Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Truyện tương tự

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

152 1504

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

(Đang ra)

Tuy chỉ là một linh mục vô danh, nhưng sau khi nhận ra thế giới này là một con game otome, tôi sẽ nuôi dưỡng nhân vật chính.

レオナールD

Tuy có thể hoàn thành vai trò của mình như một nhân vật nền, thoát khỏi tuyến truyện nhưng nếu làm vậy, cô bé sẽ phải đối mặt với vô vàn khó khăn thử thách. Để cứu lấy nhân vật chính dễ thương, tốt bụ

9 75

Lord of Mysteries

(Đang ra)

Lord of Mysteries

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc

Truyền thuyết về "Kẻ Khờ" bắt đầu từ đây.

65 9419

Toàn Trí Độc Giả

(Đang ra)

Toàn Trí Độc Giả

Sing Shong

Một ngày nọ, thế giới của Kim Dokja sụp đổ. Không phải theo nghĩa bóng, mà theo đúng những gì đã xảy ra trong cuốn tiểu thuyết mà anh là độc giả duy nhất theo dõi đến cuối.

58 1016

Web novel - Chương 20: Giáo sư Ferzen (4)

Thông thường, trong hầu hết các bộ tiểu thuyết fantasy, nền văn hóa thường là sự pha trộn giữ thời kỳ Châu Âu Trung Cổ và thời kỳ Phục hưng.

Và thế giới này cũng theo cái xu hướng này bởi vì ở đây đã có ống tiêm. Thứ mà ở thế giới cũ của tôi được phát minh vào thế kỷ 18. Nhưng kiến thức y khoa chỉ dừng lại ở thời kỳ Trung cổ.

Vì vậy, mắt cá chân của Lizzy…

Không có cách nào để chữa nó với trình độ y học hiện tại.

Dĩ nhiên là bất khả thi nếu tôi chỉ dựa mỗi vào y tế.

Hắc thuật sĩ là những người có thể giao dịch với Địa giới.

Cấp Keter có thể kết nốt với tầng đầu tiên của Địa giới – Sañjīva.

Tầng thứ hai – Ruavara, chỉ có thể được tiếp cận khi đạt cấp Euclid.

Và sâu hơn nó là tầng thứ ba của Địa giới – Pratāpana. Nơi chỉ có các hắc thuật sĩ cấp Apollyon mới tiếp cận được.

Những cư dân của vực thẳm hẳn sẽ trị được mắt cá chân của Lizzy. Nhưng tôi không chắc nó sẽ thành công. Vì từ đầu, hắc thuật sĩ không hề biết được mình sẽ gặp sinh vật vực thẳm nào.

Nhưng ít nhất, những sinh vật vực thẳm ở Pratāpana mạnh mẽ và kỳ bí hơn hai tầng phía trên rất nhiều. Nên sẽ không mấy ngạc nhiên khi kết nối được với một sinh có khả năng chữa trị phi thường.

‘Từng có ghi chép về điều ấy…'

Rất lâu về trước, từng có một ghi chép về một hắc thuật sĩ hùng mạnh kết nối với sinh vật vực thẳm để chữa trị cơ thể tàn tạ và bệnh tật của ông ta. Nó còn nói ông ta phải trả một cái giá rất đắt cho giao dịch này.

Và bởi tôi cũng sẽ giao dịch với sinh vật ở tầng thứ ba, cái giá tôi phải trả cũng lớn không tưởng. Nhưng tôi tự tin mình sẽ trả được.

‘Dù cho, một vài thứ không thể chữa trị được…”

Thật là đau đầu.

Dù tôi có xoay sở hoàn thành giao dịch và chữa khỏi mắt cá chân cho Lizzy. Tổn thương tâm lý sẽ không biến mất một cách nhiệm mầu như vậy.

Cô bé đã phải sống như thế trong 8 năm trời.

“Haizzz, thật phiền toái…”

Khi đến trước mái hiên của trung tâm A, tôi mở dù và hít một hơi thật sâu. Cau mày vì mùi thuốc lá nồng nặc.

‘Mình nên làm như vậy không…?’

Hay nên xóa xổ cái gốc của vấn đề?

Xét cho cùng việc giải thích hành vi của tôi cho gia tộc Alfred và gia tộc Claudia cũng dễ dàng thôi.

Nói thế nào thì, loại bỏ biến số vẫn dễ hơn cố kiểm soát nó…

“Hum…”

Yuriel Wayne Dayna Alfred đang… hút thuốc.

“Không nghĩ ra được…”

“Chậc, anh đang ám chỉ rằng một người phụ nữ hút thuốc là phạm pháp hay sao?”

