Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 17

Phần 5 - 261. Tai nạn (4)

Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra hết cỡ đến khi lồng ngực như muốn xẹp lại. Phù. Mỗi lần nuốt nước bọt, tôi lại tự nhủ mình đang thở bằng thứ không khí bị nén đến mức khủng khiếp như nào. Liệu hít thứ không khí này vào phổi có ổn không, hay là tôi nên nhịn thở? Hô hấp trở nên đáng sợ và khó chịu. Người ta nói hít thở càng nhiều càng dễ mắc bệnh, vậy tại sao tôi vẫn phải thở?

Nếu tôi cố nhịn thở, phổi tôi sẽ nổ tung sao? Khí tràn màng phổi? Xuất huyết phổi? Tưởng tượng đến cảnh các phế nang sùi bọt máu rồi vỡ tanh tách, tôi thấy không ổn cho sức khỏe tinh thần nên vội dừng lại. Tôi cố gắng chỉ tập trung vào việc phải tiếp tục hít vào và thở ra.

Không sao đâu. Bệnh giảm áp có cách chữa trị. Trước đây Seo Jihyuk từng nói ở Căn cứ dưới biển số 1 hay bệnh viện Daehan đều có buồng giảm áp.

Buồng oxy cao áp là phương pháp điều trị đưa người vào trong một cái ống kín, rồi cưỡng ép oxy vào cơ thể để loại bỏ nitơ. Nhìn vào việc có đến hai buồng giảm áp ở đây, có lẽ do đặc thù của căn cứ dưới biển mà có khá nhiều người bị bệnh giảm áp khi lặn.

"...Jaehee. Nếu bị bệnh giảm áp thì phải xử lý thế nào?"

"Phải đưa đến chỗ có buồng cao áp thôi ạ."

Kim Jaehee đáp gọn lỏn. Trong khi thở hổn hển, tôi cảm thấy nước biển chạm vào cơ thể lạnh buốt. Toàn thân tôi run rẩy. Chẳng lẽ tôi sẽ chết cóng trước khi ra được ngoài sao?

Nước dâng cao hơn, có lẽ đã quá 190cm, Shin Haeryang nhẹ nhàng nhảy lên. Rồi cậu ấy ấn vào bức tường cạnh trần, lấy ra một cái tay vịn tạm thời và bám vào đó bằng một tay. Kim Jaehee cũng tương tự, bám vào tay vịn bằng một tay... Những người yếu ớt thì sống thế nào nhỉ? Tôi bám chặt vào bậc thang bằng cả hai tay, còn các kỹ sư thì bám vào tay vịn trên tường, tất cả đều im lặng.

Trong tình huống nước lặng lẽ dâng lên, mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào mực nước. Tôi cố gắng lên giọng tươi sáng hỏi.

"Nếu tay cầm cửa sập đổi màu để chúng ta có thể ra ngoài, thì ai sẽ ra khỏi tàu ngầm trước?"

Shin Haeryang đang im lặng bỗng lên tiếng trả lời tôi.

"Cửa sập khá nặng."

Rồi cậu ấy nhìn Kim Jaehee và nói.

"Jaehee. Cậu mở cửa ra ngoài trước đi."

Kim Jaehee hỏi Shin Haeryang.

"Vậy ai là người ra cuối cùng?"

"Tôi sẽ ra sau cùng."

Vậy là Kim Jaehee, tôi, rồi đến Shin Haeryang. Ra ngoài ngược với lúc vào nhỉ.

"Tôi muốn đổi thứ tự. Tôi muốn ra cuối cùng. Đổi chỗ cho tôi đi, đội trưởng."

"Tại sao?"

"Tôi muốn được anh Moohyun để ý đến."

Việc ra khỏi tàu ngầm cuối cùng thì liên quan gì đến việc được tôi để ý chứ?

"Thứ tự ra khỏi tàu ngầm có quan trọng không?"

"Cũng không quan trọng lắm đâu."

Shin Haeryang đáp một cách thờ ơ, ngược lại Kim Jaehee lại nhìn tôi và nói.

"Những người ở lại trong tàu ngầm càng lâu, hít thở không khí nén càng nhiều thì khả năng mắc bệnh giảm áp càng cao. Những người thoát ra nhanh hơn sẽ ít bị ảnh hưởng bởi bệnh giảm áp hơn, còn người ra cuối cùng có khả năng bị bệnh nặng hơn."

"Hả? À... ra là vậy."

Đúng là tôi đã không nghĩ đến điều đó. Tôi nhìn người vừa trả lời rằng nó không quan trọng lắm và hỏi.

