Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 6

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 18: Giáo sư Ferzen (2)

ShinkwEdward: Lưu ý nhỏ. Ở những đoạn sự dụng ngôi thứ 3, tôi nhận thấy tác giả lồng khá nhiều câu ở ngôi thứ nhất. Nó là những phần được in nghiêng. Còn hiệu ứng âm thanh sẽ có dấu gạch nối cuối câu

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dù Lễ Khai giảng vẫn chưa bắt đầu, nơi đỗ xe gần tòa nhà chính đã sớm chật kín.

Nếu không có sẵn nơi đỗ xe riêng cho các giáo sư, tôi đã phải đỗ ở nơi có trời biết và phải đi bộ vào đây.

Và vì hôm nay là Lễ Khai giảng, hầu hết học viên đều đi cùng người thân hoặc hộ vệ. Nên nếu đám quý tộc đó thấy được tôi, họ sẽ tìm cách tiếp cận tôi bằng được. Để tránh đau đầu tôi nhanh chóng hướng đến khán phòng trong tòa nhà chính.

Sự phân tách giữa thường dân và quý tộc vẫn được duy trì dù là trong Lễ Khai giảng.

Mặc dù nó vẫn có phần thiên vị tầng lấp trên, nhưng thường dân cũng cảm thấy dễ chịu vì không phải chạm mặt quý tộc.

“Ah! Giáo sư Ferzen, anh rốt cuộc đã tới.”

Tôi không biết tên đó.

Anh ta có lẽ là một tên quý tộc nào đó được liệt kê trong tài liệu Jeremiah đưa cho tôi nhưng tôi chẳng thể nhớ được. Hẳn chỉ là một nhân vật quần chúng.

“Vâng, giờ ta ngồi xuống chứ!”

Trong học viện chúng tôi đều gọi nhau là giáo sư, không phân cấp bậc.

Vì vậy, tôi cũng phải gửi lời chào đến những vị giáo sư với sự tôn trọng tương tự.

Bên dưới toàn là những cô cậu công tử tiểu thư quý tộc tham dự buổi Lễ Khai giảng này.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi những đứa trẻ quý tộc này phải đáp ứng đủ điều kiện mới có thể nhập học. Chúng gói gọn trong ba điều.

Tất cả chúng đều trong khoảng 15 đến 20 tuổi, không thừa kế chức tộc trưởng, độc thân và không tham gia vào việc gia tộc hay nhà nước.

Vì do độ tuổi đủ yêu cầu khá dàn trải, việc phân định xem những đứa nào sẽ học lớp năm nhất ảnh hưởng đến rất nhiều khía cạnh chuẩn mực khác nhau.

“Aaaa… Mọi người xin hay giữ im lặng cho bài diễn văn mở màn của điện hạ, Đệ Nhất công chúa của Đế quốc.”

Những từ đó được lồng mana vào nên nó vang đi xa và vọng khắp khán phòng.

Cộc cộc-

Một khoảng lặng ngắn sau thông báo, công chúa Elizabeth cũng bước lên bục phát biểu.

‘Vì sự an toàn cho chứng bệnh tâm lý của mình, tôi sẽ không nhìn về hướng công chúa.’

Từ cái trâm cài đó, khá rõ ràng là khiếu thẩm mỹ của công chúa rất nguy hiểm đối với tôi.

“Thật vinh dự khi thấy những đứa trẻ ở đây háo hức như thế nào khi được bước tiếp trên con đường học vấn…”

Giống như bài diễn văn của bất kỳ hiệu trưởng nào ngoài kia, bài diễn văn của công chúa cũng khá đơn điệu.

Nhưng, sự nhàm chán nhanh kết thúc khi cô nói về hoạt động của học viện.

“Sau đây, xin cho phép tôi được phép giới thiệu những người sẽ cùng tôi điều hành học viện này.”

Lùi xuống một vài bước, công chúa ra hiệu cho chúng tôi.

