Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11243

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 5

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 3

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 81

Web novel - Chương 14: Chuẩn bị trở thành giáo sư (4)

ShinkwEdward: tôi tính đổi [subspace – không gian con] sang [subspace – trữ giới]. Bác nào có cách dịch hay hơn cho tôi xin ý kiến với. Cảm ơn!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi qua trạm kiểm bắt buộc, đập vào mắt chúng tôi là những đám đông nô nức chật kín mọi nẻo đường. Quả không hổ danh là trái tim của Đế quốc.

Lạ thay, dù đường phố luôn tấp nập nhưng trật tự vẫn được duy trì ổn định.

Xe bò và xe ngựa chạy đúng theo làn đường quy định. Người dân di chuyển sát hai bên lề đường.

Và thêm một điều quan trọng, các con phố thật sự rất sạch sẽ.

Nổi lên giữa thủ đô là tòa tháp đồng hồ. Kẻ đang thách thức bầu trời bằng chiều cao chót vót. Khi tôi nhìn lên mặt thấp đồng hồ ấy:

11 giờ 50 sáng.

‘Xem ra chúng tôi đến khá sớm.’

Tôi phải có mặt tại văn phòng học viện lúc 1 giờ chiều. Vì thế, do vẫn còn thời gian, chúng tôi quyết định đến tư dinh của Brutein trước.

‘Quả nhiên…’

Khi chúng tôi tới nơi và xuống xe, tôi bị sốc trước khung cảnh nguy nga và tráng lệ trước mặt.

Do Ferzen chưa bao giờ để ý đến mấy thứ như thế này. Tôi có quá ít thông tin về dinh thự thành ra nó có phần vượt trên cả mong đợi của tôi.

Từ phía ngoài, dinh thự chẳng khác nào một bản thu nhỏ của Cung điện Versailles.

Bước qua cánh cổng, khu vườn rộng lớn như ôm lấy hồ nước trong veo tạo nên khung cảnh đẹp như trang vẽ.

Điền trang này luôn trong tình trạng vắng người. Nhưng nhìn vào khu vườn tuyệt vời này xem. Hẳn phải có ít nhất một thợ làm vườn lành nghề luôn chăm bón nơi đây.

Creak!

Trái ngược hẳn với bên ngoài, bên trong dinh thự phủ đầy bụi do đã lâu không ai ở.

Sau khi ra lệnh cho những người hầu mình mang theo bắt đầu công việc dọn dẹp, tôi cùng Euphemia đi lên phòng ngủ chính ở tầng ba.

“Nếu em có ý tưởng về cách trang trí hay đồ nội thất nào đó, cứ ra lệnh cho người hầu đi mua. Có vẻ ta chỉ có thể về nhà khi chiều tà hoặc tối hẳn.”

“Được thôi…”

Sau khi thấy Euphemia gật đầu tỏ ý chấp thuận, tôi bắt đầu thay quần áo.

Euphemia hiện đang trong tình trạng trầm cảm và vô cùng tự ti. Điều này gây ra bởi cả hành động của Ferzen và những nỗ lực của tôi.

Dù ngay từ đầu cô ấy không muốn nhượng bộ tôi. Euphemia cũng không hề có mục tiêu hay mục đích rõ ràng. Thêm vào đó, ý chí của cô ấy cũng rất yếu.

Chưa một lần nào cô ấy nghĩ mình sẽ được giải cứu bởi Ciel Midford. Và theo hành động của Ferzen và cảm xúc cá nhân của Euphemia, cuộc hôn nhân này đã là kết quả tốt nhất.

Đó là lí do tôi muốn cô ấy mang thai.

Không có bất kỳ nguồn động lực nào lớn lao hơn chăm sóc đứa con của mình.

“Euphemia.”

“Vâng!?”

“Ta sẽ về sớm thôi.”

“…Biến đi.”

Dù thái độ vô cảm của cô ấy khiến tôi phần nào cảm thấy khó chịu nhưng tôi vẫn phải bỏ qua nó và lên xe ngựa để tới học viện.

“Lên đường.”

*****

Học viện tọa lạc ở vùng ngoại ô thủ đô. Nó có hai trung tâm giáo dục, một ký túc xá và một tòa nhà lớn làm trục chính.

‘Thật quen thuộc…’

Do kiến trúc chăng.

Nó làm tôi nhớ đến những trường Đại học danh giá ở nước ngoài mình có dịp tham quan trong các chuyến du lịch.

‘Xem ra nhưng người khác đều đã có mặt.'

