Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2190

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 4942

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

127 1240

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 63: 《Tin Tưởng》

Hoa Thành, gần khu Đại học, bên trong nhà sách Văn Hiên, trước khu sách nông nghiệp và chăn nuôi.

Nhân viên hướng dẫn bán hàng phụ trách khu vực sách này đang ngấm ngầm đánh giá cô gái đã lượn lờ trước kệ sách lúc lâu.

Đó là một cô gái có mái tóc dài màu hạt dẻ, ngũ quan tinh xảo vẫn còn nét ngây thơ trông hơi giống học sinh cấp hai, nhưng vóc dáng phát triển quá tốt của cô ấy lại khiến chiếc áo choàng nỉ nhỏ kiểu poncho rộng rãi cũng bị căng lên hơi nhô ra. (ảnh áo poncho ) 

Quan sát một lát, nhân viên hướng dẫn cuối cùng không nhịn được mà bước tới hỏi cô gái không nhìn ra tuổi cụ thể kia: "Cô gái, chị thấy em đã tìm ở đây rất lâu rồi, có phải em muốn mua sách gì mà không tìm thấy không ạ?"

Cố Thiến Thiến ngẩng đầu, rụt rè liếc nhìn nhân viên hướng dẫn bên cạnh, ánh mắt nghiêm túc nói: "Chào chị, là thế này ạ, em muốn mua《Chăm sóc heo nái sau sinh》,《Làm thế nào để nuôi heo một cách khoa học》và《Sách hướng dẫn lựa chọn giống heo nhà》, chị có thể giúp em tìm được không ạ?"

Khóe mắt nhân viên hướng dẫn giật giật nhưng dưới sự thúc đẩy của tinh thần nghề nghiệp, cô nhân viên cố nén sự thôi thúc muốn châm chọc, mỉm cười nói: "Cô bé ơi, loại sách em nói ở chỗ chúng tôi hiện tại không có đâu nhé!"

"Nếu em thật sự muốn, chị đề nghị em lên mạng tìm kiếm thử xem có cửa hàng sách nào trên Taobao đang bán không."

"Dạ..." Cố Thiến Thiến đáp một tiếng, trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng, không tiếp tục làm phiền nhân viên hướng dẫn nữa, cúi đầu chán nản đi ra khỏi nhà sách.

 Rời khỏi nhà sách, trên đường phố về đêm, người đi lại cũng thưa thớt dần.

Đợi đến khi xung quanh không có ai Cố Thiến Thiến mới tức giận bàn bạc với hệ thống.

"Hệ thống, cô nói xem sao người bây giờ ai cũng như vậy chứ? Người ở cửa hàng sách Taobao bảo tôi ra nhà sách tìm, người ở nhà sách lại bảo tôi lên mạng tìm, cô nói xem có phải bọn họ đang lừa tôi không?"

Hệ thống: "..."

Chuyện này mà cũng hỏi sao? Tất nhiên là vậy rồi!

Trong lúc im lặng ngắn ngủi, Cố Thiến Thiến như nghĩ đến điều gì đó, khẽ giậm chân, oán trách nói: "Hệ thống, đều tại cô cả!"

"Hả? Cố Thiến Thiến, cô nói nói thế là vô lý đấy?" hệ thống nói, "Đám dân làng đó nuôi heo chết sao có thể đổ lỗi cho tôi?"

"Đương nhiên là tại cô, tại cô không có kỹ thuật nuôi heo! Cô là Hệ thống kiểu gì mà ngay cả heo cũng không nuôi được?"

Hệ thống: "..."

Mình không nên cố gắng nói lý với một người phụ nữ đang nổi nóng, cho dù đối tượng là Cố Thiến Thiến.

Chuyện này sớm đã ở chỗ tai họa kia, mình nên hiểu ra rồi.

Huống chi trong chuyện này rõ ràng là cô ấy có lý hơn.

Lần trước cô đã tốn rất nhiều tâm sức, liên tục hơn nửa tháng không được ngủ ngon. Kêt quả là trồng được khoai tây ở nơi khỉ ho cò gáy như ảo cảnh Trúc Giản, cô lập tức nhận được sự sùng bái của nhiều dân làng, điều này trực tiếp bổ sung Linh Văn của cô ấy đến mức gần như hoàn hảo, bây giờ chỉ còn thiếu nguyên liệu là có thể tiến cấp.

