Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 04 : Nếu cậu không muốn chuyện hôm nay bị đồn ra ngoài

Lục Viễn Thu đã hoàn toàn chắc chắn, người âm thầm ủng hộ cậu làm ủy viên thể dục học kỳ trước chính là Bạch Thanh Hạ, không phải Hồ Thải Vi.

Chết tiệt, Lục Viễn Thu vậy mà lại luôn cho rằng đó là "trà xanh" kia.

Thậm chí sau này có lần Lục Viễn Thu còn cố ý nhắc đến chuyện đó, Hồ Thải Vi không nhận là mình, cũng chẳng phủ nhận, cố tình tỏ vẻ thần bí.

Vậy mà Lục Viễn Thu lại tưởng cô ta ngại ngùng, thế là càng, càng, càng thêm kiên định mà trồng cây si.

Và thế là Hồ Thải Vi cứ thế hưởng thụ sự ân cần của một "cái đuôi". Vừa hay nhà Lục Viễn Thu lại mở siêu thị, "trà xanh" đó đã không ít lần "xài chùa" đồ của cậu, từ nước khoáng, nước ngọt, kẹo cao su, cho đến cả... băng vệ sinh.

Điều khiến Lục Viễn Thu thấy da đầu tê dại hơn nữa là, khi đó đưa băng vệ sinh cho cô ta, cậu thậm chí còn thầm vui sướng vì nghĩ rằng mình và Hồ Thải Vi đã có một bước tiến xa hơn.

May mà... còn có thể làm lại cuộc đời.

Bạch Thanh Hạ nhìn tờ giấy nợ rơi trên đất. Cô lặng lẽ nhặt nó lên, giọng nói trầm xuống, dường như đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: “Cậu muốn giải quyết thế nào?”

“Đùa thôi.” Lục Viễn Thu xua tay, đoạn mở cửa kho hàng, rồi quay đầu lại nói: “Cậu đi theo tớ đã.”

“Vừa nãy làm rách cặp của cậu, đền cho cậu cái khác.”

Bạch Thanh Hạ sững sờ, vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, chỗ rách có thể khâu lại được.”

Lục Viễn Thu: “Chuyện này tớ nói tớ quyết. Tớ, Lục! Viễn! Thu! Không thích nợ nần ai cái gì.”

Nói xong, cậu dẫn Bạch Thanh Hạ đến khu vực bán cặp sách. Ánh mắt cô gái nhỏ ngay lập tức dừng lại ở một chiếc cặp màu hồng, trong mắt hiện rõ vẻ quan tâm.

Lục Viễn Thu cũng phát hiện ra chiếc cặp màu hồng này trông quen quen. Nhìn sang bên cạnh, là một chiếc cặp màu xanh.

Đúng rồi, cặp sách thời cấp ba của mình chẳng phải chính là cái kiểu màu xanh đó sao?

Cái màu xanh và cái màu hồng... là đồ đôi.

Nhưng ánh mắt Bạch Thanh Hạ chỉ liếc qua chiếc cặp màu hồng một cái rồi vội vàng dời đi.

Lục Viễn Thu trực tiếp lấy nó xuống, nhét vào lòng cô: “Cái này cho cậu.”

Bạch Thanh Hạ có chút bất ngờ khi Lục Viễn Thu lại lấy đúng cái này. Cô ngẩn ra vài giây, rồi vội vàng lên tiếng:

“Tớ không lấy đâu, cặp của tớ vốn dĩ đã hỏng rồi.”

Cô cố chấp đặt chiếc cặp về lại chỗ cũ.

Lục Viễn Thu lên tiếng: “Nếu cậu muốn chuyện hôm nay bị đồn ầm lên ở trường... thì cứ đặt nó về chỗ cũ.”

Hai tay Bạch Thanh Hạ khựng lại, rồi lại lặng lẽ xách chiếc cặp xuống. Nhưng cô nhanh chóng lấy tờ giấy nợ ban nãy ra, viết thêm vào một món đồ.

【Một cái cặp sách】

Cô lại một lần nữa trịnh trọng giơ tờ giấy nợ bằng hai tay, đưa cho Lục Viễn Thu xem. Sau đó, cô quay đầu liếc nhìn giá tiền của chiếc cặp, ánh mắt bỗng sững lại, vẻ mặt thoáng thêm mấy phần chua xót.

Hình như... có hơi không trả nổi...

