Tàu ngầm hẹp đến mức lần đầu nhìn vào tôi nghĩ nó chỉ to bằng bốn cái nhà vệ sinh, nhưng bây giờ nhìn kỹ thì nó chẳng khác nào một cái nhà tù ba người. Đây là nơi mà nếu nhân quyền lọt vào chắc sẽ kinh hoàng mà bỏ chạy.
Chỉ cần một trong ba người duỗi tay sang ngang thôi là tay sẽ chạm vào tất cả các vách tròn của tàu ngầm, không những vậy còn có thể xoay những người khác như chong chóng. Nói một cách khoa trương thì trong cái tàu ngầm này, chúng tôi chỉ có thể ngồi bệt xuống sàn, đầu gối ép sát ngực, cẳng chân chạm nhau, hoặc nằm thẳng hàng như ba con lươn trên sàn, chứ chẳng làm được gì khác.
Shin Haeryang ngồi bệt xuống sàn ngay trước cần điều khiển, co rúm người lại cố gắng giảm diện tích bề mặt cơ thể hết mức có thể. Người khỏe mạnh đi tàu ngầm cũng không dễ dàng gì nhỉ.
"Tàu ngầm vốn dĩ hẹp như vậy sao?"
"Vâng."
"Ngạc nhiên lắm đúng không? Ai lần đầu đi cũng ngạc nhiên hết đấy."
Kim Jaehee ngồi sát đến nỗi vai phải cậu ấy chạm vào vai phải của Shin Haeryang. Chỗ đó là ghế phó thuyền trưởng sao. Kim Jaehee dùng tay vỗ nhẹ vào chỗ sàn trống bên cạnh cậu ấy, ý bảo tôi ngồi xuống đó. Tôi cố gắng chui vào cái khe hẹp còn lại giữa Kim Jaehee và Shin Haeryang, cố gắng thu người lại để ít chạm vào người khác nhất có thể. Vô ích. Cấu trúc ở đây buộc lưng và tay tôi phải chạm vào người khác.
Nếu không phải chỗ này thì nơi duy nhất tôi có thể tồn tại là bám vào cái thang dẫn lên cửa sập, dùng sức cánh tay giữ mình lơ lửng trên không.
Ngồi im dưới sàn như được bảo, tôi có cảm giác như mông mình sắp đóng băng đến nơi. Đây là cách đi tàu ngầm bình thường sao? Đi tàu thoát hiểm chắc chắn tốt hơn nhiều. Kim Jaehee chỉ tay vào một cái cửa sổ kính cỡ hai bàn tay đặt ở vị trí hơi chếch phía trước tôi.
"Đây là chỗ VIP của các nhà nghiên cứu đấy ạ. Anh thấy cái cửa sổ quan sát đằng trước không? Cứ nằm sấp xuống đó mà ngắm cảnh bên ngoài tàu ngầm ấy."
Dù là sàn hay trần thì bên trong cái tàu ngầm nhỏ này chẳng có chỗ nào êm ái cả. Toàn là những thứ cứng cáp và chắc chắn. Chỉ cần va vào đâu đó bên trong tàu ngầm thôi là có thể bị bầm tím hoặc gãy xương rồi. Lạnh lẽo là chuyện đương nhiên. Bảo nằm sấp xuống ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ thì chắc người tôi đông cứng như cá mất. Tôi thở ra, và thật sự nhìn thấy cả hơi thở. Hahaha. Trời ơi.
"...Cậu nói dối đúng không?"
Tôi hỏi Kim Jaehee, tự hỏi cậu ấy có trêu tôi không, nhưng đối phương có vẻ thích thú với phản ứng của tôi.
"Thật mà anh. Nghe nói trước đây các nhà khoa học biển còn cố gắng bằng mọi cách, thậm chí còn bỏ ra ít nhất 20-30 triệu won tiền túi hoặc huy động mọi mối quan hệ quen biết để chờ đợi một cơ hội được đi những chiếc tàu ngầm tệ hơn cái này nhiều."
Shin Haeryang vừa nhìn màn hình hiển thị chữ "Đang chạy thử" vừa nói với giọng bình thản.
