Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 03 : Đây có lẽ chính là "thể hương" trong truyền thuyết

Bạch Thanh Hạ khẽ cắn bờ môi phấn nộn, giọng nói như thể phải gắng gượng lách qua kẽ răng: “Chỉ một cái thôi!”

Nói bậy! Thế cái quai áo lúc nãy tớ kéo trúng thì sao? Cái đó không tính là áo à?

Lục Viễn Thu bật cười thầm trong bụng, nhưng cậu biết nếu thật sự hỏi thế thì mình đúng là một thằng khốn.

Chỉ là ở cái tuổi này, chỉ cần trêu chọc một chút là có thể làm đối phương bật khóc, đúng là thú vị thật.

Nhưng trêu thì trêu, cũng không thể đi quá giới hạn.

Lục Viễn Thu gật đầu, không đưa ra yêu cầu nào quá đáng hơn, chỉ rướn đầu về phía trước, vạch cổ áo đồng phục của cô ra: “Trong tay áo không giấu gì chứ?”

Bạch Thanh Hạ: “Không!”

Lục Viễn Thu quay đầu nhìn cô, hai đôi mắt giờ đây đã gần nhau hơn rất nhiều. Má Bạch Thanh Hạ hiếm hoi ửng lên một vệt hồng nhàn nhạt, ánh mắt vội vàng dời đi nơi khác.

Hóa ra lúc ngại ngùng trông cô ấy lại thế này.

Lục Viễn Thu, người chưa bao giờ thấy hoa khôi lạnh lùng này có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào ở trường, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Cậu liền cười khẩy: “Không phải cậu nói không có là không có, tớ phải xem mới biết được.”

Vừa nói, cậu vừa ghé sát đầu về phía dưới nách bên trái của cô. Bạch Thanh Hạ vừa thẹn vừa giận, quay mặt đi chỗ khác.

Lúc này, ngoài mùi hương thanh mát của sữa tắm và bột giặt, Lục Viễn Thu còn ngửi thấy một mùi hương thiếu nữ thoang thoảng, rất đặc trưng.

... Đương nhiên không phải mùi hôi nách.

Đây có lẽ chính là "thể hương" trong truyền thuyết, rất thơm, thơm hơn nhiều so với cái mùi son phấn được nuôi dưỡng bằng tiền bạc.

Ống tay áo sạch sẽ, thấp thoáng thấy được nửa cánh tay trắng nõn nà. Lục Viễn Thu mỉm cười, vờ vịt kiểm tra ống tay áo bên kia. Bạch Thanh Hạ lại xấu hổ quay mặt sang hướng khác.

Lục Viễn Thu đã phát hiện ra một điểm đáng chú ý.

Một chi tiết mà cậu thiếu niên của kiếp trước không thể nào nhận ra.

Nếu một cô gái phải đối mặt với một chàng trai xa lạ lục soát cơ thể một cách mạo phạm như vậy, ánh mắt phải tràn ngập sự chán ghét và lạnh lùng mới đúng.

Nhưng Bạch Thanh Hạ dường như chỉ có xấu hổ và tức giận.

Giây phút này, Lục Viễn Thu hiểu ra một điều.

Bạch Thanh Hạ không ghét cậu.

Nếu suy diễn quá lên một chút, Bạch Thanh Hạ thậm chí có thể đã có thiện cảm nhất định với cậu từ trước.

Điều này cũng giải thích tại sao cô lại bỏ phiếu cho cậu.

Nhưng trong ký ức của Lục Viễn Thu, cậu không tài nào nhớ ra giữa hai người từng có mối liên hệ nào?

Rõ ràng họ chưa từng nói với nhau một câu nào, ở trong lớp thậm chí còn chưa từng nhìn thẳng vào mắt nhau.

Lẽ nào thời niên thiếu của mình lại ngốc đến thế? Không hề chú ý tới?

