Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

7 9

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

58 1976

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

324 19425

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

153 5926

Phần 5 - 293. Lặn biển (8)

"Đấng cứu thế. Giờ anh thở thế nào rồi?"

Việc đang phải học một cái gì đó mới khiến ngay cả việc thở bình thường cũng trở nên khó khăn. Nhưng tôi không được nín thở. Tôi hít vào rồi thở ra từ từ, trả lời Kim Jaehee.

"Hơi sợ một chút nhưng không gặp khó khăn lớn hay gì cả."

Dù vẫn giật mình mỗi khi nước tràn vào rồi lại chảy ra khỏi bộ đồ lặn, nhưng chắc tôi sẽ quen thôi.

"Đúng không? Nếu có thời gian thì tôi đã chỉ cho anh nhiều hơn rồi, còn phải tập ở bể bơi trước khi xuống nước nữa. Tiếc là chúng ta phải xuống nước gấp quá. Ở dưới nước, chỉ cần có đủ thiết bị thì di chuyển khá thoải mái đấy. Vấn đề là mua được thiết bị đắt tiền đến mức nào thôi."

"Ra vậy."

"Nếu lên kế hoạch kỹ rồi xuống thì lặn biển an toàn lắm."

"Chúng ta xuống mà không có kế hoạch gì cả."

"Đúng vậy ạ."

Nỗi bất an lại ập đến. Tôi cố gắng lắm mới kìm được việc muốn bảo Shin Haeryang đổi buddy cho mình. Khi tôi thở ra, những bong bóng khí nhỏ xíu thoát ra khỏi mũ bảo hiểm kêu "bụp bụp" rồi lơ lửng xung quanh. Shin Haeryang hỏi tôi có ổn không, tôi chỉ còn cách trả lời là ổn thôi.

Shin Haeryang kiểm tra trạng thái của các thợ lặn rồi lại ấn nút. Chiếc thuyền lại rung lên "ù ù ù" và phát ra tiếng động lớn trong khi di chuyển lên trên. Vì là tiếng động lạ nên tôi lập tức nắm chặt tay vịn trước mặt. Rõ ràng đang ở dưới nước mà tiếng ồn lại lớn đến vậy.

Nó phát ra một tiếng động kinh khủng như tiếng thú rống, cứ như không thể lên đến độ sâu 10m vậy. Chiếc thuyền cố gắng di chuyển về phía trước nhưng có vẻ như nó hoạt động không trơn tru nên cuối cùng bị đẩy lùi lại vài mét.

Ngay khi tôi giật mình kinh hãi thì chiếc thuyền dừng lại ngay tại chỗ do dừng an toàn. Trong tình huống tàu lượn đang lên dốc mà đột ngột dừng lại, Rico theo phản xạ định đứng dậy thì bị Shin Haeryang ấn vai xuống, ép ngồi lại. Rico ngơ ngác hỏi Shin Haeryang.

"Tôi bị ảo giác do say rượu à? Hay là APEP dừng lại rồi?"

"APEP dừng lại rồi. Tất cả mọi người giữ nguyên vị trí."

Tôi cứng đờ người không thể cử động. Tôi bám chặt hai tay vào tay vịn trước mặt như thể nó là sợi dây cứu sinh vậy.

"Sao thuyền đột nhiên lại... như thế này? Vốn dĩ nó thế này sao?"

"Không phải đâu. Hình như nó bị trục trặc rồi. Chắc là hỏng rồi. Đấng cứu thế. Chúng ta nên làm gì đây?"

Kim Jaehee hỏi tôi bằng giọng thản nhiên. Shin Haeryang có vẻ đang cố gắng điều khiển để con thuyền đi lên nhưng nó cứ khựng lại như bị kẹt vào cái gì đó. Tôi không biết Shin Haeryang đã bấm nút nào mà đột nhiên chiếc thuyền bắt đầu phát ra những âm thanh kỳ lạ. "Rắc rắc! Cạch cạch! Rắc"

Điềm chẳng lành. Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình giảm đi 5 độ vì căng thẳng. Shin Haeryang nói qua bộ đàm bằng giọng trầm trọng.

"Chúng ta định lên độ sâu 10 mét nhưng hệ thống APEP không hiểu sao lại không hoạt động bình thường. Chúng ta sẽ phải xuống ở -20 mét thay vì độ sâu đã định. Nắm chặt tay vịn phía trước."

Sau lời đó, chiếc thuyền không thể đi lên trong bụng con rắn đen nữa bất ngờ bắt đầu tụt xuống.

"Á á á á á á á á á á á!"

"Oa!"

"..."

"Ọe ẹ ẹ ẹ ẹ!"

Tôi hét to nhất qua bộ đàm. Trong khi đó, Kim Jaehee lại buông tay vịn ra vẫy vẫy hai tay. Nhìn cái bộ dạng đó tôi muốn chửi cho một trận nhưng miệng tôi chỉ biết la hét không ngừng.