"Các nhà khoa học của những nước yếu kém không có tàu ngầm có người lái dưới biển sâu thì hiện tại cũng vậy thôi. Họ phải hoàn toàn tuân theo lịch trình và thời gian của các cường quốc, thậm chí phải quá cảnh ba chuyến bay để đến địa điểm và thời gian đã hẹn, nhưng vẫn phải chờ đợi rất lâu vì tình trạng thời tiết hoặc các vấn đề khác, nếu may mắn được chấp thuận thì mới được lên tàu. Còn không thì chỉ tốn tiền rồi lại phải quay về nước."
...Việc tôi có thể đi tàu ngầm như thế này thôi cũng đã là một đặc ân to lớn rồi. Hôm nay sẽ là lần cuối cùng tôi muốn đi tàu ngầm. Tôi ước gì những người có thể tận dụng kinh nghiệm dưới biển sâu này hiệu quả hơn tôi có được cơ hội lên tàu.
Những hình ảnh các nhà khoa học vũ trụ cống hiến cả cuộc đời cho việc thám hiểm và nghiên cứu sao Hỏa đầy rủi ro đã được công khai chi tiết cho công chúng thông qua dự án Planet. Mặc dù thông tin về các nhà khoa học biển không được biết đến nhiều, nhưng việc họ đổ tiền bạc và thời gian vào đó có lẽ cũng tương đương.
Mặc dù Cheloni đang chạy thử thôi nhưng bên trong tàu ngầm đã lạnh đến mức răng tôi va vào nhau lập cập. Nhiệt độ bên trong tàu ngầm hiển thị là 2 độ C, nhưng mỗi lần nhìn vào tôi đều nghi ngờ liệu đó có phải là 2 độ thật không. Sàn lạnh, không khí lạnh, tàu ngầm cũng lạnh, nước biển sâu cũng lạnh. Tôi muốn nói rằng chỉ có nhiệt huyết muốn trốn thoát khỏi căn cứ dưới biển của tôi là nóng bỏng, nhưng có lẽ nó sẽ sớm nguội lạnh thôi.
Tôi ngạc nhiên vì nhiệt độ bên trong tàu ngầm này không phải là âm độ. Nhiệt độ nước ở biển sâu mà là âm độ thì chắc đóng băng mất. Nước biển không đóng băng nên dù là biển sâu, biển Nam Cực hay Bắc Cực thì nhiệt độ không phải là âm độ, điều đó thì tôi hiểu trong đầu, nhưng cơ thể tôi lại không thể hiểu được rằng nhiệt độ này không phải là âm độ.
Có vẻ như không chỉ riêng tôi cảm thấy lạnh. Bàn tay trần của Shin Haeryang đỏ rực. Cậu ấy đã vứt đôi găng tay ướt đi đâu đó. Đầu mũi của Kim Jaehee cũng đỏ ửng như trước. Kim Jaehee thở dài lạnh lẽo rồi cho tay vào túi quần. Sau đó cậu ấy lẩm bẩm một lúc rồi đưa cho tôi thứ gì đó... Nhìn kỹ thì đó là một miếng dán giữ nhiệt.
Trong hai túi quần của Kim Jaehee có đến bốn miếng dán giữ nhiệt ghi tiếng Anh trên vỏ. Kim Jaehee ném một miếng cho đội trưởng của mình, rồi làm ấm hai miếng khác áp lên đầu gối rồi lại cầm trên tay, lặp đi lặp lại. Tôi vừa xoa mạnh mu bàn tay và lòng bàn tay vào miếng dán giữ nhiệt vừa nói.
"Nhờ có Jaehee mà tôi sống sót rồi."
"Dịch vụ của đội tôi tệ quá anh nhỉ...Nếu không có đội trưởng thì tôi đã đãi ngộ anh tử tế hơn rồi. Nghe nói các đội khác còn mang theo cả bình giữ nhiệt ca cao nữa đấy. Mấy người Nga thì mang theo cả ấm vodka hoặc trà."
Shin Haeryang nghe vậy thì nhăn mặt khó chịu rồi hỏi Kim Jaehee.
