Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2189

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 2

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 4938

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

127 1235

Tập 3: Công Việc Của Ma Nữ - Chương 60: Hóa thành bùn xuân lại càng giữ hoa

Khi Giang Ly bảo Lục – kẻ ‘không hiểu lòng con gái’, một chàng trai thẳng như thép – Dĩ Bắc nửa tiếng nữa gặp nhau, thì anh thật sự đã chờ đúng nửa tiếng.

Thậm chí, anh rõ ràng đã đến sớm gần mười phút, nhưng lại cứ phải lượn lờ một lúc ở cửa hàng bên kia đường đối diện quán nước, canh đúng giờ ăn một que bim bim cay.

Cho đến khi gần đúng ba mươi phút, anh mới đi qua đường, bước vào cửa quán nước đã hẹn, không hơn không kém một phút.

Đợi đến khi anh thong thả đến nơi, Giang Ly dường như đã đợi rất lâu rồi, cô đang ngồi ở góc cạnh cửa sổ của quán nước uống trà, trên mặt không có chút cảm xúc.

Lục Dĩ Bắc đã sớm quen với biểu cảm này của Giang Ly rồi, tuy mặt anh bị liệt do bệnh lý, còn Giang Ly là mặt liệt do tâm lý, nhưng từ một góc độ nào đó mà nói, hai người đã là bạn bệnh lâu năm rồi.

Sau khi vào cửa, Giang Ly liếc nhìn Lục Dĩ Bắc đang ngậm một que bim bim cay trong miệng, ra hiệu cho anh ngồi xuống đối diện mình, rồi cúi đầu uống trà.

"Đồ đâu? Cậu mang đến chưa?"

Lục Dĩ Bắc vừa cầm tách trà lên, đã nghe thấy Giang Ly cất giọng trầm thấp hỏi.

Làm như thể đanggiao dịch ngầm bất hợp pháp vậy... anh thầm nghĩ một câu, lấy từ trong túi áo ra con chip đó, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Giang Ly.

Giang Ly nhìn nhìn chằm chằm tấm chip trên bàn, khẽ nheo mắt lại, vươn tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy con chip, đưa lên trước mặt xem xét, ánh mắt mấy lần thay đổi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lúc cô cầm tấm chip lên, Lục Dĩ Bắc rõ ràng nhìn thấy cả bàn tay của cô đều đang khẽ run rẩy.

Thấy Giang Ly mãi không mở miệng, Lục Dĩ Bắc không kìm được nỗi nghi hoặc trong lòng, hỏi: "Lãnh đạo, đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Hình như cô biết nó à?"

"Biết." Giang Ly bình tĩnh đáp.

Cô vẫn luôn biết sự tồn tại của thứ này, cô từng nhìn thấy một con chip màu vàng kim, mệnh giá ‘100’ ở chỗ cha mình, trên đó có hoa văn y hệt.

Nhưng đây chỉ là một con chip hoàn toàn không có tác dụng đặc biệt gì, đơn thuần chỉ dùng để chứng minh tư cách vào cửa mà thôi.

Có nó, khi ván cược đó xuất hiện mới có tư cách vào trong, còn về việc muốn tham gia hay không, không phải là bắt buộc.

Hoàn toàn tuân theo nguyên tắc tự nguyện.

Trông có vẻ rất nhân văn phải không? Nhưng những con quái đàm điều hành ván cược luôn có thể đưa ra những thứ cực kỳ hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được mà đánh cược với nó một ván.

Sau đó, chỉ cần cung đã bắn thì không thể quay lại, chỉ cần đánh cược một ván thì gần như không một ai có thể quay đầu lại được nữa.

Lục Dĩ Bắc lén lút quan sát Giang Ly đang nghịch tấm chip, ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, liền ra hiệu cho cô "cô có phải đang giấu tôi chuyện gì không?"

Giang Ly nhận ra ánh mắt kỳ quái của Lục Dĩ Bắc đang nhìn mình liền nhìn lại anh trong giây lát, dùng ánh mắt đáp lại "không có gì."

"..."

Còn không có gì nữa? Ngay cả [biểu cảm thả tim] cũng không có! Người phụ nữ này không ổn rồi!

Cô tuy ra vẻ thản nhiên như thể tấm chip đó không phải là thứ gì quan trọng.

