Xem ra tôi không thể thoát khỏi tình huống nhức đầu này rồi.
Khi tôi đang vặn hết óc để tìm cách thoát khỏi tình huống này, âm thanh như ai đó chạy lại từ phía hành lang vọng tới. Vì vậy, tôi nhanh chóng cởi chiếc áo khoác ngoài bộ vest và đắp lên nửa thân dưới của Lizzy.
“Ah…Ha…Hm!”
Tôi chẳng hề nói gì nhưng cô bé vẫn chìm trong cơn hoảng loạn của mình.
Không còn một chút nào sự kiêu hãnh và thách thức của cô gái đã dám đối mặt với tôi trong lớp. Thứ duy nhất mà tôi thấy là một đứa trẻ bị hỏng.
Để tránh tin đồn thất thiệt lan rộng. Tôi dành quyền kiểm soát cái xác từ Lizzy và điều khiển nó đẩy cô bé xuống con dốc.
“Oh……”
Và rồi một người phụ nữ chạy về phía tôi.
“……”
Yuriel Wayne Dayna Alfred.
Sao cô ấy lại ở đây?
Không… Chẳng lạ gì khi cô ấy ở đây.
Tuy nhiên, thời điểm này thì quá tệ.
“Này, anh muốn nói gì à? Anh đang chắn đường tôi đấy!”
“……”
Cô ấy nhìn tôi như sinh vật lạ. Có lẽ thấy chán bởi sự im lặng của tôi, Yuriel nhanh chóng vượt qua tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã định bắt lấy cổ tay Yuriel và giữ cô ấy lại. Nhưng tôi đã không làm thế vì tôi chẳng làm gì sai…
Đúng vậy. Tôi thậm chí còn chưa chạm vào Lizzy.
Tôi tự hỏi cô bé đã nghĩ cái quái gì khi tôi chỉ cố tỏ ra tử tế theo cách của mình. Tôi tin rằng phớt lờ học viên của mình trong tình huống khó khăn không đáng mặt giáo viên.
Nhưng sự tử tế của tôi không đem lại kết quả tốt…
“Ah, em ở đây à Lizzy? Chị đã đứng đợi cùng với anh trai em được một lúc nhưng không thấy em đâu. Nên chị đã đi tìm…”
Cuộc hôn nhân giữa cô con gái cả gia tộc Alfred với con trai cả của gia tộc Claudia.
Cũng khá hợp lí khi cô con gái thứ hai của gia tộc Alfred là Yuriel, đứng chờ Lizzy cùng với anh rể tương lai của mình.
“Lizzy…?”
Yuriel nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn.
“Giáo sư Yuriel.”
“Anh…!”
“Tôi không động vào em ấy.”
Trước khi cô ấy hiểu lầm tôi, tôi đã lên tiếng trước.
“Anh nghĩ tôi ngu hả Ferzen?… Nếu anh không làm gì, sao đứa trẻ này… Sao anh… Anh đã quên mình đã làm gì đứa trẻ này trong quá khứ rồi hay sao?
“……”
“Tôi biết chuyện xảy ra trong tiết của anh. Nhưng công kích con bé chỉ vì thế—”
“Đứng hiểu sai, giáo sư Yuriel. Tôi không phải một người nhỏ nhen.”
Trong con mắt của Yuriel, tôi là một tên khốn bắt gặp Lizzy khi cô bé chuẩn bị ra về và giở trò quấy rối cô bé.
Thật lòng mà nói, bất kỳ ai thấy tình huống này đều đi đến kết luận tương tự.
Bên cạnh đó, nếu là Yuriel, cô ấy sẽ chỉ đi đến kết luận mà chẳng cần tìm hiểu nguyên nhân.
“Vậy anh, tên khốn đạp hỏng mắt cá chân của con bé vì một cái lỗi khiêu vũ ngớ ngẩn, đang thanh minh với tôi rằng mình không phải kẻ nhỏ nhen?”
“……”
Hành động độc ác không thể chối cãi của Ferzen.
Chuyện đó chẳng khác nào lời nguyền…
Mà tôi không thể nào thoát khỏi.
