tôi có ấn tượng anh ấy khá trẻ tuổi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy trẻ hơn tôi.
“Tôi tốt nghiệp học viện quân sự vào mùa xuân năm nay và được phép đi làm nhiệm vụ ngay lập tức.”
"Ồ."
Anh ấy tốt nghiệp học viện quân sự năm 15 tuổi và nhập ngũ với cấp bậc Trung sĩ.
Tuy nhiên, anh vẫn là một tân binh chưa có kinh nghiệm chiến trường.
Vì vậy, đầu tiên, anh ta được bổ nhiệm làm trưởng đơn vị vận chuyển, nơi khá an toàn.
“Tôi sẽ trở thành chỉ huy, vì vậy tôi không cần phải ra tiền tuyến.”
Không chỉ riêng Trung sĩ Gavel, rất hiếm khi có người vừa tốt nghiệp học viện quân sự đột nhiên được điều ra tiền tuyến.
Ngay cả Verdi cũng chỉ mới mười bảy tuổi khi gia nhập Trung đội Garback.
Anh đã dành khoảng hai năm huấn luyện ở hậu phương trước khi ra tiền tuyến.
“Vậy, làm sao cô biết Thiếu tá Verdi?”
“Thưa, tôi đã ở cùng một trung đội với Thiếu tá Verdi khi còn là tân binh.”
“Ồ, thật may mắn. Cô được chứng kiến tận mắt ngài ấy hành động.”
Trung sĩ Gavel đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi về Verdi.
Không hiểu sao trên khuôn mặt anh ta lại có vẻ gì đó rất thích thú.
“Thiếu tá Verdi là một người tuyệt vời. Ngài ấy là người có thể bình tĩnh phán đoán ngay cả trong tình huống hiểm nghèo.”
“Đúng vậy, ngày ấy thực sự tuyệt vời.”
Trung sĩ Gavel dường như thần tượng Verdi.
Đôi mắt anh ta sáng lên vì vui sướng khi tôi nói về lòng dũng cảm của Verdi trong Cuộc rút lui Noel.
“Lợi thế hiện tại của Austin là nhờ Thiếu tá Verdi. Ngài ấy thực sự là một người đàn ông đáng kinh ngạc.”
"Tất nhiên rồi."
“Thật không ngoa khi nói rằng Thiếu tá Verdi chính là nguồn sống của Austin.”
Theo như những gì tôi nghe được, cuộc chiến đã diễn ra khá thuận lợi nhờ nỗ lực của Verdi.
Họ đã thành công đánh đuổi kẻ thù ra khỏi đất nước và đang truy tìm tàn quân.
…Nếu đúng như vậy, chiến tranh có thể đã kết thúc khi tôi đến tiền tuyến.
“Vinh quang thuộc về Thiếu tá Verdi vĩ đại của chúng ta!”
“Vâng, vinh quang thuộc về Thiếu tá Verdi.”
Tuy nhiên, các báo cáo chính thức thường không đáng tin cậy.
Những người lính luôn chỉ được thông báo rằng họ đang có “lợi thế”.
Bất chấp tình hình thực tế thế nào, tất cả những gì tôi có thể làm là tiếp tục chữa lành những người bị thương.
“Ừm, tôi cũng nên vận chuyển thứ gì đó nhỉ?”
“Hả? Không cần đâu.”
Tôi không được giao bất kỳ công việc nào để làm từ khi được Trung sĩ Gavel bảo vệ.
Tôi chỉ được ra lệnh để đi theo. Tôi chỉ được phát một bộ đồng phục dự phòng từ hàng hóa.
“Cô sẽ ngã nếu mang theo bất kỳ thứ gì vì chúng quá nặng.”
“Ồ, tôi được huấn luyện để mang theo thiết bị nặng ở một mức độ nào đó.”
“Không cần khoe khoang, loại chuyện này cứ để cho đàn ông.”
Đơn vị vận chuyển về cơ bản vận chuyển hàng hóa bằng xe ngựa và xe kéo.