Từ cổng chính học viên, một hàng dài xe ngựa đậu ngay ngắn phía sau tòa nhà chính.

Và như mong đợi từ vận may của mình, tôi ngay lập tức bắt gặp cỗ xe với gia huy hình hoa hồng tím đặc trưng của gia tộc Alfred.

‘Yuriel Wayne Dayna Alfred…'

Hẳn người trong đó là cô ta.

Bước ra khỏi xe, tôi lấy cây gậy lớn từ trữ giới của mình. Dù sao, tốt nhất vẫn là rời khỏi nơi này để tránh sự cố không cần thiết.

“……”

Hành vi này tự nhiên và trôi chảy đến nỗi tôi còn chẳng bị ngượng hay thắc mắc vì nó.

Dù sao, thói quen dùng gậy để di chuyển ở nơi đông người đã ăn sâu vào tận xương tủy của Ferzen.

Clip-Clop!

Ngay khi tôi định rời đi, cỗ xe của gia tộc Alfred đỗ ngay kế bên tôi.

Việc đỗ ngay cạnh cỗ xe của gia tộc Brutein là điều bạn không nên làm để tránh bị đem ra so sánh.

Nhưng gia tộc Alfred tự ti luôn có cái cảm xúc phức tạp là muốn bị đem ra so sánh với gia tộc Brutein.

Vì vậy, họ tận dụng mọi cơ hội để có thể cạnh tranh với sự danh giá và độ nổi tiếng của gia tộc Brutein. Và trong trường hợp này họ chọn đỗ xe cạnh tôi, mội thành viên gia tộc Brutein.

Bump!

“Đừng có hiểu lầm.”

Cất giọng là mỹ nhân đang bước xuống xe ngựa. Cô có mái tóc đen cùng màu với tóc Ferzen tuy hơi nhạt hơn một chút. Không còn nghi ngờ, cô ta là Yuriel Wayne Dayna Alfred.

Cô mặt một chiếc áo khoác đen theo kiểu gothic, một chiếc áo choàng thêu tay tỉ mỉ, một váy ngắn cũn để lộ đôi chân thon dài miên man và điểm trên đầu là chiếc mũ đặc trưng của các pháp sư.

“Đầu là chỗ trống duy nhất rồi… hyaaa!”

Yuriel, người đang tiến về tôi với vẻ mặt tự mãn, khựng lại do bị cây gậy của tôi đập vào ngực và ngã xuống với một tiếng hét.

Xem ra, việc mang theo cậy gậy giống mấy lão cáo già kia là để ngăn người khác xâm phạm vào không gian riêng tư của tôi.

“Anh là gì thế, đồ khốn nạn.”

Yuriel bĩu mỗi trừng mắt nhìn tôi. Những giọt lệ bắt đầu ứa ra từ đôi mắt long lanh ấy.

“Nếu có điều gì muốn nói với tôi, không cần đến quá gần như vậy.”

“Sao anh không nói thẳng ra là không muốn tôi đến gần luôn đi!”

“Nếu đó là tất cả những gì cô muốn nói thì tạm biệt.”

Khi tôi quay người rời đi, Yuriel nhanh chóng đứng dậy và chắn trước tôi.

Lần này cô ta ước lượng khoảng cách để cây gậy của tôi không chạm tới được.

“Tôi chỉ đỗ ở đó do không còn chỗ nào vừa với xe của chúng tôi.”

“…Không phải cô vừa nói rồi?”

“Hừ… Đừng có giả vờ khi chắc chắn rằng anh đã đổ chuyện này là do mối quan hệ bất hòa giữa Alfred kiêu hãnh của tôi và Brutein kiêu ngạo của anh. Anh nghĩ hành động của mình có thể qua mắt mọi người nhưng tôi hiểu anh rất rõ.”

“……”

“Sao? Câm như hến rồi phải không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào Yuriel khiến cô tự dưng đỏ mặt và lấy mũ che chắn.

“Yuriel Wayne Dayna Alfred.”

“Hả?”

“Đừng nói như cô hiểu mọi hành vi của tôi thêm một lần nào nữa. Thật không có mặt mũi.”

Số lần tôi gặp Yuriel còn chưa đếm quá được một bàn tay mà cô ta đã dám cư xử tùy tiện thế này với tôi?

Thật hài hước khi nghe cô ta tuyên bố mình là người duy nhất hiểu được tôi.

Ngay cả khi cô ta biết về chứng OCD này, thì chắc gì cô ta đã cảm nhận được nổi 1 phần 10 nỗi khổ tôi phải chịu?

