Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 17: Giáo sư Ferzen (1)

Khi tỉnh dậy, Euphemia từ từ duỗi cơ thể mệt mỏi.

“……”

Dù có làm gì, người đàn ông bên cạnh sẽ luôn ôm chặt cô khi anh ta ngủ.

Nhưng giờ, Euphemia cũng không còn kháng cự điều đó.

Không phải cô chấp nhận anh. Cô chỉ bắt đầu quen với chúng.

Euphemia nhìn ra ngoài cửa sổ. Thở dài tự thương hại chính mình.

Bầu trời âm u như có cơn bão kéo tới từ phía chân trời.

Nhờ đó cô có thể thấy rõ hình ảnh của mình phản chiếu qua tấm gương.

Những gì chào đón cô là hình ảnh của một người phụ nữ đáng thương và tiều tụy. Tựa chú chim mắc kẹt trong chiếc lồng giam với đôi cánh đã bị cắt mất.

Chẳng dám đối mặt với hình ảnh bản thân hiện tại, cô nhắm chặt mắt lại.

Và khi nhắm mắt, Euphemia bắt đầu thấy uể oải, nhưng cô không thể ngủ.

 ‘……’

Một điều cá nhân cô không muốn nhớ đến.

Nó giống bạn bị tước đoạt hết mọi thứ mình trân quý và bị kết án trở thành nô lệ cho một tên lãnh chúa quý tộc nào đó.

Không. Tình huống bây giờ của cô còn thảm hơn cả nô lệ.

Đêm qua, cô chẳng khác nào một con… lợn nái.

“Haizzz…”

Thay vì chỉ là nô lệ… cô giống một con điếm hơn.

Phải… đó mới chính cô của hiện tại.

“Ah……”

Con tim của Euphemia càng âm trầm nhưng bầu trời u buồn ngoài kia. Nhưng đó không phải vấn đề với Ferzen vừa thức dậy. Anh vươn tay kéo cô lại. Gần mình hơn.

“Tránh xa… tôi ra…”

Euphemia bực bội khi phải vùi đầu vào bộ ngực săn chắc của anh. Cô vùng vằng, cố đẩy anh ra xa.

Nhưng người đàn ông ấy vẫn vững chãi như ngọn núi.

Và để cảnh cáo sự phản kháng vô dụng của cô, Ferzen hạ thấp mặt cắn nhẹ lên chiếc cổ mềm mại của cô.

“Ah~!”

Ferzen hành động hệt như một người mẹ giữ chặt con mình vì sợ nó chạy mất. Nhưng điều ấy chỉ khiến cơ thể Euphemia cứng đờ ra.

“Không……”

Đợi cô ổn định lại, Ferzen ngẩn đầu muốn hôn lên bờ môi Cô nhưng Euphemia đã nhanh chóng quay mặt đi tránh né anh.

Nhiều người sẽ thấy khó hiểu trước hành động của Euphemia vì hai người họ cũng đã hoàn toàn là vợ chồng. Nhưng, khi nhìn lại, cho tới giờ họ vẫn chưa từng hôn nhau.

Tuy rất ngớ ngẩn, nhưng Euphemia vẫn muốn bảo vệ chút trong trắng cuối cùng của mình.

“Ugh……!”

Nhưng Ferzen vẫn rất quyết liệt ép Euphemia mặt đối mặt với anh một lần nữa dù cô có phản kháng ra sao.

“Đừng…!”

Hoảng loạn, Euphemia bặm chặt môi khi thấy đôi môi Ferzen tiến lại gần. Ngăn không cho lưỡi anh ta tiến vào trong. Nhưng…

“Hức!”

Ferzen ấn chặt vào vùng rốn không phòng bị của cô, phá tan phòng tuyến tuyệt vọng ấy.

Chiếc lưỡi của Ferzen tiến vào một cách thô bạo. Xâm phạm từng ngóc ngách trong miệng cô.

“!”

Phản xạ đột ngột, cô cắn vào lưỡi anh theo bản năng.

