Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 17

Phần 5 - 260. Tai nạn (3)

Sau khi tôi giải thích dài dòng một hồi, Kim Jaehee mới gật đầu. Nhìn biểu cảm thì có vẻ như cuối cùng Kim Jaehee cũng hiểu ý tôi.

"À. Anh cảm thấy tội lỗi với Cheloni đã hy sinh vì chúng ta nên mới nghĩ như vậy đúng không? Hừm. Ở đây có tận hai mỹ nam hàng đầu của đội kỹ sư Hàn Quốc mà anh chẳng thèm để ý gì. Một đống sắt vô tri vô giác được tạo ra bằng những con số, làm đúng công việc của nó thôi mà anh lại để tâm đến vậy. Anh đúng là vừa lạnh lùng, vừa ... đáng sợ đấy."

...Có vẻ như chúng tôi hoàn toàn không hiểu nhau. Rõ ràng tôi và Kim Jaehee đang dùng cùng một ngôn ngữ mà. Kim Jaehee lại nói ra một điều đáng sợ hơn.

"Nếu tôi ở vị trí của cái lon rơi ra kia thì anh có quan tâm đến tôi hơn không?"

"Cậu nói linh tinh cái gì vậy?!"

Shin Haeryang nói với Kim Jaehee đang nghịch ngợm.

"Thay vì nói nhảm thì giúp tôi cho tàu ngầm nổi lên đi."

Kim Jaehee thở dài rồi nhìn đội trưởng của mình như thể cậu ấy là một con khỉ đang cố gắng chặn dòng sông bằng lá cây vậy.

"Anh không hiểu cái gì quan trọng đâu, đội trưởng. Việc tàu ngầm đến được căn cứ dưới biển số 2 không quan trọng đến thế đâu."

"Với tôi thì quan trọng. Cậu muốn chết ở đây à?"

Tàu ngầm đang chìm mà Kim Jaehee nói cái gì vậy?

"Với tôi cũng quan trọng lắm! Chúng ta không thoát khỏi tàu ngầm sao?"

Kim Jaehee nhún vai rồi nói.

"Đột nhiên tôi tràn đầy động lực rồi này. Đội trưởng. Tôi cần giúp gì ạ?"

"Khởi động lại hệ thống điều khiển ballast, đồng thời liên tục kiểm tra nồng độ không khí... Ra khỏi đây tôi sẽ gặp cậu sau."

"Tôi sẽ sống luôn ở cái tàu ngầm này."

Kim Jaehee lẩm bẩm trong khi tay bấm liên tục vào các nút và thiết bị, có vẻ như cậu ấy đang làm theo những gì Shin Haeryang bảo một cách nghiêm túc.

"Cậu có bao giờ đánh thành viên đội mình chưa?"

Tôi đã thấy Shin Haeryang bị các thành viên đội mình đánh vào lưng, nhưng chưa bao giờ thấy Shin Haeryang động tay đến thành viên nào.

"Chưa bao giờ, nhưng có lẽ hôm nay sẽ có."

"Cứu tinh ơi. Anh lo lắng tôi sẽ bị đội trưởng Shin đánh sao?"

"Không. Tôi lo lắng tàu ngầm sẽ chìm trong lúc thuyền trưởng và phó thuyền trưởng cãi nhau."

Từ góc độ của người ngoài cuộc, việc vận hành tàu ngầm thủ công là một công việc cực ký tẻ nhạt và phức tạp. Không có Cheloni, thuyền trưởng cùng phó thuyền trưởng phải tự mình kiểm tra độ sâu trên màn hình, đồng thời theo dõi nhiệt độ, áp suất bên trong khu vực sinh hoạt, trạng thái của hệ thống thủy lực, v.v., những thứ trước đây được xử lý tự động. Các kỹ sư bắt đầu trở nên bận rộn hơn.

