Trans: Torisaki Haruka
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Ê. Tới giờ tuần tra rồi.”
“Nhanh vậy? Rồi, đi thôi.”
“Bảo trọng nhé.”
Ba Wolf thuộc đội an ninh tầng 7 của Đài tưởng niệm cùng nhau bước ra ngoài.
“Hôm nay đi tuyến nào nhỉ?”
“Vẫn như mọi khi thôi.”
“Ờ… tôi chẳng muốn đi gần khu phòng khách chút nào. Ở đó có mùi lạ lắm.”
“Mùi gì? Tôi đâu có ngửi thấy gì đâu.”
Một Wolf đầu chó lắc đầu, rùng mình.
“Là mùi của người đang yếu dần và sắp chết. Anh cũng nghe rồi còn gì. Đêm nào cũng có tiếng ho.”
“Thôi đi. Người ăn đủ loại đồ sang trọng mà lại sinh bệnh á? Vớ vẩn.”
“À mà này, có chuyện lạ xảy ra ở hạm đội phòng thủ thì phải?”
Wolf đầu mèo phủ nhận ngay, vừa vỗ tay.
“Hạm đội phòng thủ? Sao lại thế được?”
“Một số binh lính bỗng dưng yếu đi, phải nhập viện. Phần lớn sĩ quan thì xin nghỉ bệnh.”
“Cả sĩ quan cũng vậy? Họ ăn cái gì mà ra nông nỗi đó?”
“Tôi có bạn nằm viện cùng, ngay cả bên đó cũng không biết nguyên nhân. Dù sao thì, chuyện này đang gây ra khủng hoảng nhân sự trong hạm đội.”
“Chết tiệt, lại vấn đề nhân sự. Giá mà ở đây bớt giờ tăng ca thì tốt.”
“Chuẩn đấy. Tôi còn chẳng có thời gian đi khu giải trí, chỗ đó đang ‘nghẹn’ muốn nổ tung rồi.”
“Đồ điên.”
Họ tiếp tục tuần tra, vừa đi vừa buôn chuyện về các tầng trên của Đài tưởng niệm.
Mải tán gẫu, họ mới nhận ra gần hết lộ trình tuần tra.
“Còn tầng 3 với tầng 4 nữa, đúng không?”
“Ừ.”
Tầng 3 và tầng 4 lần lượt là kho thực phẩm và kho trang bị. Cả hai đều chiếm trọn cả tầng, người thường không được phép vào.
“Này, xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh cái.”
“Uống cà phê cho nhanh đi.”
“Rồi. Tôi theo sau, hai người cứ đi trước.”
Trong khi Wolf đầu chó lao đi vệ sinh, Wolf đầu mèo và đầu báo cheetah liền đi thang máy xuống tầng 4.
Đến nơi kho trang bị, chúng thấy một người phụ nữ đang đứng đó.
Trên ngực cô ta đeo thẻ Mastercard của Văn phòng Quản lý Trung ương số 3.
“Ồ? Cô là Ana bên văn phòng quản lý đúng không? Cô tới đây làm gì vậy?”
“Chào anh. Đèn pin của tôi hỏng, tôi đến để thay cái mới, nhưng thẻ của tôi không mở được cửa…”
Ana nói với giọng khó xử.
“Cái đó thì cô phải liên hệ với đội Quản lý Vật tư rồi làm đơn xin thay thế.”
“Có lẽ là vậy nhỉ?”
Ana gật đầu đồng ý, nhưng không hề có ý định rời đi.
Trước khi Wolf đầu báo kịp mở miệng hỏi, Wolf đầu mèo đã chen ngang:
“Này, khoan đã. Ana, nếu cô làm thế thì sẽ phải chờ lâu lắm, lại phiền phức nữa. Để tôi giúp cho.”
“Còn ca tuần tra của anh thì sao?”
“Dù sao tôi cũng phải kiểm tra bên trong mà. Tôi giúp Ana xong thì đi luôn. Còn cô thì ở lại tầng 3.”
“Haiz, anh đúng là… hết thuốc chữa.”
Thấy đồng đội cứ cố chấp, Wolf đầu báo đành lắc đầu bất lực.
Không thể cản được, nên cô ta im lặng, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.
Wolf đầu mèo rời thang máy với nụ cười tươi rói.
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Đi thôi.”
Bỏ lại đồng đội phía sau, Wolf đầu mèo cùng Ana bước vào hành lang.
