Một luồng sáng xanh và một luồng sáng đỏ ẩn chứa sức mạnh của hồng thủy và liệt hỏa, giao nhau va chạm dưới trần nhà, lập tức xé toạc những xúc tu đang lao về phía Giang Ly, làm nó ngưng tụ hơi nước thành giọt rồi rơi xuống, tựa như một cơn mưa nhỏ.
Thấy hiệu quả của thuật chú ngay cả khi mức độ khuếch đại chưa tới một lần, Lục Dĩ Bắc không nhịn được mà khẽ tán thưởng một câu: "Ôi! Chú thuật của tổ tông lợi hại ghê!"
Ban đầu lúc Thanh Tễ dạy cô 【Lưu Linh Phệ Hỏa】,đã nói rằng đó là phiên bản thay thế đơn giản hóa cấp thấp của 【Tứ Thú HIệu Thiên Pháo】.
Lục Dĩ Bắc - người từng trải nghiệm phiên bản cày thuê siêu tối giản thời thanh xuân (Thanh Xuân Cực Giản Bản Đại Luyện), giờ vừa nghe thấy cách nói này liền thấy hoảng, vì vậy ban đầu cô không đặt nhiều kỳ vọng vào thuật chú này.
Chuyện này cũng giống như rút thẻ vậy, kỳ vọng càng cao, bỏ game càng nhanh.
Tuy nhiên, ngay khi Lục Dĩ Bắc thi triển thuật chú với tâm thế chỉ mong nhận được trời xanh mây trắng lại bất ngờ phát hiện thứ mở ra là sử thi vàng, khiến cô vui không thể tả.
Khoảnh khắc luồng sáng từ 【Lưu Linh Phệ Hỏa】 va chạm trên đầu Giang Ly, cô nhân khoảng trống do chú thuật tạo ra giữa đám xúc tu chằng chịt, hạ thấp người, dùng lực đầu ngón chân, lướt đi trên mặt đất trơn nhẵn như trượt băng, lao về phía trước một đoạn khá xa, thuận lợi lấy được túi đàn.
Cho đến lúc này cô mới có được một khoảng nghỉ ngắn, ném về phía Lục Dĩ Bắc một ánh nhìn đầy ẩn ý.
Một con quái đàm như cô tại sao lại có thể sử dụng chú thuật phức tạp của TưDạ Hội?
Hơn nữa chú ngữ mà cô ấydùng...
Là ai đã dạy cô ấy? Giang Ly nghĩ.
Chú ngữ mà Lục Dĩ Bắc đã dùng không phải là chú ngữ thông dụng của Tư Dạ Hội.
Thực tế, giống như các phương trình toán học, rất nhiều lúc có thể thông qua các phương pháp giải khác nhau để có được một đáp án duy nhất, về mặt lý thuyết, cùng một loại chú thuật cũng có thể tồn tại rất nhiều cách thi triển.
【Lưu Linh Phệ Hỏa】 quả thực là một trong những chú thuật tinh vi thông dụng mà Tư Dạ Hội đã chuẩn bị cho các nhân viên dưới trướng, nhưng cách niệm chú của Lục Dĩ Bắc lại không nằm trong các ghi chép đã có của Tư Dạ Hội.
“Ám đạm thiên — hàn phong khởi! Xuy liệt vân mạc — tuyết sắc thiên trượng. Gió bấc tuyết trắng!”
Ngay lúc Giang Ly hơi sững sờ, một luồng khí lạnh thấu xương đột nhiên xuất hiện xung quanh, trong nháy mắt gió lớn gào thét cuốn theo những tinh thể băng như bột mịn lướt qua trước mặt cô.
Những hạt bột đó khi tiếp xúc với những xúc tu trắng bệch bên cạnh cô ngay lập tức phình to ra, hóa thành từng đợt sóng màu xanh băng, cuộn trào ra xung quanh.
【Gió Bấc Tuyết Trắng】, lại là một chú thuật được ghi chép trong hồ sơ của Tư Dạ Hội đã được Lục Dĩ Bắc thông qua những chú ngữ khác nhau mà thi triển ra.
Giang Ly né tránh những xúc tu quét qua trên đầu, lao về phía trước vài bước, sau khi đứng vững thì nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Bắc, đôi mắt to tròn càng thêm nghi hoặc.
"..."
Đừng nhìn tôivậy chứ!
