Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8939

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 85

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 19

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 74

Web Novel - Chương 54 - Anh hùng đâu cần học hành (2)

Cú đâm chí mạng của Rutis khiến tôi sững người trong giây lát, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Dù sao thì tôi cũng đâu phải kẻ điên đến mức nổi khùng chỉ vì một lời nói vô tư. Nếu vậy thì ngay ngày đầu tiên đi công tác, tôi đã lật tung phòng Hiệu trưởng rồi.

Vốn dĩ, tôi vẫn thường lấy chuyện mình chọn con đường công chức thay vì lên phương Bắc ra làm trò đùa tự giễu, nên cũng chẳng sao cả. Với tôi, việc dấn thân vào chốn quan trường cũng chẳng khác gì học lên cao học. Chỉ là, tôi đã bị một kẻ không ngờ tới chọc đúng vào nỗi đau về con đường học vấn vào một thời điểm không thể lường trước, khiến tôi nhất thời sững sờ mà thôi.

‘Giá mà cậu ta không phải người của Hoàng tộc.’

Nếu không phải Hoàng tộc, tôi đã cho cậu ta một đấm vào yết hầu từ lâu rồi. Trớ trêu thay, Rutis lại là Hoàng tử của Vương Quốc Armein, quốc gia có thực lực chỉ đứng sau Đế Quốc, nên tôi càng phải nén giận, thật muốn phát điên.

Nếu có cơ hội hợp pháp để đánh Rutis, tôi sẵn sàng trả tới năm đồng vàng. Cứ ngậm miệng lại mà nhận tiền của tôi đi.

“Nhìn vẻ mặt của các em, anh lại thấy quyết định không vào Học viện của mình quả là sáng suốt.”

Ngoài những suy nghĩ đó ra, tôi thấy vẫn còn vài người đang dò xét nên đã chủ động xuống nước. Vị Cố vấn này không hề tức giận đâu.

Và rồi, khi thấy vẻ mặt của Louise và Erich như trút được gánh nặng, tôi cảm thấy có chút cảm động, thì ra trong đám này cũng có người biết nghĩ cho mình. Ba người còn lại thì vốn ít khi thay đổi sắc mặt nên tôi cũng chẳng rõ. Còn Rutis thì khỏi phải bàn. Tên khốn.

“Thôi, chuyện phiếm đến đây là đủ rồi. Mọi người đừng để ý đến anh, cứ tiếp tục việc của mình đi.”

Tôi sợ rằng nếu để Rutis tự do nói năng, không biết cậu ta sẽ phun ra những lời gì nên đã chuyển chủ đề. Nhìn các thành viên lại tập trung vào việc học, một ký ức chẳng mấy tốt đẹp chợt ùa về.

“Ta đã tìm sẵn chỗ cho con rồi. Chỉ cần đến đó, người ta sẽ cho con biết phải làm gì.”

Có lẽ vì đã nhắc đến chuyện Học viện mà nguồn cơn của mọi tội lỗi từ sâu trong ký ức tôi lại trỗi dậy. Lời nói ngông cuồng của gia chủ bốn năm trước. Tìm cho một chỗ? Chỉ cần vác xác đến là sẽ có người chỉ việc?

‘Tin người đúng là một thằng ngu.’

Chỗ đó là ghế VIP một chiều xuống địa ngục, còn vị Trưởng nhóm được cho là sẽ chỉ việc cho tôi thì lại chết không lâu sau khi tôi vào làm. Thậm chí những người được coi là kỳ cựu cũng rủ nhau nghỉ việc, khiến cả đội tan hoang. Tệ hơn nữa là tôi lại bị đẩy lên làm Trưởng nhóm chỉ vì gia tộc của tôi có cấp bậc cao nhất.

Nghĩ lại thôi cũng đã thấy đầu đau như búa bổ, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại. Trước cả khi được ai đó dạy cho phải làm gì, tôi đã phải gánh vác trọng trách vực dậy một đội ngũ đang hỗn loạn vì sự ra đi của cấp lãnh đạo.

Dĩ nhiên, một tên lính mới toanh như tôi làm sao có đủ năng lực để gánh vác trọng trách ấy. Nhờ vậy mà vị Bộ trưởng, khi ấy vẫn còn là Trưởng phòng, đã ra tay giúp đỡ rất nhiều. Khi ấy tôi chỉ biết cảm kích, còn bây giờ thì, chết tiệt.

‘Một lần thăng chức kỳ quặc đã khiến mọi thứ rối tung lên.’

Sau khi từ thành viên lên làm Trưởng nhóm, tôi lại từ Trưởng nhóm lên Trưởng khoa 4, rồi từ Trưởng khoa 4 lên Trưởng phòng Thanh tra. Trong ba lần thăng chức, không có lần nào là bình thường cả. Chưa kể đến những sự kiện xảy ra trong khoảng thời gian đó. Vận may quan trường mà đã trắc trở thì đúng là không gì sánh bằng.