Lần này đã bằng nửa năm nỗ lực của cô trước đây là dựa vào việc săn lùng quái đàm để nâng cao thực lực, nếu có thể nuôi heo thành cống thì còn lợi hại đến mức nào nữa?

Đây chính là lợi ích của việc thu nhận những người dân ngu dốt ở khu vực bị phong tỏa lâu năm làm quyến thuộc, chỉ cần làm ra chút gì đó mà họ chưa từng thấy là có thể kiếm được một lượng lớn danh vọng.

Nhưng...

Linh văn của Cố Thiến Thiến nên tiến cấp theo hướng nào cũng là một chuyện đáng cân nhắc.

Phúc chính thần, thậm chí Thái Sơn Phủ Quân đều có thể xem xét, còn về Hậu Thổ và Thần Nông, tuy cũng có khả năng nhưng nguyên liệu để tiến cấp e là không thu thập được. Hệ thống nghĩ.

Đang suy nghĩ miên mang thì Hệ Thống bỗng cảm nhận được dường như trong vô hình có một dao động linh năng khẽ lay động tâm trí nó. Định thần cảm ứng một chút, nó vui mừng nói: "Cố Thiến Thiến, có bất ngờ đây!"

"Bất ngờ gì? Cô bỗng nhiên lĩnh ngộ được kỹ năng nuôi heo à?"

Hệ thống: "..."

Thua luôn! Cô gái này bây giờ sao trong đầu toàn là cái chuyện nuôi heo vớ vẩn đó vậy?

"Không phải tôi mà là tai họa! Cô ta..."

Cố Thiến Thiến sững sờ, kinh ngạc nói: "Á? Cô ấy, cô ấy lại biết nuôi heo?"

"Sao cô ta có thể... Ê, không đúng, nếu là cô ta thì đi học một chút có lẽ thật sự có thể..."

Hệ thống nói được một nửa, im lặng ngắn ngủi hai giây, sau đó ý thức được có chút không ổn.

"Khỉ thật! Sao tôi lại phải suy nghĩ vấn đề này chứ? Ý tôi là cổ độc hạ cô ta từ trước đã có hiệu quả rồi. "

"Ể?" Cố Thiến Thiến nhíu mày, "Nhưng không phải cô ấy đã phát hiện chúng ta hạ độc rồi sao? Làm tôi gần đây không dám đến Chợ Quỷ bày hàng nữa."

"Tôi nghĩ có khi cô ta đang dùng những lọ cổ độc mà chúng ta đưa để đi hạ độc người khác đó!"

"Cô không hiểu đâu, một trong những kỹ năng sở trường nhất của tai họa chính là hư trương thanh thế, một cái miệng của cô ta có thể thổi phồng cho cô nghe như thể sau lưng có ba nghìn lính tinh nhuệ vậy." hệ thống giải thích.

"Tôi nghĩ cô ta không hoàn toàn chắc những lọ thuốc nào trong số đó bị hạ độc nên mới dùng cách đó để uy hiếp cô."

"Nếu không thì dựa vào tính cách 【Thà ta phụ người trong thiên hạ, chứ không để người trong thiên hạ phụ ta】 của cô ta, cô đã sớm bốc hơi khỏi thế giới này cùng với sạp hàng rồi."

Dừng một chút, Hệ Thống bổ sung: "Hơn nữa với thực lực của tai họa, đến cả người thừa kế quyền năng Câu Mang cũng bị cô ta nuốt chửng, nếu đối phó với kẻ địch bình thường thì cần gì phải hạ độc?"

"Mà kẻ địch quá mạnh chắc chắn cũng sẽ không cho cô ta cơ hội hạ độc nên tôi đoán chắc cô ta đã tự mình uống rồi, nếu không thì cho quyến thuộc của cô ta uống!"

Cố Thiến Thiến nhíu mày, gãi sau gáy suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy bây giờ chúng ta kích hoạt cổ trùng phát tán độc tính luôn sao?”

"Không vội, chúng ta cứ từ từ chơi đùa với cô ta!" Hệ thống âm trầm đáp lại, “Nếu phán đoán của tôi đúng thì giờ này chắc chắn cô ta đang giao chiến với kẻ địch mạnh.”

“Trước tiên chúng ta kích hoạt một phần nhỏ độc tính trước, đợi đến khi thuốc phát huy tác dụng, cô ta lơi lỏng cảnh giác bung hết sức chiến đấu thì bất ngờ kích hoạt toàn bộ độc tính, giết cô ta một đòn chí mạng! He he he!”

