Gần vườn hoa trung tâm của Khu chung cư Hạnh Phúc có một trung tâm sinh hoạt cộng đồng.
Khu kiến trúc ba tầng mang phong cách vườn cổ Trung Hoa có mái nhà cong vút lợp ngói màu xám đậm, toàn bộ bức tường được sơn trắng, trên sân thượng là khu vực mở còn có những cột đá màu đỏ sẫm, trông rất có hương vị, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ.
Lúc Lục Dĩ Bắc nhìn thấy tòa nhà đó khi mới đến Khu chung cư Hạnh Phúc, cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, mãi cho đến khi cô điều tra rõ câu chuyện đằng sau của quái đàm ẩn giấu trong Khu chung cư Hạnh Phúc mới có cảm giác bừng tỉnh.
Cô cảm thấy sở dĩ nảy sinh cảm giác kỳ lạ, có lẽ là vì bố cục của tòa nhà đó trông giống như một nhà hát.
Tại trung tâm sinh hoạt của Khu chung cư Hạnh Phúc, tầng một kinh doanh: siêu thị tiện lợi, quán ăn sáng, tiệm giặt khô. Tầng hai có phòng gym và phòng đọc sách cũng có không ít cư dân ra vào, chỉ là so với tầng một thì vắng hơn nhiều.
Còn về tầng ba, ngày mà Lục Dĩ Bắc đi theo chủ nhà đến Khu chung cư Hạnh Phúc, cô đã đi do thám tình hình rồi.
Nơi đó là một quán bar thanh lịch có chủ đề hí kịch, trang trí theo phong cách quốc gia, ban ngày bán các loại đồ uống nhẹ như trà sữa, cà phê. Buổi tối thì chuyển sang bán rượu.
Trong mấy ngày nay Lục Dĩ Bắc đã đến quán bar đó hai ba lần.
Mỗi lần đến, bên trong quán bar lớn bằng cả sân bóng đá, ban ngày gần như không có khách, chỉ đến tối mới có lác đác vài khách xuất hiện, nhưng vì quán chỉ mở cửa đến tám giờ rưỡi tối nên cô không có cơ hội điều tra quá sâu.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác là giá bữa tối của quán bar khiến Lục Dĩ Bắc có hơi đau lòng, nên cô không dám đến quá nhiều lần.
Nói chung, tòa nhà trung tâm sinh hoạt cộng đồng toát lên vẻ kỳ quái đó, Lục Dĩ Bắc đã điều tra sơ qua một lượt, nhưng ngoài việc phát hiện một cánh cửa bị khóa dẫn xuống bãi đỗ xe ngầm ở tầng một thì không phát hiện điều gì bất thường.
Năm giờ chiều, còn nửa tiếng nữa là đến giờ bắt đầu vũ hội chào mừng của Khu Hạnh Phúc.
Đến lúc này, trời đã dần tối, mặt trời vàng vọt lơ lửng trên đường chân trời, thứ ánh sáng không sáng không tối khiến lòng người không vui.
Tia nắng cuối cùng đó, dường như đang chầm chậm chìm dần vào bóng tối, nhưng khoảng cách đến lúc kết thúc một cách dứt khoát vẫn còn rất xa.
Như một người nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt toàn thân cắm đầy ống, không nuốt trôi được hơi thở cuối cùng.
Dưới ánh nắng vàng vọt, những người hàng xóm thân thiện trong khu chung cư bắt đầu tụ tập về phía trung tâm sinh hoạt gần vườn hoa trung tâm.
Thấy thời gian bắt đầu vũ hội chào mừng đến gần, Lục Dĩ Bắc kiểm kê lại những thứ có thể dùng đến, cất vào trong túi đàn guitar. Cô đang đinh gọi Giang Ly cùng ra ngoài thì phát hiện trên lưng cô ấy cũng có thêm một túi đàn, không biết là đựng nhạc cụ gì.
"Cô đây là..."
Giang Ly hơi nhướn cằm, bình tĩnh nói một câu: "Đàn nhị hồ."
Nói xong cô liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi cửa nhà.
Nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của Giang Ly rời đi, Lục Dĩ Bắc hơi sững người, lẩm bẩm: “Không có ai nghe nhị hồ mà không khóc, không có linh hồn nào mà không bị kèn Suona tiễn đi. Một khúc nhạc đứt gan xé ruột, biết tìm tri kỷ nơi nào? Cô nói xem, chúng ta… có phải nên…”
Lời của Lục Dĩ Bắc còn chưa nói hết thì Giang Ly phía trước đột nhiên dừng bước, lục lọi trong chiếc túi xách mang theo bên người một lúc, lấy ra hai cặp kính râm gọng tròn nhỏ, một cặp tự mình đeo lên, cặp còn lại đưa cho Lục Dĩ Bắc.