Dĩ nhiên là Ferzen cũng có lý do đằng sau tội ác của mình.
Nhưng không có ai sẽ chấp nhận nổi lời biện hộ ấy.
Tất nhiên mọi người đều bị ám ảnh về một thứ gì đó ở mức độ nào đó. Nhưng với Ferzen, chứng ám ảnh của anh lớn tới mức trở thành một căn bệnh tâm lý.
Trớ trêu thay, cũng có vài tin đồn chỉ ra rằng Ferzen là một tên điên nhưng anh ta đã dùng quyền lực của mình để che đậy chúng.
Và Ferzen cũng có lòng tự trọng của anh ta.
Vì vậy, dù tôi có nói ra nguyên do dẫn tới những hành động đó. Nó cũng chỉ làm hư hại hình ảnh và danh dự của tôi.
Quá trễ cho vụ đó rồi.
“Hỏi em ấy khi nó bình tĩnh lại. Lizzy sẽ cho cô biết tôi hoàn toàn không động chạm đến em ấy.”
Bởi tôi cũng có phần coi thường Lizzy nên cách diễn đạt của tôi cũng bị ảnh hưởng. Và bên cạnh đó, người phụ nữ trước mặt đây cũng sẽ không bao giờ tin lời tôi.
“Thành thật mà nói, nhờ có cái nhà lớn Alfred vĩ đại của cô chống lưng cho em ấy. Lizzy chẳng có lí do gì kiêng dè Brutein cả. Hay là nó không vĩ đến vậy?”
“……”
Nghe thấy điều này, Yuriel cau mày. Tự hỏi nhưng suy luận trước đó có thật sự đúng không.
“Lizzy!”
Ngay khi ấy, tôi quay người. Hài lòng vì đã thành công gieo xuống hạt giống nghi ngờ trong lòng cô ấy. Chợt sau đó tôi nghe thấy giọng một người đàn ông và tiếng bước chân vội vã của anh ta.
Bộ đồng phục đen đặc trưng với ấn hoàng gia trên đó.
Chiếc trâm đỏ đơn giản được cài lên ngực phải.
Biểu tượng chỉ được trao cho thành viên của Đế đô Thánh giáo Kỵ sĩ đoàn.
Phải người đàn ông này chỉ là anh trai của Lizzy và thành viên của Quân đội Đế quốc.
Con trai cả của toàn gia tộc Claudia – Roer Poliana Claudia.
Anh ta chạy tới từ hướng tôi có ý định rời đi.
“Tôi… thì…”
Yuriel ngơ ngác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Roer khi anh ta nắm chặt cổ tay tôi sau khi tiến tới đây.
Roer đi trên con đường trở thành một thánh kỵ sĩ.
Vì vậy, thật vô nghĩ khi một người chuyên tâm vào phép thuật như tôi chống lại anh ta bằng sức mạnh vật lý.
“Ferzen Von Schweig Brutein.”
“…Là Ferzen Von Schweig Louerg. Và tôi chắc rằng chúng đã không thân thiết đến mức anh xưng hô với tôi một cách thân mật như vậy, Tử tước Roer.”
Khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam hiếm thấy của anh ta, trong một khoảnh khắc, như cơn gió thấu xương của Louerg thôi qua.
Sát ý.
Tôi chắc đã chết hàng trăm lần nếu anh ta có thể giết người bằng ánh mắt.
‘Anh ta thậm chí còn chẳng hề giấu diếm ý định đó.’
Tôi siết chặt nắm đấm đến mức sẽ không có gì lạ nếu gân tôi bị đứt sau đó.
Tôi tự tin rằng xương mình sẽ bị nứt với chỉ một lực nhỏ.
Anh ta nên cho tôi một lý do để dùng tới bạo lực—
“Cứ chờ ở đây đi.”
“……”
“Đừng lo, răng nanh tôi vẫn chưa đủ sắc để cắn xé anh… bây giờ thôi.”
Sau khi mạnh dạn tuyên bố ý định trả thù, Roer lùi lại.
Đứa nhóc sợ hãi quỳ gối trước cha của tôi giờ đã đủ lớn để giơ nanh vuốt về phía tôi.