Dù sao thì chuyện rút thẻ này một khi đã ra hàng xịn rồi thì làm sao có thể dễ dàng dừng lại được?
Không dừng được, rút được thẻ ngon lại muốn khoe…
Đây chính là bản tính con người mà!
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, mặt không biểu cảm mà nhún vai, chỉ vào chiếc đàn guitar bên cạnh cô.
"Ong——!"
Ngay khi Giang Ly lấy được túi đàn tranh và túi đàn guitar, chuẩn bị quay lại thì một tiếng ong ong đáng sợ đột nhiên vang dội trong không gian xung quanh.
Con quái đàm trú ngụ trong Khu chung cư Hạnh Phúc lúc mới xuất hiện, nó như đang lang thang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, tất cả các đòn tấn công đều là bản năng.
Tuy nhiên sau khi Lục Dĩ Bắc hai lần ba lượt thi triển chú thuật chặn đứng các đợt tấn công, nó đã kinh động!
Những ngọn nến lửa xung quanh trong tiếng rít gào mà tắt ngấm, xung quanh đột nhiên tối sầm, sự u ám bao trùm cả không gian.
Cùng với tiếng rít gào vang lên, khói mù sặc sụa lan tỏa, vô số những xúc tu trắng bệch, lạnh lẽo, nhẹ bẫng lơ lửng trong không khí, khẽ múa may, tựa như vô số ống tay áo của trang phục biểu diễn bị gió thổi tung.
Chúng ùa về phía Lục Dĩ Bắc và Giang Ly, như một bầy rắn đang tìm bạn tình, uốn lượn méo mó chất chồng lên nhau, gần như ngay lập tức đã bao vây các cô lại.
Trong lúc âm thanh từ từ trở nên chói tai đáng sợ đó vang vọng, Lục Dĩ Bắc như bị búa tạ nện mạnh vào đầu, người cứng đờ, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt không ngừng hiện lên những ảo ảnh kỳ dị.
Trong cơn mơ màng, anh dường như thấy một thiếu niên đứng trên đường phố Cẩm Quan Thành, đó là Lục Dĩ Bắc năm mười bảy tuổi.
Anh đang cùng bố bàn bạc xem tối nay nên đến quán net nào chơi game, dường như đề nghị phải đi ngay trong đêm đến điểm tham quan tiếp theo chưa bao giờ được nhắc tới.
Ngày hôm sau, giữa thành phố bên ngoài quán net, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Thế là cuộc đời anh đã khởi động lại.
Trong những ngày tháng sau này, anh theo sự chỉ dẫn của cha, tuần tự bước vào khoa Hán ngữ của Đại học Bách khoa Kỹ thuật Hoa Thành, năm đầu tiên đã suýt chút nữa rớt môn.
Đây không phải là anh không chăm chỉ học tập, chỉ là vị giáo sư họ Mã kia quá nghiêm khắc, trong lớp đã có rất nhiều người rớt.
Mọi người đều âm thầm chửi rủa giáo sư Mã chẳng ra gì, nhưng không ai có nhiều giao tiếp với ông ta, đến nỗi sau này khi ông ta đang xúc tiến một dự án nghiên cứu nào đó rồi mất tích một cách bí ẩn, cũng không ai quan tâm.
Những ngày tháng qua loa ở đại học tuy có hơi nhàm chán hơn Lục Dĩ Bắc tưởng tượng, nhưng cũng không quá khó chịu, chỉ là thường xuyên thức đêm cày game, khiến anh bị một lần đau mắt đỏ.
Hôm khám bệnh, anh bắt một chiếc taxi về nhà, chiếc xe chầm chậm chạy trên đường, ngoài cửa sổ, một góc khuất xa xa, có một người đội mũ đầu thỏ, liên tục bị người qua đường phớt lờ, trông có vẻ đáng thương.
Lục Dĩ Bắc không nhịn được mà nói với tài xế taxi: "Người bây giờ đúng là không dễ dàng, trời nóng như vậy mà đứng bên đường phát tờ rơi, cũng không có một ai nhận."
Tài xế taxi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sững sờ, sau đó ánh mắt kỳ quái đánh giá Lục Dĩ Bắc một lượt rồi nói: "Đúng vậy, khá vất vả."
Những ngày tiếp theo chẳng có gì đáng nói.
Lên lớp tan học, thi cử chơi game, sau đó không biết tự lúc nào đã đến mùa tốt nghiệp.
