Trùng Sinh: Bắt Gặp Nữ Thần Đang Trộm Đồ!!!!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1293

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7550

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 409

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 567

Tập 01 - Chương 01 : Trở về thời cắp sách, giải cứu hoa khôi Bạch Thanh Hạ

“Cậu nói gì? Năm đó bầu ủy viên thể dục, lá phiếu duy nhất của tớ không phải là của Hồ Thải Vi?”

“Nhưng nét chữ rõ ràng là của cô ấy mà.”

Quán cà phê, bóng người lác đác.

Lục Viễn Thu, ba mươi hai tuổi, âu phục thẳng thớm, nét mặt đầy kinh ngạc nhìn người đàn ông đối diện, cất lên tiếng hỏi đầy hoài nghi.

Người đàn ông ngồi đối diện tên là Cao Cường, là bạn học cấp ba của cậu.

Cao Cường khẽ nhấp một ngụm cà phê, đáp: “Không phải đâu. Năm đó tớ học chung đại học với Hồ Thải Vi, chính cô ấy đã nói với tớ.”

Lục Viễn Thu ngẫm nghĩ một lát, rồi bỗng cười tự giễu, nâng tách cà phê lên: “Nếu không phải cô ấy, vậy thì là ai?”

Ký ức của những ngày xưa cũ bỗng ùa về trong tâm trí.

Năm đó lớp 11, Lục Viễn Thu lấy hết can đảm ứng cử vào chức ủy viên thể dục, nhưng đối thủ của cậu lại có đến năm người.

Dù bây giờ cậu đã có trong tay bạc tỷ, nhưng cậu thiếu niên năm đó lại là kẻ đội sổ trong mắt mọi người.

Giờ học, cậu không ngồi xó lớp làm "Tứ Đại Kim Cang" thì cũng đứng cạnh bục giảng làm "Tả Hữu Hộ Pháp".

Lục Viễn Thu của khi ấy, không chỉ là học sinh cá biệt, mà còn là một học sinh hư trong mắt bạn bè, hoàn toàn chẳng được ai yêu mến.

Nhưng thể dục, lại chính là sở trường duy nhất mà cậu tự hào.

Mắt thấy 52 người trong lớp đều đã bỏ phiếu cho năm nam sinh kia, còn mình thì không có lấy một phiếu.

Đứng trên bục giảng, Lục Viễn Thu tỏ vẻ cà lơ phất phơ, mặt nhe ra cười như thể chẳng quan tâm, nhưng cõi lòng lại hụt hẫng đến tột cùng.

Tuổi niên thiếu, làm gì có ai thật sự vô tâm vô phế. Đa phần, trái tim đều rất nhạy cảm, Lục Viễn Thu cũng không ngoại lệ, nhất là trong hoàn cảnh trớ trêu này.

Cho đến khi, mẩu giấy cuối cùng được rút ra từ chiếc hộp.

Lục Viễn Thu thấy, trên đó, bằng nét chữ thanh tú mà sắc sảo, viết ba chữ "Lục Viễn Thu"...

Là tên của cậu!

Khoảnh khắc ấy, nụ cười gượng gạo trên môi cậu biến thành nụ cười thật sự. Dù cuối cùng vẫn không trúng cử, nhưng cậu đã nhận được một sự khích lệ vô cùng to lớn.

Mười lăm năm trôi qua, Lục Viễn Thu vẫn luôn biết ơn mẩu giấy ấy, thậm chí mỗi khi rơi vào nghịch cảnh, cậu đều nhớ về sự cổ vũ của giây phút ấy.

Giống như một diễn viên hài độc thoại nào đó đã nói:

Bất kể hoàn cảnh ra sao, chỉ cần bạn dũng cảm là chính mình, sẽ luôn có người yêu bạn.

Nhưng Lục Viễn Thu vẫn luôn ngỡ rằng người "yêu" mình là Hồ Thải Vi.

Trước kia trồng cây si Hồ Thải Vi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, từ sau dạo đó, cậu càng thêm kiên định.

(Note: Từ “si” trong đây là viết tắt của “si mê” (nghĩa là yêu say đắm, mê mẩn).

“Trồng cây si” hình dung như một người đứng mãi một chỗ, đợi ai đó, chờ tình cảm được đáp lại, giống như cây si trồng lâu năm đứng yên, bền bỉ, không rời đi.)

Cao Cường ngập ngừng một chút rồi nói: “Viễn Thu, cậu còn nhớ năm đó trong lớp mình, có một cô gái có nét chữ rất giống Hồ Thải Vi không? Giáo viên cũng thường xuyên nhầm lẫn nét chữ của hai người họ.”

“Cô ấy tên là Bạch Thanh Hạ.”

Khoảnh khắc ấy, Lục Viễn Thu ngẩng phắt lên.

Đại não như bị một cú giáng mạnh, ong ong lên.

Là cô ấy sao?!

Cô gái có sinh mệnh mãi mãi dừng lại ở mười lăm năm trước?

...

“Viễn Thu? Cậu sao thế?”

“Viễn Thu?”