"Vậy tại sao đội trưởng Shin lại muốn ra cuối cùng?"

"...Trong tàu ngầm này chỉ có ba người. Jaehee nói không sai, nhưng điều đó chỉ khác biệt đáng kể khi có hơn 10 người trên tàu hoặc khi thời gian thoát ra kéo dài. Với ba người thoát ra thì thời gian chênh lệch không đủ để ảnh hưởng lớn đến việc phát bệnh giảm áp."

Ừ nhỉ, ba người ra khỏi tàu ngầm thì thời gian chênh lệch có bao nhiêu đâu. Tôi đồng ý với lời giải thích của Shin Haeryang. Rồi tôi quay sang hỏi kẻ giả danh tín đồ kia.

"Vậy tại sao Jaehee lại muốn ra cuối cùng?"

"Tôi muốn gieo vào lòng Đấng cứu thế một chút cảm giác áy náy hoặc tội lỗi. Hoặc chí ít là tinh thần hy sinh của tôi."

"...Theo lời đội trưởng, Jaehee ra trước đi."

Vừa dứt lời, tàu ngầm rung lắc mạnh như đâm phải thứ gì đó. Tôi tuột tay khỏi bậc thang và rơi thẳng xuống nước. Vì chân không chạm đáy nên tôi phải vùng vẫy loạn xạ, rồi ai đó túm lấy gáy tôi kéo mạnh lên. Tôi điên cuồng khua tay chân, giọng Shin Haeryang vang lên từ trên cao.

"Giơ hai tay thẳng lên trời. Vậy thì sẽ chạm được thang. Cứ bám vào như lúc nãy."

Nuốt phải hai ngụm nước biển khiến tôi choáng váng. Vừa bám lại được bậc thang, tôi liền nôn thốc nôn tháo nước ra và thở dốc rồi tôi thấy Kim Jaehee. Đầu cậu ấy lại chảy máu, chắc do va vào trần nhà.

"Jaehee à, đầu cậu sao thế?"

"Không sao ạ. Chỗ cũ bị rách ra thôi."

"Haeryang thì sao?"

"Tôi ổn."

May mà chỉ có mình tôi bị thương nặng. Mấy người kia ít nhất vẫn ổn. Vị mặn chát tràn ngập miệng khiến tôi muốn nôn, nhưng tôi cố nhịn và chỉ tập trung vào việc hô hấp.

Không giống như lúc đầu nước tràn vào tàu ngầm một cách dữ dội, giờ mực nước dâng lên rất chậm. Tôi leo lên mấy bậc thang để tránh nước, và mãi đến khi đầu của cả ba người gần chạm trần thì nước mới ngừng dâng. Toàn thân tôi đau nhức, nhưng tôi không biết là do một ngày quá mệt mỏi hay là do bệnh giảm áp. Shin Haeryang nhìn mặt nước tĩnh lặng không dâng thêm nữa và nói.

"Khi áp suất cân bằng, tay cầm cửa sập sẽ đổi màu."

Cả ba người đều ngước lên nhìn chằm chằm vào tay cầm cửa sập. Cảm giác như đang đợi tín hiệu đèn giao thông không biết bao giờ mới đổi màu... Tôi ghét nhất là chờ đợi. Tôi nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa trong lo lắng, đến khi ruột gan tôi gần như tan nát thì cuối cùng màu của tay cầm cửa sập cũng đổi từ đỏ sang xanh lá cây. Ting! Một tiếng động nhỏ vang lên, và khi màu tay cầm chuyển sang xanh, tôi cảm động đến mức muốn nhảy cẫng lên.

"Tôi ra trước ạ."

Kim Jaehee gần như chỉ dùng sức hai cánh tay bám vào bậc thang leo lên, rồi ở bậc cao nhất, cậu ấy vặn tay cầm mở cửa sập. Có vẻ như cửa sập rất nặng, Kim Jaehee gần như phải dùng cả vai và lưng để đẩy ra, rồi cậu ấy thở dốc và là người đầu tiên ra khỏi tàu ngầm.

Một luồng gió mạnh thổi vào từ cửa sập tàu ngầm đã mở. Kim Jaehee đưa tay ra cho tôi từ bên ngoài. Tôi bám vào thang leo lên từng bậc, nhưng tất cả quần áo tôi mặc như những con ma nước níu kéo, cố gắng kéo tôi trở lại tàu ngầm. Cơ thể tôi nặng trĩu như thể đã biến thành kim chi. Tôi cố gắng lắm mới leo lên được và nắm lấy tay Kim Jaehee và cậu ấy kéo tôi bằng tất cả sức lực của mình. Ngay khi hít thở không khí trong áp suất thường, cảm giác đây là nơi an toàn ập đến. Cơ thể tôi vốn đang căng thẳng bỗng chùng xuống.

