Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 09 : Cú đấm không đau, đấm ra cả một thời thanh xuân

Tô Diệu Diệu từ từ đặt sách xuống, lịch sự không ngắt lời, ánh mắt đầy trân trọng nhìn cậu thiếu niên đầu húi cua ở góc lớp.

Đúng lúc này, Lục Viễn Thu vấp phải một từ không quen, giọng Anh-Anh hay ho bỗng khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Tô Diệu Diệu.

Cô giáo trẻ sững sờ, sau khi hoàn hồn vội cúi đầu, nhắc cho cậu cách đọc của từ đó.

Nhưng vẻ mặt cô có chút bối rối, cảm thấy giọng Anh-Mỹ không-chuẩn-lắm của mình đã làm "ô uế" mất giọng Anh-Anh thuần túy của Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu lúc này mới đọc tiếp, hoàn thành trọn vẹn đoạn đầu tiên.

Tô Diệu Diệu lại đặt sách xuống, trên môi nở nụ cười, một nụ cười vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.

“Lục Viễn Thu.”

Cô gọi tên cậu với vẻ khó tin.

Lục Viễn Thu nghiêm mặt: “Dạ có.”

Tô Diệu Diệu quen thói ngồi lên mép bàn bên cạnh, một bên chân dài bọc tất đen hơi co lại. Hành động này lập tức khiến Chung Cẩm Trình ở xó lớp sáng rực cả mắt.

“Kỳ nghỉ hè vừa rồi em đi đâu đấy? Ra nước ngoài sao? Nhưng cũng không đến mức này chứ.”

Tô Diệu Diệu đã hỏi ra thắc mắc chung của cả lớp.

Cô biết rất rõ trình độ tiếng Anh của Lục Viễn Thu, chưa nói đến khẩu ngữ, rất nhiều từ cậu ta còn chẳng biết đọc thế nào.

Sao mới qua một kỳ nghỉ hè mà cậu nhóc này lại lột xác hoàn toàn như vậy?

Lục Viễn Thu nghiêm túc đáp: “Đương nhiên là em đã nỗ lực học hành rồi ạ. Em còn phải thi đại học nữa.”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Bạch Thanh Hạ ngồi bên cạnh thoáng hiện lên vẻ bất ngờ và vui mừng.

“Phụt!” Chung Cẩm Trình ở góc lớp bật cười: “'Phát phẫn đồ tường' (Nỗ lực vươn lên)? Cậu định lấy 'phẩn' (phân) trát lên tường nào à?”

Bạch Thanh Hạ lẳng lặng lườm cậu ta một cái.

Lời của Chung Cẩm Trình khiến cả lớp cười ồ lên.

Nhưng Hồ Thải Vi không cười, vì cô ta không muốn Lục Viễn Thu nỗ lực ở những phương diện khác.

Lục Viễn Thu lạnh giọng quát: “Chung Cẩm Trình, cất 'súng' đi!”

'Súng'?

Tô Diệu Diệu nghe vậy nhìn sang. Chung Cẩm Trình giật nảy mình, vội vàng đặt hai tay ngay ngắn lên bàn, vẻ mặt lúng túng.

Đợi Tô Diệu Diệu quay đi, Chung Cẩm Trình mới bắt đầu chửi thầm, giơ hai ngón giữa về phía Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu cũng đáp lại bằng hai ngón giữa.

Tô Diệu Diệu bước tới chỗ Lục Viễn Thu, vỗ vỗ vai cậu: “Tốt, em có suy nghĩ này là cô vui lắm rồi. Lục Viễn Thu, cô tin ở em nhé. Em ngồi xuống đi.”

Giọng cô dịu dàng nói, giờ phút này, ánh mắt nhìn cậu học trò cá biệt đã chứa đầy sự tán thưởng không che giấu.

Lục Viễn Thu ngồi xuống, đắc ý quay sang nhìn Bạch Thanh Hạ, nhướng mày một cái. Cô gái lập tức thu hồi tầm mắt, gương mặt lạnh lùng, không thèm đáp lại.

Đã trùng sinh rồi, không có chút kỹ năng đặc biệt thì còn gọi gì là người trùng sinh?

Thật ra là do kiếp trước việc kinh doanh của Lục Viễn Thu mở rộng ra nước ngoài, cậu đã ở bên đó năm năm, mỗi ngày đều bị ép phải giao tiếp bằng tiếng Anh, không bị đồng hóa mới là lạ.

Công nhận một điều, màn "ra oai" này sướng thật. Lục Viễn Thu cười ha hả, vỗ đùi.

Bạch Thanh Hạ lại giật mình rụt chân, nhịn hết nổi, cô giơ nắm đấm nhỏ lên, đấm vào cánh tay Lục Viễn Thu một cái, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ giận dỗi.

“Cậu mà còn vỗ trúng chân tớ nữa là tớ mách cô chủ nhiệm đấy.”

“Tớ... tớ thật sự vỗ nhầm mà, tớ định vỗ đùi mình...”

Lục Viễn Thu giải thích, nhưng Bạch Thanh Hạ không thèm để ý.

Nhưng mà, bị cú đấm này của Bạch Thanh Hạ nện vào tay, không đau, mà lạ thay... còn thấy hơi sướng.

Lục Viễn Thu cười. Cú đấm không đau này vì đó chính là thanh xuân.

Cậu vỗ vỗ tay cô gái, nói: “Sau này tớ dạy cậu luyện khẩu ngữ, cậu giúp tớ phụ đạo mấy môn khác, chịu không?”

