Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 15 : Có phải lần nào cũng là cậu giúp tớ... chùi đít không?

“Đau không?”

Cô gái nhỏ e thẹn gật đầu.

“Vậy tớ nhẹ tay một chút.”

Lục Viễn Thu vừa nói, vừa dùng hai tay trái phải bao lấy cổ chân trắng nõn, thon thả của cô, rồi từ từ xoay nhẹ, cảm nhận tình trạng của xương khớp.

Một lát sau, vẻ mặt Lục Viễn Thu thả lỏng hơn: “Chuyện nhỏ, chỉ là trẹo chân thôi, sưng cũng không to lắm, bôi chút dầu hồng hoa là được.”

Nói rồi cậu đứng dậy, quay người tìm trong ngăn kéo phía sau, quả nhiên thấy nửa chai dầu hồng hoa.

Học sinh ở trường bị trẹo cổ chân là chuyện thường ngày, đoán chừng gặp phải tình huống này, bác sĩ y tế cũng chỉ bôi cho chút thuốc này là xong.

Lục Viễn Thu quay lại ghế đẩu, đặt chân phải của Bạch Thanh Hạ lên đầu gối mình, chuẩn bị ra tay bôi dầu. Nhưng giây tiếp theo, cô gái lại rụt chân về, vẻ mặt không tự nhiên: “Tớ tự bôi được.”

“Dám!”

Lục Viễn Thu ngẩng đầu, quát khẽ cô gái đang ngồi trên giường.

Chân phải của Bạch Thanh Hạ cứng đờ, Lục Viễn Thu thuận thế tóm chân cô đặt lại chỗ cũ.

Tiện thể "lên lớp": “Tình huống đặc biệt có gì mà ngại? Thật chịu thua mấy cô gái các cậu, cứ e e thẹn thẹn.”

Lục Viễn Thu lại bá đạo đặt chân phải của cô lên đầu gối mình, còn lẩm bẩm: “Tớ cũng có làm gì chân cậu đâu.”

Nhưng chưa qua mấy giây, Bạch Thanh Hạ đã cất giọng lạnh lùng: “Chỉ bôi mắt cá chân thôi, sao phải cởi cả tất của tớ ra?”

Lục Viễn Thu ngẩng đầu: “Tớ có à?”

Bạch Thanh Hạ cắn môi vặn lại: “Thế trên tay phải cậu là cái gì?”

Lục Viễn Thu cúi đầu nhìn, phát hiện tay phải mình đang cầm chiếc tất trắng vừa cởi ra, còn tay trái... là một bàn chân ngọc trắng nõn, nhỏ xinh đang lơ lửng.

Lòng bàn chân này... hồng hào thật.

Còn chưa kịp nhìn kỹ, Bạch Thanh Hạ đã vừa thẹn vừa giận rụt chân về, còn giật phắt lại chiếc tất trắng với vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm.

Giữa lúc đó còn không quên lườm Lục Viễn Thu một cái, ánh mắt ghét bỏ đó như thể đang nhìn một kẻ biến thái cuồng chân.

Tự mình quay lưng đi bôi thuốc xong, Bạch Thanh Hạ xỏ tất và giày, đeo cặp sách lên rồi rời khỏi phòng y tế.

Lục Viễn Thu đuổi theo giải thích: “Không phải, cậu nghe tớ nói, tay tớ thỉnh thoảng... không nghe tớ sai khiến lắm...”

Bạch Thanh Hạ không thèm đếm xỉa, cắm cúi đi về phía trước.

Sau khi hai người rời đi, cánh cửa phòng nhỏ bên trong phòng y tế mở ra, hai người đàn ông trốn bên trong bước ra.

Đằng sau bác sĩ y tế trẻ mặc áo blouse trắng là một người đàn ông trung niên, là chủ nhiệm khối 12, tên Cát Hạo. Học sinh khối 12 thường gọi lén ông thầy này là "Cát-bá-thiên".

Bác sĩ y tế cạn lời: “Chủ nhiệm Cát, xem trĩ thôi mà. Học sinh vào thì thầy kéo quần lên là được, việc gì phải lôi tôi vào đây trốn?”

Mặt Cát Hạo tái mét, vỗ vỗ vai đối phương: “Tiểu Ngô à, ban ngày ban mặt, hai thằng đàn ông ở trong phòng nhỏ, tôi lại còn đang kéo quần... cậu nghĩ học sinh nó sẽ nghĩ chúng ta thế nào?”

Bác sĩ y tế được gọi là Tiểu Ngô... lập tức đứng hình.

...

Lúc này đã tan học, Bạch Thanh Hạ nói muốn quay lại lớp học bài, Lục Viễn Thu liền để cô đi về phía dãy nhà học, còn mình thì ra nhà xe, chuẩn bị dắt "xế" về nhà.

Lúc cậu dắt xe đạp ra đến cổng trường, vẫn không nhịn được mà nghĩ đến cái chân bị trẹo của Bạch Thanh Hạ.

Nhà cô nhóc này không biết ở đâu, xa hay gần. Tình trạng này lẽ nào định cà nhắc đi về?

Lục Viễn Thu thở dài, vỗ vỗ lên yên xe, đành quay người, trở lại dãy nhà học.

Hôm nay đành đưa cô ấy về vậy.

Vừa đến bên ngoài cửa sổ lớp 12-28, Lục Viễn Thu từ từ đi chậm lại, rồi dừng hẳn.

Trong lớp học vắng tanh, Bạch Thanh Hạ không hề học bài.

Cô đang cà nhắc di chuyển trên bục giảng, tay cầm khăn lau bảng, cố gắng rướn người lên lau chữ trên bảng đen.