Trong vài năm nữa, đường sắt và phương tiện giao thông sẽ được triển khai cho quân đội, và xe bò kéo tay sẽ không còn cần thiết nữa.
Cuộc chiến này có thể là cuộc chiến cuối cùng sử dụng phương pháp vận chuyển đường dài bằng sức người.
“Mặc dù chúng tôi rất trân trọng tinh thần của cô, nhưng đó không phải là công việc của một quân y.”
“Cô cũng giống như hàng hóa chúng tôi đang vận chuyển vậy. Cứ để cho tôi chở đi.”
Những người lính trong đơn vị vận tải đảm nhiệm công việc nặng nhọc này chủ yếu là những người lính bị thương đã rút lui khỏi tiền tuyến.
Họ có tính khí thô lỗ và khiến người ta cảm giác có phần đáng sợ.
Họ mặc dù bị thương nhưng vẫn tiếp tục làm quân nhân thay vì xuất ngũ.
“Ngoài ra, mọi người sẽ vận chuyển những gì đã được giao.”
"Tôi hiểu rồi…"
Những người lính vận chuyển đầy cơ bắp bởi vận chuyển hàng hóa bằng chính cơ thể họ.
Tôi cũng tập luyện, nhưng cơ bắp của tôi còn lâu mới bằng họ.
“Vâng, tôi rất cảm kích tinh thần của cô, Quân y trưởng.”
Trung sĩ Gavel vỗ nhẹ lưng tôi một cách vui vẻ.
Tuy rằng trên lý thuyết, tôi lớn tuổi hơn anh ấy; nhưng, trong quân đội, quân hàm là thứ quyết định.
Hơi khó chịu vì bị đối xử như thú cưng, nhưng tôi bình thản chấp nhận.
Trung sĩ Gavel không phải là học viên sĩ quan xuất sắc.
Tôi nghe nói anh ấy thường trốn tập, điểm số ở lớp dưới mức trung bình và anh ấy xém nữa là không thể tốt nghiệp.
Verdi nổi tiếng với thành tích xuất sắc của mình, và xét đến việc Aria đứng thứ hai trong học viện quân sự, Gavel là người kém cỏi nhất trong gia đình Renvel.
Vì thế, Verdi không có ý định điều động anh ta đến tuyến đầu.
Anh ta thiếu quá nhiều phẩm chất cần thiết của một người chỉ huy.
Khi anh nói, "Tôi không cần phải ra tiền tuyến vì tôi là một chỉ huy", đó Verdi chỉ ám chỉ rằng anh không có ý định bổ nhiệm Gavel làm chỉ huy tiền tuyến.
Dù thế nào thì Trung sĩ Gavel đã được Verdi bảo vệ.
Tuy nhiên, (hiện tại) Trung tá Renvel được cho là đã nhận ra tiềm năng của anh ta.
Ông đánh giá Gavel, người có thành tích kém và thường xuyên lười biếng, là "giống với tôi khi còn trẻ".
Ông khẳng định rằng Gavel là người phát triển muộn và sẽ trở thành một chỉ huy ổn nếu được bồi dưỡng.
Lúc này, Trung sĩ Gavel mới 15 tuổi.
Giống tôi khi lần đầu tiên bị ném vào Mặt trận phía Tây.
Chàng thanh niên non nớt này vẫn chưa bắt đầu nhận thức như một người lính.
Anh ta đã dành cả ngày chỉ để tuân theo lệnh của cấp trên, Thiếu tá Verdi.
Tất nhiên, binh lính không cần phải suy nghĩ, chỉ cần thực hiện mệnh lệnh được giao.
Vậy nên như một người lính, Gavel đang làm tốt.
Vấn đề là anh ta không phải là một người lính mà là một chỉ huy.
Binh lính không cần phải suy nghĩ vì người chỉ huy mới là người suy nghĩ.
Như một người chỉ huy đơn vị, anh ta phải tự mình suy xét và hành động cẩn thận.
Nên.