Nhưng việc giao nhận thứ có dao động linh năng, mà không gặp mặt ở Tư Dạ Hội đã có chút bất thường rồi, lại còn không nói cho mình biết con chip này là thứ gì, lại càng kỳ lạ hơn. Lục Dĩ Bắc nghĩ.

Ngay lúc Lục Dĩ Bắc đang suy nghĩ, Giang Ly đã uống xong ngụm trà cuối cùng trong tách, đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: "Nếu không có gì thì cậu về trước đi?"

"Lãnh đạo..."

Lục Dĩ Bắc không đứng dậy, nhíu mày nói: "Góp ý cá nhân nhỏ, có những chuyện nói ra còn tốt hơn là giữ trong lòng, hai người bao giờ cũng nhiều cách hơn một người."

" Dù không được giúp đỡ, ít nhất cũng đổi lấy được chút an ủi mà!"

Nói xong, Lục Dĩ Bắc đột nhiên có cảm giác chính mình cũng không tin nổi, dù sao thì anh cũng đang một mình tìm kiếm sự thật đằng sau cái chết của cha.

Nghĩ đến đây, anh đưa tay vào túi áo mò mẫm một hồi, lấy ra một que bim bim cay, muốn thông qua cách này để xoa dịu sự ngượng ngùng trong lòng.

"Nào nào, đại ca ăn một que bim bim cay, vui vẻ lên nào."

Giang Ly liếc nhìn que bim bim cay trong tay Lục Dĩ Bắc, không có ý định ăn, sau đó nhìn thẳng vào mắt anh.

"Lục Dĩ Bắc, nói thật với cậu, tấm chip này quả thực có hơi đặc biệt, nó liên quan đến một quái đàm nào đó. Nhưng đối với cậu, chuyện đến đây là đã kết thúc rồi."

"Nếu cậu không muốn sớm sử dụng phúc lợi nghĩa trang của Tư Dạ Hội thì đừng có chuyện gì cũng xía vào."

Bây giờ thời đại đã thay đổi, rất nhiều tiểu thư xinh đẹp mềm mại không biết tự lúc nào đã biến thành những sinh vật đáng sợ.

Một cô gái như Giang Ly, so với việc chờ đợi người khác cứu giúp, càng thích tự mình cầm thanh đại đao dài bốn mét, chém điên cuồng mấy con phố, xong kiệt sức nằm trong vũng máu và rút điện thoại ra chơi hai ván mạt chược.

"Ờ..." Lục Dĩ Bắc nhìn Giang Ly với vẻ mặt nghiêm túc, hơi sững sờ: "Chẳng lẽ tôi không thể giúp được cô sao?"

"Giúp? Cậu định giúp thế nào? Đột nhiên bộc phát sức mạnh, đại sát tứ phương à?" Giang Ly hỏi lại.

"Cậu đừng nói với tôi, cậu thực ra là một nhân vật lợi hại đã chán ngấy những đấu đá giang hồ, nên ẩn mình chạy đến Tư Dạ Hội làm một nhân viên quèn, vừa dưỡng lão, vừa tiện thể tán gái mở hậu cung nhé?"

Về chuyện ván cược quái đàm đó, không có ai có thể giúp được, kể cả Tư Dạ Hội cũng không giúp được, họ thậm chí còn không tìm thấy manh mối và quy luật xuất hiện của ván cược.

Muốn để chúng hoàn toàn tiêu đời chỉ có cách tham gia ván cược và thắng mọi ván.

Tuyệt đối không thể để Lục Dĩ Bắc dính vào. Nếu cậu ta thua, cả đời này cũng đừng mong thoát ra. Giang Ly nghĩ.

"..."

Cái gì mà đại lão vô địch ẩn giấu thân phận dưỡng lão chứ! Tôilà ẩn giấu thân phận, lúc nào cũng có thể có được thông tin tình báo đầu tay để tự bảo vệ mình, giống kẻ hai mang thì đúng hơn.

Cô ấy nói như vậy e không phải là đang uy hiếp mình, uy hiếp rằng chỉ cần mình còn xía vào chuyện của người khác thì cô ấysẽ bóc trầnthân phận Vương Bất Lưu Hành của mình sao?

Lục Dĩ Bắc nghĩ, nhún vai: "Tôi đương nhiên không phải là đại lão gì, nếu cô biết ở đâu có loại đùi to đó thì phiền cô cho biết, tôi đã sớm không muốn cố gắn nữa rồi."