Cơ thể tôi cứ bị đẩy lùi mãi. Tôi không biết bao lâu đã trôi qua. Tôi bám chặt tay vịn run rẩy chịu đựng thì có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi. Kim Jaehee cười toe toét qua lớp mũ bảo hiểm rồi chỉ lên trên. Nhìn theo tay cậu ấy, tôi thấy dòng chữ đỏ -20m. Lúc đó tôi mới dám thả lỏng tay, nhưng bàn tay buông tay vịn an toàn vẫn run rẩy. Tôi thở dài như muốn nôn cả ruột gan ra. Kim Jaehee hỏi bằng giọng vui vẻ để kiểm tra tình trạng của buddy.

"Anh ổn không ạ?"

"...Không ổn chút nào."

"Anh có nôn như những thợ lặn khác không?"

"Không... Hình như Rico nôn rồi thì phải?"

"Nhìn từ xa thôi. Anh lại đây."

Kim Jaehee tháo thiết bị kết nối của cậu ấy và tôi rồi di chuyển về cuối thuyền. Tôi không còn chút sức lực nào rũ xuống, Kim Jaehee gần như kéo lê tôi đi.

"Để giúp đỡ thì chẳng phải nên ở gần nhau sao?"

"Người mới thì nên nghe theo lời của buddy có kinh nghiệm."

Nghe vậy tôi không nói gì nữa mà rũ xuống bên cạnh Kim Jaehee, quan sát hành động của Shin Haeryang và Rico. Trong lúc đó, Shin Haeryang tháo thiết bị an toàn kết nối cậu ấy với thuyền rồi di chuyển đến ngay trước mặt Rico để kiểm tra tình trạng của đối phương.

Tôi vẫn nghe thấy tiếng Shin Haeryang qua bộ đàm bên tai. Có thể nôn vào trong mũ bảo hiểm. Đừng sợ. Không sao đâu. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Đừng cởi mũ bảo hiểm ra. Tiếp tục thở. Tuyệt đối đừng ngừng thở. Hít vào từ từ rồi thở ra từ từ. Nuốt chất nôn cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Đừng sợ. Đủ không khí. Tôi luôn ở bên cạnh cô. Hít vào rồi phát ra âm "ư ư ư" bằng miệng và tiếp tục thở ra. Thở ra thật chậm rồi ấn nút bên má phải thì nước sẽ tràn vào mũ bảo hiểm. Ấn nút bên má trái để xả nước. Trong lúc đó phải tiếp tục thở ra. Thử từ từ thôi. Đừng sợ.

Đến một lúc nào đó, Rico hít một hơi thật sâu rồi ấn nút bên má phải, chưa đầy 3 giây nước đã tràn đầy mũ bảo hiểm. Rico nhắm mắt lại, từ miệng cô ấy những bong bóng khí nhỏ không ngừng trào ra. Rico ấn vào bên má trái, nước và chất nôn tràn đầy mũ bảo hiểm lập tức phun ra ngoài.

"Ở gần thì sẽ bị hất hết chất nôn vào người đấy ạ."

Nghe giọng Kim Jaehee, tôi nhìn hai người họ thì thấy Rico lại nuốt không khí trong mũ bảo hiểm rồi lại đổ đầy nước vào mũ, rồi lại phun nước ra ngoài. Đến lần thứ ba Rico đổ đầy nước vào mũ bảo hiểm, cô ấy ấn nút bên má trái nhưng nước không chảy ra. Kim Jaehee nhìn thấy vậy thì "Ơ?" rồi nói.

"Hình như mũ bảo hiểm Rico dùng có vấn đề rồi. Nước không thoát ra được."

Mũ bảo hiểm vẫn đầy nước. Phải làm sao bây giờ! Tôi lo lắng dậm chân thì Shin Haeryang bên cạnh cởi mũ bảo hiểm ra rồi đưa cho Rico một thứ đen sì cầm trên tay. Rico lập tức ngậm nó vào miệng tạo ra vô số bong bóng khí rồi dùng ngón tay ra dấu OK. Lúc đó tôi mới thả lỏng cơ thể đang cứng đờ vì căng thẳng.

"Thường thì trong trường hợp như vậy phải làm thế nào?"

"Phải ngoi lên và ngừng lặn thôi ạ. Dù vậy Rico vẫn là một thợ lặn dày dặn kinh nghiệm. Có người giật mình nôn mửa khi lặn, tự ý cởi mũ bảo hiểm hay ống thở ra rồi vùng vẫy chết đuối. Hành động của buddy cũng khá tốt đấy ạ. Anh thấy đội trưởng lúc nào cũng cầm sẵn ống thở dự phòng bên cạnh phòng khi có sự cố không?"

Cái thứ màu đen Shin Haeryang cầm trên tay là ống thở kiểu ngậm miệng... Cái thứ dài đen đi theo tôi bên cạnh là ống thở. Chẳng trách nó đi theo tôi.

"Nếu mũ bảo hiểm có vấn đề thì phải cởi hẳn mũ ra rồi dùng ống thở nối với bình khí như thế này."

