Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 50

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 48

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3355

Toàn truyện - Chương 2: Vừa trùng sinh đã nhận nhầm người

"Dậy đi mà!"

Lộ Mãn mơ màng trở mình ôm nhưng chỉ ôm được góc chăn.

Anh nghĩ chắc chắn là cô vợ nhà mình đi mua bữa sáng về rồi, Lộ Mãn nhắm mắt lẩm bẩm: "Linh Y, cho anh ngủ thêm chút nữa đi. Tối qua em hành anh mệt quá..."

"Linh Y?"

Giọng nữ trong trẻo bên giường đột nhiên cao vút: "Anh gọi em là gì?"

Ngay sau đó, Lộ Mãn đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói——có một bàn tay đang vặn ba vòng trên cánh tay anh.

"Á!"

Lộ Mãn chống người ngồi dậy, nhìn đối phương: "Sáng sớm đã mưu sát chồng à... Ơ?"

"Cố Linh Y" trước mặt trừng mắt nhìn anh, sắc mặt âm u như sắp nhỏ ra nước.

Lộ Mãn càng nhìn càng kinh ngạc vì khuôn mặt cô trở nên quá non nớt. Nếu không phải đường nét quen thuộc không thay đổi thì suýt chút nữa anh đã không nhận ra đây là vợ nhà mình.

Anh ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay em trang điểm kiểu gì vậy? Trang điểm trẻ hóa sao, có hiệu quả thế này cơ á? Trông trẻ hẳn ra!"

Cô gái lạnh lùng không nói gì.

Lộ Mãn đánh giá trang phục của cô, trên người cô mặc áo sơ mi ngắn tay mùa hè trong bộ đồng phục trường trung học, trước ngực viết dòng chữ "Trường Trung học Số Một, huyện Tào, tỉnh Lỗ".

Trong lòng anh thầm kêu hay cho trò này, tối qua JK Hán phục đủ kiểu mà sáng nay vẫn chưa chơi đủ sao?

"Em giỏi thật đấy. Đặt may ở đâu mà giống đồng phục hồi Trung học Phổ thông của mình thế?"

Anh vừa định đưa tay sờ thử thì cô gái cuối cùng không nhịn được, cô vớ lấy một cuốn sách bìa xanh dày cộp ném về phía anh.

"Anh đủ rồi đấy!"

"Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đến giờ anh vẫn không phân biệt được em và chị em!"

"Anh đừng hòng quay lại!"

Lộ Mãn ngơ ngác bị sách đập vào đầu.

Không phải ngơ ngác vì bị đánh, mà là ngơ ngác vì những gì vừa nghe.

Cô gái vẫn còn tức giận, cuốn sách bìa xanh dày cộp trên tay ném xuống giường phát ra một tiếng "bịch" nặng nề.

"Em còn phải đi mượn cuốn hướng dẫn điền nguyện vọng năm ngoái vì muốn giúp anh nghiên cứu xem nên đăng ký nguyện vọng thế nào."

Nói xong cô gái quay người bỏ đi và mạnh tay đóng sầm cửa, chấn động đến mức khung cửa cũng rung lên hai cái.

Lộ Mãn ngây người ngồi đó. Một hồi lâu sau, anh nhặt cuốn sách bìa xanh mà cô gái để lại.

Độ dày của cuốn sách ngang với cuốn từ điển Oxford, kích thước còn lớn hơn cả khổ giấy A4.

Trên bìa sách màu xanh lá cây sáng chói, dòng chữ "Hướng dẫn điền nguyện vọng thi Đại học tỉnh Lỗ năm 2005" đập vào mắt.

Lộ Mãn tùy tiện lật giở. Phần đầu cuốn hướng dẫn này giới thiệu một phần nhỏ về quy tắc điền nguyện vọng, phần lớn phía sau là mã trường mã ngành của các trường Cao đẳng và Đại học ở nhiều tỉnh thành trên toàn quốc.

Thứ này có thể coi là "đồ cổ" rồi.

Ngón tay vuốt ve từng trang có cảm giác thô ráp của giấy in loại nhẹ, kèm theo tiếng sột soạt khi lật trang và mùi mực in xộc vào mũi rõ ràng.

Tất cả những điều này chân thật đến mức quá đáng, không phải là mơ.

Huống chi cô nàng ra tay tàn nhẫn vặn cánh tay anh, cảm giác đau rát vẫn chưa tan...

"Trùng sinh? Không thể nào đâu nhỉ?" Trong lòng lo lắng, miệng lẩm bẩm, Lộ Mãn nhìn quanh bốn phía. Trong lòng anh đã có một đáp án hoang đường.

Chiếc giường ván gỗ anh đang nằm đã có tuổi, chỉ cần động đậy một chút là kêu cót két.

