Bạch Thanh Hạ ôm khư khư chiếc cặp trước ngực, cúi gằm mặt, rảo bước nhanh về phía cửa siêu thị.
Nhìn cái dáng vẻ này là biết cô bạn học này chẳng có kinh nghiệm trộm cắp gì. Lưng đeo cặp đi vào, tay ôm cặp đi ra, ai nhìn mà chẳng biết trong cặp có vấn đề.
Cô gái nhỏ không dám ngẩng đầu, bước chân vội vã, nếu không phải đang ở siêu thị, có lẽ đã co giò chạy rồi.
Lục Viễn Thu có thể mường tượng được phần nào lý do vì sao kiếp trước cô lại gặp tai nạn xe cộ...
Giây tiếp theo, vầng trán trắng nõn, mịn màng của cô đâm sầm vào một lồng ngực rắn chắc.
"Cốp!"
Một tiếng va chạm rõ mồn một. Cô gái khẽ "ư" một tiếng rồi lùi lại một bước. Vì quá căng thẳng, vành tai trắng ngần bỗng đỏ ửng lên, như thể đã bị nhuộm màu trông như một cặp anh đào non mọng nước đầy quyến rũ.
Lục Viễn Thu cúi đầu nhìn người trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên. Cậu thiếu niên 17 tuổi này nói đẹp trai thì cũng chưa hẳn, đầu vẫn còn để kiểu tóc húi cua.
Nhưng đường nét khuôn mặt lại góc cạnh, làn da màu lúa mạch. Vì quanh năm chơi bóng rổ, chiều cao của cậu đã chạm mốc 1m83.
Thanh xuân quay trở lại, khiến cho từng đường cơ bắp trên người cậu cũng trở về trạng thái đẹp nhất.
Nói thật lòng, Lục Viễn Thu của năm đó mới chính là người thích hợp nhất cho vị trí ủy viên thể dục.
“Xin lỗi.”
Bạch Thanh Hạ còn chưa kịp nhìn rõ đối phương là ai đã vội vàng xin lỗi, định lách sang hướng khác, cúi đầu đi tiếp.
Lục Viễn Thu xoay người, "Này, đợi đã!" Cậu vội vã nắm lấy quai cặp sau lưng đối phương, nhưng ngay lập tức, vẻ mặt cậu khựng lại theo động tác của mình.
Cách một lớp vải đồng phục, Lục Viễn Thu đã kéo dãn một sợi dây co giãn, tạo thành một đường hằn rõ rệt.
Bạch Thanh Hạ cứng đờ tại chỗ.
Như thể một con rắn bị nắm trúng bảy tấc (yết hầu).
Đây là...
Mặt Lục Viễn Thu biến sắc, vội vàng buông tay.
"Phựt!"
Sợi dây đàn hồi bật trở lại, phát ra một tiếng giòn tan, đồng thời khiến cô gái nhỏ lảo đảo về phía trước hai bước.
Có thể thấy rõ bằng mắt thường, hai vành tai cô càng đỏ hơn. Bạch Thanh Hạ quay đầu lại, đôi mắt hoảng hốt tựa nai con, ngơ ngác nhìn Lục Viễn Thu.
Sau khi nhận ra Lục Viễn Thu, ngay lập tức, cô nhấc chân định bỏ chạy. Nhưng Lục Viễn Thu sao có thể cho cơ hội, đôi chân dài sải một bước lớn lại chắn ngay trước mặt.
"Cốp!"
Lại một tiếng trán đập vào lồng ngực nữa, kèm theo tiếng rên khẽ của cô gái.
“Trộm đồ rồi còn muốn chạy?”
Bạch Thanh Hạ ôm chặt chiếc cặp, đôi mắt đẹp long lanh nước đã bắt đầu hoe đỏ. Cô chậm rãi lùi về sau, vẻ mặt bàng hoàng xen lẫn chút bất lực.
Lục Viễn Thu cười đắc ý, xoay người lật tấm biển "OPEN" (Mở cửa) ở cửa siêu thị thành "CLOSE" (Đóng cửa).
Sau đó, cậu bước đến trước mặt Bạch Thanh Hạ, giơ điện thoại lên như cảnh sát, bật đoạn video vừa quay.
“Đồng chí hoa khôi, cậu đã bị bắt.”
...
Mở cửa kho hàng.
Cánh tay mạnh mẽ của Lục Viễn Thu kéo Bạch Thanh Hạ, đẩy cô vào trong.
