Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2190

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 2

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 4938

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

127 1235

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Lời kết

Dưới màn đêm, người phụ nữ rơi lầu nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cứng ngắc, máu từ dưới thân thể biến dạng của cô ta rỉ ra như một đóa thược dược đỏ thẫm lặng lẽ nở rộ.

Cô ta dùng cách cực đoan nhất để đóng băng sinh mệnh vào khoảnh khắc bi tráng này, rồi sau đó...

Không có sau đó nữa.

Giang Ly lặng lẽ nhìn mọi người trong khu chung cư chạy qua chạy lại, tiếng ồn ào, tiếng còi cảnh sát, tiếng khóc lóc thảm thiết hòa vang bên tai cô.

Và điều ám ảnh trong đầu cô không dứt là lúc nhìn người phụ nữ rơi lầu qua cửa sổ, gương mặt trắng bệch chúc xuống và ánh mắt u ám đến độ dường như có thể hút trọn mọi ánh sáng.

Rất nhanh, tiếng còi cảnh sát vang lên Khu chung cư Hạnh Phúc.

Hình ảnh trước mắt Giang Ly như tan chảy, dần trở nên mơ hồ.

"Cô đã thấy chưa? Đó chính là phản ứng của đa số người khi bị đánh thức từ trong giấc mơ đẹp."

Lời của Lục Dĩ Bắc vang lên bên tai cô, sau đó, cô tỉnh lại.

Hình ảnh trước mắt trở lại bình thường, Giang Ly định thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn thấy những cư dân Khu chung cư Hạnh Phúc với nụ cười trên môi giữa sàn nhảy, cô chìm vào im lặng.

“Thật ra để họ chìm đắm trong giấc mơ đẹp cũng không có gì không tốt, tôi thấy thay vì nói những giấc mơ đó là giả dối, thà nói đó là một liều thuốc kích thích cho cuộc sống hiện thực của họ, cô xem lúc họ rời khỏi khu này để đi học đi làm, chẳng phải vẫn rất ổn sao?” Lục Dĩ Bắc tiếp tục nói.

Giang Ly tỏ vẻ đăm chiêu liếc nhìn Lục Dĩ Bắc một cái, rồi thu lại ánh mắt. Cô vươn tay về phía chiếc cốc sứ trên bàn trà phía trước với tinh thần có chút hoảng hốt, nhưng lại bắt hụt.

Dường như nhận ra cảm xúc của Giang Ly có hơi không ổn định, Lục Dĩ Bắc thu lại một bụng toàn lời nhảm nhí, lặng lẽ đẩy chiếc cốc sứ đến bên tay cô.

Lúc này có nói nhiều với Giang Ly cũng vô dụng, cô ấy cần tự mình yên tĩnh một chút.

————

Đúng 11 giờ đêm, vũ hội chào mừng cư dân mới của Khu chung cư Hạnh Phúc tan cuộc.

Các chủ sở hữu cũ và mới trong hội trường như thủy triều rút, ùa ra khỏi quán bar, đi về tứ phía, chui vào những căn nhà nhỏ của mình.

Giống như vũ hội trong truyện cổ tích kết thúc vậy, khung cảnh hài hòa trong quán bar được linh năng của Mộng Mộng tạm thời duy trì cũng đã đến hồi kết. 

Những chiếc bàn ghế, sàn nhà, cột đá bị phá hủy do trận chiến, mất đi sự gia trì của linh năng, lại một lần nữa tan rã. Trong nháy mắt, quán bar chìm trong cảnh hoang tàn.

Giang Ly và Lục Dĩ Bắc cùng nhau ngồi trong góc của quán bar đổ nát xiêu vẹo, cho đến lúc này, Giang Ly mới quay đầu, nhìn Lục Dĩ Bắc và mở miệng.

"Vậy thì cứ xem trước đã?"

"Hửm?" Lục Dĩ Bắc ngẩn ra một lúc, nghiêng đầu nhìn Giang Ly, tưởng mình đã nghe nhầm.

"Tôi nói trước tiên cứ để nó ở lại Khu chung cư Hạnh Phúc xem sao."

Giang Ly quay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô với ánh mắt sắc bén và kiên định, điều này khiến cô có chút hồi hộp.

"Tôi công nhận một phần cách nói của cô, nhưng cũng cảm thấy không hoàn toàn đúng, cho nên tôi cần quan sát thêm."

Sự thật mạnh hơn muôn lời hùng biện.

Lục Dĩ Bắc cho rằng để quái đàm của khu chung cư Hạnh Phúc ở lại, không để những cư dân đó tỉnh lại là cách tốt nhất, nhưng Giang Ly thì thấy đó chỉ là cách tốt nhất ở hiện tại, sau này thế nào vẫn chưa biết được.

Lấy một ví dụ, nếu sự kiện xác suất nhỏ xảy ra, Mai Thiên Thần thật sự vì một quyến thuộc bị cướp mà tìm đến Lục Dĩ Bắc, lần nữa giành lại quyền kiểm soát Mộng Mộng.

Toàn bộ cư dân đang chìm đắm trong giấc mơ đẹp của Khu chung cư Hạnh Phúc sẽ lại một lần nữa rơi xuống đáy chuỗi thức ăn của Mai Thiên Thần, trở thành thức ăn của nó.

Nghĩ đến đây, Giang Ly lại lên tiếng, “Vấn đề này có thể tạm gác lại, còn cô thì sao, cô đã chọc phải Mai Thiên Thần, không tìm chỗ nào trốn đi à? Đó là một kẻ nguy hiểm đấy.”

Nguy hiểm hơn đám Thỏ tiên sinh nhiều... Giang Ly bổ sung trong lòng.

Sự khác biệt giữa hai loại này gần giống sự khác biệt giữa một tên cướp và thủ lĩnh của tổ chức khủng bố.

Lục Dĩ Bắc không chút do dự lắc đầu, “Trốn cái rắm!”

Nếu cái tên Thiên Thần gì đó thật sự hung ác tột cùng thần thông quảng đại như vậy,thì trốn đi cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu chẳng may bị tìm thấy rồi chết trong rừng sâu núi thẳm, đến người nhặt xác cũng không có thì thật quá thê thảm.