“……”

Cô thấy rõ biểu cảm nhăn nhó trên khuôn mặt của chủ nhân đôi mắt đỏ máu kia. Đôi mắt nhìn xuyên thấu tâm hôn cô.

“Ahhhh…”

Nhìn vào đôi mắt ấy khiến cô như quên mất cách thở…

“Hngh!”

Ferzen nhanh hạ đầu cô xuống, hôn lấy cô một cách thô bạo.

Cô không thể phản kháng nữa… Nhưng có vẻ Ferzen vẫn chưa tha thứ cho cô.

“U-Ummmm……”

Và nếu Euphemia học được gì khi sống chúng với anh thì đó là cách Ferzen chưa bao giờ ngừng đưa ra hình phạt.

Vì vậy, cô tỏ ý xin tha hết mức có thể.

Nhưng Ferzen chẳng hứng thú với trò hối lỗi của cô và cắn vào lưỡi cô.

“————!”

Bất ngờ bởi cơn đau ập tới, Euphemia bật khóc và dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi Ferzen.

“Ah-Ahhhh… Hn… Hngh! Ugh!”

Giữ chặt tay cô lại, Ferzen bắt đầu nâng niu bờ môi và chiếc lưỡi của cô bằng nụ hôn dịu dàng.

Không còn là một nụ hôn đói khát đầy giận dữ như trước. Chỉ là một nụ hôn đơn giản ân cần. Cảm tưởng như hai người chỉ đang thưởng thức vị máu ngọt ngào của nhau.

“Hngh! Ah………! Hngh……!”

Sau khi trao nhau nụ hôn thật dài và nồng cháy, Euphemia dùng đôi bàn tay ôm lấy mặt mình và bật khóc.

Ferzen đưa tay ra muốn an ủi cô nhưng…

Euphemia đã co rúm người lại. Từ chối cái chạm của anh.

“Tôi… Tôi thật sự… chẳng thể hiểu nổi anh…”

Khi nghe thấy những gì Euphemia nức nở, Ferzen rời giường và mặc quần áo.

“Euphemia. Hình như em đang hiểu sai một chuyện. Ta chưa bao giờ đòi hỏi em phải hiểu ta… Và em cũng sẽ mãi không hiểu được.”

“…”

“Đây là lý do em cứ mãi khước từ ta? Thật sự sao Euphemia? Em đáng ra nên học được rằng chống lại ta chưa bao giờ là lựa chọn.”

Nói xong, Ferzen bình thản mở cửa và rời khỏi phòng.

Cô cuối cùng cũng một mình.

Ha… Mình muốn khóc quá! Nhưng… đã hết nước mắt rồi.

Lộp bộp-

Mưa đã bắt đầu bào rơi.

Rào rào-

Một trận mưa như trút nước và không hề có dấu hiệu sẽ tạnh sớm.

*****

Sau khi tắm rửa và thay quần áo, tôi quyết định không ăn bữa sáng mà tới học viện luôn.

Euphemia sẽ cần một khoảng thời gian để ổn định lại…

Do vậy tôi nghĩ tốt nhất là mình nên chuẩn bị trước giáo trình trong văn phòng riêng tại tòa hành chính học viên.

Cạch-

Khi tôi mải ngắm nhìn nhưng hạt mưa lăn trên cửa sổ, xe ngựa đã tới nơi từ lúc nào.

Sau khi xe của tôi đã đỗ ngay ngắn, tôi mở dù và tiến vào tòa nhà chính.

‘Mình nghĩ nó ở tầng 4…’

Cố nhớ lại những ký ức mờ nhạt, tôi gấp dù và lên tầng 4.

『Phòng 403 – Ferzen Von Schweig Louerg』

Tôi mở cánh cửa có bảng gắn tên mình. Căn phòng tôi sắp bước vào có phần đơn điệu.

Căn phòng được trang trí rất tối giản. Bạn sự phải tự chi trả nếu muốn cải tạo nó.

