Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 16 : Người bố đặc biệt của Bạch Thanh Hạ

Lục Viễn Thu sững sờ: “Sẽ thế nào?”

Bạch Thanh Hạ cúi đầu, giọng lí nhí: “Bố tớ... sẽ cầm gậy đuổi đánh người.”

Nghe vậy, Lục Viễn Thu nhướng mày: “Bố cậu gắt thế?!”

Vẻ mặt Bạch Thanh Hạ thoáng chút bối rối, cô nắm chặt tay áo, khẽ gật đầu, rồi xoay người đi về hướng ngược lại.

Lục Viễn Thu vội gọi: “Này!”

Bạch Thanh Hạ quay người, ngơ ngác nhìn cậu.

Lục Viễn Thu bất đắc dĩ: “Có hiểu lễ phép không hả? Tan học về mà không nói tạm biệt sap?”

Bạch Thanh Hạ nghe vậy, gương mặt lạnh lùng hiếm hoi nở một nụ cười, cô khẽ nói: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Lục Viễn Thu đứng tại chỗ, nở một nụ cười... tràn ngập vẻ cưng chiều.

Nhìn dáng đi có hơi cà nhắc, nhưng không quá nghiêm trọng của cô gái, cậu mới xoay người, yên tâm leo lên xe đạp, phóng về nhà.

Nghe thấy tiếng động phía sau, Bạch Thanh Hạ cũng vội quay đầu lại. Cô đứng sững tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang đạp xe của Lục Viễn Thu một lúc lâu.

Mãi đến khi bóng Lục Viễn Thu khuất hẳn vào dòng người, Bạch Thanh Hạ mới quay người lại.

Cô ngẩng đầu nhìn ráng chiều màu cam rực rỡ nơi chân trời, đưa tay vén tóc ra sau tai. Gương mặt thanh thuần được ánh chiều tà nhuộm thành màu vàng kim, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Hai chiếc cặp sách, một xanh, một hồng, dần dần tách nhau ra từ cổng trường Trung học số 7 Lô Thành.

Bên kia đường, tiếng rao "Bánh tráng nướng đây!", "Bánh gạo chiên đây!" vang lên du dương, như thể chính giây phút này đang hô vang bốn chữ: Năm tháng tĩnh lặng.

“TAO PHẢI HỌC HÀNH CHĂM CHỈ!!!”

“TAO PHẢI NỖ LỰC VƯƠN LÊN!!!”

“TAO PHẢI THI ĐỖ 985!!! 211!!!” (Các trường top đầu TQ)

“TAO, LỤC VIỄN THU! SẼ TRỞ THÀNH TRẠNG NGUYÊN LÔ THÀNH!”

Vừa về đến nhà, Lục Viễn Thu đã trèo lên ghế, một tay chỉ lên trần nhà, oang oang hô hào chí lớn trước mặt bố Lục Thiên và mẹ Tô Tiểu Nhã.

Nghe con trai gào thét, mẹ cậu đáng yêu vỗ tay tán thưởng.

Bố cậu, Lục Thiên, đang ngồi bên bàn lại cười "khẩy" một tiếng, nhổ toẹt vỏ hạt dưa xuống đất.

Lục Viễn Thu đột nhiên cảm thấy, bố mình hồi trẻ trông hơi giống diễn viên hài Ngụy Tường, nhất là cái điệu bộ cười nhạo cậu vừa rồi.

Lục Thiên nhìn sang Tô Tiểu Nhã bên cạnh, giọng đầy mỉa mai: “Bà xem, đến thằng hạng bét khối cũng thích mơ mấy giấc mơ hão huyền này. Xem ra cái giấc mơ giẫm bẹp Bill Gates để trở thành người giàu nhất thế giới của tôi cũng không còn xa nữa rồi.”

Tô Tiểu Nhã giận dỗi đánh nhẹ vào vai Lục Thiên: “Ai lại nói con mình như thế? Ông không thể động viên nó một câu à?”

“Xì.” Lục Thiên lại cười khẩy, tiếp tục cắn hạt dưa, chẳng thèm để tâm.

