Lộ Mãn đi đến trước phòng em gái gõ cửa cốc cốc.
"Tiểu Sương, dậy nhanh nào."
"Ừm... Tiểu Mãn vào đi, cửa không khóa."
Em gái Lộ Tiểu Sương nhỏ hơn anh hai tuổi, xem như là bạn đồng trang lứa. Anh em chênh lệch tuổi này, anh trai thương em gái là thương từ bé đến lớn; nhưng một khi đánh nhau thì cũng là đánh từ bé đến lớn.
Giống như bây giờ, Lộ Mãn căn bản không trông mong em gái sẽ gọi một tiếng "anh trai", cô bé chỉ gọi "Tiểu Mãn" "Tiểu Mãn" không lớn không nhỏ.
Nhìn thấy Lộ Tiểu Sương còn nằm trên giường dụi mắt, mái tóc ngắn ngang vai ngủ đến rối tung rối mù, chim thấy còn muốn bay lên làm tổ.
"Ừm~ Sáng nay sáu giờ mẹ vào phòng tìm quần áo." Lộ Tiểu Sương vô thức rên rỉ, "Mẹ còn cố ý lay em dậy rồi bảo hôm nay thứ Bảy, có thể ngủ thêm một lát... Ừm... Anh nói xem, mẹ đã đánh thức em rồi em còn ngủ ngon được không?"
Lộ Mãn nhịn không được mà bật cười, ngồi xuống mép giường rồi véo véo vành tai cô: "Mẹ mình chẳng phải vẫn thế sao? Em mau dậy đi, vừa nãy anh suýt nữa chọc mẹ động tay rồi."
Lộ Tiểu Sương ngáp một cái, túm túm bộ đồ ngủ viền ren của mình rồi chìa hai tay về phía Lộ Mãn.
Lộ Mãn nghi hoặc: "Em định làm gì?"
"Kéo em dậy."
Lộ Mãn ngẩn người hai giây, sau đó bật cười nắm lấy tay em gái.
"Một~ hai~"
"Một, hai."
"Dậy!" "Dậy!"
Anh kéo em gái dậy như nhổ cỏ, Lộ Tiểu Sương xua xua tay: "Được rồi, anh hết tác dụng rồi, lui xuống quỳ an đi."
Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy em gái như thế này?
Lộ Mãn vẫn mỉm cười nhìn cô.
Cô em gái nhỏ bé ngây thơ trước mắt này không hề biết rằng trong thế giới trước khi trùng sinh mà Lộ Mãn đã chứng kiến mười sáu năm sau, cô sẽ chọn đoạn tuyệt với gia đình, lấy được visa đi Mỹ rồi không về nước nữa.
Còn anh trai trở thành một người thân thích, một người thân thích chỉ lên tiếng hỏi thăm vào dịp Tết Nguyên Đán.
Lộ Tiểu Sương nghiêng đầu, dường như cảm nhận được anh trai có tâm sự: "Sao thế?"
"Không có gì."
Lộ Mãn lắc đầu, giúp cô chỉnh lại mái tóc rối bời rồi dò hỏi: "Em có cảm thấy anh có chút thay đổi nào không?"
Lộ Tiểu Sương nghe vậy thì khoa trương thở dài: "Đại ca, anh ở nội trú em cũng ở nội trú, thời gian về nhà còn lệch nhau nữa. Hai ba tháng mới gặp nhau một lần thì lần nào anh chẳng khác?"
Lộ Mãn nghe xong có chút thất thần. Thì ra thời trung học, là học sinh, anh và gia đình lại ít liên lạc đến thế.
"Hơn nữa lần nào anh chẳng thay đổi nhiều?"
Lộ Tiểu Sương đếm trên đầu ngón tay: "Hoặc là tự tin ngút trời khoe với em là lại tán đổ chị Gia Nhi rồi, hoặc là khóc mếu máo và nước mắt nước mũi tèm lem nói chị Gia Nhi lại không cần anh nữa... Nói đi, lần này là kiểu nào? Chia tay hay là tái hợp?"
"Thôi thôi thôi, em đừng nói nữa."
Anh thầm nghĩ những chuyện ngốc nghếch Lộ Mãn năm 2006 làm không liên quan gì đến anh năm 2022 cả.
Lại cùng em gái cười đùa một hồi, Lộ Mãn cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Đợi Lộ Tiểu Sương đẩy anh ra ngoài và đóng cửa thay quần áo, Lộ Mãn đến trước bồn rửa mặt vệ sinh cá nhân rồi lặng lẽ ngây người nhìn mình trong gương.
Trùng sinh quay ngược thời gian giống như bạn dốc lòng viết một bài văn, đến gần cuối lại đột nhiên bị mất và bắt bạn viết lại một lần nữa.
Bạn sẽ cảm thấy chán nản, bất lực, hụt hẫng vì bạn đã nỗ lực viết chỉ còn thiếu một cái kết, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu. Cái cảm giác không muốn lặp lại này thật khó tả.