Từng người một, các giáo sư bước lên với một bài giới thiệu ngắn.

Bởi ngay từ đầu cũng không hề có quá nhiều giáo sư, nhanh đã đến lượt của tôi.

“Tên tôi là Ferzen Von Schweig Louerg. Tôi phụ trách các bài giảng về ma thuật đen. Khi nói chuyện với tôi, các bạn nên gọi tôi là giáo sư Ferzen. Xin hết.”

Không muốn phí thời gian của mình và người khác. Tôi đơn giản giới thiệu mình thật ngắn gọn.

Trong hàng trăm học viên ở đây, chỉ có 14 người sẽ học lớp ma thuật đen.

Nếu con số người có thể sử dụng loại ma thuật này không hiếm như thế, thì họ đã phải sống trong hết từ cuộc chiến này đến cuộc chiến khác. Và chiến tranh sẽ kéo dài lâu hơn.

Và thế là, Lễ Khai giảng kéo dài suốt 40 phút đầy đau khổ cuối cùng cũng kết thúc.

Chỉ còn 20 phút nữa là đến 9 giờ, tôi về văn phòng riêng của mình và lấy danh sách điểm danh. Sau đó, đi thẳng đến lớp của mình ở tòa nhà A.

“……”

Khi tôi bước vào lớp, tất các học viên lớp tôi đều đã ngồi ngay ngắn trong yên lặng mặc dù vẫn còn 15 phút nữa mới bắt đầu tiết học.

‘Không, hình không phải tất cả,…’

Vẫn có một chỗ ngồi còn trống.

Và tôi biết nó thuộc về ai.

‘Lizzy Poliana Claudia.’

Dù cô bé có thay đổi khi lớn lên thì mái tóc đỏ của cô vẫn sẽ còn đó.

Tuy nhiên, trong số bọn trẻ ở đây, tôi không thấy ai có mái tóc đỏ.

Gật-

Khi tôi nhìn về Laura, cô mỉm cười e thẹn vào cúi chào.

Vẫn như vậy… nhìn bao lần thì cô vẫn mang lại cho tôi cảm giác chạm mặt một sinh vật đáng thương.

Loại khiến cho mọi người mọi bảo vệ.

Nhưng điều tôi thích nhất ở cô bé là cô rất ngoan ngoãn nghe lời tôi. Tóc Laura giờ đã để xõa tự do và tôi không phải thấy cái ngà tóc chết tiệt ấy nữa.

‘Xem ra bọn nhóc vẫn chưa nhận ra sự đáng sợ của bàn học đã năng…’

Sau cùng thì, bạn sẽ không thể nhận ra sự kinh khủng trong thiết kế ác ma đó khi vẫn còn ngồi trên nó.

‘Xem ra đã đến giờ vào học…'

Đồng hồ thông báo đã 9 giờ đúng. Tôi nheo mắt đọc tên từng học viên một trong tờ danh sách.

“Lizzy Poliana Claudia.”

“……”

Không có ai trả lời.

“Không trả lời khi điểm dang sẽ bị xem như vắng mặt. Và hay nhớ rằng điểm danh chiếm 5% điểm tổng kết trong môn học của tôi.”

Bên cạnh cái tên Lizzy Poliana Claudia, tôi đánh dấu 1 lần vắng.

Ngay khi vừa đặt tờ danh sách xuống, cửa phòng học từ từ mở ra và một cô gái tóc đỏ ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi…

“Xin lỗi… tôi tới trễ.”

Lizzy Poliana Claudia đã xuất hiện.

Cót két-

Cót két-

Âm thanh chướng tai từ hai bánh xe vang khắp căn phòng.

Phải. Lizzy Poliana Claudia.

Đang ngồi trên một chiếc xe lăn.

‘…’

Tên tâm thần Ferzen đã nghiền nát mắt cá chân của cô biết và gây ra hậu quả kinh khủng không thể cứu vãn.

