Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 07 : Thản nhiên ngắm nhìn dung nhan khuynh thành của cô gái

Lý do cũng rất đơn giản, cô ấy không tham gia kỳ thi cuối kỳ.

Lục Viễn Thu không nhịn được cười một tiếng. Đột nhiên nghe thấy ủy viên học tập bên cạnh cất giọng u uất: “Vui rồi nhé Lục Viễn Thu, lần này Bạch Thanh Hạ phải ngồi chung xó lớp với cậu rồi.”

Ủy viên học tập tên là Chung Cẩm Trình, da trắng trẻo, cao mét bảy mấy, đeo kính, ra dáng thư sinh.

Cậu ta xem như là bạn nối khố của Lục Viễn Thu.

Nhưng quan hệ của họ thì khác, là một đôi oan gia, xem thường lẫn nhau.

Chung Cẩm Trình chê Lục Viễn Thu học dốt, cái đầu mọc ra chỉ để cho cao thêm.

Mà thành tích của cậu ta đúng là tốt thật, hạng hai của lớp, cũng là hạng hai của khối.

Còn lý do Lục Viễn Thu xem thường cậu ta, chính là...

Khác với vẻ ngoài thư sinh, bên trong Chung Cẩm Trình là một kẻ "ngầm" chính hiệu.

Bình thường chuyện cậu ta thích làm nhất là "tưởng tượng bậy bạ" đủ loại phụ nữ.

Nữ thần của lớp Hồ Thải Vi, bà hàng xóm sát vách nhà cậu ta, cả cô giáo tiếng Anh đều không thoát khỏi "kiếp nạn".

Ai cũng biết, cô giáo tiếng Anh cực kỳ sành điệu, tóc uốn lọn bồng bềnh, quần áo không ngày nào mặc trùng, lại còn thích mặc váy ngắn.

Mà "chiến tích lẫy lừng" nhất của Chung Cẩm Trình là có lần trong giờ tiếng Anh, vừa ngắm cô giáo, vừa... dùng áo đồng phục che trên đùi...

Nghe nói sau này đi làm, cậu ta định tán tỉnh sếp nữ ở công ty, bị từ chối, liền bỏ "thuốc" vào đồ ăn giao của sếp, cuối cùng bị đuổi việc.

Đúng là "cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga", đã bẩn còn chơi xấu.

“Liên quan quái gì đến cậu.” Lục Viễn Thu cúi đầu "chặn họng" Chung Cẩm Trình. Áp chế bằng chiều cao.

Cậu ta bĩu môi. Cậu ta không ghen tị với Lục Viễn Thu, vì cậu ta không có hứng thú với Bạch Thanh Hạ.

Đối với cậu ta, Bạch Thanh Hạ quanh năm quấn mình kín mít, không hở chút thịt nào, tuy có khuôn mặt "mối tình đầu" khuynh quốc khuynh thành, nhưng không đủ để khiến cậu ta hưng phấn.

Hồ Thải Vi, người thường xuyên không mặc đồng phục, để lộ cặp đùi trắng nõn và "trưng bày vòng một", cùng cô giáo tiếng Anh thích mặc tất đen váy ngắn, mới là mục tiêu của cậu ta.

Lúc này, Chung Cẩm Trình đột nhiên giơ tay: “Thưa cô, em bị viễn thị, em xin ngồi bàn cuối ạ!”

Lưu Vi đẩy gọng kính, cười nói: “Được chứ em Chung, chỉ cần em thấy tiện là được.”

Chủ nhiệm lớp Lưu Vi năm nay ngoài ba mươi, là một phụ nữ có thân hình đẫy đà nhưng lại rất "hai mặt". Đối với học bá thì thái độ tốt không thể tả, còn với học tra như Lục Viễn Thu thì quanh năm mặt lạnh như tiền.

Lục Viễn Thu hừ lạnh. Viễn thị? Hừ.

Cậu ta chỉ muốn ngồi tít tận cuối lớp để tiện bề che mắt thiên hạ mà thôi.

Vì bây giờ đang là mùa hè, và cô giáo tiếng Anh lại sắp mặc váy ngắn tất đen đến lớp rồi.

...

Cứ thế, theo thành tích cuối kỳ, từ cao xuống thấp, từng cặp bạn cùng bàn tiến vào lớp.

“Hồ Thải Vi, Vương Hạo Nhiên.”

Lưu Vi đọc tên.

