Shin Haeryang liên tục dặn dò những điều cần chú ý. Phải luôn ngồi yên. Chỉ được đứng dậy khi cậu ấy bảo. Không được rời xa bạn lặn (Buddy) bên cạnh. Phải nói ngay lập tức nếu cảm thấy khó thở hoặc có vấn đề gì. Tuyệt đối không được nín thở mà phải thở liên tục. Những điều cần chú ý nhiều không thể tả.
Nước biển bắt đầu dâng lên đến ngực. Chữ -50m màu đỏ rực trên vách trong của APEP hiện ra rõ ràng.
Rico ở ngay bên cạnh Shin Haeryang, còn Kim Jaehee ở bên cạnh tôi. Nghe giọng mọi người qua micro cứ như đang nói từ xa vọng lại. Shin Haeryang gom hết những khẩu súng thu được đến giờ vào một góc rồi buộc chặt vào trong khoang, sau đó đóng sập và khóa luôn cánh cửa nối với căn cứ dưới biển. Chúng tôi hoàn toàn bị nhốt bên trong bụng con rắn APEP.
"Tôi là bạn lặn (Buddy) của Đấng cứu thế đấy ạ."
"Buddy chính xác là gì vậy?"
"Là người mà anh có thể tin tưởng giao phó mạng sống khi lặn."
"Xin nhờ cậu giúp đỡ. Tôi sẽ cố gắng hết sức."
"Đừng lo lắng, Đấng cứu thế. Có tôi ở bên cạnh anh rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra mà anh chết thì tôi cũng sẽ không để anh chết một mình cô đơn đâu."
"Cậu đang nói những lời đáng ngại gì vậy chứ. Chúng ta phải cố gắng hết sức để cùng nhau sống sót mà."
Kim Jaehee nói nhảm nhiều lần thật, nhưng đến giờ cậu ấy vẫn tích cực giúp đỡ tôi để tôi có thể lặn tốt. Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ đục một lỗ trên ống thở hay bình khí của tôi, nhưng vì là tín đồ Vô Hạn nên tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ tìm cách ngăn cản chúng tôi trốn thoát, cũng thật bất ngờ.
Trong khi nước cứ dâng lên, chỉ có Shin Haeryang di chuyển kiểm tra lại thiết bị của Kim Jaehee, tôi và Rico. Tôi thì cứ ngồi yên tại chỗ. Mặc 30kg thiết bị trên người, lại bị nước biển lạnh lẽo bao quanh, tôi cảm thấy dù không làm gì thì thể lực cũng cạn kiệt và tinh thần cũng suy sụp. Những người thích thú môn thể thao này rốt cuộc là người thế nào vậy? Tôi nhất định sẽ không bao giờ lặn biển bình khí nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, bất ngờ Kim Jaehee vươn hai tay che mũ bảo hiểm của tôi. Trước mắt tối đen như mực, nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy dấu hiệu sinh tồn của Thợ lặn 4 hiện lên trên kính mũ bảo hiểm. Nhịp tim, huyết áp, nhịp thở, nhiệt độ cơ thể đều hiển thị. Đây là của tôi sao? Vài giây sau, dấu hiệu sinh tồn của Thợ lặn 3 hiện lên. Kim Jaehee bỏ tay ra khỏi mũ bảo hiểm rồi nói.
"Nếu có gì thắc mắc thì anh cứ hỏi bất cứ lúc nào nhé."
"Vừa nãy trên mũ bảo hiểm hiện lên dấu hiệu sinh tồn của Thợ lặn 4."
"Của tôi đấy ạ. Buddy có thể kiểm tra thông tin của đối phương. Đội trưởng Shin thì thấy hết thông tin của cả bốn người chúng ta trên màn hình. Đội trưởng Shin là Thợ lặn 1, Rico là Thợ lặn 2, Đấng cứu thế là Thợ lặn 3, còn tôi là số 4 cuối cùng."
"Vậy tôi và Rico ở số giữa à? Tôi cứ nghĩ vì mình là người mới nên sẽ ở số cuối cùng chứ."
"Người mới phải di chuyển ở giữa nhóm thợ lặn. Thợ lặn có kinh nghiệm thì nên ở đầu hoặc cuối để điều chỉnh tốc độ và kiểm tra trạng thái của mọi người. Tôi sẽ luôn ở trong phạm vi 3 mét quanh Đấng cứu thế nên anh đừng lo lắng."
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi hỏi.
"Thở bằng cái mũ bảo hiểm che kín cả mặt này khó chịu quá, vốn dĩ là vậy sao?"
"Vốn dĩ là vậy ạ."
"Tôi mệt đến mức sắp ngất xỉu rồi đây này."
"Vốn dĩ là vậy ạ."
"Chúng ta có thể lên đến mặt nước biển an toàn chứ?"
"Chắc là vậy."
Chỉ có câu cuối cùng là không trả lời "vốn dĩ là vậy". Liệu Kim Jaehee làm buddy của tôi có ổn không? Tôi quan sát buddy của đội khác. Nhưng tình hình của Rico còn tệ hơn.