"..."

Cố Thiến Thiến im lặng, nghiêm túc suy nghĩ lại lời của hệ thống và luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng nể tình cái móng giò của Lục Dĩ Bắc và lời hứa về món móng giò nướng, cô vẫn lặng lẽ kích hoạt cổ trùng.

Dù sao thì giết chết Tai Họa bằng thuốc độc cũng quá lời rồi. Hơn nữa, giúp cô ấytrừ khử kẻ địch biết đâu còn được mời ăn móng giò nướng. Nghĩ kiểu gì cũng không thiệt! Cố Thiến Thiến thầm nghĩ.

————

Khu chung cư Hạnh Phúc, trung tâm sinh hoạt.

Ngay khoảnh khắc ánh đèn tắt, cả quán bar lập tức bị bóng tối sâu thẳm nuốt chửng, ngay cả ánh sáng đèn đường ngoài cửa sổ cũng như bị một sức mạnh nào đó cách ly, không thể chiếu vào.

Bên tai, tiếng đàn môi đứt quãng truyền đến như những con côn trùng luồn lách khắp nơi, chúng bò rất nhanh, lao thẳng về phía những người ngã trên đất, nhanh chóng chui vào tai họ.

Không biết sau khi chúng vào trong lỗ tai sẽ đi về đâu, dù sao cũng không có con nào chui ra, từng đàn từng đàn như dòng lũ chen chúc vào trong, như thể muốn khoét rỗng cả thân thể của người đó biến thành tổ của chúng.

Lũ côn trùng ấy cuộn tròn, duỗi người, cào cấu bên trong, nhảy nhót một cách kỳ dị và lố bịch, khiến người ta phát điên.

Trong bóng tối.

Lục Dĩ Bắc ghé sát bên tai Giang Ly, khẽ nói: "Bây giờ chúng ta..."

Lời của Lục Dĩ Bắc còn chưa dứt thì Giang Ly như đoán được ý của cô, nhỏ giọng nói: "Cùng nhau ngã?"

Làm việc cùng với người có cùng tần số đúng là thoải mái... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, dùng mũi đáp một tiếng: "Ừm."

Ngay sau đó cô liền buông tay đang ôm Giang Ly ra, ngả người về phía sau.

"Bịch, bịch!" Hai tiếng thân thể va chạm với mặt đất khô khốc vang lên gần như cùng lúc trong bóng tối.

Lục Dĩ Bắc: "..." Con ngốc này lại ngã thật thế? Không đau sao?

Giang Ly: "..." Tch! Đồ ngu!

Ngay sau khi hai người giả vờ trúng độc ngã xuống đất không lâu, trong bóng tối có người thắp lên ánh nến, một ngọn, hai ngọn, ba ngọn...

Những ánh nến leo lét tựa những đôi mắt hé mở trong đêm, chiếu rọi khung cảnh vũ hội một cách mờ ảo.

Ánh lửa vàng vọt chập chờn hắt lên những người mà ngay cả nụ cười trên môi cũng giống nhau đến kỳ lạ, khiến họ trông như những pho tượng sáp mặt cười được đúc từ cùng một khuôn.

Họ đồng loạt nghiêng đầu với cùng một góc độ, thân hình như sắp sửa bay lên, người hơi chúi về phía trước, nửa khuôn mặt bị bóng tối che lấp, từng đôi mắt chỉ còn lại lòng trắng, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang co rúm ở góc phòng.

Tiếp đó, hàng trăm người đồng thanh nói cùng một câu, cùng một giọng điệu, âm thanh truyền vào tai ong ong như có tiếng vọng.

"Hai vị, tại sao lại không ăn những món ăn mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng? Không hợp khẩu vị sao?"

Trong lúc nói chuyện, họ không có động tác tay chân nào, thân thể lại như bị một sức mạnh vô hình nào đó đẩy đi, từ từ di chuyển về phía cặp nam nữ trong góc.

Người phụ nữ trong góc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không dám động đậy, cái lạnh sau lưng đã theo xương sống ùa lên não, còn người đàn ông bên cạnh cô tình hình có khá hơn chút nhưng cũng chỉ có thể run rẩy nói ra những lời uy hiếp không chút khí thế.

"Các, các người rốt cuộc là ai? Đừng, đừng qua đây! Lại gần nữa tôi sẽ báo cảnh sát đó!"