Giang Ly liếc anh một cái rồi nói: "Vậy thì đợi đến khi nào cậu trở thành loại đùi to đó rồi đến giúp tôi."

"Lạnh lùng đến vậy sao? Tôi vốn còn tưởng chúng ta được xem là bạn bè có thể chia sẻ những bí mật nhỏ rồi chứ..."

"..."

Bạn bè ư, đợi tôithắng được ván cược đó quay về, có lẽ có thể làm bạn với cậu.

Giang Ly nghĩ, lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi rất ghét cậu đấy, từ lần đầu tiên bắt cậu về Tư Dạ Hội tôi đã thấy cậu rất đáng ghét rồi, chưa từng thấy ai nói nhảm nhiều như cậu."

Lục Dĩ Bắc: "..."

Thấy anh im lặng, Giang Ly cầm gậy chống đứng dậy, chân thấp chân cao đi ra ngoài quán nước.

Lục Dĩ Bắc nhíu mày, nhìn cô từ từ đi xa, đột nhiên đứng dậy, đuổi theo.

"Chờ đã! Lãnh đạo."

"Tôi còn một câu hỏi."

Giang Ly quay người lại, bình tĩnh nhìn Lục Dĩ Bắc, không nói một lời chờ đợi câu hỏi của anh.

Tuy cô không biết anh muốn hỏi gì, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng dùng cách lạnh lùng nhất để trả lời.

"Ngôi mộ mà Tư Dạ Hội đã mua cho tôi ở đâu? Tôi muốn đến xem thử, tiện bàn bạc trước với người quản lý nghĩa trang, nhờ họ khắc lên bia mộ của tôi một mã QR ghi lại tiểu sử cuộc đời gì đó."

Khóe miệng Khương Ly giật giật, những lời đã chuẩn bị sẵn nghẹn lại trong cổ họng, một lúc lâu sau, cô cười nhẹ, nghi hoặc hỏi, "Sao cậu có thể lúc nào cũng phun ra mấy lời nhảm nhí vậy?"

Cảm giác vừa nhát gan lại lúc nào cũng rất ung dung này thật khiến người ta ngưỡng mộ đó!

"Ai biết được?" Lục Dĩ Bắc nhún vai, "Có lẽ là một loại thiên phú đặc biệt nào đó?"

"..." Trầm ngâm một lát, Giang Ly cuối cùng nhìn Lục Dĩ Bắc một cái, nhắc nhở: "Cho cậu một lời khuyên cuối cùng nhé?"

"Gần đây, không, mãi mãi đừng bao giờ đánh bạc với người khác."

"Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi cũng không ngốc, những thứ có xác suất, ngoài kho thẻ của《Tình Yêu và Ma Pháp Thiếu Nữ》ra thì những thứ khác tôi không thèm động vào đâu!" Lục Dĩ Bắc nhún vai nói.

"Ừm." Giang Ly bình thản đáp một tiếng, liền quay người rời khỏi quán nước.

Cậuta chắc sẽ không ngốc đến mức vì một nhân vật 2D hiếm có, mà chạy đi đánh cược với mấy conquái đàm đó chứ?

Không rõ vì sao trong đầu Giang Ly nảy lên ý nghĩ như vậy.

Giữa biển người ồn ào, Lục Dĩ Bắc im lặng nhìn Giang Ly được A Hoa vừa chạy tới dìu vào trong xe, cửa xe đóng lại, xe chạy xa dần, cuối cùng biến mất trong dòng xe cộ giờ cao điểm buổi tối.

————

Trời vừa tối, Lục Dĩ Bắc tìm một nơi hoàn thành quái đàm hóa, rồi liền chặn một chiếc taxi, vội vã chạy về Khu chung cư Hạnh Phúc.

Lúc đó thời gian vẫn còn sớm, nên cô không gặp được chú Trương Sam, điều này làm cô có chút thất vọng.

Đi qua khu vườn nhỏ yên bình của khu Hạnh Phúc, về đến căng hộ cho thuê, quả nhiên như anh dự đoán, Giang Ly vẫn chưa trở về.

Nhìn căn nhà trống không, Lục Dĩ Bắc nhíu mày, đi đến sofa ngồi xuống, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Giang Ly.