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ không tin tưởng hoàn toàn vào đôi mắt kém cỏi đó.”

“……”

Nhưng Yuriel vẫn cứ đuổi theo vào bước đi cạnh tôi.

Khi mắt chúng tôi bắt gặp nhau, cô vô thức đỏ mặt và nói.

“Gì? Chỉ có mỗi con đường này dẫn đến văn phòng thôi. Tôi đâu muốn đi cùng anh.”

“Hừ, cái việc cô là một người phụ nữ phiền phức vẫn mãi không thay đổi.”

Tất cả hậu duệ nhà Alfred đều bị ảo tưởng như này?

Giữ bản thân không phát ra tiếng thở dài lần nữa, tôi tiến vào tòa nhà hành chính với Yuriel dính liền bên cạnh và cố xác định đường tôi văn phòng của hiệu trưởng, nơi chúng tôi phải tập trung.

Tuy nhiên, tôi gần như phát bực vì mãi chưa tìm thấy cái văn phòng chết tiệt đó.

Nó ở đâu?

“Anh biết đấy… văn phòng hiệu trưởng ở phía bên phải nên đừng rẽ trái nữa.”

“… Nếu cô biết đường, sao lại đi theo tôi?”

“À thì… tôi thấy anh bước vào tự tin như vậy… nên tôi cứ nghĩ anh biết đường.”

“Thật không thể tin được! Cô còn không có khả năng nói lên suy nghĩ của mình luôn sao? Thảm hại.”

“Thứ lỗi?! Người bị lạc ở đây là anh! Không phải tôi.”

“Lỗi tôi chỉ là không biết đường. Còn cô, cô không thấy mình tệ hại như nào khi vẫn mù quáng đi theo dù biết là nó sai? Tôi và cô hoàn toàn khác nhau.”

“Hừ, đúng là không phải chứng minh anh là một tên tồi.”

Yuriel quay người lại với vẻ mặt hờn dỗi rồi bước đi.

Không còn chuyện gì, tôi theo cô ấy tới văn phòng của hiệu trưởng.

*****

“Hừmnmmm…”

Trong phòng hiệu trưởng, Đệ Nhất Công chúa – Elizabeth quan sát hàng dài xe ngựa từ phía của sổ văn phòng mình.

‘Brutein và Alfred…’

Thứ đầu tiên thu hút ánh mắt của cô là hai cỗ xe sang trọng nổi bật với gia huy của nhà Brutein và nhà Alfred.

Thành thật mà nói, Brutein luôn thắng thế khi đem ra so sánh với Alfred nhưng hoàng gia lại thiên vị Alfred hơn.

Do địa vị, thời gian Brutein đổ xương máu mình cho Đế quốc hoàn toàn khác Alfred.

Brutein có thể được coi là nền tảng hình thành nên Đế quốc.

Nhưng họ chỉ trung thành với Hoàng đế và chỉ duy nhất mỗi Hoàng đế.

Họ không để các thành viên Hoàng tộc khác vào mắt.

Nói không ngoa khi bất kỳ người kế vị nào dành được sự hậu thuẫn của Brutein chắc chắn sẽ trở thành Hoàng đế tiếp theo.

Nhưng họ lại quá kiêu ngạo và thẳng thắn.

Brutein đúng là một đồng minh mạnh mẽ. Tuy nhiên, họ sẽ không làm gì trừ khi họ muốn.

Vì điều đó, Alfred được trọng dụng hơn Brutein vì họ dễ kiểm soát.

“Thưa công chúa, họ đã tới.”

“Cho họ vào.”

Khi nghe hầu gái của mình thông báo, Elizabeth đứng dậy một cách thoải mái và chuẩn bị đón nhưng người đáp lại ‘lời mời' của Đế quốc.

*****

Khi bước vào phòng hiệu trưởng, tôi đặc biệt cẩn thận để không nhìn thẳng vào mặt của đệ nhất công chúa – Elizabeth.

Bởi vì rất có khả năng cao thứ gì đó trên người cô ấy sẽ kích thích chứng OCD của tôi.

Hoàng tộc, nhất là những người phụ nữ mang trong mình dòng máu đó, luôn để tâm rất nhiều vào hình ảnh cá nhân.

Không ngoa khi nói rằng xu hướng thời trang thế giới đều xoay quanh những cá nhân này. Bởi thế mà hàng tháng đều có các thợ may và nhà tạo mẫu từ khắp nơi tới đây để trình làng sản phẩm của họ tới Hoàng tộc.

