Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 12 : Đồng phục lớp... nhất định phải là JK!

Cô lạnh lùng liếc Hồ Thải Vi một cái, không thèm đếm xỉa, đi thẳng về chỗ của mình, đặt cặp sách xuống, nhét vào hộc bàn.

Hồ Thải Vi bẽ mặt, nhưng cũng không dám cà khịa tiếp, chỉ thầm mắng trong lòng một tiếng "đồ lập dị", cả ngày trưng cái mặt lạnh ra cho ai xem.

Thật ra, cô ta không dám chọc vào Bạch Thanh Hạ.

Bởi vì trong giới nữ sinh, có một truyền thuyết về Bạch Thanh Hạ.

Nghe nói trước khi chia lớp, tức là năm lớp 10, Bạch Thanh Hạ bị mấy nữ sinh cùng lớp ghen ghét vì xinh đẹp, lại thêm tính cách lạnh lùng. Thế là hôm đó, tan học họ chặn đường cô, cố tình lấy kéo đòi cắt tóc.

Nhưng họ không ngờ Bạch Thanh Hạ là một "con điên". Cô giật phắt cây kéo, ngay trước mặt đám nữ sinh kia, tự tay cắt mái tóc dài của mình chỉ còn ngang tai. Sau đó, cô ném mớ tóc đen dày vừa cắt vào mặt bọn họ.

"Vừa lòng chưa?!" Bạch Thanh Hạ gằn giọng, vẻ mặt đầy hung ác.

Mấy nữ sinh kia bị cô cầm kéo dọa cho cứng đờ, đứng hình tại chỗ.

Bạch Thanh Hạ thì ném "xoảng" cây kéo xuống đất, thản nhiên bỏ đi.

Đương nhiên, nếu chỉ có vậy, thì truyền thuyết này cũng không đáng để được lưu truyền rộng rãi.

Chuyện này... còn có phần sau.

Từ đó về sau, mấy nữ sinh kia biết Bạch Thanh Hạ không dễ chọc, liền đi tìm đám đàn anh lớp 11 để "dạy dỗ" cô.

Kết quả là, khi đám đàn anh lớp 11 mang theo một hội đến chặn cô ở hành lang, đám con trai hung thần ác sát đó vừa nhìn thấy dung mạo của Bạch Thanh Hạ, tất cả đều... đứng hình.

Khoảnh khắc đó, bọn họ quên luôn mình đến đây để làm gì.

Bạch Thanh Hạ ôm sách giáo khoa, mặt lạnh băng đi tới. Đám con trai lại ngượng ngùng lùi về sau, không một ai dám ra tay trước.

Ngày hôm đó, dù mái tóc ngắn nham nhở như bị chó gặm, Bạch Thanh Hạ vẫn khiến đám trai tân này như gặp phải kinh vi thiên nhân.

(Note:

惊 (kinh): kinh ngạc, sửng sốt

为 (vi): là, trở thành, được cho là

天人: người trời – tức là tiên nữ, thần tiên, hay người có vẻ đẹp phi phàm.

“Kinh vi thiên nhân” (惊为天人) = “Đẹp kinh diễm đến mức tưởng như tiên nữ”.)

Từ đó, "đại danh" của Bạch Thanh Hạ vang dội khắp trường, được mệnh danh là "Hoa khôi mặt lạnh".

Con gái không dám chọc, con trai... cũng không nỡ chọc.

Nhưng Bạch Thanh Hạ vẫn vô cùng lạnh lùng, cũng rất kín tiếng.

Danh tiếng của cô tuy vẫn còn đó, nhưng cô luôn lủi thủi trong những góc khuất của trường, chìm đắm trong việc học, không ảnh hưởng đến ai và cũng không bị ai ảnh hưởng, dần dần phai nhạt khỏi tầm mắt mọi người.