"Chắc tại say rượu hoặc sốc tinh thần mà tôi chẳng cảm thấy gì cả."
"Không thấy khó chịu trong người hay sao?"
Rico trả lời câu hỏi của Shin Haeryang sau vài giây.
"Tôi muốn nôn hết cả linh hồn ra."
"Nếu thật sự muốn nôn thì nói ngay nhé."
Tôi có nên lặn cùng những người này không? Lúc tôi gần như mất hết lời vì mệt mỏi, Shin Haeryang quay lại kiểm tra những thiết bị kết nối với eo của Kim Jaehee và tôi, nói rằng chỉ cần kéo là nó sẽ tuột ra rồi nhìn về phía trước. Thiết bị lặn được chế tạo để khó tuột ra khỏi người mặc, nhưng thật kỳ lạ là gần như tất cả đều có thể tháo ra bằng một tay nếu muốn.
Nước đã dâng lên quá ngực, ngập đến đầu đang đội mũ bảo hiểm. Thở trong tình trạng hoàn toàn bị nước bao phủ, tôi cảm thấy sống lưng tê rần nhưng cũng có một cảm giác hồi hộp kỳ lạ. Nếu không có bất kỳ thiết bị nào mà bị ngập sâu như thế này thì chắc chắn tôi đã chết rồi. Xung quanh là nước mà tôi vẫn thở bình thường qua chiếc mũ bảo hiểm kín mặt. Cứ như đã biến thành cá vậy... Đương nhiên là phải đeo khoảng 30kg thiết bị thì mới có thể giả làm cá được.
Tôi không biết họ làm ấm nước biển bằng cách nào, nhưng nước càng lúc càng ấm hơn. Chỉ cần cảm thấy cơ thể ấm áp thôi cũng khiến nỗi sợ chết đuối của tôi vơi đi phần nào. Tôi có cảm giác như đang ngâm mình an toàn trong làn nước ấm áp của bồn tắm. Lúc nãy vì lạnh mà toàn thân tôi cứng đờ như đá và căng thẳng, nhưng khi nước ấm lên thì sự căng thẳng và lo lắng cũng dần tan biến. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra nói.
"Nước ấm hơn rồi nhỉ."
Tôi đoán là giọng tôi nghe ổn hơn trước. Kim Jaehee cười nhẹ rồi nói.
"Mặt nước biển ở đây ấm hơn Hàn Quốc nhiều đấy ạ. Ở Hàn Quốc khoảng 15 đến 20 độ thôi."
"15 độ là lạnh lắm sao?"
"Cứ coi như anh đang bước vào bồn tắm nước lạnh ấy."
Shin Haeryang trả lời thay Kim Jaehee. Tôi thì chịu chết không dám xuống bể nước lạnh ở nhà tắm. Shin Haeryang ấn một nút dài nối với cổ tay bằng một sợi dây để di chuyển APEP. Thế là chiếc thuyền đang đậu trong đường ống dài như thân rắn bắt đầu đi ngược lên trên.
Tàu lượn siêu tốc còn có đoạn xuống dốc, nhưng hệ thống APEP này chỉ có đoạn lên dốc của thôi. Chúng tôi đang ngồi thuyền bò lên một nơi giống như nội tạng của con rắn. Cơ thể tôi tự động nghiêng về phía sau, càng lúc tôi càng cảm thấy chóng mặt dữ dội. Tôi chỉ cố gắng thở đều đặn và không ngừng. Khi tỉnh táo lại thì trên vách đã ghi -40m.
"Thở đều vào ạ. Đừng nín thở."
Nghe lời nhắc của Kim Jaehee qua bộ đàm, tôi hít vào rồi thở ra từ từ mà không nín thở. Tôi vẫn không thể tin được xung quanh toàn là nước mà tôi vẫn có thể thở được.
Shin Haeryang liên tục hỏi mọi người xem có ổn không, có thấy tức ngực không. Thiết bị từ lúc nào đã không còn thấy nặng nữa. 30kg kia chắc vẫn đang đè nặng lên người tôi chứ không chạy đi đâu được. Nhưng nhờ lực nổi mà tôi không cảm thấy quá nặng. Chỉ là nước thỉnh thoảng lại tràn vào bộ đồ lặn rồi lại chảy ra, làm tôi hơi nhột. Ngoài việc thỉnh thoảng muốn cởi cái mũ bảo hiểm khó chịu này ra thì tôi vẫn ổn. Mông tôi hơi nhấc lên khỏi ghế nhưng dây an toàn đã giữ tôi lại.
"Chúng ta sẽ đi bằng APEP này đến độ sâu 10 mét đúng không?"
"Vâng. Đúng rồi."
"Nếu chúng ta ra khỏi cái máy này mà có cá mập xuất hiện thì sao?"