Bám vào thành tàu ngầm, mệt mỏi nhìn xung quanh, tôi thấy những người nằm rạp hoặc ngã gục trên sàn. Mặt ướt đẫm nước, tôi nhìn họ bằng ánh mắt mờ mịt. Những người đó chết rồi sao? Shin Haeryang đưa nửa thân trên qua cửa sập, nắm lấy cánh tay của những người ra trước và chúng tôi kéo cậu ấy ra.

Chiếc tàu ngầm chúng tôi vừa đi đã đâm vào ba chiếc tàu ngầm không người lái khác, khiến chúng lật nhào rồi dừng lại như thể vừa trồi lên từ đó. Có lẽ chính cú va chạm làm lật nhào những chiếc tàu ngầm không người lái đó đã khiến tôi rơi xuống nước.

Phải mất thêm 30 phút nữa thì ba người chúng tôi mới đặt được chân lên cảng tàu ngầm. Chiếc Simcheong 7 chìm dần xuống, rồi đến cả phần cửa sập cũng ngập trong nước biển. Tôi thầm cảm ơn chiếc Simcheong 7 đang biến mất.

Chỉ việc ra khỏi tàu ngầm thôi mà tôi đã cạn kiệt sức lực. Tôi cảm thấy chóng mặt, không đứng vững được, và một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Các khớp của tôi đau nhức, nhưng tôi không biết là do vừa ngâm mình trong nước hay là do bệnh giảm áp. Có lẽ do ở lâu trong nước lạnh mà da tôi mất cảm giác. Càng lúc tôi càng thấy ngứa ran ở tay chân, cảm giác như da khô nứt nẻ sau khi tắm nước nóng vào mùa đông.

Kim Jaehee, người ngồi bên cạnh tôi ho khẽ và dùng mu bàn tay quệt mũi. Khi tôi nhìn sang thì thấy cậu ấy bị chảy máu cam. Kim Jaehee chớp mắt liên tục, rồi định dùng mu bàn tay dính đầy máu dụi mắt. Tôi giữ tay cố ngăn cậu ấy lại, Kim Jaehee nói bằng giọng run rẩy.

"Đấng cứu thế. Tôi không nhìn rõ nữa."

Giọng cậu ấy nhỏ đến mức tôi khó nghe thấy. Tai tôi giống như bị nước tràn vào, tôi nghe thấy giọng Kim Jaehee từ rất xa vọng lại.

"Đừng dụi mắt."

"Tôi không nhìn rõ. Xin hãy giúp tôi."

"Không được dụi mắt. Cứ để yên như vậy. Tôi sẽ xem cho cậu."

Tôi giữ đầu Kim Jaehee và kiểm tra hai mắt cậu ấy, nhưng có vẻ như không có vật gì rơi vào mắt hay bị trầy xước. Sau khi ngăn được Kim Jaehee, tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy Shin Haeryang có vẻ tệ hơn. Kim Jaehee vẫn có thể đứng thẳng, nhưng Shin Haeryang thì không thể đứng vững, cậu ấy quỳ một gối xuống đất, hai tay chống sàn và không thể đứng lên.

"Haeryang? Cậu thấy không khỏe ở đâu? Đội trưởng Shin?"

Tôi tiến lại gần, đến mức có thể chạm vào vai Shin Haeryang, thì thấy một vệt máu mờ nhạt ở tai cậu ấy. Shin Haeryang hướng về phía tôi, hai lần cố gắng nói.

"Tôi bị đau đầu... mất thị lực, mất thính giác, khó đi lại và chóng mặt."

Giọng Shin Haeryang nhỏ đến mức tôi gần như không nghe thấy gì. Bỗng tôi nghĩ không phải giọng cậu ấy nhỏ mà là tai tôi có vấn đề. Vừa kiểm tra tình trạng của Kim Jaehee và Shin Haeryang, tôi cũng cảm thấy thị lực mình mờ đi. Mắt trái là mắt nhân tạo nên tôi vẫn nhìn thế giới bình thường, nhưng khi nhìn bằng mắt phải thật của mình, tôi lại bị song thị, mọi thứ đều nhìn thành hai... Chết tiệt.