"Uống rồi lỡ đổ ra trong tàu ngầm thì định xử lý thế nào?"
"Mấy cái thằng mang thứ đó lên tàu thì quan tâm gì đến tương lai bất trắc chứ?"
Có vẻ như không được mang đồ uống nóng lên tàu ngầm. Shin Haeryang áp miếng dán giữ nhiệt lên tai đã lạnh cóng rồi thở dài nói.
"Dưới sàn có mùi rượu."
Chắc không phải mùi từ quần áo tôi đang mặc đâu nhỉ. Tôi liếc nhìn rồi đổ tội cho sàn nhà.
"...Chắc ai đó đã đổ rượu ra sàn."
"Dù sao thì không hút thuốc là may rồi."
Nghĩ lại thì việc hút thuốc trong máy bay và hút thuốc trong tàu ngầm chắc cũng tương tự nhau. Trong tàu ngầm cũng không mở được cửa sổ.
Cheloni lên tiếng sau khi liên tục nhả ra vô số dòng nhật ký ghi chép trên màn hình một lúc lâu.
[Việc chạy thử đã kết thúc bình thường. Kết quả chạy thử cho thấy không có vấn đề gì. Kết quả của ba lần chạy thử đều giống nhau. Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?]
Shin Haeryang suy nghĩ một lát rồi trả lời.
"Tự động lái đến độ sâu 1000 mét rồi báo cho tôi."
[Đã rõ. Bắt đầu vận hành Simcheong 7.]
Shin Haeryang bất ngờ kéo thứ gì đó từ một vị trí trên sàn, và những thứ giống như dây an toàn trượt ra. Shin Haeryang đeo dây an toàn cho tôi trước, sau đó cẩn thận kiểm tra xem Kim Jaehee đã đeo chưa rồi mới tự đeo dây an toàn cho mình. Sau đó cậu ấy chỉ cho tôi những chỗ lõm trên sàn rồi bảo tôi nắm chặt vào đó. Tôi nhanh chóng nhét miếng dán giữ nhiệt vào túi áo khoác rồi nắm chặt vào chỗ cậu ấy chỉ.
"Tôi phải giữ tay vào sàn à? Đến bao giờ vậy?"
"Đó là tay cầm. Hãy nắm chặt hết sức có thể. Cứ giữ chặt cho đến khi tôi bảo buông ra."
Cái gì? Những người đã đi tàu ngầm này trước tôi có lẽ cũng đã bám vào tay cầm này nên cảm giác nó trơn nhẵn. Kim Jaehee có vẻ đã cảm nhận được sự kinh ngạc không lời của tôi nên khẽ cười, vai chạm vào vai tôi rung nhẹ. Sau đó Kim Jaehee cố tình dọa tôi bằng một giọng điệu đáng sợ.
"Sẽ lắc lư khá mạnh đấy ạ. Nếu anh không muốn bị đứt lưỡi thì ngậm chặt miệng lại nhé. À. Anh là nha sĩ nhỉ, nếu lưỡi đứt thì có tự chữa được không?"
"...Kim Jaehee."
Kim Jaehee đáp lại đội trưởng như thể xin lỗi vì đã trêu tôi.
"Tôi đùa thôi mà, đội trưởng... Không vui sao ạ? Tôi thấy vui và thích lắm. Những người trong đội mình không có ai ngạc nhiên hay sợ hãi đến mức này cả. Tôi cũng muốn cho Sanghyun đi tàu ngầm một lần để xem cậu ta sợ hãi thế nào. Đúng là mấy chuyện này cậu ta né nhanh thật."
"...Nó tệ đến mức nào vậy? Cứ coi như đang đi tàu lượn siêu tốc được không?"
Tôi thề sẽ không bao giờ đi tàu ngầm nữa! Shin Haeryang suy nghĩ một lát rồi trả lời.
"Sẽ ổn thôi. Chưa có ai chết cả."
Cái gì vậy? Ý là đã có người suýt chết à. Gáy tôi lạnh toát. Tôi không biết cái lạnh này là do tàu ngầm lạnh hay do tôi sợ hãi nữa. Trước khi lên tàu ngầm tôi đã được hỏi về việc say sóng, nên tôi cũng đoán trước được là sẽ lắc lư đến một mức nào đó, nhưng tôi không ngờ nó lại thành như thế này.