Nhớ lại thời niên thiếu của mình, Lục Viễn Thu lại thấy đau đầu. Cậu của lúc đó, trong lòng chỉ có Hồ Thải Vi, đã thế còn "trồng cây si" một cách nơm nớp lo sợ. Một chút nóng lạnh thất thường của đối phương cũng đủ khiến cậu trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Giờ nghĩ lại, năm đó mình thật ngốc.

Lục Viễn Thu lặng lẽ lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn xuống dưới.

“Trong quần không giấu gì chứ?”

Bạch Thanh Hạ nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn lộn cả hai túi quần ra, chứng minh cho cậu thấy.

Lục Viễn Thu căn bản chẳng thèm nhìn, chỉ lặng lẽ liếc cái đồng hồ treo tường. Mới qua có mấy phút...

Cái chiếc xe gây tai nạn đó, có khi còn chưa lái tới ngã tư.

Cậu tiếp tục kiếm chuyện: “Cậu chỉ lộn túi quần ra thì chứng minh được gì? Để tớ xem.”

Nói rồi cậu ngồi xổm xuống, tay vươn về phía trước, định sờ vào đôi chân dài thon thả mà ngay cả chiếc quần đồng phục cũng khó lòng che giấu hết vẻ đẹp. Bạch Thanh Hạ vội vàng rụt người lại, lần này cô thực sự hoảng sợ, thở hổn hển.

Lục Viễn Thu sớm đã lường trước được phản ứng này của cô, bèn nhượng bộ một bước: “Đúng là nam nữ khác biệt, không tiện lắm... Hay là vầy đi, cậu nhảy tại chỗ vài cái tớ xem.”

Bạch Thanh Hạ ngơ ngác ngẩng đầu.

Lục Viễn Thu trừng mắt giải thích: “Tớ xem có thứ gì rơi ra không chứ sao!”

Cô gái nhỏ vẫn không nhúc nhích.

“Một là tớ ra tay, hai là cậu tự nhảy tại chỗ. Chọn đi.”

Nghe câu nói này, Bạch Thanh Hạ hít sâu một hơi, chọn cách phục tùng.

Trộm đồ là sai, cô không có lý do gì để phản bác.

Cô hơi nhấc cẳng tay, như thể đang lấy sức, rồi nhảy tại chỗ một cái.

Lục Viễn Thu định bụng sẽ giả vờ nhìn xuống đất xem có gì rơi ra không, nhưng "chế độ tự động ngắm" lại quên tắt, ánh mắt bất giác ngước lên trên, cả ánh mắt lẫn cái đầu đều rung rinh theo nhịp.

Dữ dằn vậy sao?!

May mà cô gái nhỏ đang mải cúi đầu, không để ý đến ánh mắt của Lục Viễn Thu.

Bạch Thanh Hạ lại nhảy thêm một cái, Lục Viễn Thu vội nói: “Được rồi, được rồi, đủ rồi.”

Cậu mà nhảy nữa chắc tớ chóng mặt mất.

“Tớ không lừa cậu, tớ chỉ lấy ba cái bánh mì, giờ trả lại cho cậu rồi, tớ đi được chưa?”

Giọng nói của Bạch Thanh Hạ đã lẫn mấy phần nức nở.

Lục Viễn Thu không nghĩ ra được lý do gì để giữ cô lại nữa. Bạch Thanh Hạ thấy đối phương không có phản ứng, liền vội vã chạy tới bàn, nhét lại hết đống đồ bị dốc ra vào cặp.

Thấy cô sắp ra cửa, Lục Viễn Thu vội nói: “Khoan đã.”

Bạch Thanh Hạ quay đầu, ôm chặt chiếc cặp trước ngực, đôi mắt đẹp cảnh giác nhìn cậu.

Lục Viễn Thu cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: “Cậu... đói lắm à?”

Nghe câu hỏi này, Bạch Thanh Hạ cúi đầu, im lặng không nói.

Lục Viễn Thu cũng không nói gì thêm, cậu quay người xé vỏ một cái bánh mì, đưa cho cô: “Ăn xong rồi hẵng đi.”

