“TÔI YÊU CÔ!!!”
Một tiếng hét lớn vang lên trong quán bar thanh tĩnh tối om, nồng nặc mùi khói cháy.
Lúc đó, Giang Ly đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào con quái đàm khổng lồ dang đứng sừng sững giữa nhà, hai tay kéo đàn nhị hồ không dám dừng một khắc, đột nhiên nghe thấy tiếng la như heo bị chọc tiết của Lục Dĩ Bắc, làm cả người cô giật nảy lên.
Nhìn theo hướng âm thanh phát ra, Lục Dĩ Bắc đang nằm như xác chết trên ghế không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, một cú bật phắt dậy như lò xo, ngay khoảnh khắc vững vàng đáp xuống đất, thân pháp của 《Thái Hòa Quân Tử Kiếm Đồ Thuyết》 dưới chân, phối hợp với hiệu quả tăng tốc của Thần Hành Giáp Mã giả mà thi triển.
"Vù—!"
Trong phút chốc, tiếng gió gào thét, mái tóc dài màu trắng bạc được buộc gọn phía sau bung ra, bay phấp phới như một lá cờ.
Lục Dĩ Bắc lao thẳng về phía thanh kiếm gãy đang lơ lửng giữa không trung, đột ngột đến bên dưới thanh kiếm gãy, hai chân mạnh mẽ đạp xuống đất, phi thân bay lên.
Trong khoảnh khắc lơ lửng ngắn ngủi, đà lao về phía trước vẫn chưa dứt, cô thuận thế nắm lấy chuôi kiếm gãy, dốc sức chém xuống Quái Đàm phía trước, hoàn thành một cú ‘nhảy chém’ gọn gàng dứt khoát.
Khí thế ngút trời, nhưng hiệu quả không tốt, không thể xuyên thủng giáp.
Lưỡi kiếm lởm chởm như răng chó của thanh cổ kiếm lướt qua thân thể của quái đàm, cùng với tiếng động khiến người ta ê răng, tóe lên một vệt lửa, những mảnh vụn tựa than cốc bay tứ tung, chỉ để lại một vệt trắng mờ nhạt.
Sau đó Lục Dĩ Bắc bắt đầu rơi xuống, hướng về phía mặt đất, thế là cô hơi gập người, co hai chân lại, đón nhận cú va chạm sắp tới.
Ngay khoảnh khắc chạm đất, dưới sự hỗ trợ của linh năng, cơ bắp ở chân biến đổi một cách tinh tế, dựa vào gia tốc trọng trường và lực quán tính từ cú rơi ngắn, cô lại lần nữa phát lực.
Giống hệt như một quả bóng đá từ trên cao rơi mạnh xuống mặt đất, mặt đất bị đạp nát, cô lại lần nữa bay vọt lên, tranh thủ lúc quái đàm còn chưa kịp phản ứng, thanh kiếm gãy trong tay lại một lần nữa, tiến lên!
"Tôi thật sự rất yêu cô!"
Giang Ly: "..."
Nhìn hành vi kỳ quái của Lục Dĩ Bắc mà đầu óc cô rối như tơ vò.
Cô áycó phải đã bị thứ gì đó không sạch sẽ nhập vào người không?
Sao mới chớp mắt đã biến thành chiến binh tình yêu rồi? Giang Ly thầm nghĩ.
"Ân nhân? Tại sao ngài..."
Trong bóng tối vang lên tiếng thì thầm đầy nghi hoặc của Quái Đàm, phía sau những bóng sáng hỗn loạn gợn lên từng lớp sóng, những bộ xương phía sau dần tụ lại, bảo vệ thân mình.
Trong mắt nó làm gì có Lục Dĩ Bắc nào, chỉ có thanh cổ kiếm do Thanh Tễ để lại đã bầu bạn với nó trăm năm.
Nó thậm chí không hiểu, tại sao lại bị thanh kiếm tấn công.
