Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2190

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 2

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 4938

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

127 1235

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 65: Tình này khác với tình kia

"Keng— keng— keng—!"

Tiếng kim loại va chạm chói tai sắc nhọn hòa cùng từng đợt xé gió, vang vọng khắp đại sảnh quán bar, luồng khí sắc bén bắn ra từ va chạm, cày xới thành từng đường rãnh trên bốn bức tường, cột đá và bàn ghế.

Giang Ly xưa nay vốn không phải là một cô gái dễ dàng chịu thua, mắt thấy chỉ còn một bước nữa là có thể tiêu diệt quái đàm, làm sao có thể nhẹ nhàng từ bỏ?

Vì Lục Dĩ Bắc không làm gì được thanh kiếm nên cô đành phải tự mình ra tay.

Dựa vào tính khí bướng bỉnh đó, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Giang Ly đã liên tục đối đầu với thanh kiếm gãy gây cản trở kia mấy chục lần, chỉ cảm thấy phần hõm giữa ngón cái và ngón trỏ (hổ khẩu) tê rần, cổ tay đau nhức.

Cùng với việc linh năng bị tiêu hao, hơi thở của cô cũng một dồn dập, đành phải tạm thời lùi lại, điều chỉnh trạng thái.

Đợi đến khi ngừng tấn công và bình tĩnh lại đôi chút, Giang Ly nhận ra thanh cổ kiếm gãy của Lục Dĩ Bắc quá tà ma.

Dao động linh năng của nó rõ ràng không mạnh, cũng không có người cầm kiếm tồn tại, nhưng lại thể hiện ra sức mạnh rất lớn và kiếm pháp tinh diệu.

Trong thoáng chốc, Giang Ly lại có một ảo giác như đang giao đấu với một tông sư kiếm đạo.

May mà thanh kiếm gãy chỉ bảo vệ quái đàm, không hề có sát ý, nếu không một tông sư kiếm đạo cộng thêm một quái đàm có dao động linh năng cấp A, tình hình sẽ trở nên vô cùng gian nang.

Tuyệt đối không đơn giản như một cộng một bằng hai.

Giang Ly thầm nghĩ, quay người nhìn Lục Dĩ Bắc, rồi khóe mắt không kìm được mà giật giật.

Lục Dĩ Bắc ở một bên ‘tò te tí te’ thổi kèn Souna, vòng eo thon thả uốn éo như rắn nước, đôi lông mày tựa như đang nhảy múa theo điệu nhạc.

Mặc dù Giang Ly biết Lục Dĩ Bắc không ngừng thổi kèn Souna là để áp chế quái đàm, nhưng bộ dạng này của cô thật khiến người ta ngứa mắt.

Giang Ly cố nén thôi thúc muốn đánh người, hỏi Lục Dĩ Bắc: "Thanh kiếm này của cô rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao chính cô cũng không thể khống chế?"

Lục Dĩ Bắc suy nghĩ một chút, ném cho Giang Ly một ánh mắt kiên định.

【Gia truyền.】

Giang Ly: "..."

Gia truyền?

Nhưng điều tra lý lịch của Tư Dạ Hội cho thấy, nhà cô ấyba đời trở lên đều mở quán ăn mà?

Sao có thể truyền lại một vật phẩm linh năng nguy hiểm như vậy?

Giang Ly thấy Lục Dĩ cũng chẳng có đối sách gì cho tình hình hiện tại, bèn thu hồi ánh mắt nhìn về phía quái đàm, đột nhiên bước lên hai bước, trường đao trong tay quét ngang, vung ra một vệt sáng cong màu xanh lam, âm thanh kim loại va chạm vang lên.

"Keng—!"

Nghe tiếng động chói tai đó, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, đang vắt óc suy nghĩ những lời mà Thanh Tễ đã nói, với hy vọng tìm ra phương pháp khống chế Linh Đài Tịnh Nghiệp.