Nói cho đúng thì, lời đe dọa của anh ta chẳng là gì với tôi.
Tuy nhiên, tôi phải thận trọng vì không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cái biến số tên là Ciel Midford đứng chung một chiến tuyến với anh ta để chống lại tôi.
Đây mới là điều tôi luôn sợ.
Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng nhân cách Ferzen sẽ không bao giờ cho phép cảm xúc tầm thường như nỗi sợ phá hủy vẻ ngoài quý tộc của mình.
“Lizzy Poliana Claudia. Không cần trả lại chiếc áo khoác bẩn ấy. Cứ ném nó đi là được… Tôi tin rằng cô xử lý được vụ này, giáo sư Yuriel.”
Sau khi nói xong, tôi nhân cơ hội rời đi.
Trong một giây ngắn, tôi đã loạng choạng vì đôi chân run rẩy nhưng may là không ai để ý.
“……”
Khi rời khỏi tòa hành chính, chào đón tôi chỉ có cơn mưa như trút nước.
Mở dù, tôi bước đi chậm rãi giữa cơn mưa rào không ngừng nghỉ.
Ferzen Von Schweig Louerg.
Tên phản diện không có ai thấu hiểu và sẽ không một ai có thể thấu hiểu.
Kể cả Jeremiah, người anh ruột mang cùng một dòng máu cũng không thể thấu hiểu hết về nhân vật mang tên Ferzen.
Anh ấy chỉ là một người anh trai tốt bụng thường thấy và cũng là tộc trưởng của Brutein.
Trong thế giới này, liệu có ai đồng cảm được với Ferzen?… Có khi người như thế tồn tại đấy!
Nhưng hai mươi bốn năm cuộc đời, chẳng có một ai như vậy cả.
❝Nên anh ta đã từ bỏ.
Từ bỏ khao khát được thấu hiểu.
Chấp nhận trở thành cánh chim cô độc.
Chấp nhận số phận của kẻ phản diện.❞
‘Isabel Ron Pierre Genova. Nếu cô còn sống thì có khi hai ta làm bạn được đấy!’
Những ký ức cốt lõi về người phụ nữa mang cái danh Phù thủy của Genova được chia sẻ bởi kỹ năng của tôi khi kết nối với cái xác.
Biết được rằng ngoài kia có một người phụ nữ phải gánh chịu lời nguyền từ dòng máu Genova và bản thân tôi, kẻ phải chật vật với chứng OCD. Không hiểu sao khiến tôi thấy… đồng điệu đến lạ.
*****
“Con gái bé bỏng của cha, hãy nhớ chăm sóc bản thân, đừng bỏ ăn co—”
“Ch-Cha nói nhiều q-quá… Đừng c-có lo cho… con… C-con không con… là tr-trẻ con nữa…”
“Haha, cha biết mà. Công chúa bé nhỏ của cha… Cha biết nhưng hãy nhớ rằng cha luôn yêu thương con… mãi mãi luôn yêu con.”
“C-Con… cũng yêu ch-cha…”
Mặc dù có chút xấu hổ, Laura vẫn dang rộng cánh tay ôm lấy người cha yêu quý của cô.
Sau khi, từ biệt và dùng bữa, Laura trở về ký túc xá đối diện học viện sau khi đã no nê.
‘Hmmm, xem nào…’
Vì có học viên sử dụng ma thuật đen, nên ký túc xá cũng có nơi để học viên thực hiện giao kèo với Địa giới. Do đó, ký túc xá có những quy định rất nghiêm ngặt.
Vì vậy, những ai không có đủ điều kiện nhất định sẽ bị cấm vào ký túc xá. Kể cả giáo sư hay nhân viên khác cũng phải tuân thủ quy định này.
Cũng có luật cấm học viên rời khỏi ký túc xá một khi đã vào. Họ chỉ có thể rời đi vào 8 giờ sáng ngày hôm sau.
Mặc dù có vài ngoại lệ tồn tại…
‘Thật khó để nhớ hết mấy cái luật lệ này…’
Laura vừa đi vừa cố học thuộc luật của học viện nhưng cô nhanh chóng bỏ cuộc và gấp gọn tờ giấy nhớ trong tay.