Ngay lúc quái đàm còn sững sờ, Lục Dĩ Bắc đã lại lần nữa tiếp đất, vội vã lùi lại hai bước sau đó thủ thế, lại lần nữa nhảy vọt lên, thanh kiếm gãy trong tay không chút do dự mà đâm về phía trước.
"Mẹ nó, tôi yêu cô chết đi được!"
Kèm theo một tiếng gầm gừ nghiến răng ken két, thanh kiếm gãy từ trước ngực Lục Dĩ Bắc vẽ một đường vòng cung, quét ngang qua trước người Quái Đàm.
Trong bóng tối, một tiếng vỡ vụn nhỏ, trước ngực quái đàm lập tức lan ra một mảng vết nứt.
Thành công rồi! Thật sự có hiệu quả! Lục Dĩ Bắc trong lòng mừng rỡ.
Vậy thì để tôicho thêm chút BUFF nữa nhé!
“Chúc cô quay mười lần gacha là ra hàng xịn!”
“Miễn là cô bình an, hắn chẳng còn cứng nổi, thì ấy chính là ngày đẹp trời.”
“Chúc cô cuộc sống như ý, sự nghiệp thăng tiến, tình duyên hòa thuận, sớm sinh quý tử!”
"..."
Ban đầu Giang Ly nhìn Lục Dĩ Bắc lao về phía Quái Đàm như thể đi nộp mạng, trong lòng cô đầy lo lắng, cô rất rõ dựa vào sức mạnh vũ phu rất khó gây ra tổn thương thực chất nào cho Quái Đàm đó.
Nhưng ngay sau đó, thấy Lục Dĩ Bắc không biết dùng cách gì mà lại phá được lớp xương cốt bảo vệ của Quái Đàm, cô không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên khi Lục Dĩ Bắc vung kiếm cùng với những tiếng gầm gừ đó vang lên, ánh mắt của cô dần trở nên kỳ quái.
Cô ấy định giờ trò gì vậy?*
Kiếm pháp chúc Tết?
Trong lúc Giang Ly đang thầm nghĩ, lớp xương cốt bảo vệ của Quái Đàm, dưới sự tấn công như vũ bão của Lục Dĩ Bắc, đột nhiên vỡ vụn từng mảnh.
Trong cơn hoảng loạn, quái đàm cố gắng lùi lại, vô số xúc tu trắng bệch phía sau ra sức vung vẩy, muốn đuổi kẻ phiền phức trước mặt đi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy lồng ngực nóng lên.
Có một bàn tay thò vào vết thương của nó, chạm đến tận lõi bản thể của nó.
Trong bóng tối, một bàn tay xuyên qua thân thể quái đàm chạm đến Lục Dĩ Bắc, ánh mắt cô khẽ ngưng lại.
Tiếp theo chính là bước quan trọng nhất!
————
Lúc trước đó, trên sân thượng đổ nát xiêu vẹo.
Thanh Tễ ghé sát tai, nhỏ giọng nói xong giải pháp cho Lục Dĩ Bắc, trong mắt cô lộ ra vẻ kinh ngạc.
"À này... lão tổ, ngài nói nhiều thứ linh tinh như vậy ra là muốn thu nó làm quyến thuộc sao? Chuyện này ngài trực tiếp nói với con không phải là được rồi sao?"
Lục Dĩ Bắc nghe nói con quái đàm trú ngụ trong Khu chung cư Hạnh Phúc từng là quyến thuộc của Thanh Tễ, bây giờ lại bảo cô đi thu con quái đàm đó làm quyến thuộc, nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.
Tuy không biết nguyên lý của việc linh năng giả thu quái đàm làm quyến thuộc là gì, nhưng điều này khiến cô quá kỳ lạ, giống như đột nhiên biết được trong nhà mình có một hầu gái tinh linh gia truyền vậy.
"Ồ? Ra là ở thời đại của các con, yêu ma được thu phục bằng cách này, được gọi là quyến thuộc sao?" Thanh Tễ gật đầu nói, "Hữu duyên mới thành quyến thuộc... Ừm, cũng coi như là tương đối sát nghĩa."
