Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

32 50

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

12 51

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

(Đang ra)

Ta Phong Thần Ở Thế Giới Bí Hiểm

敖青明

Lệ quỷ cam tâm tình nguyện dâng hiến sức mạnh: “Đúng vậy, cô ấy chỉ là một đứa trẻ đáng thương, chẳng có năng lực tự vệ mà thôi.”

34 315

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

378 3356

Toàn truyện - Chương 7: Tại sao anh phải phân biệt rõ ràng?

"Chia tay!"

"Vốn dĩ là lỗi của anh!" Cố Gia Nhi giận dỗi nói, "Anh là bạn trai của em mà. Người khác không phân biệt được em và chị gái em thì thôi đi, duy nhất chỉ có anh là không được phép!"

"Trước kỳ thi Đại học, anh đến nhà bà ngoại đưa bút chì tô trắc nghiệm, chị gái em ngồi trên ghế sofa. Chỉ vì hôm đó chị ấy mặc váy của em và đổi kẹp tóc với em, anh chỉ nhìn quần áo mà không nhìn người à? Anh không thèm hỏi một câu đã ôm chầm lấy chị ấy là sao?"

Lộ Mãn bất lực. Anh nghe ra được việc khơi lại chuyện cũ chứng tỏ Cố Gia Nhi căn bản không muốn chia tay. Người thật sự muốn chia tay sẽ không nói nhiều như vậy, chỉ cần vài ba câu là kết thúc cuộc trò chuyện rồi.

Không phân biệt được chị em song sinh quả thực là một vấn đề lớn, nhưng mỗi lần cãi nhau đều lôi ra nhắc đi nhắc lại và phóng đại lên quả thực đã trở thành vũ khí bí mật để cô ấy đòi chia tay.

Lộ Mãn hồi tưởng lại, so sánh sự khác biệt giữa hai chị em.

Trước khi trùng sinh, cách anh đối xử với Cố Linh Y là: Anh sai rồi, anh sẽ bù đắp cho em, từ đó trưởng thành hơn để duy trì mối quan hệ yêu đương thân mật.

Còn Cố Gia Nhi thời trung học lại yêu cầu: Anh sai rồi, vậy là vĩnh viễn nợ em nên phải nghe theo em hết, nếu không thì chia tay.

Dường như sự non nớt của con gái trong tình yêu không phân biệt tuổi tác. Từ mười mấy tuổi đến ba mươi mấy tuổi đều không thiếu những người thích dùng chia tay để đe dọa.

Mỗi lần Lộ Mãn và cô chia tay rồi lại làm lành đều là tung chiêu "nhấp nhả" để Lộ Mãn hạ mình yêu cô hơn.

Cố ý kể lể những thiếu sót của anh trong mối quan hệ yêu đương, cố ý lạnh nhạt với anh vào những lúc anh đang hưng phấn. Cô đánh giá tình cảm của Lộ Mãn bằng cách tạo ra những vết thương nhỏ mang tên "hèn mọn". Mỗi khi anh không vừa ý cô thì cô sẽ chọc vào vết thương đó, đau tức là anh vẫn còn yêu, không đau tức là không yêu nữa.

"Gia Nhi, em cứ suy nghĩ kỹ về cái logic này đi. Hiện tại chúng ta không có bất đồng, đều đồng ý chia tay là chuyện tốt đúng không?"

Cố Gia Nhi bĩu môi. Cô muốn Lộ Mãn nhanh chóng dỗ dành cô, sao anh lại đi nói chuyện logic với cô?

Cô nghiêm mặt nói: "Anh ơi, bây giờ đang thảo luận về thái độ của anh!"

Lộ Mãn: …

Cố Gia Nhi tuy rằng biểu hiện hướng ngoại hoạt bát hơn chị gái nhưng bên trong cũng giống như chị, không giỏi giao tiếp với người khác.

Nhìn bề ngoài, cô là người chủ động muốn được nâng niu trong tình yêu, nhưng cách cô xử lý tình yêu có thể nói là cực đoan. Mỗi lần làm ầm ĩ lên, thoạt nhìn bạn trai càng không thể rời xa cô hơn, nhưng thực tế lại từng bước đẩy tình yêu đích thực ra xa.

Cô chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, mối tình đầu còn non nớt, Lộ Mãn trùng sinh trở về không nỡ trách cô điều gì.

Nhưng chia tay là "nhiệm vụ chính" thì vẫn phải chia tay.

Lộ Mãn phải dùng một chút thủ đoạn đặc biệt rồi. Nếu không cô cứ nói đi nói lại, nói đến tối mịt cũng chỉ muốn Lộ Mãn nhận sai cầu xin hòa hợp.