Ưu điểm của APEP là tránh được nhiệt độ nước và dòng chảy, có vẻ như một một ưu điểm lớn khác là việc tránh được các sinh vật biển và đến được nơi mong muốn. Liệu Kim Jaehee có bảo tôi đấm vào mặt cá mập như Seo Jihyuk không? Hay là bảo tôi dùng thiết bị đuổi cá mập như Kang Soojung? Kim Jaehee dùng tay đeo găng chỉ về phía những người phía trước rồi đáp.
"Cứ ném Rico hoặc đội trưởng ra rồi chúng ta trốn vào trong APEP là được. Chờ nó ăn no một trong hai người rồi chúng ta trốn thôi."
Tôi cạn lời chỉ biết cười gượng. Vậy mà cũng coi là giải pháp được à? Rico nghe thấy giọng Kim Jaehee qua bộ đàm thì hơi quay đầu lại nói.
"Tôi nghe hết đấy. Nói nhảm nữa tôi nôn về phía mấy anh bây giờ."
"Rico sẽ làm gì nếu cá mập xuất hiện?"
"Tôi không ngon nên sẽ nhờ bọn khủng bố mang đi hộ."
"Còn Haeryang thì sao?"
"...Tôi sẽ đứng yên chờ đợi. Cá mập dù là kẻ săn mồi hàng đầu ở đại dương nhưng khả năng nó tấn công chúng ta trước là rất thấp. Cá mập rất thông minh. Nó sẽ cảnh giác và tránh xa chúng ta."
Ừ. Tại sao cá mập lại tấn công tôi? Nó nên đi bắt mực hay cá đuối gì đó hợp khẩu vị hơn chứ.
Shin Haeryang ấn nút một lần nữa, chúng tôi lên đến -30m. Cảm giác đi ngược lên trong bụng con rắn khổng lồ càng lúc càng mạnh, nước ấm nên tôi cảm thấy rõ hơn. Shin Haeryang lại một lần nữa kiểm tra trạng thái của các thợ lặn. Tôi vừa sờ vào tai nghe và mũ trùm vừa nói.
"Tôi thấy hơi bị ù tai."
"Nuốt nước bọt đi ạ. Nếu không có nước bọt thì cứ làm động tác nuốt cũng được."
Theo lời khuyên của Kim Jaehee, tôi cố gắng nuốt nước bọt thì tai tôi tự động động đậy và phát ra tiếng "bóp". Những người tai mũi họng không tốt có lẽ không nên lặn biển bình khí. Người bị cảm mà đi lặn thì chắc chắn sẽ gặp chuyện lớn. Shin Haeryang vừa trò chuyện vừa hỏi han các thành viên trong nhóm. Rồi cậu ấy nhìn tôi cảnh báo.
"Nhân tiện nhắc đến cá mập, đừng tùy tiện cởi bộ đồ lặn, găng tay và mũ bảo hiểm ra, cũng đừng chạm vào những sinh vật biển đang bơi bằng da trần."
"Đã có ai làm vậy rồi sao?"
Có người cố tình làm những việc được khuyến cáo không nên làm sao? Tôi nghe thấy tiếng Shin Haeryang thở dài qua bộ đàm.
"Đã có người bị sứa đốt đến ngất xỉu rồi đấy."
"Người ta bảo năm nào cũng có mấy người phải vào phòng cấp cứu vì bị sứa đốt. Mùa xuân ở đây có sứa hộp mà."
Sau lời của Rico, Kim Jaehee hỏi Shin Haeryang.
"Không phải hồi trước anh từng bảo Aeyoung bị ngất sao?"
"Aeyoung không ngất. Người ngất rồi thì không thể chửi rủa sứa như thế ở phòng cấp cứu được... Có một nhân viên lặn cùng chúng tôi hình như muốn thử chạm vào sứa. Anh ta bảo nghĩ chạm vào sứa sẽ mềm mềm nên đã dùng tay chạm vào. Aeyoung đứng bên cạnh thấy đã nói rằng con sứa đó duỗi xúc tu ra chích độc vào người chạm vào nó một cách chính xác. Aeyoung nắm lấy cánh tay người ngất lùi lại thì lại bị con sứa ở phía sau đốt."
Nghe vậy tôi thấy đại dương nguy hiểm quá. Thôi thì tôi cứ thỉnh thoảng nhúng chân xuống biển ở bãi thôi. Tôi sẽ không bao giờ xuống sâu như thế này nữa.
"Bị sứa đốt thì đau lắm không?"
Một thợ lặn mới đầy sợ hãi hỏi. "Chắc không đau bằng cá mập cắn đâu nhỉ?" Shin Haeryang nghe câu hỏi của tôi thì suy nghĩ một lát rồi trả lời.
"Tùy loại thôi. Aeyoung bảo là đau như bị kim len đâm 3.000 lần cùng lúc...Tôi cũng không muốn biết. May mà Jihyuk và Jihyun đã nhanh chóng đưa hai người đó ra khỏi khu vực có sứa và đến bệnh viện."
Shin Haeryang nói xong thì ấn nút. Chiếc thuyền lại từ từ di chuyển rồi trong nháy mắt đã lên đến -20m.