"À đúng rồi, cách nói này là thiên tài nhí nào nghĩ ra vậy?"
Trong lúc nói chuyện, trong mắt Thanh Tễ lộ ra vài phần tán thưởng.
"Con cũng không biết."
Dù sao thì thứ ‘tình yêu’ gì đó của người cũng đáng tin hơn nhiều. Lục Dĩ Bắc thầm bổ sung một câu.
"Tóm lại ai là người đặt ra cách nói này không quan trọng, quan trọng là con không có đức hạnh và tài năng đó! Nó là một con Quái Đàm cấp A đấy."
Lục Dĩ Bắc đầu lắc như trống bỏi.
"Ngài bảo con đi thu nó làm quyến thuộc có khác gì đi chết không? Quá nguy hiểm rồi, con không đi! Lỡ như thất bại, con ngược lại còn bị nó khống chế mất!"
Thanh Tễ vỗ vai Lục Dĩ Bắc bình tĩnh nói: "Yên tâm, có ta ở đây, cứ mạnh dạn mà yêu!"
"Ý của ngài là, ngài sẽ giúp con làm tốt các biện pháp bảo vệ an toàn?" Lục Dĩ Bắc nheo mắt, đánh giá Thanh Tễ từ trên xuống dưới, chờ đợi câu trả lời của ông.
Nếu có thể biến việc săn quái đàm từ một trò chơi kinh dị, thành một trò chơi thu thập Pokémon, hình như cũng không tệ? Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Thanh Tễ khẽ gật đầu: “Chính xác!”
Cân nhắc một chút thực lực và các điểm yếu của Thanh Tễ, Lục Dĩ Bắc đã thỏa hiệp: "Nhưng trạng thái mà ngài nói đó con e là không làm được!"
Cô không giống như Thanh Tễ - người đã đi qua vạn dặm sông núi, đã thấy trăm thái nhân sinh, ngoài Lục Yên Chi cô nương ra, trong lòng đều là đất trời bao la, vạn vật sinh linh.
Cô đừng nói đến chuyện dùng tâm thái bác ái để ngự kiếm, tăng cường uy lực của Linh Đài Tịnh Nghiệp, ngay cả tình yêu nam nữ nhỏ bé cô còn không rõ là gì, cô chưa từng yêu đương.
“Đây đúng là vấn đề…” Thanh Tễ nghiêm mặt suy nghĩ một lúc, “Thật sự không được thì con cứ hét lên, hiệu quả kém một chút nhưng ít nhiều cũng có.”
"Thật ạ?"
"Ta lừa con bao giờ chưa?"
Lão tổchắc không đem tính mạng của mình ra đùa đâu, chuyện này có thể làm được… Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ rồi gật đầu nói: “Vậy con đi nhé?”
"Đi đi!" Thanh Tễ xua tay, lộ ra nụ cười hiền từ quan tâm của trưởng bối: "Xong việc nhớ đến tìm ta luyện kiếm."
Lục Dĩ Bắc vừa nghĩ đến quá trình luyện kiếm mà so với ‘luyện tập’, càng thích hợp gọi là ‘tra tấn’ hơn. Cô liền cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, trong phút chốc, có một ảo giác đau đớn như bị đâm thành tổ ong.
"Không phải chứ, lão tổ, hôm nay thì..."
Thanh Tễ chau mày, lạnh giọng quát: "Đồ hỗn xược! Một ngày luyện, một ngày công, một ngày không luyện mười ngày công cốc, ngươi đừng hòng lười biếng!"
"Con yên tâm, hôm nay ta sẽ bày trò mới cho con, sẽ không để con thấy chán đâu.”
Ý gì đây? Để cho cách chết của mìnhphong phú đa dạng hơn phải không?
————
Sau khi hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Thanh Tễ vừa nãy, Lục Dĩ Bắc thu lại tâm trí, khẽ gọi, “Lão tổ, đến lượt ngài rồi!”