Đúng lúc này, thanh kiếm gãy đột nhiên rung lên ong ong, trong không gian tối tăm lan ra từng gợn sóng màu vàng nhạt, ngay sau đó vọng đến giọng nói của Thanh Tễ.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"

Thanh kiếm gãy gia truyền của nhà Lục Dĩ Bắc lại có ý thức tự chủ ư? Giang Ly trong lòng kinh hãi, theo phản xạ lùi lại, kéo dãn khoảng cách.

Loại tồn tại thần kỳ có ý thức tự chủ, nằm giữa quái đàm và vật phẩm linh năng thế này, cô trước nay chỉ từng nghe nói, đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.

Ngay lúc Giang Ly hơi sững sờ, thanh kiếm gãy lại rung lên, truyền đến giọng nói của Thanh Tễ.

"Cháu dâu à, sao con cứ làm khó thằng nhóc này vậy? Chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây rồi."

"..."

Giang Ly ngạc nhiên nhìn Lục Dĩ Bắc, nghiêng đầu, chỉ vào chóp mũi mình.

【Cháu dâu? Là gọi tôi sao?】

Vừa nghĩ đến giấc mơ đẹp khiến người ta xấu hổ mà quái đàm đã dệt nên cho mình, gò má cô lại nóng bừng lên.

Chết tiệt, tên khốn Lục Dĩ Bắc này có phải đã nói gì đó kỳ quái với thanh cổ kiếm gia truyền nhà cô ấy không?Giang Ly thầm nghĩ.

Lục Dĩ Bắc mặt không cảm xúc nhìn Khương Ly, ánh mắt dần hiện lên vẻ bất lực.

【Cô nghĩ nhiều rồi, là... gọi tôi.】

Giang Ly: "???"

Có một khoảnh khắc, cô thậm chí nghi ngờ người đang thổi kèn Souna ở gần đó không phải là Lục Dĩ Bắc mà là một cô gái có tính tình và tác phong y hệt Lục Dĩ Bắc, tên là Vương Bất Lưu Hành.

Nếu không, sao lại có người bày ra cái trò dị hợm ‘tôi là vợ của tôi’ thế này chứ?

Tuy nhiên...

Giang Ly đã đánh giá thấp giới hạn dưới của Lục Dĩ Bắc.

Ngay khi cô nhìn Lục Dĩ Bắc, muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn thì bỗng nhiên xảy ra dị biến. Một khúc nhạc kịch vô danh bất chợt vang lên, giọng điệu quái dị ngân nga khắp nơi.

Quái đàm vẫn luôn co cụm một góc, thân thể đột nhiên động đậy, hài cốt theo thân mình nó lúc nhúc, va chạm phát ra tiếng "răng rắc".

Và sâu trong thân thể khổng lồ đó, còn có thứ gì khác đang cựa quậy, phát ra âm thanh ẩm ướt nhớp nháp, như có máu thịt đang trượt trong khoang ngực.

Nghe tiếng, Giang Ly đột ngột quay đầu nhìn, vẻ mặt tức thì trở nên nghiêm nghị.

Chỉ thấy trên thân của quái đàm, hài cốt không biết từ lúc nào đã phủ một lớp ánh sáng xanh mờ ảo, tựa như cánh cửa bị người ta kéo ra, tách về hai bên, để lộ bóng dáng ẩn mình dưới lớp hài cốt.

Đó là một người phụ nữ, tay chân thon thả lún trong đống hài cốt, thân hình với đường cong quyến rũ chi chít những bàn tay nhỏ bé cháy đen, khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo hóa trang mặt nạ thanh y, mang vài phần vẻ đẹp ma mị.

Mái tóc đen dài sau gáy lan ra, dần biến thành những vật hư ảo không trọng lượng, hòa vào khói đặc, hóa thành vô số xúc tu trắng bệch.