“Tôi chỉ thấy ngạc nhiên.”

“Humpf… một người như anh không có quyền ép tôi theo ý anh.”

Phù-

Yuriel hà hết khói thuốc vào mặt tôi.

“……”

Tôi càu mày một lúc, nhưng cố kiềm chế mình.

“Kya…!”

Không có lý lại tôi lại nhịn cô ta.

Tại sao một người có địa vị như tôi phải nhường nhịn cô ta?

Nên tôi giật lấy cái mũ pháp sư của cô ấy và ném nó xuống đất.

Cái mũ của cô ấy rơi ngay xuống một vũng nước bùn và nhanh chóng ướt sũng.

Tôi nên làm việc này sớm hơn.

Chiếc mũ giờ đang chìm trong vũng bùn.

Hình như nó bị yểm phép vì hạt mưa bắt đầu nảy ra khỏi nó.

Và ngay khi chiếc mũ sắp trở về tay Yuriel.

“Oh……!”

Tôi đã xé tan nó.

Hắc thuật sĩ không thể dùng ma thuật để can thiệp các hiện tượng tự nhiên như các pháp sư. Nhưng chúng tôi có thể phân tích thành phần thần chú và cấu trúc ma thuật để để hủy phép.

Thực tế, thay vì phá hủy cấu trúc ma thuật hay thần chú, chính xác thì nó nên gọi là tan rã.

Bài giảng tiếp theo của tôi sẽ liên quan đến khái niệm này.

Nội dung về khái niệm đằng sau cấu trúc ma thuật và thần chú.

“Đồ thô bạo.”

Nhặt lên phần còn lại của chiếc mũ, Yuriel nhìn trực diện tôi và lại phà khói thuốc lên mặt tôi lần nữa.

Sau đó, cô bật cười bởi trò đùa tinh nghịch của chính mình và đứng thẳng dậy.

Cô ấy hình như cũng không còn ý định làm phiền tôi nữa. Xem ra trò chơi khăm nhỏ đó đã khiến cô ấy thỏa mãn.

“Anh đang chắn đường tôi.”

“Yuriel.”

“Đừng tỏ ra thân thiết với tôi…”

“Giáo sư Yuriel.”

“Sao?”

“Cô nên học cách ăn mặt một cách chỉnh tề.”

Kẹp chiếc dù vào giữa cổ và vai, Yuriel vứt điếu thuốc lá xuống sàn và đưa tay giữ lấy túi áo ngực.

Cổ áo cô ấy chỉ gấp một bên. Bên còn lại thì để thẳng như lưỡi dao. Nó làm tôi khá bực mình khi nhìn vào.

Tuy nhiên, có lẽ do bộ ngực khủng bố của mình nên vải bị căng chặt và bó sát cơ thể Yuriel khi tôi đang cố cài cúc cho cô.

“Này! Chật quá.”

“Cô thật là một người phụ nữ thô lỗ đến độ không biết ăn mặc đàng hoàng…”

Thấy rằng mình không thể thắng được hai cục mỡ đó, tôi bỏ cuộc và chỉnh lại cổ áo cho Yuriel sao cho đối xứng.

“Thì sao! Đừng chọc tôi… Tôi ghét như thế. Alfred có cách ăn mặc trang phục riêng. Tôi không có lý do gì phải nghe lời anh. Alfred luôn hướng tới sự tự do ở mọi khía cạnh.”

“Đây không phải tự do. Đây là nuông chiều.”

“Hừ, bản chất của anh chẳng có gì ngoài tàn bạo.”

Tàn bạo.

Tôi không phản bác vì tôi không thể hiểu được ý cô ấy muốn nói.

“Huh……”

Và rồi Yuriel bước qua tôi.

“Hừ……”

Cơn mưa không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Cầm chắc cây dù trong tay, tôi ngắm nhìn khung cảnh thủ đô giữa cơn mưa tầm tã.

*****

16 giờ 50 phút.

Lizzy, người chọn Violin làm môn thực hành trong lớp nghệ thuật và văn hóa, cuối cùng cũng được ra về sau một tiết học dài.

Đã xong. Không còn tiết học nào nữa. Giờ mình có thể về nhà và ăn tối với anh trai rồi. Hẳn anh ấy đang chờ mình ở sảnh tòa hành chính.

‘Dù thể nào thì…’

Kể từ cái buổi tối kinh hoàng đó, Lizzy sống không khác nào một kẻ bỏ đi.

Với một cô bé chỉ mới 10 tuổi vào lúc đó, hành động của Ferzen đã gây ra những vết sẹo tâm lý khủng khiếp cho cô.