Cánh tay của cô gái này thật mảnh, lại mềm mại đến lạ, Lục Viễn Thu chỉ cần một tay cũng có thể nắm trọn.
Thấy Lục Viễn Thu đóng sập cửa kho lại, Bạch Thanh Hạ biết không còn đường thoát, chỉ có thể ôm chặt chiếc cặp trước ngực, co rúm lại trong góc tường một cách đầy bất lực.
Vài lọn tóc mái rũ xuống, che đi một nửa khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo nhưng cũng lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Lục Viễn Thu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ngón tay gõ mạnh xuống bàn: “Lấy cái gì, lấy bao nhiêu, tự lấy ra hết đi. Lẽ nào còn đợi tớ lục soát?”
“Thật không may cho cậu, bạn học Bạch, siêu thị này là do bố tớ mở.”
Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, hàng mi dài khẽ run, trong đáy mắt đã ngấn lệ.
Nhưng cô không khóc, cũng không nói một lời nào. Chỉ im lặng một lát, cô kéo khóa cặp, bước đến bên bàn, lấy ra ba chiếc bánh mì đã nhét vào.
Lục Viễn Thu liếc nhìn, không nhịn được thầm mắng trong lòng một tiếng "ngốc".
Lấy mà cũng lấy toàn loại bánh mì rẻ nhất. Đã trộm rồi sao không trộm thứ gì đắt tiền hơn? Ngon hơn?
Cậu trộm cái đùi gà hay cây xúc xích cũng được mà.
Sau khi lấy hết bánh mì ra, Bạch Thanh Hạ mở toang chiếc cặp, giơ cho Lục Viễn Thu xem, ý bảo bên trong không còn gì nữa.
Đúng là không còn gì thật. Trong camera, Lục Viễn Thu cũng chỉ thấy cô lấy ba cái bánh mì.
Nhưng cậu không rõ thời gian chính xác của vụ tai nạn, không thể cứ thế mà thả Bạch Thanh Hạ về được.
Để nhổ đi cái gai trong lòng, Lục Viễn Thu đã sớm nghĩ kỹ. Hôm nay, dù có phải giữ cô ở lại đây qua đêm cũng được.
Chỉ cần cô gái này có thể sống sót an toàn qua ngày hôm nay.
Dù sao thì ở trường, mình vốn đã là học sinh hư trong mắt người khác. Một học sinh hư, có hư thêm một chút nữa, chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?
Lục Viễn Thu cầm lấy chiếc cặp, lật qua lật lại, rồi vờ như không tin, dốc ngược tất cả đồ đạc bên trong ra bàn.
Một đống đồ lỉnh kỉnh rơi lách cách xuống, sách giáo khoa, bài tập hè, đồ dùng học tập, và một cái hộp bút đã sờn rách... Hóa ra cái hộp bút màu hồng xinh xắn mà cô hay để trên bàn học là để che đi cái hộp bút đã rách này?
Khi dốc đến cuối cùng, một chiếc túi nilon màu đen nhàu nhĩ rơi ra. Lục Viễn Thu mở ra xem, bên trong chỉ còn sót lại một miếng băng vệ sinh màu trắng.
Mặt Bạch Thanh Hạ thoáng hoảng hốt, cô lập tức lao lên, nắm chặt cái túi nilon trong lòng bàn tay, vội vàng nhét lại vào cặp, rồi dùng sức giằng lại chiếc cặp của mình.
"Xoẹt——"
Quai cặp bị giằng đứt.
Nhìn những sợi chỉ tả tơi với màu sắc khác hẳn với chiếc cặp lộ ra, Lục Viễn Thu lúc này mới phát hiện.
Hóa ra quai cặp của cô đã đứt từ lâu, chỉ là được khâu vá lại.
Nhưng bây giờ, nó lại đứt nữa rồi.
“Hết rồi! Chỉ có ba cái bánh mì thôi!”
Bạch Thanh Hạ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Lục Viễn Thu một cách yếu ớt. Vành mắt đỏ hoe càng khiến cho gương mặt thanh thuần ấy thêm vài phần đáng thương, tội nghiệp.
Chỉ là, ánh mắt này, sao mà hung dữ thế.
Lục Viễn Thu cũng trừng mắt lại: “Cậu còn dám lườm tớ à?”
Cậu có lườm trời thì tớ cũng không thả cậu đi đâu.