Vì thế cơ bản, nhưng người phụ nữ thuộc Hoàng tộc thường đeo quá nhiều trang sức đến mức có thể gọi là đắp chúng lên người. Với tôi nó chẳng khác nào tin hiệu chắc chắn dẫn tới đau đầu vì chứng OCD hành hạ.

Vì vậy tôi chỉ bình tĩnh nhìn vào tài liệu bao quát sơ về học viện và đọc nó.

‘Vì công chúa được chúc phúc bởi thần Trí tuệ nên chắc chắn thứ này đáng thời gian bỏ ra.’

Dưới điều kiện được tài trợ, thường dân cũng có thể nhập học vào đây.

Nhưng không như mấy bộ tiểu thuyết và truyện tranh hàn, kể cả khi Hoàng tộc có hứa hẹn các học viên đều được đối xử bình đẳng thì nó cũng chỉ là lời nói dối sặc mùi đạo đức giả ở mức độ cao nhất.

Hãy coi phép so sánh cường điệu này như một ví dụ: tưởng tượng, một cô gái đem người dân Do Thái và người dân Đức Quốc Xã nhập học chung một trường và nói với họ trong khuôn khổ trường học này họ đều bình đẳng. 

Điều trớ trêu ở đây là nếu muốn bảo vệ thường dân khỏi sự khinh miệt và quấy rối của quý tộc thì học viên phải được tách biệt triệt để.

Và đúng là một người được chúc phúc bởi thần Trí tuệ, trong tài liệu cũng đã nêu rõ những khu vực được phân chia dành cho quý tộc và thường dân. Như là ký túc xá riêng biệt cho hai tầng lấp. Kể cả lịch ăn trưa cũng được sắp xếp để không chồng chéo lên nhau.

Một thứ đáng chú ý trong tài liệu này là về cách các khóa học được lên lớp. Quý tộc chỉ được giảng dạy bởi quý tộc và thường dân cũng chỉ được giảng dạy bởi thường dân.

Cón nhiều loại phân biệt đối xử khác. Nhưng trên thực tế, chúng cũng không quá bất công.

Đặc biệt, ký ức xá dành cho quý tộc chỉ là căn phòng đơn dành cho sinh viên. Còn thường dân sẽ phải ở phòng bốn người.

Thực tế, việc này là để kiểm soát chặt chẽ mối quan hệ học viên có thể hình thành với người khác.

Vô cùng ngạc nhiên khi Hoàng tộc, những con người được cho là đứng đầu xã hội phong kiến lại có những hiểu biết sâu sắc về sự phức tạp của của các giai cấp như thế này.

‘Không đúng. Chẳng phải đó mới là lí do họ hành động như vậy ngay từ đầu?'

Bước đầu để hướng tới trung ương tập quyền hoàn toàn.

Để xây dựng một Hoàng tộc mạnh mẽ và luôn có sức ảnh hưởng lớn, việc cần làm là chiêu mộ đám thường dân tài năng thay cho lũ quý tộc rắn rết cứng đầu.

Sự thật, tất cả những giáo sư sẽ giảng dạy cho thường dân đều đều dưới trước hoàng tộc.

Và tất nhiên, những thường dân nhập học bởi phí tài trợ sẽ trở thành cái bóng của hoàng tộc.

‘Họ quả là có tham vọng. Vậy tôi sẽ cho họ thứ họ muốn.’

Sau khi lược sơ qua hết tài liệu, tôi cầm chúng ngay ngắn trên tay.

“Ở tầng một, chúng tôi đã thuê một vài nghệ nhân từ Rosenberg. Họ sẽ phụ trách các chương trình liên quan tới nghệ thuật.”

“Người có phiền nếu tôi mượn họ vài ngày không? Tôi muốn đem họ về tư dinh của mình.”

“Không. Ta không muốn họ bị vắt kiệt mà chết.”

“……”

“Nếu bất kỳ ai trong các ngươi vì lí do nào đó vẫn còn thấy lấn cấn ở bản tài liệu hoặc có bất kỳ nghi ngờ hay đề nghị nào, thì ta cho phép các ngươi đưa ra quan điểm của mình. Còn không, hãy đi xem qua phòng học và văn phòng riêng của mình.”

Sau khi nghe công chúa phát biểu, hầu hết quý tộc đều liếc nhìn tôi.

Dù công chúa đã cho phép qua bài diễn văn ngắn ngủi của mình, những vị quý tộc thấp bé này vẫn cho việc xung phong phát biểu là một biểu hiện tự mãn. Vì vậy, họ nóng lòng mong tôi đứng lên trước.