"..."
Chờ đợi một lát, Thanh Tễ không có bất kỳ hồi âm nào.
"Lão tổ? Này! Có đó không?"
"..."
Trong sự tĩnh lặng, không có ai trả lời, cô chỉ nghe thấy những người đang treo lơ lửng trên những xúc tu của quái đàm, miệng thỉnh thoảng truyền ra những tiếng cười nhỏ vụn.
Chuyện gì thế này? Cái này không giống như đã nói!
Chết tiệt! Nếu mình mà còn tin lời ma quỷ của ổng, mình chính là cháu nội của ổng!
Lục Dĩ Bắc hung hăng chửi thầm trong lòng, định rút tay ra thoát thân bỏ chạy, nhưng đúng lúc này trên cánh tay cô đột nhiên truyền đến một cảm giác áp bức đáng sợ.
Quái Đàm đột nhiên siết chặt vết thương, như một chiếc kìm thủy lực kẹp chặt lấy cánh tay anh.
"Rắc rắc— rắc rắc—!"
Cùng với tiếng khớp xương biến dạng, cổ của quái đàm với một tư thế phi nhân tính cúi xuống uốn cong, một khuôn mặt khổng lồ trang điểm theo lối thanh y, lặng lẽ ghé sát vào người Lục Dĩ Bắc.
Một đôi mắt không có lòng trắng, sâu thẳm như hai viên lưu ly đen kịt, khẽ run rẩy, đánh giá từ trên xuống dưới, đôi môi trắng bệch hơi hé mở, cùng với tiếng đàn môi khiến người ta chóng mặt, phun ra mùi khét, mơ hồ có thể nhìn thấy trong khe hở, có vô số bàn tay nhỏ cháy đen đang từ từ ngọ nguậy.
Dao động linh năng vô hình mang theo cái lạnh thấu xương, như những cánh tay đầy ác ý, nhẹ nhàng vuốt ve trên người Lục Dĩ Bắc.
Trong khoảnh khắc, lông tơ toàn thân cô dựng đứng, một giọt mồ hôi trượt dài trên thái dương.
Lần này toang rồi!
“ờ chuyện này, tôi có thể giải thích, thực ra..."
"Gào—!"
Quái đàm đột nhiên bộc phát ra một tiếng gầm nhẹ, những xúc tu lay động vung vẩy sau lưng ngay lập tức từ hư chuyển thực, như một trận mưa rào trút xuống,轰砸* trên thân thể của Lục Dĩ Bắc.
Cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến, Lục Dĩ Bắc chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt như sắp rã rời, nếu không phải trước đó đã trải nghiệm mấy trăm lần cái chết, e là sẽ đau đến mức tại chỗ sốc đi.
Lão tổ rốt cuộc đang làmgì vậy?
Vừa rồi còn ngon lành, sao đột nhiên lại offline rồi?
Thật sự không được thì chỉ còn cách… giống như lần đối phó với Đỗ Tư Tiên vậy… Lục Dĩ Bắc nghĩ.
Ngay lúc này, một sợi chỉ xám mờ ảo, trào ra từ trong cơ thể Quái Đàm, men theo cánh tay Lục Dĩ Bắc, chảy vào trong cơ thể cô…
————
Cùng lúc đó, trong thành phố đổ nát xiêu vẹo kia.
Thanh Tễ tay cầm Linh Đài Tịnh Nghiệp, đứng trên đỉnh tòa kiến trúc cao nhất thành phố, lặng lẽ chờ đợi, chỉ đợi tiếng gọi của Lục Dĩ Bắc vang lên, chàng sẽ dùng thanh kiếm trong tay làm môi giới, truyền đi linh năng, giúp cô một tay.
Tuy nhiên.
Ngay khoảnh khắc anh tiếp xúc với lõi bản thể của quái đàm, còn chưa kịp cất tiếng gọi, biến cố đột ngột xảy ra.