Huống chi, loạiquái đàm này làm gì có đạo lý kiểu  oan có đầu, nợ có chủ. Cũng đừng mong kiểu họa không lây sang hàng xóm láng giềng hay quái đàm nuôi trong nhà, rồi cả ông bố nuôi đồng tính. Nếu không tìm ra mình, e rằng người xung quanh sẽ gặp họa.

Với lại chẳng phải nó vẫn chưa tìm tới cửa sao? Đợi nó tìm tới cửa,mìnhchạy vẫn kịp mà!Lục Dĩ Bắc hung hăng nghĩ.

"..."

Nghe được câu trả lời ngoài dự kiến từ Lục Dĩ Bắc, Giang Ly nhíu mày.

Lần này sao cô ấy không nhát gan nữa?

"Nhà của tôi ở Hoa Thành, tôi không đi đâu hết!" Lục Dĩ Bắc bổ sung một câu.

"Nhà? Đổi lại trước đây, nếu bảo cô bán rẻ phẩm hạnh, đầu quân cho Tư Dạ Hội để bảo toàn tính mạng, chắc là cô cũng làm được phải không?"

Mặc dù với thân phận hiện tại, Giang Ly không tiện nói quá rõ với Lục Dĩ Bắc, nhưng cô biết rõ, Lục Dĩ Bắc là một người cô độc, người duy nhất có thể coi là người thân chỉ có Bạch Khai.

Nhưng nếu là Bạch Khai, cho dù Mai Thiên Thần đích thân xuất hiện, anh ta đánh không lại thì chạy trốn vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Hết cách rồi!” Lục Dĩ Bắc bất đắc dĩ nói, “Quan tâm nhiều thứ rồi, đến cả chạy trốn cũng không thể ung dung tự tại được nữa! Mấy thứ tình cảm linh tinh vớ vẩn đó quả nhiên rất cản trở tớ bôn tẩu giang hồ!”

"Huống chi, dù Mai Thiên Thần có lợi hại đến mấy, cũng không tới lượt tôi lo. Chuyện lớn thì Tư Dạ Hội không thể không quản, đúng không?”

"..."

Rõ ràng là một quái đàm, nhưng gặp chuyện lại nghĩ đến việc tìm Tư Dạ Hội chống lưng, côđược lắm!

Nhưng, ra là cô ấyvẫn sợ, như vậy cũng tốt, vậy mới là Lục Dĩ Bắc.

Giang Ly thầm nghĩ, mỉm cười nhẹ và vỗ vai Lục Dĩ Bắc, nói: "Vậy cô cố lên, bảo vệ tốt nhà của cô, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Cố lên ư? Hoa Thành không phải có Tư Dạ Hội sao? Đâu đến lượt mìnhbảo vệ... Lục Dĩ Bắc ngẩn ra một lúc rồi nói: "Cô không về nhà thuê nữa à?"

"Không." Giang Ly nhàn nhạt nói, "Sắp tới tôi có thể phải đi xa một chuyến, làm chút chuyện quan trọng, tôi phải về trước thu dọn hành lý, chuẩn bị một chút."

"À này... Cô phải đi xa à?" Lục Dĩ Bắc nhíu mày: "Trong nhà còn có bánh chẻo và giấm mượn từ nhà hàng xóm, về ăn một bữa rồi đi?"

Giang Ly hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc vài giây, lông mày nhướng lên: “Cô không nỡ để tôi đi à?”

Bị Giang Ly hỏi như vậy, Lục Dĩ Bắc mới nhận ra ý muốn giữ lại của mình hình như đã vô tình biểu lộ quá rõ.

Người ta vẫn nói trẻ con mới bàn chuyện tình bạn, còn người lớn thì chỉ nói đến lợi ích. Nhưng có một người bạn tốt như Giang Ly bên cạnh để lợi dụng lẫn nhau, thì Lục Dĩ Bắc lại thấy cũng chẳng tệ chút nào.

Cô khựng lại, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét: “Đừng nói năng hồ đồ! Với loại đàn bà như cô, tôi việc gì phải luyến tiếc chứ?”

"Vậy thì tôi yên tâm rồi."

Giang Ly nói một câu rồi quay người vẫy tay với Lục Dĩ Bắc: "Vậy tôi đi trước nhé, bánh chẻo đưa tiễn thì miễn đi, đợi tôi về rồi làm cho tôi món mì đón gió nhé?"

Nếu có thể... Giang Ly bổ sung trong lòng.

Lục Dĩ Bắc dõi theo bóng lưng của Giang Ly, trông cô ấy như một nữ đại ca học đường, vừa tan học là đi đánh nhau hội đồng dần khuất xa. Hồi lâu sau cô như nhớ ra điều gì đó, bèn nhíu mày.

"Lạ Thật... nhân viên chủ lực của Tư Dạ Hội không phải là không thể tự ý rời khỏi thành phố đang ở sao? Cô ấy phải đi xa? Lẽ nào cấp trên có lệnh, nên phải đi công tác?"

————

Không có quy củ, chẳng thành khuôn phép.

Sau khi Giang Ly rời đi, Lục Dĩ Bắc lại lần nữa gọi Mộng Mộng đến.

Cùng với việc dựa theo phương pháp mà thiếu nữ bí ẩn đã dạy, tập trung ý niệm gọi tên Mộng Mộng một hồi trong tâm trí, thì một làn sương trắng mỏng manh bỗng nhiên lan tỏa bên trong quán bar tối om.

Ngay sau đó, ở một góc của quán bar, cánh cửa dẫn vào bếp sau không một tiếng động mà mở ra, một bóng người từ từ trôi ra, như một giấc mơ, không một chút tiếng độn. Sau lưng vô số xúc tu trắng nhợt nửa hư nửa thực vung vẩy như những sợi tóc bay lượn.

Trong không gian rộng lớn bỗng nổi gió, thổi “vù vù!”, nghe như có người đang khóc, tiếng khóc vang vọng khắp nơi, tựa như một đám người đang đưa tang.