Kế hoạch nhỏ nhoi của tôi là sau khi học lỏm được cách lái tàu ngầm sẽ trốn thật xa khỏi căn cứ dưới biển này đã nhanh chóng bị từ bỏ. Nếu không có AI được trang bị trên tàu ngầm, chắc chắn một mình tôi không thể lên được đến đây. Và tôi nghĩ rằng chắc chắn đã có một số biện pháp xử lý bằng máy tính để một kẻ ngoại đạo như tôi không thể dễ dàng chiếm đoạt tàu ngầm. Nếu không thì có lẽ hàng chục chiếc tàu ngầm đã bị các kỹ sư của Căn cứ dưới biển Bắc Thái Bình Dương bán ra khắp thế giới rồi.

"Vừa nãy cậu nói bình chứa ballast bị hỏng, đó là thiết bị gì vậy?"

"Khi bình chứa ballast đầy nước biển, tàu ngầm sẽ chìm xuống, và khi nước biển được rút ra, tàu ngầm sẽ nổi lên. Đến Căn cứ dưới biển số 2 thì —"

Ngay khi tiếng động lại vang lên, mọi người đồng loạt ngã xuống sàn. Nước bắn tung tóe vào mặt tôi, tôi không hiểu chuyện gì cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một lỗ thủng to bằng đầu người ở góc sàn tàu ngầm. Và nước biển bắt đầu tràn vào từ đó.

Sao sàn tàu ngầm lại bị thủng lỗ? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Nước trào lên như một cái máy bơm. Nhìn chỗ mình vừa ngồi bị nước lấp đầy thật đáng sợ. Shin Haeryang nhìn thấy cảnh này và bình tĩnh nói.

"Có vẻ như chiếc tàu ngầm gặp nạn lúc nãy cũng có lựa chọn tương tự chúng ta. Và nó đã tiến vào cảng tàu ngầm căn cứ dưới biển số 2 với tốc độ và phương pháp tương tự chúng ta, rồi tấn công tàu ngầm của chúng ta, làm hỏng đáy tàu."

Nước đang tràn vào đáy tàu ngầm mà còn bình tĩnh được sao? Được rồi. Nếu Kim Jaehee hay Shin Haeryang hét lên khóc lóc rằng chúng ta chết chắc rồi thì chắc chắn tôi cũng sẽ run rẩy khóc theo.

Bên cạnh tôi, Kim Jaehee chỉ nói những câu kiểu như bị ướt thì khó chịu lắm, còn Shin Haeryang thì vô cảm giải thích việc tàu bị thủng lỗ, nên tôi cũng chỉ còn cách hành động một cách lý trí.

"Nhưng cảng tàu ngầm ở ngay trước mặt rồi mà. À. Thế nên mới xảy ra tai nạn như thế này sao?"

"May mà bị thủng ở dưới đáy."

Thật may mắn khi có hai người lạc quan hơn tôi trong tình huống này. Tôi thì cứ nghĩ mình chết chắc rồi. Chắc chắn cả ba người ở đây đều nghĩ rằng tốt nhất là không nên có lỗ thủng nào trên tàu ngầm, nên tôi hỏi sang chuyện khác.

"Thủng đáy tàu là may mắn sao?"

Tôi vừa hỏi vừa ngơ ngác nhìn dòng nước đã dâng đến mắt cá chân, Shin Haeryang không rời tay khỏi cần điều khiển nói.

"Nếu lỗ thủng ở trên trần thì chúng ta chết hết rồi."

Còn thủng đáy tàu ngầm thì chết từ từ sao?

"Nếu là trần thì không khí sẽ nhanh chóng thoát lên trên và toàn bộ tàu ngầm sẽ bị nước tràn vào. Nhưng vì thủng ở dưới đáy nên không khí bên trong tàu ngầm sẽ không thoát ra mà vẫn ở lại bên trong. Giống như việc úp ngược một chiếc cốc thủy tinh xuống nước, không khí vẫn sẽ đọng lại bên trong cốc ngay cả khi ở dưới nước. Nước biển sẽ tràn vào cho đến khi áp suất bên ngoài và bên trong tàu ngầm bằng nhau thì sẽ dừng lại."