〈Tôi xin lỗi, tôi rất xin lỗi…〉

Dù cho cô ấy có khóc lóc van xin xin Ferzen tha cho cô. Anh ta vẫn tiếp tục giẫm lên mắt cá chân còn lại.

May mắn mắt cá của cô vẫn chưa bị liệt.

Các dây thần kinh và dây chằng vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng khi cô cố đi lại, mắt cá chân của cô ấy đã quá yếu để chịu đựng sức nặng của cơ thể.

Có khi Ferzen sẽ thật sự đáng gãy lìa chân cô nếu anh trai cô không đến kịp lúc và ngăn anh ta.

Lizzy bắt đầu phát chán với việc tưởng tượng tới cái viễn cảnh nếu như.

Nhưng nếu như mắt cá chân của cô bị vỡ vụn hoàn toàn thì sao? Vậy thì người cha quá cố và anh trai cô sẽ không phải chịu nỗi khuất nhục như vậy.

“……”

Vào mùa thu, không ai mua hàng hóa của họ khi mùa màng được thu thập và bán ra.

Không bác sĩ vật lý trị liệu nào đến khám mắt cá chân cho cô.

Và khi mùa đông đến, dân làng không còn lựa chọn nào khác ngoài bán số ngũ cốc họ vất vả thu hoạch được với cái giá rẻ mạt để không bị chết đói và mắt cá chân của cô bắt đầu sưng lên khiến mọi thứ tệ hơn…

Không còn cách nào khác, cha và anh trai của cô phải quỳ gối trước tộc trưởng nhà Ferzen để van xin sự dung thứ.

Tộc trưởng của Brutein chấp nhận sự thành khẩn của họ với điều kiện vụ việc sẽ được giữ kín. Và để đền bù, ông ấy đã mua lại tất cả nông sản với giá cao gấp ba lần bình thường.

Và Ferzen Von Schweig Brutein.

Không, Ferzen Von Schweig Louerg.

Liệu anh ta có biết nỗi khốn cùng gia đình tôi đã chịu?

Ngay cả bây giờ, Lizzy vẫn không thể hiểu cô đã làm sai ở đâu.

Anh ta làm tất cả việc ấy chỉ vì cô mắc lỗi khi nhảy thôi sao?

‘Mình có thể làm được…”

Bốn năm trước, người đàn ông đó đã thề dưới cái tên Brutein rằng nếu ai đó có thể đánh bại anh ta trong một trận so tài ma thuật đen công bằng. Anh ta sẽ chắc chắn thực hiện mong ước của người đó dù có là gì đi nữa.

Tôi không biết liệu lời thách thức của anh ta còn hiệu nghiệm không, nhưng…

Nhưng ít nhất vì sự tự cao và hiếu chiến ấy của anh ta, Ferzen chắc chắn sẽ không từ chối một lời thách thức công khai.

Do đó, Lizzy có mục tiêu rõ ràng.

Cô sẽ thách đấu anh ta trong một trận đấu công bằng. Cô sẽ thắng và ra lệnh cho anh ta quỳ xuống xin lỗi trước mộ của cha. Sau đó, cô sẽ ép anh ta tự đánh hỏng mắt cá chân của mình.

Cô không tin rằng Ferzen sẽ thực hiện yêu cầu cuối cùng nhưng sau khi anh trai cô kết hôn với con gái cả gia tộc Alfred…

Cót két-

Cót két-

Lizzy do xét dòng người dọc trên hành lang trong khi điều khiển cái xác đẩy xe lăn của cô ấy.

Kể từ con ngày ấy 8 năm trước, Lizzy đã mắc chứng sợ đàn ông. Nhưng, nhờ sự giúp đỡ của gia đình, cô đã vượt qua được nó.

Lizzy biết mình tài năng ra sao. Nên, dù có mất hai hay ba năm, cô chắc chắn cũng sẽ lên được cấp Euclid.

Trong tiết của anh ta, tôi đã để cảm xúc lấn át. Và trước khi nhận ra, lời nói đã bật khỏi môi…

Nhưng nó sẽ không xảy ra lần nữa.

“Ah……”

Có một con dốc nối giữa tầng hai và tầng một dành cho người khuyết tật.

Và ngay giữa con dốc, mana của cô đã cạn kiệt.

Tôi thật bất cẩn. Đây là điều chắc chắn xảy ra khi tôi điều khiển cái xác từ sáng.

Không đúng, lượng mana của tôi không phải vấn đề.

Vì không quen với cách bố trí của học viện, tôi đã lãng phí mana một cách không cần thiết.