Lục Dĩ Bắc thuận lợi tốt nghiệp, Lục Minh cũng đã trút bỏ được gánh nặng, cuối cùng có một ngày, để lại cho anh một câu: "Tiểu Bắc, con đã lớn rồi, cha cũng đến lúc đi tìm cuộc sống mà mình mong muốn!"
Rồi cùng với Thủy ca, khoác vai bá cổ biến mất trong ánh hoàng hôn, khiến Lục Dĩ Bắc trong lòng cảm thấy một trận ớn lạnh.
Những ngày tiếp theo, một mình anh quản lý quán ăn mà bố để lại, dựa vào tay nghề gia truyền, việc kinh doanh cũng coi như phát đạt, chưa đầy hai năm đã dành dụm được một ít tiền, kế hoạch sửa sang mở rộng quán ăn cũng được đưa vào kế hoạch.
Việc kinh doanh phát đạt, nhưng cuộc sống của Lục Dĩ Bắc vẫn luôn bình lặng, giống như một bát nước trong.
Điều duy nhất khiến bát nước trong này gợn sóng, chính là cô gái từ khi anh tiếp quản quán ăn, mỗi đêm, bất kể mưa gió, đều đến quán ăn một bát mì gói.
Mặc dù cô có một chân bị tật, luôn chống một cây gậy, nhưng cô rất dịu dàng, rất xinh đẹp, còn sẽ khen Lục Dĩ Bắc là ‘Ngô Ngạn Tổ phố Mẫu Đơn’.
Cuối cùng, vào buổi chiều hôm quán ăn nghỉ để sửa chữa, Lục Dĩ Bắc nhìn cô gái đang nhìn ‘Bảng thông báo nghỉ bán’ chuẩn bị thất vọng rời đi. Anh lấy hết can đảm, bưng một bát mì gói, cầm một hộp nhẫn đi đến trước mặt cô.
"Giang Ly, anh có lời muốn nói với em..."
"Em đồng ý."
Từ đó về sau là tháng năm dài đằng đẵng, đầu bạc bên nhau.
————
Những xúc tu trắng bệch quấn quanh đầu Lục Dĩ Bắc, uốn lượn bò trườn như thể đang tìm kiếm một nơi mềm mại để cắm rễ vào.
Từng lỗ khí trên xúc tu đóng mở, phát ra âm thanh đàn môi sắc nhọn, những giấc mơ đẹp đẽ được bịa đặt, hung hăng xâm nhập vào đầu cô, không ngừng làm xáo trộn suy nghĩ của cô.
Trong những âm thanh đàn Môi làm rối loạn tâm trí ấy, tuy không có lời nói cụ thể, nhưng lại không ngừng truyền tải đến cô một thông điệp vô cùng cám dỗ – “cuộc sống như vậy cô có muốn không? Dâng hiến cho ta phần đời còn lại, ta sẽ cho cô.”
"Phần đời còn lại dài quá... hơn nữa giấc mơ vừa rồi của ngươi, ta căn bản không thích!" Lục Dĩ Bắc lẩm bẩm nói, trông như người say rượu, cơ thể lắc lư, ánh mắt mơ màng.
Quái đàm: "..."
Không thích cũng không sao, trong vô số khả năng của cuộc đời ngươi, luôn sẽ có một cái khiến ngươi hoàn toàn thích.
Nó sẽ được tìm thấy, rồi khiến ngươi chìm đắm trong đó mà có được hạnh phúc.
Giống như tất cả mọi người ở đây.
————
Ánh sáng cuối cùng.
Chẳng biết từ khi nào người ta bắt đầu gọi Hoa Thành như vậy, truyền thuyết kể rằng vì nơi đó có một quái đàm duy nhất bảo vệ loài người.
Đỗ Tư Tiên bán rẻ mười mấy tòa nhà đã sớm không có ai thuê, mới đổi lại được một cơ hội đi theo đoàn xe vận tải, đến Hoa Thành.
Nhưng, khi còn cách Hoa Thành chưa đến một trăm km, đoàn xe đã bị quái đàm tấn công, cả đoàn xe đều bị đánh tan, tung tích không rõ, sống chết chưa biết.
Lúc này cô và người tài xế duy nhất còn lại, lái chiếc xe tải cuối cùng, liều mạng chạy như bay trên quốc lộ đã hoang phế từ lâu.
Ngoài cửa sổ không ngừng vang lên tiếng khóc thút thít đến rợn người, màn sương mù dày đặc phía trước không nhìn thấy gì cả, dường như không bao giờ thoát ra được.
