Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 06 : Lần này Bạch Thanh Hạ sẽ ngồi cùng cậu ở xó lớp rồi

Nói xong, cô ta hừ nhẹ một tiếng, hất chiếc cằm trắng nõn lên, bồi thêm một câu: “Đúng vậy, chính là ở trung tâm thương mại hôm qua đó.”

Lục Viễn Thu nghe vậy thì bật cười, thong thả nói: “Để tớ đoán xem, có phải cậu không đồng ý, cũng không từ chối, mà nói với lớp trưởng là 'việc học quan trọng hơn', đợi tốt nghiệp rồi hẵng nói, đúng không?”

Bị vạch trần phũ phàng, Hồ Thải Vi á khẩu tại trận.

Mặt cô ta đỏ bừng, "vỡ phòng tuyến" mà gào lên: “Lục Viễn Thu, cậu có ý gì?!”

Lục Viễn Thu xua tay: “Không có ý gì hết. Mua hay không? Không mua thì trả về chỗ cũ đi.”

Thấy hai cô bạn định đi tới lấy lại đồ, Hồ Thải Vi vội ngăn lại: “Hai cậu đợi đã. Chuyện hôm nay không phải là vấn đề trả tiền hay không, mà là vấn đề thái độ của cậu ta!”

“Lục Viễn Thu, cậu thích tớ như thế đấy à? Cậu thể hiện trước mặt tớ như thế đấy à?”

“Cậu có tin ngày mai tớ sẽ đi đồng ý lời tỏ tình của lớp trưởng không!”

Ngay giây tiếp theo, một cảnh tượng khiến Hồ Thải Vi tức đến nỗi thái dương giật thình thịch đã xuất hiện.

Lục Viễn Thu vừa vỗ tay, vừa cười ha hả hát lên: “Tỏ tình vui vẻ, chúc cậu vui vẻ, cậu đã tìm được người tốt hơn rồi~”

Chứng kiến cảnh này, Bạch Thanh Hạ khẽ mím môi, gương mặt lạnh lùng cũng có chút không kìm được, suýt nữa thì bật cười. Nhưng khi phát hiện Lục Viễn Thu đang nhìn sang, cô lại vội quay mặt đi, ánh mắt thoáng chút bối rối.

“Hôm qua nhất định là cậu đã đến trung tâm thương mại! Lục Viễn Thu, cậu sẽ phải hối hận.”

Hồ Thải Vi nói xong liền kéo hai cô bạn định rời khỏi siêu thị.

Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng: “Đứng lại!”

Khóe miệng Hồ Thải Vi nhếch lên, cô ta xoay người lại: “Sao nào, nhanh thế đã hối hận rồi à?”

Lục Viễn Thu đập mạnh tay xuống quầy thu ngân, dọa ba cô gái giật nảy mình.

“Hối hận cái trứng! Đồ đã lấy thì trả về chỗ cũ cho tôi!”

Miệng Hồ Thải Vi hơi há ra, đứng tại chỗ mà hai tay run rẩy, vành mắt cũng bất giác đỏ lên: “Cậu...”

Hai cô bạn của cô ta sớm đã nghe qua "tiếng xấu" của Lục Viễn Thu ở trường, thế là vội vã chạy tới, đặt lại toàn bộ hàng hóa về chỗ cũ.

Làm xong xuôi, họ vội vàng chạy đến bên cạnh Hồ Thải Vi: “Đi thôi, Thải Vi.”

“Đi, đi thôi...”

Hồ Thải Vi bị hai người lôi lôi kéo kéo rời khỏi siêu thị. Trước khi đi, cô ta còn rưng rưng nước mắt, ánh mắt vừa uất ức vừa tức giận nhìn Lục Viễn Thu.

“Xì.” Lục Viễn Thu chép miệng, trong lòng thấy khoan khoái hơn nhiều.

Bạch Thanh Hạ có lẽ không cảm thấy gì, nhưng Lục Viễn Thu vẫn muốn diễn màn kịch này cho cô xem.

“Cậu muốn nói gì với tớ à?”

Bạch Thanh Hạ ôm cặp sách, bước trở vào.

Lục Viễn Thu không nói gì, lách ra khỏi quầy thu ngân, rồi bước đến trước mặt cô. Cậu lấy từ trong tay ra một chiếc kẹp tóc màu hồng, nhẹ nhàng kẹp lên lọn tóc mai đang rũ xuống.