【Vương Bất Lưu Hành: Có đó không? Không phải cô bảo tôi về sớm sao? Sao chính cô lại không có ở đây? 】

Hai phút trôi qua.

【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: Tạm thời có chút việc, không về được, ngày mai gặp ở tiệc chào mừng 】

Tuy Giang Ly bây giờ đã có manh mối của ván cược, thậm chí đã có được tư cách vào cửa, nhưng treo thưởng của Khu chung cư Hạnh Phúc là do cô bảo Lục Dĩ Bắc tham gia, nên cô vẫn quyết định làm cho có đầu có đuôi.

Dù sao thì cũng giống như cô có những thông tin cấp bách muốn biết, Giang Ly cảm thấy Lục Dĩ Bắc sở dĩ bằng lòng qua lại với nhóm chat Quái đàm, chắc chắn cũng là muốn biết thứ gì đó quan trọng.

Vì mình đã có được thứ mình muốn mà để Lục Dĩ Bắc một mình hoàn thành treo thưởng, chuyện này Giang Ly không làm được.

【Vương Bất Lưu Hành: Cô thay đổi rồi, biểu cảm thả tim cũng không còn, có phải là ở bên ngoài đã có cún con rồi không? 】

【Thiếu Nữ Thiên Tài Mạt Chược: "[Biểu cảm thả tim] 】

Nhìn câu trả lời của Giang Ly, Lục Dĩ Bắc ngẩn người một lúc, sau đó khẽ "xì" một tiếng rồi ném điện thoại sang một bên.

"Tch! Đúng là qua loa."

————

Đêm khuya.

Lục Dĩ Bắc nằm trên giường trong căn hộ thuê, nghịch điện thoại, không biết tự lúc nào đã ngủ thiếp đi, trước mắt chìm vào một mảng đen kịt, rất nhanh bên tai cũng chìm vào tĩnh lặng.

Sau đó.

Từ từ, cơ thể cô bắt đầu chìm xuống, như rơi vào trong nước, nhẹ bẫng, lại như trôi nổi trên mây.

Cuối cùng, tiếng gió thổi qua bên tai như tiếng thì thầm nhỏ vụn vang lên, đánh thức cô.

Vừa mở mắt ra, cô đã nhìn thấy Thanh Tễ đang ngồi ở phía trước không xa, sắc mặt âm u đến đáng sợ.

"Cháu dâu, cuối cùng con cũng xuất hiện rồi, ta đã đợi con rất lâu rồi."

Lục Dĩ Bắc: "..."

Chếtrồi, hôm nay trongđầu toàn là chuyện của Giang Ly, sao mình lại quên mất ông ấy chứ?

Lục Dĩ Bắc nhìn thấy Thanh Tễ, cảm thấy có hơi hoảng, tuy rằng chuyện nói dối phụ huynh thì trẻ con ít nhiều cũng từng làm, nhưng người hoàn toàn không hoảng thì chắc là không có.

"Nói đi, trước đó ta gọi con, sao con không trả lời ta?"

"Cái này..." Mắt của Lục Dĩ Bắc đảo một vòng, trong chớp mắt đã nghĩ ra lời giải thích.

"Bởi vì sau khi con rời khỏi đây, con đã thử vận dụng một chút《Thái Hòa Quân Tử Kiếm Đồ Thuyết》đã học hôm qua, kết quả là lập tức ngất đi, cho đến vừa rồi mới tỉnh lại."

"Ngài cũng biết đấy, con là một đứa con gái, bất kể là thiên phú hay khả năng chịu đựng của cơ thể đều không bằng được thiên tài như ngài, gánh nặng của việc luyện tập《Thái Hòa Quân Tử Kiếm Đồ Thuyết》lại lớn, cho nên con mới..."

"Thôi thôi, mấy lời nói dối vớ vẩn của con ta cũng lười nghe!" Thanh Tễ xua tay ngắt lời, "Đừng tưởng ta không biết con đang nói dối, mấy trò này của con ta chơi chán rồi."

Lục Dĩ Bắc: "..."

Phải rồi, mình suýt quên mất,ông ấy là Tra Tấn Vương thế hệ đầu của nhà họ Lục chúng ta.

"Nhưng không sao, chút chuyện nhỏ này ta sẽ không để ý." Thanh Tễ nói, "Ít nói chuyện phiếm đi, nhân lúc linh năng còn sót lại của ta chưa cạn kiệt, chúng ta mau bắt đầu buổi luyện tập hôm nay thôi?"

