Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 50

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 48

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3355

Toàn truyện - Chương 13: Trên con đường dỗ dành em có thanh tiến trình đâu

Sáng sớm hôm sau, ga tàu huyện Tào.

Lộ Mãn khoác một chiếc balo, tay cầm một cái ghế gấp nhỏ trông rất lạc lõng mà bước lên chuyến tàu hỏa màu xanh lục.

Ga cuối là Hải Khúc Thị, một thành phố ven biển ở phía Đông tỉnh Lỗ.

Chuyến tàu hỏa cũ kỹ này phải mất sáu tiếng đồng hồ mới tới Đại học Sư phạm Tân Hải tọa lạc tại Hải Khúc.

Hôm qua, Lộ Mãn đã nói với ba mẹ về ý định đến Đại học Sư phạm Tân Hải, Lộ Vệ Hoa và Liễu Tĩnh không suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay. Có một người cô họ sống ở Hải Khúc Thị, vì vậy ba mẹ cũng yên tâm hơn khi để anh ra ngoài.

Trước khi đi, Liễu Tĩnh đã gói cho Lộ Mãn một đống hành lý lớn khiến Lộ Mãn vội vàng từ chối. Nếu mẹ anh nhất quyết bắt anh vác theo mấy chục cân quần áo và đồ ăn ra ngoài thì anh thà hủy bỏ kế hoạch...

Thế hệ trước đi tàu hỏa đường dài luôn coi mình như công cụ, dường như việc mang theo bao lớn bao nhỏ trên người để tiết kiệm tiền chuyển phát nhanh là lãi to vậy.

Thế hệ của Lộ Mãn lại muốn trải nghiệm sự gọn nhẹ hơn. Đi đường tay không là thoải mái nhất, đồ đạc thừa thãi chỉ hận không thể vứt bỏ đi.

Cuối cùng, hai mẹ con mỗi người nhường một bước. Lộ Mãn không phải vác theo cái túi hành lý nặng trịch nữa nhưng phải mang theo chiếc ghế gấp gọn mà Liễu Tĩnh đặc biệt yêu cầu, vì sợ con trai đi mệt không có chỗ nghỉ nên đây là sự kiên trì cuối cùng của Liễu Tĩnh.

Cái ghế gấp gọn mở ra toàn là vải kẻ caro này, Lộ Mãn chỉ liếc mắt một cái đã quyết định cho nó bám bụi rồi.

Giữa tháng sáu, vẫn chưa đến thời gian nghỉ hè, Lộ Tiểu Sương chơi thêm một ngày nữa là ngày mai phải cắp sách đến trường tiếp rồi.

Mùa du lịch cao điểm của Hải Khúc Thị vừa mới bắt đầu, Lộ Mãn mua vé có chỗ ngồi nên sáu tiếng này cũng dễ chịu hơn một chút.

Tìm được chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống thì Lộ Mãn đã bị chú ý.

"Cậu sinh viên, cái ghế gấp này không dùng đến đúng không?"

Một ông anh đứng cạnh đó tay cầm gói lạc rang, tay kia xách chai Ngưu Lan Sơn trông thật phóng khoáng hỏi: "Cho anh mượn ngồi một lát được không? Anh đến Duyện Châu là xuống rồi, trước khi chú xuống anh trả lại cho chú."

Lộ Mãn đưa ghế đẩu cho anh ta: "Em đến ga cuối Hải Khúc mới xuống, anh cứ ngồi đi."

"Cảm ơn nhé." Anh ta mở ghế đẩu ra ngồi xuống, thoải mái kêu lên một tiếng: "Chân đứng mỏi nhừ rồi, lần sau anh cũng phải mang theo một cái mới được."

Người anh này rất quen người, nói: "Cậu sinh viên, để anh dạy chú nhé. Lần sau ra ngoài chú mang theo hai cái ghế gấp, trên xe có bao nhiêu cô em xinh tươi cứ một cái mình ngồi một cái để cho các em ngồi. Gặp được em nào xuống cùng ga thì xin số điện thoại, đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp sao!"

Nếu là sinh viên mới ra trường thì có lẽ đã ngại ngùng vì câu nói này rồi. Nhưng Lộ Mãn đáp: "Vậy thì thà chỉ mang một cái còn hơn."

"Sao lại nói vậy?"

"Để người ta ngồi ghế gấp, anh ngồi lên đùi người ta luôn cho rồi."

"Ha ha ha ha!"

"Khụ, khụ!" Đang vui vẻ cười đùa với những hành khách xung quanh thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lộ Mãn giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái nhà họ Cố xinh xắn đứng trước mặt anh.

Tại sao lại nói là cô gái nhà họ Cố?

Bởi vì nhà họ Cố có hai cô con gái, anh vẫn như lệ thường không nhận ra là ai...

Lộ Mãn hơi nheo mắt quan sát. Cô nàng này mặc áo phông trắng tay ngắn và váy yếm màu xanh lục đậm, đi một đôi giày vải canvas trắng cổ trung bình toát lên vẻ thanh khiết tự nhiên. Phải nói rằng gu ăn mặc của hai chị em song sinh nhà họ Cố từ nhỏ đã rất tốt.

Nhìn xung quanh mấy cô gái trẻ khác trên xe xem, áo phông kẻ sọc đen trắng, áo hai dây màu hồng chóe, áo khoác đính đinh tán và dây xích sắt to bản, quần jean siêu ngắn, quần legging lửng, tất da chân đen mỏng dính phối với giày thể thao màu đỏ tươi...

So sánh một chút, thẩm mỹ ăn mặc của cặp song sinh nhà họ Cố cao đến mức không biết phải nói thế nào cho vừa.

May mà cô nàng này không giữ được bình tĩnh, sát khí trên mặt đủ để chứng minh thân phận của cô.

"Gia Nhi?" Lộ Mãn thất vọng nói. Nếu là Linh Y thì anh đã vui rồi.

Cố Gia Nhi trợn to mắt. Vừa rồi trên mặt anh ta là vẻ thất vọng sao! Mình không nhìn nhầm chứ!

Ông anh ngồi ghế gấp bên cạnh rất tinh ý: "Cô bé đi cùng chú em à, lại đây lại đây ngồi đi em."

"Không cần đâu, cảm ơn anh ạ." Cố Gia Nhi liếc xéo Lộ Mãn, "Em ngồi lên đùi anh ấy là được."

"Ờ..." Vừa rồi chém gió với người lạ bị cô nghe thấy hết rồi, Lộ Mãn bất lực, "Sao em lại đến đây?"

Anh thật sự không ngờ một quãng đường xa như vậy, Cố Gia Nhi lại theo đến đây. Chẳng phải nên ở nhà giận dỗi không ra khỏi cửa lớn, không bước chân ra khỏi cửa trong sao?

"Ngắm biển." Cố Gia Nhi nhìn thẳng phía trước.

"Biển ở Hải Khúc không đẹp, muốn ngắm biển thì đến Cầm Đảo, Bồng Lai, Uy Hải Vệ đẹp hơn." Lộ Mãn nói, "Em xuống ga đi, ra quầy đổi vé..."

Lộ Mãn im bặt. Bàn tay của Cố Gia Nhi đã đặt lên vai anh, giây tiếp theo là vặn ba vòng.

"Lão Ngoan...chú Cố và dì Văn yên tâm để em tự mình ra ngoài sao?"

Cố Gia Nhi vỗ vỗ chiếc túi xách nhỏ của mình: "Mang theo laptop rồi. Ba em sợ anh nên bắt em mỗi tối phải gọi video cho ba."

Hóa ra anh mới là mối nguy hiểm lớn nhất của cô ấy khi ra ngoài à? Lộ Mãn toát mồ hôi hột.

"Chú nghĩ nhiều rồi, anh trong sáng với em lắm."

Cố Gia Nhi bĩu môi. Lộ Mãn dứt khoát phủi sạch quan hệ như vậy khiến cô ngược lại có chút không vui.

"Anh hỏi em, một mình đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, ba mẹ không lo lắng về sự an toàn khi đi lại và ăn ở sao?" Lộ Mãn nói.

Cố Gia Nhi càng tủi thân hơn. Sao lại thành một mình rồi, anh không định đi cùng em sao?

"Mẹ em tốt nghiệp Đại học Sư phạm Tân Hải, bạn thân của mẹ ở Hải Khúc này nhiều vô kể." Cố Gia Nhi trả lời một cách hờ hững, "Em ở khu nhà ở của giảng viên Đại học, mẹ em đã sắp xếp hết rồi."

"Ồ, vậy thì tốt."

Cố Gia Nhi nhìn anh. Bây giờ cô muốn hỏi Lộ Mãn nhất là quan hệ yêu đương của họ rốt cuộc như thế nào.

Nhưng thấy Lộ Mãn vẻ mặt không quan tâm và còn có tâm trạng đi du lịch, Cố Gia Nhi cũng trở nên kiêu ngạo. Nhất định phải xem ai không giữ được bình tĩnh trước.

