Trở thành ngọn đèn trong lòng biển tăm tối

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

(Đang ra)

Tôi trở thành bạn thuở nhỏ nghiện ma túy

Musiya

Người bạn thuở nhỏ đã chết vì chơi đồ.

6 9

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

250 5150

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

(Đang ra)

Sau Khi Nhìn Rõ Hiện Thực, Họ Bắt Đầu Truy Phụ Hỏa Táng Trường

Ngửi Hương Nhận Cáo - 闻香识狐

…Thế mà ai ngờ được - từng người, từng người một, lại bắt đầu hối hận rồi quay về tìm hắn?

16 16

Phần 5 - 259. Tai nạn (2)

"Có lẽ chúng ta vẫn vào được Căn cứ dưới biển số 2... Chúng ta sẽ tiến hành quy trình thoát khỏi tàu ngầm do sự cố khi đang lặn."

Thoát khỏi tàu ngầm á? Nhìn bề ngoài Simcheong 7 dường như vẫn nguyên vẹn, không hề bị rò rỉ nước.

"Ơ. Vừa nãy chúng ta va vào tàu ngầm khác nên thế này đúng không? Chẳng phải chỉ va nhẹ thôi sao? Có cần phải thoát ra không?"

"Tàu ngầm của chúng ta chỉ khoảng 20 tấn, còn tàu ngầm kia hơn 40 tấn. Giống như một chiếc ô tô con đang đi ngon lành bị một chiếc xe buýt lớn quẹt nhẹ qua vậy."

Lời Kim Jaehee nói khiến tôi hơi ngạc nhiên. Chiếc tàu ngầm chật hẹp này nặng đến 20 tấn cơ á? Shin Haeryang kiểm tra tình trạng tàu ngầm từ Cheloni rồi nhấn nút màu đỏ tươi. Ngay lập tức, cảnh báo đỏ bắt đầu nhấp nháy trên màn hình, và bên trong tàu ngầm ánh sáng cảnh báo màu đỏ, cam, xanh lá cây lẫn lộn nhấp nháy liên tục. Bình thường những đèn cảm biến kia chỉ hiển thị màu xanh lá cây hoặc không sáng, bây giờ lại nhấp nháy đỏ liên tục như đang kêu cứu vậy.

Những tiếng cảnh báo bất thường vang lên ngắt quãng bên trong tàu ngầm. Nếu nghe mà không biết gì thì chắc chắn sẽ rất sợ hãi, nhưng tôi đã quen với âm thanh cao và chói tai của báo động nên chỉ lặng lẽ quan sát hành động của hai kỹ sư.

"Cheloni. Khoảng cách đến Căn cứ dưới biển gần nhất là bao nhiêu?"

[Cách Căn cứ dưới biển số 2 ở độ sâu 200 mét là 60 mét phía trên.]

Vừa nãy khoảng cách đến Căn cứ dưới biển số 2 không phải rất gần sao? Sao bây giờ lại xa như vậy? Tôi cứ tưởng chúng tôi chỉ va chạm sượt qua với tàu ngầm kia, nhưng thực tế là đã rơi xuống 60 mét? Gần như rơi từ độ cao 20 tầng nhà xuống mà tôi hoàn toàn không nhận ra. Là vì ở dưới biển sâu sao?

Shin Haeryang lần lượt nhấn nhiều nút trên bảng điều khiển. Sau đó cậu ấy cảnh báo tôi đang đứng lúng túng và Kim Jaehee đang quỳ gối.

"Nằm xuống."

Nghe thấy vậy, tôi lập tức ném mình xuống sàn tàu ngầm. Tôi thậm chí còn chẳng quan tâm đến mùi rượu trên sàn nhà. Kim Jaehee cũng ngã xuống bên cạnh tôi với một tiếng "thịch". Tôi thì ngã với vẻ mặt nghiêm trọng, còn Kim Jaehee thì trượt xuống sàn và mỉm cười như đang đi chơi vậy.

Shin Haeryang kéo một sợi dây đai dài được giấu dưới sàn ra, vắt chéo qua người tôi và Kim Jaehee rồi buộc lại. Shin Haeryang ngắm nhìn bộ dạng của cả hai chúng tôi khoảng 2 giây rồi nhấn nút. Tôi không biết cái nút đó có tác dụng gì, nhưng tàu ngầm rung lắc dữ dội không ngừng từ trái sang phải. Cứ như đang đi trên một trò chơi cảm giác mạnh bằng sắt lắc lư dữ dội vậy. Chắc chắn là nên nằm xuống, nếu đứng thì đầu tôi đập vào vách của tàu ngầm mất. Cái nút mà Shin Haeryang nhấn chắc là nút làm tàu ngầm nhảy múa rồi.