Vì tầng 3 và tầng 4 chỉ có duy nhất cái kho, nên số cửa ra vào không nhiều, chủ yếu là cửa kho và cửa thang thoát hiểm.
“Bên văn phòng quản lý dạo này thế nào?”
“Vẫn như trước thôi.”
“Vậy à? Bên đội an ninh ở đây thì khổ sở vì cấp trên lắm. Toàn cảnh giác thái quá, cứ nghĩ ai cũng là người Kult… À, Ana, tôi không có ý nói cô đâu nhé.”
“Ồ… vâng.”
Dù đi cạnh nhau, Wolf đầu mèo vẫn không ngừng huyên thuyên.
Khuôn mặt Ana từ đầu đã tái nhợt, nhưng Wolf chỉ nghĩ đơn giản là do đèn pin hỏng nên cô khó chịu.
“Được rồi, tôi mở cửa cho cô.”
Tới trước cửa kho, Wolf quẹt thẻ an ninh để mở.
Ngay khi cửa vừa bật mở, hắn không bước vào ngay mà khựng lại. Đôi tai nhọn vểnh lên, hướng vào bên trong.
“Hử?”
“Sao vậy?”
“Tôi hình như nghe thấy gì đó…”
Bên trong kho vốn không có ai, vậy mà lại có tiếng động vọng ra. Một thứ âm thanh mơ hồ, như tiếng côn trùng, dễ bị bỏ qua nếu không chú ý. Nhưng với Wolf đầu mèo, đó là một âm thanh lạc điệu, khiến hắn gai người.
Khác với Wolf thính tai, Ana lại chẳng nhận thấy điều gì lạ. Cô thản nhiên bước vào kho.
“Tôi chẳng nghe thấy gì cả.”
“Thật sao? Chắc là tôi tưởng tượng thôi.”
Wolf đầu mèo lắc đầu, rồi cũng bước theo Ana vào.
Kho trang bị rộng lớn, chật kín kệ sắt và tủ kim loại cao chạm trần.
“Sao đèn lại thế này?”
Thông thường, hệ thống đèn trần sẽ tự bật sáng. Nhưng giờ thì phần nhiều tắt ngóm, vài cái còn nhấp nháy loạn xạ.
“Khỉ thật, rùng rợn quá.”
Là do âm thanh kỳ quái hay ánh sáng chập chờn? Lông trên người hắn dựng đứng cả lên.
“Ana?”
Trong ánh sáng lờ mờ, bóng Ana đã mất hút từ lúc nào. Hắn liền bật đèn pin.
Mùi sắt gỉ hòa với hàng loạt vật tư trong kho tạo nên thứ mùi buồn nôn.
“Ana, cô ở đâu?”
“Trong này.”
Cô ta nói đèn pin hỏng, vậy mà lại chẳng bật đèn.
“Đến cả mình còn chẳng nhìn rõ, thế mà cô ấy lại đi thẳng vào trong thế này.”
Hắn lần theo giọng nói, bước sâu hơn vào bóng tối. Càng đi, âm thanh quái lạ càng lớn dần.
“Nó phát ra từ đâu vậy?”
Tiếng vang dội trong dãy kệ kim loại, không thể xác định nguồn gốc. Chỉ có một điều chắc chắn—càng tiến lại gần Ana, tiếng động càng rõ.
Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy bóng cô ta.
“Ana? Cô làm tôi sợ đấy. Sao cô không trả lời?”
Cô đứng quay lưng lại, như bị mê hoặc vào thứ gì đó.
“Ana?”
“…”
Chỉ đến lúc này hắn mới nhận ra có gì đó không ổn. Dáng người mảnh khảnh của một người Kult, đang run rẩy không kiểm soát nổi.
Khi Wolf đầu mèo tiến lại gần, đèn pin bỗng nhấp nháy rồi tắt phụt.
“Cái quái gì nữa đây?”
Hắn gõ liên tục vào đèn pin trong bóng tối đặc quánh.
“À, bật lại rồi.”
Ngay lập tức, ánh sáng trở lại, và âm thanh khó chịu kia cũng biến mất.
Giờ đây, Ana quay mặt về phía hắn – hay đúng hơn, ánh mắt cô ta lại hướng qua phía sau vai hắn.
Hắn ta nhận ra thì đã muộn.
Khi quay lại, “thứ đó”, đang treo ngược trên trần, lao xuống tấn công y.