Như một cậu bé mười lăm tuổi, vì đã sống một cuộc sống vô tư.
Anh ta chỉ đơn giản làm theo lệnh và vận chuyển hàng hóa một cách mù quáng.
Anh ta thậm chí còn chưa biết mình nên làm gì hoặc như thế nào với tư cách là một người chỉ huy.
…Giống hệt như lúc tôi không cứu được Lakya vậy.
Tình cờ thay, tôi nhận ra một thứ.
"Trung sĩ Gavel, đây là tình huống khẩn cấp. Có vẻ tôi phát hiện ra quân địch."
“Hả?”
Vì không có việc gì để làm nên tôi bắt đầu do thám kẻ thù như một cách để tái thích nghi với chiến trường…
Và tôi đã vô tình phát hiện ra quân địch.
Nhìn kĩ hơn, quả thực có kha khá lính đang dùng ống nhòm theo dõi chúng tôi. Có lẽ họ là kẻ thù.
“Cách khoảng 400 mét về hướng hai giờ. Nếu đây là cuộc phục kích nhắm vào đơn vị chúng ta, tôi ước tính quân địch sẽ là một lực lượng cỡ đại đội.”
“C-cô đang nói gì thế?”
Thành thật mà nói, tôi khá bối rối vì thực sự không ngờ lại đụng độ kẻ thù.
Nhưng vì đây là đơn vị vận tải nên sẽ không có gì ngạc nhiên nếu nó bị nhắm tới.
“B-Bọn họ đâu rồi? Tôi không thấy gì cả. Cô đùa tôi à?”
“Trung sĩ, nó ở dưới rừng cây nhỏ. Tôi cũng thấy nó; chắc chắn là kẻ địch.”
"Cái gì cơ!?"
“Giỏi lắm, cô bé.”
Những người lính cũng xác nhận sự hiện diện của kẻ thù.
Các thành viên trong đơn vị bắt đầu ồn ào và bàn tán.
“Làm sao cô xác định được kẻ địch là lực lượng cấp đại đội?”
“Vì có một trung đội chỉ có trinh sát, nên dường như quân địch có ít nhất một đại đội. Địa hình ở đây có vẻ không thích hợp để một tiểu đoàn phục kích, nên tôi đoán là một đại đội.”
“Ồ, không tệ. Thật đáng tiếc nếu cô chỉ làm quân y.”
Những người lính vận chuyển, mặc dù đối diện với kẻ thù ngay trước mặt, vẫn bình tĩnh lạ thường và vỗ đầu tôi với một nụ cười.
…Họ khá bình tĩnh. Họ đã trải qua bao tình huống hiểm nghèo nhỉ?
“Sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Thật sự là có một đại đội phục kích sao!? Đằng kia thực sự có quân thù à!?”
“Vâng, tôi tin rằng nó có quy mô bằng một đại đội, giống như cô gái đã nói.”
Người đàn ông có vẻ là cựu trinh sát cũng đánh giá giống như tôi.
Đơn vị vận chuyển Gavel là một đội tăng cường, gồm khoảng 20 người.
Là một bất lợi lớn về mặt quân số khi đối đầu với một đại đội.
“Vậy chúng ta phải làm gì, Trung sĩ?”
“Ể, t-tôi á?”
“Ngoài ngài, người chỉ huy đơn vị, còn ai có thể lệnh nữa?”
“P-phải rồi, anh đúng.”
Đột nhiên được yêu cầu đưa ra quyết định, Trung sĩ Gavel bối rối chớp mắt.
Thật khắc nghiệt khi giao phó quyết định cho người trẻ nhất, nhưng đó chính là cách hệ thống chỉ huy hoạt động.
“Được rồi. Chúng ta hãy rút lui, đi đường vòng.”
“…Hiểu rồi. Chúng ta nên rút lui theo hướng nào?”
“Ừm, để tôi nghĩ đã. À…”
“Ngài muốn đi vòng ra tiền tuyến hay rút lui về căn cứ?”
“H-Hãy rút lui.”