Lục Dĩ Bắc ngạc nhiên, nhận lấy kính râm nói: "Ngay cả thứ này cô cũng chuẩn bị? Cô đúng là biết chơi đó, tôi đột nhiên hơi thích cô rồi nha."
Lời vừa dứt, phía trước liền vọng lại giọng nói khe khẽ của Giang Ly.
"Đừng bao giờ, tôi rất ghét cô đấy."
"Tch, nhưng mà chúng ta đi như thế này, sao cảm giác giống như đi phá đám ấy nhỉ?" Lục Dĩ Bắc nhún vai nói.
Giang Ly nghiêng đầu nhìn Lục Dĩ Bắc, liếc cô một cái rồi nhàn nhạt nói: "Chúng ta không đi phá đám thì làm gì? Đi thôi đừng lề mề nữa vũ hội sắp bắt đầu rồi."
————
Màn đêm buông xuống, trung tâm sinh hoạt sáng đèn, nhìn vào trong những ô cửa kính có tạo hình cửa sổ ngói trong là ánh đèn rực rỡ và bóng người qua lại tấp nập.
Nhân viên ban quản lý thay một loạt trang phục Đường, tươi cười đứng hai bên thảm đỏ trước trung tâm hoạt động đón khách.
Chỉ thiếu điều tìm vài phóng viên "tách tách" bấm máy ảnh, tập trung ánh đèn flash và ánh mắt vào các vị cư dân ăn mặc lộng lẫy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lục Dĩ Bắc đi song song bên cạnh Giang Ly nhỏ giọng nói: " Cũng làm ra vẻ thượng lưu nhỉ? Rõ ràng chỉ là vũ hội chào đón cư dân mới thôi mà, thế này có hơi long trọng quá không?"
"Vốn dĩ một khu dân cư không được coi là đặc biệt cao cấp như thế này lại có một trung tâm hoạt động lớn như vậy đã rất kỳ lạ rồi."
Giang Ly đảo mắt: "Nếu có người nói với cô, có một khu chung cư nằm sát trung tâm thành phố đi lại thuận tiện, cơ sở vật chất đầy đủ, không cần ra khỏi nhà cũng có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt cơ bản, hàng xóm trong đó đều rất thân thiện, ban quản lý còn thỉnh thoảng tổ chức các hoạt động rất sang chảnh, cô sẽ nghĩ thế nào?"
"Ừm..."
Lục Dĩ Bắc chống cằm trầm ngâm một lúc, như đang rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: "Trước tiên tôi sẽ hỏi nhân viên nhà xem giá nhà có đắt đến mức vô lý không."
"Nếu giá nhà bình thường, tôi sẽ cảm thấy nhân viên ở phòng kinh doanh đang lừa mình."
"Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Thổi phồng lên như vậy, không phải là phong thủy không tốt thì là có quái đàm!"
Vậynên cô mới không phải là người bình thường... Giang Ly thầm nghĩ: "Nhưng có người sẽ tin, hơn nữa còn đặc biệt thích kiểu này."
"Tham lợi nhỏ rồi gặp họa lớn? Cũng đủ ngốc."
Giang Ly không đáp lại những lời nhảm nhí của Lục Dĩ Bắc, chỉ men theo thảm đỏ đi thẳng vào trong trung tâm hoạt động, dọc theo cầu thang, đi thẳng một mạch lên quán bar ở tầng ba.
Tầng ba, quán bar được chọn làm nơi tổ chức vũ hội chào mừng đã sớm sắp xếp bàn ghế, chừa ra một khoảng sân tròn làm sàn nhảy, hai bên là những chiếc bàn dài trải khăn trắng, bày biện những đĩa sứ thanh hoa đựng đầy những món ăn thịnh soạn.
Lúc mới vào hội trường hai mắt Lục Dĩ Bắc hơi nóng lên, mơ hồ cảm nhận có thứ gì đó đang âm thầm quan sát các cô, cô men theo nguồn gốc của cảm giác kỳ dị đó, tìm kiếm một lúc, tầm mắt dừng lại trên những chiếc mặt nạ trang trí trên tường xung quanh.