"BÙM—!"
Đột nhiên có thứ gì đó ở trong thung lũng phía trước nổ tung, truyền đến một tiếng nổ lớn.
Ngay sau đó ánh lửa đỏ rực từ trong thung lũng bốc lên ngút trời, kéo theo những vệt lửa dài, rơi xuống mặt đất tối tăm phía dưới.
Đỗ Tư Tiên mở to mắt, nhìn chằm chằm vào vầng sáng chói lòa đó, xuyên qua màn mưa và sương mù, nhìn thấy bóng dáng như mặt trời rơi xuống, ngày càng gần.
Đó là một thiếu nữ tóc đỏ với thân hình nhỏ bé.
Trong nháy mắt thiếu nữ tóc đỏ đã rơi xuống con đường phía trước, trường đao trong tay vung mạnh một cái liền phát ra ánh sáng kinh thiên động địa.
Dưới ánh sáng đó, chiếc xe tải nặng nề như bị tháo rời ra, vỡ tan từng mảnh, gió mạnh tạt vào mặt và những mảnh kim loại bay tứ tung khiến Đỗ Tư Tiên không mở nổi mắt.
Trong bóng tối, cô cảm thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp và vững chãi.
Hồi lâu mở mắt ra, cô nhìn thấy thiếu niên mặt không biểu cảm.
Thiếu niên dịu dàng nói với cô: "Cô nương, cô an toàn rồi, chào mừng đến với 【Ánh sáng cuối cùng】, tôi là chủ nhân nơi này."
————
Phố Mẫu Đơn, bên trong Cục Quản lý Nghiên cứu Văn hóa Dân gian, phòng điều khiển trung tâm, Lục Dĩ Bắc gân cổ hét lớn vào micro.
"Thông báo nội bộ của Tư Dạ Hội Hoa Thành, thông báo nội bộ của Tư Dạ Hội Hoa Thành—!"
"Lục Dĩ Bắc, con trai của huyền thoại một thời Lục Minh, cũng chính là tôi, trong cuộc thi giao lưu linh năng trăm thành phố lần thứ mười ba đã xuất sắc giành ngôi vị quán quân.”
“Để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người từ trước đến nay, tối nay tất cả chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa thật thịnh soạn!”
"Tôi đích thân xuống bếp!"
————
Hoàng hôn buông xuống, trên ngọn tháp cao của phố Mẫu Đơn.
Nam Lĩnh Nhiễu Hoa quay lưng lại với Lục Dĩ Bắc, nghẹn ngào nói: "Anh có biết không, em căn bản không muốn gả cho hắn, em chỉ muốn ở bên cạnh anh!"
"..." Lục Dĩ Bắc nhìn bóng lưng cô, gật đầu: "Được, vậy anh cùng em bỏ trốn!"
Lời vừa dứt, trên cầu thang của ngọn tháp liền truyền đến một loạt tiếng bước chân, quay người nhìn lại liền nhìn thấy Câu Manh và Cố Thiến Thiến đang hớt hải chạy tới.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Câu Manh kéo Cố Thiến Thiến đang chuẩn bị tiến lên, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, chúng ta đến không đúng lúc rồi."
"Không! Hai người đến đúng lúc lắm!" Lục Dĩ Bắc quay người nói với hai người một câu, rồi cười ranh mãnh dang rộng vòng tay, bước về phía họ.
————
Quái đàm vẫn đang tiếp tục quá trình phân tích những khả năng trong cuộc đời Lục Dĩ Bắc, tìm kiếm con đường khiến cô hài lòng nhất.
Dần dần cơ thể xám trắng căng phồng của nó không kìm được mà co giật liên hồi, thấp thoáng ẩn hiện giữa hư và thực.
Nó không hề biết thứ mà mình tình cờ thấy được là gì.
Nó chỉ biết nó chưa từng thấy một người nào lại có cuộc đời có nhiều khả năng đa dạng đến vậy.
Trước đây lúc nó khi nó mê hoặc những cư dân của Khu chung cư Hạnh Phúc, dựa trên những lựa chọn khác nhau ở vài nút thắt quan trọng trong cuộc đời mỗi người, cùng lắm cũng chỉ có gần nghìn khả năng.
Sau khi sàng lọc những lựa chọn bất hạnh, những cuộc đời thực sự có kết cục viên mãn, khiến người ta hài lòng, thường chỉ còn lại chưa đến một trăm.
