Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 10 : Đối với cô ấy, phải cứng rắn mới được!

Bạch Thanh Hạ mím nhẹ đôi môi nhỏ, ánh mắt lại dời về phía chiếc kẹp tóc.

Chiếc kẹp tóc này... thật sự rất đẹp. Bên trên còn có hình Hello Kitty màu hồng.

Bạch Thanh Hạ chưa bao giờ có một chiếc kẹp tóc nào đẹp như vậy. Hay nói đúng hơn, cô chưa từng có một chiếc kẹp tóc nào.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Bạch Thanh Hạ vươn tay cầm lấy, vén lọn tóc không chịu "ngoan ngoãn" của mình lên, rồi dùng kẹp để cố định nó lại.

Cô không thể nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, bèn quay đầu, ngắm nhìn khuôn mặt mình phản chiếu trên ô cửa sổ.

Sau khi vén tóc lên, khuôn mặt tinh xảo của cô lộ ra nhiều hơn, đường nét ưu việt của khuôn mặt trái xoan cũng trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng gương mặt Bạch Thanh Hạ lại không hề vui vẻ. Cô giơ tay, gỡ chiếc kẹp xuống, dùng một mẩu giấy ăn nhẹ nhàng bọc nó lại, rồi cẩn thận cất vào ngăn nhỏ bên trong cặp sách.

Lọn tóc dài lại rũ xuống, được Bạch Thanh Hạ một lần nữa vén ra sau tai.

Thời gian trôi đi, tiếng chuông hết tiết cuối cùng cũng vang lên.

Cả lớp lập tức gục rạp xuống bàn.

Hôm nay mới khai giảng, trải qua một kỳ nghỉ dài, đây là lần đầu tiên mọi người phải dậy sớm, huống hồ tối qua phần lớn đều đã thức khuya.

Lục Viễn Thu vươn vai một cái. Cậu luôn cảm thấy giấc ngủ này đặc biệt thoải mái. Lạ thật, bàn học ở lớp lúc nào cũng dễ gây buồn ngủ hơn chiếc giường ở nhà.

Cơ mà, thời lớp 12 của kiếp trước, tuy giờ ra chơi nào cậu cũng ngủ, nhưng không phải vì thật sự buồn ngủ, mà chỉ là... ngoài ngủ ra, cậu cũng chẳng biết phải làm gì khác.

Lục Viễn Thu quay đầu nhìn Bạch Thanh Hạ. Cậu không thấy chiếc kẹp tóc trên đầu cô. Nếu trên bàn cũng không có, nghĩa là cô đã cất nó đi rồi.

Cô không muốn đeo, Lục Viễn Thu cũng không ép. Giống như vẻ ngoài lạnh lùng là màu sắc bảo vệ của cô, lọn tóc rũ xuống và bộ đồng phục kín mít này, biết đâu cũng chính là "vỏ ốc" của cô.

Cưỡng ép đập vỡ "vỏ ốc" của một cô gái là một hành vi vô cùng không sáng suốt.

"Cốc cốc."

Lục Viễn Thu giơ tay gõ lên bàn cô, nhắc nhở: “Ăn đi.”

Bạch Thanh Hạ lấy túi bánh bao vẫn còn hơi ấm ra, đưa bằng cả hai tay qua, lắc đầu: “Tớ không đói.”

Cô ấy thật sự rất thích dùng hai tay để đưa đồ. Mà Lục Viễn Thu cũng rất thích nhìn hành động này của cô, có một cảm giác "dễ thương" đầy tương phản.

Lục Viễn Thu: “Vậy cậu nói tớ nghe, sáng nay cậu ăn gì chưa?”

Cô gái nhỏ không nói lời nào.

Rồi cô lại dùng giọng điệu lạnh lùng giải thích: “Buổi sáng tớ không ăn.”

Lục Viễn Thu mất kiên nhẫn: “Tớ đã nói rồi, ăn mau, đừng để tớ nổi giận.”

Bạch Thanh Hạ liếc nhìn cậu một cái, đành phải cúi đầu, mở túi nilon ra, cách một lớp túi, đưa bánh bao lên miệng, cắn từng miếng nhỏ.