Đối diện là tủ quần áo với hai tấm áp phích sờn mép che đi bức tranh hoa mẫu đơn phú quý trên cánh cửa tủ, một của Tôn Yến Tư, một của Hatake Kakashi.

Một chiếc điện thoại nắp gập đã bị tháo pin có anten thu sóng ngắn ngủn chìa ra đang nằm trên tủ đầu giường. Ổ cắm trên tường cắm một chiếc sạc đa năng có hai kẹp kim loại giữ chặt lấy pin và đèn báo đỏ xanh nhấp nháy liên tục.

Khung cảnh xung quanh rõ ràng không phải là căn hộ hai phòng ngủ mà anh đã mua ở Yên Kinh mà là căn nhà cũ kỹ ở huyện Tào quê hương anh, là nhà của ba mẹ anh, thứ vốn đã chìm vào quên lãng trong ký ức.

Lộ Mãn lắp pin trở lại vào chiếc điện thoại nắp gập, thời gian hiển thị trên màn hình đã xác thực phán đoán của anh.

Ngày 10 tháng 6 năm 2006, 06:13, thứ Bảy.

Anh đã trở lại mười sáu năm trước, vào một buổi sáng mùa hè không lâu sau kỳ thi Đại học.

"Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi Đại học, tuy rằng mình và Linh Y là thanh mai trúc mã nhưng quan hệ không quá thân thiết... Cô gái vừa rồi không phải Linh Y!" Lộ Mãn lập tức toát mồ hôi đầy đầu.

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng mẹ anh là Liễu Tĩnh vọng vào: "Vừa nãy con gái thứ hai nhà ông Tổng Giám đốc Cố đến tìm con, sao lại giận dỗi bỏ đi thế?"

"Con không biết..."

Liễu Tĩnh bước vào, Lộ Mãn kéo chăn trùm kín đầu.

Anh liếc mắt nhìn trộm thấy dáng vẻ hiện tại của mẹ mình.

Mẹ Liễu Tĩnh dáng người không cao mà chỉ khoảng một mét sáu khiến bà trông nhỏ nhắn. Mái tóc đen dày buộc thành đuôi ngựa ngắn, tóc mái phía trước hất ngược ra sau được giữ lại bởi một chiếc băng đô cài tóc đen gợn sóng, vầng trán lộ ra không một nếp nhăn và tóc mai không hề điểm bạc. Sinh năm 1968, năm nay bà ba mươi tám tuổi, chính là khoảng thời gian mà năm tháng chưa thể làm phai nhạt vẻ đẹp của người phụ nữ.

Lộ Mãn tính theo tuổi trước khi trùng sinh, tuổi tâm lý chỉ kém bà 4 tuổi. Cảm giác sai lệch kỳ lạ giống như "càng gần quê càng sợ" khiến anh có chút không biết phải đối mặt với mẹ mình như thế nào.

"Dậy đi con, hơn bảy giờ rồi."

Soạt——

Rèm cửa bị kéo ra, ánh nắng chiếu vào đầu giường, Lộ Mãn kéo chăn kín hơn để che kín mắt.

"Con ngủ thêm chút nữa." Lộ Mãn đáp trong chăn, muốn kéo dài thời gian để sắp xếp lại tâm trạng, "Mẹ, mẹ nói là bảy giờ, vậy bây giờ cùng lắm mới hơn sáu giờ thôi."

Cũng may là gọi tiếng "mẹ" này tự nhiên như vậy chứ không khó khăn như anh nghĩ.

Liễu Tĩnh nhíu mày và giơ tay định đánh vào mông anh một cái, nhưng nghĩ lại con trai thi Đại học xong rồi nên dậy cũng chẳng có gì làm, bà kiềm chế lại rồi bỏ đi.

Lộ Mãn mở điện thoại trong chăn, xác nhận lại thời gian.

Ngày 10 tháng 6 năm 2006, 06:15, thứ Bảy.

"Quả nhiên là vậy."

Sáng sớm đã nói dối thời gian có lẽ là kỹ năng thành thục mà bà mẹ nào cũng tự học được nhỉ.

"Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi Đại học, mình đáng lẽ đang dây dưa với Cố Gia Nhi mới phải." Lộ Mãn đau đầu như búa bổ, "Hơn nữa vừa rồi mình còn nhận Gia Nhi thành chị em ấy à?"

Vừa trùng sinh trở về đã trả lời ngay một câu hỏi chết người!

Lộ Mãn rối rắm suy nghĩ một hồi, việc cấp bách trước mắt là thích ứng với thân phận mới của mình.

Anh lướt xem điện thoại. Năm 2006 này ngay cả máy tính cũng phải quay số mới vào được mạng, điện thoại vẫn là phương tiện liên lạc chủ yếu.

Hộp tin nhắn không bị tin rác chiếm giữ, tin nhắn qua lại với bạn bè nhiều vô kể, một hào một tin lúc này vẫn còn là từng chữ chứa đựng chân tình.