Nhưng tên này...
Những nút thắt ảnh hưởng đến cuộc đời nhiều đến mức vượt quá lẽ thường, chỉ riêng những kết cục tốt đẹp đã vượt qua một nghìn loại.
Hơn nữa, không biết cô ấy rốt cuộc là kẻ bị vận rủi đeo bám đến mức nào, mà tỷ lệ BAD END trong cuộc đời cô lại gấp hàng trăm lần người bình thường, và cùng với việc phân tích ngày càng sâu, số lượng vẫn không ngừng tăng lên.
Vô số những kết cục đáng sợ, thê lương, buồn bã đến nao lòng, hủy diệt thế giới, thậm chí có cả những kết cục mà nó hoàn toàn không thể hiểu nổi, không thể chạm tới, không thể phân tích, lượng thông tin nhiều đến khủng khiếp, gần như muốn làm nổ tung lõi bản thể của nó.
Lõi bản thể của của nó đã quá tải, sắp sửa sụp đổ, nhưng quá trình này một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, tên đã lắp vào cung không thể không bắn, nó chỉ đành cố gắng chống đỡ.
Đúng lúc này nó đột nhiên nhìn thấy trong một nhánh rẽ cuộc đời của Lục Dĩ Bắc, xuất hiện kết cục cô cùng một quái đàm cấp cao nào đó giao đấu rồi cả hai cùng bỏ mạng.
Và con quái đàm đó chính là ‘ân nhân’ đã giúp nó cường hóa hạt nhân bản thể quái đàm, có được sức mạnh, từ đó có thể mang đến ‘hạnh phúc’ cho nhiều người hơn!
Tại sao lại như vậy?
Lõi bản thể của nó rung chuyển dữ dội, linh năng hỗn loạn, giữa cơn kinh ngạc tột độ, tiếng đàn môi vút cao tựa tiếng thét rít đã biến mất trong thoáng chốc.
Lục Dĩ Bắc đang bị những xúc tu trắng bệch khống chế, cũng cùng lúc đó khẽ cựa quậy thân mình, dường như sắp tỉnh lại.
Trong cơn hoảng loạn, khi nó chuẩn bị tấu lại đàn môi, thì đột nhiên có tiếng đàn nhị hồ ai oán vang lên, chen ngang bằng một khúc《Hảo Vận Lai》.
Tiếng đàn rót vào tai, làm nhiễu loạn âm thanh của đàn môi, thân thể Lục Dĩ Bắc khẽ run lên, một khắc sau, đôi mắt thất thần của cô dần khôi phục vẻ minh mẫn.
Định thần lại, cô men theo hướng tiếng đàn truyền đến nhìn, chỉ thấy Giang Ly trên mình khoác bộ giáp bạc sáng loáng, đứng giữa một đám xúc tu trắng bệch đang múa điên cuồng, vừa kéo đàn nhị hồ vừa nhướng mày với cô.
【Biết chơi không? [Biểu cảm thả tim]】
Lục Dĩ Bắc gật đầu.
【Biết sơ sơ! [Biểu cảm thả tim]】
Thấy vậy Giang Ly hơi nhíu mày, nhân lúc chuyển âm, liền khẽ nhón mũi chân hất cây kèn Souna bên cạnh, đá qua.
Lục Dĩ Bắc đưa tay ra, bắt lấy cây kèn Souna bay đến trước mặt, nhìn Giang Ly, khẽ gật đầu, lặng lẽ rút cặp kính râm gọng tròn ra đeo lên, sau đó từ từ đưa cây kèn Souna lên miệng, hít một hơi thật sâu.
“Toét——!”
Khi âm tiết đầu tiên được thổi ra, âm thanh đầy sức xuyên thấu trong nháy mắt, tựa như dòng nước tuôn trào, vang vọng khắp không gian.
Giai điệu của kèn Souna và đàn Nhị Hồ không ngừng vang lên, tĩnh lặng tựa dòng suối mát, khiến hết thảy linh hồn tìm về miền tịch lặng.
Chỉ cần lặng lẽ lắng nghe, liền mơ hồ cảm thấy như muốn để những vong hồn đã chịu đựng sự giày vò của năm tháng bất tận, được đón nhận sự giải thoát mà họ đáng được hưởng.
Cơ thể của quái đàm đang chiếm giữ không gian rộng lớn ngừng ngọ nguậy.