Lục Viễn Thu có thể cảm nhận được Cao Cường đang lay cánh tay mình, nhưng trước mắt đã là một mảng trời đất quay cuồng.

Ngay sau đó, một vệt sáng trắng chói lòa lấp đầy con ngươi. Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, mình đã ở trong một căn phòng ngủ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Lục Viễn Thu ngồi trên giường, ngây ngẩn nhìn tấm poster Jay Chou mặc áo hoodie đỏ dán trên bức tường đối diện.

(Note: Jay Chou (Châu Kiệt Luân) là biểu tượng âm nhạc của thanh xuân, tượng trưng cho kỷ niệm, tuổi trẻ, ước mơ và những cảm xúc trong sáng đã qua.)

Nhìn quả bóng rổ và cây đàn ghi-ta cũ kỹ bên cạnh giường.

Trong phút chốc, một suy đoán đáng sợ lóe lên trong đầu cậu, cậu vội vàng nhìn về phía tờ lịch treo tường.

Mười lăm năm trước...

Mình... đã quay về mười lăm năm trước!

Khoan đã... ngày 30 tháng 8?

Ngày 30 tháng 8 của mười lăm năm trước!

Lục Viễn Thu hoàn hồn, vội vã lật đật xuống giường xỏ giày. Trên môi cậu nở một nụ cười có mấy phần điên cuồng, hai tay run lên vì kích động, phải buộc đến hai lần mới thắt xong cái nơ trên dây giày.

Cậu không bao giờ, không bao giờ quên được ngày này.

Hôm nay, cũng là ngày trước hôm khai giảng lớp 12. Vào buổi chiều, cậu ra trông siêu thị của nhà, kết quả lại thấy Bạch Thanh Hạ, cô bạn cùng lớp, đang lén lấy trộm đồ trên kệ hàng qua camera.

Vì cậu và Bạch Thanh Hạ không thân, thậm chí chưa từng nói chuyện, nên để tránh cho đối phương khó xử, Lục Viễn Thu đã cố tình mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ai ngờ, ngay ngày hôm sau, cậu nghe tin cô qua đời vì tai nạn xe cộ.

Dưới gầm xe tải, thi thể không còn nguyên vẹn, thê thảm vô cùng.

Thời gian xảy ra tai nạn, là ngay sau khi cô rời khỏi siêu thị không lâu.

Lục Viễn Thu vẫn nhớ mình đã ngây người rất lâu khi nghe tin đó.

Nếu ngày đó cậu không vờ như không thấy, mà gọi cô lại, tuy sẽ khiến cậu ấy xấu hổ, nhưng ít nhất... có thể giữ lại được mạng sống cho cô.

Cậu không nhớ chính xác thời gian vụ tai nạn, nhưng chắc chắn là sau ba giờ chiều, mà bây giờ mới hai giờ đúng. Mọi thứ vẫn còn kịp.

Lục Viễn Thu vội vã lao ra khỏi phòng ngủ. Cậu phải đi cứu người!

Cậu phải kéo người thiếu nữ năm xưa đã âm thầm bỏ phiếu cho mình ra khỏi cánh cửa địa ngục!

Ra đến phòng khách.

Cô em gái 14 tuổi tóc ngắn đang ngồi trên ghế gãi gãi bàn chân trắng nõn.

Mẹ vừa từ bếp bước ra, cởi tạp dề. Mái tóc mẹ lúc này vẫn còn đen nhánh.

“À đúng rồi Thu à, bố con đi lấy hàng rồi, bảo con ra trông siêu thị ngay.”

“Con biết rồi!”

Lục Viễn Thu kích động xông lên, ôm chầm lấy mẹ.

Người phụ nữ vẫn còn nét duyên dáng thầm mỉm cười, chớp chớp mắt, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Thấy cô em gái đang lườm mình với ánh mắt khinh bỉ, Lục Viễn Thu chỉ tay về phía nó, cười một nụ cười "chuẩn mác Long Vương" rồi nói: “Đừng vội, tối về anh ôm em sau.”

Cô em Lục Dĩ Đông ghê tởm nhảy tót xuống ghế, lùi lại mấy bước đầy vẻ chê bai, vung vẩy cánh tay nhỏ nhắn: “Lục Viễn Thu, anh bị thần kinh à! Dám đụng vào em là anh chết chắc!”

Hai mẹ con nhìn Lục Viễn Thu ba chân bốn cẳng lao ra khỏi cửa, khó hiểu nhìn nhau.

“Lạ thật, không phải anh con lúc nào cũng thấy làm thu ngân mất mặt lắm sao?”

“Anh ấy bị hâm rồi!”

Cô nhóc loli tóc ngắn khoanh tay trước ngực, bĩu môi nói.

...

Vừa đứng đạp xe như bay, Lục Viễn Thu vừa hồi tưởng lại mọi chuyện thời cấp ba.

Trong ký ức, Bạch Thanh Hạ là một học sinh ưu tú, học giỏi, đức hạnh vẹn toàn. Mỗi lần xếp chỗ, cô đều ngồi bàn đầu, thế nên, hình ảnh Lục Viễn Thu thấy nhiều nhất cũng chỉ là bóng lưng của cô.