Say sóng cái gì chứ. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi là tôi sẽ nôn hết cả những thứ đã ăn hai ngày trước, thậm chí cả nội tạng ra mất. Trị liệu nha khoa không phải là tra tấn, mà đi tàu ngầm mới là tra tấn ấy chứ. Thà tạo ra một căn cứ trên sao Mộc không có thật còn hơn là đi tàu ngầm thêm một lần nữa.

Vừa nghĩ xong thì cơ thể tôi đột ngột bay lên cao. Tôi hiểu ra mình không bị đập vào trần là nhờ có dây đai. Chưa kịp hết kinh ngạc thì Shin Haeryang đã giữ chặt dây đai, dùng cơ thể mình như một vật nặng đè lên dây đai để cố gắng ép tôi và Kim Jaehee xuống sàn. Kỳ lạ là tôi không cảm thấy lưng mình nặng chút nào.

Tôi nhận ra chiếc tàu ngầm tôi đang đi đang nổi lên rất nhanh. Đang nằm sấp như ếch dưới sàn thì đột nhiên cảm thấy một trọng lượng cơ thể người đè nặng lên lưng đến mức tôi khẽ kêu lên. Khi Shin Haeryang, người đã đè lên người tôi và Kim Jaehee như một chiếc giường, tránh sang một bên, Kim Jaehee càu nhàu với đội trưởng.

"Nặng chết đi được."

"Cứ làm quá."

Kim Jaehee vừa đứng dậy khỏi sàn vừa nhìn tôi, người đã trở thành món mực khô cùng cậu ấy, đang cố gắng đứng lên thì quay đầu về phía bảng điều khiển. Cheloni đầy tự tin báo cáo một cách đắc thắng.

[Toàn bộ quả nặng đã được tách rời thành công.]

Hóa ra đó là nút để vứt bỏ thứ giống như quả nặng gắn bên ngoài tàu ngầm. Vứt chúng xuống biển để có thêm lực nổi giúp tàu ngầm nổi lên sao. Nhìn nó rung lắc dữ dội như vậy thì có vẻ quả nặng đó đã bị vứt ra khỏi tàu ngầm một cách cưỡng ép. Trọng lượng phải nhỏ hơn lực đẩy thì mới nổi lên mặt nước được chứ. Chắc tại tôi học định luật Archimedes lâu quá rồi nên không nhớ rõ nữa.

Shin Haeryang tháo dây đai rồi nhanh chóng cất nó xuống sàn, sau đó ra lệnh cho Cheloni vứt bỏ tất cả những thứ không cần thiết gắn trên tàu ngầm.

"Chuẩn bị tách cánh tay robot."

[Đang tiến hành quy trình tách cánh tay robot (manipulator).]

"Vứt hết các thiết bị quan sát đi."

[Đang tiến hành tách đèn pha, 3 camera ngoài dưới nước, camera TV và thiết bị truyền hình ảnh... Hiện tại cánh tay robot bên phải không thể rơi xuống được. Tôi phải xử lý thế nào?]

"Tôi sẽ điều khiển thủ công."

Trong lúc Shin Haeryang đang sửa chữa thiết bị ballast, Kim Jaehee điều khiển cánh tay robot bên trái thông qua bảng điều khiển, nắm lấy cánh tay phải của robot rồi từ từ kéo ra. Có lẽ cánh tay robot bên phải đã va chạm trực diện với tàu ngầm khác nên bị nghiền nát, không thể tách ra bằng cách thông thường.

Vì cánh tay phải không tách ra được nên họ dùng lực của cánh tay robot bên trái để giật mạnh cánh tay phải ra. Sau khi hoàn thành công việc thành công, cánh tay robot bên trái được tách ra bình thường và rơi xuống biển sâu. Chiếc tàu ngầm mất cả hai cánh tay đơn độc bơi lên trong bóng tối.