-----------------------------------
“Chúng nó còn chưa quay lại sao?”
“Chắc lại chui đâu ngủ rồi chứ gì.”
“Thật là phiền.”
Kenneth trong phòng an ninh cau mày vì cấp dưới chậm trễ.
“Dù sao thì, tôi sẽ gọi cho chúng.”
Anh ta cầm lấy bộ đàm và gọi cho cấp dưới.
“Này, các người đâu rồi? Còn chưa về à?”
[Tch, tch, To, tch, tch, Sự kiện, tch.]
“Cái gì? Tôi nghe không rõ.”
[Cẩ, n, th, ận, tch, tch, tch.]
Mặt Kenneth bỗng trầm xuống.
Dù tín hiệu nhiễu nặng, nhưng có một từ nghe rõ ràng: tấn công.
“Các người đang ở đâu? Tôi xuống ngay đây!”
[ tch, tch, tch.]
“Này! Khốn kiếp! Tất cả, chuẩn bị vũ khí!”
“Sao vậy, có chuyện gì?”
“Có kẻ xâm nhập trong kho!”
Tiếng quát của Kenneth khiến sáu Wolf trong phòng lập tức vào trạng thái cảnh giác.
Với hàng loạt VIP đang tạm trú tại Đài tưởng niệm vì sự kiện lớn, một kẻ xâm nhập lúc này có thể gây ra sự cố nghiêm trọng.
Trong khi đồng đội vội vàng trang bị, Kenneth tìm cách liên lạc lên cấp trên, nhưng tín hiệu thất bại. Anh ta nhận thêm một máy bộ đàm từ đồng đội.
Đúng lúc chuẩn bị thử lại, điện trong văn phòng tắt phụt, đèn khẩn cấp đỏ bật sáng.
“Có vẻ là tình huống khẩn. Mọi người, chuẩn bị.”
Các Wolf đồng loạt gật đầu. Từng cá nhân đều có súng plasma bên hông và vòng tay gắn lá chắn tâm linh cỡ nhỏ trên cổ tay.
Cùng lúc đó, Kenneth khởi động kỹ năng năng lực tâm linh của mình – [Cường hóa Thể chất]. Nó giúp gia tăng đáng kể năng lực chiến đấu của đồng đội.
Sau khi lần lượt cường hóa cho cả nhóm, Kenneth cầm lấy máy dò chuyển động trong phòng.
Tít, tít, tít…
Khi bật máy, chuyển động của các Wolf trong phòng và khách ở những tầng trên dưới hiện lên. Kenneth lọc bỏ các tín hiệu không liên quan, chỉ giữ lại dấu hiệu của đồng đội.
“Đi thôi.”
Anh ta đứng dậy, vừa đi vừa lắng nghe những tín hiệu mờ nhạt của các vị khách trong Đài tưởng niệm. Rời văn phòng, cả nhóm men theo hành lang, tiến vào thang máy. Wolf ở giữa kích hoạt lá chắn tâm linh, trong khi những người khác ép sát vào cửa thang.
Khi cửa mở tại tầng 3, hành lang tối om, chỉ còn bóng đen dày đặc vì mất điện. Kenneth và các Wolf bật đèn pin gắn trên súng plasma, phát ra vô số luồng sáng mảnh như những lưỡi dao cắt xuyên hành lang.
“*Hít*… có mùi máu nhè nhẹ ở phía trước.”
“…Đúng như dự đoán. Tất cả, hãy cẩn thận.”
Họ đi ngang qua cửa thang khẩn cấp, đứng trước cửa kho.
Tít – tít
Máy dò báo rằng có chuyển động bên trong.
Theo hiệu lệnh, những Wolf cầm lá chắn tâm linh đứng chắn trước, những kẻ còn lại giương súng plasma chĩa sẵn. Tất cả căng thẳng cực độ khi Kenneth quẹt thẻ an ninh lên máy đọc cửa.
Cửa vừa mở, một khối lông đen thình lình lao ra.
“C-cứu tôi!”
“Khoan bắn! Ngừng bắn! Hắn là đồng đội!”
Đó là một Wolf đầu chó. Khi nhận dạng được đối tượng, các Wolf hạ vũ khí theo lệnh Kenneth.
“Kh-hự… c-chúng ta phải chạy ngay!”
Hắn suýt chết, toàn thân lông rối bết mồ hôi, gương mặt lúc nào cũng vui vẻ giờ chỉ còn nỗi kinh hoàng.