Với tâm trạng não nề, tôi nhìn các thành viên câu lạc bộ, những người vẫn chưa định đoạt tương lai. Dù quá nửa là những người có địa vị cao quý chẳng cần phải lo đến chuyện nghề nghiệp, nhưng nếu sau này có phải đi làm, mong rằng các em sẽ chọn được một công việc bình thường.

Thời gian trôi qua, một cảnh tượng có phần độc đáo lọt vào mắt tôi.

“Cái chết của Nghịch Thiên Giả đã củng cố thêm cho luận điểm rằng cá nhân không thể thắng được tập thể. Cho dù một cá nhân có mạnh mẽ và hiếu chiến đến mức nào đi nữa trong chiến trận, thì cuối cùng, chiến tranh vẫn là cuộc chơi mà phần thắng thuộc về tập thể mang tên quốc gia. Những tiền lệ như vậy ngày càng nhiều thêm.”

“Thì ra nó có ý nghĩa như vậy à.”

Rater nói với vẻ mặt ôn hòa hơn thường lệ, còn Louise gật đầu, lắng nghe một cách hứng thú. Đó là cảnh tượng Hoàng tử của Liên Hiệp Quốc Juvent đang dạy lịch sử Kphelopen cho một quý tộc của Đế Quốc Kphelopen. Thậm chí có vẻ như đã vượt ra ngoài phạm vi thi cử rồi. Cậu ta định dạy đến đâu vậy.

‘Thế này có đúng không nhỉ.’

Chẳng phải thông thường phải ngược lại sao? Dù lịch sử Đế Quốc là kiến thức phổ thông của giới quý tộc trên toàn lục địa, nhưng một quý tộc bản xứ phải biết rõ hơn chứ? Một cảm giác kỳ lạ chợt ập đến, nhưng rồi tôi lại cho qua khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Louise.

Thôi được, chuyện cũng đã hai năm rồi nên có thể cô bé không biết rõ. Lịch sử Đế Quốc thường tập trung vào hậu quả của các sự kiện hơn là diễn biến, nên nếu đào sâu tìm hiểu sẽ có nhiều điểm khó khăn. Bất kể phán xét của hậu thế ra sao, Đế Quốc luôn đặt sự đánh giá của Hoàng gia lên hàng đầu, nên sự kiện hai năm trước cũng được đưa thẳng vào sách giáo khoa.

“Hửm?”

Trong lúc tôi đang theo dõi buổi giảng lịch sử có phần đặc biệt, Rater, người đang giải thích một cách trôi chảy, lần đầu tiên khựng lại.

“Lục Kiếm? Đây là nội dung tôi mới thấy lần đầu.”

À.

“Đó là nội dung được sửa đổi trong năm nay. Nếu em đọc sách của năm ngoái thì không biết là phải.”

“Vậy sao? May quá. Em đã hơi lo rằng mình học thừa rồi.”

Tôi đã thay Rater trả lời thắc mắc của cậu. Trước đây, Đế Quốc không thể công bố rộng rãi về những người đó, nhưng đây là lần sửa đổi đầu tiên đề cập đến họ nên tôi biết rất rõ. Vốn dĩ chuyện này cũng có liên quan đến tôi, nên bên Bộ Giáo dục cũng đã liên lạc.

Đối với tôi, đây không phải là tin xấu. Bởi vì những cái tên đã bị che giấu vì hoàn cảnh bất đắc dĩ hai năm trước cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng. Nghĩ đến việc có rất nhiều người bị chôn vùi tên tuổi vĩnh viễn, thì chờ đợi hai năm cũng được xem là may mắn rồi.

“Đây là nội dung quan trọng nên các em xem cho kỹ vào.”

Một cái tên được Hoàng tử của quốc gia khác ghi nhớ. Có lẽ như vậy cũng có thể gọi là thành công rồi.

***

Ánh mắt của Rater rời khỏi Carl và quay trở lại sách giáo khoa.

‘Lục Kiếm sao.’

Đó không phải là một cái tên được đề cập dài dòng trong sách. Chỉ vẻn vẹn vài dòng, nhưng nội dung ngắn ngủi ấy tuyệt đối không thể xem thường.

Lục Kiếm. Sáu vị anh hùng đã hy sinh thân mình để góp phần tiêu diệt Nghịch Thiên Giả trong trận chiến cuối cùng của cuộc Đại chiến phương Bắc, hay còn gọi là Mặt trận Thảo phạt theo cách gọi của Đế Quốc, kéo dài hai năm.

‘Lạ thật.’

Ở Liên Hiệp Quốc Juvent, họ cũng đã theo dõi rất kỹ về Nghịch Thiên Giả, hay Kagan. Như đã giải thích cho Louise, cái chết của Kagan là sự kiện một lần nữa chứng minh rằng cá nhân không thể chiến thắng tập thể.