Những chiếc mặt nạ đã qua xử lý nghệ thuật, màu sắc sặc sỡ, hình dáng không phải là khuôn mặt người cân đối, ít nhiều đều có chút méo mó biến dạng, hoặc bị kéo dài, hoặc bị uốn cong, dưới ánh đèn mờ ảo, trông có vẻ kỳ dị.
Lục Dĩ Bắc lặng lẽ đi đến trước những chiếc mặt nạ đó, triển khai linh giác điều tra một chút, không cảm nhận được dao động linh năng rõ rệt, ngay khi cô chuẩn bị đưa tay chạm vào thì phía sau vang lên một giọng nói trầm trầm.
"Thưa cô, xin đừng sờ lung tung."
Lục Dĩ Bắc quay đầu lại, liền nhìn thấy nhân viên ban quản lý mặc trang phục Đường màu đỏ sẫm, trên mặt treo nụ cười khiến người ta khó chịu.
Người đàn ông có hơi lùn hơi mập đó hình như đã trang điểm, nhưng kỹ thuật trang điểm không cao tay, chất lượng mỹ phẩm cũng rất kém, trên khuôn mặt trắng bệch ứ hai vệt má hồng không được tán đều.
Trang điểm thế này thà không trang điểm còn hơn, trông như người giấy dùng để tế lễ...
Cũng không sợ dọa người khác à.
Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, mặt không biểu cảm nói một câu "Xin lỗi!" rồi nhanh chóng quay người, đi về phía Giang Ly.
Âm nhạc vang lên, những chủ nhà được mời tham dự hòa theo điệu nhạc 《Por una Cabeza》, dưới ánh đèn dịu dàng lãng mạn có chút ảo giác, ôm nhau giữa sàn nhảy, tư thế nhảy có chút kỳ quái.
Không phải nói tư thế nhảy của họ cứng nhắc hay kỳ quái, chỉ là họ trông đều như là đã học lớp khiêu vũ ở cùng một thầy, mấy chục cặp nam nữ bước đi y hệt nhau, nhịp điệu y hệt nhau, ngay cả thời điểm các cô gái theo tiếng nhạc xoay vòng cũng y hệt nhau.
Như một đám robot được điều khiển bằng chương trình. Giang Ly nghĩ.
Ngay lúc cô đang nhìn những người trong sàn nhảy mà lông mày nhíu chặt, Lục Dĩ Bắc đã quay lại bên cô.
"Xem ra những người trong sàn nhảy kia đều là chủ nhà cũ của khu chung cư, không chừng toàn bộ đều bị quái đàm ảnh hưởng rồi."
"Tại sao cô lại chắc chắn như vậy?" Giang Ly nghi hoặc hỏi.
Mặc dù cô đã nhận ra những người trong sàn nhảy có hơi bất thường, nhưng cô lại không dám chắc chắn tất cả mọi người đều là người bị quái đàm ảnh hưởng.
"Cái này còn không rõ sao?" Lục Dĩ Bắc quay người chỉ vào mười mấy người đang cầm đĩa, đứng trước bàn dài cẩn thận lựa chọn đồ ăn tự chọn ở vòng ngoài sàn nhảy, rồi nói: "Đó mới là phản ứng của người bình thường khi tham gia loại vũ hội này."
"Không lẽ thật sự có người đến vũ hội kiểu này để nhảy sao? Đến rồi thì đương nhiên phải ăn cho đã chứ!"
"Hơn nữa, bỏ qua những món ăn lạnh tinh xảo đó không nói, lại còn có cả cua lông! Đúng là vô lý!"
Giang Ly nhíu mày: "Cua lông rất kỳ lạ sao?"
"Đương nhiên rất kỳ lạ rồi!" Lục Dĩ Bắc giải thích, "Bây giờ đã là cuối tháng mười một, mùa cua lông sắp hết rồi, mua vào lúc này thịt không ngon mà giá lại cao, rất không đáng..."
"Ồ không đúng, quái đàm làm chuyện này, e là sẽ không tính toán chi phí."
"Nói đến cua lông này, thực ra nhà họ... nhà họ Vương chúng tôi có một phương pháp nấu nướng đặc biệt..."
"..."
Giang Ly nghiêng đầu nhìn Lục Dĩ Bắc lấy cua lông làm điểm khởi đầu, say sưa bình luận về các món ăn trong vũ hội, thoáng chốc cô cảm thấy bạn nhảy của mình giống như một cô đầu bếp nhỏ xinh đẹp đảm đang.