Tôi không biết trọng lượng của cánh tay robot là bao nhiêu, nhưng dù đã tách bỏ hai cánh tay gắn bên ngoài tàu ngầm, bên trong tàu ngầm không có gì thay đổi lớn. Chẳng lẽ do trọng lượng của cánh tay không đáng kể sao? Camera đang chiếu vào cánh tay cũng bị tách ra và biến mất, ngay sau đó màn hình hiển thị bên ngoài tối đen, không nhìn thấy gì nữa.

[Các thiết bị quan sát đã được tháo rời và đang rơi xuống bình thường.]

Dù trong lòng tôi rất muốn hỏi rằng vứt bỏ bừa bãi các thiết bị phụ trợ như vậy có sao không, liệu có ai ở dưới đó bị cánh tay hay quả nặng rơi trúng không, nhưng vì tôn trọng quyết định của các chuyên gia nên một kẻ nghiệp dư không biết gì như tôi đã im lặng.

Chiếc Simcheong 7 gần như đã nổi lên đến độ sâu 200 mét. Tôi ngạc nhiên khi biết rằng hầu hết các bộ phận được lắp đặt trên tàu ngầm đều có thể tháo rời và vứt xuống biển. Chẳng lẽ ngay từ đầu họ đã thiết kế để có thể tháo rời chúng sao? Để di chuyển tự do trong biển sâu, tàu ngầm chắc chắn đã trải qua nhiều lần thu nhỏ và giảm trọng lượng. Vậy mà họ còn thiết kế có thể tháo bỏ thiết bị để nổi lên nữa.

Shin Haeryang đang cố gắng giảm tối đa trọng lượng của thân tàu. Nếu có ai đó cậu ấy không ưa thì chắc cậu ấy cũng ném người đó ra khỏi tàu ngầm mất. Kim Jaehee nở một nụ cười đầy điềm xấu với tôi rồi hỏi một câu đáng lo ngại.

"Cứu tinh của chúng ta bơi giỏi không?"

"..."

A. Làm ơn đấy... Tôi chỉ thở dài trước câu hỏi này rồi nhắm mắt lại. Hôm nay tôi đã bơi một lần rồi mà. Kim Jaehee nghe thấy tiếng thở dài của tôi thì khúc khích cười rồi nói.

"Bình chứa ballast bị hỏng rồi ạ. Nước biển không thoát ra được. Hình như không khí vẫn được bơm vào bình thường. Chắc là bị rò rỉ ở đâu đó rồi. Tôi không chắc là do cú va chạm lúc nãy hay là nó đã bị hỏng từ trước nữa."

Kim Jaehee nói với tôi bằng giọng đầy tiếc nuối, nhưng trong giọng nói đó hoàn toàn không có chút lo lắng nào về việc có thể chết. Nhiệt độ bên trong tàu ngầm gần 3 độ C, nhưng không hiểu sao tôi lại không cảm thấy lạnh.

Tôi cởi chiếc áo khoác đang mặc ra, gấp gọn gàng rồi để vào góc. Sau đó tôi xắn tay áo lên và xắn gấu quần. Vừa cởi áo khoác ra, cái lạnh mà tôi đã quên mất từ từ xâm nhập qua cổ tay, cổ chân rồi đến cổ. Tôi khẽ cử động chân tay. Tôi đã để balo ở phòng chờ cảng tàu ngầm vì nó khá nặng, nên những thứ tôi cần mang theo chỉ là bản thân tôi và hai gã kỹ sư này.

Không có ánh sáng nào bên ngoài tàu ngầm nên tất cả những gì có thể nhìn thấy qua cửa sổ quan sát chỉ là một màu tối đen. Bên trong tàu ngầm vẫn sáng nhờ ánh đèn, nhờ thế lũ cá có thể nhìn thấy cảnh con người đang vùng vẫy qua cửa sổ.

Cheloni nói với Shin Haeryang, người đã giảm đáng kể trọng lượng tàu ngầm.

[Theo lệnh của thuyền trưởng các thiết bị và bộ phận đã được tách ra và xử lý rơi xuống.]

"Những thứ nặng cần vứt bỏ đã hết chưa?"

[Vẫn còn một thứ.]

Cheloni nói với chúng tôi bằng giọng tiếc nuối.

[Tôi không muốn chia tay với các thành viên thủy thủ đoàn của Simcheong 7, nhưng xét theo tình hình hiện tại, tôi không còn cách nào khác. Tôi khuyến nghị tách hệ thống AI Cheloni ra khỏi Simcheong 7.]

Hệ thống AI cũng có thể tách rời sao? Tôi ngẩn ngơ nghe giọng của Cheloni rồi hỏi với một cảm giác tội lỗi mơ hồ dâng lên.