Nghe thấy tên mình, lớp trưởng Vương Hạo Nhiên, người có mái tóc rẽ ngôi giữa điển trai, thầm vui mừng. Không ngờ hôm qua vừa tỏ tình với Hồ Thải Vi, hôm nay hai người đã thành bạn cùng bàn.

Nhưng Hồ Thải Vi lại có vẻ không vui. Trên đường vào lớp, cô ta còn ngoảnh lại nhìn Lục Viễn Thu, vẻ mặt lo lắng, buồn bã.

“Ưu tiên phái nữ, mời bạn học Hồ Thải Vi.” Vương Hạo Nhiên mỉm cười, làm động tác mời rất ga-lăng.

Hồ Thải Vi nặn ra một nụ cười gượng gạo, gật đầu.

Dần dần, ngoài hành lang chỉ còn lại hai người.

Lục Viễn Thu dựa vào bậu cửa sổ, dáng vẻ cà lơ phất phơ, cười cười nhìn cô gái mặc đồng phục đang đứng bên cạnh.

Bạch Thanh Hạ cúi gằm mặt, có chút xấu hổ nắm lấy tay áo. Đuôi tóc ngựa buộc hờ mềm mại rũ xuống bờ vai trái, để lộ ra một mảng da cổ trắng mịn.

Lục Viễn Thu đột nhiên rất muốn giơ tay... chạm nhẹ cái đuôi tóc ngựa của cô.

Chủ nhiệm Lưu Vi đỡ gọng kính cận dày cộp, giọng điệu đầy xót xa: “Thanh Hạ à, nếu ngồi cuối không nhìn thấy bảng thì cứ nói với cô nhé, cô điều em lên trên.”

Mẹ kiếp! Đúng là đồ hai mặt!

Lục Viễn Thu lập tức bất bình: “Em không đồng ý!”

Lưu Vi trừng mắt: “Cậu không đồng ý? Lục Viễn Thu! Cậu tưởng cậu là ai hả?!”

“Cuối kỳ trước nhà bạn Thanh Hạ có việc nên mới không thi. Chứ nếu bạn ấy mà thi, chắc chắn là hạng nhất toàn khối rồi!”

Bà cô lại đỡ gọng kính, đe dọa: “Lục Viễn Thu, tôi cảnh cáo cậu, trong giờ học không được làm phiền bạn ấy. Nếu để tôi phát hiện, tôi bắt cậu ra sân khấu ở sân vận động đứng phạt!”

Bạch Thanh Hạ vội ngẩng đầu, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Thưa cô, không cần đâu ạ. Đợi kỳ thi tháng em thi lại là được.”

"Trụ cột" của lớp 12-28 đã lên tiếng, Lưu Vi như lật bánh tráng, lập tức tươi cười: “Ừ ừ ừ, tốt tốt tốt. Thanh Hạ em đừng nản chí là được. Nếu Lục Viễn Thu bắt nạt em, cứ nói với cô.”

Bạch Thanh Hạ khẽ "Vâng" một tiếng.

Lục Viễn Thu mặt dày hỏi: “Thế nào mới tính là bắt nạt ạ?”

Cậu giơ tay chọc chọc vào cánh tay mềm mại của Bạch Thanh Hạ, thăm dò: “Như vầy có tính là bắt nạt không?”

Vành tai bên đó của cô gái nhỏ đỏ ửng, rụt người sang bên cạnh.

Mặt Lưu Vi cũng tức đến đỏ bừng, lập tức vớ lấy cây gậy định xông tới bảo vệ "con gái cưng của lớp 28". Lục Viễn Thu bĩu môi cười, nhẹ nhàng né được, thong thả đi vào lớp.

Bạch Thanh Hạ cúi gằm mặt theo sau. Dưới ánh mắt của mọi người, vành tai bên kia của cô cũng đỏ lên.

Lạ thật... qua một kỳ nghỉ hè, sao thằng nhóc Lục Viễn Thu này mặt dày lên nhiều thế?

Lưu Vi đỡ gọng kính, tò mò lẩm bẩm trong bụng.

Đến dãy bàn cuối cùng sát cửa sổ, Bạch Thanh Hạ đột nhiên nhíu mày, khịt khịt mũi.

Lục Viễn Thu thấy vậy, hỏi: “Ngửi thấy mùi chân thối à?”

Cậu dang hai tay, cười sảng khoái: “Bạch Thanh Hạ, chào mừng đến với dãy bàn cuối. Thế giới của học tra, lĩnh vực của các vị thần!”