Lục Viễn Thu thấy được sự thay đổi trong biểu cảm của cô, không nhịn được mà bật cười.

Cậu đương nhiên chẳng bao giờ có ý định bắt cô phải trả.

“Nếu cậu đã viết giấy nợ rồi, vậy thì tốt, đi theo tớ.”

Bạch Thanh Hạ cúi gằm mặt, chán nản lẽo đẽo theo sau cậu.

Lục Viễn Thu đi đến khu văn phòng phẩm thì dừng lại. Bất thình lình, lưng cậu bị đụng một cái. Cậu quay đầu lại, thấy Bạch Thanh Hạ đang xoa trán lùi lại, đôi mắt tội nghiệp long lanh mang theo mấy phần vô tội.

“Nhìn đường chứ, thích dùng trán đụng tớ thế à? Lần sau tớ cho cậu đụng thoải mái!”

Nghe thấy mình bị trêu chọc, Bạch Thanh Hạ cắn cắn môi, vẻ mặt vô cùng lúng túng.

Lục Viễn Thu đặt một chiếc hộp bút màu hồng vào lòng cô.

Bạch Thanh Hạ quay đầu nhìn giá tiền, sau đó kiên quyết từ chối: “Tớ không cần!”

Lục Viễn Thu: “Nếu cậu không muốn chuyện hôm nay——”

“Tớ không có nhiều tiền trả cậu đâu!” Bạch Thanh Hạ vừa thẹn vừa giận cắt ngang, thậm chí còn theo bản năng mà giậm chân một cái.

Hành động này vô cùng "con gái", và nó lại một lần nữa lật đổ hình tượng lạnh lùng cao ngạo mà Lục Viễn Thu từng biết về cô.

Lục Viễn Thu khoanh tay trước ngực, nhướng mày: “Tớ cũng đâu có muốn cậu trả tiền. Hay là... cậu nghĩ cách khác để trả cho tớ thì sao?”

Cách khác? Bạch Thanh Hạ hơi nghiêng đầu, không biết đã nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng trở nên kỳ quái. Thấy Lục Viễn Thu đang cười cười nhìn mình, cô vội vàng dời tầm mắt, nhưng vành tai lại "bán đứng" chủ nhân, nó lại đỏ ửng lên.

Cứ có cảm giác, vành tai này mà nếm thử, chắc sẽ có vị anh đào.

Lục Viễn Thu thầm nghĩ trong lòng, rồi tiếp tục dẫn Bạch Thanh Hạ đi loanh quanh trong siêu thị.

Thật ra, cảnh tượng này Lục Viễn Thu đã tưởng tượng đến cả chục năm nay.

Cậu đã từng nghĩ, nếu ngày đó cậu chặn Bạch Thanh Hạ lại, thì cứ dắt cô đi ăn uống thả phanh một bữa trong siêu thị cũng được.

Dù rằng có thể sẽ bị ông già ở nhà treo lên đánh...

Không ngờ hôm nay lại được như ý nguyện. Lục Viễn Thu gác hai tay ra sau gáy, vui vẻ ngân nga một giai điệu nào đó.

Bạch Thanh Hạ không hiểu tại sao cậu lại vui vẻ đến vậy.

Nhưng dường như, cô cũng không còn thấy buồn bã như lúc nãy nữa.

Rất nhanh, hai người lại đi tới một khu vực khác. Bạch Thanh Hạ sững người, rồi lập tức xấu hổ quay đầu bỏ đi.

“Đứng lại!”

Lục Viễn Thu gọi cô lại, nghiêm giọng: “Nếu cậu không muốn chuyện hôm nay bị đồn ra trường... Tớ nói cho cậu biết, tớ là học sinh hư đấy, mà học sinh hư thì chuyện gì cũng dám làm.”

Bạch Thanh Hạ chậm rãi xoay người lại, gò má đỏ bừng: “Tớ không cần băng vệ sinh!”

“Không cần? Tớ bấm ngón tay tính thử nhé: trong cặp một miếng, trên người một miếng, vị chi là cậu chỉ còn đúng hai miếng.”

Thấy Bạch Thanh Hạ tức đến nỗi nắm chặt hai bàn tay nhỏ, nhưng lại không thể phản bác, Lục Viễn Thu nhếch mép, vớ lấy một gói băng vệ sinh trên kệ ném về phía cô: “Bắt lấy!”

Cô gái nhỏ vội vàng nhún người, giơ tay bắt lấy.