"Không đội mũ bảo hiểm thì ở dưới biển có nhìn rõ không? Chắc cũng không liên lạc vô tuyến được nữa."

"Vẫn nhìn được ạ. Chúng ta không phải cá nên nhìn hơi mờ thôi. Đồng hồ đo độ sâu hay đồng hồ đo áp suất cũng sẽ nhìn mờ lắm. Liên lạc vô tuyến thì chịu rồi. Không dùng được bộ đàm thì có tín hiệu tay mà. Còn phải tiếp tục cân bằng áp suất nữa... Không dùng được mũ bảo hiểm thì hơi phiền thật. Nhưng không nhìn thấy thì sao chứ? Bên cạnh còn có buddy mà. Buddy là người giúp chúng ta ngoi lên an toàn. Rico cũng không phải người có hiềm khích với đội chúng tôi nên tôi nghĩ đội trưởng sẽ không bỏ mặc cô ấy chết dưới nước đâu."

"Lặn biển vốn dĩ căng thẳng và nguy hiểm như vậy sao?"

"Anh thấy căng thẳng ở chỗ nào ạ?"

Tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi xuống biển. Kim Jaehee nói bằng giọng chán nản như thể vừa xem một bộ phim tẻ nhạt vậy.

"Không hiểu sao APEP lại không hoạt động bình thường nữa. Tôi muốn xuống sâu hơn một lần nữa nhưng chắc đội trưởng sẽ không làm vậy đâu nhỉ?"

Có vẻ Kim Jaehee thấy việc ngồi thuyền xuống khá thú vị. Rico thì nôn mửa, còn tôi thì tưởng mình sắp chết đến nơi.

"Nếu không thể di chuyển đến độ sâu 10 mét thì có lẽ chúng ta sẽ phải ngoi lên từ đây thôi."

Shin Haeryang nói qua bộ đàm.

"Vâng. Dù không như dự kiến nhưng chúng ta sẽ đi lên từ -20 mét. Tôi và Rico sẽ ra trước, hai người ra sau nhé."

Shin Haeryang lại ấn nút nối với cổ tay bằng sợi dây, phần vách bắt đầu mở ra hướng ra biển rộng. Bốn khẩu súng dài được buộc lại với nhau bằng dây đeo súng, Shin Haeryang cầm một khẩu đeo lên vai, những khẩu còn lại cũng lủng lẳng theo. Rồi cậu ấy ra trước làm mẫu, nhô ra khỏi bên hông con rắn vào biển rộng.

Sau Shin Haeryang, Rico cũng ra ngoài, rồi tôi và Kim Jaehee cũng rời khỏi APEP ra biển. Vừa ra khỏi hệ thống APEP, một sợi dây trắng dài lấp lánh lóe lên bên cạnh chúng tôi, sợi dây kéo dài lên tận mặt biển. Cúi đầu xuống, sợi dây cũng kéo dài vô tận xuống bóng tối. Shin Haeryang bảo Rico nắm lấy sợi dây đó.

"Tôi có thể nắm lấy nó và leo lên không?"

"Vâng. Anh Moohyun cũng nắm lấy dây rồi leo lên như Rico là được."

Sợi dây được lắp đặt mỏng manh, trông không đủ chắc để bám vào leo lên, nhưng dù sao có còn hơn không. Đây là lần đầu tiên tôi đeo chân vịt và bơi ở vùng nước sâu như thế này, nhưng tôi ngạc nhiên khi mình bơi rất tốt. Cứ như có thêm vây để bơi vậy. Chỉ cần cử động chân hai ba lần thôi mà tôi đã vút lên trên rất nhanh.

Vì tò mò nên tôi cứ thoải mái quẫy chân, rồi cố gắng điều chỉnh tốc độ bơi cho tương đương với những người khác. Shin Haeryang đang bơi lên trên cùng đột nhiên dừng lại.

Tôi nghĩ có lẽ chúng tôi sẽ dừng lại ở đây để thực hiện việc dừng an toàn mà tôi nghe nói phải làm ít nhất 3 phút trước khi lên đến mặt biển, nên tôi cũng dừng lại, nhưng kỳ lạ là Shin Haeryang không thể lên trên được, cứ như có một lớp màng trong suốt nào đó chắn lại vậy.

"Cái gì thế này? Không lên được."

Shin Haeryang vừa nói qua bộ đàm vừa xoay vòng vòng xung quanh một vùng biển trống không. Giống như một con cá bị nhốt trong bể nhựa, cậu ấy cứ như đang đâm sầm vào rồi lại va vào một bức tường trong suốt.

Khi Rico bơi đến bên cạnh Shin Haeryang, rồi bơi lên cao hơn Shin Haeryang mà không gặp bất kỳ cản trở nào. Rico vươn tay ra xung quanh Shin Haeryang xác nhận không có gì cả. Shin Haeryang bối rối bơi đến chỗ Rico rồi cố gắng lên trên nhưng cũng không thể nào lên được.