Thấy Bạch Thanh Hạ ngơ ngác, Lục Viễn Thu vừa chỉ tay vừa giải thích:

“Hai thằng nhóc sinh đôi kia, Lưu Bất Năng và Lưu Bất Hành. 'Anh em sinh hóa'. Chỉ cần bọn nó cởi giày ra, cả cái trường Trung học số 7 Lô Thành này nổ tung. Danh hiệu của chúng nó là 'Sinh Hóa Chi Thần'.”

Lục Viễn Thu kể chuyện thú vị, chọc cho Bạch Thanh Hạ mím môi cười khẽ. Khoảnh khắc ấy phải gọi là khuynh thành tuyệt sắc, khiến Lục Viễn Thu kinh ngạc: “Cậu... cậu cũng biết cười à?”

Bạch Thanh Hạ vội nín cười, ánh mắt có chút hoảng loạn, cúi đầu lôi hộp bút và sách vở trong cặp ra, gương mặt dần khôi phục vẻ lạnh lùng.

Lục Viễn Thu thấy chiếc cặp mới và hộp bút mới của cô, trong lòng mỉm cười mãn nguyện, nói tiếp: “Nhìn sang bên kia.”

Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, ngoan ngoãn nhìn theo hướng cậu chỉ.

Lục Viễn Thu giới thiệu: “Bên phải cặp sinh đôi là Trịnh Nhất Phong. Ngủ từ sáng đến tối, cứ chuông reo là gục xuống bàn ngủ say như chết, tát cho một cái cũng không tỉnh. Nước dãi chảy lênh láng vẽ bản đồ trên bàn, nhưng cứ hễ gọi đi ăn là auto tỉnh. Cậu đoán xem cậu ta là thần gì?”

Bạch Thanh Hạ vốn không định trả lời, nhưng vẫn lí nhí đáp: “Thần Ngủ.”

Lục Viễn Thu cười: “Đúng rồi!”

Đôi mày của cô gái nhỏ khẽ cong lên trong giây lát, dường như đang vui vì mình đã "bắt đúng sóng" não của Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu tiếp tục: “Bên phải Trịnh Nhất Phong, ủy viên học tập của chúng ta, Chung Cẩm Trình. 'Thương Thần'.”

Đợi một lát không thấy Lục Viễn Thu giải thích, Bạch Thanh Hạ nhìn sang, đôi mắt đẹp yên lặng nhìn cậu.

Lục Viễn Thu cười kỳ quái: “Không được, cái này không thể kể chi tiết cho cậu nghe.”

Bạch Thanh Hạ liền dời mắt đi, chuyên tâm nhìn vào cuốn sách trước mặt. Đột nhiên, một cái đầu húi cua từ từ di chuyển vào tầm nhìn của cô. Lục Viễn Thu gối đầu lên bàn của cô gái, thản nhiên ngắm nhìn dung nhan khuynh thành của người đối diện.

Ánh mắt hai người giao nhau ở cự ly gần, tựa như những sợi dây đàn đang rung lên.

Lục Viễn Thu mỉm cười: “Bây giờ, chính thức chào mừng cậu gia nhập dãy bàn cuối, 'Học Thần'.”

Ánh mắt nhìn từ dưới lên.

Bạch Thanh Hạ giật mình, siết chặt cây bút bi trong tay. Cô hoảng hốt vội cúi gằm mặt xuống để tránh ánh nhìn trực diện của Lục Viễn Thu, tầm mắt dời xuống mũi chân mình, hai vành tai đỏ bừng.

Không đúng, cô không thể nhìn thấy mũi chân của mình.

“Cậu... cậu mau quay về chỗ đi.” Bạch Thanh Hạ lo lắng giục.

Nhưng cô càng hoảng, Lục Viễn Thu càng thấy vui.

“LỤC VIỄN THU!!!”

Lưu Vi trên bục giảng đập bàn rầm một cái. Lục Viễn Thu lúc này mới chịu nhấc đầu ra khỏi "lãnh thổ" của Bạch Thanh Hạ.

Cả lớp đều ngoảnh lại. Hồ Thải Vi và lớp trưởng Vương Hạo Nhiên cũng quay xuống.

Thấy Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ ngồi cùng nhau, ánh mắt Hồ Thải Vi đầy oán giận, nhưng Lục Viễn Thu chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái.

“Cậu đoán xem tớ là thần gì?”

Đột nhiên, Lục Viễn Thu thì thầm hỏi Bạch Thanh Hạ.