Từ đó về sau, mỗi khi nhắc đến cô, điều đầu tiên mọi người nghĩ đến là "hạng nhất khối", chứ không phải là "xinh đẹp".

Những chuyện này Lục Viễn Thu chưa từng nghe nói, vì từ lớp 10 cậu đã học chung với Hồ Thải Vi, đến tận lớp 12, mọi sự chú ý đều dồn hết lên người cô.

Ngay cả bây giờ, Lục Viễn Thu cũng không thể ngờ được, Bạch Thanh Hạ, người luôn tỏ ra yếu đuối, dễ bắt nạt trước mặt cậu, lại từng có một mặt cứng rắn như vậy.

Hai mươi phút sau, học sinh lớp 12-28 lục tục kéo đến đông đủ.

Lục Viễn Thu, người vừa tranh thủ chạy về nhà đánh một giấc, lúc này cũng xuất hiện ở cửa lớp.

Bạch Thanh Hạ liếc nhìn về phía đó một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt.

“Lục Viễn Thu!”

Ủy viên học tập Chung Cẩm Trình thấy Lục Viễn Thu, gác chân lên ghế, cười ha hả: “Quay lại nhìn bảng đen kìa, xem tên của mày đi!”

Lục Viễn Thu quay người lại, chỉ vào ba chữ "Lục Viễn Thu" ngay ngắn trên mục trực nhật, nhướng mày ngơ ngác: “Sao thế, thích tên của bố mày à?”

Chung Cẩm Trình sững sờ, kinh ngạc đến rơi cả kính.

Cậu ta kỳ quái bước tới, lẩm bẩm: “Lạ thật, đứa nào sửa rồi?! Rõ ràng là 'Lục Rùa' (Vương Bát) mà!”

Lục Viễn Thu nghe vậy liền xông tới, dùng thế "cường long khóa nam" (kẹp cổ): “Cái gì?! Mày dám sửa tên tao à, nhóc con? Không ngờ đúng không, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt lắm.”

Bạch Thanh Hạ lại không nhịn được liếc mắt nhìn về phía hai người họ.

“Buông ra! Đồ não toàn cơ bắp!”

Mặt Chung Cẩm Trình nghẹn đến đỏ bừng. Lục Viễn Thu buông tay, tiện đà đá một phát vào mông cậu ta: “Cút về góc 'khai sáng' của mẹ mày đi!”

“Biến!”

Lục Viễn Thu vừa về chỗ, đột nhiên nhíu mày, giơ tay bịt mũi.

Cậu quay đầu lại nhìn, quả nhiên, anh em nhà họ Lưu đã cởi giày, bốn cái bàn chân béo múp gác lên thanh ngang dưới gầm bàn.

Không gian quanh đó dường như đang bị bóp méo.

Đấu Tông cường giả, kinh khủng như vậy!

Với tư cách là "người quản lý trật tự" của dãy bàn cuối, Lục Viễn Thu bước tới, vỗ vào đầu hai tên mập ú này mỗi đứa một cái.

“Khỉ thật! Xỏ giày vào! Không thấy học bá lớp ta 'hạ phàm' xuống dãy cuối rồi à? Giữ chút hình tượng cho bàn cuối coi?!”

Anh em nhà họ Lưu xoa đầu, thấy Bạch Thanh Hạ đang nhìn sang, liền đỏ mặt, xấu hổ xỏ giày vào.

Bạch Thanh Hạ cũng lúng túng mím môi, thu hồi ánh mắt.

Lục Viễn Thu lại đi đến bên Trịnh Nhất Phong đang say ngủ, gõ gõ bàn.

“Dậy! Chuông còn chưa reo, ngủ sớm thế? Đừng phá vỡ 'thiết lập nhân vật' của cậu chứ?!”

Trịnh Nhất Phong mở mắt, mơ màng tỉnh dậy, liếc nhìn Lục Viễn Thu như nhìn một thằng dở hơi, rồi quay sang hướng khác... ngủ tiếp.