Ngay khoảnh khắc người phụ nữ xuất hiện, dao động linh năng đột nhiên trở nên mãnh liệt, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên đảo lộn rồi méo mó, từng luồng sáng hỗn loạn bắn ra tứ phía, trong những luồng sáng đó, thoang thoảng từng tràng tiếng cười.

Đó là linh năng chứa đựng ‘giấc mơ đẹp’ gần như ngưng kết thành thực chất.

Đối mặt với quái đàm đột nhiên thay đổi hình dạng, Giang Ly như gặp phải đại địch, lòng bàn tay cầm trường đao đã đổ mồ hôi, đúng lúc này, quái đàm kia khẽ mở đôi môi đỏ.

"Ân nhân? Là ngài đã quay lại sao?"

Dường như đang giao tiếp với ai đó, quái đàm thì thầm, ánh mắt đau đáu nhìn quanh tìm kiếm điều gì, cuối cùng dừng lại trên thanh cổ kiếm gãy lìa, rồi im lặng.

Thấy vậy Giang Ly cau mày, quay đầu ném cho Lục Dĩ Bắc một ánh mắt dò hỏi.

【Cô là ân nhân của nó?】

Lục Dĩ Bắc lắc đầu như trống bỏi, vội vàng phủ nhận.

【Cô cũng quá coi trọng tôi rồi, tôi còn tưởng là cô chứ!】

Giang Ly: "..."

Lục Dĩ Bắc: "..."

Nếu cả hai chúng ta đều không phải, vậy lẽ nào là...

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, hai người gần như đồng thời nghĩ đến điều gì đó, đưa mắt về phía thanh cổ kiếm đang lơ lửng trước mặt quái đàm.

Là nó!?

Giang Ly sững sờ, lại lần nữa ném cho Lục Dĩ Bắc một ánh mắt nghi hoặc.

Lục Dĩ Bắc nhíu chặt mày, bình tĩnh phân tích, hơi phán đoán một chút, gật đầu, đáp lại Giang Ly bằng một ánh mắt kiên định.

【Tôi biết vấn đề ở đâu rồi, lát nữa cô kéo đàn nhị hồ áp chế quái đàm, chuyện khác cứ giao cho tôi!】

Nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Lục Dĩ Bắc, Giang Ly im lặng hai giây, cổ tay khẽ lật, thu lại trường đao, lùi sang một bên, nhặt cây đàn nhị hồ trên mặt đất lên, nhắm mắt lại nhớ lại bản phổ, điều chỉnh lại tư thế, kéo ra âm tiết đầu tiên.

 Đợi đến khi khúc nhạc ai oán như lời kể lể tuôn ra từ đầu ngón tay cô, cô mới quay đầu nhìn Lục Dĩ Bắc, cái nhìn này suýt chút nữa khiến cô ngừng kéo đàn.

Chỉ thấy Lục Dĩ Bắc đem mấy chiếc ghế ghép lại với nhau, trải lên mấy lớp khăn trải bàn, sau đó gối lên chiếc gối ôm không biết đã thuận tay lấy từ đâu ra, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Giang Ly: "???"

Trời! Cô ta đang làm gì vậy?

Cái giải pháp mà cônói lẽ nào là từ bỏ chống cự, tìm một tư thế thoải mái, nằm thẳng cẳng chờ chết sao?

Với sự hiểu biết của Giang Ly về Lục Dĩ Bắc, cô thật sự có thể làm ra chuyện tệ hại như vậy.

Lục Dĩ Bắc đương nhiên không phải là nằm chờ chết, cô chỉ là sau khi nhận ra Linh Đài Tịnh Nghiệp rất có thể là do Thanh Tễ đang điều khiển, nên muốn cùng ông thân thiết giao lưu một chút.

Và cách đơn giản nhất mà cô có thể nghĩ ra để vào trong giấc mơ kỳ quái đó, chính là ngủ một giấc trước đã.

"..."