Người phụ nữ với khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, mặc trang phục hí kịch màu xanh thẫm, quay lưng về phía Lục Dĩ . Theo nhịp điệu đàn môi ngày một gần, cô ta trôi đến trước mặt Lục Dĩ Bắc, rồi đột ngột xoay người ra mắt, cất giọng hát tuồng: “Oan hồn nơi Âm Tào lệ tuôn rơi…”

Không thể làm chút gì đó dương gian hơn được sao?

Cảnh tượng rùng rợn này khiến Lục Dĩ Bắc nổi hết cả da gà. Cô vội ngắt lời trước khi Mộng Mộng kịp hát tiếp: “Cô đừng hát nữa, có gì thì từ từ nói!”

Tuy nói Mộng Mộng đã thoát khỏi sự khống chế của Mai Thiên Thần, từ bộ dạng của một sinh vật khổng lồ biến thành như bây giờ.

Nhưng Lục Dĩ Bắc luôn cảm thấy, so với quái đàm khổng lồ như quái vật thì loại quái đàm hình người âm u thế này dường như còn đáng sợ hơn.

Nếu là vài tháng trước, không cần đợi Mộng Mộng đến gần thì cô đã ‘ngất’ trước rồi.

 Ừm, ngất xỉu ấy.

Đến trước mặt Lục Dĩ Bắc, Mộng Mộng nhún người chào và cất giọng mềm mại: “Ra mắt chủ nhân, không biết chủ nhân gọi nô tỳ đến có việc gì căn dặn ạ?”

"..."

Nhìn nửa khuôn mặt cháy xém của Mộng Mộng, Lục Dĩ Bắc im lặng vài giây, rồi kín đáo lau giọt mồ hôi trên trán, mặt không đổi sắc nói: “Trước khi vào chuyện chính, tôi muốn nói với cô là sau này đừng bày mấy trò ma ma quỷ quỷ này nữa, tôi…”

“Tôi có một người bạn và cô ấy không thích! Vậy nên đừng thổi đàn Môi nữa.”

"Vậy nô tỳ thổi gì ạ?" Mộng Mộng chớp chớp đôi mắt trắng bệch không có tròng, nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn Lục Dĩ Bắc, trông vừa ma quái vừa đáng yêu.

"Thổi..." Lục Dĩ Bắc suy nghĩ một chút, rồi chợt nảy ra ý tưởng, cô liền vớ lấy cây kèn Souna bên cạnh: “Thổi cái này, chơi bài nào vui vẻ chút.”

"Vui vẻ ạ?"

"Đúng đúng, như bài《Ca khúc chủ đề chương năm của Tình Yêu và Ma Pháp Thiếu Nữ》! Lấy phiên bản của Thu Thu, đừng lấy bản của Lăng Âm, tôi không thích con nhỏ đáng ghét đó!”

Nhạc nền lúc xuất hiện là một thứ rất quan trọng, một con quái đàm đáng sợ đến đâu, nhưngchỉ cần nhạc nền xuất hiện được đổi thành loại nhạc đậm chất thiếu nữ thế nà, thì hẳn sẽ khiến người ta có cảm giác như đang chơi một tựa game GALGAME nào đó nhỉ? Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.

 

"Dạ, nô tỳ không biết..."

"Không biết thì học!" Lục Dĩ Bắc trầm giọng nói.

“Dù sao lúc bình thường cô cũng rảnh không có việc gì làm đúng không? Lần tới gặp lại, tôi muốn nghe toàn bộ các bản nhạc trong《Album nhạc phim Tình Yêu và Nữ Pháp Sư - Mùa 1》!"

Nghe vậy, Mộng Mộng tìm kiếm một hồi trong giấc mơ của các cư dân ở Khu chung cư Hạnh Phúc, rất nhanh đã tìm đủ các ca khúc của《Album nhạc phim Tình Yêu và Nữ Pháp Sư - Mùa 1》, ngay sau đó giữa hai hàng lông mày cô ấy liền hiện lên một vẻ khó xử.

Tình hình như bây giờ, lúc còn sống nó cũng từng gặp phải rồi nên không thấy bất ngờ gì. Hồi đó, mỗi khi có “lão gia” nào muốn nghe làn điệu mới, ông bầu gánh hát đều bắt bọn họ phải đi học bằng được để làm vui lòng các lão gia.

Nhưng vấn đề là những nhạc cụ được sử dụng trong các bản nhạc mà Lục Dĩ Bắc nói đến đâu phải là kèn Souna!

Bảo nó dùng kèn Souna thổi ra những bản nhạc của ban nhạc rock, dàn nhạc giao hưởng, thậm chí là nhạc điện tử, quả thực rất khó cho một con ma.

Mộng Mộng nhìn cây kèn Souna bị dúi vào tay, rồi lại nhìn Lục Dĩ Băc, giọng yếu ớt nói: “Nhưng thưa chủ nhân…”

“Nếu nô tỳ dồn tâm sức đi học những bản nhạc đó thì sẽ không thể đưa thêm nhiều người vào mộng cảnh được nữa, cũng không có cách nào giúp ngài thu thập dương thọ của họ được ạ.”

Nghe Mộng Mộng nói đến đây, vẻ mặt của Lục Dĩ Bắc trở nên nghiêm túc. Cô ngồi thẳng người, một tay đặt lên bờ vai lạnh lẽo của Mộng Mộng: “Chuyện quan trọng mà tôi muốn nói với cô chính là việc này.”

“Cô không cần dụ người vào mộng cảnh nữa, cũng không cần thu thập dương thọ của họ nữa. Việc duy nhất cô cần làm là bảo vệ họ khỏi bị các quái đàm khác làm hại, và làm bất cứ điều gì cô thấy hứng thú là đủ rồi.”

“Từ nay về sau, cô, cũng coi như là được tự do rồi nhỉ?”

Mộng Mộng nhìn chằm chằm Lục Dĩ Bắc, đôi mắt trắng bệch khẽ run, bóng hình cô gái trong tầm mắt thoáng chốc lại trùng khớp với người đàn ông phong độ lịch lãm hơn trăm năm trước.