Cho đến khi Đế Quốc tiêu diệt Kagan, một luồng dư luận bất ổn đã lan rộng khắp các quốc gia trên lục địa, rằng liệu một siêu nhân không bị ảnh hưởng bởi quốc gia có thể làm rung chuyển cả một đất nước hay không. May mắn thay, luồng dư luận đó đã chấm dứt khi Kagan bị Đế Quốc tiêu diệt, nhưng đó quả là một khoảnh khắc nghẹt thở.

Tương xứng với cảm giác nghẹt thở đó, Rater tự tin rằng mình không thiếu thông tin gì về Kagan.

‘Rõ ràng người đã giết Kagan chính là Cố vấn cơ mà.’

Người dẫn dắt quân đội Đế Quốc trong trận chiến cuối cùng là Toàn Thắng Công tước, và người giết Kagan là Carl. Trong đó, điều mà Đế Quốc công bố rộng rãi là trong trận chiến mà Kagan tử trận, Toàn Thắng Công tước đã chỉ huy quân đội Đế Quốc và mang lại chiến thắng cho họ.

Đế Quốc không hoàn toàn xóa bỏ công lao của Carl, nhưng cũng là sự thật rằng họ đã giữ im lặng để làm nổi bật công trạng của Toàn Thắng Công tước. Thực tế, ngay cả trong Đế Quốc, tin tức về kẻ đã giết Kagan cũng không được lan truyền rộng rãi trong giới quý tộc cấp thấp và dân thường.

Trong tình hình đó, đột nhiên lại lôi ra sự tồn tại của Lục Kiếm? Trong khi ngay cả kẻ đã giết Kagan còn sống sờ sờ cũng không được công bố rộng rãi? Rater đã tự hỏi liệu Carl có nằm trong số Lục Kiếm hay không, nhưng cũng không phải.

‘Chắc chắn có uẩn khúc.’

Việc Lục Kiếm được nhắc đến vào lúc này có thể làm lu mờ công trạng của Toàn Thắng Công tước. Và người thật sự đã giết Kagan lại không nằm trong số đó. Chắc chắn có điều gì đó, nhưng Rater không thể đoán được ý đồ của Đế Quốc. Chính xác hơn, có lẽ là ý đồ của Hoàng đế hiện tại.

Cậu không ngờ rằng một quả bom như vậy lại được giấu trong sách giáo khoa sửa đổi năm nay. Ở Vương Quốc của cậu, có lẽ họ cũng chỉ nghĩ rằng việc sửa đổi của Đế Quốc là chuyện thường ngày nên đã không kiểm tra kỹ lưỡng.

“Rater? Cậu sao vậy?”

“Tôi chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ một chút. Chúng ta tiếp tục thôi.”

Tiếng gọi của Louise đã kéo Rater ra khỏi dòng suy tư. Có vẻ như cậu đã hơi bối rối vì những thông tin bất ngờ.

‘Mình cũng chẳng làm được gì.’

Những gì có thể tìm hiểu được trong không gian hạn chế của Học viện là có giới hạn. Chuyện này tốt hơn hết là nên báo về cho Vương Quốc và giao cho họ xử lý.

Ánh mắt của Rater hướng về phía Carl, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Một kẻ được biết đến là chó săn của Hoàng đế và có mối quan hệ thân thiết với Toàn Thắng Công tước. Biết đâu Carl lại biết ít nhiều về sự kiện khó hiểu này. Nếu có thể, Rater thật sự muốn trực tiếp hỏi anh.

***

Ánh mắt của Rater thật là bỏng rát. Chắc giờ này cậu ta đang vắt óc suy nghĩ lắm đây. Hẳn là đang cho rằng có một âm mưu nào đó trong lần sửa đổi này.

‘Thật ra là có đấy.’

Đây là một bản sửa đổi thấm đẫm ý đồ của vị quân chủ đang ngày một ám ảnh đến đáng sợ với hoàng quyền. Hoàng đế hiện tại là người sẵn sàng loại bỏ cả ngoại thích không chút do dự vì nỗi ám ảnh đó. Có vẻ như ngài ấy đã quyết định rằng đã đến lúc phải kiềm chế cả Toàn Thắng Công tước, cha vợ của Hoàng Thái tử. 

Khi câu chuyện về Lục Kiếm lan ra, toàn bộ sự thật về việc tiêu diệt Kagan cũng sẽ dần được hé lộ, và điều này sẽ dẫn đến kết quả là uy thế của Toàn Thắng Công tước, người hùng chính mang lại chiến thắng trong cuộc chiến, sẽ phai nhạt đi đôi chút. Danh tiếng mà bấy lâu nay Toàn Thắng Công tước độc chiếm sẽ bắt đầu được san sẻ.