Ra là vậy. Chết từ từ. Thật an ủi biết bao.

"Vậy nước biển sẽ tràn vào tàu ngầm, nhưng vì bên trong tàu ngầm đã có không khí nên nó sẽ chỉ tràn vào phần thể tích còn lại sau khi trừ đi thể tích không khí đúng không?"

"Vâng. Thay vào đó, không khí còn lại bên trong tàu ngầm sẽ bị nén lại theo áp suất bên ngoài. Kết quả là chúng ta sẽ trực tiếp tiếp xúc với không khí bị nén cực mạnh đó. Tùy thuộc vào tốc độ thoát khỏi tàu ngầm, chúng ta có khả năng bị bệnh giảm áp."

Thỉnh thoảng cũng có những bệnh nhân lặn biển đến nha khoa vì bị đau răng, nhưng bệnh giảm áp là chuyện của khoa tai mũi họng hoặc khoa cấp cứu, không liên quan gì đến tôi. Cho đến vài phút trước. Hóa ra những người đi tàu ngầm cũng có thể bị bệnh giảm áp. Tôi không muốn biết điều này.

Kim Jaehee vừa nhìn dòng nước dâng lên nhanh chóng vừa nói. Nước đã lên quá đầu gối rồi.

"Anh không dọa chúng tôi quá đấy chứ? Bệnh giảm áp thì tùy người mà có triệu chứng khác nhau mà. May mắn thì chỉ đau cơ thôi."

Shin Haeryang lạnh lùng gieo rắc nỗi sợ hãi vào lòng các thành viên thủy thủ đoàn.

"Xui xẻo thì bị đau tim hoặc đột quỵ."

"...Có vẻ như chúng ta không may mắn lắm thì phải."

"Tôi lại nghĩ mình may mắn đấy chứ. Cứu tinh của chúng ta ở ngay bên cạnh tôi thế này thì sao lại không may mắn được."

Jaehee à... Nếu tôi may mắn thì đã không phải vào làm ở đây rồi. Shin Haeryang vừa kiểm tra các thiết bị điều khiển và cảm biến của tàu ngầm vừa nhanh chóng hét lên.

"Tuyệt đối không được nín thở. Dù còn ý thức hay không thì vẫn phải tiếp tục thở, và cố gắng thở hết không khí trong phổi ra."

"Nếu không thở ra mà nín thở thì sao?"

"Phổi sẽ bị vỡ."

Shin Haeryang chỉ nói một câu đơn giản vậy thôi mà tôi đã muốn khóc than cho số phận mình rồi. Nước đã qua bắp chân và bây giờ đã dâng lên đến thắt lưng.

Shin Haeryang bám chặt vào bảng điều khiển và cần lái để điều khiển tàu ngầm, thật ngạc nhiên là nước đã tràn vào như vậy mà tàu ngầm vẫn hoạt động và di chuyển được. Kim Jaehee bấm liên tiếp vài nút nào đó mà tiếng báo động khẩn cấp vang lên inh ỏi.

"Tôi đã chuyển toàn bộ khí nén trong bình chứa khí vào khu vực sinh hoạt chịu áp lực của chúng ta rồi. Dù nước có tràn vào bao nhiêu thì chúng ta vẫn thở được."

"Chúng ta không thể ra khỏi tàu ngầm rồi bơi vào bên trong cảng tàu ngầm Căn cứ dưới biển số 2 sao?"

Kim Jaehee hỏi tôi với vẻ thích thú.

"Anh định ra bằng đường nào?"

"Chỗ đáy tàu bị thủng ấy, hoặc cái cửa sập kia."