Nhưng nếu có ai đó nói với bạn rằng đây là một bài luận quyết định điểm số và bạn lại có chút tiếc nuối thì đây chính là cơ hội để bạn bù đắp cho những điều đã qua.
Nhớ trước khi trùng sinh, Cố Linh Y rất thích đọc truyện mạng thể loại trùng sinh niên đại. Lộ Mãn hỏi cô tại sao thể loại này lại hot, có tác giả một năm kiếm được mấy triệu tiền nhuận bút.
Cố Linh Y nghĩ một lúc rồi trả lời: "Có lẽ là vì nhiều độc giả đều có những hối hận và tiếc nuối của riêng mình."
Khi nhìn thấy Lộ Tiểu Sương 16 tuổi cười vô tư lự, rồi lại chồng lên hình ảnh cô bé lên máy bay với vẻ mặt thê lương trước khi trùng sinh, sau những bỡ ngỡ ban đầu thì Lộ Mãn đã quyết tâm.
Dù là mơ anh cũng muốn ở đây cảm nhận tình thân gia đình mà anh đã lâu không được hưởng; nếu không phải mơ thì càng phải nỗ lực bù đắp những thiếu sót trước khi trùng sinh.
Đây là năm 2006, một vùng đất hoang sơ của internet sắp sửa mang đến cho những người tiên phong đến khai thác mỏ vàng những phần thưởng gấp trăm ngàn lần, vô số ý tưởng và cơ hội sẽ bùng nổ và trào dâng trong thời gian ngắn.
Và sau hai năm, với câu nói "Chào đón một bình minh khác, rộng mở vòng tay chờ đợi bạn", ngành công nghiệp và thương mại đã phát triển mạnh mẽ. Mọi người tuy mang trên vai áp lực nhưng vẫn tin rằng mỗi phần nỗ lực sẽ mang lại một phần hạnh phúc, cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Đây là một thời đại "sinh khí bừng bừng, vạn vật đua nở".
Và sự trùng sinh của Lộ Mãn mang theo kinh nghiệm lăn lộn cùng tầm nhìn xa của mười sáu năm sau.
Dù là sự nghiệp hay tình cảm, Lộ Mãn đều có thể tự tin hô vang trong lòng bốn chữ:
Ưu thế tại ta!
"Tiểu Mãn! Em ra ngoài mua ngòi bút và mực, anh đi cùng không?" Tiếng gọi của Lộ Tiểu Sương vang lên từ cửa.
Lộ Mãn hoàn hồn, cười đáp lại em gái: "Vừa hay, anh đi nạp thêm tiền điện thoại."
Anh vẫn còn nhớ đến việc mình đã dùng hết lưu lượng. Bây giờ không thể nạp tiền trực tuyến một cách dễ dàng mà phải chạy ra cửa hàng dịch vụ.
"Vậy anh mua về cho em nhé, mực phải là loại xanh đen của hãng Hero. Em không đi đâu!"
Đúng là em gái ruột.
"Ra ngồi đi dạo một vòng, coi như đi hóng gió luôn." Lộ Mãn trực tiếp kéo cô bé lười biếng này ra khỏi nhà.
Hai anh em ra khỏi nhà. Thời tiết bên ngoài rất đẹp, trời quang mây tạnh.
Nhịp sống ở những nơi nhỏ bé chậm rãi như khu dân cư không có nhiều xe cộ đi làm này tràn ngập bầu không khí sống thong thả nhưng không hề lạc lõng.
Ở quảng trường trung tâm phơi đầy chăn bông thêu chữ hỷ. Các cụ già tập thể dục buổi sáng xong đã về nhà, người thì xoa hai viên bi sắt, người thì nâng chiếc radio bán dẫn. Các bà nội trợ xách rau đi qua chậu canh kim chi tiện tay xé vài miếng bánh bao nhỏ thả vào, con mèo mướp lớn khoanh tay nằm trên dụng cụ tập thể dục còn biết kêu meo meo hai tiếng để cảm ơn.
Hàng xóm láng giềng dù quen hay không quen đều quen chào hỏi nhau vài tiếng, hai anh em Lộ Mãn vừa đi vừa gật đầu chào hỏi một lúc mới đến được điểm dịch vụ tiện ích ở cổng Bắc khu dân cư.
Nạp tiền xong và mua xong văn phòng phẩm, Lộ Mãn còn nghĩ tốt nhất là nên tìm một quán net. Anh bây giờ rất cần thích nghi với thời đại này càng nhiều càng tốt.
Ví dụ như cách đơn giản nhất là xem nhạc của Châu Kiệt Luân bây giờ mới phát hành đến 《Áo Len Đen》, 《Hoắc Nguyên Giáp》. Nếu vô tình lỡ miệng hát vài câu 《Thiên Lý Chi Ngoại》 phải mấy tháng sau mới ra, hay 《Lan Đình Tự》, 《Thanh Hoa Từ》 tận một hai năm sau mới phát hành thì thật khó mà giải thích cho xuôi...