Rồi, cô siết chặt cây kèn Souna trong tay, nặng nề gật đầu với Lục Dĩ Bắc.

Thế là trong hơn nửa năm tiếp theo, cư dân khu Hạnh Phúc, mỗi đêm đều sẽ ngẫu nhiên được chọn làm khán giả may mắn thưởng thức bản nhạc nền《Tình Yêu và Ma Pháp Thiếu Nữ》 phiên bản kèn Souna vụng về trong mơ...

————

Nửa đêm sau, bên trong căn nhà thuê.

Chuyện Thanh Tễ bảo Lục Dĩ Bắc xong việc thì tiếp tục luyện kiếm cô vẫn chưa quên, nên vừa về đến nhà thuê, cô liền chui vào phòng ngủ và nằm thẳng cẳng trên giường.

Hai mắt nhắm nghiền, để ý thức trống rỗng, rất nhanh cô đã chìm vào giấc mơ.

Cùng với ánh sáng và bóng tối trước mắt từ tối chuyển sang sáng, Lục Dĩ Bắc đã đến trên mảnh sân thượng đổ nát đó, mở mắt ra tìm kiếm bóng dáng của Thanh Tễ xung quanh.

Mìnhphải xem thử hôm nay ổngđịnh giở trò gì!

Chết đi sống lại mấy trăm lần rồi, có tư thế nào mà mìnhchưa thử qua chứ?

Lục Dĩ Bắc nghĩ vậy, nhưng khi cô nhìn thấy Thanh Tễ thì vẫn không kìm được bật ra một tiếng kêu khẽ: “Vãi chưởng?!”

Cái này mìnhthật sự chưa thấy...

Chỉ thấy ở góc sân thượng, Thanh Tễ tay cầm trường kiếm, mặt úp xuống, ngã bất động trên mặt đất với tư thế kỳ quái, bên cạnh còn vương vãi vài vệt máu.

Cảnh tượng này nếu vẽ thêm một vòng viền trắng và nói đây là hiện trường án mạng, thì Lục Dĩ Bắc cũng tin.

Cô bất giác muốn tiến lên đỡ ông dậy, nhưng vừa đi được không mấy bước, lại như nghĩ đến điều gì đó. Cô đột nhiên dừng bước, chống cằm nhìn Thanh Tễ với ánh mắt đầy cảnh giác, chìm vào suy tư.

Chờ đã, sự việc có lẽ không đơn giản như vậy!

Lão tổ lần trước cónói, binh giả, quỷ đạo dã đều là yếu tố ảnh hưởng đến thắng bại, ngoài thực lực cao thấp ra, binh bất yếm trá cũng là một mắt xích rất quan trọng.

Giả chết, lẽ nào chính là chiêu trò mà lão tổ chuẩn bị hôm nay? Lục Dĩ Bắc nghĩ, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với Thanh Tễ.

Thế là Lục Dĩ Bắc cứ mặc kệ Thanh Tễ nằm như vậy trên sàn nhà lạnh lẽo, còn cô thì lặng lẽ đứng nhìn một bên.

Như một trận chiến không lời, hai người đối đầu từ xa, xem ai sẽ mất kiên nhẫn trước.

Sau đó, Lục Dĩ Bắc đã thua.

Khoảng nửa tiếng sau, cô cuối cùng cũng không kìm nén được cảm xúc muốn đánh lén Thanh Tễ, tung một chiêu Hồng Diễm Thiểm, ném về phía Thanh Tễ.

Quả cầu lửa đỏ rực to bằng quả bóng đá "vù!" một tiếng bay qua.

"Bùm!" một tiếng nổ tung trên lưng Thanh Tễ.

Ngọn lửa bắn tứ tung, theo đó là quần áo bay tứ phía, không khí méo mó trong làn sóng nhiệt.

Thanh Tễ "oái!" một tiếng hét lên, cả người như con giòi giãy giụa một hồi trên đất rồi "bẹp!" một tiếng nằm sấp xuống đất, bất động.

Diễn cũng thật quá... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, đứng một bên quan sát.

Cho đến vài phút sau, khi mùi thịt lan tỏa trong không khí, cô mới nhận ra lúc nướng lão tổ mình đã quên cho thêm hạt hồi và hành.

Đúng là mất hết nhân tính!

"Lão tổ, ngài không sao chứ ạ?"

Lục Dĩ Bắc yếu ớt hỏi, chuẩn bị đỡ Thanh Tễ dậy, nhưng chưa kịp đến gần ông ấy thì cơ thể ông đã hóa thành một nắm tro đen.

Gió thổi qua liền bay xa.

Lục Dĩ Bắc: "..."

Sau này mìnhcó thể nói ông nội của ông nội mình là do mìnhtự tay hỏa táng không nhỉ?

Vậy mà cứ tưởng lão tổ đang giở trò!

Ui trời, làm ẩu rồi.

————

Một lát sau.

Trong thành phố đổ nát, tiếng la hét thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên không ngớt.

Lục Dĩ Bắc mượn thân pháp của《Thái Hòa Quân Tử Kiếm Đồ Thuyết》và khả năng bay lượn tuy không thành thạo nhưng đang tăng tiến rất nhanh. Cô như một con khỉ, thoăn thoắt qua lại giữa những tòa nhà xiêu vẹo.

Còn Thanh Tễ thì đuổi sát phía sau cô, tay cầm một thanh trường kiếm tỏa ra ánh sáng xanh, mắt trợn trừng.

" Con nhóc thối, ngươi đừng chạy, chuyện này thật ra ta cũng có lỗi, lần trước không nên giả vờ trật eo lừa ngươi đến để giết.”

"Vâng vâng, đúng rồi!" Lục Dĩ Bắc liên tục gật đầu, “Đã vậy thì mọi người đều có lỗi, hay là chuyện này cứ…”

“Nhưng lỗi của người lớn thì sao có thể gọi là lỗi được? Ăn chiêu này của ta đi! Thái Hòa Quân Tử Kiếm · Quân Thiên Tấu!”

Nhìn thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực mình, Lục Dĩ Bắc: "???"

...

"Sai chưa?"

"Sai rồi." Lục Dĩ Bắc không chút do dự mà thừa nhận.

