"Ông chủ, cho con một phần gà xiên chiên."
"Cậu xem phần này có được không?"
Trước quầy gà xiên, người chủ trẻ tuổi chỉ vào cái thớt, trên đó chất đầy gà xiên sống đã tẩm bột.
"Cân lên đi ạ."
Sau khi đặt lên cân, Lộ Mãn liếc nhìn chiếc cân điện tử. Loại cân bàn này có hai mặt đều hiển thị số bằng màn hình xanh hiển thị giá và trọng lượng, nhưng bây giờ đã bị động tay động chân nên mặt hướng về phía Lộ Mãn chỉ là một màu xám xịt.
"Được thôi, tổng cộng hai mươi tệ."
Người dân huyện Tào khi nhớ lại vật giá ngày xưa thường hay cảm thán một câu "Tiền ngày xưa đáng giá thật".
Hai mươi tệ đặt vào mười mấy năm sau chỉ là một con số nhỏ. Nhưng bây giờ là năm 2006, Lộ Mãn nhớ rõ giá nhà của nhà mình mua là 780 tệ một mét vuông, tiền lương tháng mà cửa hàng quần áo của nhà mình trả cho nhân viên bán hàng thường là 600 tệ một tháng, thợ may lành nghề là 800 tệ một tháng.
Vậy thì đáng để so đo với ông chủ này một phen.
Lộ Mãn đánh giá: "Thế này thì nhiều quá. Chúng con chỉ có hai người nên ăn không hết đâu, ông chủ giúp con chia đôi đi."
Ông chủ bớt đi hơn một nửa từ trên cân xuống, chỉ còn lại một phần nhỏ: "Để lại chừng này được không?"
Ánh mắt ông chủ rất nhanh liếc qua Lộ Mãn. Tuy rằng cao hơn mét tám nhưng mặt mày trắng trẻo sáng sủa và râu cạo sạch sẽ đến mức vẫn còn thấy xanh, là loại thiếu niên điển hình của việc chưa trải sự đời. Ông ta xác định anh chỉ là một học sinh Trung học Cơ sở tuổi còn nhỏ không có kinh nghiệm gì.
"Mười hai tệ."
Cố Linh Y đứng sau Lộ Mãn sốt ruột kéo kéo tay áo anh. Nhìn lượng và giá này thì không cần nhìn số hiển thị cũng biết không đúng.
Ông chủ cầm cái vợt lưới lên định múc đồ chiên vào nồi.
Lộ Mãn nhướng mày cười nói: "Con đâu có nói là phần trên cân đâu, con muốn phần còn lại kia."
Tay ông chủ dừng lại giữa không trung, ông ta ngập ngừng hai giây mới nói: "Để ta cân lại cho..."
"Không cần đâu ạ." Lộ Mãn cười nói, "Vừa mới cân xong rồi mà. Tất cả là hai mươi tệ, phần này là mười hai tệ thì phần kia chắc chắn là tám tệ rồi."
Lộ Mãn nói tiếp: "Quán nhà chú bán ở đây mấy năm rồi, nổi tiếng lắm. Cân chắc chắn chuẩn, chúng con tin tưởng được!"
"Ha ha ha!" Mấy ông chủ quầy hàng gần đó đều thích nghe ngóng chuyện rồi tám dóc, đang nghiêng đầu nhìn náo nhiệt bên này, nghe xong lời của Lộ Mãn thì bọn họ đều bật cười thành tiếng.
Sắc mặt người chủ trẻ tuổi không tốt, nhưng Lộ Mãn đã nhanh tay bỏ tiền vào hộp thu tiền của ông ta rồi nên ông ta chỉ còn cách mặt mày cau có chiên gà xiên.
Cái quầy này vốn dĩ đã gần trường Trung học Số Hai. Sau khi ông ta tiếp quản quầy, học sinh mà ông ta gặp ai mà chẳng mang bộ dạng ngái ngủ, học hành đến ngốc cả người, mua đồ cũng ậm ừ rụt rè.
Lừa người quen rồi, không ngờ hôm nay lại gặp phải một người không đi theo lối thông thường, nhất thời không phòng bị nên tự mình hại mình.
"Ê nhóc." Ông chú bán bánh tráng nướng bên cạnh cầm chiếc khăn mặt trắng trên cổ lau mồ hôi, tay cầm khăn chỉ chỉ vào quầy gà xiên, "Người ở gần sông sao tránh khỏi ướt giày. Vẫn là đứng trên bờ khô ráo cho vững."
Đứng trên bờ khô ráo, ẩn ý câu này đương nhiên là làm ăn chân chính.
"Haizz, đám trẻ bây giờ quỷ quái lắm." Người chủ trẻ tuổi nhận thua nhưng miệng vẫn còn lải nhải nói móc để gỡ gạc, "Lúc nhỏ thông minh, lớn lên chưa chắc đã nên người."