Một lát sau, đợi đến khi Lục Dĩ Bắc nói một hơi hết bài diễn văn dài, lúc này cô mới phát hiện Giang Ly đang nhìn mình với ánh mắt kỳ quái.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Không có gì." Giang Ly nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Dĩ Bắc nhún vai, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài cửa sổ, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Tôi thấy thời gian cũng sắp đến rồi, cô đã nghĩ ra lát nữa chúng ta nên làm gì chưa?"
"..."
Giang Ly trầm ngâm hai giây rồi nói: "Nói ít làm ít, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện, chuyện không liên quan đừng có chen ngang, không ăn uống lung tung, yên lặng quan sát ở một bên, chờ bất thường xuất hiện là được."
"Tóm lại là làm người ngoài cuộc đúng không?"
"Cũng gần như vậy." Giang Ly gật đầu nói.
"Nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn nên ăn chút gì đó thì hơn." Lục Dĩ Bắc bổ sung, "Cho dù là giả thì cũng phải giả vờ cho giống một chút."
"Ồ." Giang Ly dường như đã hiểu ý của Lục Dĩ Bắc, cô xoay người lấy một lá rau mùi từ chiếc bàn dài phía sau, đưa vào giữa đôi môi đỏ mọng.
"Cô lại thích ăn rau mùi à?" Lục Dĩ Bắc đánh giá Giang Ly một lượt, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.
Giang Ly: "???"
"Rau mùi có vấn đề gì sao?"
"Không có gì, thôi bỏ đi, tôi đi vệ sinh một chút rồi quay lại ngay, cô ở đây đợi tôi." Lục Dĩ Bắc nói xong, liền quay người đi về phía phòng rửa tay.
"Ừm!" Giang Ly khẽ đáp một tiếng, liền chuyển ánh mắt về phía mọi người giữa sàn nhảy, vừa dùng mắt nhìn chằm chằm vào họ, vừa dùng linh giác dò xét dao động linh năng trong hội trường, cố gắng tìm kiếm chút manh mối nào đó liên quan đến quái đàm từ trên người họ.
Một lát sau có người nhẹ nhàng vỗ vai cô, vừa quay người lại thì thấy Lục Dĩ Bắc mặt không biểu cảm nói:"Xong rồi, giải quyết xong!"
"Phải rồi, cô còn nhớ sáng nay đã hứa với tôi chuyện gì không?"
Đã hứa...
Khiêu vũ một bài? Giang Ly khẽ hé môi: "Tôi tưởng..."
Cô vốn tưởng đó chỉ là lời nói nhảm của Lục Dĩ Bắc lúc mời cô cùng tham gia vũ hội.
Không ngờ Lục Dĩ Bắc lại thật sự muốn khiêu vũ?
Rốt cuộc cô ấyđến đây để làm gì?
Giang Ly nghĩ, đang định mở miệng từ chối, nhưng Lục Dĩ Bắc căn bản không cho cô cơ hội, một tay nắm lấy tay cô, kéo cô vào giữa sàn nhảy.
Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, thì một bàn tay đã vòng từ sau lưng cô, đặt lên vòng eo thon thả của cô, sau đó hơi dùng sức một chút, phần bụng phẳng lì của hai người liền nhẹ nhàng áp vào nhau.
Giang Ly liếc mắc nhìn trái nhìn phải, hạ giọng gầm nhẹ: "Cô đang làm gì vậy?"
"Khiêu vũ chứ gì!" Lục Dĩ Bắc ánh mắt vô tội, giọng điệu chân thành đáp lại, "Cô yên tâm, tango là một trong những sở trường của tôi đó!"
Hay đúng hơn là một trong những sở trường của Vân Mộng mới đúng, kỹ năng của nhóm bốn người tìm chết ở trường trung học Thạch Hà Khẩu trừ Lương Nguyệt ra cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Giang Ly: "..."
Cô trừng mắt nhìn Lục Dĩ Bắc một lúc, rồi bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực, và thầm hạ quyết tâm sau này tuyệt đối không thể tùy tiện đồng ý bất kỳ lời mời nào của của tên oắt con này nữa.
Có điều...
Có lẽ cũng không có sau này nữa, mười ván cược chín ván thua, Giang Ly tự biết mình tham gia vào ván cược quái đàm này, lạc quan mà nói tỷ lệ thắng cũng chỉ có một phần mười.
Đây có lẽ cũng là một trong những lý do cô chọn khiêu vũ hết bài này cùng Lục Dĩ Bắc.
Giống như trước khi lên đoạn đầu đài phải ăn bữa cơm cuối cùng, trước lúc ra đi, cô cũng không kìm được mà muốn buông thả một chút.
Âm nhạc vang lên, váy khiêu vũ xoay tròn, những cặp nam nữ trong sàn nhảy uyển chuyển lướt đi, nhất thời tản ra thành một vòng tròn, nam ở vòng ngoài, vòng trong là các cô gái mặc váy dài, động tác của họ đều răm rắp.
Trong toàn bộ sàn nhảy, chỉ có nhịp điệu của Giang Ly và Lục Dĩ Bắc là khác biệt, trông thật lạc lõng, giống như hai con hạc một đen một trắng lạc vào trại gà.
Đúng vậy, tuy hai người họ trông có vẻ lạc lõng với những người xung quanh, nhưng rõ ràng là nhảy đẹp hơn hẳn!
Ngay cả Giang Ly lúc nhỏ đã từng tham dự các loại vũ hội cũng kinh ngạc vì sao mà Lục Dĩ Bắc lại nhảy tango giỏi đến thế, cô vốn tự cho mình tinh thông tango, nhưng giờ lại hoàn toàn bị nhịp điệu của Lục Dĩ Bắc dẫn dắt.
Dưới sự dẫn dắt của Lục Dĩ Bắc, tà váy dạ hội xoay tròn theo thân thể cô, chiếc nơ bướm sau lưng nhẹ nhàng lay động, thanh thoát tựa như sắp tung cánh bay cao.
Điệu nhảy phóng khoáng tự nhiên như thể họ đã cùng nhau khiêu vũ suốt nhiều năm.
Dần dần Giang Ly cũng chìm đắm vào âm nhạc và vũ điệu, khi âm nhạc sắp đến cao trào, cô ăn ý phối hợp với Lục Dĩ Bắc, hoàn thành một động tác đá chân cao đầy hoa mỹ, tà váy dài tung bay như một đóa hoa nở rộ, để lộ đường cong mềm mại của bắp chân thon dài.
Không biết tự lúc nào bản nhạc thứ ba đã gần kết thúc, sau khi Giang Ly dứt khoát thực hiện một động tác ngả người ra sau thì bàn tay Lục Dĩ Bắc đang nắm tay cô đột nhiên dùng sức, kéo mạnh cô vào lòng.
Sự mềm mại và mềm mại, phần ngực nhô cao và phần ngực không mấy nhô cao cách hai lớp vải thoáng chốc chạm vào nhau, một bàn tay lặng lẽ vòng từ phía sau lên đầu Giang Ly nhẹ nhàng ấn cô vào bờ vai tuy hơi gầy nhưng rất mềm mại.
Ngay sau đó, Giang Ly liền cảm nhận được gò má của Lục Dĩ Bắc áp vào má của mình, hơi thở ấm áp ẩm nóng, kèm theo là nhịp hô hấp hơi gấp gáp phả vào những lọn tóc sau gáy cô.
Gương mặt trắng nõn của cô thoáng chốc ửng hồng, cô theo phản xạ muốn giãy ra, lại nghe thấy Lục Dĩ Bắc hạ giọng nói.
"Đừng cử động, mọi người đều đang nhìn chúng ta đấy!"
"..."
Giang Ly im lặng, liếc mắt về phía đám đông bên cạnh, lúc này mới nhận ra, lúc cô đang chìm đắm trong điệu nhảy tình hình đã phát triển đến mức đi ngược lại kế hoạch ban đầu của cô.
"Còn nhớ tôi đã nói gì không?"
"Khiêm tốn một chút, giả vờ mình là người ngoài cuộc phải không?" Lục Dĩ Bắc nhỏ giọng nói, "Nhưng tôi cũng đâu có đồng ý làm theo kế hoạch của cô!"
"Nếu chúng ta đã đến để phá đám thì chẳng phải nên khoa trương một chút, thu hút sự chú ý, thì mới có thể khiến Quái Đàm coi chúng ta là mục tiêu tấn công hàng đầu sao?"
"Huống chi lúc nhỏ xem series《007》, tôi đã thấy cảnh Bond và mấy người đẹp vừa khiêu vũ trong vũ trường vừa điều tra siêu ngầu! Tôi vẫn luôn muốn thử một lần!"
Đây có lẽ mới là lý do thật sự nhỉ? Giang Ly đảo mắt khinh bỉ.
Rất nhanh âm nhạc lại lần nữa vang lên, nhưng Lục Dĩ Bắc không tiếp tục khiêu vũ với Giang Ly mà giữ nguyên tư thế lúc này, dưới sự chú ý của mọi người lùi về phía mép sàn nhảy.