Đi tàu ngầm với các nhà khoa học cũng chẳng vui vẻ gì. Họ chỉ chăm chăm tìm kiếm bằng được những sinh vật biển sâu mà họ cần nghiên cứu để chụp ảnh, quay video, và lấy mẫu, nên chẳng quan tâm đến việc mình có nôn hay không. Kim Jaehee cứ luyên thuyên những lời vô nghĩa như nhạc nền. Đấng cứu thế cứ tập trung vào một việc gì đó đi, ví dụ vô số tín đồ mà anh phải cứu rỗi chẳng hạn, rồi anh sẽ thấy chuyện này chẳng là gì cả. Tôi chẳng nghe lọt tai chữ nào. Sao tôi lại ở đây chứ?
[Còn 20 giây nữa là lặn xuống. Nhà nghiên cứu Park Moohyun chưa hề có bất kỳ ghi chép nào từng đi tàu ngầm trước đây. Chúc quý vị thu được kết quả nghiên cứu mong muốn trong bóng tối tuyệt đẹp.]
"...Vâng."
Có vẻ như AI đang an ủi tôi, tôi thất thần đáp bừa. Tôi cảm thấy mình cần tìm lại linh hồn của mình trước đã.
5 giây, 4 giây, 3 giây, 2 giây, 1 giây.
Nghe Cheloni đếm số, tôi nhắm chặt mắt và nghiến răng. Tàu ngầm rời khỏi cảng tàu ngầm và tiến vào biển sâu. Tôi muốn mô tả rằng quá trình này giống như một người khổng lồ ẩn mình dưới biển nắm lấy tàu ngầm lắc như lắc cocktail rồi ném nó ra giữa biển như chơi bowling vậy.
Tôi đã trượt tay khỏi tay cầm nhiều lần, giờ thì tôi hiểu tại sao lại có dây an toàn. Tàu ngầm lật ngược lên xuống gần 180 độ rồi lại trở về vị trí ban đầu. Một cú sốc cực mạnh rung chuyển toàn bộ cơ thể tôi. Tôi có cần phẫu thuật cột sống lần nữa không? Thà đi trực thăng còn hơn.
Shin Haeryang tháo dây an toàn cho tôi, bảo rằng giờ đã ổn rồi. Trong khi cậu ấy cất dây an toàn vào bên trong sàn thì tôi thậm chí chẳng còn chút sức lực nào để ổn định lại tinh thần đã tan nát. May mà trước đó tôi hầu như không ăn gì... Mấy cái thằng bảo mang theo trà nóng lên tàu có tỉnh táo không vậy? Lỡ đổ ra thì cả đám người trong tàu ngầm bị bỏng hết còn gì.
Tôi cứ ngồi nguyên như vậy rồi ngã vật sang một bên, Kim Jaehee khúc khích cười và xoa nhẹ lưng tôi.
"Anh làm tốt lắm. Chắc không cần đến túi nôn đâu nhỉ."
"...Đây là hết rồi đúng không? Không còn nữa đúng không?"
"Còn một lần nữa ạ. Lúc ra khỏi mặt nước cũng sẽ lắc lư mạnh như thế này đấy ạ."
"...."
.
.
.
lu: haha thương Moohyun. Mà cảm giác Moohyun sợ hãi lúc cbi đếm ngược đồng cảm ghê. Nó y sì cảm giác lúc tui đi tàu lượn siêu tốc, nó leo lên con dốc cao chót vót đó chậm rì rì, còn tim tui đập như trống, ngta nói gì thế, tui chịu, huhu tui sợ vãiiiii. Xong lúc dừng lại bước xuống chán tui run như cầy sấy, may có người dìu tui xuống ko tui nằm luôn ra đó rồi ?
Mà trí tưởng tượng của tác giả hợp lý ghê. Kiểu mở cửa thông ra biển nó chênh lệch áp suất vs lực hút nên cái tàu ngầm quay tròn như quả bóng bị bắn ra trong nước luôn ?