Nhưng sao điều này lại không có trong hồ sơ của Jeremiah?

Có lẽ anh ấy nghĩ tôi cũng đã biết nên chỉ nghĩ nó không đáng để đề cập.

Tôi không biết.

Tôi mà biết… Tôi đã thiết kế cái bàn dành riêng cho cô bé.

Cót két-

Cót két-

Lizzy Poliana Claudia chậm chạp đi tới chỗ ngồi đã được sắp đặt sẵn. Cô ấy quay lại nhìn tôi và cắn môi.

Và từ từ, với sự giúp đỡ của đôi nạng, cô loạng choạng đứng dậy khỏi xe lăn và lảo đảo ngồi vào chiếc ghế nguyền rủa tôi đã thiết kế…

Bịch-

Cô ngã khỏi ghế như một viên đá.

“Bạn học kia.”

“Vâng!”

“Giúp em ấy…”

“Đừng chần chừ…!”

“Tôi không cần giúp!”

Một giọng nói trong và đầy sắc sảo.

Lizzy Poliana Claudia tự với tới cái bàn đa năng và chật vật để ngồi lên nó.

‘Hầy… M* nó.’

Sau khi dung hợp với nhân cách Ferzen, tôi hiếm khi nghĩ đến những từ chửi thô và tục tĩu thế này. Nhưng lần này, tôi không kìm được.

Một môi trường được thiết kế để mang lại sự thoải mái cho tôi.

Và nạn nhân xui xẻo vì những hành vi độc ác của tôi trong quá khứ lại tiếp tục chật vật trong môi trường lý tưởng của tôi?

Đây là số phận của nhân vật phản diện à?

Không cần biết tôi làm gì, vẫn sẽ có người hứng chịu điều đó…

Tôi có thể cảm nhận được cơn đau đầu đang kéo tới.

*****

Laura De Charles Rosenberg.

Cô gái có ký ức kiếp trước của mình. Cô đang giả vờ chăm chút vào bài giảng của giáo sư Ferzen. Nhưng thật ra, tâm trí Laura không hề để trong lớp.

Vì cô biết cô sẽ chẳng học được gì mới…

“Ngoài tài năng của một pháp sư cơ bản, kỹ năng điều khiển xác chết của một hắc thuật sĩ ảnh hưởng rất nhiều bởi độ quen thuộc, sự hiểu biết và khả năng liên kết với cái xác mà các em kết nối.”

Và anh ta nói một điều đã ghi trong sách…

Có 5 người thật sự không hiểu được điều cơ bản ấy hoặc đơn giản học không thể thuê gia sư để dạy riêng, mới phải chăm chút lắng nghe giải thích của anh ta.

“Trong các bài giảng của tôi, trong tâm của chúng sẽ là thông hiểu, nhưng tất cả các em ở đây đều sẽ được học phần thực hành và các kinh nghiệm thực tiễn.”

‘Kinh nghiệm thực tiễn?’

“Một vài… Không, tất cả các em ở đây hẳn đang tự hỏi ý nghĩa của chúng. Nhưng hãy tin khi tôi nói đây sẽ là thứ vô cùng có ích cho các em.”

Giáo sư Ferzen hiện đang mặc một bộ vest đen gọn gàng và không đeo thêm gì. Anh sắn tay áo lên cầm lấy viên phấn.

Và viết hai từ lên trên chiếc bản đen.

Xung đột Lãnh thổ và Chiến tranh』

“Trong quá khứ, kỹ năng của một hắc thuật sĩ được cấu thành từ thiên phú về ma thuật đen của bản thân và chất lượng cái xác họ điều khiển. Cách hiểu này không sai, nhưng nó không đúng hoàn toàn.”

“……”

“Rất lâu về trước, khi chiến tranh nổ ra, hầu hết binh lính không dùng kiếm hay giáo mà mang theo vũ khí cùn. Có ai biết vì sao không?”