"Ông!" Lộ Mãn còn chưa kịp nói gì thì Cố Linh Y vẫn luôn trốn sau lưng anh đột nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn thẳng vào người bán hàng.
Lộ Mãn ngạc nhiên nhìn cô. Cô nàng này rõ ràng nhát gan muốn chết, dùng từ trước khi trùng sinh để hình dung chính là mắc chứng sợ giao tiếp xã hội cấp độ cao nhất, lúc này lại giống như một con thú nhỏ bảo vệ thức ăn đột nhiên xông lên phía trước.
Lộ Mãn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô mà lắc lắc ý bảo cô đừng vội. Dũng khí của Cố Linh Y cũng chỉ có một lần, duy trì được vài giây đã xì hơi, lại trốn ra sau lưng anh.
"Chúng ta đúng là kẻ tám lạng người nửa cân." Lộ Mãn giữ nụ cười, bắt chuyện với chú bán bánh tráng bên cạnh, "Chú, ngày xưa một cân là mười sáu lạng, chú biết mười sáu lạng này từ đâu mà ra không?"
"Chú có được đi học đâu mà biết cái này, chắc là người xưa truyền lại thôi." Chú bán bánh tráng lắc đầu cười hề hề, "Cậu sinh viên biết thì giảng cho chú nghe với?"
Lộ Mãn chậm rãi nói: "Cái cân cũ của người xưa mười sáu lạng một cân lấy từ bảy sao của chòm Bắc Đẩu, sáu sao của chòm Nam Đẩu và tổng của ba sao Phúc Lộc Thọ. Chính là để cảnh cáo người ta không được cân điêu, thiếu một hai ba lạng là tổn phúc, giảm lộc, hao thọ, thiếu nữa là tổn cả Nam Đẩu đấy."
Chú bán bánh tráng nhìn quen người đến kẻ đi nên lập tức cũng nhận ra lời này của Lộ Mãn là nói với ai, dứt khoát cũng làm người tung hứng theo: "Đúng vậy, người xưa có câu Nam Đẩu là chủ sinh tử, cái này thì thiếu không được đâu. Cái phúc này còn hơn nhiều tài lộc đấy!"
Người bán gà xiên que vừa bỏ đồ chiên vào túi giấy, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người thì sắc mặt liền biến đổi.
Ba ông ta là người bán hàng lâu năm bị ngã bất ngờ phải nhập viện, bị thương gân cốt phải nằm cả trăm ngày, không biết đến bao giờ mới khỏi hẳn.
Lộ Mãn nhận lấy túi gà xiên que và hai que tre từ tay ông ta, gọi Cố Linh Y bên cạnh rồi rời đi.
Cố Linh Y cúi đầu suy tư. Lộ Mãn thừa lúc cô không chú ý, một tay giấu ra sau lưng bẻ gãy một trong hai que tre thành dăm ba đoạn.
"Này, ăn nóng đi." Cắm que tre còn lại vào túi gà xiên que, Lộ Mãn đưa cho cô.
Cố Linh Y cầm trên tay cân nhắc vài lần thì lộ vẻ kinh ngạc: "Phần này phải gần 15 tệ rồi."
Cô cầm que tre xiên một miếng gà chiên, "au" một tiếng nhét vào miệng.
Ăn thêm vài miếng, Cố Linh Y ngẩng đầu nói với Lộ Mãn: "Anh ơi, sau khi thi Đại học xong, anh hình như trở nên cởi mở và tự tin hơn hẳn."
"Ồ? Vậy sao."
Cô cho rằng sự thay đổi của Lộ Mãn là do thi Đại học xong nên áp lực học hành biến mất.
"Nếu là trước khi thi Đại học, chắc anh cũng không dám chủ động gây sự cãi nhau với người lớn đâu. Chắc sẽ nghe em, cùng nhau lủi thủi đổi sang quán khác rồi."
Cố Linh Y khẽ liếc anh một cái: "Đâu có giống bây giờ, còn lừa em nói cái gì mà 'ý kiến giống nhau nghe em'. Hừ, anh cũng chỉ biết lừa em thôi."
Anh biết giở trò xấu rồi. Nhưng cô không hề ghét, ngược lại cảm thấy như vậy khi ở bên nhau sẽ thú vị hơn.
"Tại em phản ứng không kịp thôi, không thể trách anh được." Lộ Mãn nhún vai.
Cố Linh Y cười cười: "Như vậy cũng tốt. Cả năm lớp 12 anh lúc nào cũng nặng trĩu tâm sự, em rất...không phải, em và Gia Nhi đều rất lo lắng cho anh."
Lộ Mãn nghĩ thầm: ít nhất cũng sống thêm mười mấy năm nữa, cũng phải trưởng thành hơn một chút chứ.
Hướng nội không phải là điều xấu, tiếc rằng cuộc sống sau này không cho phép người bình thường được hướng nội.