Đương nhiên, nếu thật sự gặp phải tình huống đánh không lại, không trêu vào nổi, không chạy thoát được, cứ thế này chờ chết, thực ra cũng không tệ.

Còn có đàn nhị hồ đệm nhạc, rất tuyệt, ngay cả tiền nhạc tang lễ cũng tiết kiệm được.

Lục Dĩ Bắc nghĩ, thu lại tâm trí, trong lòng thầm niệm đoạn mô tả bắt nguồn từ trong cơ thể mình, sau đó để tâm trí trống rỗng, toàn thân thả lỏng...

Rồi ngủ thiếp đi.

————

Giống như vô số lần trước đây, Lục Dĩ Bắc cảm thấy mình dần dần tan rã, như thể một dạng khí vô hình lan tỏa ra, giữa những tiếng thì thầm vô nghĩa, cơ thể không ngừng chìm xuống.

Sau đó đột nhiên lưng chạm phải mặt đất lạnh lẽo cứng ngắt, cô liền tỉnh lại trên mảnh sân thượng quen thuộc đó.

Cô còn chưa kịp mở mắt, trước ngực đột nhiên lạnh buốt, ngay sau đó lại nóng rực.

Cô đã chết, nhưng cô rất vui.

Nhận được ‘món quà chào mừng’ đặc biệt của Thanh Tễ là có thể xác nhận, cô đã thuận lợi vào trong giấc mơ rồi.

Như bị một sức mạnh vô hình, từ trong vòng xoáy bùn đen kéo ra, Lục Dĩ Bắc đột nhiên tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra thì cô đã thấy một kiếm bổ tới ngay mặt. Ngay lập tức bước chân cô xoay chuyển, thân hình vặn vẹo một cách khác thường, thuận lợi né tránh được.

Sau khi ổn định cơ thể, Lục Dĩ Bắc nhìn Thanh Tễ đang cầm kiếm đứng phía trước, vội vàng nói: "Lão tổ xin dừng tay, con có một việc không rõ, xin ngài giải đáp!"

 Thanh Tễ đang chuẩn bị tấn công, khoanh tay trước ngực, ôm kiếm, lạnh lùng nói: "Nói!"

"Vừa rồi có phải là ngài đang điều khiển kiếm không ạ?"

"Hửm?"

Lục Dĩ Bắc thấy sắc mặt Thanh Tễ hơi thay đổi, bèn từ bỏ cách nói chuyện bắt chước ông ta, vội vàng giải thích: "Ờ... ý của con là, có phải ngài đang điều khiển kiếm không?"

"Tất nhiên là ta.” Thanh Tễ khẽ hất cằm, liếc nhìn Lục Dĩ Bắc nói: "Ngươi có biết tại sao lúc đầu ta chỉ trấn áp nó mà không diệt tận gốc không?"

"Vì ngài không còn sức." Lục Dĩ Bắc buột miệng nói.

Thanh Tễ đã đích thân nói với cô, lúc đó trong cơ thể kẹt hơn ba mươi mảnh đạn, trọng thương chưa lành, linh năng thi triển không ra, căn bản không có năng lực tiêu diệt quái đàm.

"Hỗn xược! Cái gì mà không còn sức?" Khóe miệng Thanh Tễ giật giật, giận dữ nói: "Nếu như yêu tà đó thật sự tội ác tày trời, làm hại một phương, ta đã trấn áp nó rồi, lẽ nào không thể đợi sau khi thực lực hồi phục một chút, rồi mới đi giết nó sao?"

"Cho dù ta không làm được, con trai ta Nguyệt Ba không đi được sao? Nguyệt Ba không đi được, con trai của Nguyệt Ba ắt hẳn đi được chứ? Con con cháu cháu, đời đời không dứt, đạo lý này ngươi có hiểu không?”