Bạch Thanh Hạ quay đầu định trả lời, đột nhiên vẻ mặt cứng lại, vội vàng thu tầm mắt về bàn học của mình.

Sao thế?

Lục Viễn Thu quay lại nhìn, phát hiện Chung Cẩm Trình ngồi cạnh cửa lúc này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, tư thế ngồi ngay ngắn không thể tả.

Và ở ngoài cửa sổ phía trước cậu ta, một khuôn mặt đang lù lù nhìn vào, ánh mắt tập trung chính xác vào phía Lục Viễn Thu.

Chủ nhiệm Lưu Vi xuất hiện ở đó như một bóng ma, dọa Lục Viễn Thu giật nảy vai, cũng theo phản xạ mà ngồi ngay ngắn lại.

Giáo viên chủ nhiệm đáng sợ nhất là khi nào?

Là khi đứng lù lù ngoài cửa sổ.

Lục Viễn Thu sống ngần này tuổi đầu rồi mà vẫn không thoát khỏi "áp chế huyết thống" của giây phút này.

Đợi Lưu Vi đi rồi, Lục Viễn Thu phát hiện một mẩu giấy từ từ xuất hiện trong tầm mắt mình.

Nét chữ vừa sắc sảo vừa thanh tú của Bạch Thanh Hạ viết: 【Được】

Cô ấy đồng ý phụ đạo bài vở cho mình rồi?

Được, được lắm.

Lòng Lục Viễn Thu vô cùng sảng khoái, biết đâu năm nay cố gắng một phen, thật sự có thể thi đỗ một trường đại học xịn.

Cậu nghiêm túc nhìn sách, người ngồi thẳng tắp, bắt đầu nỗ lực nghe giảng.

Năm phút sau, Lục Viễn Thu nỗ lực... gục xuống bàn... ngủ mất rồi.

Khu vực bàn cuối, tiếng ngáy của cậu và Trịnh Nhất Phong kẻ xướng người họa.

Lúc này, rèm cửa bị gió nhẹ thổi bay, như một bức tranh từ từ mở ra, để lộ bầu trời xanh biếc và mây trắng bên ngoài.

Vệt nắng chói chang chiếu lên gương mặt đang ngủ của Lục Viễn Thu. Cậu nhíu mày, giơ tay lên gãi gãi má.

Giây tiếp theo, một bàn tay thon trắng giơ lên, kéo rèm cửa lại. Thấy bóng râm đã che khuất hoàn toàn ánh nắng trên mặt Lục Viễn Thu, và hàng mày đang nhíu lại của cậu cũng giãn ra, Bạch Thanh Hạ mới yên tâm cúi đầu, tiếp tục nghiêm túc ghi chép bài.

“Bây giờ các em làm phần trắc nghiệm phía sau nhé, năm phút nữa chúng ta chữa bài.”

Không bao lâu sau, giọng của Tô Diệu Diệu đột nhiên gần hơn. Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, thấy cô giáo tiếng Anh đang cầm sách, thong thả đi dọc lối đi xuống dưới.

Cô thỉnh thoảng quay đầu, kiểm tra tình hình làm bài của học sinh hai bên.

Mắt thấy cô Tô Diệu Diệu sắp đi tới bàn của Lục Viễn Thu.

Bạch Thanh Hạ căng thẳng quay sang, giơ tay vỗ nhẹ vào cánh tay Lục Viễn Thu.

Lục Viễn Thu vội bật dậy, cậu rung đùi, tay xoay bút, giả vờ giả vịt nhìn chằm chằm vào sách.

Bạch Thanh Hạ thấy vậy, vội vàng ân cần đưa bàn tay nhỏ qua, lật giúp cậu sang trang sau, đúng chỗ bài tập cuối bài.

Đúng lúc Tô Diệu Diệu đi tới, cô khẽ liếc nhìn một cái rồi rời đi.

Bạch Thanh Hạ thở phào nhẹ nhõm.

Còn Lục Viễn Thu thì ngay lập tức gục đầu xuống bàn, ngủ tiếp.

Nghe tiếng cô Tô Diệu Diệu đập sách vào mặt Trịnh Nhất Phong ở bên kia, rồi lại nhìn dáng vẻ ngủ say như trẻ con của Lục Viễn Thu, và cả vết hằn trên nửa bên má cậu, Bạch Thanh Hạ mím môi cười.

Cô thấy rất vui. Trước đây, cô chỉ có thể nhìn Lục Viễn Thu ngủ gật trong lớp rồi bị mắng từ xa, muốn đưa tay nhắc nhở cũng không thể chạm tới.

Nhưng hôm nay, cô đã nhắc được một lần, giúp Lục Viễn Thu trót lọt qua ải của cô giáo.

Cảm giác thỏa mãn và thành tựu của Bạch Thanh Hạ đến một cách thật kỳ lạ.

Cô quay đầu lại, tiếp tục làm bài.

Gió thu lành lạnh mà dịu dàng.

Cơn gió bên ngoài luồn vào lớp học, thổi bay vài lọn tóc mai của cô gái, che mất nửa bên khuôn mặt tinh xảo, cũng che khuất tầm nhìn. Bạch Thanh Hạ theo thói quen giơ năm ngón tay thon trắng lên, vén tóc ra sau tai.

Ngay lúc này, một chiếc kẹp tóc màu hồng được đẩy sang bàn cô.

Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt sững lại.

Cô nhìn sang Lục Viễn Thu, nhưng cậu đã đổi tư thế ngủ, quay mặt sang hướng khác.