"Xem kiếm!"

...

"Sai chưa?"

"Không sai!" Lục Dĩ Bắc quả quyết đáp.

"Con nhóc chết tiệt, sai rồi còn không chịu nhận? Xem kiếm!"

...

"Sai chưa?"

Lục Dĩ Bắc: "..."

————

Một tiếng sau.

Lục Dĩ Bắc kiệt sức nằm trên sân thượng, đôi mắt trống rỗng vô hồn, thân người thỉnh thoảng co giật, như thể đã mất đi ước mơ.

Thanh Tễ thong thả bước đến bên cạnh cô, ngồi tựa vào tường, rồi nhanh hơn một bước trước khi cô kịp đứng dậy bỏ chạy, ông đã ấn chặt trán cô xuống.”

"Được rồi, đừng chạy nữa, hôm nay luyện đến đây là kết thúc."

Trong lúc nói chuyện, giọng nói của ông phảng phất sự yếu ớt khó bề che giấu, cô định thần lại thì mới kinh hãi phát hiện bàn tay ông đặt trên trán mình và một nửa khuôn mặt của ông không biết từ lúc nào đã trở nên gần như trong suốt, dường như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Thấy vậy, cô ngay lập tức đỏ hoe mắt, vội vàng ngồi dậy hỏi: "Ngài sao thế ạ?"

Tuy mấy ngày nay Thanh Tễ mài dao xoèn xoẹt nhắm vào trâu bò — mà trâu là cô, bò cũng là cô — hành hạ đến mức sống không bằng chết, nhưng Lục Dĩ Bắc vẫn cảm nhận được Thanh Tễ đang nghiêm túc dạy mình kiến thức.

Biểu hiện rõ nhất là từ chỗ ban đầu bị Thanh Tễ dùng năm phần công lực hạ gục trong nháy mắt, đến giờ cô đã có thể trụ được hơn mười giây khi ông tung toàn lực.

Lục Dĩ Bắc cảm thấy điều này ngoài việc tiềm năng được kích phát dưới áp lực cao của bóng ma tử thần, cũng không thể tách rời khỏi phương pháp giảng dạy đúng đắn của Thanh Tễ.

Thêm vào đó là khuôn mặt của Thanh Tễ cực kỳ giống cha cô, cũng như mối quan hệ huyết thống khó nói rõ này, Lục Dĩ Bắc không biết tự lúc nào đã công nhận ông là người thân.

Thanh Tễ mỉm cười xoa đầu Lục Dĩ Bắc, an ủi: "Đứa trẻ ngốc, ta vốn dĩ chỉ là một luồng linh năng còn sót lại mà thôi, linh năng tiêu hao gần hết rồi, tự nhiên sẽ tan biến thôi!"

"Con yên tâm, không phải bây giờ sẽ biến mất ngay đâu. Chỉ là sau này e rằng không thể thường xuyên dạy con luyện kiếm như hôm nay được nữa..."

Thanh Tễ nói đến nửa chừng, nhớ lại cảnh tượng Mai Thiên Thần đột nhập vào thế giới ý thức của Lục Dĩ Bắc, trong mắt lóe lên một tia lo lắng mơ hồ.

"Nói đi cũng phải nói lại, con làm sao mà chọc phải loại nhân vật hung ác đó vậy?"

"Nhân vật hung ác?"

"Hình dáng cụ thể thì ta cũng không thấy rõ, chỉ thấy nổi lên một cơn gió quái, kéo đến một đám mây đen kịt rồi... ta liền đâm cho nó mấy nhát kiếm chắc nịch." Thanh Tễ giải thích.

Lục Dĩ Bắc ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng lại, Thanh Tễ đang nói đến Mai Thiên Thần.

"Dạ, con biết ngài nói ai rồi."

Lục Dĩ Bắc kể lại toàn bộ những gì mình biết cho Thanh Tễ nghe.

Khi nói đến việc Mộng Mộng bị Mai Thiên Thần không biết dùng cách gì thu làm quyến thuộc, và bị sai khiến đi thu thập dương thọ của người thường, Thanh Tễ nổi giận đùng đùng, "Lại có cả chuyện như vậy sao?! Chết tiệt, tên đó rốt cuộc là thứ gì?"

"Dạ..." Lục Dĩ Bắc lục tìm trong đầu một chút lịch sử liên quan đến sương khói, nhỏ giọng nói: "Chắc là từ sương mù của London Anh quốc mà ra, cụ thể con cũng không rõ lắm."

"Mẹ nó, ta đã sớm biết đám ma quỷ lông lá phương Tây đó không phải là thứ tốt đẹp gì! Hồi đó đáng lẽ phải..." Thanh Tễ trầm giọng nói, vừa nói vừa đấm mạnh vào đùi mình một cái.

Lục Dĩ Bắc càng nghe càng cảm thấy không ổn, vội vàng ngắt lời, "Dừng, dừng! Lão tổ, ngài đừng nói nữa, nói nữa mà dính dáng đến tranh chấp quốc tế thì phiền lắm."

"..." Thanh Tễ im lặng một lúc, rồi xua tay nói, "Thôi bỏ đi, ta cũng không hiểu tình hình của các ngươi bây giờ thế nào, nhưng con cứ yên tâm, nếu con nghiệt súc đó dám đến nữa, ta vẫn có thể đánh đuổi nó đi!"

Nghe vậy, Lục Dĩ Bắc hơi hé môi, nhất thời nghẹn lời.

"..."

Mặc dù lời đảm bảo đầy khí thế của Thanh Tễ rằng ông có thể đánh lui Mai Thiên Thần khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm, ít nhất thì cái mạng nhỏ này cũng không hoàn toàn không có gì đảm bảo.

Nhưng trong lòng cô lại âm thầm nảy sinh ý nghĩ "Nếu không cần đến lão tổ thì càng tốt, tốt nhất là tự mình chống đỡ."

————

Sáng sớm tinh mơ.