Mặc dù không biết nguyên lý của việc hành động của quái đàm bị âm nhạc áp chế là gì, nhưng Lục Dĩ Bắc thấy tiếng nhạc có hiệu quả, trong lòng mừng rỡ, từ xa ra hiệu cho Giang Ly.
【Đổi bài khác nhé?】
Giang Ly bực bội đảo mắt.
【Thật hết cách với cô.】
Thế là Lục Dĩ Bắc đột nhiên thổi một hơi dài, sau đó âm điệu chuyển một cái, bản nhạc liền từ《Hảo Vận Lai》chuyển sang《Vong Linh Tự Khúc》.
"..."
Giang Ly im lặng hai giây, không tiếng động mà thở dài một hơi rồi hòa theo tiết tấu của Lục Dĩ Bắc.
Trong tiếng nhạc hợp tấu, những xúc tu trắng bệch, lạnh lẽo ấy càng lúc càng siết chặt, cái thân thể xám trắng vốn to lớn đến mức gần như chiếm trọn cả trung tâm hoạt động đã thu nhỏ lại gấp mười mấy lần.
Những xúc tu teo tóp cắm rễ vào đầu của những người dân khu Hạnh Phúc đang lảng vảng như những bóng ma, treo ngược họ lơ lửng giữa không trung, đung đưa như những chùm quả trái cây.
Những bia mộ gỗ không tên run rẩy, va chạm vào nhau phát ra từng đợt tiếng động trầm đục, một lượng lớn khói đặc từ trong thân thể do hài cốt tạo thành của nó phun ra.
Những tàn hồn oán niệm lảng vảng không tan len lỏi trong làn khói, than khóc, nức nở, gầm gừ, nhuốm màu xám trắng và u ám cho cảnh vật xung quanh.
Thấy hành động của quái đàm đã hoàn toàn bị áp chế, Lục Dĩ Bắc nhìn về phía Giang Ly, đang chuẩn bị dùng ánh mắt nhắc nhở cô bắt đầu hành động, tiêu diệt quái đàm, liền nhìn thấy cô đã đặt đàn nhị hồ trong tay xuống, cổ tay khẽ lắc một cái, cùng với một loạt ánh sáng xanh lam lóe lên, một thanh trường đao liền xuất hiện trong tay.
Ngay sau đó Giang Ly bước tới, nhảy vọt lên, cùng với bóng ảo của nhân mã có lông trắng như tuyết sau lưng lóe lên, tay giơ đao chém xuống, ánh sáng xanh lam yếu ớt trên lưỡi đao bạc trắng lưu chuyển.
"Keng—!"
Ngay khi lưỡi đao chỉ còn cách thân thể của quái đàm chưa đầy một ngón tay, một tiếng kim loại va chạm đột nhiên vang vọng.
Một thanh kiếm gãy không biết từ lúc nào đã xuất hiện dưới lưỡi đao của Giang Ly, nơi đao kiếm chạm nhau, từng lớp gợn sóng vô hình lan tỏa ra.
Trong mắt cô lóe lên vẻ lạnh lùng, cô xoay cổ tay, thử đổi hướng, chém về phía quái đàm một lần nữa, nhưng lại bị thanh kiếm gãy nhanh hơn một bước, đỡ lấy.
Cô nhận ra thanh kiếm gãy đó là đồ của Lục Dĩ Bắc, vừa rồi lúc mở túi đàn guitar, cô đã từng thấy.
Trong lúc kinh ngạc, cô quay đầu nhìn về phía Lục Dĩ Bắc ra hiệu cho cô.
【Giải thích một chút đi? Chuyện này là sao?】
Lục Dĩ Bắc với vẻ mặt đầy ngơ ngác nhìn thanh cổ kiếm, rồi lại nhìn Giang Ly, lắc mạnh đầu.
【Tôi không biết! Lẽ nào nó phản bội?】
Giang Ly ôm trán: "..."
Cả chủ với thanh kiếm đều là đồ phản bội à? Mình hết chịu nổi rồi, ngay lúc then chốt thế này lại trở mặt?
Trời xanh mây trắng: trong văn hóa game gacha, đây là cụm từ chỉ những lần quay ra vật phẩm cấp thấp, không có giá trị. Trời tối sầm, gió lạnh nổi lên, thổi rách màn mây, tuyết trắng ngàn trượng. Gió bấc tuyết trắng! Một bài hát có không khí tựa như Vong Linh Tự Khúc: