Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 46

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 12

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 1

Web Novel - Chương 55 - Anh hùng đâu cần học hành (3)

Mọi học viên tại Học viện đều bình đẳng trong suốt thời gian theo học. Bất kể là Hoàng tộc, Vương tộc, quý tộc hay thường dân, tất cả đều được hưởng một nền giáo dục công bằng, cùng nhau vun đắp tình bạn đồng môn không chút định kiến. Nơi đây không tồn tại quan hệ trên dưới, chỉ có sự khác biệt giữa giảng viên và học viên. Đó chính là nguyên tắc thép của Học viện Đế Quốc.

Câu này cũng tương tự như “Tôi ở lại làm việc đây, mọi người cứ về trước đi.” hay “Em không giận đâu, anh cứ nói thật đi.”. Miệng thì nói vậy, chứ sự thật đằng sau lại hoàn toàn trái ngược. Mà thật ra cũng chẳng cần phân tích sâu xa, chỉ cần liếc qua là đủ biết không phải rồi.

‘Ít ra Ainter là một ngoại lệ.’

Chỉ có đúng bốn người có thể khiến đối thủ phải khóc lóc xin tha. Ainter, dù không có thực quyền nhưng vẫn là Hoàng tộc; Rutis và Rater, những kẻ sở hữu lớp lá chắn Vương tộc mà đám quý tộc tép riu chẳng dám động vào; và Tanian, người được giáo lý tôn làm con của Chúa.

Trong bốn người đó, Ainter không tham gia bất kỳ môn thực hành nào. Cậu ta thuộc tuýp người chuyên tâm vào học thuật thuần túy thay vì kiếm thuật, ma thuật hay thần lực. Vốn dĩ, khi mà Hoàng Thái tử đang lăm lăm thanh trảm long đao, việc rèn luyện vũ lực không phải là dũng khí, mà là liều mạng.

‘Tanian thì cũng chẳng cần phải lo.’

Thần lực của Tanian, người gần như chắc chắn sẽ trở thành Thánh nhân kế vị dù vẫn đang là ứng cử viên, là do Chúa ban tặng. Theo giáo lý của Giáo đoàn Lê Minh, không một ai có thể đánh giá thần lực mà Chúa đã ban cho Tanian, vậy nên cậu ta được miễn thi thực hành. Rốt cuộc, chỉ còn lại Rutis và Rater.

Các hiệp sĩ thuộc Kỵ sĩ đoàn Vương Quốc Armein, bao gồm cả Villar, sẽ túc trực tại sân đấu của Rutis, trong khi Kỵ sĩ đoàn Vương Quốc và Pháp sư đoàn của Juvent cũng sẽ theo dõi sát sao sân đấu của Rater. Lực lượng của Thánh Quốc, vốn tương đối rảnh rỗi hơn vì Tanian được miễn thi, cũng sẽ được phân bổ rải rác.

Về thực lực, có vô số người vượt trội hơn hai vị Vương tử, nên khả năng xảy ra sự cố là cực kỳ thấp. Nghĩ đi nghĩ lại, nạn nhân lớn nhất của kỳ thi thực hành lần này chỉ có thể là những vật tế thần làm đối thủ cho hai người họ mà thôi. Thật đáng tiếc, nhưng biết làm sao được. Chỉ cần sự hy sinh của hai người họ là tất cả đều viên mãn.

‘Dù sao thì cũng may là chỉ mất một ngày là xong.’

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi kiểm tra lịch thi đấu mà Hiệu trưởng đưa. Số lượng học viên tham gia thi thực hành không quá đông, sân đấu lại nhiều nên mọi thứ có thể tiến hành nhanh chóng. Chỉ cần tập trung cao độ trong một ngày là mọi chuyện sẽ êm đẹp.

Những học viên tham gia kỳ thi thực hành được chia thành hai loại: một là những người chỉ tham gia cho có, xem như một môn học phổ thông, và hai là những người dốc hết sức mình. Và dĩ nhiên, đối tượng mà tôi cần để mắt đến là nhóm thứ hai. Nhóm trước tự biết thân biết phận nên tôi chẳng cần phải bận tâm.

Đó là lý do tôi cùng Hiệu trưởng đi tuần tra khắp các sân đấu để đề phòng những tình huống bất trắc. Vị Hiệu trưởng này trông bề ngoài chỉ là một lão nhân, nhưng thực chất lại là một pháp sư hùng mạnh không chỉ trong Đế Quốc mà còn trên toàn lục địa. Pháp sư càng già lại càng đáng sợ.

“Xem ra tương lai của Đế Quốc thật tươi sáng.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Mỗi năm lại có những tài năng xuất chúng như thế này nhập học, quả thực khiến người ta phấn chấn.”

Và vì mục đích chính chỉ là giám sát để đảm bảo an toàn, tôi vốn không đặt nhiều kỳ vọng vào thực lực của các học viên, nhưng họ lại giỏi hơn tôi tưởng.

Có người dùng kỹ thuật để đùa giỡn với đối thủ, có người lại áp đảo bằng sức mạnh thể chất, thậm chí có cả trường hợp lấy ý chí bù thể chất. Dù thể hiện muôn hình vạn trạng, nhưng điểm chung là bất kể quá trình ra sao, chiến thắng cuối cùng vẫn thuộc về họ.

‘Không tồi.’

Vì vẫn còn là học viên nên dĩ nhiên kỹ năng của họ còn non nớt. Dẫu vậy, chỉ cần được mài giũa đúng cách, họ sẽ trở thành những chiến binh đắc lực. Giống như Hội trưởng Hội học viên vậy.

...Giống như Hội trưởng Hội học viên?

‘Ồ.’

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu khiến tôi vội vàng rút cuốn sổ tay từ trong ngực áo ra.

***

“Xem ra tương lai của Đế Quốc thật tươi sáng.”

Hiệu trưởng Học viện Đế Quốc, Bernhardt Mursch, gật gù tán đồng với lời của Trưởng phòng Thanh tra. Đế Quốc rộng lớn, và nhân tài thì nhiều. Mỗi năm, khi những đứa trẻ xuất sắc nhập học và khiến ông ngạc nhiên, trái tim ông lại rộn ràng biết bao.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Mỗi năm lại có những tài năng xuất chúng như thế này nhập học, quả thực khiến người ta phấn chấn.”

Những đứa trẻ này sẽ lớn lên và trở thành những cột trụ chống đỡ Đế Quốc. Đã có một thời, ông cùng Thiết Huyết Công tước xông pha chiến trường, cống hiến cho Đế Quốc, nhưng giờ đây thân già này đã quá đỗi già nua. Dù vậy, nếu tấm thân này có thể góp phần bồi dưỡng nên những cột trụ mới, sao ông lại không vui cho được.

Bernhardt đang mỉm cười hài lòng nhìn các học viên, nhưng âm thanh sột soạt bên cạnh buộc ông phải quay sang.

Trưởng phòng Thanh tra chẳng biết từ lúc nào đã lấy sổ tay ra ghi chép gì đó. Chuyện đó cũng không có gì đáng bận tâm, nhưng việc anh ta dùng ánh mắt sắc lẹm để nhìn chằm chằm vào những học viên mà chính ông vừa nhìn bằng ánh mắt trìu mến lại khiến ông không yên lòng.

“Trưởng phòng Thanh tra?”

“À, tôi thất lễ quá.”

Trưởng phòng Thanh tra đã gấp sổ lại, nhưng Bernhardt vẫn không thể xua đi cảm giác bất an. Kể từ khi Trưởng phòng Thanh tra đến Học viện, anh ta chỉ toàn hành động vì lợi ích của nơi này chứ chưa từng gây ra bất kỳ tổn hại nào.

Nhưng nếu người đứng đầu Phòng Thanh tra ấy lại nhìn những học viên quý giá bằng ánh mắt của kẻ săn mồi đang tìm kiếm con mồi, ông phải tìm cho ra nguyên do. Đó là đạo lý tất yếu của một nhà giáo, và cũng là của một lão già sắp làm bậc thang cho thế hệ sau.

“Có gì mà thất lễ đâu chứ. Chỉ là lão già này càng có tuổi lại càng thêm tò mò. Không biết anh đang ghi chép điều gì vậy?”