Hành khách ngồi cạnh Lộ Mãn thấy Cố Gia Nhi cứ đứng bên cạnh Lộ Mãn thì chủ động đứng dậy nhường chỗ. Nhưng Cố Gia Nhi cũng mua vé ngồi rồi nên đã thương lượng đổi chỗ với hành khách này. Ưu thế của mỹ nữ là trời phú, ra ngoài nói chuyện với ai cũng dễ dàng hơn ba phần.

*Ting ting*

QQ của Lộ Mãn vang lên, mở ra xem:

【Hạo①Lục BanのĐộc Quyền Tiểu Sương】: Tiểu Mãn, đến nơi an toàn rồi thì nhớ báo cho em biết nhé.

【Lộ Mãn】:Gia Nhi đang ngồi cạnh anh.

Nhìn cái nickname toàn ký tự khó hiểu của Tiểu Sương, Lộ Mãn thấy khó chịu nên sửa lại phần biệt danh cho cô.

【Tiểu Sương】:Oa! Tình yêu đích thực!

【Lộ Mãn】:Có phải em bán đứng anh không? Nếu không sao em ấy biết được số hiệu chuyến tàu và số toa?

【Tiểu Sương】:Đang thu dọn quần áo để chiều nay về trường sớm, không nói chuyện nữa, 886.

【Lộ Mãn】:Giúp anh tham khảo một vấn đề trước đã.

【Tiểu Sương】:Có gì nói mau! (chửi rủa)

【Lộ Mãn】:Làm thế nào để một cô gái không thích anh nữa?

【Tiểu Sương】:(lau mồ hôi) (cạn lời)

【Tiểu Sương】:Anh cứ tỏ ra bình thường là được!

Thông báo: Đối phương đã offline

Lộ Mãn cất điện thoại rồi cười nói: "Cũng đúng."

Trước khi trùng sinh, tình cảm với Cố Gia Nhi từ thời trung học dây dưa đến khi tốt nghiệp Đại học vẫn không thể hiểu nhau, cuối cùng dẫn đến chia ly.

Lần này anh chủ động giẫm lên tất cả những cái bẫy nên tránh trong tình yêu.

Chê yêu đương không thú vị? Vậy thì cứ tra nam hành động, đấm thép liên hồi.

Luyến tiếc tình cảm không nỡ chia tay? Ngôn từ của tra nam cứ thế mà sắp xếp.

Còn có một điều mà tất cả các cô gái đều không thể chịu đựng được, đó là bạn trai quá thân thiết với bạn bè hoặc chị em tốt của mình. Thỉnh thoảng nhắc đến chị gái cô ấy là Cố Linh Y, đảm bảo giống như pháo hoa, châm ngòi là nổ luôn.

Cứ gọi là "Ba quy tắc chia tay nhà họ Lộ" đi.

Đảm bảo chia tay nhanh hơn cả Bolt chạy 100 mét.

Sáu tiếng sau, thời gian đến buổi chiều.

"Thưa quý khách, ga đích phía trước là ga cuối Hải Khúc. Ánh bình minh đầu tiên chiếu rọi, biển xanh trời biếc bãi cát vàng, Hải Khúc Thị là một thành phố du lịch xinh đẹp..."

"Đi thôi."

Lộ Mãn xách cái ghế gấp trong tay, luôn cảm thấy không thoải mái: "Đồ của em ít, tay còn trống không? Cầm giúp anh đi."

Cố Gia Nhi kinh ngạc: "Chẳng phải anh nên xách túi giúp em à?"

Cô nhìn cái ghế gấp xấu xí mà lẩm bẩm: "Cùng lắm thì sau này em không tùy tiện nổi nóng nữa mà. Bây giờ anh ngay cả dỗ em một chút cũng không chịu sao?"

"Mario cứu công chúa còn có phần thưởng ăn xu vàng đấy." Lộ Mãn bắt đầu thực hành quy tắc chia tay họ Lộ, "Trên con đường dỗ dành em có thanh tiến trình đâu, ai biết khi nào mới dỗ xong."

[Hải Khúc (海曲) thực tế là tên một huyện cổ từ thời Tây Hán mà nay là khu vực thành phố Nhật Chiếu. Thành phố này có quận Đông Cảng khớp với chi tiết tiếp theo trong truyện] [Cầm Đảo (琴岛) ban đầu chỉ một hòn đảo có hình cây đàn piano ở thành phố Thanh Đảo tỉnh Sơn Đông, nhưng giờ thì là tên của Thanh Đảo trong nhiều tác phẩm văn học mạng Trung Quốc. Bồng Lai là một quận của thành phố Yên Đài tỉnh Sơn Đông. Uy Hải Vệ (sau này đổi thành Uy Hải) là thành phố giáp ranh với Yên Đài] [886 là đồng âm của 拜拜了 (Bàibàile) nghĩa là bye-bye nhé]