Lục Viễn Thu cười lạnh: “Xin lỗi bố, cuối kỳ trước con đứng hạng nhì từ dưới đếm lên. Có tiến bộ nhé.”

Đột nhiên, mấy hạt dưa trên tay Lục Thiên rơi lả tả xuống đất. Ông kinh ngạc nhìn sang: “Thật hay đùa đấy con trai?!”

Cũng không trách ông có biểu cảm này, vì Lục Viễn Thu đã "thống trị" cái chức hạng bét khối suốt hai năm liền rồi.

“Tất nhiên là thật. Có người không thi, nên con đương nhiên thành hạng nhì từ dưới lên. Kỳ thi tháng tới, con không phải ngồi cái bàn cuối cùng của phòng thi cuối cùng nữa rồi.”

Nụ cười trên mặt Lục Thiên cứng đờ.

Ông ném toẹt chỗ hạt dưa còn lại vào đĩa: “Mẹ kiếp, nghe thằng ranh này nói chuyện lại phí mất mấy giây cuộc đời của lão tử!”

“Nhớ năm xưa, bài thi 100 điểm, lão tử đây còn được 37 điểm! Mày thì sao? Bài thi 150 điểm mà chỉ lẹt đẹt 20 mấy điểm. Đúng là đời sau không bằng đời trước. Gen học bá của lão tử, mày không thừa hưởng được một tí nào!”

Lục Viễn Thu im lặng.

Hình như... mình tìm ra nguyên nhân mình học dốt rồi...

Lục Thiên nói xong, xua tay: “Thôi, đàn gảy tai trâu. Tao ra trông siêu thị đây.”

Tô Tiểu Nhã thắc mắc: “Không phải có dì Lưu ở đó rồi sao? Ông ra làm gì?”

Lục Thiên: “Cháu nội bà ấy mới sinh, xin nghỉ việc về chăm cháu rồi. Siêu thị đang thiếu người.”

Nghe đến đây, Lục Viễn Thu khẽ động lòng, vội nói: “Bố, con có người có thể thay thế công việc của dì Lưu!”

“Ai?”

“Bạn học của con.”

“Học sinh à? Học sinh thì trông coi cái nỗi gì.”

Lục Viễn Thu vội kéo ông bố nhỏ con của mình lại, nài nỉ: “Bạn ấy tan học tối có thể ra trông siêu thị mà. Trả lương ít đi một chút là được chứ gì?”

Lục Thiên nghe vậy, lẩm bẩm suy tư: “Cũng đúng... Làm nó xao nhãng việc học, mày thi đại học cũng bớt đi một đối thủ.”

Lục Viễn Thu nhìn bố, tuy cảm thán cho cái logic thần kỳ của ông, nhưng vẫn phải nheo mắt, cố nặn ra nụ cười, giơ ngón cái: “Vẫn là bố có tầm nhìn xa! Không hổ là học bá năm xưa thi được 37 điểm!!!”

Lục Thiên đắc ý hất mặt: “Chứ sao!”

Tô Tiểu Nhã đứng bên lặng lẽ lắc đầu.

Hai bố con nhà này... hết thuốc chữa rồi.

Lục Thiên cười vỗ vai con trai: “Được, mai dắt nó đến gặp tao phỏng vấn. Tao ra siêu thị đây.”

Bố vừa đi, Lục Viễn Thu nhìn quanh phòng khách, thắc mắc: “Lục Dĩ Đông đâu mẹ?”

Tô Tiểu Nhã liếc nhìn cửa phòng con gái, nói: “Trước lúc con về, nó vừa bị bố mẹ mắng cho một trận.”

“Sao thế ạ?”

Tô Tiểu Nhã ghé tai nói nhỏ với con trai: “Em gái con dạo này hay đi lại gần một thằng ngốc ở cổng trường 65, bị giáo viên phản ánh. Bố mẹ lo nó bị bắt nạt. Đối phương tuy là đồ ngốc, nhưng dù gì cũng là con trai.”

Đúng lúc này, cửa phòng Lục Dĩ Đông đột nhiên mở ra. Cô nhóc loli ló đầu ra, hét lớn: “Chú Quần Yếm không phải người xấu!!!”