“Vâng thưa giáo sư! Hành động này là để giảm thiểu những xác chết có thể sử dụng và phục vụ các hắc thuật sĩ.”

Laura biết điều đó nhưng cô không trả lời.

Vì cô sợ mình sẽ nói lắp trước mọi người…

“Quả thực, rất chính xác. Các hắc thuật sĩ rất quan trọng trên chiến trường vì họ có thể liên tiếp dùng xác của đồng minh và kẻ thù để tấn công. Nhưng để làm được điều này, họ phải liên tục kiểm soát những xác chết mình điều khiển cũng như trữ lượng mana trong cơ thể.”

Kiểm soát tự động.

Một kỹ thuật cho phép xác chết hành động theo một lệnh đã đặt trước và cho phép xác chết phản ứng từ kích thích từ bên ngoài, giảm gánh nặng tinh thần cho hắc thuật sĩ.

Bởi vì xác chết sẽ hành động và di chuyển dựa trên bản quá khứ của chúng.

“Trong khoảng thời gian đó, các pháp sư thường đốt xác đồng minh thành tro bụi. Thánh kỵ sĩ thì luôn đặt ưu tiên tiêu diệt hắc thuật sĩ lên trên hết.”

Giọng nói trang trọng và đầy tự hào của anh ta đột ngột ngừng lại.

Đôi mắt đỏ ngầu của giáo sư Ferzen lướt qua toàn thể học viên.

“Giờ thì, hãy tạm quên đi bối cảnh chiến tranh… Các em có thể điều khiển bao nhiêu xác chết bằng kiểm soát tự động trong một cuộc xung đột?”

“……”

“Quên đi việc điều khiển nhiều xác chết đồng loạt, các em có thể được xem như thành công nếu điều khiển được nhiều hơn hai xác chết dù cho phải dùng toàn bộ mana của mình. Có khả năng rất cao các em sẽ chết vì một mũi tên bay lạc do thiếu cảnh giác trên chiến trường.”

Những điều giáo sư Ferzen vừa nói như một lời cảnh tỉnh cho những hắc thuật sĩ của hiện tại. Những con người chỉ chăm chăm nghiên cứu cách pháp sư nguyên tố và thánh kỵ sĩ sử dụng sức mạnh của mình.

“Thực tế, sức mạnh tối đa một cá nhân có thể dùng ngay cả khi còn sống là 90%. Vì vậy, dù thành xác chết, năng lực của pháp sư nguyên tố và thánh kỵ sĩ dùng có thể vượt quá ngưỡng tự nhiên. Nhưng chúng không có thể sử dụng nếu đó là người điều khiển là một hắc thuật sĩ cùng cấp. Vậy nên, hầu hết các hắc thuật sĩ hiện đại đều rất kém.”

“Lời nói vừa rồi Giáo sư Ferzen… không đúng.”

Tất các con mắt của các học viên, có cả Laura trong đó, đều tập trung vào Lizzy Poliana Claudia. Người ngồi ở phía sau cùng.

“Em ám chỉ rằng tôi sai?”

Giáo sư Ferzen cau mày.

Không phải vì bị hỏi mà là vì bị cắt ngang một cách thô bạo khi đang giảng bài.

“Vâng. Trong quá khứ, vì liên tục chiến tranh. Các hắc thuật sĩ tự nhiên có hiểu biết sâu sắc về những người lính. Vì thế…”

“Giải thích cho tôi, Lizzy Poliana Claudia.”

“……”

“Nói!”

“Tôi…”

“Vậy tôi có thể hiểu ý em rằng… Em đang lên kế hoạch gây ra một cuộc xung đột trên Đế quốc vĩ đại của chúng ta. Gây nên cái chết của hàng nghìn công dân. Tất cả chỉ thể em tăng độ thông hiểu và kinh nghiệm của mình?”

“Không phải như thế…!”