Miễn là bạn theo sau Brutein, mọi thứ đều ổn.

“Vậy chúng tôi sẽ đi tham quan trước.”

Sau khi nói, tôi đứng lên và rời khỏi văn phòng.

Thấy tôi rời đi, những tay quý tộc kia cũng lần lượt theo sau.

Nhìn chung cũng không phiền phức cho mấy.

Điều hiển nhiên là đám quý tộc hạ đẳng ấy phải nghe theo Brutein.

Bởi đó là bản năng của những sinh vật thấp kém.

*****

‘Ở đây sao?’

Không muốn lãng phí thời gian tham quan học viện, tôi nhanh chóng đi xem thử nơi sớm trở thành lớp của mình.

“Hà………”

Mặc dù Ferzen chưa bao giờ trải nghiệm thời gian ở giảng đường nhưng Seo-jin thì có. Và ký ức hai mươi mấy năm đấy chợt ùa về, tôi như nhấn chìm bởi làn sóng của những hoài niệm.

Chiếc bảng đen lớn với một chiếc phấn màu trắng nhỏ xinh được đặt ngay ngắn.

Viết bằng phấn đòi hỏi nhiều kỹ năng nhưng không có vấn đề gì với cơ thể này do tài năng vốn có của Ferzen.

‘Tạ ơn trời, không có nhiều thứ phải bận tâm lắm.'

Nhưng do học viên sẽ ngồi trên những chiếc bàn và ghế được đặt cách tấm bảng một khoảng xa. Quá xui xẻo vì chắc chắn rằng điều này sẽ khiến chứng OCD của tôi dễ bị kích động.

Vì một lý do kỳ lạ nào đó, tôi kéo ghế và ngồi xuống.

Ngay khi ngồi xuống, ký ức về kiếp sống cũ lại ùa về.

Sau một khoảng thời gian, tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế đã khơi dậy kỷ niệm và đặt nó về đúng chỗ.

“……”

Tôi chợt nhận ra một vấn đề.

‘Phải rồi! Sao mà chứng OCD của mình chịu được…’

Không có điều gì chắc chắn tất cả học viên đều ngồi ngay ngắn nghe tôi giảng bài.

Kể cả chúng ngồi trong tư thế hoàn hảo, chỉ cần tác dụng một chút lực là chiếc bàn sẽ bị xê dịch.

Và khi điều đó xảy ra, chiếc bàn bị lệch ấy sẽ khiến chứng OCD của tôi trỗi dậy.

Không chỉ vậy, nếu đám học viên đó chỉ ngồi học bình thường, những chiếc bàn sẽ bị xê dịch dữ hơn.

Không chần chừ, tôi lấy tờ giấy từ trữ giới của mình và cầm cây bút máy lên.

Thay đổi cơ sở vật chất trong phòng học cần có sự cho phép của công chúa vì cô ấy đang làm hiệu trưởng. Trước tiên, tôi cần viết một tờ đơn Xin xác nhận.

Nội dung vô cùng đơn giản.

Thay thế những chiếc bàn và ghế trong phòng học bằng một mẫu bàn học khác.

Và với bổ sung này, có thể những học viên của tôi sẽ dành sự nguyền rủa kinh khủng nhất cho lớp học này. Miễn là tôi thoát khỏi bị OCD.

Phải đó là con quỷ ẩn núp trong các trường đại học thế kỷ 21.

Kẻ thủ của tất cả học sinh: bàn học đa năng.

Tôi là phản diện cơ mà. Có là gì đâu khi tôi hành động tròn vai của mình, đúng không?

Tôi có thể nghe thấy tiếng gào thét của nhân cách Seo-jin từ tậm sau trong tâm khảm. Nhưng Ferzen lờ nó đi rất đơn giản.

Suy cho cùng, ưu tiên hàng đầu của tôi vẫn là tạo ra một môi trường làm việc thoải mái…

…Cho bản thân.

Cho bác nào không hình dung được thì nó là cung điện Véc-xai Yep! It's dark joke in fantasy Tôi không tìm được thông tin gì của thứ gọi là bàn đa năng nhưng đại khái Ferzen sợ việc ngồi học trên bàn ghế tách rời sẽ gây ra chứng OCD do bàn ghế dễ bị lệch. Nên quyết định thay bằng loại bàn học cố định dính chặt với ghế và chỉ có thể ngồi đúng tư thế