"Hôm nay nhân lúc con không có ở đây, ta rảnh rỗi không có việc gì làm nên đã quan sát, nghiên cứu kỹ nơi này, nơi này hình như có chút đặc biệt."

"Tuy không biết tại sao ta và con lại xuất hiện ở một nơi kỳ diệu như vậy, nhưng phải nói rằng, đây là một nơi rất thích hợp để luyện tập."

Lục Dĩ Bắc nhíu mày, nghi hoặc nói: "Đặc biệt thế nào ạ?"

"Ví dụ như..."

Thanh Tễ há miệng, thân hình lóe lên, lao về phía Lục Dĩ Bắc, trong nháy mắt đã đến trước mặt cô.

Ngay sau đó cô liền cảm thấy cổ mình lạnh toát, rồi trơ mắt nhìn thân thể không đầu của mình, tại chỗ loạng choạng hai cái, "bụp!" một tiếng ngã xuống đất, dần dần hóa thành tro bụi.

Thanh Tễ đã dùng hành động thực tế để nói cho Lục Dĩ Bắc biết thế nào gọi là thanh lý môn hộ.

Vãi cả chưởng, thân và đầu của mình chia lìa rồi! Đồng tử của Lục Dĩ Bắc co rút dữ dội, trong đầu chỉ kịp lóe lên một ý nghĩ như vậy, trước mắt liền chìm vào bóng tối.

——

Trong sự tĩnh lặng chết chóc, Lục Dĩ Bắc như bị cuốn vào vòng xoáy tăm tối, không biết đã chìm nổi bao lâu, khi mọi sinh khí sắp cạn kiệt, cơ thể cô bắt đầu từ từ nổi lên...

Khi cô mở mắt ra lần nữa, như người chết đuối vừa được cứu sống, cô thở hổn hển, trên cổ còn sót lại cơn đau nhói sống động, như thể vừa rồi cô thật sự đã bị một kiếm chém bay đầu.

 Ngay lúc Lục Dĩ Bắc còn đang chìm đắm trong trải nghiệm kỳ lạ khi nhảy đi nhảy lại bên bờ vực của cái chết, khó có thể thoát ra, ngẩn ngơ nhìn màn sương mù màu đỏ nâu nơi chân trời, Thanh Tễ đã đến gần.

"Thế nào, có phải là rất đặc biệt không? Ta đã thử qua rất nhiều lần rồi, ở đây sẽ không chết."

"..."

Lục Dĩ Bắc người run lên, lau một vệt mồ hôi lạnh trên trán, yếu ớt nói: "Cho con hỏi một chút, cơ chế tà ma này ngài đã thử ra bằng cách nào vậy ạ?"

"Rất đơn giản!" Thanh Tễ nhún vai nói, "Giống như thế này..."

Trong lúc nói chuyện, ông liền cầm thanh cổ kiếm trong tay, "phụt!" một tiếng đâm xuyên qua ngực mình, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Dĩ Bắc, hóa thành một nắm tro bụi.

"..."

Mẹ nó, đỉnh thật!

Thế nào mới gọi là Tra Tấn Vương thật sự? Nổi điên lên đến mức tự hành hạ cả bản thân, đây mới chính là Tra Tấn Vương thật sự!

Chỉ là không biết trong tâm trạng thế nào mà lão ông lại làm ra hành động cực đoan đến vậy.

Lục Dĩ Bắc thầm nghĩ, sau lưng cô, không biết từ lúc nào, Thanh Tễ đã ngưng tụ lại thân hình, khẽ nói với cô một câu: "Cháu dâu, ta đến đây!"

Lục Dĩ Bắc: "..."

Lời này sao nghe kỳ kỳ vậy? Là mình có vấn đề, hay ông ấy có vấn đề?

Chờ đã, không đúng!

"Khoang, con chưa chuẩn bị... ớ—!"

Lục Dĩ Bắc còn chưa nói xong, theo sau đó tiếng gió mây cuồn cuộn, một vệt sáng lạnh lẽo như ánh trăng lóe lên trước mắt, trước mắt cô lại một lần nữa chìm vào bóng tối.

Một lát sau.

