Rầm rầm rầm!
Ngoài cửa truyền đến một tràng âm thanh. Nói là gõ cửa không bằng nói là đập cửa.
Lộ Mãn và Lộ Tiểu Sương đồng thời đứng dậy muốn đi mở cửa.
"Hai đứa ngồi xuống." Liễu Tĩnh nhíu mày. Vừa nghe thấy tiếng đập cửa vô lễ như vậy bà đã đoán được là ai đến, "Để mẹ ra đuổi đi."
Liễu Tĩnh đi mở cửa. Giọng đàn ông bên ngoài gấp gáp, mơ hồ nghe thấy Liễu Tĩnh liên tục nói mấy tiếng "Mày đừng có vào". Qua vài phút thì mọi thứ yên tĩnh trở lại.
Liễu Tĩnh trở về phòng khách, trên tay cầm thêm hai hộp xà bông.
"Ai đấy?" Lộ Vệ Hoa hỏi.
"Liễu Tương Hiền."
"Cậu ạ?"
"Em trai bà hả?" Lộ Vệ Hoa ho khan một tiếng, "Sao không bảo nó vào nhà ngồi chơi?"
"Ngồi cái gì mà ngồi, nhìn thấy nó là tôi bực mình."
Liễu Tĩnh tiện tay ném xà bông lên ghế sofa: "Người ta có coi chúng ta là người thân đâu, đây là đến tận cửa chào hàng đấy."
Lộ Mãn nghe vậy nhíu mày. Chuyện này gợi lại cho anh một vài ký ức không tốt.
Lộ Vệ Hoa cảm thấy dù sao cũng là em trai của vợ, dù gì quan hệ với cậu em vợ cũng khá thân thiết: "Tương Hiền cũng gần ba mươi rồi mà vẫn long đong lận đận, nhà mình giúp được thì giúp."
"Nó mà bị đau đầu sổ mũi gì đó thì tôi đây làm chị chắc chắn sẽ giúp."
Liễu Tĩnh mở hộp xà bông, đưa cho Lộ Vệ Hoa xem: "Đây là cái gì? Một cục xà bông bán 40 tệ, thật sự coi tiền của chúng ta là từ trên trời rơi xuống à?"
"Làm ăn mà, mua rẻ bán đắt thôi. Bán được cũng là bản lĩnh của nó."
Liễu Tĩnh nhíu mày thành chữ Bát: "Không biết cái 'Thôi Lai Cực Hạn' này rót cho nó bùa mê thuốc lú gì mà nó vẫn còn bán mấy thứ đồ bỏ đi này."
"Đây là bán hàng đa cấp." Lộ Vệ Hoa lại có ý kiến khác, "Bà phát triển càng nhiều tuyến dưới thì bản thân bà càng kiếm được nhiều tiền, có mười tuyến dưới giúp bà bán hàng thì không cần bà tự làm, cứ nằm trên giường đếm tiền thôi."
Lộ Tiểu Sương ở bên cạnh nghe được thì rất nhỏ giọng "phì" một tiếng: "Lại chẳng bán hàng đa cấp."
"Sao ông cứ bênh nó thế?" Liễu Tĩnh nhận ra chồng mình khác thường, "Tôi nói cho ông biết, ít qua lại với nó thôi. Có chuyện gì cứ bảo nó tìm tôi đây này!"
Lộ Vệ Hoa do dự một lát rồi mở miệng nói: "Em trai bà trước đó tìm tôi rồi. Nó nói với tôi về cái dự án Thôi Lai Cực Hạn này, tôi thấy là một mối làm ăn tốt."
"Khi nào? Tương Hiền tìm ông á? Sao tôi không biết gì hết vậy?" Liễu Tĩnh kinh ngạc đứng bật dậy.
"Nó dẫn tôi đi nghe mấy buổi giảng của 'đại sư' Thôi Lai Cực Hạn. Tôi ký một cái hợp đồng 360 tệ để thử trước, còn chưa bắt đầu phát triển tuyến dưới đâu."
Lộ Vệ Hoa bụng dạ nông cạn không giấu được chuyện gì, nhân lúc vợ hỏi đến liền một mạch nói ra hết.
"Ở buổi giảng quen được mấy đại lý cấp A, người ta lên sân khấu chia sẻ kinh nghiệm thành công của họ. Thật sự lợi hại, tiền vé kiếm được một bó mấy chục vạn mấy chục vạn, lái xe Mercedes S hơn một triệu tệ."
Liễu Tĩnh hỏi ngược lại: "Ông làm sao biết là thật hay là diễn, thật sự có cách kiếm tiền như vậy thì họ việc gì phải dạy cho người ngoài phát tài?"
"Thì mô hình của người ta viết rõ ràng mà. Mấy cái thực phẩm chức năng và đồ dùng giặt tẩy này dân thường đều dùng đến. Giá nhập 20 tệ, chúng ta bán lại 40 tệ, còn có thể phát triển tuyến dưới ăn hoa hồng..."