Bây giờ xảy ra chuyện rồi thì đến lượt mình gặp xui xẻo đúng không? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

Thấy Lục Dĩ Bắc không nói gì, Thanh Tễ điều chỉnh lại hơi thở, tiếp tục nói: "Ta sở dĩ sau khi trấn áp nó, không tiếp tục tiêu diệt nó là vì trong quá trình giao chiến ta phát hiện bản tính nó không xấu, vẫn còn có thể cứu được."

"ừm? Ý ngài là?"

Thanh Tễ quay lưng lại, thở dài một hơi rồi nói: “Haizz! Nguồn gốc của yêu ma không ngoài lời đồn thổi nơi phố chợ, oán niệm của sinh linh, chấp niệm khi còn sống, vân vân, mà sự ra đời của tiểu tử này chỉ vì một vài lời hứa chưa hoàn thành.”

"Lời hứa?"

"Không sai." Thanh Tễ nhìn Lục Dĩ Bắc nói, “Khi còn sống, nó muốn bảo vệ những đứa trẻ đáng thương kia, để chúng có niềm tin sống sót trong đường hầm không thấy ánh mặt trời, thiếu nước thiếu lương thực, nó đã hứa rất nhiều điều, vẽ ra cho chúng bao nhiêu mộng đẹp, nhưng nào ngờ...”

Lục Dĩ Bắc như có điều suy nghĩ gật đầu, xen vào nói, “Bị đạn pháo cày nát, chôn vùi dưới đó rồi đúng không?”

"Chính là như vậy." Thanh Tễ gật đầu nói, “Sau khi ta trấn áp nó, khoảng năm sáu năm sau, thực lực hồi phục được hơn nửa, bèn quay lại muốn tiêu diệt nó, nhưng khi ta đến đó, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến ta kinh ngạc.”

“Ngươi đoán xem ta đã thấy gì?”

“Mười bảy mười tám con dã quỷ, mặc áo đỏ quần lót hoa, tay trong tay nhảy Cực Lạc Tịnh Thổ?” Lục Dĩ Bắc buột miệng nói.

“Hả?” Thanh Tễ sững sờ một chút, nhìn Lục Dĩ Bắc từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ quái.

Lục Dĩ Bắc khẽ tự vả miệng mình một cái, giải thích, “Ờm... Ngài đừng để ý đến con, sau này nếu nghe con nói gì kỳ lạ, ngài cứ coi như là rác rưởi bỏ đi là được, ngài nói tiếp đi ạ.”

Thanh Tễ nhíu mày, tiếp tục nói: “Khi đến đó ta phát hiện ngôi làng vốn hoang tàn đổ nát, vậy mà chỉ trong năm sáu năm ngắn ngủi, đã tụ tập được hơn mười hộ gia đình, mảnh đất hoang cỏ dại um tùm cũng biến thành ruộng tốt, nhà nhà đều sống sung túc, có thể gọi là hạnh phúc.”

"A này... lẽ nào là do ảnh hưởng của con quái đàm đó?" Lục Dĩ Bắc kinh ngạc nói.

“Chính xác!” Thanh Tễ gật đầu.

Nghe đến đây, Lục Dĩ Bắc không khỏi rơi vào hồi tưởng và suy tư.

Anh mơ hồ nhớ lại lúc còn nhỏ, khu vực này của Khu chung cư Hạnh Phúc chưa được phát triển thành nhà ở thương mại, những cư dân sống ở đây quả thực sống rất tốt.

Tỷ lệ tội phạm ở gần đây cực thấp, ngay cả các vụ trộm cắp cũng chưa từng nghe nói xảy ra, thỉnh thoảng đi qua nhìn thấy những cư dân đi lại trong những con hẻm nhỏ cũ kỹ, khóe miệng luôn treo nụ cười, thậm chí rất nhiều thủ khoa đại học của Hoa Thành cũng xuất thân từ đây.

Cả con phố, giống như những con phố cổ chỉ xuất hiện trong những câu chuyện thanh xuân ngọt ngào, tất cả những câu chuyện xảy ra ở đó đều ấm áp và tốt đẹp.