Lục Viễn Thu nhìn đến mức đầu cũng gật gù theo, ánh mắt sững sờ.

Lại quên tắt "auto-aim" (tự động ngắm) rồi.

Bảo sao trong ấn tượng của cậu, Bạch Thanh Hạ rất ít khi chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay, hóa ra là có nguyên do.

Sau khi bổ sung món đồ vừa nhận vào tờ giấy nợ, nhân lúc Lục Viễn Thu quay lưng đi, Bạch Thanh Hạ lén lút đưa gói băng vệ sinh có bao bì tinh xảo kia lên mũi ngửi thử.

Trong mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc và lạ lẫm.

Hóa ra loại này... thật sự có mùi thơm?

Trước giờ cô toàn dùng loại bán lẻ không nhãn mác, chẳng có mùi thơm, thỉnh thoảng còn thấy cả... xác côn trùng nhỏ bên trong, lại phải tỉ mỉ nhặt từng cái ra.

Ngay lúc đó, Lục Viễn Thu xoay người lại. Bạch Thanh Hạ giật mình, vội vàng nhét tất cả vào cặp, gương mặt thanh tú lại khôi phục vẻ lạnh lùng như thường lệ.

“Hình như có ai đang gõ cửa?”

Lục Viễn Thu vểnh tai, thăm dò hỏi.

Bạch Thanh Hạ lùi lại vài bước, nhìn về phía cửa chính siêu thị, quả nhiên thấy bên ngoài có bóng người đang nhấp nhổm.

Cô khe khẽ gật đầu.

Lục Viễn Thu bước tới, hai người một trước một sau đi về phía cửa. Lục Viễn Thu đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn cô một cách nghiêm túc:

“Đi đường cẩn thận, chú ý xe cộ, về nhà an toàn. Ngày mai đi học bình thường. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, biết chưa?”

Bạch Thanh Hạ không hiểu vì sao Lục Viễn Thu lại nói những lời này, nhưng cô có thể nhận ra cậu thiếu niên này không hề có ác ý.

Một người tinh tế đến mức chú ý cả việc hộp bút bị hỏng, thì có thể xấu xa đến mức nào chứ?

Bạch Thanh Hạ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó giơ tay một góc 45 độ, trịnh trọng đưa tờ giấy nợ bằng cả hai tay qua: “Cho cậu.”

Lục Viễn Thu đột nhiên cảm thấy cái dáng vẻ luôn dùng hai tay đưa đồ vật của cô rất đáng yêu. Cậu nhất thời quên cả đưa tay ra nhận, Bạch Thanh Hạ liền giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhét thẳng tờ giấy nợ vào túi áo cậu.

“Tờ giấy nợ này sẽ luôn có hiệu lực.”

“Được.”

Hai ánh mắt chạm nhau, Bạch Thanh Hạ là người dời đi trước.

Lục Viễn Thu giúp cô mở cửa siêu thị, nhưng những người xuất hiện bên ngoài lại khiến cả hai đồng thời sững sờ.

Trước cửa siêu thị là ba cô gái trông rất trẻ trung, xinh xắn.

Người đi đầu có tướng mạo ngọt ngào, tết tóc hai bím, mặc váy hoa ngắn, tất trắng, giày da, đúng chuẩn một "em gái ngọt ngào".

Hồ Thải Vi?

Lục Viễn Thu có chút mông lung.

Đúng rồi, cậu chợt nhớ ra. Ngày 30 tháng 8, sau khi Bạch Thanh Hạ rời đi khoảng nửa tiếng, Hồ Thải Vi đã dẫn bạn bè tới.

Hồ Thải Vi cũng ngẩn ngơ không kém. Cô ta không ngờ lại thấy Bạch Thanh Hạ và Lục Viễn Thu hai con người mà có dùng gậy tre đánh cũng không tới được với nhau lại xuất hiện trong cùng một khung hình.

Chuyện này quá đỗi kỳ lạ.

Lục Viễn Thu không khỏi cười lạnh trong lòng.

Hừ, nếu các nhân vật chính của "sự cố nhầm lẫn phiếu bầu ủy viên thể dục" đều đã có mặt, vậy thì hôm nay, nên làm cho ra ngô ra khoai rồi.

Cậu quay sang nói với Bạch Thanh Hạ: “Bạn học Bạch, cậu đợi một chút, đừng đi vội.”