"Cửa sập sẽ không mở đâu. Áp suất bên trong và bên ngoài tàu ngầm phải bằng nhau thì mới mở được cửa sập. Anh thấy cái tay cầm màu đỏ của cửa sập không? Đó là dấu hiệu cho thấy cửa không mở được do chênh lệch áp suất đấy. Phải chuyển sang màu xanh lá cây thì mới ra được. Và lực nước tràn vào quá mạnh nên anh không thể ra bằng cái lỗ thủng ở dưới đáy đâu. Cuối cùng là dù anh có ra khỏi tàu ngầm thì khi tiếp xúc với áp suất nước như thế này, anh sẽ chết nhanh đến mức không kịp cảm thấy đau đớn đâu."

Shin Haeryang lấy ra một thứ gì đó từ bên trong cổ tay, nhìn kỹ thì đó là con dao của Baek Aeyoung. Cậu ấy dùng nó cắt phăng sợi dây an toàn dưới sàn rồi quấn quanh cần lái và nhanh chóng buộc lại... Một cách hiệu quả và nguyên thủy nhất để biến vận hành thủ công thành tự động.

Nước từ ngang thắt lưng đã nhanh chóng dâng lên quá ngực. Các thiết bị điều khiển, bộ điều khiển và các cảm biến phát sáng nhiều màu đều chìm vào làn nước tối đen. Cần lái cũng chìm trong nước và hoàn toàn biến mất. Cửa sổ quan sát vốn chỉ thấy bóng tối giờ cũng không còn nhìn thấy nữa.

Tôi đã trải qua nhiều trận lụt ở căn cứ dưới biển, nhưng việc bị nhấn chìm trong một không gian chật hẹp như thế này khiến một nỗi sợ hãi nguyên thủy lan tỏa trong lòng tôi. Tôi vội vàng bám chặt vào chiếc thang nằm ngay dưới cửa sập như một tay vịn.

Kim Jaehee, người đang cưỡng ép bơm khí từ bình chứa khí vào khu vực chịu áp lực, chạm mắt với tôi. Kim Jaehee dù chìm trong nước nhưng trông vẫn bình thản. Mái tóc màu sáng của cậu ấy trông như một ngọn nến đang cháy. Chẳng mấy chốc nước đã dâng lên đến khóe môi đang mỉm cười của ngọn nến đó. Shin Haeryang đứng bên cạnh liếc nhìn dòng nước đang dâng lên đến cổ với đôi mắt vô cảm. Và câu ấy xác nhận dòng số "21" hiển thị áp suất bên ngoài đang chìm dần.

Toàn bộ thành viên thủy thủ đoàn đều bám một tay vào thang, tụ tập lại chờ đợi màu sắc của tay cầm cửa sập thay đổi. Tôi nửa tin nửa ngờ lời giải thích của các kỹ sư rằng lượng nước tràn vào sẽ không vượt quá lượng không khí có trong tàu ngầm. Bởi vì nước biển cứ liên tục tràn vào tàu ngầm mà không hề dừng lại. Chỉ đến khi nước ngập quá đỉnh đầu tôi thì tốc độ tràn vào mới bắt đầu chậm lại.

Tôi bám chặt vào tay cầm thang, cố gắng hết sức để ngoi đầu lên khỏi mặt nước và cố gắng thở mạnh nhất có thể.

Để phổi không bị vỡ.

Mỗi khi thở ra, cơ thể tôi lại chìm xuống nước biển, và khi hít vào, cơ thể lại nổi lên. Nước đã dâng cao đến mức không chân tôi không chạm tới sàn nhà. Tôi cố gắng hết sức để thở ra càng nhiều không khí trong phổi theo lời Shin Haeryang, nhưng khi thở ra, cơ thể lại chìm xuống nước biển, nên để không bị chết đuối, tôi chỉ còn cách hít vào để tận dụng lực nổi.

Kim Jaehee bám một tay vào tay cầm trên vách tàu, còn Shin Haeryang thì ngửa cổ ra sau hết mức. Chắc do cậu ấy cao nên nước vừa suýt soát không tràn vào mũi.