Kẹp xong, Lục Viễn Thu còn đưa tay búng nhẹ một cái, vô cùng hài lòng. Gương mặt xinh đẹp này, phối với chiếc kẹp tóc màu hồng, trông càng thêm thanh thuần.

Cũng rất... thanh xuân.

Bạch Thanh Hạ ngẩn ngơ ngước nhìn cậu thiếu niên trước mắt, nhìn nụ cười mà cậu đang dành cho mình, thậm chí quên cả việc mở miệng từ chối.

Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn, vội vàng gỡ chiếc kẹp tóc xuống, đưa đến trước ngực Lục Viễn Thu: “Tớ không cần.”

“Đây là quà cảm ơn.” Lục Viễn Thu lên tiếng, đẩy bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của cô về.

Thấy Bạch Thanh Hạ ngơ ngác, Lục Viễn Thu giải thích: “Học kỳ trước lúc bầu ủy viên thể dục, cảm ơn cậu đã bỏ cho tớ một phiếu.”

Vẻ mặt Bạch Thanh Hạ lộ rõ sự kinh ngạc.

Ngón tay thon dài của cô nắm chặt chiếc kẹp tóc màu hồng, trong đôi mắt đẹp, ánh nhìn đã bắt đầu lảng tránh.

Vài giây sau, Bạch Thanh Hạ vội nhét chiếc kẹp tóc lại vào tay Lục Viễn Thu, rồi quay đầu bỏ chạy như thể đang trốn thoát.

“Này? Đi đường chậm thôi! Phải đi bộ! Dám chạy ngoài đường là mai tớ lên trường tố cáo cậu đấy!”

Lục Viễn Thu cầm chiếc kẹp tóc, đuổi theo vài bước.

Bạch Thanh Hạ không quay đầu lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi chậm lại, từ chạy chuyển sang đi bộ.

Lục Viễn Thu xem như đã nhìn thấu. Bất kể độ tin cậy cao hay không, chỉ cần lôi cái mác "tố cáo trộm đồ" ra hù dọa, thì chắc chắn sẽ có tác dụng với cô.

Hê hê, lần sau có thể dùng cái này để dọa, chơi trò gì đó kích thích hơn với cô ấy.

Nghĩ đến đây, Lục Viễn Thu lặng lẽ tự vả vào mặt mình một cái.

Quá tội lỗi, con gái nhà người ta còn thiếu một tuổi nữa mới thành niên đấy!

Cậu nhìn chiếc kẹp tóc trong tay, lẩm bẩm thắc mắc: “Bỏ phiếu thì cứ bỏ phiếu thôi, có gì mà không dám nhận chứ? Lẽ nào bỏ phiếu cho tớ là chuyện gì mất mặt lắm à?”

“Hay là... đang ngại ngùng?”

Tự nói với mình xong, Lục Viễn Thu nhét chiếc kẹp tóc vào túi.

Đợi ngày mai khai giảng, tìm cơ hội khác tặng lại món quà cảm ơn nho nhỏ này cho cô vậy.

Mong rằng... ngày mai sẽ thấy cô ấy bình an xuất hiện trong lớp.

Màn đêm buông xuống, cậu trở về nhà.

Lục Viễn Thu đang thay giày ở huyền quan, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm ấm từ phòng khách vọng ra.

“Lục Viễn Thu, mai khai giảng rồi, bài tập hè làm xong chưa?”

Lục Viễn Thu ló đầu nhìn, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi bên bàn với vẻ mặt nghiêm nghị.

Là bố cậu, Lục Thiên.

Lục Viễn Thu ngơ ngác: “Có bài tập hè nữa à?”

Lời vừa dứt, Lục Thiên lập tức vớ lấy cái móc phơi quần áo bên cạnh, hùng hổ xông tới: “Cái thái độ học tập này của mày! Tao xem sang năm mày thi đỗ đại học kiểu gì!”

Mẹ Tô Tiểu Nhã không kịp cản, vội đập đùi than thở: “Lại đánh con! Con cái ngoan ngoãn cũng bị ông đánh cho ngốc luôn rồi!”

“Mẹ nói đúng đấy! Bố! Bố bớt giận đi! Kẻo sau này lại cao huyết áp!” Lục Viễn Thu bị đuổi chạy vòng quanh nhà.