Thật ra cậu ta trông cũng khá đẹp trai, nhưng lúc nào cũng trong trạng thái mắt híp lại, như thể ngủ bao nhiêu cũng không đủ.

Sau khi "chấn chỉnh" xong "trật tự" dãy cuối, Lục Viễn Thu mới quay về chỗ của mình.

Cậu muốn nhắc Bạch Thanh Hạ về bữa cơm trưa, nhưng nghĩ đến lòng tự trọng của cô gái nhỏ, cậu lại thôi, không nhắc trực tiếp nữa.

Đúng lúc này, chủ nhiệm Lưu Vi và lớp trưởng Vương Hạo Nhiên cùng nhau đi vào.

“Tiết đầu chiều nay không phải tiếng Anh sao?”

Cao Cường ngồi dãy giữa lên tiếng hỏi.

Chung Cẩm Trình ở góc lớp cũng lộ rõ vẻ thất vọng.

Váy ngắn tất đen... bay màu rồi à?

Bà cô Lưu Vi giải thích: “Là tiết tiếng Anh, nhưng tranh thủ trước giờ học, nói với các em chuyện hội thao mùa thu. Vẫn như cũ, chúng ta sẽ chọn đồng phục lớp để đi diễu hành.”

Lục Viễn Thu nhớ ra rồi, cuối tháng này, khoảng 20 tháng 9, đúng là có hội thao.

Trường Trung học số 7 Lô Thành có một truyền thống, hội thao năm nào mỗi lớp cũng phải mặc đồng phục thống nhất, tham gia diễu hành vòng quanh sân vận động trong lễ khai mạc.

Tuy nói là diễu hành nghiêm túc, nhưng dần dần đã bị đám học sinh biến thành một đại hội cosplay quy mô lớn.

Vì đồng phục được chọn... quá đa dạng.

Mấy khóa trước thậm chí còn có lớp mặc toàn đồ hoàng thượng. Lớp trưởng thì nằm trên kiệu, giơ một cái bảng: "Đỡ trẫm dậy, trẫm vẫn còn học được!"

Nghe nói được chọn đồng phục lớp, cả lớp đang ủ rũ bỗng chốc nháo nhào lên, ngay cả Trịnh Nhất Phong cũng lập tức tỉnh ngủ, ngẩng đầu lên.

Chung Cẩm Trình càng hưng phấn, liếc mắt trao đổi với lớp trưởng Vương Hạo Nhiên.

Một sự thấu hiểu ngầm giữa... mấy tên háo sắc.

Bà cô lấy ra hai tấm ảnh, một là đồng phục JK, một là vest đen.

Bà cô nói: “Lớp trưởng đã chọn hai mẫu cũng khá chuẩn mực, các em muốn mặc bộ nào đi diễu hành?”

Ngay lập tức, toàn bộ nam sinh trong lớp vô cùng ăn ý, kích động gào lên: “JK!!!”

Cao Cường thời đi học cực kỳ thích khuấy động không khí, cậu ta là người đứng lên đầu tiên, giơ cao hai tay, vừa nhìn về phía sau, vừa cổ vũ mọi người chọn đồng phục JK.

Các nữ sinh thì im lặng, gò má hơi ửng hồng, chỉ có vài người, trong đó có Hồ Thải Vi, là tỏ vẻ hơi hưng phấn.

Con gái ở lứa tuổi này không thường xuyên mặc váy ngắn, dù ở nhà hay ở trường, đa số đều khá bảo thủ.

Lục Viễn Thu liếc sang bên cạnh, thấy Bạch Thanh Hạ vẫn đang chăm chú nhìn sách, như thể không liên quan đến mình.

Cậu đột nhiên nhớ ra, hội thao năm lớp 11, Bạch Thanh Hạ đã không tham gia diễu hành.

Bởi vì... cả lớp chỉ có mình cô ấy là không mua đồng phục lớp.