"Thôi, tôi không nói với ông nữa..." Liễu Tĩnh xua tay cắt ngang lời chồng, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt, "Lão Lộ, trong nhà ông giỏi kinh doanh nhất, cái sạp quần áo này là do ông gây dựng lên, nhưng tôi nhắc ông một điều. Cái chai dầu gội mà Tương Hiền bán cho tôi lần trước tận 68 tệ một chai mà bọt còn chẳng có. Tôi chỉ biết một điều là người ta đâu phải ai cũng ngốc!"
Bà có chút sợ hãi thở dài một hơi: "Coi như ba trăm mấy tệ ông ký là vứt đi mua bài học. Lần sau tôi về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhất định phải nhờ ba mẹ quản ông mới được!"
"Ba trăm sáu mươi tệ là tiền nhập hàng mỗi tháng." Lộ Vệ Hoa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Liễu Tĩnh, "Tôi ký một năm rồi..."
"Lộ Vệ Hoa!"
Liễu Tĩnh cầm đôi đũa trên bàn, "Bộp" một tiếng ném xuống sàn.
"Chuyện lớn như vậy mà ông không thèm bàn bạc với tôi một tiếng là sao!"
Lộ Vệ Hoa cũng nổi nóng: "Tôi vất vả kiếm tiền nuôi gia đình chẳng phải là vì mẹ con bà hay sao? Tháng bảy thu tiền bán quần áo xong tôi xem xét kỹ càng, được thì ký thêm một đơn hàng lớn vài vạn tệ để kiếm về mấy chục vạn."
"Ông còn muốn đem cả cái nhà này ném vào đó hả!"
Ba mẹ cãi nhau, lửa giận bốc lên không kìm được. Họ không để ý rằng Lộ Tiểu Sương lặng lẽ nhặt đôi đũa dưới sàn, đỏ hoe mắt đi về phòng mình.
Lộ Mãn nhíu mày: "Ba, mẹ, hai người nói chuyện bình tĩnh đi. Tiểu Sương ngày kia còn phải đi học, nghe hai người cãi nhau sẽ ảnh hưởng tâm lý của em ấy."
"Con trai, không phải chuyện của con." Liễu Tĩnh dùng cổ tay lau mắt, "Chuyện trong nhà con đừng lo, con vào phòng đi."
Lộ Mãn thở dài rồi để họ tiếp tục trút giận, còn mình đi đến phòng em gái.
"Tiểu Sương, em không sao chứ?"
Lộ Tiểu Sương trốn mình dưới chăn. Lộ Mãn vén một góc chăn lên, thấy em cuộn tròn người lại trông thật yếu đuối và bất lực.
Em ấy bịt hai tai lại, nước mắt lăn dài trên má.
"Anh trai..."
Lộ Tiểu Sương nức nở. Lộ Mãn cảm thấy tim mình nhói lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Khi nào thì họ mới không cãi nhau nữa vậy? Chỉ cần họ không cãi nhau, bảo em làm gì em cũng chịu..."
Những năm chín mươi mấy, tình hình kinh tế nhà Lộ Mãn còn không bằng bây giờ. Vợ chồng nghèo khó trăm sự phiền, việc ba mẹ tranh cãi là điều khó tránh khỏi.
Lộ Tiểu Sương còn nhỏ tuổi, trong hoàn cảnh này đối với sự bất hòa của ba mẹ cũng như những trận cãi vã gay gắt, cô có một nỗi sợ hãi và e dè như một phản xạ có điều kiện.
Cái dự án bán hàng đa cấp gọi là "Thôi Lai Cực Hạn" này, Lộ Mãn hận nó thấu xương.
Nếu cứ để tình hình hiện tại tiếp diễn, một tháng sau ba anh Lộ Vệ Hoa sẽ nhận được một khoản tiền lớn từ việc kinh doanh. Năm nay "Mùng Một Tháng Bảy" là kỷ niệm 85 năm ngày thành lập Đảng, các đơn hàng đặt may trang phục biểu diễn màu đỏ từ khắp nơi đổ về giúp cho cửa hàng quần áo nhỏ của nhà Lộ Mãn cũng được thơm lây.
Tháng bảy trong nhà sẽ có thêm tận ba vạn tệ tiền mặt.
Và Lộ Vệ Hoa sẽ bất chấp một vạn lần phản đối của Liễu Tĩnh mà đem toàn bộ số tiền đó đầu tư vào cái "Thôi Lai Cực Hạn" này.
Kết quả đương nhiên là trắng tay.
Ba vạn tệ mua về một đống "thực phẩm chức năng" đến lợn còn chê không thèm ăn, còn có cả những đồ dùng rửa mặt và hóa chất mỹ phẩm ba không giả mạo kém chất lượng.
Đa cấp đáng hận không chỉ vì lợi dụng lòng tham muốn kiếm tiền nhanh kiếm tiền nhiều của người ta, mà còn khiến bạn bán rẻ cả lòng tự trọng để lôi kéo người thân và bạn bè xuống nước, khiến cho bạn thân tàn ma dại và người thân ly tán.