Lục Thiên gầm lên: “Thằng ranh con, mày còn dám trù ẻo tao!”

Đúng lúc này, cửa phòng em gái mở ra. Cô nhóc loli tóc ngắn lấp ló cái đầu qua khe cửa, nói khích: “Bố, đánh mạnh vào, không là lát nữa anh ấy lại qua ôm con đấy...”

Lục Viễn Thu quay đầu nhìn, Lục Dĩ Đông hừ nhẹ một tiếng, rồi đóng sầm cửa lại.

Lục Thiên ngớ người: “Mày tự dưng đi ôm em gái mày làm gì?”

Vừa nói xong, Lục Viễn Thu đã lẳng lặng bước tới trước mặt người đàn ông trung niên, giang tay ôm chầm lấy ông, ánh mắt thâm trầm: “Bố già, đừng ngạc nhiên, nếu bố muốn con cũng có thể ôm bố mà.”

“Mày... mày còn dám làm bố mày ghê tởm à! Hôm nay tao phải đánh chết mày!”

Lục Thiên nổi hết cả da gà, lại nổi trận lôi đình, Lục Viễn Thu sợ quá vội nhảy dựng lên, co giò bỏ chạy.

Tô Tiểu Nhã nhìn hai bố con đang lấy mình làm tâm điểm, rượt đuổi nhau vòng quanh phòng khách, chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Hai bố con nhà này hết thuốc chữa rồi.

...

Ngày 1 tháng 9, khai giảng lớp 12.

Lục Viễn Thu ngủ dậy muộn. Cậu mặc vội bộ đồng phục xanh trắng, tạt qua mua hai suất bữa sáng, rồi lập tức đạp xe như bay đến trường Trung học số 7 Lô Thành.

Vội vội vàng vàng xông đến cửa lớp, Lục Viễn Thu thở hổn hển. Ánh mắt đầu tiên của cậu không phải là nhìn giáo viên chủ nhiệm, cũng không phải nhìn Hồ Thải Vi, mà là nhìn về phía Bạch Thanh Hạ.

Giờ phút này, cô đang cùng các bạn học khiêng bàn ghế. Nghe thấy tiếng động ở cửa, cô cũng quay đầu lại nhìn giống như mọi người.

Nhưng rất nhanh, vành tai Bạch Thanh Hạ Tô Tiểu Nhã ửng đỏ, vội vàng quay mặt đi.

Sảng khoái!

Cô ấy... đã an toàn xuất hiện ở lớp 12!

Lục Viễn Thu kích động đến mức không kìm nén nổi, chẳng hề để ý tới ánh mắt oán giận tột cùng của Hồ Thải Vi ở một góc khác.

Lúc này, "Rầm!" một tiếng, một âm thanh vang dội từ bục giảng truyền đến. Lục Viễn Thu giật mình, vội nhìn sang.

Chủ nhiệm lớp Lưu Vi đẩy gọng kính cận nặng trịch trên sống mũi, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Lục Viễn Thu, cậu tưởng mình là nhân vật chính à? Ngày đầu tiên khai giảng đã đi muộn?”

“Xếp chỗ trước đã, xếp xong tôi xử lý cậu sau!”

Lục Viễn Thu nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, cùng năm mươi mấy bạn học khác đi ra ngoài hành lang.

Mỗi đầu học kỳ, việc đầu tiên chính là xếp chỗ dựa theo thành tích thi cuối kỳ trước.

Học bá ngồi bàn đầu, học tra ngồi xó lớp.

Cuối kỳ trước Lục Viễn Thu đứng hạng bét từ dưới đếm lên... hạng nhất. Nếu không có gì bất ngờ, cậu lại tiếp tục ra xó lớp ngồi.

Nhưng lúc này, cậu đột nhiên phát hiện vẻ mặt Bạch Thanh Hạ có chút không tự nhiên, hai bàn tay nhỏ cũng đang nắm chặt lấy tay áo đồng phục.

Lục Viễn Thu chợt nhớ ra.

Cuối kỳ trước... cậu không phải là người đứng nhất từ dưới lên.

Cậu là người đứng... thứ hai!

Người đứng hạng bét... là Bạch Thanh Hạ!

Vị học bá này, hiếm hoi thay, đã lãnh trọn điểm không!

Còn về lý do tại sao cô ấy lại bị điểm không...