Toàn thân đau nhức, nhưng tôi vẫn có thể cố gắng đi lại được. Tôi ở giữa, đỡ Shin Haeryang và Kim Jaehee ở hai bên. Tôi muốn nằm vật ra sàn ngay tập tức, nhưng vì có hai người còn tệ hơn mình nên tôi không thể làm vậy. Chắc chắn sàn cảng tàu ngầm này còn lạnh hơn cả băng. Trong trạng thái gần như mất hết ý thức, tôi đỡ hai người đến phòng nghỉ.

Hơi nóng ập vào mặt ngay khi cửa mở. Vừa nãy còn ngâm mình trong nước biển 1-2 độ, nên cảm giác ấm áp bên trong phòng nghỉ khiến tôi suýt rơi nước mắt vì biết ơn. Ưu tiên hàng đầu là phải thoát khỏi tình trạng hạ thân nhiệt.

Đặt hai người ngồi xuống ghế sofa, tôi nhanh chóng kiểm tra bên trong phòng nghỉ. Một người có vẻ là kỹ sư nằm gục ngay cạnh bồn rửa. Nhìn vũng máu loang lổ xung quanh, có lẽ anh ta đã chết rồi. Tôi thậm chí không có thời gian để sợ hãi. Khi tôi đang lấy áo khoác, áo len cardigan và khăn khô treo trong phòng nghỉ, Shin Haeryang có lẽ ngửi thấy mùi máu, cậu ấy loạng choạng đứng dậy khỏi sofa dù không nhìn rõ phía trước và nhìn xung quanh.

"Ai chết vậy?"

"Tôi không biết."

"Chết như thế nào?"

"Tôi không biết."

"Có lẽ kẻ giết người đó vẫn đang trốn gần đây."

Tôi đỡ Shin Haeryang đang cố gắng đứng dậy quay về sofa, trùm một chiếc khăn lên đầu cậu ấy và nói.

"Có lẽ vậy. Nếu hắn đến gần, tôi sẽ cố gắng đuổi theo. Ưu tiên bây giờ là lau khô người đã."

Kim Jaehee nhận chiếc khăn tôi đưa, lập tức bịt mũi. Tôi kiểm tra quanh mắt cậu ấy, không thấy có vết máu nào, có lẽ cậu ấy đã không dụi mắt. Cậu ấy dùng khăn lau mạnh mặt và đầu, rồi tôi kiểm tra cơ thể mình. Cánh tay và chân tôi nổi nhiều nốt đỏ và sưng lên, dù không phải bị xước hay có côn trùng bò. Shin Haeryang nghe tổng hợp các triệu chứng của cả ba người, vùi mặt vào khăn trên đầu và nói với giọng lớn hơn bình thường.

"Đây là triệu chứng điển hình của bệnh giảm áp."

"Cả việc cứ muốn nằm xuống, không muốn làm gì cả, toàn thân mệt mỏi, tay chân, vai, đầu gối đều đau nhức nữa sao?"

"Vâng. Đó cũng là bệnh giảm áp."

Tôi cứ tưởng đây là bệnh nghề nghiệp của dân văn phòng chứ. Những người làm việc ở Căn cứ dưới biển số 2 có vẻ thích trà hơn cà phê. Một ấm trà màu vàng nhạt đã được pha sẵn, tôi rót cho Kim Jaehee và Shin Haeryang mỗi người nửa tách.

Có lẽ do mọi người đều cảm thấy không khỏe, nên không có chút niềm vui nào khi chúng tôi đã thoát khỏi tàu ngầm thành công và sống sót. Cả tôi, Shin Haeryang và Kim Jaehee đều có vấn đề chung về thính lực và thị lực, có lẽ là do xoang bị tổn thương do áp suất. Thêm vào đó là đau cơ, mệt mỏi cực độ và chóng mặt. Thật may mắn là không ai bị đau ngực hay khó thở cả.

.

.

.

lu: Jaehee hoảng loạn khi không nhìn thấy giống như một triệu chứng PTSD, ổng bị chấn thương mạnh với bóng tối, có thể do vụ việc xảy ra trong rạp chiếu phim, nơi ổng hồi quy lặp đi lặp lại. Lần mất điện trước khi đi cùng Jihyuk và Moohyun cũng thế, ổng run bần bật luôn ToT

Và đôi lúc tui tò mò cấu tạo não của Shin ntn mà trong tình trạng cơ thể nt ổng vẫn có thể liệt kê triệu chứng của mình như AI zậy. Cái mức độ tư duy đáng sợ thiệt á