Đối mặt với sự uy hiếp của người đàn ông, những người đã bị quái đàm ảnh hưởng đó chỉ lặp lại cùng một câu nói.

"Tại sao lại không ăn những món ăn mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng?"

"..."

Ngay lúc cư dân của Khu chung cư Hạnh Phúc và nhân viên ban quản lý, từng chút một áp sát về phía cặp nam nữ đó, Giang Ly đang nằm trên đất giả vờ ngất, đã gần như không nhịn được mà phát tác.

Cô dùng khuỷu tay huých vào Lục Dĩ Bắc, sau đó hơi quay đầu lại, nháy mắt liên tục với cô, truyền tải ý nghĩ lo lắng trong lòng.

【Sao vậy? Không phải cô nói cô đã giải quyết xong rồi sao? Giờ là thế nào?】

Lục Dĩ Bắc quay mặt đi: "..."

Chết tiệt, Cố Thiến Thiến con bé lừa đảo này!

Thuốc làm giả thì cũng thôi đi, sao ngay cả thuốc độc cũng làm giả? Niềm tin giữa người với người đâu hết rồi?

Chuyện này mà hỏng bét tôi nhất định sẽ đi đập nát sạp thuốc giả của cô!

Hung hăng chửi thầm trong lòng, Lục Dĩ Bắc quay đầu nhìn Giang Ly, cố gắng giữ bình tĩnh dùng ánh mắt đáp lại cô.

【Dục tốc bất đạt, để độc dược ngấm thêm một lúc!】

Giang Ly: "..." Ngấm thêm một lúc? Dùng độc dược mãn tính à? Tình huống này không phải nên dùng loại độc phát tác tức thời sao?

Giang Ly đang nghĩ, liếc mắt nhìn Lục Dĩ Bắc, đang chuẩn bị tiếp tục dùng ánh mắt trao đổi với cô thì liền nghe thấy từ hướng của cặp nam nữ đó truyền đến hai tiếng ngã xuống.

Nhìn theo tiếng động chỉ thấy hai người đó mặt cắt không còn giọt máu, như bị điện giật mà co giật, sau đó cơ thể lập tức cứng đờ, ngất đi.

Giang Ly dời tầm mắt khỏi hai người đó, liếc nhìn Lục Dĩ Bắc chỉ thấy cô ấy đắc ý nhướng mày.

【Tôi đã nói gì nào? Người trẻ tuổi đừng quá nóng vội.】

【Cũng được... [Biểu cảm thả tim]】

Giang Ly qua loa đáp lại Lục Dĩ Bắc bằng một ánh mắt, đang chuẩn bị nhắm mắt lại tiếp tục giả ngất, thì ngay trước khoảnh khắc nhắm mắt lại nhìn thấy Lục Dĩ Bắc đột nhiên nhíu mày.

【Có thứ gì đó đang đến.】

Có thứ gì đó? Là quái đàm sao? Giang Ly sững sờ.

Ngay khoảnh khắc cô ngã xuống cô đã lặng lẽ triển khai linh giác ra phạm vi lớn nhất, nhưng ngoài âm thanh đàn môi kỳ quái và yếu ớt như đang trôi nổi trong không khí ra, cô không hề bắt được bất kỳ dao động linh năng nào.

Trong thoáng ngẩn người, cô nhớ lại Lục Dĩ Bắc trước khi biến thành bộ dạng hiện tại, khi vẫn chỉ là người có tiềm chất linh năng đã sở hữu linh giác rất cao, lòng cô chợt nhẹ nhõm.

 Tiếp đó, cô lại nhìn Lục Dĩ Bắc rồi lại lần nữa sững sờ.

Lục Dĩ Bắc lặng lẽ nằm đó, mắt hơi hé ra một khe hở, trong bóng tối đôi đồng tử của cô lấp lánh ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Ánh sáng ấy tuy yếu ớt nhưng lại toát ra một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm, tựa như biển máu dậy sóng, cuồn cuộn ập đến, mang theo ngọn lửa ngút trời.

Chỉ bị đôi mắt đó lướt qua, Giang Ly đã cảm thấy cơ bắp toàn thân bất giác căng cứng, dưới sự thúc đẩy của bản năng tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Cô... vốn nguy hiểm đến vậy sao?Giang Ly nghĩ.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ, hiện trường vũ hội đột nhiên vang vọng một loại âm nhạc kỳ quái, rất nhẹ, rất chậm, như không khí đang rung động, lại như tiếng thú gầm gừ, từ từ đến gần.