Kenneth giữ chặt, trấn tĩnh kẻ đang nửa điên loạn:
“Bình tĩnh. Có chuyện gì xảy ra?”
“T-tôi… tôi đi vệ sinh một lát, nhưng khi quay lại thì cả kho toàn máu me. C-có thứ gì đó đang ăn thịt đồng đội của chúng ta.”
“Ăn… thịt sao?”
Kenneth thấy có gì đó bất thường. Trước khi xuống đây, anh ta vừa liên lạc với nữ Wolf đầu báo – đồng đội của kẻ vừa chết.
Nếu lời Wolf đầu chó đúng, tức là anh ta vừa nói chuyện với một kẻ đã chết.
“Không thể nào… Trước khi xuống đây, ta vẫn còn liên lạc mà.”
Đúng lúc đó, tít– một tiếng kêu vang lên từ máy dò chuyển động.
Cánh cửa phía sau họ mở ra.
Cửa thang khẩn cấp.
Tay nắm cửa đang bị siết chặt bởi những móng vuốt ánh lên màu tím.
***
‘Thế là đủ chín Wolf.’
Tôi cắn mạnh vào đầu chó đang nắm chặt trong tay. Mùi hăng hắc thoảng qua, nhưng không hề gây khó chịu. Giống như đang xé thịt sườn nướng BBQ – hơi kì lạ nhưng lại khiến người ta phát nghiện.
Sau khi gọn gàng giấu phần đầu còn lại và liếm sạch cả ngón tay, tôi cúi xuống nhìn gã người Kult bị bắt.
“…”
Hắn đang bị bất động bởi lớp gai lông. Khuôn mặt điển trai kia giờ đầy nước mắt và nước mũi.
‘Dù vậy, vẫn đẹp trai thật.’
Quả nhiên, một giống loài chỉ toàn nam thanh nữ tú tập hợp lại. Có lẽ với hắn, điều đó là niềm an ủi, nhưng ở đây, người Kult đâu chỉ có một mình hắn.
Những người Kult đã trở thành nô lệ của tôi sau khi bị bắt ở các phòng Quản lý Trung ương cũng đang có mặt. Tôi triệu tập tất cả chúng đến đây.
“*Ực*… số lượng… thật nhiều—”
“…Hiện đông nhất là ở phòng Quản lý Trung ương số 4, với ba người.”
“Hả? Đợi đã… Khặc!”
Những phòng khác hoặc chỉ còn một người dưới tay tôi, hoặc nhiều nhất là hai, bao gồm cả lính mới.
‘Nếu có ai đó bỗng biến mất ở những nơi như vậy, chắc chắn sẽ bị điều tra ngay.’
Như đã thấy với Ana, trừ phòng số 1 và số 2, những phòng khác luôn vận hành tối thiểu hai đến ba người.
Trong trường hợp đó, giảm số người ở phòng số 4 xuống còn hai sẽ không phải vấn đề lớn. Có thể bị thắc mắc nếu ai đó biến mất, nhưng so với nơi khác, khả năng bị soi xét thấp hơn.
‘Hơn nữa, khu vực mà phòng số 4 quản lý từ giờ chẳng còn quan trọng nữa.’
Do đó, những người Kult ở phòng số 4 là không cần thiết với tôi. Không chút do dự, tôi túm cổ hắn và bẻ gãy. Một con rết đen từ từ bò ra khỏi lỗ mũi của người Kult vừa chết.
‘Mày biết phải đi đâu rồi chứ?’
Không chút chần chừ, ký sinh trùng bò về phía tên người Kult của đội an ninh đang nằm bất động. Đôi mắt hắn cầu cứu những kẻ cùng loài, nhưng chúng chẳng thể làm gì.
Trong khi những người Kult khác ngoảnh mặt đi, ký sinh trùng đã tìm thấy vật chủ mới.
Tôi cúi sát xuống gương mặt người Kult của đội an ninh đang ngã gục.
“Ư… ưh!”
Trong mắt hắn phản chiếu gương mặt tôi. Tôi thì thầm cho hắn biết những việc phải làm tiếp theo: cống nạp bọn Wolf nhiều hơn, và cách xử lý hậu quả.
Khi tê liệt tan biến, chủ nhân của Kenneth đã không còn là kẻ giám sát thành phố này nữa. Giờ đây, hắn ta phụng sự một chủ nhân mới: Một Amorph.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