 Sau khi Lục Dĩ Bắc tắm mình trong nắng sớm và trở lại nguyên dạng, anh ăn sáng, rồi lại ra công viên khu chung cư Hạnh Phúc tập một bài Thái Cực Quyền dưỡng sinh cùng các ông các bà, mới khoan khoái tinh thần trở về căn nhà thuê.

Sau khi nằm ườn ra ghế sofa như một đống bùn nhão, việc đầu tiên anh làm là lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang web treo thưởng của nhóm chat Quái Đàm.

Khi anh thao tác một lúc, và nhìn thấy trong giao diện cá nhân, sau mục nhiệm vụ đã nhận là ba chữ to 【Đang tiến hành】, anh sững người.

Liên tục làm mới giao diện vài lần, thấy trạng thái treo thưởng không thay đổi, sắc mặt anh sa sầm.

"Ý gì đây? Muốn quỵt công sức lao động của tôi hả?"

Tuy rằng với mối liên hệ phức tạp giữa Thanh Tễ và Mộng Mộng, cùng với tình hình của khu chung cư Hạnh Phúc, bắt anh lao động nghĩa vụ, anh cũng không một lời oán thán.

Nhưng có kẻ muốn quỵt công thì anh không thể nhịn được!

Trong lúc suy nghĩ, anh chụp màn hình, rồi tức tốc gửi cho Miu Tiểu Thất.

【Vương Bất Lưu Hành: Có đó không? Giải thích đi? [Ảnh]】

Năm giây sau, không có ai trả lời.

【Vương Bất Lưu Hành chọt chọt Một trăm lẻ hai phần ba con mèo.】

【Vương Bất Lưu Hành vỗ vỗ Một trăm lẻ hai phần ba con mèo.】

【Vương Bất Lưu Hành nhéo nhéo *** Một trăm lẻ hai phần ba con mèo.】

...

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Đủ rồi đó! Quy trình hoàn thành treo thưởng của ngươi có vấn đề, chúng ta đang thảo luận đây! [Tức giận] 】

【Vương Bất Lưu Hành vuốt vuốt lông Một trăm lẻ hai phần ba con mèo. 】

【Vương Bất Lưu Hành: Nếu các người đang thảo luận thì tôi không làm phiền nữa. 】

【Vương Bất Lưu Hành: Nếu không thảo luận ra kết quả, tôi sẽ cùng cô ‘giao lưu sâu sắc’ về ba mươi sáu cách sử dụng lý do tố cáo trên một phần mềm 'con chim cánh cụt' nào đó, cùng với một trăm linh tám kiểu lừa đảo trực tuyến mới.】

【Vương Bất Lưu Hành: [Biểu cảm xoa đầu mèo] 】

Bên khác.

Miu Tiểu Thất nhìn màn hình máy tính, giật giật khóe miệng.

Anhđang vuốt mèo online đấy à? Phì! Sao tôicó thể giống như mấycon mèo bình thường đó được?

Trong lúc suy nghĩ, Miu Tiểu Thất vươn tay lấy một que cá khô trên bàn, rồi đưa lên miệng, cắn mạnh một miếng, rồi cô lại gửi cho Lục Dĩ Bắc vài tin nhắn, nhưng đều không thấy hồi âm.

Một lúc sau cô mới nhận ra, mình lại bị tên khốn đó chặn rồi.

————

Một lát sau, trong một khu biệt thự ở ngoại ô, xa thành phố Hoa Thành, bên trong một căn biệt thự bỏ hoang đã lâu, mấy thành viên của nhóm chat Quái Đàm chi nhánh Hoa Thành đang ngồi quây quần, thảo luận sôi nổi chuyện gì đó.

"Tôi thấy bọn họ thế này không thể coi là hoàn thành treo thưởng được!" Miu Tiểu Thất cố gắng tranh luận, "Quái Đàm vẫn còn sống sờ sờ kia mà!"

"Nhưng người ta viết rõ rành rành trong thông báo treo thưởng rồi mà, người đăng treo thưởng chỉ không muốn biến mất, cũng không muốn vì Quái Đàm mà tổn thọ."

"Bây giờ quái đàm đã bị Vương Bất Lưu Hành thu làm quyến thuộc, tất cả vấn đề đều đã được giải quyết, sao lại không được coi là hoàn thành treo thưởng?" một thành viên nói.

"Vậy, vậy lỡ như sau này lại xảy ra sai sót gì thì sao?" Miu Tiểu Thất nói.

 Cô là nạn nhân từng bị Lục Dĩ Bắc hành hạ, cô luôn cảm thấy nếu để cư dân khu chung cư Hạnh Phúc rơi vào tay anh, thì thà bị Quái Đàm khống chế còn hơn!

Lão Sắc Lang giản hòa nói: "Thôi được rồi Tiểu Thất, nếu cô cứ cố chấp như vậy nữa thì coi chừng bị người ta nói là công tư bất phân, trả thù riêng đấy, tôi hỏi Đại Ca rồi, cô tự xem đi…"

Anh ta vừa nói, vừa giơ điện thoại đến trước mặt Miu Tiểu Thất, cho cô xem.

【Hư Vô: "Tuy quá trình hoàn thành treo thưởng của cô ta không giống với những người nhận ủy thác trước đây, nhưng kết quả đã đạt yêu cầu, nên cho cô ấy qua. Tiện thể…】

【Hư Vô: Nói với cô ấy chuyện của Câu Manh, cô ấy hẳn sẽ hứng thú đấy. 】

Miu Tiểu Thất nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, đôi mắt tức đến nỗi híp lại thành một đường thẳng, hung hăng mài mài móng vuốt trên bàn, nói: "Anh nói xem, sao đại ca cứ thiên vị cô ta thế nhỉ?"

Lão Sắc Lang liếc nhìn Miu Tiểu Thất - người có cân nặng chưa tới năm mươi ký, vui vẻ với ngực phẳng, dáng người thấp bé, thản nhiên nói, "Chắc Đại ca có suy nghĩ riêng của mình chăng?"

"Nghe giọng điệu của anh… hình như anh đoán được suy nghĩ của Đại Ca rồi phải không?" Miu Tiểu Thất liếc nhìn Lão Sắc Lang nói.

"Không có!" Lão Sắc Lang một mực phủ nhận.