Cố Linh Y vừa ăn vặt vừa ngẩng đầu nhìn, chợt vui vẻ hẳn lên mà huých tay vào khuỷu tay Lộ Mãn: "Anh ơi, cái cân của chú bán hàng sáng đèn rồi kìa. Chú ấy chỉnh cân lại rồi!"
Lộ Mãn gật đầu, xem ra mấy lời khó nghe kia cũng có tác dụng: "Có lẽ đây là lợi ích duy nhất của mê tín phong kiến, khiến những kẻ làm chuyện thất đức còn chút kính sợ."
…
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Cố Linh Y thỉnh thoảng liếc nhìn Lộ Mãn, nhưng cô cảm thấy hôm nay đặc biệt dễ chạm mắt anh, đến cuối cùng cô chẳng dám ngẩng đầu lên nữa.
Trước đây anh luôn ngơ ngác, bình thường đi đường mắt không hề liếc ngang liếc dọc, sao hôm nay lại thỉnh thoảng nhìn cô vậy? Cố Linh Y lắc đầu, chắc là mình nhìn nhầm thôi.
Gần đến trước cửa nhà, Cố Linh Y ăn không nổi nữa nên xách túi giấy đựng gà xiên que vừa đi vừa lắc lư.
Lộ Mãn thấy tâm trạng cô không tệ, trước khi chia tay có thể trêu cô một chút.
"Linh Y, anh còn chưa được ăn miếng nào đấy."
"A..." Cố Linh Y lúc này mới nhận ra, "Anh ơi, trước nhà em cũng có bán. Em mua cho anh một phần mới nhé?"
"Nhưng bây giờ anh muốn ăn."
Cô mở túi giấy gà xiên que, nghi hoặc lẩm bẩm: "Kỳ lạ, phần cho hai người mà sao chỉ có một que xiên vậy?"
"Aaa..." Lộ Mãn há miệng ra hiệu anh cần được đút cho ăn.
Cố Linh Y hoảng hốt lùi lại nửa bước: "Anh tự ăn đi."
"Anh đang ôm thuốc mà." Lộ Mãn giả vờ khó nhọc như thể gói quất hồng bì trong tay rất nặng, "Nặng quá, tay nhấc không lên nổi."
Cố Linh Y không quen với cái kiểu mặt dày của anh. Một gói dược liệu cân vài đồng vài lạng cô ôm còn thấy nhẹ bẫng, làm sao mà nặng được?
Thảo nào hôm nay tốt bụng như vậy, chủ động đòi xách đồ.
Toàn là chiêu trò, toàn là chiêu trò!
"Không...không được." Khuôn mặt của Cố Linh Y hơi ửng đỏ, "Hơn nữa chỉ có một que tre, em dùng rồi anh ơi."
"Dùng cái đầu que còn lại của em là được."
"Không được!"
Cô cố gắng nhớ lại. Hình như lúc đó Lộ Mãn nhận đồ ăn vặt từ quầy hàng thì que tre rất dài, lại cắm trong một ống buộc vào cột của quầy hàng nên rất dễ thấy, rõ ràng cô đã thấy chú bán hàng đưa hai que.
Đôi mắt Cố Linh Y hơi mở to. Cô kinh ngạc không hiểu sao da mặt con trai có thể dày đến vậy!
"Anh, anh cố ý làm bậy..."
Lộ Mãn ngắt lời cô: "Que này một đầu nhọn một đầu bằng, em dùng cái đầu chưa dùng là được chứ gì?"
"Ừmmm..." Cố Linh Y nghĩ nghĩ thấy cũng có lý, với lại cô đã từ chối mấy lần rồi nên từ chối nữa sợ Lộ Mãn buồn.
Cô xoay que tre xiên một miếng đưa đến trước miệng Lộ Mãn: "Cho anh nè."
Lộ Mãn nhai mấy miếng đồ ăn vặt, thầm nghĩ câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn thật tinh tế: Tính cách của người Trung Quốc là luôn thích hòa hoãn thỏa hiệp.
Ví dụ như bạn bảo Cố Linh Y trực tiếp dùng chung một que tre đút cho bạn ăn, cô ấy nhất định không đồng ý; nhưng nếu bạn chủ ý đổi đầu que, cô ấy sẽ thấy đó là hòa hoãn mà sẵn lòng đút cho bạn ăn.
Thậm chí cô nàng ngốc nghếch này chỉ lo đút cho anh ăn mà quên mất bây giờ cái trò đút ăn này quá thân mật đối với cả hai, thực ra cô ấy hoàn toàn có thể không cần đút.
Lộ Mãn thấy vẻ mặt miễn cưỡng của cô thì càng muốn trêu chọc cô hơn.
"Hả? Chẳng có vị gì cả, chắc lão chủ quán này cố tình quên cho muối rồi." Lộ Mãn vờ nói.