Khi cắn trúng phần nhân thịt, đôi mắt cô bỗng sáng rực lên. Miếng cắn tiếp theo cũng lớn hơn rất nhiều, chỉ hai ba miếng là xong một cái bánh.

Dường như cảm thấy tướng ăn của mình có hơi khó coi, Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, e dè liếc nhìn Lục Viễn Thu một cái, vành tai lại đỏ ửng.

Cô xoay hẳn người về phía trước, không còn đối mặt với Lục Viễn Thu nữa.

Lục Viễn Thu thì lại vô cùng mãn nguyện nhìn cảnh này.

Đây không phải là đang "nuôi con gái" thì là gì?

Ăn xong cái thứ hai, trong túi vẫn còn lại hai cái bánh. Bạch Thanh Hạ liếc nhìn, do dự hai giây, rồi lẳng lặng buộc miệng túi lại, ái ngại giải thích với Lục Viễn Thu: “Tớ... tớ no rồi. Để trưa tớ ăn tiếp.”

"Rầm!" Lục Viễn Thu đập bàn một cái, dọa Bạch Thanh Hạ giật bắn cả hai tay.

Mấy bạn học bàn trên quay đầu lại.

Lục Viễn Thu cau mày: “Không có chuyện của các cậu.”

Hai bạn học kia biết ý, vội vàng quay lên.

Lục Viễn Thu nghiêm giọng: “Bảo cậu ăn thì cứ ăn, đừng có lằng nhằng.”

Bạch Thanh Hạ dùng ánh mắt vừa lạnh lùng vừa oán giận trừng Lục Viễn Thu. Giây phút này, dường như cô muốn vùng lên chống lại "chủ nghĩa bá quyền" của cậu thiếu niên.

“Còn dám lườm? Lườm nữa à? Cậu có tin tớ——”

Lục Viễn Thu rướn người tới, giơ ngón tay chỉ vào cô. Hàng mi Bạch Thanh Hạ khẽ run, cổ rụt về phía sau, ánh mắt cũng uất ức thu lại, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Cô vội vàng mở túi nilon ra, ngoan ngoãn đưa cái bánh bao thứ ba lên miệng.

Nhưng tốc độ ăn của cô chậm đi rất nhiều, như thể có chút không nỡ ăn hết ngay lập tức.

Đối với cô ấy, phải cứng rắn mới được.

Lục Viễn Thu hiểu rõ điều này.

Bạch Thanh Hạ rõ ràng là người có cá tính, cứ nhìn cái cách cô lườm cậu mấy lần là biết. Muốn cô làm gì đó mà dùng cách mềm mỏng khuyên bảo thì sẽ không có tác dụng.

Phải đối đầu trực diện, xem ai "lì" hơn ai.

Đương nhiên, Lục Viễn Thu sẽ luôn là người thắng.

Hê, cái bí mật trộm đồ này... mình "xài" được cả đời. Cái bí mật này đúng là "ngon" thật.

Mấy dãy bàn trên.

“Hôm đó, tớ đảo người qua năm thằng, một cú xoay người làm thằng cha to con lớp bên cạnh ngã chỏng gọng, rồi bật lên úp rổ một phát, bóng lọt thẳng vào rổ.”

Lớp trưởng Vương Hạo Nhiên, người để tóc rẽ ngôi giữa, đang thao thao bất tuyệt kể về khoảnh khắc huy hoàng của mình trên sân bóng rổ.

Cậu ta giơ tay phải lên, trông thì như đang làm động tác ném bóng, nhưng thực ra là đang gồng... khoe cơ tay.

Nhưng khi cậu ta nhìn sang Hồ Thải Vi, lại phát hiện ánh mắt cô ta không hề đặt ở chỗ mình.

Nhìn theo hướng mắt của cô ta, Vương Hạo Nhiên nhìn về phía cửa sổ chỗ Lục Viễn Thu.

Cậu ta cười nói: “Hôm nay thời tiết đẹp thật, rất hợp để đi dạo sân trường, cậu nói có phải không, Thải Vi? Ơ? Thải Vi?”

Hồ Thải Vi hoàn toàn không nghe lọt tai. Cô ta đứng bật dậy, đi về phía góc lớp.