‘Trong tất cả các nơi…’

Tôi không thể tự đẩy xe lăn xuống dốc được. Nếu làm thế, tôi chắc chắn sẽ không dừng lại trừ khi đâm vào tường.

Tôi không còn lựa chọn nào ngoài tự đứng dậy bằng đôi nạng và cố liên lạc với anh trai bằng cách nào đó…

Lộc Cộc-

Lộc Cộc-

Tuy nhiên tiếng lộc cộc của đôi giày tây đột vang lên từ phía hành lang.

Âm thanh cứ ngày một gần và lớn hơn.

Bộ vest chỉnh tề. Phong thái uy nghiêm không ai sánh bằng. Dáng đi dứt khoát.

Ferzen Von Schweig Louerg.

“Ah, uh…”

Với Lizzy, sự hiện diện của Ferzen là một thứ gì đó hoàn toàn khác.

Nó giống như cảm giác khi một tên sát nhân lao ra từ con hẻm tối. Như nỗi sợ nguyên thủy khi bị kẻ săn mồi nhìn chằm chằm.

Tại sao?

Tôi cữ nghĩ mình đã vượt qua nỗi sợ này rồi…

Sao mình có thể xoay sở ngồi suốt một tiết học của người đàn ông này…?

“Eh…”

Cộc-

Cộc-

Anh ta đang gần hơn.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại sau mỗi bước chân.

Mỗi bước anh ta đi, Lizzy cảm giác như có ai đang từ từ nhưng chắc chắn siết chặt cô. Bởi, cô bắt đầu không thể thở một cách bình thường.

Chỉ một lúc sau cô mới nhận ra tại sao.

Như cái ngày đó vào 8 năm trước.

Khi họ một mình giữ buổi dạ hội. Dù thật ra, không chỉ cô mình họ trên hàng lang. Chính là cái nguyên nhân khiến cô rơi vào cơn hoảng loạn.

“Em đã hết mana?”

Cả người Lizzy cứng đờ khi nhìn đôi mắt đỏ ngầu ấy. Nó làm cô liên tưởng đến một con dã thú đói khát đang nhìn xuống cô ấy.

“……Vì tôi đang có thời gian. Tôi sẽ giúp em một tay.”

Bỏ cái xác sang một bên. Ferzen nắm lấy tay đẩy xe lăn từ phía sau và đẩy nó đi.

Nhưng khi Ferzen, người bây giờ đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lizzy, di chuyển vào điểm mù của cô…

Nỗi sợ của Lizzy nhân đôi lên.

Con mồi có chạy nhanh cỡ nào. Nó vẫn nghe được bước chân đều đặn của kẻ đi săn. Sự thật lạnh lùng về cái chết sắp đến của nó khiến con mồi đáng thương rơi vào nỗi hoảng loạn nguyên thủy và không thể kiểm soát…

“Ah……hu…uh…Hiiiii……!”

Cô đã đến giới hạn. Mọi sự chống đỡ đã sụp đổ.

Tõng-

“……”

Một chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra từ xe lăn.

Bởi vì cơn mưa, đổ ẩm cao trong nhà hòa quyện với mùi amoniac. Tạo nên một mùi khai nồng nặc.

Vì điều này, Ferzen dừng lại một lát.

Rất rõ ràng cả hai đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng, vẫn đã trễ cho Ferzen nhận ra điều đó. Chiếc giày bên phải của anh đã bị chất lỏng sóng sánh ấy làm bẩn.

“Ah!”

Cả cơ thể cô run rẩy. Hai chân thì khép chặt đến nổi trắng bệch.

Lizzy Poliana Claudia đã khóc.

Và trong khi nhìn cô vỡ vụn, Ferzen không còn lựa chọn nào ngoài nhúng giày trái theo bản năng vào nước tiểu. Thứ đã làm bẩn con dốc.

“Hà……”

Tình huống này làm Ferzen muốn nổi cơn điên của mình. Vì chứng OCD ép buộc anh phải tạo ra sự đối xứng cho hai chiếc giày. Khiến anh trở nên vô cùng bực bội.

Anh ta bực vì Lizzy, gốc rễ của cái tình huống phiền phức này. Nhưng, vì thương hại cô bé, anh phải kìm nén nó.

Ít nhất anh cũng biết vì sao tình huống lại leo thang đến mức này.

Nhưng anh ta không hiểu sao cô lại không hoảng loạn hay sợ hãi khi ở cạch anh trong lúc giảng dạy.

“……”

Trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ, Lizzy chưa bao giờ thấy xấu hổ đến thế trong suốt đời mình.