"Gào—!"
Tựa như một khúc ca dao tà dị nào đó vang lên trên tầng mây, trong tiếng ai oán bất chợt, dòng lũ linh năng cuồn cuộn, từ trên trời trút xuống.
Trong không khí, tiếng động như tinh thể vỡ tan không dứt bên tai.
Trên bầu trời, những cụm mây chồng chất bị luồng linh năng kia xâm thực, từ màu xám nhạt dần chuyển sang sâu thẳm, tầng mây đen kịt nặng trịch như đá cẩm thạch, đè nén đến ngạt thở.
Và sự xâm lấn do luồng linh năng kia mang tới, dường như mang hoạt tính như virus, vẫn không ngừng lan xuống dưới.
Rất nhanh, đống đổ nát tan hoang của thành phố đã bị sương mù bao phủ.
Trong không khí lan tỏa mùi vị xộc mũi, Thanh Tễ nhíu chặt mày, mùi vị đó giống như phế liệu bị đốt cháy, lại giống như khói lửa chiến trường, còn có nhiều hơn nữa, là những khí độc mà ông chưa từng tiếp xúc.
Cùng với sự lan rộng của sương mù, tất cả đều trở nên thê lương và kinh hãi, những bóng ma vô hình lượn lờ trong sương đặc, còn trên vòm trời lại không ngừng truyền đến tiếng rít gào sắc nhọn không phải của con người.
Có thứ gì đó đang giận dữ gầm rú, trong phế tích thành phố, những bóng người mờ ảo run lẩy bẩy, hoảng loạn trốn vào trong bóng tối.
Ngày tận thế như lại sắp đến, tất cả đều đang nhanh chóng diễn biến thành ác mộng.
Bỗng nhiên, từ phía chân mây truyền đến một tiếng hú dài không chân thực, trời đất như ngưng lại.
Theo tiếng hú xa xăm ấy dần đến gần, bên ngoài màn sương mù, vòm trời bỗng nhiên bị xé toạc một vết nứt.
Trên vòm trời vỡ nát, tầng mây đen kịt tựa như mặt biển dậy sóng, nhất thời sóng đục ngút trời.
Ngay sau đó ‘sóng thần’ đã xảy ra.
Tựa như trọng lực bị đảo ngược, tầng mây đột nhiên ầm ầm đổ sập xuống mặt đất, một con quái vật khổng lồ với thân hình méo mó, sau lưng là một đôi cánh do khói đặc cuồn cuộn ngưng tụ thành đang vung vẩy, lao thẳng về phía Thanh Tễ.
Giữa làn khói đặc cuồn cuộn đó, trên bề mặt nó nhất thời biến hóa ra đủ loại kết cấu bệnh hoạn. Hoặc là những chi thể như cánh tay, móng vuốt hay xúc tu với tỷ lệ kỳ quái, hoặc là những khe nứt giống như miệng.
Trên tòa nhà cao tầng, Thanh Tễ sừng sững giữa cơn cuồng phong do linh năng hỗn loạn cuồn cuộn tạo nên, tóc dài bay phấp phới, áo bào phần phật, sắc mặt không đổi.
"Tuy không biết ngươi là thứ quái quỷ gì, nhưng..."
Vừa nói, thanh kiếm ba thước trong tay ông chỉ lên trời, "Nhóc con đó làm chuyện sai trái là do nghiệt chướng nhà ngươi giở trò phải không?"
Dứt lời, linh năng dao động bên cạnh Thanh Tễ đột nhiên tăng mạnh.
Hàng tấn không khí cuốn theo sương mù, bị linh năng cuộn lấy, dấy lên cơn sóng dữ va chạm vào thân thể ông, liền phát ra tiếng gầm rú chói tai như kim loại ma sát.
"Hừ——!" Thanh Tễ hừ lạnh một tiếng, một đồ hình ánh sáng Tiên Thiên Bát Quái lập tức hiện ra sau lưng, ngay sau đó hướng về phía quái đàm đang lao tới từ trên trời, dốc sức vung ra một kiếm.
"Thái Hòa Quân Tử Kiếm · Tử Tiêu Diễn!"
Vừa dứt tiếng hét, Tiên Thiên Bát Quái Đồ sau lưng Thanh Tễ chấn tượng tỏa sáng rực rỡ.
Trong nháy mắt, trên lưỡi kiếm chói lòa, phân hóa ra những tia sét rực rỡ, tựa như rồng ẩn mình bay lên trời, hướng về bốn phương tám hướng, rải xuống những nhánh hủy diệt.
Ánh sét như thực thể, nơi nó đi qua, sương đặc bị xuyên thủng một cách dễ dàng, bong tróc khỏi thân thể khổng lồ của quái đàm, hóa thành từng mảng huyết tương hôi thối rơi lả tả.
Tuy nhiên, linh năng của quái đàm đó dường như không bao giờ cạn kiệt, sương mù nhanh chóng tụ lại bên cạnh nó, không ngừng sinh ra những chi kỳ dị mới, những thứ màu sắc u ám không ngừng múa may, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thanh Tễ, trong gang tấc.
Sau đó, càn tượng của Tiên Thiên Bát Quái sau lưng ông sáng lên, lại vung ra một kiếm thứ hai.
"Thái Hòa Quân Tử Kiếm · Quân Thiên Tấu!"
Một kiếm vung ra, tiên phong thổi tới, âm thanh sâu thẳm, xa xăm mà cổ kính, tựa như từ cung điện của thời không xa xôi truyền đến, ánh sáng chói lòa từ trước người Thanh Tễ lan tỏa, một dải cầu vồng trắng xóa vút thẳng lên trời.
Tựa như lưỡi đao của thần phạt trời nổi giận, khuấy động phong vân, xé rách, đập nát, làm bốc hơi, khiến vô số chi thể kỳ dị ngưng tụ từ sương mù tan rã.
Dưới một đòn, quái đàm trên bầu trời lùi mạnh hàng ngàn mét, gần như lui về tận trên vòm trời, chỉ còn lại một đám mây đen lởn vởn gần vết nứt trên không, phân hóa ra vô số con mắt chi chít, nhìn xuống dò xét.
Đúng lúc này xa xa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng thì thầm.
“Hữu Chung Sơn giả. Hữu nữ tử y thanh y, sở kiến chi xứ đại hạn……”
“Du Xích Thủy dĩ Bắc, đăng Côn Lôn nam vọng, Giang hữu yểu điệu, Thủy sinh diễm……”
Ngay sau đó, sương mù còn sót lại cũng bị xé nát.
Một vệt sáng rực rỡ từ hư không xuất hiện, nơi nó đi qua, tất cả đều bị đốt cháy trong dao động linh năng cuồng bạo, đám sương mù kia cũng bị thiêu đốt trong ngọn lửa hừng hực, hóa thành một khối tinh thể màu hồng ngọc, tựa như bị đóng dấu, in lên vòm trời.
Thấy vậy thân thể Thanh Tễ mềm nhũn, ngã xuống đất không dậy nổi.
————
Bên trong quán bar.
“Hữu Chung Sơn giả. Hữu nữ tử y thanh y, sở kiến chi xứ đại hạn……”
Lục Dĩ Bắc không ngừng thầm niệm đoạn miêu tả đó trong lòng, nhiệt độ cơ thể tăng lên đến mức đáng sợ, chiếc áo khoác bao bọc cơ thể đã sớm không biết đi đâu, chỉ còn lại làng khói đặc lượn lờ, che giấu những chỗ không thể nói ra.
Ngay cả chú thuật mà Giang Ly thi triển quanh người Lục Dĩ Bắc, dùng để giúp cô phòng ngự trước những đòn tấn công từ đám xúc tu của Quái Đàm cũng đang nứt ra từng tấc dưới nhiệt độ cao.