Đang mải suy nghĩ thì Lộ Tiểu Sương kéo tay anh: "Tiểu Mãn, anh xem đó là chị Linh Y hay chị Gia Nhi?"
"Hả?" Lộ Mãn ngẩng đầu. Ngay trước cửa hiệu thuốc đối diện là một bóng hình quen thuộc yểu điệu đứng đó.
Cô gái trước mắt tóc dài ngang vai có dung mạo xinh đẹp tinh xảo toát lên vẻ thanh xuân. Cô mặc áo sơ mi voan trắng cổ trụ có cổ áo thắt nơ bướm nhẹ nhàng phối với váy vải màu be, trang điểm tỉ mỉ động lòng người.
Trong lòng Lộ Mãn bỗng trào dâng một cảm giác xao xuyến. Đây rất có thể là lần đầu tiên anh gặp lại Cố Linh Y sau khi trùng sinh. Nhưng trớ trêu thay...
"Không nhận ra." Lộ Mãn bất lực nói.
Lộ Tiểu Sương lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ: "Tuy rằng chị Gia Nhi thường xuyên đòi chia tay với anh nhưng ít nhất cũng là mối tình đầu của anh đó. Anh ngay cả hai chị em họ cũng không phân biệt được à?"
"Hai người họ không giống với các cặp song sinh bình thường." Lộ Mãn nhắc đến chuyện này cũng thấy đau đầu, "Hai chị em đứng cạnh nhau thì còn dễ phân biệt chứ một mình thì khó nhận ra lắm."
Song sinh bình thường về mặt sinh học chia thành hai loại: khác trứng và cùng trứng. Khác trứng thì giống như anh chị em bình thường, tướng mạo có nét giống nhau nhưng không quá tương đồng.
Còn cùng trứng thì DNA cơ bản giống hệt nhau, trông giống như một người.
Song sinh cùng trứng trong chi tiết cũng thường có khác biệt nhỏ, ví dụ như mắt có thể to nhỏ không đều hoặc giọng nói hơi khác.
Nhưng hai chị em Cố Linh Y và Cố Gia Nhi lại thuộc kiểu khác biệt cực kỳ nhỏ này.
Hồi nhỏ, ngay cả ba của họ là Cố Ngạn cũng thỉnh thoảng nhận nhầm.
Lộ Tiểu Sương nói: "Vậy em qua hỏi xem là chị gái hay em gái rồi anh hãy qua nhé?"
"Trong mắt em anh trai em ngốc đến vậy sao?" Lộ Mãn xoa cằm suy nghĩ, "Cũng không phải là không có cách phân biệt."
"Cách gì?"
"Vai trái của em gái gần ngực có một nốt ruồi." Lộ Mãn nghiêm túc nói.
Trước khi trùng sinh Lộ Mãn cũng đã kiểm chứng chị gái Cố Linh Y, vị trí tương tự cô ấy không có.
Có thể nói là một nốt ruồi chống hàng giả rồi.
"..." Lộ Tiểu Sương giơ chân lên dẫm vào giày Lộ Mãn, "Anh đi chết đi!"
Lộ Mãn né tránh rồi khoát tay nói: "Đùa em thôi, anh có cách khác."
Anh lấy điện thoại ra, mở QQ di động chuyển đến khung chat với Cố Gia Nhi.
Liếc nhìn lịch sử trò chuyện, phần lớn là Lộ Mãn chủ động gửi vài dòng, Cố Gia Nhi cách một hai tiếng thậm chí một hai ngày mới trả lời một câu.
Gần đây nhất là:
【Lộ Mãn】 17:14:55: Anh sai rồi, xin em đó, chúng ta quay lại đi. (khóc) (khóc)
【Gia Nhi】 20:25:07: Không được.
【Lộ Mãn】 20:25:11: Anh muốn một câu khẳng định!
【Gia Nhi】 09:59:32: Chắc chắn là không được.
Lộ Mãn: ...
Thật vất vả cho bản thân mười tám tuổi rồi.
Lộ Mãn gửi một tin nhắn hỏi cô đang làm gì.
Lần này Cố Gia Nhi lại trả lời ngay lập tức: Vừa ăn sáng xong. Anh đang làm gì?
Ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, cô ấy đang ngập ngừng nhìn qua lớp kính hiệu thuốc ngắm nghía các kệ hàng, hoàn toàn không cầm điện thoại.
Lộ Mãn tùy tiện trả lời: Đang thở.
Gia Nhi: ?????
Tắt luôn QQ trên điện thoại, Lộ Mãn gập máy lại. Anh nắm tay Lộ Tiểu Sương: "Đi thôi, đi gặp chị Linh Y của em!"
[Trùng sinh niên đại là một phần của thể loại truyện trùng sinh, có nội dung cụ thể là trùng sinh về những năm cuối thế kỷ trước hoặc những năm đầu 2000 để làm lại cuộc đời]