‘Thiệt là phiền phức.’

Mỗi hành động của chính trị gia đều ẩn chứa một ý nghĩa nào đó, thật đau đầu. Tôi thì mãn nguyện với việc những người đó sau hai năm không thấy ánh sáng cuối cùng cũng được bước ra ngoài, nhưng điều duy nhất khiến tôi bận lòng là thiệt hại mà Toàn Thắng Công tước phải gánh chịu.

Nhưng chắc sẽ ổn thôi, vì Hoàng đế cũng chỉ định kiềm chế ở mức độ vừa phải. Nếu ngài ấy thực sự có ý định làm gì Toàn Thắng Công tước, thì đã không tung ra một đòn dằn mặt nhỏ nhặt như vậy. Đòn kiềm chế này không khác gì một lời chào hỏi lịch sự: ‘Ta đang để mắt đến ngươi đấy, liệu mà biết điều.’

So với những hành động thường ngày của Hoàng đế, đây quả là một đòn dằn mặt đơn giản và nhẹ nhàng. Rater chỉ cần suy nghĩ đơn giản một chút là có thể tự mình tìm ra. Dù vậy, lần tới gặp Toàn Thắng Công tước, tôi phải gửi lời hỏi thăm ngài ấy mới được. Tôi đã chịu ơn ngài ấy rất nhiều.

Thời gian trôi nhanh trong mùa thi là một đặc điểm chung của mọi thế giới. Mới ngày nào còn thấy các thành viên tụ tập học bài trong phòng sinh hoạt chung mà giờ đây kỳ thi lý thuyết đã kết thúc.

Phải, là kỳ thi ‘lý thuyết’.

“Có mọi người ở đây, tôi thực sự rất an tâm.”

“Chúng tôi mới là người phải luôn cảm kích sự hỗ trợ của anh.”

Ngày hôm sau khi kỳ thi lý thuyết kết thúc. Tôi đã gọi Villar đến phòng sinh hoạt chung để thảo luận một vấn đề quan trọng.

“Học viện cũng rất vui mừng trước sự hợp tác của Tam Quốc. Dù sao thì nếu những vị quý nhân đó bị thương thì sẽ rất phiền phức.”

Khi kỳ thi lý thuyết kết thúc thì điều gì sẽ bắt đầu? Dĩ nhiên là kỳ thi thực hành. Và ở Học viện này, ‘thực hành’ có nghĩa là những trận đấu đối kháng ác liệt với kiếm và ma thuật loạn xạ.

May mắn thay, với sức mạnh của ma thuật và thần lực, những vết thương thông thường có thể hồi phục nhanh chóng. Thậm chí, nếu là một pháp sư hay tư tế tài ba, họ có thể nối lại cả chi bị đứt, và chỉ cần còn thoi thóp hơi thở trước khi chết, họ có thể cứu sống bằng mọi cách. Tôi đã trải qua nên biết rất rõ.

Nhưng có kẻ điên nào lại dám nói với Hoàng tộc rằng: ‘Dù cánh tay của ngài bị chặt đứt thì vẫn có thể gắn lại được nên xin hãy an tâm!’ chứ? Cái đầu của kẻ đó sẽ lìa khỏi cổ trước.

“Tôi sẽ đi vòng quanh các võ đài để kiểm tra những tình huống bất thường.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Vì vậy mà chúng tôi đang làm việc này. Bắt đầu từ ngày mai khi kỳ thi thực hành diễn ra, chúng tôi sẽ túc trực tại các võ đài để đề phòng những thương tích có thể xảy ra.

Thực ra đây không phải là một công việc khó khăn. Việc giám sát các trận đấu và ngăn chặn thương tích là việc mà những người có kinh nghiệm trong các đội hiệp sĩ hay pháp sư đoàn gần như đều làm. Chỉ là vì đối thủ là Hoàng tộc nên sự căng thẳng mới lên đến đỉnh điểm.

“Nói thật, tôi thấy tội cho những học viên phải đối đầu với họ quá.”

Điều thực sự khó khăn là dành cho những học viên vô danh phải vung kiếm hay phóng ma thuật vào các thành viên Hoàng tộc. Chắc họ sẽ khóc thét khi nhìn vào lịch thi đấu.

Nhưng biết làm sao được. Vận may trong lịch thi đấu cũng là một phần của thực lực. Giống như trong bảng chỉ số nhân vật game cũng có LUK (may mắn), vận may cũng là một yếu tố đánh giá trong cuộc sống.

Dù sao thì cũng là vậy. Có lẽ nghĩ như thế sẽ khiến học viên đó cảm thấy thoải mái hơn.

Ngoại thích: họ hàng đằng ngoại thân thiết. Ở đây nói đến họ hàng bên đằng vợ của Hoàng Thái tử - con trai cả của Hoàng đế.