Trong bóng tối, từng đường mạch máu tỏa ra ánh sáng tựa như dung nham, chảy chậm dọc theo dưới làn da của Lục Dĩ Bắc dần dần hội tụ về phía đầu ngón tay cô, chảy vào trong cơ thể của Quái Đàm đó.
Ngay sau đó, trên bề mặt cơ thể của quái đàm, như thể có thứ gì đó bị đốt cháy, đột ngột bùng lên một ngọn lửa màu vàng đỏ, nhanh chóng lan ra, một dấu ấn hình ngọn lửa khắc hoa văn phức tạp thoáng chốc đã thành hình.
Khi ngọn lửa bắt đầu phác họa dấu ấn, Giang Ly liền nhận ra Lục Dĩ Bắc muốn biến con quái đàm đó thành quyến thuộc, môi cô khẽ hé mở, nhưng cuối cùng thì từ bỏ ý định ngăn cản Lục Dĩ Bắc.
Trong tình huống không còn cách nào khác,để một con Quái Đàm trở thành quyến thuộc của Lục Dĩ Bắc vẫn tốt hơn nhiều so với việc nó mất kiểm soát, phải không nhỉ?Giang Ly nghĩ.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc dấu ấn quyến thuộc hoàn thành, một đám khói mù đột ngột tỏa ra từ cơ thể của quái đàm, tụ lại giữa không trung thành một vệt mây dị dạng tỏa khí tức ô uế.
Khương Ly nhìn chằm chằm vào vệt mây đó, trong lòng kinh hãi, đồng tử co rút dữ dội.
Gay go rồi!
Quái đàm này sao lại có liên quan đến Mai Thiên Thần?
Ngay lúc Giang Ly còn đang kinh ngạc và nghi ngờ, Lục Dĩ Bắc đã hoàn thành việc khắc dấu ấn quyến thuộc, vệt mây dị dạng đó đột nhiên vỡ tan và hoa văn hình ngọn lửa loé lên trên đỉnh đầu của quái đàm rồi từ từ tắt lịm đi.
Lục Dĩ Bắc như kiệt sức, rơi từ trên không trung xuống, ngã sõng soài trên đất như một đống bùn nhão.
Giang Ly thấy vậy thì do dự một lát rồi ghé lại gần. Cô nhìn kỹ Lục Dĩ Bắc một hồi rồi khẽ thở dài, nhẹ nhàng lau đi những giọt máu rỉ ra từ ngũ quan của cô.
Một lát sau Giang Ly ngẩng đầu đi tìm con quái đàm đó, nhưng phát hiện nó đã sớm biến mất, cũng không biết có phải là đã nhận được chỉ thị của Lục Dĩ Bắc, cũng không biết có phải do Lục Dĩ Bắc sai khiến mà một lần nữa ẩn náu hay không, ngay cả một chút dao động linh năng cũng không tìm thấy.
————
Không biết đã qua bao lâu, Lục Dĩ Bắc mơ màng tỉnh lại, cơn đau nhói khắp người khiến cô không kìm được hít một hơi khí lạnh.
"Hít—!"
Vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Giang Ly, người đang bình thản nói với cô những lời khiến cô kinh hãi.
“Cô tiêu rồi, cô gặp chuyện lớn rồi đấy, sau này ra ngoài đừng nói cô quen tôi nhé.”
"Hả?"
Giang Ly đảo mắt, giải thích: “Cô đã cướp mất quyến thuộc của quái đàm xếp hạng thứ chín trong danh sách truy nã của Tư Dạ Hội, cô hãy cầu nguyện nó đừng tìm thấy cô đi!”
Lục Dĩ Bắc: "..."
“Có núi Chung Sơn. Có một thiếu nữ mặc áo xanh, nơi nàng đi qua thì đại hạn khô cằn…”. “Lang thang phía bắc Xích Thủy, leo lên Côn Lôn nhìn về phương nam, sông có dáng yểu điệu, nước sinh nét kiều diễm…”