Thực tế, lúc giai đoạn một của Khu chung cư Hạnh Phúc bắt đầu mở bán, đều đã từng dùng những chiêu trò như ‘đất phong thủy tốt’ để quảng cáo tiếp thị.

Nếu theo lời của Thanh Tễ, trong này chắc có công lao âm thầm che chở của con quái đàm đó.

"Nhưng mà..." Lục Dĩ Bắc nói: "Có người nói với con là chẳng có một con quái đàm nào tốt cả."

“Còn có chuyện này sao? Đúng là nói bậy bạ! Thằng khốn nào nói câu đó? Đánh chết cha nó đi!” Thanh Tễ giận dữ nói.

Lục Dĩ Bắc: "..." Không liên quan đến Bắc Bắc đâu nhé, Bắc Bắc không biết là ‘cháu dâu’ mà ngài vừa gọi nhầm kia nói đó ạ.

Thanh Tễ liếc nhìn Lục Dĩ Bắc đang im lặng không nói gì, rồi nói, “Nó bị chuôi kiếm Linh Đài Tịnh Nghiệp trấn áp, nói nó khẩu phật tâm xà, có mưu đồ khác là không thể nào, cho nên ta thấy nó vẫn còn cứu được.”

“Huống hồ, từ xưa đến nay vẫn có tục lệ thờ cúng thần linh, cầu xin phù hộ, đổi lấy mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Rất nhiều thần linh ban đầu cũng là yêu tà, lẽ nào bọn họ đều là giả cả sao?”

“Theo ý ta, yêu tà hay thần linh cũng chỉ cách nhau một ý niệm, ta tha cho nó một mạng, nếu như nó có thể hóa thành thần linh, ban phước cho một phương, cũng coi như là chuyện tốt tích phúc tích đức cho con cháu đời sau.”

"A? Vậy con... ờ, chồng con sao lại xui xẻo như vậy?" Lục Dĩ Bắc ngơ ngác nói.

Thanh Tễ nghiêm túc nhìn Lục Dĩ Bắc không nói một lời, đôi mắt sâu thẳm đó như đang nói "Cho ngươi một ánh mắt, tự mình lĩnh hội".

Lục Dĩ Bắc: “...” Con hiểu rồi, ngài làm nhiều chuyện thất đức hơn đúng không?

Suy nghĩ một chút, Lục Dĩ Bắc lái chủ đề khỏi việc tại sao cô ấy lại xui xẻo như vậy, trở lại vấn đề chính, “Nhưng mà lão tổ, bây giờ tình hình khác rồi!”

"Con quái đàm đó, e rằng đã xảy ra vấn đề lớn rồi, đã bắt đầu giết người rồi...”

Lục Dĩ Bắc miêu tả chi tiết tình hình của Khu chung cư Hạnh Phúc cho Thanh Tễ, ông biến sắc, sau đó trầm ngâm hồi lâu, tự nói: "Có chuôi kiếm của Linh Đài Tịnh Nghiệp trấn áp, sao lại có thể như vậy được? Trừ khi có người..."

Nói đến nửa chừng, sắc mặt ông cụ Thanh Tễ sa sầm, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Bắc, ánh mắt như đuốc, tựa như đang nhìn đứa con cháu không ra gì, tay cầm kiếm nổi đầy gân xanh, toàn thân khí thế ngùn ngụt, linh năng ngưng tụ mà chưa phát ra nhưng uy thế lại kinh người.

Thấy lão tổ sắp sửa dọn dẹp nhà cửa, Lục Dĩ Bắc giật mình, vội vàng giải thích: “Không phải, kiếm không phải do con rút, là người khác rút, con mới tìm về chưa được bao lâu.”

"Chờ đã, có vấn đề! Có phải là..."