"Tại sao anh phải phân biệt rõ ràng?"

Cố Gia Nhi đang lải nhải tiếp, nghe thấy câu nói đột ngột của Lộ Mãn khiến cô ngây người.

"Anh, anh nói gì cơ?"

"Anh cố ý ôm đấy. Nếu ôm được chị gái em thì lời to, ôm được em thì cũng không lỗ." Lộ Mãn bây giờ cảm thấy nói bậy thật sảng khoái, "Tại sao anh phải phân biệt rõ ràng?"

Cố Gia Nhi kinh ngạc chớp mắt. Cô vốn tưởng rằng Lộ Mãn sẽ xuống nước như mấy lần trước đó và áy náy không nỡ, hết "Anh sai rồi" đến "Em đừng giận có được không", rồi "Sau này anh đều nghe em".

Nhưng thứ cô nhận được lại là một tràng lời lẽ cặn bã trăm phần trăm.

Cố Gia Nhi bỗng cảm thấy vô cùng tủi thân. Rõ ràng là anh ta theo đuổi cô mà giờ lại bắt đầu không trân trọng cô nữa!

Ở bên nhau lâu như vậy, Cố Gia Nhi biết Lộ Mãn rất hiểu song sinh ghét nhất bị nhận nhầm, anh ta cố tình dùng chuyện này chọc giận cô để thực sự chia tay.

Cố Gia Nhi hít hít mũi, nén nước mắt: "Vậy anh đi đi, em không muốn gặp lại anh nữa!"

Câu nói này gây ra sát thương cực lớn.

Biết rõ anh ta đang cố tình khích bác mình, nhưng nghe những lời cặn bã này cô mà nhịn được cơn giận mới lạ!

"Rầm"

Cánh cổng biệt thự nặng nề đóng sầm lại. Cũng tốt hơn tưởng tượng, cứ tưởng cô sẽ cho anh một cái tát hoặc cắn cho một phát chứ.

Lộ Mãn khẽ thở dài: "Đợi thời gian trôi qua lâu một chút, em ấy nghĩ thông suốt rồi mình xin lỗi sau vậy."

………

Vẫn còn chút thời gian nữa mới đến giờ ăn trưa, Lộ Mãn chui vào một quán net.

Giữa một đám game thủ đang cày Warcraft và Audition, anh đeo tai nghe nghe nhạc thịnh hành lúc bấy giờ, xem tin tức hết nửa buổi sáng.

Trong lúc đó, không ít người bưng mì tôm hoặc ngậm thuốc lá đi ngang qua sau lưng Lộ Mãn.

Nhìn thấy màn hình máy tính của anh, mọi người liên tục thốt lên những tiếng "vãi".

Lộ Mãn thậm chí còn nghe thấy tiếng "tách" chụp ảnh sau lưng trong lúc anh đang chuyển bài trên QQ Music.

Chắc hẳn ảnh của anh không lâu sau sẽ xuất hiện trên diễn đàn hoặc trang mạng nào đó, tiêu đề Lộ Mãn cũng đoán được đại loại như "Chấn động! Hóa ra thật sự có dị nhân ra quán net chỉ để đọc báo".

Gần mười hai giờ, Lộ Mãn phủi mông đứng dậy rời đi, mua Sprite bạc hà lạnh mà Lộ Tiểu Sương muốn ở siêu thị nhỏ gần đó rồi xách lủng lẳng về nhà.

Lộ Mãn thấy loại Sprite bạc hà lạnh chai xanh này uống rất êm và khá thích, nhưng cũng có nhiều người cảm thấy nó có vị như nước súc miệng. Có lẽ vì lý do này mà nó chỉ được bán một thời gian ngắn rồi bị ngừng bán trên toàn quốc. Uống lại được hương vị này cũng coi như là một phúc lợi nhỏ của việc trùng sinh.

Vừa về đến nhà đã thấy Lộ Tiểu Sương đang hì hục với ngăn kéo tủ đựng đồ ở huyền quan, lục tung mọi thứ ầm ĩ lên.

"Tiểu Mãn, anh dùng hạnh nhân mật ong của em à?"

Thấy anh vào nhà, Lộ Tiểu Sương nhìn Lộ Mãn với ánh mắt nghi ngờ.

Lộ Mãn đặt đồ uống xuống và lắc đầu: "Đồ mẹ cất, em bảo mẹ tìm cho."

Lộ Tiểu Sương bất lực vò đầu: "Anh xem đi!"