Vừa đến nơi, Hồ Thải Vi không nhịn được phải giơ tay bịt mũi. Mùi chân "sinh hóa" của cặp song sinh nhà họ Lưu nồng nặc quá.

“Lục Viễn Thu!”

Cô ta vừa gọi vừa giậm chân.

Bạch Thanh Hạ thấy vậy, gương mặt lạnh lùng xoay người đi, chuyên tâm ăn bánh bao, nhưng vẫn không quên... dỏng tai lên hóng chuyện.

Lục Viễn Thu quay lại, thấy là Hồ Thải Vi, bèn hỏi: “Gì thế?”

“Cậu ra đây, tớ có chuyện muốn nói.”

Hồ Thải Vi xoay người bỏ đi. Khi ra đến cửa, cô ta cứ ngỡ Lục Viễn Thu sẽ đi theo, ai dè quay lại vẫn không thấy ai, Lục Viễn Thu vẫn ung dung ngồi tại chỗ!

“Lục Viễn Thu! Cậu càng ngày càng quá đáng!”

Hồ Thải Vi đứng ở cửa sau, tức giận hét lớn.

Âm thanh thu hút không ít ánh mắt trong lớp quay lại nhìn, bao gồm cả lớp trưởng Vương Hạo Nhiên.

Có chuyện gì vậy? Lục Viễn Thu làm gì Hồ Thải Vi à?!

Tất cả các "ra-đa hóng chuyện" đều được bật lên.

Lục Viễn Thu mất kiên nhẫn nhìn cô gái tết tóc hai bím ở cửa: “Tớ làm sao? Có gì nói ở đây luôn đi, tớ lười cử động.”

Hồ Thải Vi đành phải quay trở lại. Cô ta đứng bên cạnh bàn Lục Viễn Thu, có nhiều người ở đây nên không tiện nói lớn, đành nghiến răng nói nhỏ: “Cậu biết điều một chút đi. Tớ nói đồng ý lời tỏ tình của Vương Hạo Nhiên cũng chỉ là dọa cậu thôi, đùa thôi mà. Tớ...”

Hồ Thải Vi dè dặt liếc về phía Vương Hạo Nhiên, hạ giọng: “Tớ không thích cậu ta.”

Lục Viễn Thu cười: “Thế cậu thích tớ à?”

Mặt Hồ Thải Vi đỏ lên, vội nói: “Tớ đã nói rồi, chúng ta còn nhỏ, không thể yêu đương. Đợi tốt nghiệp...”

Bạch Thanh Hạ đột nhiên lạnh lùng nhắc nhở: “Cô giáo đến.”

Hồ Thải Vi quay đầu, quả nhiên thấy chủ nhiệm Lưu Vi cầm sách giáo khoa đi vào lớp.

Bà cô Lưu Vi này lúc nào cũng "vô nhân đạo" như vậy, ra chơi thì vào lớp sớm, đến lúc tan học thì lại cố tình kéo giờ.

Hồ Thải Vi tức tối giậm chân một cái nữa, đành phải quay về chỗ của mình.

Lục Viễn Thu ngược lại, tò mò liếc nhìn Bạch Thanh Hạ một cái. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô chủ động lên tiếng.

Cô gái nhỏ thì vờ như không có chuyện gì, lôi sách Ngữ Văn ra.

Thời gian dần trôi đến giữa trưa.

Học sinh trong lớp người thì về nhà, người thì xuống căng-tin. Hồ Thải Vi cả buổi sáng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Lục Viễn Thu, bây giờ có cơ hội, lại chạy tới.

“Lục Viễn Thu, đi ăn cơm với tớ!”

“Xin lỗi, tớ phải học bài.”

Lục Viễn Thu ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích. Hồ Thải Vi hết cách với cậu, cuối cùng bị bạn ăn cùng kéo đi.

Dần dần, trong lớp chỉ còn lại hai người, Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ.

Lục Viễn Thu cũng muốn xem thử, cô bạn học bàn bên lần nào cũng đi ăn muộn như vậy, rốt cuộc là cô ấy ăn cái gì, hay là... căn bản không hề ăn.