“Em có vẻ không nhận ra sự mâu thuẫn trong lập luận của mình. Không sai khi nói sự gia tăng độ thông hiểu này là sản phẩm phụ trong chiến tranh nhưng nó không giúp ích nhiều trên chiến trường. Đó là bởi vì trong quá khứ, chiến tranh kéo dài liên miên và những con người sống trong khoảng thời gian này bị ảnh hưởng bởi các sự kiện đó. Vì thế, làm thay đổi nhận thức của họ.”

Anh ấy nói đúng.

Vào thời điểm đó, khi các hắc thuật sĩ phân tích xác chết của những người lính, độ thông hiểu luôn luôn cao.

Thậm chí nếu các em bằng một cách nào đó, có được kinh nghiệm và sự thông hiểu như vậy. Chúng cũng sẽ vô dụng trừ khi thảm họa mang tên chiến tranh kéo dài nhiều năm và làm thay đổi văn hóa và hoàn cảnh sống của hàng triệu sinh mạng.

Tại điểm cuối của phần lập luận, Ferzen thở dài.

“Thật sự, đó là một lập luận thảm hại. Tôi thậm chí còn hy vọng rằng nghi ngờ của em là về điều gì đó thú vị… Khi thấy em cắt ngang tôi một cách thô lỗ như vậy. Có phải vì bản tính tự luyến của em quá lớn chăng? Vì tôi có nghe một số tin đồn em đủ tài năng để trở thành một hắc thuật sĩ cấp Euclid.”

“Không! Nó không phải vì…”

“Nếu không phải vì quá kiêu ngạo. Vậy phản biện em đưa ra lại càng thêm thảm hại… Vì nó dựa trên những ý tưởng ngốc nghếch.”

“……”

“Còn nữa, cả lớp. Trong tương lai, nếu các em muốn hỏi tôi cái gì đó, hãy giơ tay và đợi tôi ngừng giảng bải và gọi các em. Em học cái lối ứng xử này ở đâu, Lizzy Poliana Claudia? Tôi biết những vấn đề về phép tắc và giáo dục không được dạy trong lớp của tôi. Nhưng, nó vẫn là kiến thức phổ thông…”

Trở thành nạn nhân của cái mồm độc địa của Giáo sư Ferzen, Lizzy cắn chặt môi và cúi gằm mặt trong run rẩy.

Và Ferzen, sau khi nhìn thấy những biểu cảm ấy từ cô, nghĩ cũng đến lúc kìm hãm lại cảm súc dâng trào trong lòng ngực.

Thật đang tiếc khi phải nhẫn nhịn nhưng nếu anh ta không làm vậy. Anh có lẽ sẽ bắt cô đứng dậy khỏi ghế để nghe anh thuyết giáo về phép lịch sự trong giới quý tộc.

Mặc khác, Laura, người vừa thấy khí cạnh lạnh lùng và dữ tợn của Ferzen, cảm thấy rất ngạc nhiên vì anh luôn đối xử với cô bằng sự tôn trọng và… tử tế.

‘Bên cạnh đó…’

Laura bắt đầu cảm thấy đau nhức ở phần lưng. Cô cố đẩy ghế ra để thoải mái hơn nhưng sớm nhận ra điều đó là không thể.

Vì đây là bàn đa năng, cô không thể nào đẩy ghế ra xa khỏi bàn được.

Để có thể đặt hai tay lên bàn, bạn phải đẩy mông ngồi tựa sát ghế.

‘Cái bàn này là thứ ghê tởm gì vậy?’

Tên sáng suốt nào đã đề xuất cái này cho đế quốc và nghĩ đó là một sáng kiến hay chứ.

Bởi Laura vẫn chưa tham gia các lớp học khác, cô vẫn nghĩ tất cả bàn học trong học viện đều như nhau.

Nếu… Nếu tất cả lớp học đều dùng cái bàn quái dị này…

Làm sao cơ thể yếu ớt của tôi sống sót được đây.

Đột ngột không báo trước, nỗi sợ bắt đầu bủa vây lấy cô.