"..."
Giang Ly im lặng một lát, nhàn nhạt hỏi: "Đây không giống phong cách hành sự của cô?"
"Tôi là phong cách gì? Gặp nguy hiểm là chạy trước rồi nói sau à?" Lục Dĩ Bắc hỏi lại, rồi tự trả lời: "Nhưng bây giờ không phải là vẫn chưa xuất hiện nguy hiểm sao?"
"Cô yên tâm, nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng, tôi nhất định sẽ bỏ cô lại chạy đầu tiên!"
Giang Ly liếc mắt nhìn Lục Dĩ Bắc, bình tĩnh nói: "Tôi quả nhiên vẫn rất ghét cô!"
"Đây là vinh hạnh của tôi." Lục Dĩ Bắc nói, khóe mắt nhìn quanh một vòng: "Đã qua gần nửa tiếng rồi, thời gian có lẽ đã sắp đến rồi."
Giang Ly nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Thời gian gì?"
"Thời gian độc tính phát tác..."
"Độc tính?" Giang Ly sững sờ, ngay sau đó liên kết với hành vi giả vờ ăn rau của Lục Dĩ Bắc trước đó, trong mắt lóe lên vẻ bừng tỉnh: "Ý cô là những món ăn tự chọn đó có độc?"
"Nhưng cô làm thế nào mà biết được?"
"Bói một quẻ." Lục Dĩ Bắc thản nhiên nói, "Lát nữa nếu họ ngã chúng ta cũng ngã theo là được."
Bói sao? Giang Ly khẽ gật đầu, cô biết vật phẩm linh năng thứ hai mà Lục Dĩ Bắc đã lấy đi từ Tư Dạ Hội là 【Đồng Xu Phúc Thần】, nếu cô ấy đã học được một thuật bói toán nào đó, quả thực có thể bói ra được.
"Nhưng vừa rồi chúng ta cũng đã ăn những món đó, có thể nào..." Giang Ly lo lắng nói.
Mặc dù lượng họ ăn rất ít, nhưng nếu là độc do quái đàm hạ, cho dù chỉ một chút cũng có thể xảy ra vấn đề.
"Yên tâm, cái này tôi cũng bói qua rồi, lá cây trang trí và rượu không có độc."
Giang Ly nhíu mày: "Vậy lỡ như có người chỉ uống rượu, không ăn..."
"Cho nên tôi đã hạ độc hết những thứ không có độc rồi! Trừ hai lá cây mà chúng ta vừa ăn, bây giờ tất cả đều có độc!"
Chỉ không biết độc của Cố Thiến Thiến có đáng tin không... Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ.
Nhớ lại Lục Dĩ Bắc mượn cớ đi vệ sinh rồi lén lút rời đi, Giang Ly không tiếng động mà thở dài một hơi: "Lẽ ra cô nên nói cho tôi biết trước một tiếng chứ."
"Nói cho cô, cô có để tôi đi hạ độc không?"
Giang Ly hé miệng đang định nói gì đó thì một bản nhạc kết thúc, hội trường đột nhiên tắt đèn, trong bóng tối vang lên tiếng hàng loạt người ngã xuống, loáng thoáng còn xen lẫn tiếng đàn môi khe khẽ...
Tango là một điệu khiêu vũ đôi có nguồn gốc từ Argentina và Uruguay cuối thế kỷ XIX, sau lan rộng sang châu Âu và trở thành một phần của vũ hội quốc tế. Điệu tango đặc trưng bởi nhịp 2/4 hoặc 4/4, tiết tấu mạnh mẽ, dứt khoát, xen lẫn sự uyển chuyển, gợi cảm. Trong vũ hội, tango thường được biểu diễn theo phong cách Ballroom Tango (chuẩn quốc tế), với bước đi nhanh, ngắt, nhiều động tác quay đầu, đổi hướng, tạo cảm giác kịch tính và lôi cuốn. kính râm ở đây mang ý nghĩa vừa thực dụng vừa châm biếm: hai nhân vật chuẩn bị đi phá đám hí kịch của quái đàm nên kính râm trở thành phụ kiện tạo khí chất ‘ban nhạc ngầu ngầu’ khi xuất hiện. Đồng thời, nó cũng là lớp che chắn mang tính biểu tượng, giúp họ giữ vững tinh thần, tránh để tà âm hay ánh nhìn quái dị tác động trực tiếp vào ánh mắt và linh hồn.