Biểu tượng QQ di động là một chú chim cánh cụt đội mũ lưỡi trai trượt ván, bên trong là vô số lịch sử trò chuyện cũng có thể giúp Lộ Mãn ôn lại tâm trạng của mình khi mười tám tuổi.

Một lát sau, tiếng dép lê của mẹ Liễu Tĩnh lại vang lên từ xa đến gần.

"Gần tám giờ rồi! Lộ Mãn, dậy đi con."

Lộ Mãn vẫn trùm chăn kín mít: "Gần tám giờ tức là vừa qua bảy giờ thôi. Con ngủ thêm một tiếng nữa rồi dậy."

Lộ Mãn nghe thấy tiếng mẹ Liễu Tĩnh nén giận hít một hơi sâu, rồi tiếng dép lê xa dần.

Tiếp đó là lướt mạng xem tin tức để làm quen với bối cảnh thời sự.

Năm 2006.

Đầu năm bãi bỏ thuế nông nghiệp "Hoàng Lương Quốc Thuế", tháng ba có quy hoạch "Thập Nhất Ngũ" , tháng tư Baidu ra mắt tính năng mới "Baike Baidu" , tháng năm đập Tam Hiệp hoàn thành toàn tuyến, không lâu trước đó xổ số thể thao ra mắt hình thức cá cược bóng đá World Cup...

Những bộ phim 《Thần Thoại》, 《Harry Potter Và Chiếc Cốc Lửa》 công chiếu từ năm ngoái tràn lan các bản lậu; trên diễn đàn chỉ cần đăng một câu "Châu Kiệt Luân hát dở", lập tức có mấy trăm bình luận đáp trả "Mày có hiểu 《Dạ Khúc》 vang lên là lên nhận giải không?"...

Thậm chí mấy ngày trước khi anh trùng sinh, anh còn lướt Douyin thấy một đoạn nhạc nền video đang hot rần rần "Vậy thì hãy tạm biệt thật tốt nhé, dòng sông thời gian chảy ra biển lớn...", vậy mà bài hát 《Hoa Phượng Vĩ Nở Bên Đường》 này lại đứng đầu bảng xếp hạng tin tức năm 2006 và là bài hát tốt nghiệp của rất nhiều học sinh.

Rất nhiều thứ đến năm 2022 vẫn còn cảm thấy mới mẻ, thì ra đã nảy mầm từ năm 2006 và tồn tại bền bỉ đến mức khiến người ta kinh ngạc rằng hóa ra nó đã có từ mười mấy năm trước rồi; còn một số thứ thì lại trở nên cũ kỹ trong dòng chảy phát triển nhanh chóng, khiến người ta cảm thán hóa ra thứ này chỉ mới mười mấy năm chứ không phải mấy chục năm sao?

【10086 thông báo, gói cước 5 tệ 20MB của quý khách đã gần hết...】

"Chín giờ rưỡi rồi!"

Lộ Mãn cất điện thoại và giả vờ ngủ một giấc, trở mình: "Ồ, hơn tám giờ rồi à, năm phút nữa con dậy."

Nhưng lần này vận may của Lộ Mãn đã hết. Liễu Tĩnh vén chăn trùm đầu của anh lên, cầm móc áo khua khua trước mặt anh.

"Thằng nhãi ranh, mày có dậy không hả!"

Có một câu nói là đời người luôn phải đối mặt với vài khoảnh khắc nguy hiểm, một trong số đó là "khi mẹ gọi đầy đủ tên bạn".

Từ "con trai", "Lộ Mãn" đến "thằng nhãi ranh", nếu anh còn không nghe lời thì e rằng lần đầu tiên mẹ hiền con hiếu sau khi trùng sinh sắp biến thành cảnh đao kiếm tương tàn một chiều.

"Dậy, dậy, dậy!"

Lộ Mãn lập tức nghiêm túc, trước tiên đẩy móc áo ra xa một chút: "Mẹ ra ngoài trước đi, con mặc quần áo ngay."

Liễu Tĩnh lúc này mới hài lòng gật đầu: "Gọi cả em gái mày dậy nữa. Hai đứa chúng mày thi nhau ngủ, đứa nào đứa nấy như lợn con về chuồng ấy."

"Vâng, vâng, vâng..."

Lộ Mãn dở khóc dở cười tìm mấy bộ quần áo ngắn tay.

Nhân lúc cơn giận của mẹ chưa lan đến em gái, mau chóng gọi Lộ Tiểu Sương dậy.

Tiểu Sương ấy à, bây giờ em ấy mới mười lăm mười sáu tuổi thôi nhỉ?

[Tỉnh Lỗ (鲁省) là tên gọi tắt của tỉnh Sơn Đông] [Kế hoạch 5 năm lần thứ 11] [Từ điển Bách khoa Baidu]