Tớ muốn thấy một Bạch Thanh Hạ bình an vô sự xuất hiện trong cuộc đời cấp ba của tớ. Muốn thấy cậu dùng tư thế của một "học bá" chinh chiến kỳ thi đại học, có một cuộc đời mới rực rỡ.
Lục Viễn Thu cố tình lờ đi chiếc cặp bị đứt quai, giật lại nó, quẳng lên bàn.
“Cậu tưởng tớ dễ lừa lắm à? Đeo cả cái cặp vào mà chỉ trộm ba cái bánh mì rẻ nhất?”
Cậu bước sát lại phía Bạch Thanh Hạ. Cô gái nhỏ vội vàng cúi đầu, lùi lại phía sau như một người đang bị bắt nạt.
Dù cho ngày thường có lạnh lùng, cao quý như một đóa sen tuyết kiêu hãnh không ai dám lại gần, thì giờ phút này, trước con sói xám không nói lý lẽ Lục Viễn Thu, cô cũng chỉ đành bất lực trở thành một con cừu non trắng muốt chờ bị làm thịt.
Cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh, Bạch Thanh Hạ hoảng hốt đưa hai tay co lại trước ngực. Cô ngoảnh đầu nhìn, đã không còn đường lùi.
Lâu rồi không đóng vai kẻ xấu, Lục Viễn Thu cũng thấy hơi ngượng tay. Cậu cúi đầu nhìn lồng ngực phồng phồng dưới lớp áo đồng phục của cô, chất vấn: “Chỗ này phồng thế này, có phải còn giấu thứ gì nữa không?”
Bạch Thanh Hạ lập tức đưa tay che ngực, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn Lục Viễn Thu, vừa thẹn vừa giận phủ nhận: “Không có!”
Lục Viễn Thu nhấc tay ra vẻ bất cần, lùi lại để giữ khoảng cách: “Tự kéo khóa xuống. Đừng để tớ phải ra tay. Hay là, cậu muốn ngày mai cả trường này đồn ầm lên chuyện này?”
“Tin nóng! Học bá gương mẫu Bạch Thanh Hạ lại là một kẻ trộm vặt ở siêu thị! Bị học tra chính nghĩa Lục Viễn Thu bắt quả tang!”
Lục Viễn Thu làm bộ mặt khoa trương, lắc lắc đầu.
Bạch Thanh Hạ nghe vậy, tức thì hoảng sợ: “Đừng nói!”
Cô run rẩy đưa năm ngón tay thon trắng lên, chạm vào dây kéo ở cổ áo, từ từ kéo xuống.
Chiếc cổ thon thả trắng ngần lộ ra. Lục Viễn Thu nhìn thấy bên trong là chiếc cổ áo phông đã nhàu nhĩ vì giặt quá nhiều lần, và bên dưới cổ áo, là nửa phần xương quai xanh tinh xảo.
Da cô thật sự rất trắng.
Nhưng ngay giây sau, khi khóa áo được kéo xuống hết, "thủ phạm" khiến áo phồng lên cuối cùng cũng "nhảy" ra.
Đúng vậy, là "nhảy" ra.
Lục Viễn Thu cúi đầu nhìn chằm chằm.
Đây là lần đầu tiên cậu biết, không gian bên dưới lớp áo đồng phục lại rộng lớn đến thế. Rộng lớn đến mức đủ để chứa cả Đông Bán Cầu và Tây Bán Cầu của thế giới.
Hai tay Bạch Thanh Hạ run run mở vạt áo đồng phục sang hai bên, để lộ cảnh tượng trước ngực. Vành mắt đỏ bừng, cô ngước nhìn Lục Viễn Thu với ánh mắt đầy tủi nhục: “Nhìn rõ chưa?! Không giấu cái gì hết!”
Lục Viễn Thu lại sáp lại gần hơn để quan sát.
Không ngờ dưới lớp áo đồng phục rộng thùng thình lại là một vòng eo thon gọn đến vậy. Nhưng chiếc áo phông bên trong rõ ràng đã bị chật. Phần eo còn đỡ, càng lên trên càng lộ rõ vẻ căng tức. Lục Viễn Thu thậm chí còn sợ lớp vải trắng mỏng manh ấy sẽ bị bục ra.
Ngửi thấy mùi hương thanh mát của sữa tắm hòa lẫn với mùi bột giặt phả vào mặt, Lục Viễn Thu lại lên tiếng nghi ngờ:
“Đây chẳng phải vẫn còn một lớp áo nữa sao!”