“Không có gì to tát đâu.”

Ánh mắt của Trưởng phòng Thanh tra khi cất cuốn sổ vào trong ngực vẫn hướng về phía các học viên.

“Tôi đang ghi lại những nhân tài sẽ phụng sự cho Đế Quốc.”

Trưởng phòng Thanh tra khẽ nhếch môi, trông có vẻ hết sức hài lòng.

“Tốt quá. Tương lai của Đế Quốc quả thực rất xán lạn.”

Nghe câu nói đó, Bernhardt phân vân không biết nên đáp lời ra sao. Chắc chắn là một chuyện vui nếu các học viên lọt vào mắt xanh của một vị công chức cấp cao và nhận được thư tiến cử. Nhưng ánh mắt của vị công chức cấp cao đó lại không hề tầm thường, khiến ông không khỏi bận lòng.

Tuy nhiên, nỗi lo lắng của ông cũng nhanh chóng qua đi. Trưởng phòng Thanh tra, dù tai tiếng đầy mình, lại được biết đến là người có lòng yêu nước son sắt. Anh ta sẽ không làm điều gì kỳ quặc với những học viên mơ ước trở thành công chức hay quân nhân.

“Vâng, tôi cũng mong được thấy những đứa trẻ ấy sớm ngày trưởng thành.”

Những đứa trẻ ấy chắc chắn sẽ tiến đến một tương lai tốt đẹp.

***

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Phải rồi, Hội trưởng Hội học viên. Mình đã phát hiện ra một viên ngọc thô sáng giá như cậu ta và đã nhanh tay chiêu mộ trước bất kỳ ai. Học viện chính là môi trường giáo dục quy tụ những viên ngọc thô thiếu kinh nghiệm như Hội trưởng Hội học viên. Và ngọc thô, ai tìm ra và mài giũa trước thì người đó sở hữu.

Những người có năng lực thì có thể đẩy sang Khoa 3 hoặc Khoa 5. Nếu không thì tiến cử cho Bộ Đặc vụ hay bên quân đội cũng được. Bọn họ lúc nào cũng than thiếu người, nên nếu mình gửi những công chức dự bị này sang lấy lòng, sau này có việc cần nhờ vả cũng sẽ dễ dàng hơn.

‘Mỏ vàng lộ thiên thế này còn gì bằng.’

Mỗi lần ghi lại số hiệu của sân đấu diễn ra trận đấu bắt mắt, sự thỏa mãn trong tôi lại dâng trào. Tâm trạng của một vị giáo sư nhìn thấy nghiên cứu sinh tiềm năng chắc cũng thế này chăng? Dù sao đi nữa, chỉ cần tóm được khoảng 10 người từ đây, con đường phía trước của tôi sẽ thênh thang hơn nhiều. Chắc chỉ cần đưa cho họ vài người thôi là họ đã mừng rơn rồi.

Và thế là, công cuộc tạo nên cuốn “Pokédex” nhỏ bé và quý giá của riêng mình vẫn tiếp tục cho đến khi Hiệu trưởng gọi.

‘Lần thi tới cũng phải kiểm tra mới được.’

Biết đâu khi đó sẽ xuất hiện những viên ngọc thô mới. Tương lai của Đế Quốc và cả tương lai của tôi xem ra đều vô cùng xán lạn.

Cuối cùng, trận đấu của Rutis tại sân đấu kiếm thuật đã bắt đầu. Tôi có thể cảm nhận được khí thế của các hiệp sĩ Vương thất Armein đang ẩn mình đây đó đã thay đổi.

“Tôi nhận thua...”

Và chẳng bao lâu sau, trận đấu kết thúc một cách chóng vánh đến tẻ nhạt. Dù chỉ là một trận đấu tập, nhưng chẳng mấy ai có đủ dũng khí để vung kiếm vào một thành viên Vương tộc. Chắc chỉ có lũ cộng hòa điên khùng mới dám làm thế.

Giá mà Rater theo con đường hiệp sĩ thì đã có thể cho đấu với Rutis rồi, đằng này tên đó lại là pháp sư. Đúng là một lũ vô tích sự.

“Đúng là một trận đấu thú vị!”