Cô nhóc đứng ở cửa, mặc bộ đồ ngủ hình gấu con màu hồng đáng yêu, bĩu môi, vẻ mặt hậm hực, bất bình, rồi lại đóng sầm cửa lại.

Nhìn cảnh này, hai mẹ con trong phòng khách chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.

Nghe mẹ thì thầm giải thích lại một lần nữa, Lục Viễn Thu mới hiểu ra.

Hóa ra ở trường cấp hai của em gái, tức là trường 65 Lô Thành, ở cổng trường luôn có một người đàn ông trung niên ngơ ngác lảng vảng, bị học sinh gọi là "đồ ngốc".

Nhưng khi nghe Lục Dĩ Đông gọi ông ta là "Chú Quần Yếm", Lục Viễn Thu đột nhiên nhớ lại một đoạn ký ức.

Trường cấp hai của Lục Viễn Thu cũng là trường 65, và "Chú Ngốc" đó đã lảng vảng ở cổng trường... từ hồi cậu còn học ở đó rồi.

Chú này tuy ngốc nghếch, nhưng trông rất anh tuấn, ăn mặc cũng sạch sẽ, rõ ràng là được gia đình chăm sóc rất tốt. Và ông chú rất thích mặc một chiếc quần yếm màu xanh, trông có chút "dễ thương" đầy tương phản.

Nhờ hồi Lục Viễn Thu còn học cấp hai, đám học sinh khác rất thích bắt nạt Chú Quần Yếm này.

Hoặc là ném đá vào chú, hoặc là cố tình đập vào lưng chú một cái rồi cười ha hả bỏ chạy, hoặc là cả đám xúm lại vây quanh chú, đọc vè trêu chọc...

Những lúc như vậy, Chú Quần Yếm luôn tỏ ra luống cuống, bất lực.

Thời cấp hai, Lục Viễn Thu thấy chướng mắt, cậu sẽ ra mặt ngăn cản.

Nhưng Lục Viễn Thu nhớ, có một cô bạn học cùng trường còn... chướng mắt hơn cả cậu. Có lần, cô gái này thậm chí còn ôm cả một cây chổi, lao thẳng vào đám nam sinh đang bắt nạt, đuổi bọn họ chạy tán loạn.

Khoảnh khắc đó, Lục Viễn Thu cảm thấy cô ấy ngầu thật, giống như một nữ anh hùng hiên ngang, đang bảo vệ hòa bình thế giới.

Chỉ là, Lục Viễn Thu không biết tên cô gái đó, chỉ nhớ cô ấy gầy gầy, tóc rất dài và rối, che kín cả mặt.

Có lẽ vì cô gái này rất chăm sóc Chú Quần Yếm, nên mỗi lần thấy cô, chú ấy đều cười rất tươi, tỏ ra vô cùng thân thiết như thể nhìn con gái mình, thậm chí còn vui vẻ nhảy múa.

Nhìn chằm chằm vào cửa phòng em gái, Lục Viễn Thu đột nhiên im lặng.

Thời cấp hai, đã từng có một cô gái kiên định bảo vệ Chú Quần Yếm đó.

Tính theo thời gian, cô gái đó có lẽ bây giờ cũng đã lên cấp ba giống như mình.

Cho nên, Chú Quần Yếm đã mất đi người bảo vệ.

Cho nên...

Em gái mình... coi như đã kế thừa vị trí của cô gái đó, kế thừa tinh thần chính nghĩa của cô ấy, tiếp tục bảo vệ Chú Quần Yếm chỉ biết cười ngây ngô, lang thang ở cổng trường 65 sao?

Nghĩ đến đây, Lục Viễn Thu quay sang nhìn mẹ: “Mẹ, con nghĩ... mẹ nên tìm hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện trước khi quyết định có nên mắng em hay không.”

(Tác giả có lời muốn nói:) Một lần nữa cầu xin mọi người hãy kiên trì đọc tiếp mỗi ngày. Sau khi truyện lên kệ (ra chương thu phí) sẽ bạo chương bù đắp ạ!)