Tôiđoán ra cũng không thể nói cho côbiết được, cái tố chất tâm lý của côấy mà, chỉ Vương Bất Lưu Hành spam quảng cáo rác thêm vài đợt tố cáo nữa là côkhai sạch cho cô ta ngay.Lão Sắc Lang nghĩ.

————

Lục Dĩ Bắc cứ cầm điện thoại chờ Miu Tiểu Thất trả lời, ngay khoảnh khắc tiếng thông báo tin nhắn vang lên, anh liền vội vàng mở phần mềm chat.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Có kết quả rồi, coi như anh gặp may, lần này miễn cưỡng qua được! Giờ điểm tích lũy của anh đã đủ, có muốn đổi lấy tài liệu về sự thật cái chết của cha anh không? 】

Lục Dĩ Bắc nhìn tin nhắn trả lời của Miu Tiểu Thất trên màn hình, tâm trạng tức thì trở nên nặng nề, anh im lặng hồi lâu mới nhắn lại cho cô.

【Vương Bất Lưu Hành: Được, gửi qua đây đi... 】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: [Tài liệu nội bộ số 057.DOCX] 】

Nhấn tải tệp xuống, Lục Dĩ Bắc dán mắt vào thanh tiến trình, chỉ một hai giây ngắn ngủi, mà anh lại cảm thấy dài như cả thế kỷ, đợi đến khi tệp tải xong, anh không thể chờ đợi thêm mà mở ra, một tài liệu hơn ba nghìn chữ kèm hình ảnh và bảng biểu hiện ra trước mắt anh.

【Nguyên nhân cái chết của Lục Minh có liên quan đến một hoạt động nghiên cứu quái đàm của Hội Nhật Thực có mật danh là "Nhân Gian", hoạt động bắt đầu từ bảy năm trước. Thí nghiệm lần đầu tiên được tiến hành tại một ngôi làng ở biên giới Lào, gây ra một trăm ba mươi hai người chết, hai người mất tích... 】

Lục Dĩ Bắc vừa kéo tệp lên, vừa đọc lướt qua phần lớn đoạn đầu, nội dung về hoạt động nghiên cứu và động thái của hội Nhật Thực, rất nhanh sau đó, trong một bảng biểu, anh đã thấy được nội dung mình muốn xem.

【Danh sách những người tham gia vào vụ tấn công Lục Minh

Hứa Văn Thao, thành viên hội Nhật Thực hoạt động ở khu vực Tây Nam, Linh văn Hư Hao Chi Ảnh, cấp độ dao động linh năng B+, tử vong[Ảnh].

Lâm Xán, thành viên hội Nhật Thực hoạt động ở khu vực Tây Nam, Linh văn Xích Liên Giao, cấp độ dao động linh năng A-, tử vong[Ảnh].

…】

Lục Dĩ Bắc nhìn danh sách có đến sáu mươi bảy người, tron đó hơn chín phần mười đã tử vong, thầm kinh hãi.

Hơn mười linh năng giả cấp A, hơn bốn mươi linh năng giả cấp B và Quái Đàm…

Đám người này lẽ nào, đều do chagiết cả sao?

Anh nhất thời có hơi khó tưởng tượng, đôi tay chỉ biết nấu ăn và viết tiểu thuyết rác rưởi kia lại có thể giết được nhiều linh năng giả đến vậy.

Danh sách tiếp tục kéo xuống, rất nhanh Lục Dĩ Bắc đã nhìn thấy tên của hai hung thủ duy nhất còn sót lại.

【Trương Thạc, mật danh Hiến Dịch, thành viên cấp cao của hội Nhật Thực, có hơn bốn loại linh văn, linh văn đã biết: Dị Thú Phỉ, cấp độ dao động linh năng A+ hoặc cao hơn [Hình], [Hình] (Cảnh báo! Kẻ này cực kỳ nguy hiểm)

Tác Lãng Bạch Mã, mật danh Bạch Liên, nhân viên đào ngũ của Tư Dạ Hội, linh văn: Cửu Sắc Liên, cấp độ dao động linh năng A+ trở lên [Ảnh], [Ảnh] (Cảnh báo! Người này cực kỳ nguy hiểm). 】

Xem xong tài liệu mà Miu Tiểu Thất đã gửi, Lục Dĩ Bắc đặt điện thoại xuống, nhìn lên trần nhà, thất thần hồi lâu.

Mười phút sau, anh mới cử động được cơ mặt cứng đờ, khó khăn nặn ra một nụ cười, tự lẩm bẩm: "65-2-0, Cha đỉnh thật! Bao nhiêu người đánh một mình cha, còn bị cha phản sát. Chẳng lỗ chút nào, đúng là lời to, ha... haha!"

"Nhưng mà..."

Nhưng thứ mà họ muốn cướp đoạt từ tay cha đã đi đâu rồi?

Đã bị cướp mấtrồi sao?

Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang suy nghĩ, điện thoại của anh lại lần nữa rung lên, anh cầm lên xem, nhíu mày.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Nếu anh muốn biết động thái của Trương Thạc và Tác Lãng Bạch Mã, thì có thể tiếp tục hoàn thành treo thưởng để đổi lấy. 】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Ngoài ra, Đại Ca bảo tô nói cho anh biết, gần đây có một nhóm người đang ngấm ngầm lên kế hoạch nhắm vào CâuManh, nếu anh muốn biết thông tin liên quan, cũng có thể hỏi chúng ta. 】

【Vương Bất Lưu Hành: Tôi không muốn. 】

"???"

 Sao lại không giống như đại ca và A Sắc đoán nhỉ!

Miu Tiểu Thất ở đầu dây bên kia, thấy Lục Dĩ Bắc trả lời thì sững sờ một lúc, rồi mặt biến sắc giận dữ, đôi tay nhỏ nhắn gõ lạch cạch trên bàn phím.