Vào lúc này, Giang Ly cuối cùng cũng dò ra được có một luồng dao động linh năng kinh hoàng, ô uế và hỗn loạn không chịu nổi đang đến gần.

Và khi tiếng đàn môi trở nên rõ ràng hơn, hai mắt của Lục Dĩ Bắc đã đau rát dữ dội, ý nghĩ dự đoán không ngừng lóe lên phát ra cảnh báo cho cô.

【Nó đang đến gần】, 【Nó đang đến gần】, 【Nó đang đến gần】...

Sau đó.

Một sinh vật khổng lồ, khó có thể miêu tả chính xác hình dạng, đột ngột từ dưới lòng đất bò lên, thân hình khổng lồ không có thực thể, như một làn sương mù trắng bệch, ngay lập tức lấp đầy quán bar, trung tâm hoạt động, thậm chí là cả Khu chung cư Hạnh Phúc!

Tại hiện trường vũ hội, những người được ánh nến chiếu rọi đột nhiên khẽ lắc lư thân mình, ngâm nga một đoạn hí kịch với giai điệu kỳ quái, âm tiết lí nhí không rõ, khiến người ta không tài nào hiểu được ý nghĩa, hoặc có lẽ vốn chẳng có ý nghĩa gì, chỉ như lời lẩm bẩm trong mộng.

Như đang kêu gọi sự tồn tại nào đó đến.

Cùng với tiếng lẩm bẩm của họ, Lục Dĩ Bắc - người đang lén lút quan sát bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, trong tầm mắt cô có thứ gì đó bắt đầu trở nên rõ ràng.

Đột nhiên.

Như có tia sét nổ tung trước mắt Lục Dĩ Bắc, đôi mắt cô tạm thời mù lòa chỉ còn lại một mảng trắng xóa chói lọi, ngay sau đó khi tầm nhìn khôi phục, một bóng hình kỳ dị đáng sợ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt cô.

Đó là một bóng hình xám trắng trương phình, thân thể khổng lồ tựa như được tạo thành từ hàng trăm bộ xương cháy đen chồng chất lên nhau, đứng sừng sững bên ngoài trung tâm hoạt động, trong những khe hở của đám xương cốt như đông cứng lại ở khoảnh khắc giãy giụa cuối cùng trước khi chết, cắm đầy những tấm bia mộ gỗ vô danh mục nát đen sì.

Trên thân hình miễn cưỡng được gọi là thân trên, bám đầy những chiếc mặt nạ kỳ quái méo mó biến dạng, miệng mặt nạ hé mở, bên trong mơ hồ có tiếng kim loại không ngừng ma sát va chạm, đồng thời truyền đến từng hồi tiếng đàn môi khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Sau lớp mặt nạ, từng đôi mắt quái dị không hề chớp, âm thầm dõi theo từng gương mặt mới xuất hiện trong vũ hội chào đón đêm nay.

Sau lưng nó, sương mù dày đặc bốc mùi khét lẹt của máu thịt cháy, trong cơn mơ hồ có những bóng người ẩn hiện trong sương, hệt như những gì "thủy quỷ" chui xuống dưới lỗ khoan đã nhìn thấy.

Từng chi màu trắng bệch từ trong sương mù mờ ảo vươn ra, như rễ cây, đâm chồi bén rễ chằng chịt khắp mọi ngóc ngách của Khu chung cư Hạnh Phúc, lại như những xúc tu ký sinh, nối liền với đỉnh đầu của mỗi một cư dân có mặt.

Cảm giác đó như thể nó là một trung tâm, một trung tâm kết hợp cư dân và khu chung cư thành một thể.

Cùng với đó là tiếng đàn môi ngày một lớn hơn.

Lời miêu tả trong bảng treo thưởng về quái đàm ở khu dân cư Hạnh Phúc nghe vô cùng tà dị. Trước khi nhận nhiệm vụ này, Lục Dĩ Bắc vốn do dự rất nhiều.

Nếu hỏi ai đã cho cô dũng khí cùng với Giang Ly đi vào hang cộp, thì ngoài những con quái đàm trước đó đã gục ngã dưới tay cô ra, còn có một nguyên nhân nữa là giọng điệu thản nhiên của Thanh Tễ khi đề cập đến con quái đàm đã trấn áp năm đó.

Thanh Tễ nói: "Cái đó à? Chỉ là một tiểu yêu không quá xấu thôi."

Nhưng mà...

Sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của quái đàm trong Khu chung cư Hạnh Phúc, trong đầu Lục Dĩ Bắc lóe lên một thôi thúc muốn chửi thề.

Mẹ nó, đây mà gọi là một tên "nhỏ bé" không quá xấu?

Tổ tông thân yêu của con ơi, sao lại chơi con kiểu này chứ!

Tên này ít nhất cũng cao bằng năm sáu người lợn đầu người ở Lò mổ Nam Giao, dao động linh năng mạnh bằng 1.326 lần Đại Xà Thần, quả này chắc chắn không đánh lại, chỉ có thể thử xem có chạy thoát được không. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Chuyện này nên liên hệ với Tư Dạ Hội, để họ trực tiếp san phẳng Khu chung cư Hạnh Phúc.

Lục Dĩ Bắc có hơi muốn chuồn đi rồi, nếu không phải Giang Ly dùng chiêu khống chế cổ tay giữ chặt lấy cô, rồi còn mỉm cười nhìn sang thì...

【Cố lên, đừng sợ [Biểu cảm thả tim] 】

Nụ cười dường như chứa đầy ác ý vô hạn và u ám đó, kết hợp với ánh nến lay lắt và sương mù dày đặc, nhìn đến mức tim Lục Dĩ Bắc thắt lại.

"..."

Chị gái, chúng ta có gì từ từ nói, đừng cười nữa được không?

Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang suy nghĩ, con quái đàm sừng sững ngoài trung tâm hoạt động đột nhiên động đậy, thân thể nó nghiêng về phía trước, không một chút cản trở mà xuyên qua tường, thò nửa thân mình vào trong quán bar.

Trong chớp mắt tiếng đàn môi trở nên mãnh liệt, vô số tiếng đàn rung động tần số cao hội tụ lại với nhau, hóa thành tiếng ồn chói tai, cùng với sóng âm đột ngột dâng trào, những tấm bia mộ trên người nó rung lên bần bật, khuấy động một làn khói đặc sệt.

Những làn sương mù đó từ từ ngưng tụ thành hình, hóa thành những chi màu xám trắng sưng tấy ngọ nguậy, hướng về phía những chủ hộ mới ngã trên đất không dậy nổi mà vươn tới.

Thấy vậy, Giang Ly liền thúc mạnh cùi chỏ vào Lục Dĩ Bắc, gằn giọng: “Yểm trợ tôi, tôi đi lấy kèn Souna và đàn!”

"A?" Anh Lục Dĩ Bắc ngẩn ra, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy Giang Ly bật dậy như cá chép, ngay khoảnh khắc cô đứng vững, bộ giáp bạc trắng đã bao bọc lấy thân hình cô.

Giây tiếp theo, bóng dáng cô như một mũi tên sắc bén xé tan sương khói và ánh nến leo lét, lao thẳng về phía túi đàn và bao đàn guitar cách đó ba bốn mét.

Đó là một cú tăng tốc không chút dè chừng, hoàn toàn không có bất kỳ sự chuẩn bị phòng ngự nào, như thể hoàn toàn tin tưởng vào Lục Dĩ Bắc.

Và Lục Dĩ Bắc cũng dùng hành động thực tế để đáp lại sự tin tưởng của cô.

"Thủy dũng, hỏa sí, phong vũ tương tòng, hạo đãng, chước liệt, long thú chi tương, Lưu Linh Phệ Hỏa!"

Cùng với một tràng niệm chú, hai luồng sáng xanh đỏ tức thì bắn ra từ đầu ngón tay anh Lục Dĩ Bắc, quấn quýt lấy nhau, lướt qua đỉnh đầu Giang Ly như hai chiếc răng nanh sắc nhọn đột ngột táp lại, xé toạc chiếc xúc tu trắng bệch sắp sửa hung hãn giáng xuống...

Đây là câu nói của Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. “Phụ người” là phản bội, làm hại người khác; “bị người phụ” là bị phản bội. Ý của Tào Tháo: thà mình chủ động phản bội thiên hạ, còn hơn để thiên hạ phản bội lại. Câu này thể hiện tính cách đa nghi, tàn nhẫn, đặt lợi ích bản thân lên trên hết, đồng thời cho thấy triết lý sống ích kỷ và thực dụng của ông. "Nước cuộn, lửa bùng, gió mưa theo gót. Mênh mang, bỏng cháy, dáng hình Long Thú. Lưu Linh Phệ Hỏa!"