Nhà kho bỗng chốc im lặng. Bạch Thanh Hạ hồi lâu không ngẩng đầu, cũng không đưa tay ra nhận. Cô cứ đứng đó ôm cặp như đang chịu phạt, thân hình gầy gò tưởng như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Mái tóc che khuất gương mặt, Lục Viễn Thu không thấy được biểu cảm của cô, đành phải nói tiếp: “Tớ xé vỏ rồi, không bán lại được đâu, cầm lấy!”

Cậu cứng rắn nhét cái bánh mì vào tay cô.

Vài giây sau, Bạch Thanh Hạ mới từ từ đưa tay lên, đưa bánh mì lên miệng cắn từng miếng nhỏ, rồi càng lúc càng ăn nhanh hơn.

Lục Viễn Thu thấy vậy, nở một nụ cười hài lòng.

Nhưng đột nhiên, cậu thấy hai hàng nước mắt, như những hạt trân châu đứt dây, lần lượt rơi xuống đất.

Bạch Thanh Hạ khóc rồi.

Từ lúc mới bị bắt, cho đến khi bị lục soát, cô gái kiên cường này không hề rơi một giọt nước mắt nào. Cho đến tận giây phút chiếc bánh mì được đưa vào miệng, cuối cùng cô cũng không kìm nén được nữa.

Lục Viễn Thu lặng lẽ nhìn cô, rồi quay người xé tiếp một cái bánh mì nữa, nhét vào bàn tay còn đang rảnh của cô.

Cậu thò tay vào túi, móc ra một tờ giấy, vừa nhận ra đó là giấy mình đã xì mũi, liền ghê tởm vứt xuống đất.

Khỉ thật, Lục Viễn Thu 17 tuổi không mang theo giấy ăn à?

Đã là đàn ông thì phải luôn thủ sẵn giấy ăn bên người chứ.

Lục Viễn Thu không rõ liệu gia đình Bạch Thanh Hạ đã xảy ra chuyện gì.

Dù có nghèo đến đâu, cũng đã là thế kỷ 21 rồi, sao lại có thể đẩy một học sinh ưu tú, học giỏi đến mức phải vào siêu thị trộm bánh mì ăn chứ?

Ăn xong cái thứ hai, Bạch Thanh Hạ nhìn sang cái bánh mì thứ ba. Không đợi Lục Viễn Thu quay người, cô liền tự bước tới, xé vỏ rồi ăn.

Vừa ăn, cô vừa mở cặp lấy ra giấy bút, viết xoèn xoẹt vài dòng chữ lên giấy.

Viết xong, bánh mì cũng vừa ăn hết. Bạch Thanh Hạ vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay đưa tờ giấy trắng cho Lục Viễn Thu.

Trên đó viết:

【Ngày 30 tháng 8 năm 2010, Bạch Thanh Hạ nợ Lục Viễn Thu ba cái bánh mì.】

Lục Viễn Thu nhận lấy mẩu giấy, ngẩn ngơ nhìn.

Ánh mắt cậu nhanh chóng khóa chặt vào ba chữ "Lục Viễn Thu".

Giây phút này, cậu hồi lâu không nói nên lời.

Ba chữ vừa sắc sảo lại vừa thanh tú, giống hệt như nét chữ trên tờ phiếu bầu trong ký ức của cậu.

Đúng vậy, chữ của Hồ Thải Vi và chữ của Bạch Thanh Hạ đều thanh tú, nhưng người trước lại không thể viết ra được cái cảm giác sắc sảo, có hồn đó.

Chữ cũng như người, cô gái đứng trước mặt Lục Viễn Thu lúc này, chẳng phải cũng vừa thanh tú lại vừa sắc sảo đó sao?

Lục Viễn Thu tiện tay ném tờ giấy nợ sang một bên.

“Cậu tưởng viết một tờ giấy nợ là chuyện hôm nay có thể coi như xong sao?”