Nhưng tôi thích sự tối giản này.

Vì càng đơn giản, tầng suất tôi bị chứng OCD hành hạ càng ít.

“……”

Trước khi trước vào, tôi có ngó qua. Xem thử văn phòng ngay bên cạnh thuộc về ai.

『Phòng 404 – Yuriel Wayne Dayna Alfred』

“Hmmm…”

Tôi tự hỏi việc sắp xếp này là có ý gì nhưng không đáng bận tâm.

Phải, không có vấn đề gì cả…

‘404…’

Tôi kết số này.

403 không phải một số xấu. Nhưng 404 mang lại cho tôi cảm giác thoải mái hơn.

Cạch-

Khi mở cửa, tôi thấy một tấm thảm đỏ, một bình nước và vài bông hoa trên bàn làm việc.

Hẳn Yuriel đã ghé qua và để lại một số thứ ở đây trước.

‘Tôi không nghĩ đổi mấy cái này có gì khó cả…’

Thật ra, ngay đến lúc ý tưởng đó hiện ra thì tôi đã quyết làm luôn rồi.

Vì vậy, sau khi đổi bảng tên của tôi và Yuriel, tôi lần lượt chuyển tất cả vật dụng và đồ đạc của cô ấy sang phòng bên cạnh và đặt chúng y hệt như ở phòng cũ.

*****

“Hưm hứ hưm hưn……”

Yuriel tiến vào tòa hành chính. Cô điều khiển một luồng khí bao quanh mình để không hạt mưa nào có thể dính vào quần áo cô.

Bục-

“?”

Trái với mong đợi của Yuriel, Ferzen đang ngồi khoan thai trong văn phòng của cô kiểm tra giấy tờ. Yuriel có chút không nói lên lời.

“Ê! Thứ lỗi?”

“Hahhh, cô không có khả năng đọc tên trên bảng tên trước cửa à?”

Nghĩ lại thì, nếu đầy là văn phòng của Yuriel. Thì đồ của cô ấy đâu?

Ngó lại một chút, Yuriel kiểm tra bảng tên trên cánh cửa.

『Phòng 404 – Ferzen Von Schweig Louerg』

“Hả……”

Dù cô không hề nhớ rõ đó là phòng 403 hay phòng 404. Yuriel vẫn nhớ mình đã vào căn phòng này và để đồ đạc ở đây vào ngày hôm qua.

“Nếu cô không còn gì để nói thì xin rời đi cho.”

“……”

Yuriel không hề nghĩ tới khả năng chính Ferzen là người đã đổi bảng tên và vật dụng của cô.

Nó quá vô lý.

Đúng không… nhỉ?

Vì thế, đây có thể là hành động của bên thứ ba hòng gia tăng căng thẳng của Brutein và Alfred.

‘Không phải…’

Mối quan hệ giữa hai bên đã tệ sẵn rồi. Gây thêm xung đột chẳng có ích lợi gì.

‘Vậy có ai đó đã làm việc này sau lưng mình vì thù hằn cá nhân?’

Trong tất cả đồng nghiệp của cô, không ai phù hợp với suy luận cả.

Thật khó để thu hẹp danh sách nghi phạm.

Và cô ấy biết đó không thể nào là Ferzen vì anh đã về mà không hề đến đây ngày hôm qua.

“Yuriel, cô tính đứng đó cả ngày?”

“A! Tôi rời đi đây. Đừng có hối!”

“……”

Nghe câu trả lời nhẹ cẫng của Yuriel, Ferzen cau mày ngay giây phút cô vừa bước ra khỏi phòng và biến mất ngoài hành lang.

Tôi đã không hề khóa cửa phòng ngày hôm qua vì chẳng có thứ gì quan trọng ở đây. Nhưng kể từ hôm nay, không ai có thể vào khi không có sự cho phép của tôi…

*****

Có vẻ Yuriel đã bị lừa nên tôi tiếp tục tập trung vào mớ giấy tờ.