Tiết thứ ba buổi chiều là tiết Lịch sử, mà thầy Sử là một người đàn ông cao mét chín, cực kỳ thích viết chữ lên tít trên cao, nên Bạch Thanh Hạ lau rất vất vả.

Cô cố gắng giơ cao khăn lau, tay phải vươn hết cỡ, tay áo đồng phục trễ xuống, để lộ cánh tay nhỏ trắng nõn.

Nhưng vẫn không thể với tới dòng chữ như "cuồng thảo" ở tít trên cùng.

Ánh mắt Lục Viễn Thu lặng lẽ dời đến góc trực nhật trên bảng, nơi đó viết:

【Lau bảng, bục giảng: Lục Viễn Thu】

Trên bục giảng, Bạch Thanh Hạ chán nản thả tay xuống, thật sự không với tới.

Cô đứng nghỉ một lát, rồi hít sâu một hơi, "hây" một tiếng, nhún chân nhảy lên, cố vươn thẳng tay, quyết lau cho bằng được chỗ cao nhất!

Nhưng ngay khi chiếc khăn lau sắp chạm tới dòng chữ, một bàn tay to lớn xuất hiện trong tầm mắt cô, bàn tay đó... giật lấy chiếc khăn lau từ tay cô.

Bạch Thanh Hạ quay đầu, gót chân cũng tiếp đất, nhưng mắt cá chân bị thương khiến cô không trụ vững, ngã nghiêng sang một bên. Lục Viễn Thu thấy vậy vội tóm lấy cánh tay, kéo cô lại.

Thiếu niên và thiếu nữ, bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Thanh Hạ lại như thể vừa làm chuyện xấu bị bắt quả tang, vội vàng lùi lại, lo lắng hỏi: “Không phải... không phải cậu về nhà rồi sao?”

Lục Viễn Thu nhìn chằm chằm cô, không vội trả lời. Cậu đập đập chiếc khăn lau trong tay, rồi giơ lên, dễ dàng với tới chỗ chữ viết cao nhất.

Cậu lau sạch bảng, rồi ném khăn lau lên bàn giáo viên.

“Bảo sao trước đây tớ chẳng bao giờ lau bảng mà hôm sau cô giáo cũng không kiếm chuyện. Tớ hỏi cậu, có phải lần nào cũng là cậu giúp tớ... chùi đít không?”

Lục Viễn Thu nói đến đây vội vỗ trán, sửa lại: “À, ý tớ là, giúp tớ lau bảng, không phải chùi đít.”

Bạch Thanh Hạ quay mặt đi, không nhìn thẳng vào Lục Viễn Thu: “Không phải.”

Cô gái nhỏ vừa nói dứt lời, ánh mắt đã lộ rõ vẻ hoảng hốt như "có tật giật mình".

Cô lại vội vàng ngẩng lên liếc Lục Viễn Thu một cái, nói: “Không có chuyện gì nữa thì tớ học bài tiếp đây.”

Nói xong, cô quay người định bước xuống bục, Lục Viễn Thu vội kéo tay cô lại: “Hôm nay đừng học nữa, chân cậu bị thương rồi. Tớ đưa cậu về nhà, về nhà hẵng học.”

“Không cần cậu đưa.” Bạch Thanh Hạ lập tức từ chối.

Lục Viễn Thu cau mày: “Thế nhà cậu ở đâu? Có xa không?”

“Không xa.”

Lục Viễn Thu nửa tin nửa ngờ nhìn cô.

Cũng có thể Bạch Thanh Hạ chỉ là không muốn người lạ đến nhà mình, dù sao cô nhóc này... lòng tự trọng cũng rất cao.

Vì vậy Lục Viễn Thu không ép.

Cậu chỉ chơi bài cùn: “Không cần tớ đưa cũng được, nhưng cậu chỉ được học đến sáu rưỡi. Sáu rưỡi là phải về, tớ sẽ ngồi đây canh cậu.”

Bạch Thanh Hạ quay lại nhìn cậu, khẽ cắn môi, ánh mắt đầy oán giận: “...Thế tớ không học nữa, giờ tớ về.”

Lục Viễn Thu cười gật đầu: “Ấy~ thế có phải ngoan không.”

Đợi cô thu dọn cặp sách xong, Lục Viễn Thu liền đi ra cửa lớp. Nhưng trên bục giảng lại có tiếng động, Lục Viễn Thu quay đầu nhìn.

Cậu phát hiện Bạch Thanh Hạ đang cẩn thận lau dọn bụi phấn trên bàn giáo viên.

Mà nhiệm vụ trực nhật của Lục Viễn Thu, đúng là bao gồm cả lau bảng và lau bục giảng.

Cô nhóc này, còn chối là không giúp mình trực nhật... Đây rõ ràng là làm trọn gói luôn rồi.

Cô gái nhỏ dọn dẹp xong bục giảng, lúc này mới đeo cặp đi tới, cúi gằm mặt, vẻ mặt không tự nhiên, đi lướt thật nhanh qua Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu bật cười, lững thững đi theo sau.

Mấy chữ "nữ hoàng băng giá kiêu ngạo" đột nhiên trở nên thật cụ thể.

Lục Viễn Thu dắt xe đạp cùng cô gái ra đến cổng trường, hai người chuẩn bị chia tay.

Nhưng Lục Viễn Thu vẫn vỗ vỗ lên yên xe sau: “Hay là để tớ đưa cậu về nhé, không phiền đâu.”

Bạch Thanh Hạ nắm chặt tay áo, vẻ mặt khó xử nhìn cậu: “Không cần đâu, bố tớ... nếu thấy có bạn nam lạ đến gần tớ...”