Thân hình vừa được ngưng tụ lại, Lục Dĩ Bắc một tay ôm ngực, một tay vịn vào bức tường mép sân thượng, đầu thấm đẫm mồ hôi lạnh, không ngừng thở hổn hển.

"Hộc— hộc—!"

"Từ từ đã lão tổ, chúng ta thương lượng một chút, cách luyện tập này có phải hơi cực đoan, quá tàn bạo và quá đẫm máu rồi không?" 

"Ngài phải biết, độc giả của chúng ta đều là thanh thiếu niên, xem mấy cảnh này cơ bản không chịu nổi đâu! Nói không chừng sẽ bị tố cáo..."

"Bớt nói nhảm! Ngươi không phải nói ngươi đã học thuộc lòng hết những gì ta dạy rồi sao?" Thanh Tễ ngắt lời, "Trong tình huống thời gian cấp bách như thế này, chỉ có sinh tử giao tranh mới giúp ngươi nhanh chóng nắm vững được.”

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết, vận dụng cho tốt những gì ta dạy ngươi để giữ mạng đi!"

"Xem kiếm!"

Thanh Tễ hét lớn một tiếng, sau đó Lục Dĩ Bắc liền bị đánh bay.

Một lát sau.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con bé sắp bị đánh ngốc rồi!"

"Phụt—!"

...

" Ngài không thể làm vậy, sao ngài lại có thể đánh phụ nữ chứ? Việc này làm tổn hại đến hình tượng quang huy vĩ đại của ngài...”

"Phụt—!"

...

"Chết tiệt! Ngài có phải cố ý trả thù, trả thù việc ban ngày con không thèm để ý đến ngài không?"

"Phụt phụt phụt, bụp—!"

Lục Dĩ Bắc: "???"

Thanh Tễ im lặng không nói, nhưng thế kiếm càng lúc càng dữ dội, dùng hành động thực tế trả lời Lục Dĩ Bắc.

Đúng vậy, không sai, ta đây thù dai lắm.

————

Là một người cực kỳ sợ chết, việc phải đối mặt với cái chết hết lần này đến lần khác, trong ý thức cô hiện lên vô số vòng xoáy đen kịt chồng chất lên nhau, như đại dương ngưng tụ từ đau khổ và tuyệt vọng, phác họa nên một thế giới tĩnh lặng.

Sau đó khi Lục Dĩ Bắc đón nhận cái chết lần thứ tám mươi chín.

Cô cuối cùng cũng miễn cưỡng theo kịp động tác của Thanh Tễ, không hoàn toàn né được luồng hàn quang mạnh như sét đánh đó, nhưng dưới sự điều khiển tinh diệu của linh năng, cơ bắp trên vai cô đã hoàn thành một lần "chồng giáp".

Nhát kiếm hung hãn vốn định chém dọc cô thành hai nửa, rơi trên vai cô, lún vào trong xương quai xanh, liền dừng lại.

Thấy vậy, Thanh Tễ khen ngợi: "Không tệ, có tiến bộ, tiến bộ rất nhanh đấy chứ!"

"Đúng không, con cũng thấy vậy." Lục Dĩ Bắc cố nén đau đớn nói.

"Nhưng vẫn chưa đủ." Thanh Tễ nói một câu, cánh tay cầm kiếm run lên, dưới ống tay áo cuộn lên từng gợn sóng.

Lục Dĩ Bắc nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể mình vang lên một tràng nổ như sấm.

Ngay sau đó, cô liền nổ tung.

 Nội tạng vỡ nát như những cánh hoa đỏ sẫm tung bay, bị hất tung lên tận trời cao.

Bay trên trời, lún xuống đất, hóa thành không khí, hòa vào bụi trần...

Đúng như lời thơ cổ, Lục Dĩ Bắc lúc này đã thực sự là tan tác thành bùn, nghiền thành bụi, hóa thành bùn xuân lại càng giữ hoa.

Nguyên văn là ‘Linh lạc thành nê niễn tác trần, duy hữu hương như cố.’ – thơ Lục Du (Nam Tống), nghĩa là ‘dù rơi rụng thành bùn, nghiền nát thành bụi, hương thơm vẫn như xưa’. Hàm ý: phẩm chất tốt đẹp không đổi dẫu trải qua hủy hoại, mất mát. Ở đây, tác giả biến tấu thành ‘hóa thành bùn xuân lại càng giữ hoa’, mang tính triết lý và ý vị bi tráng.