Trung sĩ Gavel căng thẳng ra lệnh.
Có lẽ anh ta cho rằng rút lui sẽ an toàn hơn.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ kẻ thù sẽ dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.
“…Ah, quân địch đang tiến tới. Chúng đã nhận ra chúng ta phát hiện ra chúng đang phục kích.”
“Ồ.”
“Trung sĩ, hãy nhanh chóng di chuyển đơn vị đến khu rừng này. Nếu chúng ta không ẩn núp, chúng ta sẽ bị tiêu diệt.”
“Cái gì cơ!? Sao có nhiều kẻ thù quá! Ahhh?!”
Lúc này, Trung sĩ Gavel còn rất trẻ và thiếu kinh nghiệm.
Verdi có thể bình tĩnh đưa ra lệnh, nhưng…
Thật khắc nghiệt cho một chỉ huy mới vào nghề khi mong đợi họ bình tĩnh.
“Mọi người, rút lui! Bỏ hàng hóa lại! Đây là vấn đề sống còn!”
“Trung sĩ Gavel?”
“Chạy thôi. Không thể thắng khi chúng ta hầu như không có vũ khí. Cứ để lại hàng hóa đi.”
Anh ta hoảng loạn và chỉ hét lớn “Chạy đi”.
Thật vậy, việc bỏ lại hàng hóa và chạy trốn khi một đơn vị vận tải bị tấn công trong tình huống vô vọng được ghi trong sách giáo khoa.
…Nhưng điều đó chỉ đúng khi đó thực sự là tình huống vô vọng.
“Xin hãy bình tĩnh lại, Trung sĩ Gavel.”
“Tôi bình tĩnh! Tôi bình tĩnh! Chỉ cần rút lui nhanh chóng─”
“Sẽ ổn thôi, xin hãy bình tĩnh lại đi!”
Hiện tại, vũ khí và đạn dược là nguồn tài nguyên quý giá của Austin.
Hàng hóa mà Trung sĩ Gavel sắp bỏ lại là thứ vô giá đối với những người lính tiền tuyến.
“Trung sĩ, tôi đề nghị chúng ta nhanh chóng rút đến khu rừng bên phải và mang theo hàng hóa.”
“C-cô điên à? Nếu kẻ địch đến…”
“Nhìn kỹ lại đi, vẫn còn thời gian trước khi kẻ địch đến.”
Tôi động viên Trung sĩ Gavel và giúp anh ấy giữ bình tĩnh.
Chúng ta không nên chạy trốn ngay bây giờ.
Xét theo tình hình hiện tại thì đây không phải một trận chiến vô vọng.
“Chúng ta cần phải rời đi trước khi đối đầu kẻ địch.”
"Bất kể ngài quyết định rút lui hay không, ngài cũng cần phải xác nhận thực lực của quân địch để báo cáo một cách chính xác. Có thể rất đáng sợ, nhưng đừng nhìn đi chỗ khác; hãy luôn hướng mắt về phía trước."
Trực giác của tôi cũng mách bảo tôi như vậy.
Đây chưa phải là tình huống sống còn. Ngay cả khi chúng ta cầm cự ở đây, thì cũng không phải là thảm họa.
“Hãy đánh giá tình hình. Chúng ta may mắn phát hiện ra cuộc phục kích của kẻ thù. Cho nên, kẻ thù không còn cách nào khác ngoài việc lộ diện.”
“Ờ, à. Tôi hiểu rồi.”
“Trong chiến tranh hiện đại, bên phòng thủ có lợi thế áp đảo. Chúng ta có thể đảo ngược tình thế chỉ với mức bất lợi này.”
Những người lính trong đơn vị vận tải nhìn tôi với đôi mắt mở to.
Nhưng tôi vẫn không sợ hãi và đề nghị với vị chỉ huy thiếu kinh nghiệm này…
"Thế nào, Trung sĩ Gavel? Tại sao không thử và làm nên điều tuyệt vời?"
Đó chính là điều tôi đề xuất.