Lục Dĩ Bắc đột nhiên nghĩ đến bức tượng kỳ dị mà cô đã nhìn thấy trong biệt thự Hồng Sơn và nhà của Lý Đường Hán, bức tượng đó tượng trưng cho con quái đàm ô uế không sạch sẽ, cực kỳ méo mó.

Và chuôi kiếm của Linh Đài Tịnh Nghiệp lại ở nhà của Lý Đường Hán, Tần Đại Lâm lại nói người nhổ kiếm là thông qua quan hệ của cha Lý Đường Hán tìm đến, nói không chừng giữa chúng có mối liên hệ vi diệu nào đó.

Thanh Tễ thấy Lục Dĩ Bắc trầm ngâm hồi lâu, như thể đã nắm bắt được điều gì đó mấu chốt, ông ngẫm nghĩ một lát, rồi bước tới, dùng sức bóp nhẹ vai anh.

"Cháu dâu, xem ra con đã có manh mối đối với kẻ gây rối rồi, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, việc cấp bách hiện tại là giải quyết vấn đề trước mắt."

Lục Dĩ Bắc sững sờ, yếu ớt nói: "Giải quyết thế nào? Con đánh không lại tên đó đâu! Thành thật mà nói nếu không phải dắt theo bạn, con vừa rồi đã muốn chuồn rồi."

"Ta Không bảo con giết nó, nếu giết nó mới xảy ra vấn đề lớn..." Thanh Tễ nói.

"Giết quái đàm còn có thể xảy ra vấn đề lớn?"

"Lẽ nào không phải sao?" Thanh Tễ hỏi lại, "Dựa theo tình hình mà con nói, nếu giết nó thì vô số người vì nó mà có được giấc mơ đẹp sẽ tỉnh lại, nỗi đau của việc giấc mơ tan vỡ, có bao người chịu nổi?"

"Nhưng đó là..." Lục Dĩ Bắc há miệng, lời còn chưa nói xong đã bị Thanh Tễ ngắt lời.

"Là giả phải không?" Thanh Tễ không tiếng động mà cười cười: "Đứa trẻ ngốc, một giấc mơ đẹp nếu có thể mơ cả đời, thật và giả có khác gì nhau đâu?”

"..."

Không sai, giày giả vẫn đi, sách giáo khoa giả cũng có thể thi điểm cao... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thanh Tễ nói: "Con hiểu rồi, vậy con nên làm thế nào?"

Thanh Tễ nhún vai, thản nhiên nói: "Yêu nó! Ngày xưa ta cũng làm như vậy.”

Cái mô-típ cẩu huyết gì thế này! Nam chính của hơn trăm năm trước đều sến súa thế này sao? Lục Dĩ Bắc kinh hãi nhìn Thanh Tễ, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới như vừa nuốt phải một cục mỡ lợn ngấy tận cổ: “Ngài… từng yêu nó ạ?”

Contưởng ngài không giết nó là đang làm việc tốt, không ngờ là đang thèm thân thể nó? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

"Yêu!" Thanh Tễ nói với ánh mắt kiên định.

"..." Lục Dĩ Bắc chống cằm trầm ngâm hai giây, nghiêm túc nói: “Chuyện này bà cố tổ nhà mình có biết không ạ?”

Lỡ phát hiện cụ cố ngoại tình thì phải làm sao? Rất gấp.

Thanh Tễ: "..."

Tuy tình yêu này khác với tình yêu kia, nhưng Yên Chi đúng là không biết thật.

Thanh y: Một loại vai nữ chính trong hí kịch Trung Quốc, thường là những nhân vật hiền thục, đoan trang. Điệu nhảy Cực Lạc Tịnh Thổ thường gọi tắt là Cực Lạc Tịnh Thổ dance là một điệu nhảy hiện đại nổi tiếng xuất phát từ Trung Quốc và Nhật Bản, là vũ đạo đi kèm bài hát Gokuraku Jōdo – Cực Lạc Tịnh Thổ do nhóm ca sĩ Nhật GARNiDELiA phát hành năm 2016.