“……?”
Trên con đường giữa ký túc xá và tòa A.
Một người đàn ông đang đứng giữa khu vườn đầy hoa.
Laura nhận ra bóng lưng anh ta rất quen nên cô từ từ lại gần để thấy rõ mặt anh.
“Giáo sư…… Ferzen?”
Dù giọng cô bị át đi bởi tiếng mưa nhưng Ferzen có vẻ vẫn nghe thấy và quay người lại.
Giật giật-
Khi cô bắt gặp anh mắt đỏ ngầu ấy, Laura rùng mình theo bản năng.
“Ra là em, Laura…”
“Gi-Giáo sư… đang làm gì v-vậy?”
Anh ấy không giống một người hay ngắm hoa khi có tâm sự.
“Tôi chỉ đang… suy nghĩ về vài việc.”
“Oh… Nó… ổn kh-không?”
Khó xử.
Thật khó xử…
Chứng nói lắp trở thành trở ngại khiến Laura sợ giao tiếp xã hội.
Bởi vì cô không có khả năng để dẫn vào một cuộc hội thoại bình thường…
“Laura De Charles Rosenberg.”
“Vâng…?”
“Em có nghĩ mình có thể thấu hiểu một người buộc phải giết người vì dính một lời nguyền cưỡng ép họ thực hiện nhưng hành vi tàn ác hay không?”
Laura chỉ mới 17 tuổi.
Ferzen thấy khó hiểu sao anh lại hỏi một cô gái nhỏ tuổi cỡ này một câu hỏi như vậy.
Đôi mắt đỏ thắm tươi của Laura chứa đựng sự nghiêm túc khác thường khi cô quyết định trả với hai tay nắm thật chặt vào chiếc ô.
“Tôi… hiểu.”
“Em hiểu?! Hay em đang cố tỏ ra thương hại?
“K-không hề… h-hầu hết… mọi ng-gười muốn… trả th-thù người… h-hại họ. Nhưng… làm vậy… chỉ -khiến cho anh… cũng giống nh-như những… người đó… Tôi hy vọng a-anh không… làm vậy.”
“Đó là một cách nhìn nhận khá kì quái.”
“Ng-người đàn ô-ng đ-đó… v-việc anh ta tr-trải qua… tôi không trải ng-nghiệm được. Nên… tôi không t-thể thấu hiểu được hết… nhưng t-tôi vẫn… đồng c-cảm. T-tôi không… có ý nịnh nọt. Đó không … phải đ-điều tôi muốn nói…”
Nghe những câu từ lộn xộn của Laura khiên Ferzen bật cười nhẹ.
“Logic của em thật sự rất lạ. Sao em lại xem xét cả khía cạnh của nạn nhân và tên giết người làm gốc của luận điểm.… Có khi nào em từng giết người vì bị thôi thúc như vậy?”
“Ah…… k-không… Điều đó!”
“Không có gì phải xấu hổ cả. Em còn trẻ nhưng tâm lý em thật sự khá trưởng thành.”
“……”
“Nhưng em lại không có khả năng ăn nói lưu loát.”
Bởi Ferzen không thể nói về chứng OCD của mình nên anh đã dùng cuộc đời của Isabel, người cũng phải chịu một lời nguyền tương tự như anh, làm ví dụ.
Logic Laura đưa ra để trả lời câu hỏi của anh là một nỗ lực bắt chước người lớn của một đứa trẻ con nhưng thất bại thảm hại. Anh bật cười bởi sự so sánh chân thực mình vừa áp dụng.
“……”
Mưa vẫn tiếp tục rời. Ferzen đã quay lưng về phía cô và dần biến mất trong màn mưa.
“T-Thằng nhóc này…”
Laura cau có nguyền rủa anh ngay khi bóng dáng anh vừa mờ đi trong màn mưa.
Cộng cả hai kiếp lại, tuổi cô cũng đã trên 40 rồi. Theo góc nhìn của Laura, Ferzen mới là đứa nhóc duy nhất ở đây.
‘Bị đối xử như một đứa trẻ bởi anh ta khó chịu hơn nhưng gì mình tưởng tượng.’