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Vương Bất Lưu Hành, tôi không ngờ anh lại là kẻ vô tình vô nghĩa như vậy, nhân tình của nhà anh sắp chết rồi mà anh lại mặc kệ! Tức chết tôi rồi!】

【Vương Bất Lưu Hành: Câu Manh còn chưa tức, cô tức cái gì? Cô cũng muốn làm tình nhân của tôi à? [Mặt người da đen hỏi chấm] 】

【Một trăm lẻ hai phần ba con mèo: Tên khốn, ngươi đợi đấy! Tôi đi xin đổi người ngay, lát nữa để lão dê già kia phụ trách anh! 】

【Vương Bất Lưu Hành: Bye bye~!】

Sau khi trả lời tin nhắn, Lục Dĩ Bắc đặt điện thoại xuống, nhìn dấu ấn đồng minh mờ nhạt trên mu bàn tay, bĩu môi.

Nếu con em gái khốn kiếp đó thật sự gặp chuyện, không tự giải quyết được và cần mình giúp, chẳng lẽ nó không tự nói với mình sao? Còn cần đến các người chắc?

Hơn nữa, con nhóc này từng xưng là vô địch thiên hạ, bảo cả Tư Dạ Hội cùng xông lên cũng chẳng phải đối thủ, thế mà lại bị người ta chạm khắc thành một món đồ trưng bày. Mình đến thì làm được gì— đi theo chôn cùng sao?

Lục Dĩ Bắc đang nghĩ thì điện thoại lại rung lên lần nữa.

Con mèo chết tiệt này, sao cứ mãi không hết vậy?

Cảm nhận được rung động, anh nhíu mày, vừa định gửi cho Miêu Tiểu Thất một tệp tin gây treo máy, tiện thể chặn luôn, thì phát hiện là Thủy ca dùng tài khoản công việc của Tư Dạ Hội gửi tin nhắn.

【Bạch Khai: Nhân viên Lục Dĩ Bắc, do nhân viên Giang Ly vì lý do riêng tạm thời nghỉ việc, và cực lực đề cử anh thay thế cô ấy, tạm thời đảm nhận công việc trực đêm thứ Sáu hàng tuần cùng một loạt công việc khác, thời hạn một tháng. Bây giờ tôi chính thức đại diện Tư Dạ Hôi Hoa Thành thông báo cho anh, mời anh trước thứ Tư tuần sau hoàn thành bàn giao công việc với chuyên viên Bạch Khai. 】

Lục Dĩ Bắc: "???"

 Ba mươi giây sau, Lục Dĩ Bắc lại nhận được tin nhắn thoại từ tài khoản cá nhân của Thủy ca.

"Tít—!"

"Tiểu Bắc à! Bất ngờ không? Cha nói con nghe, vốn dĩ thằng nhóc Lý Hiên kia cực lực phản đối con tạm thay Giang Ly, thậm chí còn nói để Đỗ Tư Tiên tạm thay cũng không đến lượt con."

Lục Dĩ Bắc: "..."

Đỗ Tư Tiên tạm thay với mìnhtạm thay thì có gì khác nhau đâu?

"Tít—!"

"Nhưng biết làm sao được? Tư Dạ Hội Hoa Thành của chúng ta tổng cộng có sáu nhân viên chủ lực, thư giới thiệu là Giang Ly viết, Cố Hy Lưu thì họp hành toàn bùng kèo, cha, An Thanh, với cả tiền bối đều bỏ phiếu tán thành, một mình cậu ta thì làm gì được"

【Thủy ca: Con xem sắc mặt của hắn này [Ảnh][Ảnh], còn khó coi hơn cả lúc cha chọc thủng lốp xe của hắn! 】

"Tít—!"

"Mà này, sao Giang Ly lại hiểu rõ con thế nhỉ? Từ số liệu linh năng đến số liệu cơ thể, liệt kê chi tiết rành mạch, ngay cả người cấp trên họp trực tuyến cũng bị cô ấy thuyết phục một cách miễn cưỡng. Hai đứa có phải lén lút làm chuyện gì mờ ám sau lưng cha không đấy? Tư Dạ Hội cấm yêu đương công sở đấy nhé!"

Chết tiệt,thảo nào tối qua lúc cô ấy đi, giọng điệu cứ là lạ, hóa ra là định đào hố chôn mình... Lục Dĩ Bắc ôm trán, nhấn nút ghi âm tin nhắn thoại.

"Thủy ca, Tư Dạ Hội Hoa Thành thiếu người đến vậy sao? Chú thừa biết tình hình hiện tại của con mà."

【Thủy ca: Không sao, bọn ta đều tin tưởng con! [Cố lên!] 】

Lục Dĩ Bắc: "..."

Rốt cuộc bọn họ nghĩ cái gì vậy?

Để một quái đàm Chủng Ma Nữ đảm nhận công việc nhân viên chủ lực tạm thời của Tư Dạ Hội Hoa Thành, cái thành phố rách nát này sớm muộn gì cũng xong đời!

(Hết tập này)

Nguyên văn là Vĩ Thanh, nghĩa đen là “tiếng ở phần đuôi”, thường được hiểu như phần Epilogue trong văn học phương Tây. Khi xuất hiện ở cuối một tập truyện, nó không còn thuộc mạch chính của cốt truyện mà đóng vai trò như âm vang sau cùng, để khép lại câu chuyện. Phần “Vĩ Thanh” có thể dùng để hé mở số phận các nhân vật sau kết thúc, gợi lại dư ba cảm xúc, hoặc chuyển tải lời nhắn gửi, triết lý mà tác giả muốn để lại cho độc giả. Việc đặt tên chương cuối là “Vĩ Thanh” thay vì “Kết cục/ kết thúc” cho thấy dụng ý nhấn mạnh đây không phải một đoạn kết khô cứng, dứt khoát, mà là dư âm kéo dài, khiến người đọc khi gấp sách lại vẫn còn vương vấn trong lòng. Đây là câu đã được làm mềm, để có nghĩa nhẹ nhàn hơn. Nguyên văn là câu nói mang ý chửi bới và sỉ nhục rất nặng. Có thể dịch thô là “Địt mẹ mày, nói nhăng nói cuội! Loại đàn bà như mày, tao việc gì phải luyến tiếc chứ?” – có ý khinh bỉ, chửi thẳng mặt và phủ nhận giá trị của đối phương.