"Cheloni. Trọng lượng của cậu là bao nhiêu?"

[Trọng lượng của hệ thống AI tàu ngầm Cheloni là 60kg, là thiết bị phụ trợ nặng thứ hai sau khi đã loại bỏ các bộ phận khác.]

Gần bằng trọng lượng một người.

"Simcheong 7 hiện tại có thể chịu đựng được trọng lượng của cậu không?"

[Quyết định đó AI không thể đưa ra.]

Shin Haeryang suy nghĩ một lát rồi ra lệnh cho Cheloni.

"...Chuyển sang vận hành thủ công. Chuẩn bị tách hệ thống AI tàu ngầm và thả xuống."

[Chuyển từ vận hành tự động sang vận hành thủ công. Đang tiến hành quy trình tách hệ thống AI.]

Trên màn hình, Cheloni hiển thị đếm ngược từ 10. Thấy vậy, Kim Jaehee nói với Cheloni bằng giọng nhẹ nhàng.

"Gặp lại sau nhé."

"Vất vả rồi."

Nhận ra những lời hai kỹ sư vừa nói với Cheloni là lời chào tạm biệt, tôi vội vàng kêu lên với Cheloni.

"Cảm ơn vì tất cả!"

[Tôi là Cheloni, một người bạn tuyệt vời của các bạn.]

Khi con số đếm ngược đến số 0, hình ảnh tàu ngầm đặc trưng và giọng nói của Cheloni biến mất hoàn toàn khỏi màn hình. Tôi thử nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng bóng tối chẳng cho thấy gì cả. Cheloni không phải là người thân quen gì, nhưng việc nó biến mất như vậy khiến tôi cảm thấy trống vắng.

Tôi quan sát Shin Haeryang đang bận rộn vận hành tàu ngầm thủ công một lát rồi hỏi Kim Jaehee, người dường như không làm gì cả.

"Những thiết bị đã thả xuống có nhặt lại được không?"

"Nhặt về dùng chứ sao. Những thiết bị vừa rơi xuống sau này tàu ngầm không người lái sẽ nhặt về, cái nào dùng được thì dùng, cái nào không dùng được thì tái chế. Anh đừng lo lắng quá."

Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Sau này nhất định phải nhờ họ nhặt Cheloni về. Gắn nó vào một tàu ngầm khác rồi sử dụng lại. Tôi hỏi Kim Jaehee thêm một câu đề phòng câu trả lời mơ hồ của cậu ấy.

"Nếu Cheloni vừa rơi xuống không còn nguyên vẹn thì sao?"

"Thì dùng cái khác. Cheloni có gần như ở mọi tàu ngầm. Ở cảng tàu ngầm cũng có. Có nhiều cái để thay thế lắm."

"Ơ. Nhưng chúng không phải là Cheloni mà chúng ta vừa thả xuống."

"...Ừm. Anh thích cái Cheloni vừa bị vứt bỏ như sắt vụn đó à? Ừm. Hình như nó cũng không có gì đặc biệt lắm. Anh có thể tùy chỉnh Cheloni theo sở thích của mình đấy. Cheloni vốn là một nữ thần sông (Chelone) trong thần thoại nên ban đầu có giọng nữ, nhưng mấy thằng sửa tàu ngầm ban đêm bảo sợ quá nên đã đổi thành giọng nam. Khi nào rảnh anh cứ gọi tôi, tôi sẽ chỉnh sửa lại theo sở thích của anh cho anh xem."

Tôi muốn cứu anh chàng vừa rơi xuống kia cơ mà!

Thiết bị ballast (thiết bị dằn) là bộ phận thuộc hệ thống ballast, dùng để điều chỉnh trọng lượng và độ nổi của tàu, giữ cho tàu ổn định, cân bằng khi đi biển. Thiết bị ballast bao gồm: bơm dằn (ballast pump), van, đường ống, bình chứa ballast (ballast tank)... Bình chứa ballast là một bộ phận dùng để điều chỉnh độ nổi của tàu hoặc tàu ngầm, có cấu tạo là các khoang hoặc thùng chứa nằm trong thân tàu, được bơm nước biển vào hoặc rút ra để giữ thăng bằng tàu khi chở hàng hoặc không chở hàng, điều chỉnh độ sâu và độ nổi (đặc biệt trong tàu ngầm).