Lộ Mãn suýt chút nữa đã chứng kiến ba mẹ ly hôn vì chuyện này.
Đỉnh điểm là khi họ đã soạn xong thỏa thuận, sau ly hôn Lộ Mãn sẽ theo Lộ Vệ Hoa, còn Lộ Tiểu Sương theo Liễu Tĩnh.
"Phải ngăn chặn bi kịch này mới được!"
Nhìn những vệt nước mắt còn chưa khô trên mặt em gái, Lộ Mãn nghĩ trước khi trùng sinh việc Lộ Tiểu Sương chọn rời nhà đi du học, phần lớn là vì muốn quên đi những tổn thương tâm lý mà gia đình đã gây ra cho cô.
"Tiểu Sương, lần này anh trai có đủ khả năng để ngăn chặn mọi chuyện. Anh hứa sau này em sẽ không phải sợ hãi nữa." Lộ Mãn thầm hứa với em gái trong lòng.
"Anh trai..." Được Lộ Mãn ôm, dù cả hai đã là những thiếu niên mới lớn nhưng Lộ Tiểu Sương vẫn hơi ngại ngùng. Cô cựa mình: "Anh không cần lo cho em đâu, em muốn ngủ một lát, ngủ dậy sẽ khỏe thôi."
"Vậy em nghỉ ngơi đi, nếu ồn quá thì đeo tai nghe vào."
"Vâng ạ."
...
Không thể ở nhà được nữa nên Lộ Mãn ra ngoài đi dạo, vừa đi vừa sắp xếp lại suy nghĩ.
"Gốc rễ của vấn đề chính là ba vạn tệ ném xuống sông xuống biển kia."
Nếu Lộ Mãn có thể kiếm được hơn ba vạn tệ trước tháng bảy, một là có thể giảm bớt thiệt hại cho gia đình và khiến mẹ Liễu Tĩnh không quá đau lòng; hai là có thể dùng khả năng kinh tế của mình để khuyên can người ba Lộ Vệ Hoa đang mù quáng tất tay.
Vừa rồi anh cũng đã cố gắng xen vào cuộc cãi vã của ba mẹ. Nhưng quan niệm gia đình truyền thống bảo thủ là chuyện của người lớn thì trẻ con không được xen vào.
"Muốn gỡ bỏ cái mác 'trẻ con' này không phải nhờ tuổi tác mà là nhờ năng lực kinh tế."
Rất nhiều người sau khi trưởng thành rời quê hương đi làm, khi trở về vẫn bị gia đình coi là trẻ con. Nguyên nhân là do không có thu nhập và tiết kiệm ổn định, không kiếm được tiền, không để dành được của; hoặc là kiếm được tiền nhưng không đủ nhiều để đưa về cho gia đình.
Gia đình được duy trì bằng sợi dây tình thân nhưng quyền phát ngôn trong gia đình lại do khả năng nuôi sống gia đình quyết định.
"Cách tháng bảy chỉ còn khoảng 20 ngày nữa." Lộ Mãn tính toán: "Tính ra chỉ còn ba tuần, phải kiếm được ba vạn tệ có sức thuyết phục để ngăn chặn khủng hoảng gia đình!"
Một học sinh 18 tuổi vừa thi Đại học xong trung bình mỗi ngày phải kiếm được gần 1500 tệ. Trong khi đây là năm 2006, lương tháng của công nhân viên chức bình thường chỉ khoảng 800 tệ.
"Xem ra phải đến trường sớm một chuyến thôi." Lộ Mãn dần dần hình dung ra bức tranh trong đầu. Muốn tận dụng lợi thế của việc trùng sinh, trường cũ của anh là nguồn tài nguyên gần nhất và dồi dào nhất.
Đến trường kiếm tiền là kế hoạch A, để thêm một lớp bảo hiểm thì tốt nhất nên có thêm một kế hoạch B.
Lộ Mãn dừng chân trước một cửa hàng và ngước nhìn tấm biển.
【Điểm bán vé số thể thao Nam Hồ】
Trùng sinh trở lại, anh không nhớ được dãy số của xổ số hai màu nào, nhưng may mắn là năm 2006 là một năm đặc biệt đối với người hâm mộ bóng đá.
Năm 2006, FIFA World Cup ở Đức.
Vé số thể thao cũng trong năm này lần đầu tiên phát hành hình thức dự đoán số bàn thắng và dự đoán đội vào vòng trong.
Lộ Mãn không phải là một người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt, anh chỉ chơi bóng đá và bóng đá bãi biển trong thời gian học Đại học. Theo lý mà nói, việc nhớ được một đội bóng lọt vào vòng trong cách đây 16 năm cũng gần như là làm khó anh rồi.
Nhưng vào năm 2006, một sự cố bất ngờ trên sân cỏ đã để lại trong anh ấn tượng sâu sắc, khắc sâu đến mức trở thành ký ức không thể phai mờ trong tâm trí.
"Zidane, Zidane."
[Không nguồn gốc xuất xứ, không ngày sản xuất và hạn sử dụng, không đạt tiêu chuẩn chất lượng]