Nhưng Bạch Thanh Hạ cũng rất kỳ lạ.

Cô gái đó vô cùng lạnh lùng, như thể người lạ chớ lại gần. Mỗi ngày, trên gương mặt cô chẳng bao giờ thấy một nụ cười. Bình thường cô học đến rất muộn rồi mới đi ăn cơm, cũng chẳng thấy có bạn bè gì.

Luôn luôn một mình, ít nói, quanh năm suốt tháng chỉ mặc bộ đồng phục, quấn mình kín mít.

Thế nên dù cho có xinh đẹp hơn nữ thần Hồ Thải Vi của mình mấy bậc, Lục Viễn Thu cũng chưa từng nghĩ sẽ có gì đó xảy ra với cô gái đó.

Hồ Thải Vi là nữ thần mà người ta có thể chạm tới.

Còn Bạch Thanh Hạ, chỉ tồn tại trong những mộng tưởng xa vời.

Thời đi học là vậy, nếu một cô gái xinh đẹp đến mức nào đó, lại thêm vẻ lạnh lùng, rất nhiều cậu con trai căn bản không dám đến gần, thậm chí chẳng dám nhìn thẳng.

Thế mà Bạch Thanh Hạ, người chưa từng nói chuyện với cậu một câu, lại âm thầm bỏ cho cậu lá phiếu duy nhất trong lần bầu ủy viên thể dục học kỳ trước?

Lục Viễn Thu thật sự không hiểu.

Phiếu được bỏ đồng loạt, không có chuyện thấy Lục Viễn Thu không có phiếu nào, thấy cậu đáng thương nên mới viết tên cậu vào.

Cho nên, ngay từ đầu, trong sáu người, Bạch Thanh Hạ đã kiên định chọn cậu, và cũng là người ủng hộ duy nhất trong lớp.

Cô gái này, dường như ẩn giấu rất nhiều bí mật.

Chỉ tiếc rằng, kiếp trước, cô đã mang theo những bí mật này, mãi mãi nằm lại giữa vũng máu lạnh băng.

Lục Viễn Thu hít một hơi thật sâu, tăng tốc guồng chân, cuối cùng cũng đến được siêu thị.

Cậu ngồi vào vị trí thu ngân, gương mặt nghiêm túc quan sát từng vị khách ra vào.

Nửa giờ sau, một cô gái mặc đồng phục, lưng đeo cặp sách bước vào.

Lục Viễn Thu khẽ ngẩng lên nhìn lướt qua.

Làn da trắng nõn mịn màng, gò má thanh tú ẩn sau làn tóc mai, đôi mắt to tròn long lanh, hàng mi dài cong vút.

Dưới đuôi tóc ngựa buộc hờ hững là chiếc cổ trắng ngần, đường nét trên sống mũi và khuôn mặt tựa như được Nữ Oa dùng thước đo để tỉ mỉ tạo nên.

Không son không phấn, chỉ đẹp một cách tự nhiên.

Bộ đồng phục xanh trắng khoác lên người coo gái, phối cùng gương mặt này, chẳng biết đã từng là thanh xuân của bao nhiêu người.

Dù Lục Viễn Thu của tuổi ba mươi đã gặp qua không ít mỹ nhân trên thương trường, cũng không bao giờ tìm lại được cảm giác kinh diễm như lần đầu tiên gặp Bạch Thanh Hạ thời trung học.

Cô là kiểu con gái nhìn vừa thuần khiết, vừa mềm mại.

Chỉ nhìn một cái, Lục Viễn Thu liền dời tầm mắt lên màn hình camera giám sát.

Bạch Thanh Hạ đeo cặp sách, bước đi rất chậm, nhưng mục tiêu lại rất rõ ràng, đi thẳng đến khu vực đồ ăn.

Cô cầm một chiếc bánh mì lên, nhìn kỹ giá, đắn đo hồi lâu rồi lại đặt xuống.

Đi vòng quanh kệ hàng một vòng, cô gái lại quay về chỗ chiếc bánh mì ban nãy.

Ngoảnh đầu nhìn xung quanh rồi cúi gằm mặt, do dự mãi, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Cô vòng chiếc cặp ra phía trước, kéo khóa, rồi nhét chiếc bánh mì vào.

Sau khi nhét liên tiếp ba cái, Bạch Thanh Hạ mới kéo khóa cặp lại.

Lúc này, Lục Viễn Thu đã dùng điện thoại quay lại màn hình camera để làm bằng chứng.

Thấy Bạch Thanh Hạ chuẩn bị rời đi, Lục Viễn Thu đứng dậy.

Cậu biết, đã đến lúc mình phải ra mặt.

(Tác giả có lời muốn nói:) Cốt truyện mở đầu mọi người đừng vội "phun" (chê)... Về sau sẽ càng ngày càng hay, càng ngày càng bình thường, quay về với văn phong tình yêu thanh xuân học đường trong sáng. Hơn 5000 độc giả trên QQ Reading đã chấm 9.2 điểm, lượt đặt đọc trung bình trên Qidian gần 15.000, chất lượng đảm bảo!