Toàn bộ thời gian học tập tại học viện kéo dài 3 năm từ lúc nhập học cho đến khi tốt nghiệp. Chương trình giảng dạy của phần giống trường Đại học ở thế giới cũ vì nó chia làm hai học kỳ một năm.

‘Tôi cần phải giới hạn những lý thuyết về ma thuật đen tôi sẽ dạy… Vì vậy tôi cần phải chọn một hướng đi cho lớp của mình. Và, nếu có thể, tôi sẽ kết hợp kinh nghiệm thực tế của bản thân vào quá trình giảng dạy.’

Trong khi tôi vẫn đang mải mê với kế hoạch của mình, thời gian trôi mà chẳng đợi tôi. Đến lên ngỡ ra thì đã xế chiều.

*****

Chu kỳ quay quanh trục trên thế giới này cũng y hệt Trái Đất. Trong tháng hai, hai mươi tám ngày đã trôi qua một cách chóng vánh và nhường chỗ cho tháng ba vừa đến.

“Đừng chạm vào tôi.”

Ngoài những ngày nguy hiểm, tôi thường xuyên tắm rửa cho tử cung của Euphemia bằng hạt giống của mình.

Thật có chút đáng tiếc vì nay đã là ngày 3 tháng 3.

Nên trước khi đi làm, tôi giành thời gian xoa nắn bụng của Euphemia.

“Ta đã đặt những loại thực phẩm giúp dễ thụ thai. Các hầu gái sẽ thông báo cho em những thay đổi trong chế độ ăn. Hãy chắc rằng em ăn tất hết chúng.”

“Hah… Làm như đống hạt giống quý tộc của anh sẽ muốn ươm mầm trong tử cung thấp kém của tôi. Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không xem đó là một tin tốt.

“……”

Nghe những lời Euphemia vừa nói làm tôi nhớ lại những đêm chúng tôi bên nhau.

Tôi luôn giữ chặt lấy eo Euphemia mỗi khi cô ấy tìm cách trốn đi và chống lại tôi bằng chiếc lưỡi yếu ớt đó. Và sau khi lấp đầy Euphemia bằng hạt giống của mình khoảng ba bốn lần, tôi nằm lịm trên giường và run nhẹ với cái eo đã kiệt sức.

Và sau khi trải qua những chuyện đó mà cô ấy cũng không có thai, tôi thật sự đang gặp vấn đề nghiêm trọng.

Tên tác giả sẽ không khốn nạn đến mức đặt một thiết lập ẩn như là: Ferzen bị vô sinh…… đúng không?

“Euphemia.”

“Sao………”

“Ta sẽ trở lại sớm thôi. Nếu em thấy quá chán vậy hãy nghĩ ra tên cho con của hai ta. Nhưng nếu óc sáng tạo của em quá nghèo nàn cho việc đó. Hãy thử giải những câu hỏi ta đưa ra trước đó. Mỗi câu hỏi được giải, ta sẽ hoàn thành một mong muốn của em. Nhưng, Em sẽ không được phép quay về Louerg và hoạt động về đêm của chúng ta cũng sẽ không dừng lại.”

“……”

“Ah…… Ta chợt nhớ ra bản báo cáo tình hình phát triển Louerg đã được gửi đến. Nếu em tò mò thì có thể đọc nó.”

Tôi có thể thấy một nụ cười ngắn ngủi hiện trên môi của Euphemia khi cô ấy giật tờ giấy từ trên tay tôi.

“Vậy ta sẽ về trước bữa tối.”

“Tạm biệt.”

Cô ấy còn không thèm nhìn tôi một cái… Nhưng tôi cũng không nỡ chỉ trích Euphemia khi cô ấy tập trung vào lá thư đó như vậy.

Ngày 3 tháng 3.

Hôm nay chính là ngày tổ chức Lễ Khai giảng của học viện.

Và khi chắc chắn vẻ bề ngoài của mình không gì ngoài hoàn hảo, tôi lên xe ngựa khởi hành đến học viện.