Cô hét vọng vào bếp: "Mẹ ơi! Không thấy hạnh nhân mật ong đâu hết!"

"Ở phía Bắc bên trong ấy, tìm kỹ vào——" Từ phía bếp vọng lại tiếng đáp.

"Mẹ ơi, mẹ tìm giúp con đi mà~"

"Tự tìm đi! Chắc chắn ở đó."

"Anh xem đi." Lộ Tiểu Sương dang tay, ra hiệu cho Lộ Mãn xem ngăn kéo, "Em lục tung lên rồi, đâu có đâu."

Lộ Mãn nghĩ ngợi một lát rồi cười với Lộ Tiểu Sương: "Anh có cách tìm ra nó, có muốn đánh cược không?"

"Em không tin. Lớn rồi còn đánh cược, trẻ con quá." Lộ Tiểu Sương bĩu môi rồi hỏi dồn, "Cược gì?"

Lộ Mãn nghĩ nghĩ: "Hay là một thùng Sprite bạc hà lạnh?"

"Thôi được. Ra là anh muốn kiếm cớ mua đồ ngon cho em thôi, cảm ơn Tiểu Mãn nhé!" Lộ Tiểu Sương vui vẻ ra mặt.

Lộ Mãn cười, con bé ngốc này mừng hơi sớm rồi: "Cứ chờ mà nhận thua đi."

Anh quay vào bếp gọi lớn: "Mẹ ơi, con với Tiểu Sương ra ngoài một lát, tụi con đi mua lọ hạnh nhân mật ong ạ!"

Vừa dứt lời, Liễu Tĩnh đã tay cầm xẻng lật chạy ra.

"Hai đứa chúng mày chẳng đứa nào cho mẹ được yên thân."

"Đồ cũ còn chưa dùng hết đã đòi mua đồ mới." Liễu Tĩnh vừa trách mắng vừa thò tay vào ngăn kéo, "Mẹ mà tìm ra thì sao hả! Có ăn ngay tại chỗ không?"

Quả nhiên, mẹ luôn là khắc tinh của con cái mỗi khi chúng muốn mua đồ mới.

Chưa đầy mười giây, thậm chí còn chẳng thèm nhìn vào, Liễu Tĩnh mò mẫm rồi lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ trên nhãn dán dòng chữ "Hạnh nhân mật ong Cung Đăng".

"Bộp" một tiếng, bà đặt nó lên tủ giày ở huyền quan.

"Thế cái này là cái gì!"

Lộ Tiểu Sương trợn mắt há mồm. Đợi mẹ quay lại bếp, cô bé quay sang Lộ Mãn: "Anh nói xem có tức không cơ chứ, sao mẹ lại tìm được hay vậy!"

"Chắc mỗi bà mẹ đều là một pháp sư không thời gian vĩ đại trong nhà." Lộ Mãn cười, "Lúc nào cũng bịa ra giờ giấc giả để hù chúng ta dậy sớm, mà cũng luôn cất đồ đạc biến mất không vết tích được."

"Hai đứa quỷ sứ kia, ra ăn cơm mau lên!" Liễu Tĩnh lại gọi.

Trong phòng khách, ba Lộ Vệ Hoa đang ung dung ngồi trên ghế sofa và vắt chéo chân, trước mặt là tờ "Tề Lỗ Văn Báo".

Ông là một người đàn ông gầy gò với nước da ngăm đen, khuôn mặt nông dân sần sùi mà chất phác, kiểu khuôn mặt mà làng nào cũng có vài người. Mỗi khi cả nhà bốn người đi thăm họ hàng, câu mà người thân cảm thán nhiều nhất chính là "Lộ Mãn với Tiểu Sương da dẻ trắng trẻo, tất cả là nhờ gen di truyền của mẹ cả đấy."

Lộ Tiểu Sương còn chưa kịp ngồi xuống đã chộp lấy một cái bánh bao hoa mà nhai ngấu nghiến, miệng lẩm bẩm không rõ chữ: "Oa, thịnh soạn quá, còn có thịt bò xào Vương Quang nữa!"

Liễu Tĩnh vừa bày biện đĩa thức ăn vừa nói: "Thịt bò xào này là ba con tối qua mời khách ăn cơm gói về đấy, hai đứa ăn hết đi, đừng để thừa."

Lộ Vệ Hoa đặt tờ báo xuống rồi đứng dậy đổi chỗ đĩa thức ăn, đẩy đĩa thịt bò và món xào lại gần hai anh em rồi kéo đĩa rau và dưa chuột muối về phía mình.