Chắc chỉ mình cậu thấy thú vị thôi.

Nhìn Rutis cười lớn và đưa tay ra bắt với đối thủ, lòng thương cảm của tôi dành cho người kia lại càng sâu sắc. Thực lực không tồi, nhưng đối thủ lại là Vương tộc. Thật là một chuyện đáng buồn.

‘Cậu ta cũng là một người có tài.’

Tôi xoa cằm nhìn đối thủ của Rutis, người mà dù thân thể chỉ cúi chào nhưng tâm hồn chắc đã gập mình 90 độ. Nếu đầu hàng ngay khi trận đấu bắt đầu thì quá lộ liễu, còn nếu không làm tổn hại đến thân thể Vương tộc thì lại rước lấy sự ghét bỏ. Thế nên đối thủ đành phải chịu đựng khoảng thời gian khổ ải, hứng chịu những đòn tấn công từ Rutis.

Bị đánh, bị đâm, bị chém tứ tung mà vẫn dùng những bộ phận ít đau nhất để đỡ đòn, thật đáng kinh ngạc. Thua một cách thuyết phục mà không để đối phương nhận ra mình đang nhường mới là việc khó nhất, thậm chí còn khó hơn cả việc dốc toàn lực để giành chiến thắng.

‘Nhiều nhân tài thật.’

Đối thủ của Rutis cũng được tôi đưa vào danh sách. Không biết đây có phải là khóa vàng của Học viện không, hay trình độ này vốn là mức trung bình. Mà thôi, với người đi tuyển dụng như tôi thì đây là chuyện tốt.

“Ồ. Thật là một sự trùng hợp. Trận đấu của học viên Erich dường như cũng sắp bắt đầu rồi.”

“Erich?”

Trong lúc tôi đang nhìn học viên tên Kaiser Soze tập tễnh rời đi sau khi đối mặt với Rutis, rồi ngay sau đó lại đi lại như thường, giọng của Hiệu trưởng, người đang quan sát các sân đấu khác, vang lên.

“Anh có muốn ở lại xem không?”

“Không biết có đủ thời gian không nữa.”

“Trận đấu của học viên Rutis đã kết thúc rồi thì có gì mà vội chứ? Các trận đấu của khoa ma thuật còn lâu mới bắt đầu, thời gian vẫn còn nhiều.”

Tôi gật đầu trước tấm lòng của vị Hiệu trưởng đã cho tôi một cái cớ quá đỗi hợp lý. Thật ra tôi cũng tò mò muốn biết thực lực của Erich đã tiến bộ đến mức nào.

“Vậy thì tốt quá.”

“Nghe nói học viên Erich tiến bộ từng ngày đấy. Đây cũng là lần đầu tôi được trực tiếp xem nên rất mong chờ.”

“Nghe Hiệu trưởng nói vậy, tôi lại càng thấy tự hào.”

“Không phải là lời nói suông đâu, nên anh cứ tự hào thoải mái đi.”

Chúng tôi vừa trao đổi những lời khách sáo vừa di chuyển sang một sân đấu khác, và ở đó, tôi thấy Erich vừa bước lên sàn đấu.

Và Erich, người trông có vẻ bình thản, ngay khi thấy chúng tôi xuất hiện, khí thế chiến đấu bỗng tăng vọt đến kinh ngạc. Đến mức đối thủ của thằng bé tỏ ra bối rối thấy rõ.

Ngay khi trận đấu bắt đầu, hình ảnh Erich lao lên như thể mang theo mối hận thù sâu sắc quả thực rất ấn tượng. Thực lực của cậu em trai khiến người anh này không khỏi tự hào và mãn nguyện.

‘Mọi thứ đều tốt, chỉ là.’

Thật sự rất tốt.

Tại sao thằng bé vừa thấy tôi lại đột nhiên cắn răng xông lên như vậy nhỉ?

Chắc là do tôi tưởng tượng thôi. Nhưng nếu nói vậy thì ánh mắt thằng bé rõ ràng đã ghim thẳng vào phía tôi.

Cứ ngỡ là đã thân thiết hơn rồi, hóa ra sự tồn tại của tôi đối với Erich vẫn là một cái totem cuồng nộ hay sao.